[Bungou Stray Dogs] [AllDazai] Tôi đặt bút viết về người
Khi bọn họ có thể nghe thấy 'tiếng lòng' của Dazai (2)
Tác giả: Lofter@辞衍Bản chuyển ngữ đã có sự đồng ý của tác giả, thực hiện bởi sở thích cá nhân và không phục vụ mục đích thương mại.
__________3. 「Bất thường quá đấy, Kunikida.」Dazai híp đôi mắt nhìn cái tay đang sững lại của Kunikida và Atsushi, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Atsushi bị một loạt lời lúc nãy đánh cho trở tay không kịp. “Thì ra chuyện là thế này à...” Dazai nhoẻn miệng cười. 「Các cậu có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, phải không?」Atsushi gật đầu theo bản năng, sau đó cậu phát hiện bản thân chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chẳng còn nghe thấy những tính toán và ý nghĩ dường như chẳng bao giờ dừng của Dazai, chẳng còn nghe thấy những tiếng gọi tuyệt vọng dưới đáy lòng hắn, cả những khổ đau mờ mịt cùng với tiếng vang âm trầm dưới lòng sông. Giờ phút này đây dường như Dazai đã dừng hết mọi suy nghĩ, để mặc bản thân đấm chìm trong bóng tối, cả ý thức cũng dần mất đi. Dazai khoác tay với mọi người ở trụ sở thám tử rồi dứt khoát xoay người rời khỏi, một đoạn băng gạc không được bó đàng hoàng theo đó tung bay, vạch thành một vòng cung ảm đạm. Atsushi chỉ cảm thấy một nỗi sợ chưa từng có bao phủ lấy, đau đớn cứ như thể một thứ vũ khí sắc bén đang khoét rách da thịt, cả người cậu lạnh ngắt. Cảm giác đó, giống như anh Dazai càng ngày càng xa rời xa cậu, cho đến khi chẳng thể tìm thấy chàng thanh niên dịu dàng gầy guộc với mái tóc màu nâu hạt dẻ ấy trên thế gian này nữa.
Kẻ mưu cầu hạnh phúc cho mọi người, thì chết cóng dưới gió tuyết. Mà Dazai Osamu, sẽ chết bởi sự dịu dàng của bản thân.
Không thể được.... Atsushi chẳng nghe được âm thanh của bản thân, cậu chỉ thấy cánh tay mình vương ra vô ích, băng gạc theo kẽ tay vuột bay đi. Cuốn sổ tay của Kunikida rơi bộp xuống đất nhưng ảnh chẳng thèm đoái hoài, chỉ lấy tay bịt chặt đôi tai. Không phải anh không nhận ra khoảng cách như xa như gần của Dazai với trụ sở thám tử, dù cho anh là cộng sự trên danh nghĩa của Dazai thế nhưng lại không hoàn toàn hiểu rõ hắn. Anh muốn tìm hiểu người đồng đội tựa như một câu đố này của mình, hắn làm việc thì cẩu thả nhưng lại rất đáng tin cậy, hắn có thể giây trước vừa cực kỳ dịu dàng giây sau trong mắt đã lạnh như băng, hắn có thể vứt báo cáo cho anh làm nhưng đồng thời lại ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm và một mình chịu đựng thương tổn. Nhưng không phải dùng cách này, Kunikida nghĩ, anh che đôi tai hòng trốn khỏi những tiếng lòng ấy của Dazai. Anh không hề biết rằng dưới vẻ ngoài nhìn như hoàn hảo ấy của Dazai là biết bao đau khổ, lớp da thịt nhầy nhụa hôi thối cả một linh hồn đã tan vỡ cùng với lồng ngực trống rỗng bị gió luồng qua. Đau đớn quá. Kunikida bịt chặt hai tai há miệng hít thở, chỉ nghe thấy tiếng rít gào của sóng biển dồn dập. Tại sao Dazai chưa từng nói một lời thật lòng nào.Tại sao Dazai phải giấu nhẹm bản thân điTại sao Dazai lại nói dối, đến cả quả tim cậu ấy cũng đau đớn đến vậy? Kẻ nói dối phải nuốt một ngàn cái kim. Kunikida cảm thấy màng nhĩ mình sung huyết. Nhưng người tin lời nói dối đó sẽ phải đau cùng.
4. Dazai không biết nên đi đâu. Hắn bước chầm chầm vô định trên phố, nhìn tiệm hoa mới mở hôm qua bên phải, lại nhìn sang tiệm bánh anh Ranpo thường ghé thăm bên trái, rồi hắn nhận ra mình đã đến bên khu mộ viên bên bờ biển. Dazai lưỡng lự tiến về phía trước, bước đến dưới gốc cây hắn cực kỳ quen thuộc. S.ODABên cạnh bia mộ có một bó hoa đã khô héo trơ trụi khác hẳn với những mộ bia tráng lệ khác. Đằng xa xa khu mộ có hai đứa nhóc, ba mẹ chúng đang đứng trước ngôi mộ với vẻ trang trọng, chẳng nói lời nào. Ấy nhưng bọn nhỏ chẳng phát giác bầu không khí sầu bi ấy mà hồn nhiên cười đùa. Như thế cũng tốt, Dazai nghĩ, hắn tựa lưng vào bia đá phủ đầy rêu xanh dường như thế này có thể khiến hắn gần với cái người đang ở dưới sáu thước đất ấy hơn. Nếu như đám trẻ Odasaku nuôi dưỡng vẫn còn sống, chúng sẽ vui vẻ hơn bọn nhóc ấy nhiều. Dazai ngẩng đầu nhìn tia nắng len lõi qua kẽ lá chiếu thành những chiếc bóng loang lổ, hắn chớp đôi mắt rồi lại cúi đầu. Chói mắt quá, Odasaku. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Ngón tay mềm dẻo của hai đứa trẻ luồng vào nhau, đung đưa theo tiếng hát non nớt. Dazai Osamu bỗng khom người che lấy lồng ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Dazai này, đừng nói dối nữa. Dường như hắn nghe thấy chất giọng trầm ấm đặc biệt của người kia, nghe thấy tiếng sóng biển xô ầm vào những mõm đá, nghe thấy tiếng lá thu rơi xào xạc, nghe thấy tiếng tuyết rơi sàn sạt phủ đầy bia mộ ảm đạm. Hắn nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của bản thân. “Odasaku...Odasaku...Odasaku.” Hắn nghe thấy giọng mình run rẩy như thể chẳng giống hắn. Odasaku, trần thế này ai cũng nói dối cả, bọn họ chẳng có một lời thật lòng nào và cũng chẳng ý thức được điều đó, ngay cả tôi cũng đang dối trá. Lời nói của tất cả bọn họ mập mờ tựa như ngắm hoa giữa màn sương mù vậy, cả những lời khéo léo phức tạp mà họ dùng khi sắp trốn tránh trách nhiệm. Odasaku, Odasaku ơi...anh hãy nghe lời tôi nói đi. Dazai, tôi đang nghe đây. Đây chẳng phải lỗi của cậu. Thỉnh thoảng cậu cũng phải học cách vui vẻ, rõ là bọn họ đều yêu cậu mà. Thật xin lỗi vì tôi không thể mãi ở phía sau cậu được, thế nên mong cậu đừng quay đầu lại. Hi vọng cậu có thể tiếp tục tiến bước. Giữa ánh sáng có ai đó đưa tay làm động tác móc ngoéo. Trên thế giới này không một điều gì có thể bù đắp sự cô đơn của cậu, cậu sẽ chỉ mãi loay hoay trong bóng tối. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Hắn vội vàng câu lấy ngón tay ấy, “Được...kẻ nói dối sẽ nuốt một ngàn cái kim.” Dazai theo bản năng loạng choạng nghiêng người về trước, vươn tay ôm lấy ánh sáng đó. Tròng lòng hắn đầy ắp những vệt nắng loang lổ, Dazai ngã trên đất co chân cuộn người lại cứ như thể một đứa trẻ còn trong bụng mẹ. “Odasaku này, tôi sẽ...vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước.” “Cho đến khi cái chết chứng minh tôi đã sai.” Mà Odasaku này, những lời anh nói cả những rực rỡ mà anh mong đợi, là sao? Thế giới này có thổi từ đông sang tây, rồi từ bắc đến nam, nhưng vẫn sẽ luôn tồn tại những cánh bướm bay trong gió bão, nước chảy nghịch dòng, có những người hướng về trời cao. Hắn từng dùng băng gạc che lấy mắt phải của mình nhưng vẫn chẳng thể ngăn bản thân nhìn thấu hết thảy ghê tởm trên thế giới này. Trước mặt người khác Dazai sẽ nở rộ mềm mại như những khóm hoa, vì thế bọn họ khăng khăng tìm tòi nghiên cứu con người này để rồi sẽ rời đi khi nhìn thấy sự nhạt nhẽo vô vị đằng sau những gam màu rực rỡ ấy. Đấy, nhìn xem, Dazai Osamu cũng chẳng có gì đặc biệt. Sẽ chẳng ai bằng lòng vạch bụi hoa ấy ra để ngắm nhìn một thi hài đen kịt bị chôn vùi. Ấy mà giờ đây, thi hài ấy lại phơi bày dưới ánh dương, vậy thì, hắn phải làm sao đây? Những mưu toan dơ bẩn, hơi thở chết chóc ủ dột, một linh hồn xấu xí, tất cả những thứ này tạo thành một Dazai Osamu mà trụ sở thám tử xa lạ. Rồi từ đây, hắn không còn là một cộng sự hay lơ đễnh, hay chăng là một đàn anh biết dịu dàng dạy bảo. Những lời nói đối của anh bị vạch trần từng chút một, hóa ra đằng sau đó là một con quái vật chẳng giống vẻ ngoài. Quái vật. Hắn bật cười, nhưng lại phát hiện giọng mình nghẹn lại. Đây là cái giá của sự giả dối sao? Kẻ nói đối sẽ nuốt một ngàn cái kim, đến nỗi cổ họng bị xé toạc đâm rách dây thanh quản. Đau quá, Odasaku, tôi đau quá. Còn tiếp...
______À ừ không rec gì đâu nhưng mà nghe scarlet sky khóc mất.
Một phần nữa là xong rồi, cảm ơn mọi người đã xem.
__________3. 「Bất thường quá đấy, Kunikida.」Dazai híp đôi mắt nhìn cái tay đang sững lại của Kunikida và Atsushi, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Atsushi bị một loạt lời lúc nãy đánh cho trở tay không kịp. “Thì ra chuyện là thế này à...” Dazai nhoẻn miệng cười. 「Các cậu có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, phải không?」Atsushi gật đầu theo bản năng, sau đó cậu phát hiện bản thân chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chẳng còn nghe thấy những tính toán và ý nghĩ dường như chẳng bao giờ dừng của Dazai, chẳng còn nghe thấy những tiếng gọi tuyệt vọng dưới đáy lòng hắn, cả những khổ đau mờ mịt cùng với tiếng vang âm trầm dưới lòng sông. Giờ phút này đây dường như Dazai đã dừng hết mọi suy nghĩ, để mặc bản thân đấm chìm trong bóng tối, cả ý thức cũng dần mất đi. Dazai khoác tay với mọi người ở trụ sở thám tử rồi dứt khoát xoay người rời khỏi, một đoạn băng gạc không được bó đàng hoàng theo đó tung bay, vạch thành một vòng cung ảm đạm. Atsushi chỉ cảm thấy một nỗi sợ chưa từng có bao phủ lấy, đau đớn cứ như thể một thứ vũ khí sắc bén đang khoét rách da thịt, cả người cậu lạnh ngắt. Cảm giác đó, giống như anh Dazai càng ngày càng xa rời xa cậu, cho đến khi chẳng thể tìm thấy chàng thanh niên dịu dàng gầy guộc với mái tóc màu nâu hạt dẻ ấy trên thế gian này nữa.
Kẻ mưu cầu hạnh phúc cho mọi người, thì chết cóng dưới gió tuyết. Mà Dazai Osamu, sẽ chết bởi sự dịu dàng của bản thân.
Không thể được.... Atsushi chẳng nghe được âm thanh của bản thân, cậu chỉ thấy cánh tay mình vương ra vô ích, băng gạc theo kẽ tay vuột bay đi. Cuốn sổ tay của Kunikida rơi bộp xuống đất nhưng ảnh chẳng thèm đoái hoài, chỉ lấy tay bịt chặt đôi tai. Không phải anh không nhận ra khoảng cách như xa như gần của Dazai với trụ sở thám tử, dù cho anh là cộng sự trên danh nghĩa của Dazai thế nhưng lại không hoàn toàn hiểu rõ hắn. Anh muốn tìm hiểu người đồng đội tựa như một câu đố này của mình, hắn làm việc thì cẩu thả nhưng lại rất đáng tin cậy, hắn có thể giây trước vừa cực kỳ dịu dàng giây sau trong mắt đã lạnh như băng, hắn có thể vứt báo cáo cho anh làm nhưng đồng thời lại ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm và một mình chịu đựng thương tổn. Nhưng không phải dùng cách này, Kunikida nghĩ, anh che đôi tai hòng trốn khỏi những tiếng lòng ấy của Dazai. Anh không hề biết rằng dưới vẻ ngoài nhìn như hoàn hảo ấy của Dazai là biết bao đau khổ, lớp da thịt nhầy nhụa hôi thối cả một linh hồn đã tan vỡ cùng với lồng ngực trống rỗng bị gió luồng qua. Đau đớn quá. Kunikida bịt chặt hai tai há miệng hít thở, chỉ nghe thấy tiếng rít gào của sóng biển dồn dập. Tại sao Dazai chưa từng nói một lời thật lòng nào.Tại sao Dazai phải giấu nhẹm bản thân điTại sao Dazai lại nói dối, đến cả quả tim cậu ấy cũng đau đớn đến vậy? Kẻ nói dối phải nuốt một ngàn cái kim. Kunikida cảm thấy màng nhĩ mình sung huyết. Nhưng người tin lời nói dối đó sẽ phải đau cùng.
4. Dazai không biết nên đi đâu. Hắn bước chầm chầm vô định trên phố, nhìn tiệm hoa mới mở hôm qua bên phải, lại nhìn sang tiệm bánh anh Ranpo thường ghé thăm bên trái, rồi hắn nhận ra mình đã đến bên khu mộ viên bên bờ biển. Dazai lưỡng lự tiến về phía trước, bước đến dưới gốc cây hắn cực kỳ quen thuộc. S.ODABên cạnh bia mộ có một bó hoa đã khô héo trơ trụi khác hẳn với những mộ bia tráng lệ khác. Đằng xa xa khu mộ có hai đứa nhóc, ba mẹ chúng đang đứng trước ngôi mộ với vẻ trang trọng, chẳng nói lời nào. Ấy nhưng bọn nhỏ chẳng phát giác bầu không khí sầu bi ấy mà hồn nhiên cười đùa. Như thế cũng tốt, Dazai nghĩ, hắn tựa lưng vào bia đá phủ đầy rêu xanh dường như thế này có thể khiến hắn gần với cái người đang ở dưới sáu thước đất ấy hơn. Nếu như đám trẻ Odasaku nuôi dưỡng vẫn còn sống, chúng sẽ vui vẻ hơn bọn nhóc ấy nhiều. Dazai ngẩng đầu nhìn tia nắng len lõi qua kẽ lá chiếu thành những chiếc bóng loang lổ, hắn chớp đôi mắt rồi lại cúi đầu. Chói mắt quá, Odasaku. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Ngón tay mềm dẻo của hai đứa trẻ luồng vào nhau, đung đưa theo tiếng hát non nớt. Dazai Osamu bỗng khom người che lấy lồng ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Dazai này, đừng nói dối nữa. Dường như hắn nghe thấy chất giọng trầm ấm đặc biệt của người kia, nghe thấy tiếng sóng biển xô ầm vào những mõm đá, nghe thấy tiếng lá thu rơi xào xạc, nghe thấy tiếng tuyết rơi sàn sạt phủ đầy bia mộ ảm đạm. Hắn nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của bản thân. “Odasaku...Odasaku...Odasaku.” Hắn nghe thấy giọng mình run rẩy như thể chẳng giống hắn. Odasaku, trần thế này ai cũng nói dối cả, bọn họ chẳng có một lời thật lòng nào và cũng chẳng ý thức được điều đó, ngay cả tôi cũng đang dối trá. Lời nói của tất cả bọn họ mập mờ tựa như ngắm hoa giữa màn sương mù vậy, cả những lời khéo léo phức tạp mà họ dùng khi sắp trốn tránh trách nhiệm. Odasaku, Odasaku ơi...anh hãy nghe lời tôi nói đi. Dazai, tôi đang nghe đây. Đây chẳng phải lỗi của cậu. Thỉnh thoảng cậu cũng phải học cách vui vẻ, rõ là bọn họ đều yêu cậu mà. Thật xin lỗi vì tôi không thể mãi ở phía sau cậu được, thế nên mong cậu đừng quay đầu lại. Hi vọng cậu có thể tiếp tục tiến bước. Giữa ánh sáng có ai đó đưa tay làm động tác móc ngoéo. Trên thế giới này không một điều gì có thể bù đắp sự cô đơn của cậu, cậu sẽ chỉ mãi loay hoay trong bóng tối. “Ngoắc tay nào, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cái kim.” Hắn vội vàng câu lấy ngón tay ấy, “Được...kẻ nói dối sẽ nuốt một ngàn cái kim.” Dazai theo bản năng loạng choạng nghiêng người về trước, vươn tay ôm lấy ánh sáng đó. Tròng lòng hắn đầy ắp những vệt nắng loang lổ, Dazai ngã trên đất co chân cuộn người lại cứ như thể một đứa trẻ còn trong bụng mẹ. “Odasaku này, tôi sẽ...vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước.” “Cho đến khi cái chết chứng minh tôi đã sai.” Mà Odasaku này, những lời anh nói cả những rực rỡ mà anh mong đợi, là sao? Thế giới này có thổi từ đông sang tây, rồi từ bắc đến nam, nhưng vẫn sẽ luôn tồn tại những cánh bướm bay trong gió bão, nước chảy nghịch dòng, có những người hướng về trời cao. Hắn từng dùng băng gạc che lấy mắt phải của mình nhưng vẫn chẳng thể ngăn bản thân nhìn thấu hết thảy ghê tởm trên thế giới này. Trước mặt người khác Dazai sẽ nở rộ mềm mại như những khóm hoa, vì thế bọn họ khăng khăng tìm tòi nghiên cứu con người này để rồi sẽ rời đi khi nhìn thấy sự nhạt nhẽo vô vị đằng sau những gam màu rực rỡ ấy. Đấy, nhìn xem, Dazai Osamu cũng chẳng có gì đặc biệt. Sẽ chẳng ai bằng lòng vạch bụi hoa ấy ra để ngắm nhìn một thi hài đen kịt bị chôn vùi. Ấy mà giờ đây, thi hài ấy lại phơi bày dưới ánh dương, vậy thì, hắn phải làm sao đây? Những mưu toan dơ bẩn, hơi thở chết chóc ủ dột, một linh hồn xấu xí, tất cả những thứ này tạo thành một Dazai Osamu mà trụ sở thám tử xa lạ. Rồi từ đây, hắn không còn là một cộng sự hay lơ đễnh, hay chăng là một đàn anh biết dịu dàng dạy bảo. Những lời nói đối của anh bị vạch trần từng chút một, hóa ra đằng sau đó là một con quái vật chẳng giống vẻ ngoài. Quái vật. Hắn bật cười, nhưng lại phát hiện giọng mình nghẹn lại. Đây là cái giá của sự giả dối sao? Kẻ nói đối sẽ nuốt một ngàn cái kim, đến nỗi cổ họng bị xé toạc đâm rách dây thanh quản. Đau quá, Odasaku, tôi đau quá. Còn tiếp...
______À ừ không rec gì đâu nhưng mà nghe scarlet sky khóc mất.
Một phần nữa là xong rồi, cảm ơn mọi người đã xem.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com