Bung Phat Toi Xuyen Ve Thoi Viet Nam Xua
---------------------------------------------------''Mẹ ơi, con về rồi..'':Tôi cất tiếng chào mẹ nhưng có vẻ chẳng ai ở nhà, chắc mẹ đi làm rồi.Tôi thở dài, mẹ tôi là người mẹ đơn thân, luôn gánh vác tất cả mọi việc trong gia đình chẳng muốn chia sẻ cho ai. Tôi hiểu mà, mẹ chỉ muốn tôi có một cuộc sống tốt hơn bà ấy, tìm được người thật sự yêu mình. Không như bà, bị ruồng bỏ khi có thai, rồi phải tự thân mình nuôi tôi trong bụng và bà. Tôi biết mẹ tôi đau chứ, bà còn đau hơn khi người mà bà dành cả trái tim, cả thanh xuân của mình để yêu rồi bị phản bội một cách đau đớn đến tột cùng. Bà còn sợ một ngày, bà không còn trên cõi đời này thì ai sẽ lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ...Nhìn xung quanh một lúc, tôi xác định không có ai thì liền khóa cửa lại. Dạo gần đây, khu tôi sống xảy ra trộm cướp và đâm người diệt khẩu lộng hành. Mẹ tôi dặn khi ở nhà một mình phải tự biết bảo vệ bản thân, về tới nhà liền khóa lại. Thật tình, tôi đã mười lăm tuổi rồi chứ có còn bé đâu, mẹ cứ làm quá lên. Tôi lên phòng của mình trên lầu hai, lấy tấm bảng tôi mua lúc ghé qua hiệu sách trên đường đi học về và bắt đầu làm bài tập môn Sử. Tôi phải ngồi dò các trang mạng để kiếm thông tin cần tìm gần nửa tiếng thì bắt gặp một trang web kì lạ, phần giới thiệu ghi rằng:
'Bạn muốn giỏi môn Lịch sử, hãy nhấn vào link sau để đến với trang chủ website...'
Đúng là tò mò giết chết con người, tôi nhấn vào đường link cho sẵn, trang web xuất hiện hàng loạt những thông tin về các cuộc chiến tranh thời xa xưa đến khi thống nhất. Tôi nghĩ thầm trong bụng rằng mình trúng mánh rồi. Đột nhiên dưới bếp phát ra âm thanh đổ vỡ, tôi phát hoảng khi nghe có tiếng người nói chuyện dưới bếp. Khoan, không phải một người mà là rất nhiều người!!
Tôi giật mình té khỏi ghế, bên dưới ngừng tiếng động rồi nó lại phát ra ở trên cầu thang! Tôi hoảng sợ tột độ. Tôi chưa khóa cửa phòng, tôi bật dậy chạy nhanh đến cánh cửa, cố gắng khóa cánh cửa.
MUỘN RỒI, Họ mang búa! tiếng búa đập mạnh vào cánh cửa mỏng tội nghiệp nghe rầm rầm vang khắp ngôi nhà. ''L- làm ơn a-ai đó đến cứu t-tôi với..'': tôi trốn vào tủ quần áo vừa cầu khấn vừa khóc. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi đến nhường này, làm ơn đừng tìm thấy tôi mà!
/RẶC- RẦM/ Tiếng cánh cửa rơi xuống, cửa phòng nát bấy, không còn gì gọi là cửa nữa. Họ bắt đầu lục khắp căn phòng. Gầm giường, bàn học, tủ sách của tôi bị đập không thương tiếc. Đột nhiên một người trong họ gào lên:
''Mẹ kiếp! tưởng nhìn căn nhà này to mà chẳng có gì, tụi mày lo lục soát hết căn nhà này cho tao, tìm xem có con chuột nhắt nào đang trốn thì lôi nó ra đây rõ chưa!'': Có vẻ hắn là thủ lĩnh của băng cướp đang lộng hành mấy hôm nay, nhưng bây giờ phải làm sao đây.
Tôi ngồi co ro trong tủ quần áo, vừa sợ vừa suy nghĩ cách thoát khỏi băng cướp kia. Hên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chợt nhớ ra chỗ trốn tìm mà tôi hay trốn mỗi khi bạn bè tôi qua chơi lúc mẹ không có nhà. Đó là cái tủ đồ đựng quần áo, nó nằm trong góc khuất căn phòng không được bật đèn. Do lúc nãy đập hăng quá, có một người trong băng cướp quật trúng cái đèn làm nó vỡ tan tành, thừa cơ hội lúc đó tôi khóa cửa tủ từ bên trong.
Bọn hắn làm sao biết được rằng cửa tủ này được đặt làm riêng nên có hai chốt khóa. Nhưng tôi sợ họ sẽ dùng búa đập tủ-
/Rầm Rầm/ Cửa tủ quần áo tôi run lên từng hồi, tiếng búa đập vào cửa tủ khiến nó dần dần bể. Tôi sợ hãi tột độ, nước mắt tràn ra. Một bàn tay to chai sạn nắm lấy tóc tôi, lôi tôi ra khỏi cái tủ..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com