TruyenHHH.com

Bts Vampire Story

Tôi giấu mình trong bồn nước ở toilet mà tim cứ nhảy lên từng nhịp. 8h hơn rồi mà Min Yoon Gi vẫn chưa về đến nhà báo hại tôi phải ngồi ở đây 3 tiếng. Mặc dù đã mang lương thực đầy đủ nhưng ai lại có cảm giác thoải mái khi ngồi trong toilet hơn 3 tiếng cơ chứ :< Đang chuẩn bị ra ngoài lấy cuốn sách nào đó để đọc thì tiếng mở cửa bước vào phòng khiến da gà tôi nổi lên từng đợt. Anh ta.... về rồi.

Mùi máu xộc vào mũi khiến tôi thực sự rất buồn nôn. Máu là mùi tôi ghét nhất, nó có vị của sự chết chóc, có vị của sự tang thương, có vị của sự chia lìa. Nhìn qua lớp cửa 1 chiều của phòng tắm, Min Yoon Gi với đôi mắt đỏ ngầu đang điên loạn tìm kiếm thứ gì đó mà lục tung cả căn phòng. Khi anh ta hướng mắt vào phòng tắm, tôi nuốt nước bọt  cầu nguyện. 1 giây, 2 giây, 3 giây không gian như tĩnh lặng, tử thần như đang vẫy gọi tôi, tôi chẳng dám thở cũng chẳng dám chớp mắt giữ nguyên một tư thế bất động mặt đối mặt với anh ta qua lớp kính 1 chiều. Min Yoon Gi rời đi thì thôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống đất. Nhưng lại rủi thay, tôi làm ngã chai xà phòng trong phòng tắm gây ra 1 tiếng động đủ để anh ta nghe thấy. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, mình chính thức tàn đời rồi.

Min Yoon Gi mạnh bạo giật phăng cái cửa kính đáng thương rồi nhìn vào tôi đang ngồi dưới sàn bằng đôi mắt đỏ mãn nguyện. Tôi như chết lặng, chẳng dám hó hé 1 lời mặc kệ cho anh ta ném tôi lên giường khiến bả vai đập vào cạnh giường. Cảm giác đau đớn chẳng thấy đâu, cơn đau như ứ đọng nơi cổ họng, tôi chỉ biết giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào con người phía trước.

- Em thua rồi 

Chỉ ba từ ngắn gọn như thế và sau đó anh ta bắn đầu cúi xuống đôi môi của tôi mà gặm mút. Trước khi hút máu mọi người, anh ta đều hôn như thế này sao. Chỉ cần nghĩ đến cái chết trước mắt, nước mắt tôi lại ứa ra mà chẳng màng đến việc Min Yoon Gi đang dần dà tháo từng chiếc khuya áo của tôi. Có bị gì đi chăng nữa thì anh ta cũng giết tôi mà đúng không?

- Đừng làm thế tôi sợ lắm, tôi chưa hưởng 1 ngày nào hạnh phúc từ khi được sinh ra cả, kể cả bố mẹ, họ cũng rời bỏ tôi mà đi, bạn trai cũ cũng làm chuyện đồi bại, đến người ngoài đường cũng chỉ xem tôi là 1 món đồ chơi thỏa mãn thú tính. Yoon Gi à từ khi anh đưa tôi về đây, tôi mới biết thế nào là được yêu thương, đừng giết tôi.. xin anh.

Yoon Gi dừng lại, lấy tay vuốt nhẹ nước mắt trên khuôn mặt tôi, đôi mắt của anh ta trở lại màu sắc bình thường, khóe môi khẽ vẽ lên một đường cong, dịu dàng đặt lên trán tôi một nụ hôn

- Em trở về với tôi, làm sao tôi nhẫn tâm giết em. Cảm ơn em, đã giúp tôi chữa căn bệnh tâm này. Chỉ có em mới làm được, không một ai cả.

Tôi chỉ biết òa khóc nức nở trong lòng anh, thực sự đã thoát chết rồi đúng không ? Anh ta tha chết cho tôi rồi đúng không ? Nhưng phải ở lại đây sao ? Tôi đâu có thích anh ta đâu chứ !!!

- Tôi biết em không thích tôi, nhưng dần dà tôi sẽ mang lại cho em cảm giác như ban đầu, tin tôi chứ ?

Tôi chỉ biết gật đầu thể hiện niềm tin của mình với anh. Một nụ cười nữa lại được vẽ trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Nhưng nó thật sự rất mờ ám.

------------------------------------------------------------

Ba năm trôi qua, ....

Tôi ngồi trong phòng khách xem TV  thì anh lật đật chạy vào nhà tay xách nách mang rất nhiều thứ. Rồi cứ thế hối hả chạy vào bếp.

- Vợ à, tối nay ăn thịt bò nhá, con anh chắc thèm thịt bò lắm rồi.

- Không ăn đâu !!!!

Tôi phũ phàng trả lời khiến mặt anh có phần xụ xuống. Mấy hôm trước bà quản gia đưa tôi cháo thịt bò làm tôi ói lên ói xuống khổ chết được. Tôi cẩn thận bước vào bếp rồi nhéo lấy hai cái má bánh bao đang xụ xuống kia.

- Em muốn ăn thịt xiên cừu nướng,  tự nhiên thèm quá.

Mặt Yoon Gi dãn ra, ánh mắt như lóe lên một tia hi vọng. Anh nắm tay tôi nhẹ nhàng đưa ra xe, chở đến một quán nhỏ khá khuất trong con hẻm. Thời tiết lạnh giá khiến không khí trong quán ăn ấm áp hơn bao giờ hết. Anh khoác lên vai tôi cái áo khoác của mình rồi giở giọng càu nhàu

- Là anh sợ con lạnh chứ không phải em đâu, chả biết chăm sóc tiểu công chúa của anh gì cả.

Bà chủ quán nhìn chúng tôi tủm tỉm cười đưa ra hai phần ăn . Tôi lườm anh một cái rõ sắc đanh đá đáp trả

- Là tiểu hoàng tử nhé, với linh cảm của một người mẹ em tin đây là con trai.

Chúng tôi cứ thế đôi co mà không ai nhường ai, cuối cùng anh đành nhường phần thắng lại cho tôi bằng cách đút một miếng thịt vào miệng.

- Rồi Rồi con trai không cãi với cô nữa thưa Min phu nhân.

Tôi mỉm cười hôn cái chụt lên má anh một cái rồi vui vẻ ăn phần của mình. Yoon Gi xoa đầu tôi rồi cứ thế ngồi buôn chuyện trên trời dưới đất. 

Chúng tôi dắt tay nhau đi dạo trên đường phố đếm giữa cái tiết trời lạnh lẽo của mùa đông, anh xoa xoa hai tay mình vào nhau rồi đặt lên mặt tôi.

- Ấm không ?

Tôi cười khổ rồi gật gật đồng thời bật ngón cái lên biểu hiện cho sự tán thành. Anh kéo tôi lại một góc tường khuất chặn tay lên tường 

- Joh Eun, từ lần đầu nhìn thấy em anh đã biết em chính là người có thể thay đổi cuộc đời vừa nhàm chán vừa cô độc này của anh. Lần đầu mất em, anh đã rất đau khổ, gần như tuyệt vọng với cuộc sống này, chỉ biết giết chóc và thầm mong em quay về. Khi gặp lại em, anh đã rất hạnh phúc vì đã 1000 năm rồi em mới trở lại bên anh. Giờ đây anh hỏi em một điều, sau bao nhiêu biến cố em có muốn yêu anh cho dù là kiếp này hay là kiếp sau hay không ?

Không gian im lặng bao trùm, mặt tôi như nóng bừng, kể từ khoảng thời gian bên cạnh anh, tôi đã thực sự cảm nhận được sự yêu thương của anh dành cho mình, tôi thương anh là thật, nên cho dù có luân hồi chuyển kiếp, tôi tin rằng anh cũng sẽ nhận ra tôi và đưa tôi trở về. Tôi không trả lời chỉ khẽ mỉm cười kiễng chân lên vòng tay qua cổ anh mà đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn. Giọt nước mắt hạnh phúc của cả hai làm mặn nụ hôn hơn. Tuy là người hay là vampire thì chúng tôi đã là định mệnh được sắp đặt từ rất lâu rồi. 

- Anh sẽ tìm em nên đừng nghĩ đến việc lẩn tránh khỏi anh đấy. Em chỉ được nghỉ ngắn hạn thôi, rồi lại phải về là vợ anh đấy nhé.

Tôi mỉm cười gật đầu rồi đặt tay lên bụng mình

- Em hứa với anh, hứa với con sẽ bên anh mãi mãi.

Gió đông thổi nhưng vẫn không làm lạnh đi hai trái tim ấm áp đang đập chung một nhịp. 1000 năm là quá đủ, Min Yoon Gi sẽ không buông tay thêm 1 lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com