Chap 7
Màn hình đột nhiên tắt ngỏm tối đen như mực, Jimin hoảng hốt bật người dậy, vừa nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách thì lập tức lao ra. Bản thân còn chưa kịp mở lời hỏi tại sao Jungkook lại gửi mấy tin nhắn đáng sợ lúc nãy, thì cậu, thậm chí còn chưa kịp cởi giày đã liền xông đến nắm chặt bả vai anh với biểu cảm vô cùng lo lắng và hoang mang.
" Hyung, anh không sao chứ !? Sao lại gửi mấy tin nhắn lạ lùng như thế ? "
" Anh phải hỏi em mới đúng. Rõ ràng em là người đùa cợt tr- "
Những lời gắt gỏng của Jimin chợt dừng lại, anh mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Những đoạn hội thoại đáng sợ vài phút trước giữa anh và "Jungkook" đều hoàn toàn biến mất. Dù cho anh đã khởi động lại máy thì tuyệt nhiên cũng không thấy bất cứ dấu vết nào của nó.
Người nhỏ hơn nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, sau đó cũng rút điện thoại ra nhìn thử. Kết quả đoạn chat của hai người đều cùng kết thúc bằng câu Jimin nhắc nhở cậu về cẩn thận.
Không còn bất cứ cái gì sau đó được gửi đến. Giống như đoạn tin nhắn từ lúc 0 giờ 13 phút trở đi của bọn họ hoàn toàn không hề tồn tại.
" R-Rõ ràng lúc nãy anh có nhắn cho em cái gì đó lạ lắm... "
Jungkook bối rối nói, lại nhìn Jimin khuôn mặt trắng cắt không còn giọt máu.
" E-Em đã nói đi tìm...đi tìm cơ thể.. "
" Chẳng phải anh là người nói thế sao? "
Cả hai nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cuối cùng Jungkook vẫn là người lên tiếng trấn an trước. Cậu an ủi anh rằng có lẽ chỉ là ảo giác của bọn họ, hoặc hệ thống điện thoại có vấn đề mà thôi.
" Hyung, dùng bữa thôi. Em đói rồi. "
Jungkook đẩy vai Jimin từ đằng sau, giục đối phương vào bếp để cùng thưởng thức những món anh đã gọi trước đó và bày sẵn trên bàn. Cậu cúi xuống ngửi ngửi lấy mùi thơm, cố tạo ra biểu cảm tự nhiên và vui vẻ nhất có thể để làm Jimin vui theo mình.
" Em đói lắm Jimin-ssi. Nhiêu đây không đủ đâu. Em muốn ăn thêm mì gói kèm xúc xích và trứng, làm cho em đi. "
" Được rồi, đợi anh. Đừng có mà Jimin-ssi nữa. "
Jimin không giống như cậu, anh thường rất để ý vào mọi việc và suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí còn rất sợ ma quỷ, nên nếu bây giờ cậu cứ bàn tán về chuyện đó mãi sẽ khiến anh người yêu bé nhỏ hoảng sợ mà không ngủ được. Thế nên tốt nhất vẫn là giả vờ không để ý vào mấy chuyện đó, bắt anh chỉ quan tâm đến mình mà không còn thời gian để quan tâm đến cái khác nữa thì hơn.
Nhưng sau tất cả, giống như mọi chuyện gần đây quá mức ám ảnh, thành ra bữa ăn trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì, cả hai chẳng ai dám lên tiếng bàn về thứ đáng sợ kia. Dù cho Jungkook có gan dạ đi nữa, thì cái cách những mẩu tin nhắn kia đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, và cả giấc mơ mà bảy người bọn họ đều gặp phải vẫn luôn là sự thật không thể chối cãi.
Jimin ăn được vài miếng thì buông đũa, cơn đói chẳng biết từ bao giờ đã tiêu tan. Anh nhìn Jungkook vẫn cố tỏ ra ổn và ngấu nghiến ăn liền không nhịn được mà thở dài.
" Jungkook này, em có nghĩ...em có nghĩ chúng ta đang mắc phải thứ gì đó tà đạo không? "
Người nhỏ hơn ngừng ăn, ngước lên nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của người yêu. Cậu vốn không tin vào ma quỷ, nhưng những thứ bọn họ trải qua lại không thể dùng khoa học tự nhiên mà lý giải được. Vậy nên, tại giờ phút này, chính cậu cũng không dám lên tiếng phủ định nó.
Trong tiềm thức của Jungkook, lần đầu cậu thật sự tin vào điều gì đó tà đạo đang xảy ra.
" Em không biết. "
" Nhưng dù có là ma quỷ, em vẫn sẽ ở bên anh. "
Jungkook đáp lại, hai tay đồng thời cũng đan vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của Jimin siết chặt không rời.
Jimin nghe xong, trong lòng cũng dịu bớt phần nào. Anh gật đầu rồi bảo Jungkook ăn nốt phần thức ăn còn lại. Phận mình ngắm em người yêu ăn ngon lành cũng vui vẻ không ít.
_________________
" Jimin. Jimin. "
Có gì đó cứ liên tục đập đập vào mặt anh. Thật giống tay của Yoongi...
Tay của Yoongi ?
Jimin choàng tỉnh dậy, cậu đảo mắt một vòng, phát hiện bản thân lại nằm giữa sảnh chờ của công ty một lần nữa. Xung quanh là sáu thành viên còn lại, trên mặt mỗi người ai cũng tỏ vẻ lo lắng và hoang mang tột độ.
Khung cảnh y hệt như ngày hôm qua.
" Tỉnh rồi à? Có thấy không ổn chỗ nào không? "
Yoongi nói, đưa tay ra trước mặt Jimin để kéo đứa em dậy. Jimin chỉ mỉm cười lắc đầu, ý nói mình ổn.
Jimin liếc nhìn đồng hồ treo trên tường chỗ quầy lễ tân. Ba giờ sáng. Cùng thời điểm với lần trước.
Không những khung cảnh y hệt. Mà đến cả thời gian cũng không khác nổi một khắc.
" Mọi người..có nhận được tin nhắn gì đó kì lạ không... ? "
Hoseok rụt rè lên tiếng. Mắt vẫn không ngừng đảo quanh đề phòng. Các thành viên ban đầu hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đành phải gật đầu.
" Đang nhắn tin thì đột nhiên điện thoại của đối phương như bị ma nhập, sau đó là một loại câu đại loại như Tìm cơ thể cho tao " - Namjoon nói, tay nắm chặt điện thoại của mình.
" Nhưng trước khi đi ngủ, anh có kiểm tra lại và những tin nhắn ấy như thể bị ai đó đã xoá nó đi mất. "
Những người còn lại gật đầu đồng tình. Có vẻ như không chỉ Jimin và Jungkook, mà năm người còn lại đều bị những tin nhắn kì lạ đó đột kích liên tiếp gửi đến.
" L-Là váy đỏ sao? Là nó bắt chúng ta đến đây? "
Giọng Hoseok run lên, cơ thể nặng nề ngồi thụp xuống sàn nhà. Lúc nhận được tin nhắn, gã đã sợ đến mức ném ngay điện thoại đi và chạy vào phòng Yoongi, không dám bén mảng đến phòng mình lần nữa.
Yoongi vỗ nhẹ vai đứa em để trấn an nó, sau đó nhìn quanh đại sảnh rồi hướng về phía anh cả. Chẳng hiểu cảm giác gì, nhưng Seokjin nhút nhát thường ngày giờ đây lại có vẻ khá bình tĩnh.
" Vậy là lại phải tham gia trò chơi? " - Jungkook lên tiếng hỏi dù đã biết trước câu trả lời.
" Nếu không nhầm thì lần trước sẽ có thông báo cho chúng ta khi nó bắt đầu. "
Seokjin lên tiếng, ra hiệu cho mọi người yên lặng nhưng lại nhanh chóng thất vọng vì không có bất kì âm thành nào khác ngoài tiếng kim đồng hồ.
Hoseok càng trở nên khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của anh lớn, môi vô thức lẩm bẩm gì đó cầu nguyện.
" Trò chơi...sẽ bắt đầu ...trong...ba phút nữa..."
" Đến rồi. " - Namjoon thì thầm, nắm lấy tay Hoseok để chắc rằng bạn mình không vì quá sợ mà hét lên.
Trong không gian tĩnh lặng và tối mịt của công ty, họ nghe được rõ mồn một tiếng tim đập mạnh của từng người. Cả bảy người tạo thành vòng tròn, quay lưng về phía nhau và nắm lấy tay người bên cạnh, mắt không ngừng láo liên nhìn vào mọi ngóc ngách trong đại sảnh như hy vọng có thể tìm được nguyên căn của giọng nói đáng sợ đó.
" Ba....phút hết....rồi. "
Đến Jungkook cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cố ngăn không để khí lạnh ở đây ảnh hưởng đến bản thân.
" Cùng...đi..tìm....Hera....nào ~~"
.
" Hyung, anh không sao chứ !? Sao lại gửi mấy tin nhắn lạ lùng như thế ? "
" Anh phải hỏi em mới đúng. Rõ ràng em là người đùa cợt tr- "
Những lời gắt gỏng của Jimin chợt dừng lại, anh mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Những đoạn hội thoại đáng sợ vài phút trước giữa anh và "Jungkook" đều hoàn toàn biến mất. Dù cho anh đã khởi động lại máy thì tuyệt nhiên cũng không thấy bất cứ dấu vết nào của nó.
Người nhỏ hơn nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, sau đó cũng rút điện thoại ra nhìn thử. Kết quả đoạn chat của hai người đều cùng kết thúc bằng câu Jimin nhắc nhở cậu về cẩn thận.
Không còn bất cứ cái gì sau đó được gửi đến. Giống như đoạn tin nhắn từ lúc 0 giờ 13 phút trở đi của bọn họ hoàn toàn không hề tồn tại.
" R-Rõ ràng lúc nãy anh có nhắn cho em cái gì đó lạ lắm... "
Jungkook bối rối nói, lại nhìn Jimin khuôn mặt trắng cắt không còn giọt máu.
" E-Em đã nói đi tìm...đi tìm cơ thể.. "
" Chẳng phải anh là người nói thế sao? "
Cả hai nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cuối cùng Jungkook vẫn là người lên tiếng trấn an trước. Cậu an ủi anh rằng có lẽ chỉ là ảo giác của bọn họ, hoặc hệ thống điện thoại có vấn đề mà thôi.
" Hyung, dùng bữa thôi. Em đói rồi. "
Jungkook đẩy vai Jimin từ đằng sau, giục đối phương vào bếp để cùng thưởng thức những món anh đã gọi trước đó và bày sẵn trên bàn. Cậu cúi xuống ngửi ngửi lấy mùi thơm, cố tạo ra biểu cảm tự nhiên và vui vẻ nhất có thể để làm Jimin vui theo mình.
" Em đói lắm Jimin-ssi. Nhiêu đây không đủ đâu. Em muốn ăn thêm mì gói kèm xúc xích và trứng, làm cho em đi. "
" Được rồi, đợi anh. Đừng có mà Jimin-ssi nữa. "
Jimin không giống như cậu, anh thường rất để ý vào mọi việc và suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí còn rất sợ ma quỷ, nên nếu bây giờ cậu cứ bàn tán về chuyện đó mãi sẽ khiến anh người yêu bé nhỏ hoảng sợ mà không ngủ được. Thế nên tốt nhất vẫn là giả vờ không để ý vào mấy chuyện đó, bắt anh chỉ quan tâm đến mình mà không còn thời gian để quan tâm đến cái khác nữa thì hơn.
Nhưng sau tất cả, giống như mọi chuyện gần đây quá mức ám ảnh, thành ra bữa ăn trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì, cả hai chẳng ai dám lên tiếng bàn về thứ đáng sợ kia. Dù cho Jungkook có gan dạ đi nữa, thì cái cách những mẩu tin nhắn kia đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, và cả giấc mơ mà bảy người bọn họ đều gặp phải vẫn luôn là sự thật không thể chối cãi.
Jimin ăn được vài miếng thì buông đũa, cơn đói chẳng biết từ bao giờ đã tiêu tan. Anh nhìn Jungkook vẫn cố tỏ ra ổn và ngấu nghiến ăn liền không nhịn được mà thở dài.
" Jungkook này, em có nghĩ...em có nghĩ chúng ta đang mắc phải thứ gì đó tà đạo không? "
Người nhỏ hơn ngừng ăn, ngước lên nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của người yêu. Cậu vốn không tin vào ma quỷ, nhưng những thứ bọn họ trải qua lại không thể dùng khoa học tự nhiên mà lý giải được. Vậy nên, tại giờ phút này, chính cậu cũng không dám lên tiếng phủ định nó.
Trong tiềm thức của Jungkook, lần đầu cậu thật sự tin vào điều gì đó tà đạo đang xảy ra.
" Em không biết. "
" Nhưng dù có là ma quỷ, em vẫn sẽ ở bên anh. "
Jungkook đáp lại, hai tay đồng thời cũng đan vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của Jimin siết chặt không rời.
Jimin nghe xong, trong lòng cũng dịu bớt phần nào. Anh gật đầu rồi bảo Jungkook ăn nốt phần thức ăn còn lại. Phận mình ngắm em người yêu ăn ngon lành cũng vui vẻ không ít.
_________________
" Jimin. Jimin. "
Có gì đó cứ liên tục đập đập vào mặt anh. Thật giống tay của Yoongi...
Tay của Yoongi ?
Jimin choàng tỉnh dậy, cậu đảo mắt một vòng, phát hiện bản thân lại nằm giữa sảnh chờ của công ty một lần nữa. Xung quanh là sáu thành viên còn lại, trên mặt mỗi người ai cũng tỏ vẻ lo lắng và hoang mang tột độ.
Khung cảnh y hệt như ngày hôm qua.
" Tỉnh rồi à? Có thấy không ổn chỗ nào không? "
Yoongi nói, đưa tay ra trước mặt Jimin để kéo đứa em dậy. Jimin chỉ mỉm cười lắc đầu, ý nói mình ổn.
Jimin liếc nhìn đồng hồ treo trên tường chỗ quầy lễ tân. Ba giờ sáng. Cùng thời điểm với lần trước.
Không những khung cảnh y hệt. Mà đến cả thời gian cũng không khác nổi một khắc.
" Mọi người..có nhận được tin nhắn gì đó kì lạ không... ? "
Hoseok rụt rè lên tiếng. Mắt vẫn không ngừng đảo quanh đề phòng. Các thành viên ban đầu hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đành phải gật đầu.
" Đang nhắn tin thì đột nhiên điện thoại của đối phương như bị ma nhập, sau đó là một loại câu đại loại như Tìm cơ thể cho tao " - Namjoon nói, tay nắm chặt điện thoại của mình.
" Nhưng trước khi đi ngủ, anh có kiểm tra lại và những tin nhắn ấy như thể bị ai đó đã xoá nó đi mất. "
Những người còn lại gật đầu đồng tình. Có vẻ như không chỉ Jimin và Jungkook, mà năm người còn lại đều bị những tin nhắn kì lạ đó đột kích liên tiếp gửi đến.
" L-Là váy đỏ sao? Là nó bắt chúng ta đến đây? "
Giọng Hoseok run lên, cơ thể nặng nề ngồi thụp xuống sàn nhà. Lúc nhận được tin nhắn, gã đã sợ đến mức ném ngay điện thoại đi và chạy vào phòng Yoongi, không dám bén mảng đến phòng mình lần nữa.
Yoongi vỗ nhẹ vai đứa em để trấn an nó, sau đó nhìn quanh đại sảnh rồi hướng về phía anh cả. Chẳng hiểu cảm giác gì, nhưng Seokjin nhút nhát thường ngày giờ đây lại có vẻ khá bình tĩnh.
" Vậy là lại phải tham gia trò chơi? " - Jungkook lên tiếng hỏi dù đã biết trước câu trả lời.
" Nếu không nhầm thì lần trước sẽ có thông báo cho chúng ta khi nó bắt đầu. "
Seokjin lên tiếng, ra hiệu cho mọi người yên lặng nhưng lại nhanh chóng thất vọng vì không có bất kì âm thành nào khác ngoài tiếng kim đồng hồ.
Hoseok càng trở nên khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của anh lớn, môi vô thức lẩm bẩm gì đó cầu nguyện.
" Trò chơi...sẽ bắt đầu ...trong...ba phút nữa..."
" Đến rồi. " - Namjoon thì thầm, nắm lấy tay Hoseok để chắc rằng bạn mình không vì quá sợ mà hét lên.
Trong không gian tĩnh lặng và tối mịt của công ty, họ nghe được rõ mồn một tiếng tim đập mạnh của từng người. Cả bảy người tạo thành vòng tròn, quay lưng về phía nhau và nắm lấy tay người bên cạnh, mắt không ngừng láo liên nhìn vào mọi ngóc ngách trong đại sảnh như hy vọng có thể tìm được nguyên căn của giọng nói đáng sợ đó.
" Ba....phút hết....rồi. "
Đến Jungkook cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cố ngăn không để khí lạnh ở đây ảnh hưởng đến bản thân.
" Cùng...đi..tìm....Hera....nào ~~"
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com