TruyenHHH.com

[ BSD× READER ] 𝐿𝑜𝑣𝑒 𝑌𝑜𝑢 𝑇𝑜 𝑇ℎ𝑒 𝐸𝑛𝑑

♡ 𝕾𝖔𝖚𝖑𝖒𝖆𝖙𝖊♡

Xuji298

" 𝑨𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑺𝒐𝒖𝒍𝒎𝒂𝒕𝒆 𝒄𝒖̉𝒂 𝒕𝒐̂𝒊! "

Warning: Hệ thống, đa thế giới.

_____________________________

Xin chào, hệ thống xin tiếp nhận yêu cầu của bạn. Khách hàng số __ yêu cầu một bức "bình phong" mới.




























  




   Hệ thống đang triệu hồi người thích hợp











































    Hệ thống đang cập nhật







































          Đang tải dữ liệu








































     Đã triệu hồi thành công




































   Tải cốt truyện thành công






































         Bắt đầu giao hàng

























Thế giới thứ nhất: " Họa sát thân"

Thông tin thời sự tối nay_

" Vừa qua, cảnh sát tỉnh Hiroshima vừa phát hiện một xác chết nam giới bị phân mảnh treo lên cây trong khu rừng già cách khu dân cư 200m.

Đây đã là vụ giết người thứ bảy rồi mà tên giết người chưa hiện vẫn chưa bị bắt. Cảnh sát tỉnh Hiroshima đã được điều động , phối hợp với cảnh sát tỉnh lân cận cố hết sức để mang tên sát nhân vào song sắt, trả lại bình yên cho cư dân."

" Dẫu vậy cuối cùng vụ án vẫn đi vào ngõ cụt. "

Năm 20XX, vụ thảm sát đầu tiên, nạn nhân là một người đàn ông trung niên có tiền sử quấy rối phụ nữ. Trong vòng năm năm liên tiếp, tên sát nhân liên tiếp giết hai mươi ba mạng người.

- Chào mừng em đã đến thế giới của tôi!

Bạn mở mắt ra ngay khi giọng nói của hắn vang lên. Trước mắt bạn là cảnh tượng kinh hoàng đến cả người gan dạ nhất cũng phải thét lên sợ hãi.

Bạn cũng như bao nhân vật phụ khác, ngay lập tức ngã xuống ôm mặt la hét đầy sợ hãi. Hai tay ôm lấy cơ thể của mình mà run rẩy_

- Ahh.... đây là đâu... g-giết người... hư-hức... đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?

La hét, khóc lóc, cầu xin tất cả chỉ có thế. Đó là tất cả những gì bạn - bình phong có thể làm, mà nói thẳng ra là được lập trình như vậy.

Và như bao diễn biến khác, sát nhân tiến lại gần con mồi bị trói chặt, tận hưởng cảm giác chặt từng cánh tay, moi từng khúc ruột bên tiếng thét đến xé lòng của con mồi.

Sát nhân với mái tóc bạc cùng đôi mắt hai màu lục bích và lam nhạt mang đầy vẻ khát máu tiến lại gần bạn. Lưỡi rìu kề gần cổ bạn, môi hắn mỉm cười còn bạn nước mắt lưng tròng cầu xin thảm hại.

- Th- tha cho tôi... tôi hứa sẽ không báo cảnh sát đâu!

- Ha...

Hắn mở miệng tính nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Lưỡi rìu vung lên nhưng không chém trúng bạn, ngay khi cách cổ bạn vài centi mét nó dừng lại. Không chạm vào bạn.

- Ôi, nhìn xem nạn nhân của tôi đang run rẩy như thế nào kìa!

- Hư-hức... hức...

Hắn ghé sát vào, thuận tay lấy đi giọt nước mắt lăn dài trên má bạn.

- Ngoan nào ...

- hu...hức ... hu- ức... tôi muốn về nhà

Hắn khẽ mân mê sợi chỉ đỏ kết nối giữa ngón áp út của hắn và của bạn. Hắn nào ngờ được " Tri kỉ" mà hắn ngày đêm nhớ thương lại sợ hắn đến mức này.

Mà cũng phải thôi, bởi hiện giờ thì ai mà không sợ hắn chứ?

- Nào, nín đi T/b. Không anh sẽ lóc da em làm mặt nạ đấy!

Bạn lập tức nín lại, cố kìm lại cơn nấc bật ra từ cuống họng. Bạn không hiểu tên sát nhân tại sao lại có hành động như vậy với bạn. Bên tai bạn vang lên âm thanh rè rè máy móc khiến đầu bạn đau như búa bổ.

" ¢α̉ηн вάσ кнά¢н нὰηg 104 тяάηн ηα̉у ѕιηн тὶηн у́ νσ̛́ι вὶηн ρнσηg"

- Anh tên Nikolai gogol-

" ʅσ̂̃ι ԋҽ̣̂ ƚԋσ̂́ɳɠ"

- Từ giờ sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời em.

































Thế giới thứ hai:" Nam thần thầm thích tôi"

Nam chính sinh ra đã luôn định sẵn sẽ ở bên nữ chính. Dù cho nữ chính có ra sao, thì cuối cùng hạt giống tình yêu cũng sẽ nảy mầm thành cây hạnh phúc đẹp đẽ.

Nữ chính trong mắt bạn là một thiên thần giáng trần với sức hút vô hưởng vô thường. Nơi nữ chính đi có hào quang vây quanh, ánh nắng luôn chiếu sáng con đường cô đi.

Nam chính trong mắt bạn chính là nam thần lớp bên Dazai Osamu tuấn tú, điềm tĩnh mà cũng không kém phần nổi bật. Chỉ một ánh mắt của nam thần, tất cả nữ sinh trong trường đều phải điêu đứng.

Tiểu thiên sứ và nam thần lớp bên chính là mối tình đẹp do ông trời tác hợp, số phận an bài. Còn bạn chỉ là Npc có nhiệm vụ làm vật cản cho mối tình có thêm gia vị của khó khăn.

Trên sân thượng, sắp sửa có cảnh nữ chính tỏ tình nam chính đầy lãng mạn. Nhưng cảnh ấy phải có thêm bạn chen ngang để tạo sự kịch tính, bạn chen ngang cảnh nữ chính tỏ tình Dazai. Một tay bạn đẩy mạnh cô ngã nhào sang một bên, môi bạn cong lên đầy vênh váo. Lông mày nhíu lại một cách khó chịu, thật ra dáng một nhân vật phản diện điển hình. Cất lên tông giọng cảnh cáo_

- Con nhỏ tự mãn này Dazai-san là của tao!

Nhìn nữ chính với vẻ đầy thách thức trong khi lòng chờ mong nam chính sẽ đẩy ra bạn mà đỡ nữ chính dậy để khẳng định tình yêu của hai người. Nữ chính nhanh chóng phản bác lại_

- T/b, tôi và anh ấy yêu nhau thật lòng!

- Cô im miệng, anh ấy đã nói yêu cô đâu?
Bạn cọc cằn mỉa mai nữ chính .

Nữ chính bắt đầu rơi lệ, bạn đã thành công đẩy câu chuyện đến cao trào. Giờ chỉ cần nam chính ra mặt bảo vệ nữ chính là thành công.

Bạn đã chờ thế nhưng nam chính lại bất ngờ ôm lấy bạn từ phía sau, đầu vùi vào vai bạn mà nói với vẻ vui sướng_

- Đúng vậy, tôi là của em T/b ạ. Cuối cùng em cũng nhận ra, tôi hạnh phúc quá!

Tay hắn đan vào tay bạn, nơi sợi chỉ đỏ không biết tự lúc nào xuất hiện nối hai người lại với nhau.

" cα̉ղհ ճάօ lօ̂̃í հҽ̣̂ Եհօ̂́ճց"

- Nhưng nữ Chí- ưm

Hắn bịt miệng bạn lại, ánh mắt hờ hững trao cho cô gái đang ngồi bệt dưới nên đất lạnh lẽo.

- Không phải nữ chính

" 𝑪𝒂̉𝒏𝒉 𝒃𝒂́𝒐 𝒏𝒂𝒎 𝒄𝒉𝒖̉ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂́ 𝒉𝒖̉𝒚 𝒄𝒐̂́𝒕 𝒕𝒓𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏"

- T/b mới là nữ chính duy nhất của anh....
































⬤ Thế giới thứ ba: " Lãnh chúa tàn bạo".
𝑳𝒖̛𝒖 𝒚́: 𝑻𝒂̂́𝒕 𝒄𝒂̉ đ𝒆̂̀𝒖 𝒉𝒖̛ 𝒄𝒂̂́𝒖, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒔𝒖𝒚 𝒅𝒊𝒆̂̃𝒏 𝒍𝒊̣𝒄𝒉 𝒔𝒖̛̉.

Tương truyền vào khoảng thế kỉ thứ XV, Nhật Bản có nền kinh tế rất thịnh vượng. Giao thương với nước ngoài mở rộng, nền kinh tế được đà phát triển một cách nhanh chóng.

Mặt tốt là vậy nhưng người dân Nhật Bản lại vô cùng khổ cực khi sống trong sự cai trị khắc nghiệt của vị lãnh chúa vô cùng tàn bạo. Những chính sách hà khắc của lãnh chúa đã kìm kẹp người dân Nhật Bản thời đó trong sự thống khổ và tuyệt vọng. Phản ánh một triều đại thịnh vượng nhưng dân chúng lại chìm trong đau khổ.

" Đ𝐚𝐧𝐠 𝐱𝐮̛̉ 𝐥𝐢́ 𝐲𝐞̂𝐮 𝐜𝐚̂̀𝐮 𝐜𝐮̉𝐚 𝟏𝟔𝟓"

𝑯𝒐𝒂̀𝒏 𝒕𝒂̂́𝒕

/ Choang/

Bạn- Cô hầu hoảng hốt vội vàng quỳ xuống run rẩy dập đầu tạ lỗi.

- Xin lãnh chúa tha tội, nô tài bất cẩn!

Bạn dập dầu liên tục đến mức máu bắt đầu chảy ra. Bạn không có cách nào dừng hành động lại được, bởi lập trình của cô chỉ có thế. Đến đây bạn sẽ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của lãnh chúa tàn bạo Nakahara Chuuya.

Lãnh chúa đúng dậy, bước chân dần tiến lại gần bạn kéo theo sau đó là thanh Katana nặng nề đã làm nên bao chiến công lừng lẫy của ngài.

- Thật là một con hầu vô dụng

Bạn run rẩy khi đôi chân của vị lãnh chúa tàn bạo đứng trước bạn. Vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, bạn biết đầu sẽ rơi ra nếu bạn dám ngước lên.

" Xem ra ý trung nhân của ta đang hoảng sợ đến mức không cảm nhận được sợi chỉ đỏ đang cuốn quanh cổ tay em gắn kết em với ta."

- Lãnh... lãnh chúa.. tôi

- Ta không thích nhiều lời...

Dứt lời, bên tai bạn vang lên tiếng bộp. Quay đầu sang bên trái liền chạm mắt với cái đầu của một cô hầu đang bưng rượu vào cho lãnh chúa. Máu từ chỗ vết chém bắt ra tạo thành những bông hoa máu.

Bàn chân của lãnh chúa nâng mặt bạn ngước lên nhìn vào ngài. Ngài nhìn bạn với khuôn mặt bình thản như chưa từng có sự chém giết nào xảy ra vậy.

- Nào vợ yêu của ta, em có tội lỗi nào đâu. Là con hầu này đã phạm tội mà sao em lại phải dập đầu vì nó. Nó thật đáng chết phải không?

Bạn sững người, lập tức bên tai vang lên tiếng động kì lạ.

" 𝐶𝑎̉𝑛ℎ 𝑏𝑎́𝑜 ℎ𝑒̣̂ 𝑡ℎ𝑜̂́𝑛𝑔, 𝑦𝑒̂𝑢 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑢 ℎ𝑜̂̀𝑖 𝑁𝑝𝑐"

" 𝙏𝙪̛̀ 𝙘𝙝𝙤̂́𝙞"

Lãnh chúa giơ tay lên khoảng không, chạm vào một thứ gì đó khiến âm thanh trong bạn biến mất.

Ngài cúi xuống lấy khăn lau máu trên mặt bạn. Nụ cười tà mị thoát ra từ đôi môi ngài. Ngài kéo bạn dậy, liếc mắt nhìn đám gia nhân trong phủ.

- Dọn dẹp đống lộn xộn này đi, mang y phục tới cho nàng ấy!

Bạn run rẩy, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Chỉ biết cuốn theo ngài lãnh chúa, ngài nắm lấy tay bạn. Cầm sợi chỉ đỏ trên tay bạn buộc ngón tay bạn vào ngón tay ngài.

- Cuối cùng ý trung nhân của ta đã xuất hiện. Nàng có biết để gặp được nàng, ta đã phải chém hàng nghìn cô hầu như nàng. Ngày này qua ngày khác cuối cùng nàng cũng xuất hiện-


















































Thế giới thứ tư: " Virus tử thần"

- Lấy ý tưởng từ bộ phim " The Sadness".

Trên tàu điện, bạn đang chăm chú bấm điện thoại, ánh mắt bạn dán vào vài đoạn video linh tinh trên mạng.

- Ông đừng làm phiền tôi nữa!

Bị phân tâm vì tiếng ồn. Ánh mắt bạn rời sang cô gái xinh đẹp đối diện đang khó chịu khi ông lão doanh nhân ngồi bên cạnh cứ quấy rối cô ấy. Bạn thấy thương cảm khi người đàn ông đứng tuổi có lời lẽ không đứng đắn với một cô gái xinh đẹp. Nhưng bạn không thể đứng dậy can ngăn, không hiểu vì sao như vậy. Trong đầu bạn chỉ vang lên tiếng " Nữ chính" rồi lại vụt mất.

Bạn định rời ánh mắt bạn vào điện thoại, thì trước mắt bạn người đàn ông đeo kính đen với hai tay đút vào túi quần rút ra một con dao găm nhỏ sắc lẹm. Đồng tử bạn mở to ngay giây phút hắn đâm dao vào người đang đứng bên cạnh. Người đàn ông chỉ kịp kêu lên một tiếp đã bị kẻ kia đẩy sang bên, bắt đầu lao vào đâm hành khách khác liên tục vừa đâm vừa cười điên dại. Người phụ nữ bị đâm nhiều nhát máu chảy đầm đìa, người đàn ông bị cắt cổ, thác máu bắn tận lên trần tàu cao tốc. Cả khoang tau bỗng chốc ngập tràn máu tươi, bạn hốt hoảng không tìm thấy chỗ trốn bắt đầu la hét như những hành khách bên cạnh.

May mắn, vài người gan dạ đã lao vào giữ kẻ điên ấy lại. Chưa kịp thở phào thì lại có người đàn ông khác rút hung khí của mình ra bắt đầu đâm chém người khác. Những người mới nãy còn bình thường nay lại như phát điên, ai nấy mắt đỏ đặc, miệng cười đầy bệnh hoạn lao vào cấu xé nhau. Bạn như bị bật công tắc mà chỉ đứng đó la hét run sợ, đến nhấc chân lên cũng không nhấc được.

Những con xác sống với tâm trí bệnh hoạn ấy, túm lấy bạn với cái miệng đầy máu cười đầy kinh tởm. Chúng đè bạn xuống sàn tàu nhơ nhớp máu. Kẻ cầm tay, cầm chân bạn để một kẻ khác cầm cầm dao lăm lăm muốn đâm bạn. Muốn biến bạn thành đám xác sống bệnh hoạn chỉ biết chém giết và dục vọng.

- He.. he.. con đàn bà chết tiệt, lũ đàn bà chỉ biết từ chối lời tỏ tình của tao... tao sẽ cắt da mặt mày...

Số phận bạn đã được định đoạt bởi chỉ nữ chính mới có thể sống sót. Còn bạn chỉ là vật nền, với kết cục đầy bi thảm.

- Ahhhhh.... đừng .. bỏ tôi ra!

Bạn cố gắng chống cự, đầu bạn bị con xác sống khác ấn đầu xuông sàn một cách thô bạo. Mắt bạn nhìn thấy " nữ chính" từ xa, muốn cầu cứu cô nhưng không thể phát ra tiếng kêu cứu như thể đó là điều cấm kị của bạn vậy.

Đột nhiên tên xác sống cầm dao bị một thân ảnh vồ lấy, nhanh chóng vang lên tiếng bộp bộp giòn giã khiến bạn kinh sợ. Kẻ kia sau khi giết xong liền bị những kẻ giữ bạn tấn công nhưng đã nhanh nhẹn dùng súng giải quyết hết bằng cách thọc nòng súng vào sâu trong cuống họng mà bắn khiến đầu bọn chúng lập tức bị xuyên thủng. Cách thức vô cùng tàn bạo.

- Ha... cảm... cảm ơn anh!

Bạn ngồi dậy, trước mắt bạn là chàng trai tóc màu bồ kết ánh bạc ở đuôi tóc. Bộ đồ đen của anh ta đang mặc đã dính máu nhớp nháp, bên hông anh ta dắt một cây gậy bóng chày còn tay cầm một khẩu súng trường. Lời cảm ơn của bạn bị nuốt ngược lại khi thấy anh ta day day chân vào đám xác chết kia, miệng cười điên dại với đôi mắt đỏ đặc không có lòng trắng. Anh ta lẩm bẩm những điều vô nghĩ_

- Đáng chết... dám đụng vào cô dâu của ta.. này sao không nói gì... À ha ha.. ngươi chết rồi còn đâu!!

Bạn nhận ra anh ta cũng bị nhiễm bệnh rồi, muốn đứng lên bỏ chạy thì không thể nào đứng được như thể bị dính chặt vào sàn bằng keo dính. Hắn quay sang nhìn bạn, khuôn mặt bị máu tanh nhuộm đỏ ấy mỉm cười vô hồn khiến bạn hoảng loạn.

- " Nữ chính phải cầu cứu nữ chính-"

Hắn mỉm cười tiến gần lại bạn, môi vẫn giữ nguyên nụ cười như ác quỷ.

- ... Anh làm em sợ sao?

Bạn nào dám gật đầu bảo đúng, chỉ im lặng trân trân nhìn hắn. Từng bước chân hắn lê bước đến bên bạn_

- Hức... nữ chính cứu tôi v-

Nghe bạn nói vậy, hắn như nhớ ra điều gì đó chạy ra hàng ghế nắm lấy thứ gì đó mang đến cho bạn xem.

- Đây, nữ chính này phải không?

Miệng bạn há hốc, run run khi hắn nắm đầu nữ chính kéo lê xác cô gái trên đất đến cho bạn xem.

" ηυ̛̃ ¢нιηн đα̃ ¢нє̂́т, ℓσ̂̃ι нє̣̂ тнσ̂́ηg"

- Em yêu, lại đây nào!

Cơ thể bạn như không nghe lời mà tự đứng dậy đi lại gần hắn dù cho bạn cố phản kháng. Trước mắt bạn xuất hiện một sợi chỉ đỏ cuốn quanh cổ gã xác sống điên loạn nối với cổ tay bạn.

Thấy bạn đã đến hắn thả cái xác xuống rồi đá nữ chính sang một bên. Mắt bạn đã ướt nhòe tự lúc nào, hắn lấy bàn tay đầy máu tanh chạm vào má bạn.

Đôi mắt đỏ ấy nhìn bạn say mê đến lu mờ cả nhận thức chém giết.

" ¢α̉ηн вάσ ηαм ¢нίηн -
/choang/

Khẩu súng trên tay hắn bắn vỡ màn hình màu xanh dương, phá vỡ sự phản đối từ thế lực xa lạ.

" L̶ỗ̶i̶"

- Bạn đời em tên là Akutagawa Ryunosuke hãy nhớ lấy nếu không anh sẽ phải bổ não em ra để nhét vào đấy!

Bạn miễn cưỡng gật đầu, hắn cười sâu, hôn vào trán bạn.

- Đám cưới ta sẽ tổ chức sớm thôi. Anh sẽ hủy hoại thế giới này để làm sính lễ cưới em-













































● Thế giới thứ năm: " Bình minh sau đêm tối"

Trong mười tai họa mà anh hùng phải đối mặt để cứu vớt nhân loại có tai họa " Cửu vĩ hồ" là khó khăn nhất và khát máu nhất.

Con hồ ly ngàn năm tuổi hung dữ. Nó sát hại vô số sinh mệnh, thiêu rụi làng mạc khiến người dân đau đớn khôn xiết. May mắn thay, phép màu đã gõ cửa đưa vị anh hùng Fyodor Dostoevesky đến tiêu diệt con cửu vĩ mang lại hòa bình cho con người.

- Ra ngươi là tên anh hùng trong lời đồn!

Bạn nói, trong thâm tâm đã phát chán với cái hội thoại cứ lặp đi lặp lại liên tục, hoàn cảnh chẳng thay đổi chỉ khác kẻ đến chiến đấu với bạn là một người khác. Bị giết không biết bao nhiêu lần đã bào mòn cả tâm hồn lẫn thể xác của bạn.

- Phải thưa quý cô Cửu Vĩ Hồ!

Hắn bình thản đáp, nhưng thứ bạn thấy ở tên anh hùng mới tới có gì đó rất lạ. Đôi mắt hắn tối tăm như chứa cả bóng tôi đen đặc chẳng có chút ánh sáng nào len lỏi.

Bạn nhíu mày lại, lại tiếp tục phát ra tràng cười như thường lệ.

- Ahahah ... anh hùng ngươi đến đây tìm đường chết sao?

Nhưng bạn cảm thấy hoài nghi, ánh mắt anh hùng vẫn tối nhưng ánh nhìn lại như muốn đâm xuyên thủng người bạn.

- Tôi không đến đây tìm đường chết đâu thưa quý cô Cử Vĩ!

Bạn nhe nanh móng vuốt, chín cái đuôi của bạn ngoe ngẩy bắt đầu dài ra tấn công vào anh hùng.

* Xoẹt* một đường cắt đầy dứt khoát.

Một cái đuôi của bạn rơi xuống, bạn lảo đảo nhưng vẫn rất kiên cường. Người ta nói chín cái đuôi sẽ tự trưng cho chín mạng sống của bạn nhưng dẫu vậy bất kể anh hùng nào cũng có thể lấy mạng của bạn cho dù trước đó bị bạn đánh cho bầm dập tưởng như không còn hơi thở. Mà cũng phải bởi bạn không phải là nhân vật chính, chỉ là một bình phong được lập trình sẵn.

Và như bao lần anh hùng sẽ lao vào chém chết bạn hết lần này đến lần khác.

Nhưng

Anh hùng sau mỗi lần đâm chết bạn lại đặt lên môi bạn một nụ hôn. Bạn thiết nghĩ hắn là một tên không bình thường.

Cho đến khi bạn chỉ còn một cái đuôi, lưỡi kiếm đầy máu bị vứt sang một bên. Anh hùng ôm lấy bạn, bây giờ đã là một Hồ ly cấp thấp nhỏ bé với một cái đuôi. Hắn vùi đầu vào cổ bạn, xoa xoa đôi tai dài của bạn khiến âm thanh đầy mộng mị thoát ra từ miệng bạn.

" cα̉ղհ ճάօ Եɾα̣̂Ե Եմ̛̣ Եհҽ̂́ ցíօ̛́í ճị́ xάօ Եɾօ̣̂ղ, վҽ̂մ cα̂̀մ Եհíҽ̂́Ե lα̣̂թ lα̣í ղթc "

Hàng loạt âm thanh vang lên bên tai bạn.

" 𝓧𝓲𝓷 𝓬𝓱𝓪̂́𝓹 𝓷𝓱𝓪̣̂𝓷 𝔂𝓮̂𝓾 𝓬𝓪̂̀𝓾 đ𝓸̂̉𝓲 𝓝𝓹𝓬"

" Từ chối"

" lօ̂̃í հҽ̣̂ Եհօ̂́ճց"

- Ta đã nói đến đây không tìm đường chết, mà là để bắt em đấy quý cô Cửu Vĩ à!

Hắn nắm lấy sợi chỉ đỏ kết nối bạn với hắn mà buộc vào ngón áp út cả bạn và hắn. Hắn giơ sợi chỉ buộc vào ngón áp út hắn trước mắt bạn.

- Đẹp lắm phải không, quý cô Cư- à phải là tình yêu của tôi chứ nhỉ!






















































Thế giới thứ sáu: " Không lối thoát"

" 𝑇ℎ𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎̣̂𝑝 𝑁𝑝𝑐 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑐𝑜̂𝑛𝑔, đ𝑎𝑛𝑔 𝑐𝑎̀𝑖 đ𝑎̣̆𝑡 𝑣𝑎̀𝑜 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 ".

- Hãy tha cho tôi... tôi xin cậu làm ơn!!

Bạn bỏ ngoài tai mọi lời cầu xin của người con gái đang quỳ gối dưới chân, đôi mắt cô gái ánh lên màu hổ phách tuyệt đẹp. Dẫu vậy vẫn bị bạn không thương tiếc mà dội xô nước vào người trong cái lạnh cắt da cắt thịt.

- Hư- hức... hu..hu

Tiếng khóc nỉ non vang vọng cũng không khiến bạn động một chút lòng thương xót. Bỗng có tiếng gọi vang lên phía sau bạn-

- T/b, con yêu!

Bạn quay lại vẻ mặt hớn hở như thường lệ tươi cười chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông mặc áo blouse trắng với cặp kính dày. Giọng bạn như làm nũng_

- Papa hôm nay đừng thí nghiệm lên nó được không? Con vẫn muốn chơi với nó, Papa~

Người đàn ông xoa đầu bạn, khiến bạn khoái chí mà reo lên vui sướng khi được ông ta đồng ý_

- Con cảm ơn Papa!

Mắt bạn nhìn ra những chiếc lồng kính đổ đầy chất lỏng màu xanh lam mà rùng mình những đứa trẻ bị bắt cóc được thí nghiệm và giam lỏng bên trong cái lồng kính ấy. Nhìn sang cô gái đang run rẩy dưới đất lạnh mà không khỏi ghét bỏ. Mái tóc trắng như tơ tằm, đôi mắt vàng màu hổ phách sáng lấp lánh tựa sao xa.

Nó có tư cách gì mà dám đẹp hơn bạn chứ?

Bạn muốn hủy hoại cái sắc đẹp ấy bằng chính đôi tay bạn.

Người đàn ông vừa rời đi bạn liền quay lại, hất hàm ra lệnh cho người con gái trước mặt_

- Đứng dậy đi Atsushi, có chút xíu thế mà cũng không chịu nổi! Mày thật vô dụng!

Atsushi nghe lời tiến lại gần bạn khẽ nắm lấy gấu váy bạn mà khẽ mấp máy môi.

- T/b...cảm ơn- c

/ chát/

Bạn giơ tay tát mạnh vào mặt Atsushi làm khuôn mặt người con gái in hằn vết đỏ. Bạn cảnh cáo_

- Ai cho mày chạm vào tao, thật kinh tởm!

Bạn đối với những vật thí nghiệm khác của cha đều vô cùng thương xót cho số phận của họ. Bạn rất muốn cứu những số phận bất hạnh ấy khỏi kết cục của cái chết nhưng bạn còn quá nhỏ chưa thể chống lại người cha tàn bạo của mình được.

Nhưng chỉ riêng với Atsushi là bạn không thể nào thương xót cho số phận của cô ta. Bạn có thế khóc cho bất kì ai chỉ riêng Atsushi là bạn không thể, cảm xúc của bạn cho cô chỉ là sự ghen ghét, ghê tởm. Như thể đây là sự sắp đặt mà bạn không thể nào kháng cự.

Bạn đã nhiều lần muốn cắt đứt cái sợi dây kì lạ màu đỏ nối bạn với Atsushi, một sợi dây mà chỉ mình bạn mới có thể thấy nhưng nó cứng tựa kim cương không thể nào bị cắt đứt.

" Đáng ghét... Thật đáng ghét "

Nhưng Atsushi không bao giờ nhìn bạn thù địch như cách cô nhìn cha bạn, mọi sự ngược đãi của bạn đều bị cô chịu đựng hết.

Trong một thí nghiệm của cha bạn trên người Atsushi, một vụ nổ đã xảy ra khiến Atsushi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm. Bạn khi biết chuyện đó chỉ dửng dưng như không như chưa từng có kí ức nào về Atsushi vậy.

Kí ức của bạn sẽ không bao giờ còn bóng hình ấy nữa.

" ʅσ̂̃ι ԋҽ̣̂ ƚԋσ̂́ɳɠ "

- Hức- papa tỉnh lại đi

Từ xa, bóng hình xa lạ dần hiện rõ. Bước chân nhẹ nhàng không tiếng động dần lại gần bạn.

- Anh... Anh là ai?

Giữa cảnh đổ nát hoang tàn của phòng thí nghiệm, hắn cười hiền.

- Cậu không nhớ tôi sao?

" ʅσ̂̃ι ƈσ̂́ƚ ƚɾυყҽ̣̂ɳ"

- Mày, Atsushi!

Khuôn mặt ấy giờ tối tăm, đáy mắt đen đặc đầy cảm xúc hỗn loạn. Trước lời chất vấn của bạn hắn chỉ bình thản_

- Mày vốn dĩ là con gái mà, sao?

- Không T/b ạ, tôi vốn dĩ là con trai. Hồi ấy tôi mặc váy là do cha cậu muốn tôi làm món đồ chơi dễ thương cho cậu!

- Cái-

"𝑌𝑒̂𝑢 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑘ℎ𝑎́𝑐ℎ ℎ𝑎̀𝑛𝑔 457 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑔𝑖𝑒̂́𝑡 𝑐ℎ𝑒̂́𝑡 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑜𝑛𝑔"

- Này T/b à, cậu có thấy nó không cái sợi dây tơ hồng ấy!

Bạn muốn chạy nhưng người đông như tạc tượng, không thể chạy hay nói gì được.

- Cậu thấy mà, tôi biết. Cậu ngược đãi tôi nhưng tôi không thể hận cậu được. Bởi cô gái lương thiện như cậu làm việc đó bởi là do l̶ậ̶p̶ t̶r̶ì̶n̶h̶.̶

" Chuyện gì vậy? "

Đầu bạn ong ong, đến khi tâm thức trở lại thì đã nhận ra bạn ngồi gọn trong chiếc tủ kính rồi. Tay chân bị xích lại trong khi Atsushi đứng ngoài mỉm cuời một cách ngây thơ. Bạn trân trân khi nhìn vào bàn tay cậu, cầm một ống tiêm với thứ thuốc ánh tím kì lạ.

" cα̉ղհ ճάօ cօ̂́ Եɾմվҽ̣̂ղ ճị́ թհά ѵօ̛̃"

- Cậu có sẵn sàng để tôi " bắt nạt" cậu chứ, T/b!













































Thế giới thứ bảy: Hoàng hôn màu tím - Những truyền thuyết đô thị.

" Đ𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑎̉𝑖 𝑐ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑢̉ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 003 𝑐ℎ𝑜̛̀ đ𝑜̛̣𝑖 𝑡ℎ𝑒̂𝑚 𝑖́𝑡 𝑝ℎ𝑢́𝑡"

" 𝑋𝑎́𝑐 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 𝑣𝑎̣̂𝑛 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑐𝑜̂𝑛𝑔"

Có một truyền thuyết kể lại rằng, vào một đêm bất kì trong năm khi mặt trời lặn sẽ xuất hiện cảnh tượng bầu trời mang sắc tím ma mị. Người ta đồn rằng hễ ai đi lại vào ngày này đều một đi không trở lại. Đã không ít câu chuyện được kể lại trong đó có câu chuyện_

Vào một buổi chiều tối, nam sinh tên Sigma vừa mới tan học đang trên đường trở về nhà bằng xe buýt. Hôm nay đặc biệt kì lạ khi bầu trời lại mang màu tím tựa đôi mắt cậu. Nam sinh cũng không quan tâm cho lắm, hôm nay cậu quá mệt mỏi rồi chỉ muốn trở về nhà để nghỉ ngơi.

Trên xe không có ai ngoài cậu, không gian yên tĩnh đến lạ. Sigma đeo tai ghe nhạc rồi không biết mà ngủ quên lúc nào không hay cũng không nghe thấy cái giọng thông báo the thé của bác tài_

- Trạm số 4, xin hỏi có ai xuống không?

Cánh cửa đóng lại, bác tài tiếp tục đi chuyến xe về phía trước. Trên môi bác bỗng nở một nụ cười quái dị.

Sigma giật mình mở mắt ra, nhìn xung quanh đã thấy bản thân vẫn đang trên xe buýt, kiểm tra điện thoại thì đã 7h 48p. Xe đã chạy ra khỏi thành phố, khiến cậu lo lắng.

- Mình bỏ lỡ trạm cần xuống rồi!

- Cậu bị lỡ chuyến xe sao?

Giọng nói cất lên khiến Sigma nhận ra bên mình đã có người ngồi bên cạnh tự lúc nào. Trên xe bắt đầu có vài người nữa ngồi các hàng ghế xung quanh.

- Đúng vậy, tôi lỡ ngủ quên mất!

Cậu thất thểu đáp. Trước mắt Sigma là bạn- một cô gái mặc một chiếc váy đỏ tươi như máu, mái tóc xõa dài đội thêm một chiếc mũ có mạn che cũng màu đỏ trông vô cùng tà mị.

Bạn khẽ mỉm cười, cất lên tông giọng lạnh lẽo hỏi Sigma_

- Cậu có muốn nghe một câu chuyện kinh dị không?

Mắt thấy Sigma lưỡng lự, bạn lại lặp lại lần nữa một cách máy móc_

- Cậu muốn nghe một câu chuyện kinh dị không?

- Có, tôi muốn nghe!
Sigma tuy mặt hơi tái nhưng vẫn đồng ý với bạn.

- Cậu biết không, trước kia ở đây có một chuyến xe đã xảy ra một vụ tai nạn vô cùng thảm khốc vào ngày bầu trời nhuộm màu tím. Người ta bảo nguyên nhân là do tài xế đã bị đuổi việc, trong chuyến chạy xe cuối cùng ông ta quyết định tự sát cùng tất cả hành khách trên xe. Và cứ như thế hằng năm có một chuyến xe mang biển số 645 sẽ lại xuất hiện và chạy vòng quanh thành phố. Chỉ cần ai đó xấu số đi nhầm sẽ đi mãi mãi về thế giới bên kia.

Câu chuyện vừa kết thúc, không gian chìm trong sự lạnh lẽo. Bạn nghiêng đầu hỏi Sigma_

- Này cậu trai, sao tôi ngửi thấy mùi người sống từ người cậu thế?

Một số người khác cũng lên tiếng, thích thú và khoái chí.

- Người sống lên nhầm xe sao, thật tội nghiệp quá đi!

Khuôn mặt Sigma nhìn vào bạn giọng hơi run.

- Vậy cô là cô gái mũ đỏ trên chuyến xe buýt 645 sao?

Cả chiếc xe vang lên những tràng cười đầy đáng sợ, bạn cong môi nở nụ cười thâm hiển với cậu.

- Đúng vậy đó, vậy cậu có bằng lòng-

Những hành khách trên xe bao gồm cả bác tài không biết tự lúc nào đã hóa trành đống tro tàn. Thoang thoảng trong đó là mùi thịt cháy xém đầy khó chịu, trên mỗi nắm tro là một lá bùa màu đen với những dòng chữ màu vàng nổi bật đang phát sáng.

Cậu học sinh mới nãy còn đang run rẩy sợ hãi nay đã mạnh mẽ cầm lấy tay bạn. Trong khung cảnh tràn ngập sắc tím, cậu ta nhìn bạn như muốn ăn tươi nuốt sống_

- Tôi bằng lòng kết đôi với em!

Bạn giật tay ra nhưng ngay lập tức đã phải hét lên đau đớn khi bị một tràng hạt với những sợi chỉ cuốn quanh người trói chặt.

- Tôi đã phải tìm em cực khổ lắm đấy em có biết không?

" ყҽ̂υ ƈα̂̀υ ƙԋάƈԋ ԋὰɳɠ 003 ƙԋσ̂ɳɠ ɳα̉ყ ʂιɳԋ ƚιɳԋϝ ყ́ ʋσ̛́ι Ⴆὶɳԋ ρԋσɳɠ"

Cậu ta vén chiếc mạn che mặt bạn để nhìn rõ hơn khuôn mặt của bạn. Ngắm nhìn khuôn mặt đang tức giận lườm cậu ta một cách bất lực đến mức huyết lệ chảy ra từ hai hốc mắt.

Khoảnh khắc cậu ta cúi xuống kéo bạn vào một nụ hôn sâu cùng với lời thầm thì khiến bạn nghiến răng kìm nén cơn sợ hãi cùng sự giận dữ dâng trào.

- Hãy để tôi được thanh tẩy em, tri kỉ của tôi!

" ʅσ̂̃ι ƙԋσ̂ɳɠ ƚԋҽ̂̉ ƚԋυ ԋσ̂̀ι ɳρƈ'

" xιɳ ɳαɱ ƈԋυ̉ 003 ԋα̃ყ ƚɾα̉ ʅα̣ι ɳρƈ"





































Thế giới thứ tám: Tiền và máu

Thảm họa mang những con quái vật khát máu đến thế giới gieo rắc nỗi khiếp sợ cho nhân loại. Chúng lẩn trong núi cao, thành phố sầm uất, biển sâu tối chực chờ để ăn thịt bất cứ ai.

Nhưng con người với bộ não thiên tài của mình đã tìm cách chiến đấu và giành lại quyền làm chủ địa cầu bằng kĩ thuật khoa học công nghệ tân tiến. Chứng minh rằng không có gì là không thể.

Sau sự việc mang tính bước ngoặt ấy, trật tự thế giới bị đảo lộn. Các tổ chức độc quyền với tiềm năng to lớn về quân sự đã phân chia thế giới thành 10 thành phố lớn. Ở nơi đó mang những đặc điểm và văn hóa khác nhau, chỉ có một điểm chung là con người kiếm tiền bằng cách đặt cược mạng sống vào những trò chơi đặc trưng của từng thành phố khác nhau. Chiến thắng thì được tiền, nếu thua thì làm mồi cho quái vật.

Trong đó thành phố rộng lớn, mạnh mẽ nhất là thành phố số 10 với người cai quản là Edogawa Ranpo. Tỉ lệ chiến thắng là 0% chưa từng có tiền lệ.

" 𝑇ℎ𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎̣̂𝑝 𝑐𝑜̂́𝑡 𝑡𝑟𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑠𝑎𝑢 𝑔𝑖𝑎𝑜 ℎ𝑎̀𝑛𝑔 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑡𝑎̂́𝑡"

Người đàn ông mặc vest đen mỉm cười nhìn bạn. Đồng tử lục bảo thăm dò tâm lí của bạn.

- Cô cược tất cả của mình sao?

Bạn không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đầy tự tin. Cầm bài trên tay bạn chắc chắn ván này sẽ chiến thắng, bởi hai lá bài bạn cầm trên tay kết hợp với hai lá trên bàn sẽ ra một sảnh đồng chất.

Bạn vẫn cứ tự đắc như vậy trong khi không biết nữ chính đứng sau lưng xem trận bài Poker của bạn không khỏi khinh thường. Với loại nhân vật phụ não tàn tự đắc như bạn thì cô chắc chắn bạn sẽ bị dội một gáo nước lạnh vào mặt. Và đúng như cô ta dự đoán.

- Sảnh- sảnh rồng ngài Ranpo chiến thắng!

Bạn ngơ ngác, số Chip bạn đặt cược bị lấy đi tất cả. Ai nấy xem trận đấu cũng biết kết cục của bạn chỉ có một là bị ném cho quái vật ở phía dưới Casino này.

Bạn mím môi đăm chiêu suy nghĩ, bản thân bạn không muốn bị xé xác một chút nào. Đầu bạn bỗng nảy lên một suy nghĩ đầy táo bạo. Đứng dậy bạn tiến lại gần Ranpo, không hề run sợ trước những khẩu súng của hai tên lính gác hai bên hắn ta.

" Npc này chuẩn bị tìm đường chết rồi, quả là kiểu nhân vật não tàn điển hình"

Bạn bẽn lẽn, cố tỏ ra thật quyến rũ trước người đứng đầu thành phố. Trong lòng run sợ nhưng ý chí sống còn khiến bạn làm nên loại chuyện ngu ngốc này. Ngồi lên bàn trước ánh mắt của Ranpo, bạn khẽ vén mái tóc của mình_

- Xin ngài, tôi- không muốn chết một chút nào... ngài có thể để tôi trả bằng thân- th

Bạn chỉ nói đến đó đã bị Ranpo kéo mạnh chiếc cà vạt trước ngực khiến bạn cúi xuống sát gần hắn. Khẽ đặt nụ hôn lên trán bạn, người đứng đầu nói_

- Yêu cầu được chấp nhận!

" ᥣ᥆̂̃і 𝗍һіᥱ̂́𝗍 ᥣᥲ̣̂⍴ ᥒ⍴ᥴ, ᥴᥲ̀і đᥲ̣̆𝗍 ᥣᥲ̣і"

Bạn đang chìm trong cơn mụ mị. Bất ngờ có tiếng người phụ nữ hét lên.

- Không được, anh không được chấp nhận!

Trong đám đông, một cô gái bước ra. Khí chất sắc sảo đầy cao ngạo. Khuôn mặt tức giận ấy chỉ vào bản thân mà hét lên_

- Tôi mới là nữ chính của thế giới này, anh đáng ra phải giết chết con Npc ngu ngốc ấy rồi thành đôi với tôi mới đúng!

Bạn như nghe được mệnh lệnh, đầu bắt nhói lên. Bạn lẩm bẩm muốn quay lại nhìn_

- Nữ chính-

Đột ngột tầm mắt bạn bị che lại, bên tai tiếng súng vang lên liên tục. Đến khi im lặng bạn nghe Ranpo ra lệnh_

- Ném cô ta xuống hầm quái vật!

" ղմ̛̃ cհí́ղհ đα̃ ճị́ lօα̣í ճօ̉, lօ̂̃í հҽ̣̂ Եհօ̂́ճց"

- Tôi đang làm gì vậy?

Bạn toan muốn trèo xuống khỏi bàn đã bị Ranpo dí súng vào trán. Khiến bạn hoảng loạn mà rụt chân lại_

- Em định đi đâu vậy. Muốn rời bỏ tôi sao?

" lօ̂̃í հҽ̣̂ Եհօ̂́ղց kհօ̂ղց Եհҽ̂̉ cαղ Եհíҽ̣̂թ"

Bạn kinh hoàng, mấp máy môi trả lời.

- Tôi... Tôi ..

- Em biết đấy, ở đây mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng mạng sống. Nhưng em thì khác, chỉ cần giao cuộc đời của em cho tôi là đủ rồi!

" ⱠØ̂̃ł ₮łɆ̂́₱ ₦Ⱨ₳̣̂₦ ₦₱₵"

Ranpo chỉ vào sợi chỉ đỏ ẩn hiện trên tay bạn trong ánh mắt sững sờ của bạn mà cất lời.

- Vậy bây giờ em lấy thân trả cho tôi như em nói đi, thỏ con!













































Thế giới thứ chín: Tâm thần

" Đ𝒂𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒑 𝒅𝒖̛̃ 𝒍𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒗𝒂̀𝒐 𝑵𝒑𝒄"

" 𝑯𝒐𝒂̀𝒏 𝒕𝒂̂́𝒕 𝒃𝒂̆́𝒕 đ𝒂̂̀𝒖 𝒈𝒊𝒂𝒐 𝒉𝒂̀𝒏𝒈

- Hư- ức ... cứu tôi với... tôi không bị tâm thần, cô y tá cô phải tin tôi!

Cô gái với vẻ ngoài ưa nhìn đang không ngừng bám víu lấy cánh tay bạn mà cầu xin. Thật tội nghiệp, cô ấy đã khóc đến mức mắt bắt đầu đỏ hoe. Nhưng bạn không cảm nhận được sự khốn khổ ấy, chỉ có thể vang lên lời nói như bao lần_

- Tôi không có quyền hạn đó, hãy tìm trưởng khoa Sakaguchi Ango!

Bạn vừa dứt lời phía sau người mới được nhắc tên đã đi vào. Trên tay Ango là một tập bệnh án dày cộp, quan sát căn phòng một lượt rồi nói với bạn_

- Ra ngoài đi T/b!

- Vâng thưa trưởng khoa!

Bạn đẩy xe đựng thuốc ra khỏi phòng bệnh, bỏ lại phía sau tiếng la hét của cô gái.

- Không, cô y tá đừng bỏ tôi lại!

Bạn đẩy xe trên hành lang , từng bước đi đều đều, thoăn thoắt không sai dù chỉ là một cen ti mét nhỏ nhoi. Sau khi đã đảm bảo tất cả bệnh nhân đã uống thuốc, bạn yên tâm ngồi xuống bàn, ăn bữa đầu tiên trong ngày. May mắn bạn làm việc cho một bệnh viện không lớn lắm, lượng công việc vừa phải.

Chỉ có điều thỉnh thoảng bệnh nhân trong đây lại biến mất không lí do.

Bạn không quan tâm cho lắm, chỉ cần nơi đây trả đủ tiền và mỗi ngày đều có đồ ăn cho bạn là được. Bạn rất thích cà phê ở đây, dù là của nhà ăn nhưng lại rất hợp vị.

- T/b, cô đưa thuốc tôi đã dặn cho tôi nào!

Bạn lấy thuốc đưa cho Ango. Hắn ta cầm thuốc trên tay đẩy kính thở dài.

- T/b, cô lấy nhầm thuốc rồi! Tôi bảo cô lấy thuốc an thần sao cô lại lấy thuốc ngủ?

Bạn nghệch mặt ra rồi cúi đầu xin lỗi_

- Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá!

Bạn lập tức chạy đi lấy đúng loại thuốc được yêu cầu.
___________________________

- Y tá, cô cứu tôi với. Tôi không bị bệnh!

Bạn thở dài cầm tay tiêm thuốc an thần cho cô gái.

- Ai vào đây cũng nói như cô hết đó, giờ thì bình tĩnh lại nào!

Bạn đi đến nhà ăn, ngồi ăn sáng như mọi ngày. Bạn rất thích trà ở đây, dù là của nhà ăn nhưng hương vị lại tinh tế.

- Cô lại lấy nhầm thuốc rồi T/b!

Bạn cuống cuồng xin lỗi Ango, đầu óc bạn thật tệ mà.

- Tôi xin lỗi trưởng khoa!

- Không sao đâu!

Bạn rời đi, để mình Ango lại với nữ bệnh nhân tâm thần. Bạn vừa đi khuất cô ta đã cười mỉa, giọng cười đầy ghê rợn_

- ha ha...Tôi biết rồi nếu anh không thả tôi, tôi sẽ nói cho cô y tá-

Ango thân thủ nhanh nhẹn đã tiêm vào cổ nữ bệnh khiến cô ấy bất tỉnh.

Đến khi cô ấy mở mắt ra đã nhận ra tay chân đã bị trói chặt. Mắt cô nhìn xung quanh, đập vào mắt là Ango đang cầm con dao phẫu thuật trên tay. Cô hét lên, vùng vẫy_

- Thả tôi ra, thả tôi ra, có ai không cứu tôi với!!!

- Không ai nghe thấy đâu!

Hắn cất giọng không cảm xúc nói với cô gái.

- Tại sao, lại trói tôi lại!

Hắn cười nhẹ, thở dài đầy mệt mỏi_

- Tất nhiên là để loại bỏ cô rồi. Các cô không biết bao nhiêu lần được đưa đến đây với vai trò là nữ chính, nếu không giết cô thì sớm thôi cô sẽ giết chết T/b của tôi mất. Dù có bị ràng buộc bởi nguyên tác đi nữa thì tôi nguyện phá nát nó để ở bên cô ấy.

Nói đến đây, hắn tiến lại gần cô gái đang không ngừng la hét. Tiếng dao kéo vang lên hòa lẫn tiếng gào thét đau đớn.

/ Choang/

- Trưởng khoa... máu

Bạn che miệng vì sợ hãi, Ango quay lại chạm mắt với bạn khiến bạn giật thót.

- Ồ T/b, tôi dặn rồi sao em lại tới đây. Em lại quên nữa sao?

Bạn sợ hãi quay lưng muốn bỏ chạy nhưng đã bị kim gây mê mà Ango bắn ra cắm vào người. Thuốc ngấm ngay lập tức khiến bạn ngã nhào bất tỉnh.

- Tôi ghét cái nguyên tác này!

Đã không biết bao nhiêu lần hắn giết nữ chính, không biết bao nhiêu lần bị bạn bắt gặp. Không biết bao nhiêu lần phải dùng thuốc để bạn quên đi. Nhưng cũng không sao, chỉ cần sáng hôm sau bạn sẽ lại lẽo đẽo theo sau hắn hỗ trợ là được còn lại hắn không màng để ý.

Ango không chút thương tình đâm dao thẳng vào ngực nữ chính, cô gái chỉ kịp hét lên một tiếng rồi im bặt.

" ղմ̛̃ cհí́ղհ đα̃ cհҽ̂́Ե, ճօ̂̉ sմճց Եմ̛̣ đօ̣̂ղց"

Ango phiền não bế bạn mang trở lại phòng nghỉ của y tá. Hắn biết chuyện này sẽ lại tiếp tục lặp lại nhưng hắn sẽ lại giết nữ chính. Cho đến khi nào chỉ còn thế giới chỉ còn của riêng hắn và bạn. Chính sợi chỉ ở tay hai người đã kéo hắn ra khỏi ràng buộc nguyên tác, dẫn hắn đến với bạn.

____________________________

Hôm nay bạn lại đưa nhầm thuốc cho trưởng khoa, dẫu vậy anh ấy vẫn không mắng bạn.

Bạn đi qua một phòng bệnh, có cảm giác thiếu thứ gì đó.

Đến nhà ăn, bạn lại bắt đầu một ngày mới bằng một cốc cacao nóng yêu thích của mình.

" ʅσ̂̃ι ƙԋσ̂ɳɠ ƚԋҽ̂̉ ƚԋҽ̂ɱ ɳυ̛̃ ƈԋίɳԋ."










































Thế giới thứ mười: Các thiên thần của tôi

" 𝑯𝒆̣̂ 𝒕𝒉𝒐̂́𝒏𝒈 𝒚𝒆̂𝒖 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒄𝒂̣̂𝒑 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒑 𝒍𝒂̣𝒊 𝒕𝒆̂𝒏 𝒌𝒉𝒂́𝒄𝒉 𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝟏𝟖𝟎 "

" Đ𝒂̃ 𝒙𝒂́𝒄 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒕𝒆̂𝒏 𝒌𝒉𝒂́𝒄𝒉 𝒉𝒂̀𝒏𝒈 đ𝒂̃ 𝒕𝒉𝒂𝒚 đ𝒐̂̉𝒊"

- Anh yêu tất cả các em như nhau!

Chàng trai với mái tóc có phần hơi bù xù, đường nét trên mặt có chút tầm thường nhưng sự khác thường ở đây là các cô gái vây quanh. Hoa khôi xinh đẹp, lớp trưởng gương mẫu và đàn chị phá cách hay đàn em khối dưới dễ thương đều trao tình cảm cho chàng trai ấy.

Vốn nếu nghe câu nói đó hầu hết sẽ bị ăn tát vào mặt nhưng nơi đây là thế giới tạo ra giành riêng cho chàng trai tưởng rằng bình thường ấy. Thứ anh ta có được chính là một tấm lòng "chân thành" với các bóng hồng của anh ta.

Có một sự thật rằng ẩn sau vẻ ngoài bình thường ấy, mỗi khi màn đêm buông xuống anh ta và những bóng hồng lại trở thành anh hùng, thiếu nữ phép thuật chiến đấu chống lại bọn quái vật bóng tối.

- Cậu cừ quá ha, __!

Chàng trai mang mái tóc màu rượu vang buông lời ngưỡng mộ với __.

- Có gì đâu, tớ chỉ một học sinh chẳng có tài cán gì. Còn Oda tuy chơi thân đã lâu mà lúc nào cũng đứng đầu bảng lại còn ưa nhìn thế kia!

- À.. cậu thật khiêm tốn!

Oda vừa dứt lời ___ đã bị các cô gái của anh ta vây quanh. Trong lớp lại trở nên nhốn nháo. Đứng dậy đi ra khỏi lớp, đôi mắt như đại dương phẳng lặng bỗng gợn sóng khi bắt gặp bạn đang nép người sau cửa nhìn vào lớp.

Đôi mắt ngây thơ ấy dán chặt lên chàng trai được bốn cô gái vây quanh với đôi má ửng hồng.

Oda nghĩ có lẽ đây lại là người thầm thích ___ rồi. Thì bất chợt cánh tay cậu bị cô gái nắm lại.

- Ờm... cậu ơi, cậu có thể đưa thứ này cho ___ không?

Oda cầm lấy lá thư trên tay bạn đôi mắt đại dương dán vào bạn không chớp mắt. Mãi mới mở lời_

- Được thôi, tôi là bạn thân cậu ấy nên cậu nhờ đúng người rồi đấy!

- Vậy sao, cảm ơn cậu rất nhiều!

Bạn cúi đầu cảm ơn rồi rời đi một cách nhanh chóng như sợ có ai bắt gặp.

Oda cầm lá thư trong tay, nắm chặt đến mức nó bị nhăn không ít, có thể thấy đường gân máu nổi lên trên khuôn mặt.

" 𝑪𝒉𝒂̂́𝒑 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒚𝒆̂𝒖 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒄𝒉𝒊̉𝒏𝒉 𝒔𝒖̛̉𝒂 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒗𝒂̣̂𝒕"

- ___, có thư cho cậu đây!

Oda đặt lá thư lên bàn. ___ không chờ đợi mà mở ra cùng với các cô gái. Một lúc sau đã có người hét lên_

- Hể lại có cô gái muốn giành ___ với chúng ta sao?

- Không thể tha thứ!

_____________________________

Bạn hồi hộp đứng chờ người ấy dưới đêm. Chắc hẳn người ấy giờ đang đến, sau lưng có giọng nói gọi tên bạn_

- Cậu là T/b!

- Đúng rồi là tôi-

Bạn vừa quay lại đã nhận một cái tát mạnh vào một bên má. Cái tát đau đến mức bạn phải lấy tay ôm lại.

- Cô là ai mà dám có ý giành __ với chúng tôi!

Trước mắt bạn, __ đi cùng bốn cô gái nổi tiếng trong trường, vẻ mặt cao ngạo khác với khuôn mặt hiền lành vào cái đêm anh ta cứu bạn khỏi quái vật.

- Hình như tôi nhớ không nhầm thì cô là bạn gái của Oda Sakunosuke mà!

Đàn chị che mặt hoảng hốt như phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.

Tai bạn ù ù đi, mặt bạn tối sầm nhìn bọn họ trân trân.

- Tôi không biết Oda là ai cả... tớ không lừa dối cậu... tớ thích cậu mà..

Nhưng nhận lại chính là ánh mắt kinh rẻ từ bọn họ, anh ta mỉm cười_

- Tớ không ngờ bản thân lại có sức hút đến vậy... xin lỗi đã khiến cậu thích tớ.. T/b

Bạn nhìn thấy họ bỏ đi, định đuổi theo nhưng đã bị giọng nói giữ lại_

- T/b, sao cậu... cậu khóc sao? __ đã làm gì khiến cậu buồn.

Bạn nấc lên kể với chàng trai_

- Họ bảo tôi đã có bạn trai rồi mà vẫn có ý với ___... nhưng tôi không hề biết người tên Oda là ai cả!

Chàng trai mắt đại dương thâm trầm, tay chạm lên màn hình trên đầu bạn với dòng chữ nhân duyên :"___"

Nhăn mặt vì đau đớn, hắn rụt tay lại mắt nhìn bạn vẫn thút thít mà lòng đố kị dâng lên.

𝑳𝒐̂̃𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒕𝒉𝒂𝒚 đ𝒐̂̉𝒊 𝑵𝒑𝒄

Ánh mắt Oda thâm trầm, đại dương đầy nắng bỗng dần tối thăm thẳm.

Tin tức vừa đưa tin:
" Vừa qua trong trận chiến chống lại quái vật cấp SS ở Saitama. Các chiến binh đã không thể chiến thắng được sức mạnh của con quái vật mạnh nhất lịch sử từng xuất hiện. Đáng tiếc cả năm thành viên đều bị quái vật giết chết, hòa bình của nhân loại phải chăng đã đến bờ vực của sự diệt vong"

Bạn thất thần khi nghe tin dữ từ truyền hình, gào khóc bám vào ti vi gọi tên chàng trai xấu số.

" 𝑻𝒉𝒂𝒚 đ𝒐̂̉𝒊 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒅𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒄𝒐̂𝒏𝒈, 𝒄𝒂̣̂𝒑 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒍𝒂̣𝒊 𝒕𝒆̂𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒎𝒐̛́𝒊: 𝑶𝒅𝒂 𝑺𝒂𝒌𝒖𝒏𝒐𝒔𝒖𝒌𝒆"
Bạn bất động một lúc, nhìn lại vào ti vi với chút thương xót.

- Thật tội nghiệp cho họ!

Chợt có tiếng chuông, bạn chạy nhanh ra mở cửa. Có lẽ người ấy đã tới, thân ảnh vừa xuất hiện bạn đã lao vào ôm chầm ấy thiếu niên đầy yêu mến.

- Oda, gặp cậu tớ vui quá!

Oda mặt đầy hài lòng, xoa đầu bạn. Có lẽ kế hoạch của hắn đã thành công rồi, chẳng ai có thể chia cắt hắn và tri kỉ của mình. Cho dù có là sắp đặt của hệ thống.

- Gặp cậu tớ cũng rất vui!

"թհάԵ հíҽ̣̂ղ cօ́ ѵíɾմs ցα̂վ ղհíҽ̂̃մ հҽ̣̂ Եհօ̂́ղց"

" ղαო cհí́ղհ ղցմվҽ̂ղ Եάc đα̃ cհҽ̂́Ե"

" Եհҽ̂́ ցíօ̛́í đαղց Եάí Եα̣օ lα̣í"

" վҽ̂մ cα̂̀մ xօ́α Եɾí́ ղհօ̛́ ղթc"

" lօ̂̃í́ հҽ̣̂ Եհօ̂́ղց kհօ̂ղց Եհҽ̂̉ đὰօ Եհα̉í ѵíɾմs"





































● Thế giới thứ mười một: Minh hôn - áo cưới giấy

" ყҽ̂υ ƈα̂̀υ ƙԋάƈԋ ԋὰɳɠ xάƈ ɳԋα̣̂ɳ ԋσὰɳ ƚԋὰɳԋ"

" 𝑿𝒂́𝒄 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒄𝒐̂𝒏𝒈"

Hôm nay là một ngày trọng đại của một vùng thôn quê nhỏ, tiếng nhạc, tiếng pháo hoa nổ đặc biệt long trọng. Ai nấy đều ngập tràn trong niềm vui hân hoan của đám cưới của cô con gái nhà Sasaki.

- Chúc mừng gia đình ông Sasaki!

- Gia đình ông quả là có phúc lớn!

Trong cái niềm vui hân hoan ấy, trong phòng của cô dâu lại tràn ngập tiếng khóc nức nở kèm tiếng mắng lúc to lúc nhỏ.

- Hức- hu hu.. con không muốn... không muốn làm đám cưới đâu!

- Mày im đi, được chọn để gả cho Ngài ấy là niềm hạnh phúc của mày. Mày không muốn gia đình ta thoát khỏi cảnh nghèo đói hay sao, mày muốn nhìn thấy em trai mày phải thiếu thốn cả đời hay sao? Mẹ xin mày, thầy bói đã chỉ mày làm cô dâu cho Ngài rồi thì hãy an phận đi!

Đáp lại người mẹ là sự im lặng, không đáp lại nữa. Thiếu nữ đã chọn an phận nghe theo sự sắp đặt. Tại sao chỉ với một lời phán vô căn cứ của thầy bói ấy lại có thể dẫn dắt cả gia đình cô chìm trong đau khổ thế này.

- Cô gái này mang bát tự thuần âm, từ khi sinh ra đã định sẵn là hôn thê của ngài Jouno!

Bạn đứng giữa đám người chỉ thẳng vào cô gái đang cầu xin bạn giải pháp giúp làng thoát khỏi sự đeo bám giai dẳng của cái đói, cái nghèo và những mảnh đất cằn cỗi chẳng thể nào trồng bất kì loại cây nào chỉ vì không có lấy một hạt mưa rơi. Lời phán của bạn tựa như đất hạn gặp mưa rào, ai nấy đều cúi đầu dập lại cảm tạ bạn đã đưa ra lối thoát cho họ.

Cho dù bạn chỉ mới 18 tuổi nhưng chức vụ bạn trong làng lại được coi trọng nhất. Mọi điều bạn phán đều được người dân răm rắm nghe theo một cách mù quáng.

Đêm trăng tròn, khi sương mù dày đặc cho mờ cả lối đi thì đoàn kiệu rước dâu đã bắt đầu khởi hành. Trên con đường đoàn người im lặng đưa cô dâu trong Shiromuku trắng theo chỉ dẫn của bạn mà đến nơi trao tân nương cho tân lang của mình. Đến khi trước mắt bạn là một ngôi đền, phía trước có bóng dáng của một chàng trai tóc bạc cao lớn trong bộ Yukata màu đỏ thẫm.

" 𝑪𝒂̉𝒏𝒉 𝒃𝒂́𝒐 𝑵𝒑𝒄 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒃𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒈𝒂̂̀𝒏 𝒓𝒂𝒏𝒉 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒄𝒂̂́𝒎 𝒄𝒖̉𝒂 𝒄𝒐̂́𝒕 𝒕𝒓𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏"

Giọng nói thần linh lại vang lên trong đầu bạn. Bước chân bạn đừng lại, quay đầu ra lệnh cho đoàn người dừng bước.

- Tân nương mau đi lại gần tân lang của mình!

Cô gái nhìn Jouno, bước chân không muốn tiến tiếp dù chỉ là một chút. Bạn không chờ đợi thêm nữa mà khó chịu ra lệnh_

- Mau đưa tân nương đến trước khi Ngài mất kiên nhẫn!

Màn đêm tối đầy ma mị, tân nương bước đi trong nước mắt. Đến khi bước chân cô gái đến bên tân lang của mình, tiếng nấc nghẹn bị chôn sâu vào cuống họng. Tân lang vẫn luôn mỉm cười, đặt tay xoa đầu tân nương.

Bạn đứng đó chứng kiến, đảm bảo cô dâu được gả đi thành công.

Nhưng Jouno chỉ tay về phía bạn, khóe miệng vẫn mỉm cười ẩn hiện sau màn sương. Cô gái xoay ngược đầu mình lại, đoàn người đưa rước hét lên bỏ chạy toán loạn.

Tân nương gào lên miệng chảy ra thứ chất lỏng đen đặc, lộn ngược người và bò bằng tứ chi nhanh thoăn thoắt về phía bạn.

Bạn giây phút quan trọng ấy lại không thể nào chạy được. Rõ ràng thần linh đã chỉ lối cho bạn, cớ sao ngài ấy lại nổi giận.

Cô gái với hốc mắt đen đặc, bộ đồ lấm lem bùn đất nhanh nhẹn vồ lấy bạn. Ngã nhào xuống đất bạn, cố gắng phản kháng, la hét _

- Ngài Jouno, tôi đã mang tân nương đến rồi, ngài có gì không hài lòng sao?

Cô gái bóp cổ bạn, một thiếu nữ chân yếu tay mềm như vậy lại có sức mạnh kinh khủng đến không ngờ.

Jouno thình lình xuất hiện gần bạn, ngắm nhìn bạn đang vật lộn với cô gái mất đi thần trí.

- Kẻ lừa dối thần linh phải bị trừng trị!

Hô hấp ngày càng khó khăn, tầm mắt bạn dần mất đi ý thức. Trước khi lịm đi bạn chỉ kịp nghe thấy giọng nói trầm đục của người mà bạn hết lòng thờ phụng.

- Mang tân nương theo cho ta!

_____________________________

- Tỉnh rồi sao tân nương của ta!

" cօ̂́Ե Եɾմվҽ̣̂ղ ճị́ թհά ѵօ̛̃

Mí mắt bạn nặng rĩu bỗng bị mở to sững sờ. Chưa kịp tiếp nhận bất kì điều gì đã nhận ra bản thân đang làm đám cưới với Jouno người mà bạn vốn thờ phụng

" հα̃վ ժմ̛̀ճց lα̣í 098 "

" lօ̂̃í Եհҽ̂́ ցíօ̛́í sօ̂́ 098

- Dám lừa gạt chồng của mình cho người thay thế, hãy cảm thấy may mắn vì ta là người rộng lượng đi T/b à!

Bạn rưng rưng, chân tay bạn như bị bóng đè không tài nào dằng ra bỏ chạy được. Tay bạn tự động đưa lên cùng Jouno trao chén rượu thề.

" lօ̂̃í kհօ̂ղց Եհҽ̂̉ cαղ Եհíҽ̣̂թ ѵὰօ Եհҽ̂́ ցíօ̛́í 098"

- Hãy cùng ta nâng chén rượu thề, để trọn kiếp cùng ở bên nhau!

_____________________________
                  𝚃𝚑𝚎 𝚎𝚗𝚍

_____________________________

Đây là chương dài nhất mà mình từng viết, 9000 chữ chứ đùa. Mong rằng chương mới này sẽ khiến bạn hài lòng. Xin lỗi vì không có Tetchou như đã hứa, có lẽ phải hẹn anh kiếp sau.

Chúc người đọc của tôi một ngày tốt lành!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com