16
-Ngoan, có gì đâu mà khóc.Chính Quốc để Hạo Thạc ở lại dọn dẹp, bản thân liền nắm tay Trí Mân đưa em về phòng. Chẳng hiểu vì sao em cứ thút thít mãi dù mọi chuyện đã xong rồi, hắn cũng không hề trách cứ hay nghi ngờ gì em, vậy đâu có cớ gì để em cứ khóc mãi như thế.-Sao mọi người cứ nghĩ em thấp hèn thì sẽ ăn cắp chứ, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm như vậy cả, em mang ơn cậu cả, mang ơn Điền gia cả đời không hết.-Thôi được rồi, anh không nghi ngờ em là được, chẳng phải anh cũng đã la cậu ta còn gì. Nín đi, còn vào ngủ mai dậy sớm, mai anh chở em ra chợ, em muốn mua gì anh mua cho em có chịu không, đừng buồn nữa, khóc một hồi con mắt sưng chù vù đó.-Dạ thôi không cần đâu cậu cả, em cảm ơn cậu cả, em về giường nha cậu.-Được rồi, không được khóc nữa đó nha, sáng mai gặp lại.Chính Quốc xoa đầu em một cái rồi mới để em vào trong, ánh mắt dịu dàng ban nãy lập tức trở nên sắc lạnh đến rợn người. Hắn xoay người để về phòng, trong đầu lại ngổn ngang suy nghĩ, có vẻ bà hai đã biết chuyện nên bắt đầu có hành động, vì Hạo Thạc từ xưa đến nay tuy khinh người thấp kém hơn mình nhưng cũng sẽ chỉ đi nói sau lưng chứ không dám quát nạt như vậy, chỉ có thể là đã có người chống lưng.Đôi chân của hắn chợt dừng lại khi gặp cha của mình trên đường trở về, dù ở cùng một nhà nhưng số lần hai người gặp nhau còn ít hơn số lần hắn gặp Trí Mân nữa. Mẹ hắn mất sớm nên Chính Quốc cũng không mặn mà với cha của mình, hắn chỉ là tôn trọng, yêu thương sớm cũng đã vơi dần.-Dạ thưa cha, cha đi đâu mà tối vậy?-Cha đi tìm con trong phòng nhưng không thấy, có thằng người ở đang dọn dẹp chỉ cha đến đây.-Có chuyện gì sao cha?-Về phòng con đi rồi nói.Cả hai người đàn ông cao lớn chậm rãi bước về phòng. Giữa hai người con, Chính Quốc lại có phần giống ông hơn hẳn, từ vẻ ngoài đến cả tính cách, vậy nên ông rất yên tâm khi giao việc cho hắn. Còn với Chính Quân, tính tình vẫn còn loi nhoi bồng bột khiến ông đến giờ vẫn không thể an lòng, chẳng biết liệu sau này có làm nên trò trống gì hay không.-Cha ngồi đi cha.-Con cũng ngồi đi, hôm nay cha có một số việc cần nói với con.Chính Quốc không sợ cha của mình, nhưng với ông hắn dành đến tám phần tôn kính nên rất cẩn trọng trong cử chỉ lẫn lời nói để không làm phật lòng ông. Điền Chính Minh nhìn Chính Quốc khá lâu như lấp lửng không muốn nói, mãi đến khi hắn mở lời ông mới chịu nói ra.-Thật ra thì cha chỉ muốn cùng con bàn bạc vài thứ, con cũng đã gần như là chủ của Điền gia rồi không phải sao. Vài hôm trước mẹ của thằng Quân có nói với cha muốn cho nó đi học để gánh vác phụ con một phần nhưng mà tính nó trẻ con như vậy, bỏ nó ở nơi xa cha sợ nó sống không nỗi. Cha muốn hỏi ý con về việc đó, vì vốn dĩ cha muốn giao hết cho con, rồi sau này cho mẹ con nó một phần của cải làm vốn, đưa Điền gia cho nó e là sẽ không duy trì được bao lâu.Đối với Chính Quốc mà nói, ông sớm đã xem hắn là trụ cột trong nhà, việc lớn nhỏ đều hỏi ý hắn để quyết định. Chính Quốc không ngờ đến việc cha của hắn sẽ đến đây nói việc này nên cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không nao núng quá lâu mà đáp lại ngay.-Dạ thưa cha, con vốn cũng không muốn tranh giành hay gì cả, Điền gia có giao cho con hay Chính Quân đều không quan trọng, nếu mẹ hai đã có lòng, con nghĩ cha cũng không nên từ chối. Ngộ nhỡ nó qua đó lại được dạy dỗ đàng hoàng, vậy thì không chừng sẽ chững chạc hơn nữa, giờ thì em nó cũng còn nhỏ tuổi quá nên tính tình vẫn còn ham chơi, hơn nữa con nghĩ mẹ hai và Chính Quân đã sống ở Điền gia cả đời, dù có trao nửa tài sản cho họ, con cũng sẽ không ý kiến gì đâu cha.-Vẫn là Chính Quốc của cha hiểu chuyện, con nói đúng, biết đâu nó đi học xa thì sẽ nên người, vậy thì cha mẹ cũng sẽ yên lòng sống tốt quãng đời còn lại. Nhưng mà mẹ nó lại học đòi với người ta, đòi sang nước ngoài học. Hồi đó con học ở thành phố cha còn chăm sóc được cho con, cho nó học xa như vậy cha không yên tâm một chút nào.Chính Quốc có chút bất ngờ khi nghe được ý định của mẹ hai, xem ra bà ta cũng không hề đơn giản, nhưng hắn e rằng đây sẽ là nước đi vô cùng sai lầm. Chính Quốc có thể rất bình thường với Chính Quân, nhưng với bà ta thì không. Nếu phải kể lại quá khứ, hắn càng căm hận bà hơn nữa, tuổi thơ của Chính Quốc với bà ta không hề yên bình, những trận đòn roi vô cớ, những lần mắng nhiếc không ngừng, kể cả những lần bỏ đói hay đánh nhốt hắn, Chính Quốc cả đời cũng sẽ không bao giờ quên. Giữa bà ta và Chính Quốc là hận thù, suốt đời suốt kiếp không thể nào nguôi ngoai.Mặc dù hắn thật sự không tham lam, cũng không có ý định tranh giành, nhưng bà ta luôn muốn giành lấy tất cả mọi thứ ở nhà này, vậy nên Chính Quốc phải thủ vai ác để giữ lấy những phần then chốt ở Điền gia, không để danh tiếng Điền gia mấy đời phải lụy tàn trước hai mẹ con bọn họ. Đưa Chính Quân đi học xa không phải là ý kiến tốt cho bà, thời gian dài như thế đủ để hắn thao túng mọi thứ trong nhà này, khiến bà ta không còn gì trong tay nữa, thậm chí là trả hết những mối thù hận năm xưa mà hắn phải gánh chịu suốt thời gian qua.-Cha đừng lo quá, em nó đi học xa như vậy, xấu một phần cũng tốt chín phần, Chính Quân là con ruột của cha, con cũng không muốn em nó thiệt thòi. Hay là lúc nó chưa đổi ý, cha cứ để nó đi đi.-Nhưng mà ngày mai cha phải ra cảng đi huyện gần cả tháng mới về, không lo cho nó đi được.-Vậy cha cứ để con lo, sáng mai con mua vé thuyền rồi ngày mốt cho nó đi cũng được, con sẽ cho hai người đi theo nó, giúp nó làm giấy tờ nhập học, có được không cha?-Vậy cha giao hết cho con nhé Quốc, con ráng thu xếp ổn thỏa cho nó, cha biết con cũng khó xử, nhưng mà thương cha, ráng giúp nó nha con.-Dạ được rồi, cha cứ yên tâm đi.–-----Cái gì? Ngày mai là đi rồi sao, mẹ, chẳng phải mẹ nói từ từ sao, sao lại là ngày mai rồi.-Con im đi, có biết mẹ xin cha cực khổ thế nào không, anh Quốc đã giúp con lo tất cả rồi, con đi sớm về sớm, cứ day dưa mãi, Trí Mân cũng không thể chờ con đâu.-Nhưng mà…-Mẹ ở đây chăm sóc cho nó, mẹ nói với con rồi còn gì, mẹ cũng thương Trí Mân như con vậy, mẹ đảm bảo nó sẽ an toàn chờ con đi học thành tài. Khi ấy con về mẹ liền tổ chức đám cưới, lớn nhất cái làng này luôn, được không?Chính Quân bực dọc vô cùng, mấy ngày liền không gặp được em làm cậu khó chịu muốn chết, giờ lại phải đi gấp gáp đến thế này. Dù là mẹ đã hứa giữ người cho cậu, nhưng không phải chính miệng cậu nói ra, có đi cậu cũng sẽ không an lòng.-Thôi mà Chính Quân, học có hai năm thôi, nhanh lắm, hai năm đó ở đây mẹ dạy Trí Mân phép tắc trong nhà, sẽ khiến thằng bé trở thành người xứng đáng với con. Con đừng cáu gắt nữa, nếu con còn không đi, sau này cha không cho đi nữa, vậy thì tất cả sẽ về tay Chính Quốc, vậy thì sau này hai đứa có ở nhà lá, mẹ cũng không thể giúp được, mà con cũng không muốn Trí Mân nó khổ thêm nữa, đúng không con?----Chính Quân đi là Trí Mân tới số :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com