Bsd Odadazango Ngoi Den Cua Buraiha
oOo
Nếu không phải do Thiên Khuyển tự trải nghiệm, có lẽ nằm mơ anh cũng không dám nghĩ mình lạc mất Bạch Cửu. Anh cũng không dám mơ rằng người dắt Bạch Cửu về cho anh là Thiên Cẩu.
Cầm bản thảo trên tay, tay còn lại dắt Bạch Cửu đi vào Nhà Xuất Bản Yokohama. Ở đây , cái mùi máy lạnh hai bốn trên hai bốn tràn ngập. Cả tiếng nói lào xào như có kẻ tụng kinh bên tai. Thiên Khuyển nhìn sang Bạch Cửu, cậu vẫn mãi mê nhìn ngắm xung quanh.
- Ôi, anh bạn của tôi. Đi đâu về đây??
Một cậu thanh niên trẻ tuổi, mái tóc óng đén được chải chuốt cẩn thận. Thiên Khuyển đoán mò có lẽ đây là một người bạn rất quan trọng với Thiên Cẩu. Nghĩ xem, bắt chuyện với một tông giọng thoải mái, không lẫn một chút mỉa mai soi mói. Thế này thì chỉ có bạn nối khổ cùng nhau. Ngồi trên chiếc ghế chờ, Thiên Khuyển cũng cảm thấy bản thân nên tự đứng dậy chào đón vị khách này.
- Chuuya, lâu rồi không gặp!À...còn đây là?
- À...đây là Oda Sakunosuke, là tác giả của vài bộ truyện ngắn về Osaka gần đây.
Thiên Cẩu mở lời giới thiệu. Thú thật, bộ truyện ngắn Osaka đó không được bán chạy cho lắm. Đúng hơn, nó hoàn toàn không bán được và đã không đạt được tiêu chuẩn nhà sản xuất đưa ra. Đây cũng là một lý do, anh phải nhờ đến vị văn hào Nakahara Chuuya.
- Ôi, hóa ra đây là người cầm bút, rất vui được gặp cậu. Cậu Oda, tôi tên là Kobayashi Hideo.
"Bầu không khí có chút kỳ dị thì phải... "
Cảm nhận của một con yêu hồ không bao giờ sai, dù không phải là người trong cuộc hay kẻ đối thoại. Bạch Cửu vẫn nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng này. Phải nói là căng như dây đàn.
"Odasaku! Odasaku! Coi chừng đứt dây đấy!"
- Là nhạc sĩ Hideo Kobayashi đây sao? Tôi không ngờ mình có thể gặp được anh ở đây - Thiên Khuyển suýt nữa hốt lên, nhanh chóng chỉnh lại tông giọng, đáp
- Cậu nói quá rồi Oda.
Không hề nói quá, Bạch Cửu chính giác là cảm thấy vậy. Nếu nói thơ của Nakahara Chuuya là một sự kết hợp hoàn hảo với nhạc sĩ Moroi Saburo. Thì nhạc của Hideo Kobayashi chính là một bài ca phê bình văn học. Bạch Cửu ngồi thẫn thờ nghe cuộc đối thoại diễn ra. Những từ ngữ của văn phong lọt vào tai cậu, rồi khắc nghi vào não bộ. Hideo nói rằng bản thảo của Oda sẽ được một cuốn tạp chí in trang, có ai ngờ rằng đây chính là cuốn tạp chí riêng của Nakahara và Hideo thành lập.
Bạch Cửu nghe đến đây, liền đưa tai lên nghe rõ hơn. Chuyện này cứ như việc cậu đang ở trong một cuộc họp báo quan trọng, lý trí lẫn trái tim cậu đều đồng thanh hô to "Nghe đi! Nghe đi!". Bạch Cửu bó tay rồi, cậu sống được đến hôm nay, ai biết được hai chữ ngày mai. Cậu nghe cũng không sao, để đi xuống âm ty còn có chuyện để kể cho Diêm Vương nghe.
- Vậy quyết định như thế nhé, rất hoan nghênh cậu Oda đây sẽ hợp tác tiếp. Tôi thấy lối văn của cậu rất phong phú, một lối văn đang được thịnh hành.
Chữ "thịnh hành " này rõ là dùng sai rồi. Bạch Cửu thầm nghĩ. Rõ ràng lối văn của Thiên Khuyển không hề theo lối đại trà. Nó có một nét riêng mà chỉ có người dân ở Osaka mới cảm nhận được tất tần tật. Cách họ ăn uống, cách họ vui chơi giải trí, và cả cách họ đối xử với nhau nữa. Nó được nhìn qua bởi một lăng kính xám xịt mù mịt. Không huyền ảo kỳ bí, cũng không u uất tối tăm. Đó là tất cả những gì Bạch Cửu cảm nhận được. Lối thành văn của Thiên Khuyển không hề thịnh hành.
- Cảm ơn anh.
Thiên Khuyển đứng dậy, bắt tay cùng Hideo rồi cúi chào. Cuốn tạp chí ấy khá nổi ở Yokohama, dù gì Hideo Kobayashi vừa là nhạc sĩ vừa là một nhà phê bình. Tiếng tăm cũng phải nói là ngang bằng Thiên Cẩu. Đôi bạn cùng tiến ấy đã có một thời gian gánh không biết bao nhiêu dự luận, có được ngày hôm nay cũng đã là một kỳ tích . Dắt Bạch Cửu rời khỏi nhà sản xuất. Khi bước chân ra xa lộ, cả hai mới biết đã gần trưa. Trong tòa nhà cao tầng ấy, con người có lẽ đã biến thành một sinh vật không biết ngày giờ. Minh chứng cho việc đó chính anh và cậu. Thật giống với người trên núi mới xuống.
Thiên Khuyển dẫn Bạch Cửu đi xung quanh Yokohama. Mục đích cũng vì cho cậu tham quan, nhìn ngắm thành phố Cảng. Đám mây trắng bồng bềnh trên nền xanh dương nhạt. Có chút cô lập, cũng có chút tươi đẹp. Bạch Cửu đi bên Thiên Khuyển, có thể cảm nhận được cái nắng gắt của trưa. Cảm nhận được bản thân có thể bị đốt cháy nếu không được Thiên Khuyển che đi một phần. A, cậu không nhìn nhầm đó chứ. Là núi Phú Sĩ à?
- Odasaku, núi Phú Sĩ kìa!!
- Phú Sĩ sao? Yokohama có Phú Sĩ? cậu bị cảm nắng rồi Dazai.
Thiên Khuyển nhìn sang bên cậu, cũng không bận tâm thứ gì đã làm Bạch Cửu của anh hốt lên hai chữ " Phú Sĩ ".Cậu kéo tay áo anh, rồi chỉ tay lên bầu trời xanh ngắt phía trước. Thiên Khuyển đành chiều theo ý cậu. Đưa đôi đồng tử đỏ sẫm nhìn lên bầu trời. Đó không phải núi Phú Sĩ, đó là một đám mây trắng xóa. Nhưng anh chú ý một điều khác, đám mây ấy tạo thành một hình dạng, và đúng thật hình dáng ấy rất giống một ngọn núi Phú Sĩ.
Cảm tưởng như nhẹ tanh. Hãy nhìn kìa, đám mây ấy có độ nghiêng hội tụ là 85 độ, y chang như trong tranh của Hiroshige. Chỉ một lần này thôi, Thiên Khuyển sẽ nhớ mãi khoảng khắc này. Trong trí óc của anh, có lẽ đã hiện lên ngọn núi Phú Sĩ thanh tú lẻ loi. Đỉnh núi xanh nhạt hiện ra lờ mờ. Thoáng chốc,Bạch Cửu nhìn anh và đã định cười phá lên. Nhìn vẻ mặt ngơ ra của Thiên Khuyển làm cậu buồn cười hơn là kinh ngạc. Núi Phú Sĩ ấy màu trắng toát, len lỏi vài điểm xanh xanh thoáng ẩn thoáng hiện. Cố nhìn rõ, cậu có thể thấy một chút vàng nhẹ của nắng trưa. Một hình tam giác màu trắng chọc thẳng lên trời, tự dằn lòng đó chỉ là một đám mây thôi. Chỉ vậy thôi. Như một cây thông tuyết phiên bản bị béo phì. Nó còn nghiêng về bên trái một như con tàu Titanic bắt đầu chìm xuồng biển. Núi Phú Sĩ phiên bản Yokohama đẹp ngất ngây lòng người. Tự hỏi, phiên bản thật sẽ khiến Thiên Khuyển ngơ ra mất mấy phút đây.
- O-Odasaku...hồn nhập xác chưa đấy?.
Thiên Khuyển khẽ giật mình, cười cười, rồi nhìn sang Bạch Cửu đáp.
- Tôi không ngờ, Yokohama lại đẹp đến vậy.
Thứ hai ngày 10 tháng 8 năm 2020 lúc 09:09Pm tại Thành Phố Hồ Chí Minh
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com