Buoc Chan Thoi Gian
Chương 9: Ác quỷ là Thiên thần. Có lẽ tôi iêu emVì sao người đó lại cứu cô… Bảo Linh nằm co mình lại trong cái lạnh. Cô đã nghĩ đó là anh… Trong giây phút mong manh đó, người ở bên không phải là anh, không phải Huỳnh Phong mà lại là… người cô hận nhất. Nhưng vì sao… Đau đớn. Lạnh. Cuộn chặt lấy cơ thể mình đang tê dại. Cô bé chìm vào giấc ngủ. Quá khứ ùa về trong giấy phút lạnh băng…“…Nhưng nàng đã không còn đủ sức. Kiệt quệ nhìn về phương xa… Nàng bật khóc… công chúa nhẹ nhàng rơi xuống từ khung cửa sổ… Bỗng trong không gian toả ra ánh sáng dịu huyền. Công chúa biến thành một bông tuyết long lanh, đẹp vô ngần. Bông tuyết rơi xuống nền băng xốp trắng. Một bàn chân dừng lại, khẽ cúi xuống nhặt bông tuyết ấy lên, vui mừng khôn xiết… Cuối cùng chàng hoàng tử cũng tìm được bông tuyết đẹp nhất trên đời cho nàng công chúa. Mà đâu biết rằng… Đó chính là nàng… Chàng áp sát bông tuyết lên ngực mình, bỗng cái sắc lạnh găm vào da thịt, đâm vào trái tim khiến máu rỉ ra đỏ ấm… Hoàng tử… gục xuống nền băng lạnh cứng, trong tay ôm ấp Nàng công chúa Tuyết của mình…”Bảo Linh bật dậy… Giọt nước mắt long lanh khoé mi nhoà… Cô bé sẽ không dừng lại, sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ mãi đợi anh quay trở về… “Mãi mãi…”Gió, cuộn lấy đôi môi. Lạnh toát khoé mi mềm. Bảo Linh bước trên con đường dài vắng. Lạnh lùng. Cô bé bắt đầu để ý đến thời gian mình không gặp người đó. Vì sao lại phải bận tâm… đến chính Bảo Linh cũng không hiểu. Nhưng giống như hình ảnh của anh, cô bé không thể gạt bỏ… đôi mắt Thiên Vũ sắc lạnh, sâu kín mà cô đã nhìn thấy dưới làn nước trong mờ…Mùa đông lạnh. Làm ai bất chợt thấy lòng mình, nhớ, nhớ, đến da diết khôn nguôi. Thiên Vũ lạc lõng giữa con đường. Đôi chân yếu mềm. Hàng mi ủ rũ… xót xa……“Nàng công chúa Tuyết ấy là chính em…Mãi trông chờ tình anh mỏi mòn…”Bàn tay băng trăng lại đau đớn một cách kì lạ. Đáng ra nó phải khỏi từ rất lâu rồi. Nhưng không hiểu vì sao, mãi không lành lặn trở lại, giống như tình iêu của cô và anh… chẳng lẽ vẫn phải chờ… nữa sao?Huỳnh Phong từ đâu bước ra cũng không rõ. Cậu kéo Bảo Linh khỏi những suy nghĩ dài miên man không hồi kết.- Đi học nào!- Thôi… Mệt lắm.- Bảo Linh nói bằng chất giọng bang bạc không thiện cảm.Huỳnh Phong cười cười, rồi gõ lên đầu cô bé:- Cậu đã nghỉ rất, rất lâu rồi đó!- Biết thế…- Thôi, đi học đi…- Đôi mắt cậu sáng lên dịu dàng, chỉ có ánh mắt ấy vẫn chưa đủ thuyết phục cô, nhưng phần nào xoá nhoà một nỗi xót xa dần nặng lên trong lòng. Bảo Linh lạnh lùng, đưa mắt nhìn không gian.- Ừm. Vậy thì đi.- Mình biết mà. – Huỳnh Phong khẽ cười, nụ cười ấm áp giữa một ngày đông băng giá.Bảo Linh mở mắt. Những vết thương trên cơ thể… lại tấy lên lạ thường. Điện thoại rung lên khe khẽ.“Alo?”“Này, cậu nói sẽ đi học mà. Bây giờ là mấy giờ rồi?”- Tiếng Huỳnh Phong gào thét lên trong điện thoại.Bảo Linh khẽ thở dài, không hề có ý định dập lửa:“7 giờ.”“Cậu còn thản nhiên mà nói như vậy được sao???” – Dường như hết bình tĩnh.“Mình đi đây. Nói nhiều QUÁ!!!”- Bảo Linh gắt lên. À. Hình như có gì khác lạ. Cô bé đâu như vậy bao giờ… kể từ mùa đông li biệt ấy…“Này…”- Huỳnh Phong lo lắng gọi.“Gì?”- Cô bé lạnh nhạt.“Mặc áo ấm vào, trời lạnh lắm!”- Dù thế nào vẫn là sự quan tâm ấm áp và dịu dàng.Thoáng cười… “Biết rồi…”Bảo Linh bước khỏi giường, đi vào nhà tắm.Một sáng ảm đạm ghê gớm. Ngôi trường không có gì khác biệt. Ngoài khung cảnh lờ mờ những khóm cây trụi lá. Huỳnh Phong nắm lấy bàn tay cô bé lạnh toát.- Sao thế? Lại buồn gì hả?- Không có gì.- Nói dối.Bảo Linh nhìn một cách đe doạ. - Miễn bàn cãi. Mình nói gì cũng là đúng.Huỳnh Phong cười gian tà như muốn thiêu cháy cô:- Vậy cậu nói thử xem, mình yêu cậu nhiều như thế nào. Cái này chỉ mình biết thôi…Nháy mắt. Bảo Linh gõ lên đầu Huỳnh Phong. Gườm gườm:- Nhiều như nắm đấm chặt thành tư.Huỳnh Phong mếu máo… đáng thương:- Cậu là đồ con gái bạo lực. Ác như thế ai thèm iêu chứ!Bảo Linh quay đi, khoé mắt mờ nhoà… “Vậy sao?”- Thôi, đi cơm trưa nào.- Ừm…Huỳnh Phong kéo tay cô bé đi, nắng hạ một màu vàng sắp úa.Con đường về nhà… Hôm nay, bình yên… Bảo Linh từ từ ngắm nghía xung quanh. Cái vẻ màu bàng bạc của con đường giữa trời đông hiền từ và gió se. Bất ngờ nghe thấy tiếng khóc bên đường. Thít thít đắng lòng. Cô bé quay người lại. Nhìn.Một em bé người ngợm bẩn thỉu đứng trước cửa một nhà hàng lớn, đôi mắt long lanh, bàn tay chiếc nón rách tươm. Bảo Linh thấy em bước vào bên trong, lặng thinh chờ đợi. Chưa đầy hai phút sau. Em bé bị kéo lê ra đường, một người đàn ông cao lớn xách cổ áo em đá ra giữa đường kèm thêm những lời chửi rủa khinh miệt. Bảo Linh giật mình. Cô bé ấy hai hàng nước mắt chảy dài, cõi lòng ai thắt hờ đau đớn, xót thương. Bảo Linh bước tới gần em, bàn tay trái khẽ nâng người em dậy. Đôi mắt em long lanh nhìn cô một cách kì lạ và ngạc nhiên. Em vẫn khóc. Giọng nói cô chưa bao giờ nhẹ nhàng, dịu dàng chan chứa tình thương như lúc này:- Đứng dậy, chị xem nào. Em có đau ở đâu không?Dụi hàng mi bằng bàn tay lấm đất. Cô bé ấy lắc đầu. Bảo Linh bất chợt thấy lung túng không biết phải làm gì nữa. Em bé ấy cần tiền, hay cần thứ gì khác… Bất chợt từ phía xa, có một người… đi tới.Thiên Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo Linh trước cửa hàng của nhà mình. Cậu nhóc bước nhanh hơn. Giọng nói lạnh lùng, nhưng chất chứa một sự quan tâm ủ kín.- Cô làm gì ở trước cửa hàng của tôi?Bảo Linh thoáng giật mình, quay người lại. Bất ngờ bị nhấn chìm dưới ánh mắt sắc của Thiên Vũ. Cô bé cũng lạnh lùng không kém:- Là nhà hàng của cậu? Thử vào hỏi nhân viên của mình xem. Họ vừa làm gì. Rồi hãy hỏi tôi!Thiên Vũ không gìm mình, đi vào trong với sắc mặt nghiêm trọng lạ lùng. Chưa đầy hai phút sau, cậu bước ra, người đàn ông vừa rồi đứng đằng sau khuôn mặt cúi gằm sợ sệt.- Là thế à?- Thiên Vũ nhìn xuống cô bé ăn xin đáng thương đang trong vòng tay của Bảo Linh, rồi quay sang nói với tên nhân viên.- Cút!Bảo Linh khẽ cười mỉa mai.- Chỉ vậy thôi sao?Thiên Vũ lạ lùng gằn giọng:- Còn cần gì nữa?- Trong giây phút khẽ nhìn, cậu nhóc như nhận ra điều gì đó, rút nắm tiền trong ví thả vào chiếc nón rách của em bé sợ hãi nín thinh.- Vậy đã được chưa?Bảo Linh hất đống tiền trong nón của cô bé đi và nói như khinh thường:- Tiền? Có ít thế thôi sao?Cô bé dẫn em gái dưới tay mình đi. Để lại cho Thiên Vũ cái ngạc nhiên và tức giận sắp bùng lên không kịp dập tắt. Bảo Linh thì thầm với em:- Cha mẹ em đâu?Cô bé bật khóc nức nở, làm Bảo Linh phải dừng lại, lung túng đưa bàn tay lau nước mắt cho em. Nhưng cô quên mất mình đang đứng giữa con đường. Một chiếc mô tô phía xa đang lao đến, điên cuồng. Bất ngờ, Bảo Linh ôm bé gái ngã bật về phía lề. Thiên Vũ chạy đến, hơi thở có phần gấp gáp và lo lắng.- Sao cô bất cẩn vậy?Vừa nói vừa kéo tay bé gái về phía mình. Bảo Linh chống người đứng dậy khó nhọc. Cô nhìn cậu bằng đôi mắt thoáng nỗi đau.- Tôi…- Em!- Thiên Vũ chỉ vào cô bé quần áo rách tươm, đang sợ sệt.- Ở đâu để anh đưa về?Bảo Linh ngạc nhiên nhìn, mờ mờ cái cảm giác của tình thương trong đôi mắt của người con trai ấy. Em bé lắc đầu lia lịa, nước mắt túa ra làm khuôn mặt càng thêm nhoè nhoẹt bùn đất. Thiên Vũ loay hoay nhìn Bảo Linh, cô bé cũng nhìn. Cậu nhóc bối rối vỗ nhè nhẹ vào vai em bé, giọng nói trùng xuống dịu dàng nhưng thật sự vẫn vô cùng gay gắt:- Nín đi… Anh đưa em về…Em bé vẫn khóc, rồi nấc lên…:- Má mất rồi… Ba… mất rồi…Bảo Linh sững người đôi mắt nhoà đi, còn hàng mi Thiên Vũ cũng cụp xuống yếu ớt. Cậu hiểu cảm giác không còn người thân là như thế nào. Giọng nói lạc hẳn đi:- Vậy…Cô bé mỉm cười hiền nhìn em:- Về nhà chị…Thiên Vũ ngạc nhiên kéo em bé về phía mình. Lại gay gắt như bình thường làm người ta sợ hãi:- Không! Em bé này phải đi theo tôi!- Sao ? Cậu!- Bảo Linh lo sợ Thiên Vũ sẽ “chăm sóc” em bé một cách không mấy dịu dàng.- Không thể được!!- Vì sao không?- Ánh mắt lạnh căm nhìn sâu vào Bảo Linh. Không nói thêm bất kì câu nào, cậu kéo tay em bé đi về phía con đường. Bỏ mặc cái nhìn bơ vơ của ai đó phía xa không đuổi kịp.Trong con ngõ nhỏ, Thiên Vũ bất ngờ nhìn lại em bé mình đang nắm chặt tay, sợ hãi khóc ghê gớm.- Này, em sao thế?- Anh… đi nhanh quá…- À…- Thiên Vũ cười.- Xin lỗi nhé. Thế có đau chân không?Em bé mếu máo nhìn xuống bàn chân nhỏ xíu trai sạn. Rồi ngước lên nhìn, gật đầu. Không ngần ngại, Thiên Vũ nhấc bổng em lên vai.- Nào về nhà thôi!…Cậu nhóc đưa em bé về một căn nhà nhỏ, sơn trắng dịu dàng. Một người bà mái tóc râm ngồi trước cửa, mỉm cười hiền hậu khi nhìn thấy Thiên Vũ. Cậu cũng cười rồi bước đến bên bà. Chỉ tay vào trong chiếc xe, nói ngại ngùng…- Cháu không tài nào kéo em bé đó ra khỏi xe được… Bà, giúp cháu với!Bà khẽ cười:- Hoá ra thằng cháu ngoại bà cũng có lúc thua một đứa trẻ con. Nào, để bà xem cháu bé ấy là ai…Bước lại chiếc ô tô đen nhoáng, bà nói vài lời nhẹ nhàng, ấm áp và dỗ dành, chỉ một lát sau, cô bé trong xe đã đi ra với đôi môi chúm chím một nụ cười. Nháy mắt nhìn thằng cháu ngây ngô đứng ngẩn ngơ từ nãy đến giờ:- Thế nào?Thiên Vũ cười, ra hiệu:- Bà là nhất!- Thôi, không phải dẻo mỏ. Cháu có việc gì nữa nói nốt xem nào…Cậu nhóc ôm lấy bà, rồi ba người bước vào trong. Cô bé ngơ ngác nhìn xuông quanh, tay nắm chặt tay bà không buông.Ngồi trên ghế, Thiên Vũ nằm trườn ra rồi nói một cách vô cùng “nghiêm trọng”:- Bà quản em bé này cho cháu. Từ giờ nó thành viên trong nhà. Cháu sẽ đào tạo nó thành một khủng bố gia như cháu…- Dừng. – Bà chen ngang câu nói đang đà lên hứng của Thiên Vũ.- Bà không cho phép đâu nhé. Cháu định nuôi em bé này sao? Thôi để nó bà nuôi cho, chứ cháu…- Bà khẽ thở dài.- Cháu làm sao?- Thiên Vũ bật dậy, nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu.- Cháu nhìn xem, em bé này bộ quần áo chưa thay, cháu định nuôi nó kiểu gì?- Chuyện đấy…- Thiên Vũ vò đầu.Bà cười hiền, vuốt ve em bé nín thinh trong lòng.- Đi mua quần áo cho nó đi.- Cháu á? Không, không. – Thiên Vũ cười ranh ma, rồi cầm điện thoại lên. Giọng ra lệnh.- Mua cho anh chục bộ quần áo của trẻ em… à… ừm… 5 tuổi.- Cậu nhóc nhìn em bé, gật đầu.- Xong rồi bà.Thiên Vũ cười tự đắc. Bà lắc đầu chép miệng, rồi nhẹ nhàng hỏi em bé:- Cháu tên gì thế cô bé?- Cháu… không nhớ…Cậu nhóc nhạc nhiên hỏi bà bằng chất giọng “trẻ con” ngây thơ vô cùng:- Ô hay. Sao bà bắt nó nói được?Bà lườm yêu thằng cháu lớn mà… không có “khôn”:- Sao gọi em là nó?... Vậy bà sẽ đặt tên cho cháu…Chưa kịp suy nghĩ tính toán, Thiên Vũ đã bật ngay ra một cái tên :- Bảo Linh !Bà cười, rồi gật đầu.- Cái tên ấy rất hay… Phải không ? Bảo Linh.- Dạ…- Em bé cười để lộ núm đồng tiền xinh xinh.Không hiểu vì lí do gì, mặt Thiên Vũ bất ngờ đỏ ứng. Cậu nhóc quay đi chỗ khác. Bà thoáng nhìn rồi bật cười. Cậu tự trách mình, sao lại có thể nói ra một cách đường đột như thế. Bỗng ngoài có tiếng tên đàn em. Thiên Vũ có người chữa cháy, liền quát gọi vào. Tên đàn em bước vào, trong tay ôm một túi đồ to tướng. Hắn từ từ lôi từng bộ ra trình trước mặt cậu chủ. Thiên Vũ đang uống nước thì sặc sụa, mắt đỏ ửng lên, gắt :- Cái gì đây ?? Sao lại mua quần áo con trai hết thế này ???Tên đàn em sợ sệt nhìn, giọng be bé thanh mình :- Thì... thì… cậu… có bảo không được mua quần áo con trai đâu…Thiên Vũ bật người ra khỏi ghế, ném đống đồ vào tên đàn em rồi quát :- Lại còn dám cãi nữa à ? Đi mua lại ngay, không anh dỡ cả nhà bây giờ !!Hắn sợ hãi, gom đồ rồi lúi hũi xin phép ra ngoài. Cậu nhóc ngồi xuống ghế, hoàn hơi. Lắc lắc đầu, nói thầm : "Sao lại thế được cơ chứ."Bà cười, rồi dẫn em bé vào bên trong nhà, để Thiên Vũ ở lại phòng khách, độc thoại một mình. Một lúc sau bà bước ra, vẫn thấy cậu đang nằm trên ghế, đôi mắt ngắm nghiền buồn rầu.- Cháu lại nhớ mẹ và anh trai à ?Thiên Vũ mở mắt, nhìn bà :- Giờ cháu chỉ còn có bà thôi…Bà ngoại mỉm cười rồi ôm cậu vào lòng :- Không sao rồi… đừng sợ nữa… không ai làm đau cháu được nữa đâu…-Vâng…Thiên Vũ cảm nhận được tình thương của bà ấm áp như thế nào… Đôi mắt nhắm lại, bình yên…Bảo Linh bước từng bước quay về, trong lòng không khỏi hậm hực vì không "tranh" được em bé đó với Thiên Vũ. Cô bất chợt nhận ra điều gì đó… Rồi lặng cười……- Anh đến thăm em này !- Thiên Vũ cười bước vào trong nhà.Một cô bé đáng yêu reo lên thích thú rồi chạy đến ôm cổ, hôn lên má, lên mắt Thiên Vũ.- Bà ơi, anh đến rồi !Từ trong bếp vọng ra tiếng bà dịu hiền :- Ừ, bà biết rồi… Con chơi với anh nhé, để bà nấu cơm.- Vâng… Anh ơi, em có cái này cho anh xem.Thiên Vũ xoa nhẹ mái tóc em, rồi bế bổng cô bé lên.- Nào chúng ta cùng đi xem.- Kia kìa anh !- Bảo Linh chỉ tay vào bức tranh bút chì trên tường.Thiên Vũ gỡ khung kính xuống đặt lên bàn. Ngạc nhiên hỏi :- Em vẽ gì vậy ?Cô bé thích thú giải thích cho anh nghe, ánh mắt sáng lên niềm hanh phúc vô bờ :- Em vẽ anh, bà, em và… - Vừa nói em vừa chỉ tay vào bức tranh, từng người một. Ngộ nghĩnh và dễ thương.Thiên Vũ bỗng ngạc nhiên, chỉ vào một cô gái có mái tóc dài mặc chiếc váy màu tím rồi hỏi :- Thế còn ai đây ?Em cười rồi nói :- Là chị đó, chị đã lau nước mắt cho em… đó ! Anh nhớ không ?Cậu nhóc vò đầu cô bé rồi lườm yêu :- Ai cho em vẽ người ta vào đây hả ?Bảo Linh cười thích thú :- Thì… Anh ơi!- Gì thế?- Chị ấy là ai? Sao anh không cho em đi với chị ấy?Thiên Vũ thoáng bối rối, nhìn vào khoảng không rồi cười hiền nói:- Vì bản thân mình chị ấy còn lo không nổi, thì sao nuôi được em?- Chị ấy tên gì thế anh?Cậu nhóc vô tình trả lời, đôi mắt sáng lên lạ kì và không dấu diếm:- Bảo Linh.Cô bé vỗ tay rồi reo lên:- Bà ơi, chị ấy tên giống con!Thiên Vũ lung túng, kéo em bào trong lòng, rồi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Em bé nói thầm thì:- Vậy anh có nhầm em với chị ấy không?Cậu nhóc cười mỉm:- Anh chưa nghĩ đến… Hay anh gọi em là Bảo Linh nhỏ nhé?Cô bé ôm cổ anh và gật đầu:- Em đồng ý!- Tiếng cười vang lên trong trẻo, ngây thơ đến lạ kì.- Anh ơi!- Gì nữa vậy?- Cậu nhóc nhíu mày nhìn em.- Chị ấy xinh thật.Thiên Vũ cười, nháy mắt:- Còn phải nói…- Em muốn một điều, anh làm cho em đi…Cậu nhóc lắc đầu trêu Bảo Linh:- Anh không.- Đi mà… anh…- Cô bé nũng nịu, bứt tóc vò tai nhìn anh.- Thôi, được rồi… Em nói đi!- Em muốn chị ấy về nhà mình… chơi với em.Thiên Vũ thả em ra ghế, rồi bật dậy như lò xo. Cậu nhóc lắc đầu:- Không được! Như thế khó lắm. Không được đâu.Cô bé nhìn cậu tha thiết:- Sao không được anh?... Chị ấy xinh… và tốt bụng vậy mà…- Anh bảo không được!Bảo Linh (nhỏ) mếu máo:- Bà ơi! Anh không mang chị ấy về… Bà ơi! Huhu…- Oái! Cái con bé này! Em chạy đâu thế…- Bà ơi…Em chạy vào tìm bà, anh bắt nạt em mà. Thiên Vũ đuổi theo, sao bé mà chạy nhanh thế không biết. Tiếng cười đùa trong trẻo, ngây thơ đến lạ kì. Có cả tiếng cười của cậu, kẻ máu lạnh nhất trên đời."Hay là anh mang cô ấy về cho em… Bảo Linh nhỏ…"Thiên Vũ mỉm cười…Bà nhìn cháu trai rồi cười cười. Làm cậu nhóc không tài nào nuốt nổio miếng cơm, đặt đũa xuống bàn :- Bà ! Sao nhìn cháu lạ vậy ?- Bảo Linh là ai thế ?Dù đã không ăn nữa, nhưng bà làm cậu nghẹn. Quay ngoắt đầu nhìn (nhỏ). Em căm đầu ăn, chớp mắt vô tội.- Nào nói đi, cháu trai của bà.- Dạ không có gì đâu …- Thật không đấy… ?- Thật mà... – Thiên Vũ nói tránh. Bà gật đầu, nhưng vẫn cười.- Bao giờ thì bà gặp được con gái nhà người ta đây... Cháu cũng lớn rồi, thế mà vẫn không biết nói dối, cái mặt đỏ như gấc chín rồi kia kìa…- Bà khẽ thở dài…Thiên Vũ hậm hực.- Bà !- Thôi, ăn đi.- Bà bật cười.- Lớn rồi mà như trẻ con vậy…"Cháu… đâu phải là không muốn mang cô ấy về…"Đêm ấy, giữa cái lạnh của căn nhà vắng, Thiên Vũ bất chợt thấy lòng quặn lại ghê gớm. Đôi mắt em sao luôn nhìn cậu như thế… có chút căm thù, kinh miệt… Là do cậu đã khiến em đau đớn. Bàn tay ấy… chắc em đau lắm phải không… "Tôi xin lỗi…" Lòng này nhớ em da diết…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com