Chương 33
Chương 33====================Tống Yên Nhiên dừng lại trước cửa kính, ánh mắt chậm rãi dừng trên bóng dáng quen thuộc đang đứng bên kệ áo sơ mi.
Ánh đèn vàng ấm đổ xuống vai người kia, gương mặt nghiêng nghiêng, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên từng hàng cúc áo như đang cân nhắc kỹ lưỡng.Cô bước vào, tiếng chuông cửa khẽ vang lên"Khinh Ca, cậu đi mua sắm sao?"Cận Khinh Ca hơi khựng lại, ngước mắt lênVẫn là đôi mắt sâu, ánh nhìn như có lớp sương mỏng phủ kín. Nàng gật đầu, nhàn nhạt"Đúng vậy. Cậu cũng đi mua sắm à?"Tống Yên Nhiên liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên tay cô, trong lòng như vang lên một tiếng rạn khẽ."Màu này hợp với người nghiêm nghị."Cận Khinh Ca không đáp, chỉ lặng lẽ gấp chiếc áo lại, đặt vào giỏ. Hành động nhẹ nhàng, như thể không muốn để lại dấu vết."Cho chị Tư Dinh sao?"Tống Yên Nhiên hỏi khẽ, giọng không mang hàm ý rõ ràng."Phải, sắp tới sinh nhật chị ấy, mình muốn tặng một món quà."Cận Khinh Ca rảo bước qua gian hàng bên cạnh, ngón tay thon thả lướt trên từng mép áo, như đang kiểm tra độ trơn mượt của lớp vải."Mối quan hệ giữa cậu và chị Tư Dinh thật tốt. Chả bù cho mình và anh trai."Lời của Tống Yên Nhiên nghe qua mềm mỏng, mang theo chút buồn bã, nhưng khi rơi vào tai Cận Khinh Ca lại nảy lên cảm giác khác lạ.Cô thu lại bàn tay đang lựa áo, ánh mắt nghiêm túc nhìn người đối diện"Cậu có anh trai, thân phận còn giống mình đến bảy phần! Vì sao năm đó cậu không nói?"Nét cười trên mặt Tống Yên Nhiên khẽ thu lại. Cô tựa lưng vào tủ đồ, giọng trầm xuống"Khinh Ca, cậu biết không, năm đó mình mang tiếng là con gái chính thất, nhưng trong mắt cha, mình không có giá trị. Ông ấy chưa từng đánh giá cao mình. Với ông, chỉ có Tống Hoằng – trưởng nam – mới đủ tư cách kế thừa sản nghiệp nhà họ Tống.Còn mình... chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực."Đáy mắt Cận Khinh Ca xẹt qua một tia chua xót, nhưng nàng không lên tiếng. Một khoảng im lặng lặng lẽ trôi qua. Rồi Tống Yên Nhiên lại lên tiếng, nhẹ nhàng mà dứt khoát:"Mình thừa nhận, mình ghét Tống Hoằng. Nên mới không nói với cậu về anh ta. Dù sao... chúng ta là bạn học, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả."Cận Khinh Ca chậm rãi mở lời, giọng khẽ nhưng ẩn chứa sự đấu tranh"Cậu thật sự chắc chắn không biết mình là con rơi của nhà họ Cận trong những năm cao trung chứ?"Câu nói này như rạch vào một lớp ký ức đẹp đẽ mà nàng từng gìn giữ."Khinh Ca, mình chắc chắn."Ánh mắt Tống Yên Nhiên không dao động, trong mắt chỉ có một sự kiên định rất lớn."...Mình tin cậu."Hai người sóng bước rời khỏi cửa hàng, tiếng giày cao gót khẽ va vào mặt sàn lát đá vang lên những âm thanh đều đặn giữa hành lang trung tâm thương mại.Ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống khiến bóng họ đổ dài, hòa vào nhau, nhưng từng bước chân lại như bước trên hai nhịp khác biệtTống Yên Nhiên quay sang, ánh mắt như vô tình"Nghe nói Mễ Á gần đây có ý định mở rộng thị trường ở Hải Thành. Cậu có biết chị Tư Dinh có ý định rót vốn cho dự án này không?"Cận Khinh Ca thoáng liếc người bên cạnh, ánh mắt lãnh đạm nhưng không vô cảm."Chuyện thương nghiệp đâu nằm trong phạm vi chia sẽ, với lại chị Tư Dinh quyết định thế nào mình cũng không thể biết được!"Câu nói vừa đủ lịch sự, cũng vừa đủ xa cách.Tống Yên Nhiên khẽ cười, không hỏi thêmNhưng sự im lặng đó lại khiến Cận Khinh Ca càng thêm rõ ràng, cả giới kinh doanh Hải Thành điều biết hai anh em nhà họ Tống đang cạnh tranh trực diện về vị trí người thừa kếHợp đồng với Mễ Á là điều kiện tiên quyếtNhưng Mễ Á 'chân ướt chân ráo' đến Hải Thành vẫn cần có người 'đỡ đầu', và đại diện của Mễ Á từ sớm đã đến Cận thị tìm Cận Tư Dinh với mong muốn hợp tác thương nghiệpChỉ là Cận Tư Dinh mãi vẫn không nhìn đến lãnh vực này..Hợp đồng vẫn còn nằm trên bàn làm việc"Mễ Á dạo gần đây có vẻ được chú ý lắm."Tống Yên Nhiên lại buông một câu thản nhiên, giống một cuộc trò chuyện vu vơ"Ừ, họ có tiềm năng."Cận Khinh Ca theo bên Cận Tư Dinh chưa lâu, nhưng học được không ít. Chuyện nên nói, nàng ít khi mở lời; chuyện không nên nói, nàng tuyệt đối giữ im lặng.Không gian rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Cận Khinh Ca như được phủ thêm một lớp sương mỏng, lạnh lẽo mà kiên định.Tống Yên Nhiên thu lại ánh mắt, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ là buồn hay bất lực."Khinh Ca, cậu thật sự khác xưa rồi."Cận Khinh Ca chỉ đáp bằng một câu nhẹ nhàng"Con người phải lớn lên mà, phải không? Chúng ta điều không còn là những nữ sinh cao trung năm ấy, càng không phải sinh viên năm nào."Trời đã sụp tối khi Cận Khinh Ca quét vân tay để mở cửa căn hộNhưng trái với mọi ngày, không gian hôm nay vắng lặng lạ thường, đèn vẫn tắt, không có tiếng động nào phát ra từ bên trongCàng không có hương thơm thức ăn ngào ngạtVà cũng không có dáng vẻ xinh đẹp của Cận Tư Dinh với chìa vá lớn trong tay đứng đón nàng...Nàng thay giày ở huyền quang, đặt túi xách lên ghế sofa, rồi bật công tắc đèn. Ánh sáng trắng nhạt lập tức tràn khắp không gian, soi rõ sự yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường đang gõ nhịp từng giây.Cận Tư Dinh vẫn chưa về.Nàng liếc nhìn đồng hồ — đã hơn chín giờ tốiThường ngày, dù bận đến đâu, chị gái vẫn cố gắng về nhà ăn tối, hoặc ít nhất cũng nhắn một tin báo trễ. Nhưng hôm nay thì không.Cận Khinh Ca rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh đến tên "Chị" trong danh bạ, rồi ấn gọi.Tín hiệu đổ chuông vài hồi mới có người bắt máyĐầu bên kia là giọng trầm thấp quen thuộc, có phần mệt mỏi, trong lòng Cận Khinh Ca tức thì bị bủa vây bởi cảm xúc lo lắng[Khinh Ca à?]"Chị chưa về?"[Ừm, chị có một đối tác cần phải ăn cơm, uống hơi nhiều nên có chút choáng, chị định sẽ ở lại khách s...]"Cho em địa chỉ, em đi taxi đến đón chị"Cận Khinh Ca lập tức cắt ngang lời của Cận Tư Dinh, tông giọng dứt khoát, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội từ chối. Như sợ rằng Cận Tư Dinh sẽ nói thêm, Cận Khinh Ca nhanh chóng bổ sung một câu"Em sợ tối, không ở một mình được!"Đây chính là lời nói dối vụng về nhấtTrên đời này ai cũng có thể sợ bóng tối trừ Cận Khinh CaVì nàng chính là ở bóng tối mà trưởng thành...Nàng không biết rằng, ở đầu dây bên kia, người chị mà nàng luôn tin tưởng lại đang nén đau từng hơi thở.[Nhà hàng Tân Châu, phố Tây. Em đến đó gọi chị!]Ngắt điện thoại, Cận Tư Dinh khẽ vươn người, cô cau chặt chân mày khi động tác kéo theo sự xô đẩy của những lằn roi sau lưng"Này, cậu làm gì?"Từ cửa phòng khám một nữ nhân khoác áo blouse đi vào, cô nhìn động tác mặc lại áo vest của Cận Tư Dinh mà ngẩn ra"Cận Tư Dinh, định đi đâu? Thương nặng lắm đấy?"Cận Tư Dinh chỉ cười không đáp, động tác của cô so với ngày thường chậm hơn một chút nhưng nhìn qua điều không có bất thườngNgười ngoài cơ bản không biết Cận Tư Dinh vừa bị đánh bốn mươi roi trúc đến rách da lưng..."Có phải lần đầu đâu, cậu lo lắng làm gì! Em gái mình đến đón, đi trước đây!"Nữ nhân mặc áo blouse nhìn bóng người tiêu sái rời khỏi phòng khám mà há hốc cả mồm, cô chỉ lầm bầm chửi nhỏ"Đồ khốn Cận Tư Dinh, đến như vị đại phật đi thì như con gió!"Từ chung cư đến vị trí mà Cận Tư Dinh chỉ định không quá xa, nên là tầm hai mươi phút đã có một chiếc taxi màu vàng đỗ trước nhà hàng Tân ChâuCận Khinh Ca từ cửa sau đi xuống, cước độ bước chân có chút vội vã"Chị, có say lắm không?"Cận Khinh Ca vừa nói xong liền cảm thấy có chút không đúng, trên người chị gái chẳng những không có mùi rượu mà sườn mặt lại có chút trắng xanh"Chị bị ốm sao?"Cận Tư Dinh sảng khoái tận hưởng cảm giác được đứa nhỏ quan tâm, nét cười trong mắt của cô rất lớn, khóe môi thậm chí còn cong lên tươi tắn"Chị đi ăn chứ không đi uống rượu, còn mặt trắng xanh là vì lạnh!"Những lời này Cận Khinh Ca một chút cũng không tin, nhưng trong suy nghĩ của nàng chị gái không có lý do để nói dối, sau đó liền thân thiết câu lấy cánh tay Cận Tư Dinh mà kéo đi về hướng quảng trường bên kia"Mai chủ nhật, hay là chúng ta đi dạo đi!"Và dĩ nhiên Cận Tư Dinh không hề từ chốiQuảng trường vào một buổi tối mùa cuối tuần, lượng người đổ đến tương đối đông đúc. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo mùi đất sau cơn mưa ban chiều, ẩm và dịu như một vết thương đã lành nhưng vẫn ngứa ran mỗi khi thời tiết thay đổiCận Khinh Ca đi cạnh Cận Tư DinhKhông cần nói với nhau câu nào, nhưng bước chân lại vô thức chậm rãi đồng điệuKhông ai vội vã, cũng không cần phải dè dặt. Như thể, chỉ trong khoảnh khắc này, cả hai được tạm gác bỏ hết vai vế, quá khứ và tổn thươngBên kia quảng trường, một nhóm nhạc đường phố đang chơi bản ballad cũ — giọng ca nam trầm khàn vang lên như thể hát cho chính nỗi buồn họ giấu kín trong lòngMột bé gái nhỏ chừng tám tuổi ôm giỏ hoa cúc dại, len lỏi giữa dòng người. Mắt em trong veo, chẳng biết thế giới này có bao nhiêu góc tốiKhi cô bé chìa ra một bông hoa, Cận Tư Dinh khẽ cười, mua lấy hai đóa"Tặng em một đóa!"Cận Khinh Ca nhận lấy, đầu ngón tay vô thức siết nhẹCánh hoa mềm như hơi thở, mỏng như khoảng thời gian yên bình mà cô từng không tin mình có đượcMột nỗi ngờ vực vu vơ thoáng lướt qua tâm trí: liệu khoảnh khắc này có thật sự thuộc về mình, hay chỉ là giấc mộng được ban phát ngắn ngủi?Họ ngồi xuống bậc thềm đá dưới gốc cây cổ thụ lớn, nơi ánh đèn vàng nhạt hắt xuống vừa đủ để thấy rõ nét mặt nhau, nhưng không đủ sáng để soi đến những nội tâm của mỗi người đang chạy dài trong lồng ngực"Em từng nghĩ... cả đời mình sẽ chỉ thấy những bức tường, không có quảng trường, không có hoa."Cận Khinh Ca nói, giọng không lớn, cũng chẳng nhỏ. Nhưng mỗi chữ như lặn sâu vào bóng tối sau lồng ngực.Cận Tư Dinh chống tay ra sau, ngửa mặt nhìn trời"Chị thì từng nghĩ... sẽ không bao giờ có ngày ngồi cạnh em thế này. Nếu có... chắc cũng là trong mơ."Cả hai cùng cườiKhông chua chát, không miễn cưỡngChỉ là cười như hai người thật sự bình thường, không gắn mác "con rơi" hay "chị cùng cha khác mẹ", không đối đầu, không oán trách.Một đứa trẻ chạy ngang qua, tay cầm bong bóng đỏ. Tiếng cười của nó vang vọng như xé toang lớp bụi dày ký ức trong họ.Cận Khinh Ca nghiêng đầu, khẽ tựa lên vai Tư DinhMột luồng điện cao thế cứ thế tấn công vào quả tim của Cận Tư Dinh, thật may cô là người giỏi kèm chế nên chỉ khẽ siết chặt tay để trấn tĩnh chính mìnhGió thổi qua, mang theo tiếng chuông gió từ xe đẩy thức ăn nhanh cách đó không xa, âm thanh nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn trong không gianNhưng với họ, nó vang lên như tiếng nhắc nhở rằng những khoảnh khắc bình yên thường rất ngắn, và đẹp nhất khi ta biết nó sẽ không kéo dài mãi.Cận Tư Dinh khẽ nói, rất khẽ"Chị xin lỗi vì thường xuyên quay lưng về phía em. Nhưng em có thể tin tưởng hiện tại và tương lai ánh mắt của chị sẽ luôn hướng về phía em. Một khắc cũng không rời!"Cận Khinh Ca không trả lời nhưng quả đầu nhỏ khẽ gậtNàng nhắm mắt lại, nghe trong lòng mình có một điều gì đó... đang tan đi, vừa buốt lại vừa dịu dàng.Và đêm vẫn yên, dù trong lòng họ, gió đang thổi08:32 sáng, thông báo nội bộ được gửi đi qua hệ thống điều hành Cận thị. Ngắn gọn, lạnh lùng"Ông Cận Trì Khiêm chính thức giữ chức vụ Phó Tổng Giám đốc Điều hành kể từ ngày hôm nay, phụ trách hệ thống vận hành nhân sự, tài chính liên vùng và định hướng kế hoạch phát triển dài hạn."Nét chữ đơn sắc in nghiêng trên nền trắng, không một lời chào đón, không một dòng giới thiệu nền tảng nhưng từng con chữ rơi xuống như đá đập mặt hồTựa hồ một hòn đá lớn được thả xuống giữa đại dương đang khuấy động không ngừngCận Trì Khiêm rút khỏi Cận thị đã hơn mười năm, hiện tại nhờ vào sự hỗ trợ của Cận lão tiên sinh cũng chính là cổ đông lớn nhất của Cận thị mà quay về chiến trường này...Mở ra một cuộc chiến quyền lực giữa cha và con gái...Cận Tư Dinh nhận được văn bản trên bàn làm việc từ tay trợ lýCô im lặng đọc từ đầu đến cuốiKhông biểu cảm. Không hỏi lại. Không bật một câuMắt cô dừng ở cái tên: "Cận Trì Khiêm."Giây lát sau, cô nhẹ nhàng đặt lại văn bản, giọng cô trầm, rất khẽ, tựa như độc thoại"Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi sao?"Trợ lý khẽ cúi đầu, không dám thở mạnh, từ lúc Cận Tư Dinh từ cô sinh viên mà phải tiến vào Cận thị học điều hành tập đoàn thì trợ lý Lưu vẫn luôn theo bên cạnhChuyện nội bộ Cận gia chính là biết không ít"Sắp xếp lịch. Chiều nay họp nội bộ các giám đốc khối chiến lược.""Vâng... Vâng thưa chủ tịch!""Và nói với bộ phận truyền thông, không cần ra thông cáo báo chí. Hãy để người khác tự hiểu lấy chuyện gì đang diễn ra."Cận thị triệu tập một buổi họp khẩn, danh nghĩa "điều chỉnh cơ cấu vận hành quý IV"Nhưng ai cũng biết lý do thật sự.Cửa mở kéo theo một luồng không khí lạnh lẽoBước vào đầu tiên là Cận Trì Khiêm, bộ âu phục màu xám tro, tóc đã điểm sương nhưng mắt vẫn sắc bén như cắt vào da thịtÔng không cần giới thiệuKhông ai quên được cái bóng của vị cựu Chủ tịch từng gầy dựng Cận thị từ những ngày khởi đầuGhế chủ tọa vẫn thuộc về Cận Tư Dinh.Người phụ nữ trẻ tuổi ngẩng mặt lênÁnh mắt của cô gặp ánh mắt của cha mìnhlạnh lùng, sâu thẳm, chẳng ai lùi bước. Tựa như hai đạo ngân quang đang không ngừng giao chiếnCận Tư Dinh là người mở lời trước"Tôi chưa thấy kế hoạch công tác chi tiết từ vị trí mới."Cận Trì Khiêm nở một nụ cười nhạt:"Không cần kế hoạch, chỉ cần thời gian."Cả phòng chìm vào một tầng không khí căng cứngMột phó giám đốc không nói kế hoạch, lại tuyên bố sẽ cần thời gianĐó không phải lời của một người đi làm thuêĐó là lời của một người đòi lại chỗ đứng của mình.Cận Tư Dinh tựa nhẹ vào ghế:"Vậy mong Phó Tổng điều hành đủ thời gian để làm quen lại với cơ chế mới. Cận thị hiện giờ không còn như mười năm trước."Cận Trì Khiêm không đáp, chỉ lặng lẽ đặt trước mặt một tập hồ sơ."Tôi không có ý thay đổi. Tôi chỉ muốn... nhìn rõ hơn."Một tiếng "đáp lễ" giấu đằng sau tầng nghĩa sâu xaCận Tư Dinh siết chặt ngón tay dưới bàn. Gương mặt vẫn bất biến, nhưng tròng mắt tối lại từng chút một."Nếu đã muốn nhìn, thì tôi sẽ cho ông thấy. Rõ hơn cả mười năm trước."Cuộc họp hay nói chính xác là chiến trường của cha con nhà họ Cận diễn ra nồng nặc mùi thuốc súng, những người còn lại điều nhât quán trở thành 'đà điểu' một tiếng cũng không ngân raAi biết được, nội bộ Cận gia lại tiếp tục đấu đá gì nữaMười năm trước, Cận lão tiên sinh mang cô sinh viên năm hai tiến vào Cận thị với vai trò cố vấn chủ tịch, ba tháng sau Cận Trì Khiêm cáo bệnh, quyền thừa kế cứ thế đến tay Cận Tư DinhMười năm sau, Cận lão tiên sinh lại mang cựu chủ tịch tiến vào Cận thị vai với trò phó tổng điều hànhĐây rốt cuộc là thế cờ gì?Cận Tư Dinh đẩy cửa văn phòng, bước vào một mình. Căn phòng lớn, im lặng, ánh sáng đèn rọi xuống bàn làm việc trống trải.Cô đứng rất lâuĐến khi tay chạm vào ly rượu, mới nói khẽ một mình"Nếu đã như vậy thì Cận Khinh Ca, chỉ có chỉ mới có thể giữ cho em an toàn mà thôi!"Giọng nói tan ra trong không khí, vừa khinh thường, vừa đau đớnMột giây sau, ly rượu rơi vỡ trên sàn, từng giọt đỏ loang như máuMắt cô sáng lên, rất nhẹ:"Được lắm... Thế thì chơi."Ở tầng hai mươi sáu, văn phòng dự án.Cận Khinh Ca cũng nhận được thông báo từ sớmNàng nhìn thấy cái tên "Cận Trì Khiêm" in đậm trên văn bảnMột giây bối rối trôi qua trong ánh mắt tĩnh lặng."Phó Tổng Giám đốc..."Nàng khẽ thì thầmKhông khóc. Không cườiChỉ ngồi lặng, rút ra một cây bút mực, gạch một đường thẳng dưới dòng chữ đóNgười đàn ông này quay lại chắc chắn không có chuyện tốt...Đến cuối cùng Cận gia là cái thế tộc mục rỗng như thế nào?===============Trời ơi, tui thấy tui năng suất quá trời
Ánh đèn vàng ấm đổ xuống vai người kia, gương mặt nghiêng nghiêng, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên từng hàng cúc áo như đang cân nhắc kỹ lưỡng.Cô bước vào, tiếng chuông cửa khẽ vang lên"Khinh Ca, cậu đi mua sắm sao?"Cận Khinh Ca hơi khựng lại, ngước mắt lênVẫn là đôi mắt sâu, ánh nhìn như có lớp sương mỏng phủ kín. Nàng gật đầu, nhàn nhạt"Đúng vậy. Cậu cũng đi mua sắm à?"Tống Yên Nhiên liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên tay cô, trong lòng như vang lên một tiếng rạn khẽ."Màu này hợp với người nghiêm nghị."Cận Khinh Ca không đáp, chỉ lặng lẽ gấp chiếc áo lại, đặt vào giỏ. Hành động nhẹ nhàng, như thể không muốn để lại dấu vết."Cho chị Tư Dinh sao?"Tống Yên Nhiên hỏi khẽ, giọng không mang hàm ý rõ ràng."Phải, sắp tới sinh nhật chị ấy, mình muốn tặng một món quà."Cận Khinh Ca rảo bước qua gian hàng bên cạnh, ngón tay thon thả lướt trên từng mép áo, như đang kiểm tra độ trơn mượt của lớp vải."Mối quan hệ giữa cậu và chị Tư Dinh thật tốt. Chả bù cho mình và anh trai."Lời của Tống Yên Nhiên nghe qua mềm mỏng, mang theo chút buồn bã, nhưng khi rơi vào tai Cận Khinh Ca lại nảy lên cảm giác khác lạ.Cô thu lại bàn tay đang lựa áo, ánh mắt nghiêm túc nhìn người đối diện"Cậu có anh trai, thân phận còn giống mình đến bảy phần! Vì sao năm đó cậu không nói?"Nét cười trên mặt Tống Yên Nhiên khẽ thu lại. Cô tựa lưng vào tủ đồ, giọng trầm xuống"Khinh Ca, cậu biết không, năm đó mình mang tiếng là con gái chính thất, nhưng trong mắt cha, mình không có giá trị. Ông ấy chưa từng đánh giá cao mình. Với ông, chỉ có Tống Hoằng – trưởng nam – mới đủ tư cách kế thừa sản nghiệp nhà họ Tống.Còn mình... chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực."Đáy mắt Cận Khinh Ca xẹt qua một tia chua xót, nhưng nàng không lên tiếng. Một khoảng im lặng lặng lẽ trôi qua. Rồi Tống Yên Nhiên lại lên tiếng, nhẹ nhàng mà dứt khoát:"Mình thừa nhận, mình ghét Tống Hoằng. Nên mới không nói với cậu về anh ta. Dù sao... chúng ta là bạn học, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả."Cận Khinh Ca chậm rãi mở lời, giọng khẽ nhưng ẩn chứa sự đấu tranh"Cậu thật sự chắc chắn không biết mình là con rơi của nhà họ Cận trong những năm cao trung chứ?"Câu nói này như rạch vào một lớp ký ức đẹp đẽ mà nàng từng gìn giữ."Khinh Ca, mình chắc chắn."Ánh mắt Tống Yên Nhiên không dao động, trong mắt chỉ có một sự kiên định rất lớn."...Mình tin cậu."Hai người sóng bước rời khỏi cửa hàng, tiếng giày cao gót khẽ va vào mặt sàn lát đá vang lên những âm thanh đều đặn giữa hành lang trung tâm thương mại.Ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống khiến bóng họ đổ dài, hòa vào nhau, nhưng từng bước chân lại như bước trên hai nhịp khác biệtTống Yên Nhiên quay sang, ánh mắt như vô tình"Nghe nói Mễ Á gần đây có ý định mở rộng thị trường ở Hải Thành. Cậu có biết chị Tư Dinh có ý định rót vốn cho dự án này không?"Cận Khinh Ca thoáng liếc người bên cạnh, ánh mắt lãnh đạm nhưng không vô cảm."Chuyện thương nghiệp đâu nằm trong phạm vi chia sẽ, với lại chị Tư Dinh quyết định thế nào mình cũng không thể biết được!"Câu nói vừa đủ lịch sự, cũng vừa đủ xa cách.Tống Yên Nhiên khẽ cười, không hỏi thêmNhưng sự im lặng đó lại khiến Cận Khinh Ca càng thêm rõ ràng, cả giới kinh doanh Hải Thành điều biết hai anh em nhà họ Tống đang cạnh tranh trực diện về vị trí người thừa kếHợp đồng với Mễ Á là điều kiện tiên quyếtNhưng Mễ Á 'chân ướt chân ráo' đến Hải Thành vẫn cần có người 'đỡ đầu', và đại diện của Mễ Á từ sớm đã đến Cận thị tìm Cận Tư Dinh với mong muốn hợp tác thương nghiệpChỉ là Cận Tư Dinh mãi vẫn không nhìn đến lãnh vực này..Hợp đồng vẫn còn nằm trên bàn làm việc"Mễ Á dạo gần đây có vẻ được chú ý lắm."Tống Yên Nhiên lại buông một câu thản nhiên, giống một cuộc trò chuyện vu vơ"Ừ, họ có tiềm năng."Cận Khinh Ca theo bên Cận Tư Dinh chưa lâu, nhưng học được không ít. Chuyện nên nói, nàng ít khi mở lời; chuyện không nên nói, nàng tuyệt đối giữ im lặng.Không gian rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Cận Khinh Ca như được phủ thêm một lớp sương mỏng, lạnh lẽo mà kiên định.Tống Yên Nhiên thu lại ánh mắt, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ là buồn hay bất lực."Khinh Ca, cậu thật sự khác xưa rồi."Cận Khinh Ca chỉ đáp bằng một câu nhẹ nhàng"Con người phải lớn lên mà, phải không? Chúng ta điều không còn là những nữ sinh cao trung năm ấy, càng không phải sinh viên năm nào."Trời đã sụp tối khi Cận Khinh Ca quét vân tay để mở cửa căn hộNhưng trái với mọi ngày, không gian hôm nay vắng lặng lạ thường, đèn vẫn tắt, không có tiếng động nào phát ra từ bên trongCàng không có hương thơm thức ăn ngào ngạtVà cũng không có dáng vẻ xinh đẹp của Cận Tư Dinh với chìa vá lớn trong tay đứng đón nàng...Nàng thay giày ở huyền quang, đặt túi xách lên ghế sofa, rồi bật công tắc đèn. Ánh sáng trắng nhạt lập tức tràn khắp không gian, soi rõ sự yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường đang gõ nhịp từng giây.Cận Tư Dinh vẫn chưa về.Nàng liếc nhìn đồng hồ — đã hơn chín giờ tốiThường ngày, dù bận đến đâu, chị gái vẫn cố gắng về nhà ăn tối, hoặc ít nhất cũng nhắn một tin báo trễ. Nhưng hôm nay thì không.Cận Khinh Ca rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh đến tên "Chị" trong danh bạ, rồi ấn gọi.Tín hiệu đổ chuông vài hồi mới có người bắt máyĐầu bên kia là giọng trầm thấp quen thuộc, có phần mệt mỏi, trong lòng Cận Khinh Ca tức thì bị bủa vây bởi cảm xúc lo lắng[Khinh Ca à?]"Chị chưa về?"[Ừm, chị có một đối tác cần phải ăn cơm, uống hơi nhiều nên có chút choáng, chị định sẽ ở lại khách s...]"Cho em địa chỉ, em đi taxi đến đón chị"Cận Khinh Ca lập tức cắt ngang lời của Cận Tư Dinh, tông giọng dứt khoát, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội từ chối. Như sợ rằng Cận Tư Dinh sẽ nói thêm, Cận Khinh Ca nhanh chóng bổ sung một câu"Em sợ tối, không ở một mình được!"Đây chính là lời nói dối vụng về nhấtTrên đời này ai cũng có thể sợ bóng tối trừ Cận Khinh CaVì nàng chính là ở bóng tối mà trưởng thành...Nàng không biết rằng, ở đầu dây bên kia, người chị mà nàng luôn tin tưởng lại đang nén đau từng hơi thở.[Nhà hàng Tân Châu, phố Tây. Em đến đó gọi chị!]Ngắt điện thoại, Cận Tư Dinh khẽ vươn người, cô cau chặt chân mày khi động tác kéo theo sự xô đẩy của những lằn roi sau lưng"Này, cậu làm gì?"Từ cửa phòng khám một nữ nhân khoác áo blouse đi vào, cô nhìn động tác mặc lại áo vest của Cận Tư Dinh mà ngẩn ra"Cận Tư Dinh, định đi đâu? Thương nặng lắm đấy?"Cận Tư Dinh chỉ cười không đáp, động tác của cô so với ngày thường chậm hơn một chút nhưng nhìn qua điều không có bất thườngNgười ngoài cơ bản không biết Cận Tư Dinh vừa bị đánh bốn mươi roi trúc đến rách da lưng..."Có phải lần đầu đâu, cậu lo lắng làm gì! Em gái mình đến đón, đi trước đây!"Nữ nhân mặc áo blouse nhìn bóng người tiêu sái rời khỏi phòng khám mà há hốc cả mồm, cô chỉ lầm bầm chửi nhỏ"Đồ khốn Cận Tư Dinh, đến như vị đại phật đi thì như con gió!"Từ chung cư đến vị trí mà Cận Tư Dinh chỉ định không quá xa, nên là tầm hai mươi phút đã có một chiếc taxi màu vàng đỗ trước nhà hàng Tân ChâuCận Khinh Ca từ cửa sau đi xuống, cước độ bước chân có chút vội vã"Chị, có say lắm không?"Cận Khinh Ca vừa nói xong liền cảm thấy có chút không đúng, trên người chị gái chẳng những không có mùi rượu mà sườn mặt lại có chút trắng xanh"Chị bị ốm sao?"Cận Tư Dinh sảng khoái tận hưởng cảm giác được đứa nhỏ quan tâm, nét cười trong mắt của cô rất lớn, khóe môi thậm chí còn cong lên tươi tắn"Chị đi ăn chứ không đi uống rượu, còn mặt trắng xanh là vì lạnh!"Những lời này Cận Khinh Ca một chút cũng không tin, nhưng trong suy nghĩ của nàng chị gái không có lý do để nói dối, sau đó liền thân thiết câu lấy cánh tay Cận Tư Dinh mà kéo đi về hướng quảng trường bên kia"Mai chủ nhật, hay là chúng ta đi dạo đi!"Và dĩ nhiên Cận Tư Dinh không hề từ chốiQuảng trường vào một buổi tối mùa cuối tuần, lượng người đổ đến tương đối đông đúc. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo mùi đất sau cơn mưa ban chiều, ẩm và dịu như một vết thương đã lành nhưng vẫn ngứa ran mỗi khi thời tiết thay đổiCận Khinh Ca đi cạnh Cận Tư DinhKhông cần nói với nhau câu nào, nhưng bước chân lại vô thức chậm rãi đồng điệuKhông ai vội vã, cũng không cần phải dè dặt. Như thể, chỉ trong khoảnh khắc này, cả hai được tạm gác bỏ hết vai vế, quá khứ và tổn thươngBên kia quảng trường, một nhóm nhạc đường phố đang chơi bản ballad cũ — giọng ca nam trầm khàn vang lên như thể hát cho chính nỗi buồn họ giấu kín trong lòngMột bé gái nhỏ chừng tám tuổi ôm giỏ hoa cúc dại, len lỏi giữa dòng người. Mắt em trong veo, chẳng biết thế giới này có bao nhiêu góc tốiKhi cô bé chìa ra một bông hoa, Cận Tư Dinh khẽ cười, mua lấy hai đóa"Tặng em một đóa!"Cận Khinh Ca nhận lấy, đầu ngón tay vô thức siết nhẹCánh hoa mềm như hơi thở, mỏng như khoảng thời gian yên bình mà cô từng không tin mình có đượcMột nỗi ngờ vực vu vơ thoáng lướt qua tâm trí: liệu khoảnh khắc này có thật sự thuộc về mình, hay chỉ là giấc mộng được ban phát ngắn ngủi?Họ ngồi xuống bậc thềm đá dưới gốc cây cổ thụ lớn, nơi ánh đèn vàng nhạt hắt xuống vừa đủ để thấy rõ nét mặt nhau, nhưng không đủ sáng để soi đến những nội tâm của mỗi người đang chạy dài trong lồng ngực"Em từng nghĩ... cả đời mình sẽ chỉ thấy những bức tường, không có quảng trường, không có hoa."Cận Khinh Ca nói, giọng không lớn, cũng chẳng nhỏ. Nhưng mỗi chữ như lặn sâu vào bóng tối sau lồng ngực.Cận Tư Dinh chống tay ra sau, ngửa mặt nhìn trời"Chị thì từng nghĩ... sẽ không bao giờ có ngày ngồi cạnh em thế này. Nếu có... chắc cũng là trong mơ."Cả hai cùng cườiKhông chua chát, không miễn cưỡngChỉ là cười như hai người thật sự bình thường, không gắn mác "con rơi" hay "chị cùng cha khác mẹ", không đối đầu, không oán trách.Một đứa trẻ chạy ngang qua, tay cầm bong bóng đỏ. Tiếng cười của nó vang vọng như xé toang lớp bụi dày ký ức trong họ.Cận Khinh Ca nghiêng đầu, khẽ tựa lên vai Tư DinhMột luồng điện cao thế cứ thế tấn công vào quả tim của Cận Tư Dinh, thật may cô là người giỏi kèm chế nên chỉ khẽ siết chặt tay để trấn tĩnh chính mìnhGió thổi qua, mang theo tiếng chuông gió từ xe đẩy thức ăn nhanh cách đó không xa, âm thanh nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn trong không gianNhưng với họ, nó vang lên như tiếng nhắc nhở rằng những khoảnh khắc bình yên thường rất ngắn, và đẹp nhất khi ta biết nó sẽ không kéo dài mãi.Cận Tư Dinh khẽ nói, rất khẽ"Chị xin lỗi vì thường xuyên quay lưng về phía em. Nhưng em có thể tin tưởng hiện tại và tương lai ánh mắt của chị sẽ luôn hướng về phía em. Một khắc cũng không rời!"Cận Khinh Ca không trả lời nhưng quả đầu nhỏ khẽ gậtNàng nhắm mắt lại, nghe trong lòng mình có một điều gì đó... đang tan đi, vừa buốt lại vừa dịu dàng.Và đêm vẫn yên, dù trong lòng họ, gió đang thổi08:32 sáng, thông báo nội bộ được gửi đi qua hệ thống điều hành Cận thị. Ngắn gọn, lạnh lùng"Ông Cận Trì Khiêm chính thức giữ chức vụ Phó Tổng Giám đốc Điều hành kể từ ngày hôm nay, phụ trách hệ thống vận hành nhân sự, tài chính liên vùng và định hướng kế hoạch phát triển dài hạn."Nét chữ đơn sắc in nghiêng trên nền trắng, không một lời chào đón, không một dòng giới thiệu nền tảng nhưng từng con chữ rơi xuống như đá đập mặt hồTựa hồ một hòn đá lớn được thả xuống giữa đại dương đang khuấy động không ngừngCận Trì Khiêm rút khỏi Cận thị đã hơn mười năm, hiện tại nhờ vào sự hỗ trợ của Cận lão tiên sinh cũng chính là cổ đông lớn nhất của Cận thị mà quay về chiến trường này...Mở ra một cuộc chiến quyền lực giữa cha và con gái...Cận Tư Dinh nhận được văn bản trên bàn làm việc từ tay trợ lýCô im lặng đọc từ đầu đến cuốiKhông biểu cảm. Không hỏi lại. Không bật một câuMắt cô dừng ở cái tên: "Cận Trì Khiêm."Giây lát sau, cô nhẹ nhàng đặt lại văn bản, giọng cô trầm, rất khẽ, tựa như độc thoại"Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi sao?"Trợ lý khẽ cúi đầu, không dám thở mạnh, từ lúc Cận Tư Dinh từ cô sinh viên mà phải tiến vào Cận thị học điều hành tập đoàn thì trợ lý Lưu vẫn luôn theo bên cạnhChuyện nội bộ Cận gia chính là biết không ít"Sắp xếp lịch. Chiều nay họp nội bộ các giám đốc khối chiến lược.""Vâng... Vâng thưa chủ tịch!""Và nói với bộ phận truyền thông, không cần ra thông cáo báo chí. Hãy để người khác tự hiểu lấy chuyện gì đang diễn ra."Cận thị triệu tập một buổi họp khẩn, danh nghĩa "điều chỉnh cơ cấu vận hành quý IV"Nhưng ai cũng biết lý do thật sự.Cửa mở kéo theo một luồng không khí lạnh lẽoBước vào đầu tiên là Cận Trì Khiêm, bộ âu phục màu xám tro, tóc đã điểm sương nhưng mắt vẫn sắc bén như cắt vào da thịtÔng không cần giới thiệuKhông ai quên được cái bóng của vị cựu Chủ tịch từng gầy dựng Cận thị từ những ngày khởi đầuGhế chủ tọa vẫn thuộc về Cận Tư Dinh.Người phụ nữ trẻ tuổi ngẩng mặt lênÁnh mắt của cô gặp ánh mắt của cha mìnhlạnh lùng, sâu thẳm, chẳng ai lùi bước. Tựa như hai đạo ngân quang đang không ngừng giao chiếnCận Tư Dinh là người mở lời trước"Tôi chưa thấy kế hoạch công tác chi tiết từ vị trí mới."Cận Trì Khiêm nở một nụ cười nhạt:"Không cần kế hoạch, chỉ cần thời gian."Cả phòng chìm vào một tầng không khí căng cứngMột phó giám đốc không nói kế hoạch, lại tuyên bố sẽ cần thời gianĐó không phải lời của một người đi làm thuêĐó là lời của một người đòi lại chỗ đứng của mình.Cận Tư Dinh tựa nhẹ vào ghế:"Vậy mong Phó Tổng điều hành đủ thời gian để làm quen lại với cơ chế mới. Cận thị hiện giờ không còn như mười năm trước."Cận Trì Khiêm không đáp, chỉ lặng lẽ đặt trước mặt một tập hồ sơ."Tôi không có ý thay đổi. Tôi chỉ muốn... nhìn rõ hơn."Một tiếng "đáp lễ" giấu đằng sau tầng nghĩa sâu xaCận Tư Dinh siết chặt ngón tay dưới bàn. Gương mặt vẫn bất biến, nhưng tròng mắt tối lại từng chút một."Nếu đã muốn nhìn, thì tôi sẽ cho ông thấy. Rõ hơn cả mười năm trước."Cuộc họp hay nói chính xác là chiến trường của cha con nhà họ Cận diễn ra nồng nặc mùi thuốc súng, những người còn lại điều nhât quán trở thành 'đà điểu' một tiếng cũng không ngân raAi biết được, nội bộ Cận gia lại tiếp tục đấu đá gì nữaMười năm trước, Cận lão tiên sinh mang cô sinh viên năm hai tiến vào Cận thị với vai trò cố vấn chủ tịch, ba tháng sau Cận Trì Khiêm cáo bệnh, quyền thừa kế cứ thế đến tay Cận Tư DinhMười năm sau, Cận lão tiên sinh lại mang cựu chủ tịch tiến vào Cận thị vai với trò phó tổng điều hànhĐây rốt cuộc là thế cờ gì?Cận Tư Dinh đẩy cửa văn phòng, bước vào một mình. Căn phòng lớn, im lặng, ánh sáng đèn rọi xuống bàn làm việc trống trải.Cô đứng rất lâuĐến khi tay chạm vào ly rượu, mới nói khẽ một mình"Nếu đã như vậy thì Cận Khinh Ca, chỉ có chỉ mới có thể giữ cho em an toàn mà thôi!"Giọng nói tan ra trong không khí, vừa khinh thường, vừa đau đớnMột giây sau, ly rượu rơi vỡ trên sàn, từng giọt đỏ loang như máuMắt cô sáng lên, rất nhẹ:"Được lắm... Thế thì chơi."Ở tầng hai mươi sáu, văn phòng dự án.Cận Khinh Ca cũng nhận được thông báo từ sớmNàng nhìn thấy cái tên "Cận Trì Khiêm" in đậm trên văn bảnMột giây bối rối trôi qua trong ánh mắt tĩnh lặng."Phó Tổng Giám đốc..."Nàng khẽ thì thầmKhông khóc. Không cườiChỉ ngồi lặng, rút ra một cây bút mực, gạch một đường thẳng dưới dòng chữ đóNgười đàn ông này quay lại chắc chắn không có chuyện tốt...Đến cuối cùng Cận gia là cái thế tộc mục rỗng như thế nào?===============Trời ơi, tui thấy tui năng suất quá trời
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com