Bsd Su Ton Tai
Mọi người vô cùng sợ hãi trước vẻ mặt đáng sợ của Lucy. Thủ lĩnh cũng làm bộ mặt lo lắng. Trình độ diễn xuất của Mori lại tăng thêm một bậc."Ngài không trả lời điện thoại của tôi. Tại sao vậy?""Xin lỗi, Radona-chan. Điên thoại của ta hết pin mất tiêu." Ông ta chắp tay xin lỗi.Tôi gật đầu, nhưng trong thâm tâm không tin tưởng cho lắm.Lucy lạnh lùng lên tiếng:"Tôi là Montgomery. Đây là nơi tôi tạo ra bằng dị năng của mình. Mọi vật bên ngoài đều bất động. Nhưng đừng lo..." Cô chỉ tay về phía cánh cửa gỗ màu đen. "Mọi người có thể đi ra từ cửa đó.""Nếu không, hãy chơi với Anne trong phòng này.""ĐẾN ĐÂY NÀO, ANNE."Phía trên trần nhà là bầu trời xanh thăm thẳm cùng với đám mây trắng bồng bềnh. Từ bầu trời ấy, bàn tay khổng lồ chui ra, tiếp theo là cơ thể khổng lồ của một con rối tóc đỏ với vết khâu ở miệng. Trông giống con quái vật thì đúng hơn."AAAAAAAAAA..." Đó là tiếng kêu sợ hãi của những người mắc kẹt trong căn phòng này. Họ chạy rối riết mặc kệ những người khác bị giam giữ phía sau cánh cửa màu trắng.Họ không hề quan tâm người thân hoặc bạn bè của họ có thể bị mắc kẹt mãi mãi ở đây. Ý chí sinh tồn vượt lên trên tất cả tình cảm.Căn phòng bỗng chốc trở nên trống vắng."Ồ, chỉ còn 4 người à?"Những người còn lại bao gồm tôi, Mori, hai thanh niên tóc bạc và tóc cam.Tóc bạc nói với Mori, trên mặt tỏ ra rất lo lắng: "Ở đây nguy hiểm lắm. Chú nên chạy đi. Cả cô nữa."Thủ lĩnh vẫn tiếp tục màn diễn xuất 'đỉnh cao Hollywood' của mình, hoảng hốt đi tìm một cô bé tên là Elise.Không thể nhìn được nữa, tôi cũng tham gia màn diễn xuất tẻ nhạt này."Tôi sẽ không ra ngoài cho đến khi tìm thấy em gái mình."Luật chơi của Lucy rất đơn giản: chơi trốn tìm với con rối khổng lồ đó. Có 2 trường hợp xảy ra. Thứ nhất, nếu có thể lấy chìa khóa mở cửa trước khi bị bắt - bạn thắng. Thứ hai, nếu nó bắt ngược lại - bạn thua."Và giờ, ai chơi nào?"Tôi định tham gia thì Mori kéo tay áo tôi, lắc đầu. Ông ta có ý gì? Chẳng lẽ cuộc chơi này dành cho hai người thanh niên kia sao?Thủ lĩnh không phải loại người trông chờ vào người khác, đặc biệt là trong vấn đề sinh tồn. Tự mình bảo vệ mình mới là tốt nhất. Ánh mắt có vẻ như quen biết với họ.Tôi vẫn tuân theo mệnh lệnh. Dù sao tôi có thể giải quyết cô ta khi tình hình trở nên tệ hơn.Nhưng ngay khi cậu tóc cam nắm lấy chìa khóa - dấu hiệu trò chơi bắt đầu, con rối đột ngột xuất hiện từ đằng sau lưng trong chớp mắt."Tên đầu tiên~"Hàng chục cánh tay xông ra từ cánh cửa màu trắng kéo tên tóc cam về phía đó rồi mất hút.Tóc bạc né tránh đòn tấn công, cánh tay biến đổi thành đám lông vằn đen trắng và các ngón tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn."Dị năng?"Cậu ta là con hổ đó?Hiểu rồi. Thủ lĩnh muốn phân tích sức mạnh của cậu ta.Tình hình vẫn không khả quan hơn là bao nhiêu. Chàng trai hổ vẫn né thoát khỏi những cú bắt, tuy nhiên cậu ta có thể chịu được bao lâu chứ?Một lúc sau, cậu chạy đến cánh cửa màu đen, mặc cho bạn bè mình bị nhốt, mặc cho ký ức về căn phòng này sẽ biến mất.Đứng trước bờ vực sinh tử, con người yếu đuối một cách đáng thương.Ngay khi tôi chuẩn bị ra tay, thủ lĩnh đã hành động trước. Ông kéo lại cậu bằng sợi ruy băng và thông não cậu bằng một tràng đạo lý:"Tôi không khuyên cậu bỏ chạy trong tình huống này. Nếu cậu tin lời cô ta, cậu sẽ quên hết mọi thứ khi bước ra khỏi cánh cửa này. Không những mắc bẫy kẻ địch, mà cậu còn quên mất việc đồng nghiệp của cậu đang gặp nguy hiểm. Với lại...""Những người mắc kẹt trong căn phòng đó đã đặt cược tính mạng để cứu cậu hay sao?"Tôi thầm vỗ tay trong lòng. Có phải thủ lĩnh cũng 'dụ dỗ' anh trai yêu quý của tôi bằng lời lẽ tương tự vậy không nhỉ...Lời nói cùng với vẻ mặt 'tin cậy' của Mori đã lay động lòng quyết tâm của cậu ta."Nhưng mà kết thúc rồi!"Dưới sàn nhà trồi lên một con rối khác, bắt lấy cậu và lập tức biến mất sau cánh cửa màu trắng."Đã xong, Game Over! Cảm ơn ông vì đã làm tên hổ đó không chạy trốn. Tôi có thể thả ông đi thay lời cảm ơn."Lucy ngó sang tôi: "Còn em gái này thì tôi không chắc lắm hay là..." "Vẻ mặt của hai người chắc sẽ tuyệt vọng lắm khi Anne bắt đi nhỉ?" Cô ta nở nụ cười rùng rợn."CỨ THỬ XEM." Tôi và Mori đồng thanh nói. Cả căn phòng như cứng lại bởi áp lực vô hình. Đôi mắt của thủ lĩnh đen như hố sâu không đáy.Thủ lĩnh và Điều hành viên dự bị Mafia Cảng không chỉ là hư danh hay vị trí có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng cái đầu thông minh. Trên tay nhuốm cũng không ít máu tươi, cướp đoạt không biết bao nhiêu mạng sống. Làm một cái mafia, luôn phải đặt mình vào ranh giới sự sống và cái chết như chuyện thường ngày.Lucy bỗng cảm thấy ớn lạnh, chân run rẩy và không thể nhấc nổi. Cả con rối cũng đồng dạng đứng yên.Đương nhiên rồi, cô ta làm sao có thể chịu đựng được hai luồng sát khí tỏa ra cùng một lúc như vậy."Ngươi tưởng chiến thắng thuộc về mình rồi à?"Lucy cứng họng, bất lực nhìn tôi từ từ tiến lại gần.Tôi túm tóc, kéo lê lết cô ta đến trước cánh cửa màu trắng."Đau...bỏ ra..."Cạch.Cửa mở ra, ngạc nhiên là tên tóc bạc vẫn sử dụng dị năng của mình bám vào cạnh cửa. Phía sau cậu ta là màu đen sâu hun hút.Không nói nhiều, tôi lôi ra ngoài, kéo Lucy đến thế chỗ cậu ta."Luật chơi của tôi cũng rất đơn giản. Thứ nhất, cô giải trừ năng lực thả bọn tôi ra ngoài. Thứ hai, tôi ném cô vào đây, cô sẽ bị nhốt bởi chính nơi mình tạo ra, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng.""Cho cô 3 giây.""Một.""Không! Khoan đã!"
Lucy lúc này mới thực sự sợ hãi. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt."Hai."Bàn tay dần buông lỏng."Ba."Cô ta cảm nhận thời khắc tử vong sắp đến gần. Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ.Cô không muốn thua nhưng cô lại sợ chết hơn, đành phải vô hiệu quá dị năng.Không gian biến đổi, trở về như bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.Tuy nhiên, trong lòng cô bây giờ tồn tại một bóng ma không thể phai mờ...Đôi mắt dị sắc một đen, một vàng luôn sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.
Lucy lúc này mới thực sự sợ hãi. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt."Hai."Bàn tay dần buông lỏng."Ba."Cô ta cảm nhận thời khắc tử vong sắp đến gần. Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ.Cô không muốn thua nhưng cô lại sợ chết hơn, đành phải vô hiệu quá dị năng.Không gian biến đổi, trở về như bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.Tuy nhiên, trong lòng cô bây giờ tồn tại một bóng ma không thể phai mờ...Đôi mắt dị sắc một đen, một vàng luôn sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com