TruyenHHH.com

Bsd Hoc Cach Chua Lanh

"A, cậu Atsushi-kun sao? Vào đi, vào đi, lâu lắm rồi mới thấy cậu ghé qua phòng khám của tôi đó."

"Xin lỗi Mori-sensei, dạo gần đây tôi bận quá, hôm nay đến đây cũng là vì muốn anh kiểm tra cho hai đứa trẻ này, vào đi nào, Fyodor, Shuji."

Atsushi cố gắng dùng cử chỉ dịu dàng và nhẹ nhàng nhất để đối đáp chúng. Fyodor trông có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng Shuji thì bỗng khác thường đến kỳ lạ.

Anh cảm nhận rõ được sự thù địch của đứa nhóc này đối với bác sĩ Mori. Thấy tình hình như vậy, Atsushi liền cố gắng trấn an:

"Shuji, đây là bác sĩ Mori Ougai - tốt nghiệp với bằng loại giỏi nhất và đang mở một phòng khám tư nhân. Anh ấy khám rất cẩn thận và chu đáo nên em đừng sợ nhé."

Sợ

Sợ ư?

Shuji không sợ tên chết dẫm này. Chỉ là tại sao lúc nào cậu ta cũng phải đối mặt với hắn ta trong khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời chứ?

Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt cậu lại càng thêm đáng sợ.

"Em ổn, Nakajima, cứ làm điều gì mà anh muốn."

Khác với vẻ mặt căng thẳng, Shuji chỉ hờ hững buông ra một câu và liền theo chân Fyodor vào trong. Trong phút chốc, Atsushi đã nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt tối tăm của cậu ta.

Điều đó làm anh tự hỏi rằng điều gì đã xảy ra chứ?

"Có vẻ cậu nhóc ấy không thích tôi lắm, tiếc thật."

"Chắc em ấy sợ khám bệnh thôi ạ, có gì anh hãy dịu dàng nhẹ nhàng với hai đứa nhỏ thôi nhé ạ..."

Mori Ougai thích thú ngắm nhìn biểu cảm của Atsushi, xoa bộ râu lởm chởm đã mấy ngày chưa cạo của mình, gã cũng từ tốn đáp:

"Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng quen chăm sóc trẻ con nên đừng lo lắng...nói mới nhớ..."

"Sao vậy bác sĩ Mori?"

"....tôi đã không gặp Elise-chan trong 5 phút rồi!!?"

Tá hoả vội chạy vào phòng khám, bác sĩ Mori mang theo gương mặt như kiểu đã qua thập kỷ chưa được gặp người yêu ý.

"Hahaa...đi cẩn thận nha Mori-sensei.."

Atsushi cười xoà, trong lòng cũng mong sao không có vấn đề gì bất trắc với cả hai đứa.

Lúc nào cũng vậy, anh ta luôn hết lòng với người khác. Dù là những người chỉ gặp qua vài lần, cũng phải cảm động trước sự nhiệt huyết và tốt tính của Atsushi. Nhưng bởi chính như vậy, anh lại cảm thấy cô đơn trong cuộc sống của chính mình.

"Có lẽ hai đứa nhóc ấy nên ở tạm nhà mình."

Atsushi thầm nghĩ, đó cũng không phải là một lựa chọn tồi, dù sao chẳng có chỗ nào khiến anh ta an tâm giao phó lũ trẻ cho, và anh muốn thử cố gắng an ủi, xoa dịu vết thương của Fyodor cũng như Shuji được từng nào hay từng đấy.

Trước khi chúng tìm được một mái ấm "thực sự".
_______________

Atsushi lại rơi vào trầm mặc.

Nhìn đống thương tích và bệnh án của cả hai đứa từ tay bác sĩ Mori, anh lại một lần nữa phẫn nộ.

" Shuji-kun tinh thần không ổn định, nhiều vết bầm, vết đánh bằng roi cuốn chặt dưới lớp băng gạc. Có những chỗ bị đánh nặng tới nỗi máu không lưu thông nổi, có khuynh hướng dễ bị căng thẳng và xúc động mạnh ngầm..."

Chết tiệt.

" Fyodor-kun thì mắc hen suyễn nhẹ, cơ thể suy nhược, thân nhiệt luôn bị thấp và chứng thiếu ngủ có vẻ là khá nghiêm trọng.."

Chết tiệt..

Mori liếc nhìn Atsushi, gương mặt trở nên khó coi kỳ lạ. Gã nhanh chóng gọi:

"Atsushi-kun! Nếu cậu tiếp tục như vậy thì bàn tay cậu sẽ dính đầy máu đó."

Anh sực tỉnh, nhận ra mình lại tự làm hại bản thân theo thói quen trong vô thức mất rồi.

"Xin lỗi bác sĩ Mori! Tôi làm bẩn tường của anh mất rồi, để tôi bồi thường..."

"Không sao, không cần đâu. Atsushi-kun này, tôi hiểu rõ cậu tức giận vì điều gì. Nhưng điều quan trọng là cậu cần bình tĩnh thì mới giúp được tụi nhỏ, hiểu chưa?"

Mori đặt tay lên vai anh tỏ ý như đang an ủi, khiến cho lòng Atsushi đã bình ổn phần nào.

"Vâng, đúng là tôi hơi sơ suất thật."

Atsushi gãi đầu ngại ngùng.

"Hahaa, ai cũng có lúc như vậy mà. Có lần tôi không mua bánh Mont Blanc cho Elise-chan và em ấy đã giận tôi suốt hai ngày, một trải nghiệm kinh hoàng..."

Mặt Mori đen sầm lại như nhớ về thứ gì khủng khiếp lắm, nhưng lại tiếp tục nói:

"Để tôi đưa cậu mấy biện pháp trị liệu cùng kê đơn thuốc cho cả hai đứa nhé."

"Vâng, mong anh giúp đỡ."

"Cậu khách sáo quá, Atsushi-kun."

"Thói quen mất rồi ạ.."

Anh cười trừ, sau đó đi theo bác sĩ Mori để hoàn thành nốt thủ tục các thứ.
______________

"Để hai đứa chờ lâu rồi! Đây là đơn thuốc cùng với vài vật dụng y tế bác sĩ Mori đã kê cho chúng ta đó."

Atsushi xách hai cái túi nặng trịch, có chút xót ví tiền nhưng vì tình trạng cả hai đứa nên khẽ lau nước mắt.

"Vậy cậu cẩn thận nhé, Atsushi-kun. Nhân tiện, Shuji-kun này..."

Bác sĩ Mori hướng cho Shuji một ánh nhìn bí ẩn, sau đó nhỏ giọng nói:

"Lần sau gặp, mong cậu hãy niềm nở với ta hơn nhé."

"Ủa? Còn chuyện gì nữa sao, Mori-san?"

Atsushi hỏi.

"À không không, tôi chỉ nhắc nhở cậu bé cẩn thận trong việc sinh hoạt thôi kk. Vậy nhé."

Gã ta rời đi, tà áo blouse trắng phấp phới trong gió, cuốn theo đó những toan tính đầy khó đoán của những kẻ mang danh  "thiên tài".

_______________________

"Nakajima-san, anh có chắc là đồ của chú ta an toàn không?"

Shuji bĩu môi hỏi, có vẻ như cậu vẫn còn khá nhiều hiềm khích với bác sĩ Mori.

"Cả hai cứ gọi anh là Atsushi là được rồi."

Anh cười với Shuji, sau đó khẽ nhắc nhở:

" Nhân tiện thì Shuji-kun! Dù em có không thích bác sĩ Mori thì cũng không được tùy tiện đánh giá tay nghề của anh ấy như vậy. Chúng ta đều có góc nhìn riêng về người khác, anh tôn trọng điều đó. Nhưng lần sau hãy cẩn thận lời nói hơn nhé?"

Atsushi nhìn cậu với ánh mắt trìu mến, anh đang cố gắng nhất có thể để không gây ác cảm cho đứa trẻ trước mặt mình.

"...ừm."

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cuối cùng cậu cũng ép mình ra được một câu đồng tình.

Đương nhiên Shuji không hề thật lòng, vì linh cảm của cậu cho rằng Mori Ougai trước đây hay bây giờ chắc chắn vẫn cùng một người.

Cậu sẽ để mắt đến gã ta.

Chỉ là lần sau sẽ cố gắng không để Atsushi phải lo lắng nữa.

Chắc vậy.

.
.
.
.

"Atsushi, để em cầm hộ cho."

Fyodor bất ngờ cất tiếng phá vỡ sự ngại ngùng, đồng thời khiến Shuji ở bên cạnh cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Cái tên chuột nhắt này chủ động giúp ai đó ư??? Ngày tàn của thế giới đến rồi à hay gì?"

Mặt cậu nghệt ra.

"Ah! Anh không sao đâu, đừng lo-"

Xoạch

Một cách dứt khoát, Fyodor dễ dàng lấy được hai chiếc túi từ tay anh, sau đó thản nhiên ném một cái cho Shuji.

"Ê, đỡ hộ đi."

"Ý gì đây, chuột nhắt?"

Dazai liếc nhìn Fyodor một cách khó coi.

"Dù sao thể chất tôi cũng yếu nên mới nhờ cậu xách phụ. Ta hông thể để Atsushi một mình xách được mà nhỉ~?"

Âm giọng của Fyodor có chút ngọng, có lẽ dù nói tiếng Nhật khá thành thạo. Song, thi thoảng nó vẫn bị pha tạp với giọng Nga.

Nói đến đó, cậu ta nở một nụ cười vô cùng "trìu mến" dành cho Shuji.

"Mẹ nó, Fyodor.

Mi là con quỷ con chứ không phải con người."

Shuji nghiến răng ken két, cố nặn ra một biểu cảm "thân thiện" nhất có thể để không phá hủy cái hình tượng đứa nhóc đáng thương ít nói trước mặt Atsushi.

"Ờ."

Nói rồi cả hai lườm nhau một cái trước khi đường ai nấy đi ra xe, để lại Atsushi với một biểu cảm bất lực.

"Trẻ con thật đáng yêu ha?"

Nghĩ quá rồi Atsushi ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com