TruyenHHH.com

(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!

Chap 39: "Cuối cùng ta cũng đợi được em..."

LyLy_Libra

Tối đến, ánh trăng tròn mờ mờ ảo ảo xuất hiện phía trên cao, toả ánh sáng hiền dịu khắp ngôi làng nhỏ gần chân núi Hima. Lúc này đây, dân làng đang nô nức hoà mình vào một lễ hội truyền thống, lễ hội mỗi năm chỉ có một lần. Ấy chính là lễ hội cầu nhân duyên nổi tiếng của ngôi làng. Đến ngày này, những người làng khác cũng kéo nhau tham gia vào lễ hội, nhất là các thiếu nữ độ tuổi búi tóc trâm cài, mong gặp được đấng lang quân của đời mình nhờ dịp lễ hội.

"Ồ, vì sao lễ hội cầu nhân duyên này lại nổi tiếng như vậy?" Thiếu nữ cùng anh trai ngồi tại một gian hàng, trên tay cầm trên tay thanh dango ba màu, tỏ vẻ hứng thú hỏi.

"Hai người ở xa tới nên không biết đó thôi." Ông chủ cười khà khà nhìn hai anh em: "Nói ra thì chính là nhờ một truyền thuyết xa xưa. Người ta kể rằng..."

Nói rồi, ông ấy bắt đầu kể về truyền thuyết đã tạo nên lễ hội cầu nhân duyên như bây giờ...

Rằng "Rất lâu trước đây, lâu đến mức người ta cũng không biết là bao lâu. Chỉ biết, khi đó chiến tranh loạn lạc, những người may mắn tránh được một trận càn quét của quân thù tản cư về nơi này, một nơi được rừng thiêng sông núi bao bọc, và cố tạo dựng lại cuộc sống. Trong số những người ấy, có một cặp tình nhân. Chàng trai là người văn võ song toàn, dung mạo thập phần hơn người. Có kẻ nói, chàng ta là người nhà trời, bởi khi ainh ra đã có một đôi mắt đỏ mị hoặc và khí thế ngút trời."

"Còn thiếu nữ, luận tài sắc đức hạnh đều không ai sánh bằng. Dung mạo ấy khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, bao nhiêu vẻ đẹp của tinh hoa đất trời như hội tụ lại ở người con gái ấy. Thời bấy giờ, họ đang đắm chìm trong tình yêu, và nếu như đúng với dự tính, họ sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau."

"Nhưng, mùa xuân năm sau ấy của bọn họ chẳng bao giờ đến được...."

"Bọn giặc dữ đã tìm đến ngôi làng yên bình của bọn họ, và giết hại tất cả. Chàng trai, với sức mạnh phi phàm của mình, đã vung lên ngọn kiếm xua đuổi gian tà. Thiếu nữ, thông minh vốn sẵn tính trời, lên kế hoạch đưa mọi người rời khỏi đây an toàn. Hai người họ phối hợp với nhau rất tốt, nhưng oan nghiệt thay!"

"Sức người thì làm sao chống lại pháp lực? Thế gian truyền tai nhau, trong đội quân của kẻ thù có một vị pháp sư tài ba, tu luyện tà thuật, xem mạng người như cỏ rác. Và trong trận chiến cuối cùng ấy, chàng trai—"

"Xàm quá, vào vấn đề chính đi." Anh trai của thiếu nữ ngồi bên cạnh mất kiên nhẫn đạp bàn một tiếng rõ to.

"Anh, phải để người ta nói hết ch—"

"Ngươi cũng im mồm!"

Thiếu nữ chưa nói dứt câu cũng bị quát cho không dám hó hé.

"Rồi, vào vấn đề chính đi." Anh trai của thiếu nữ quay lại ông chủ.

"Rồi rồi, cậu này thật là kì lạ..."

"Thế nói tóm lại" Sanemi đưa tách trà lên miệng uống một ngụm, dùng một câu để đúc kết lại câu chuyện tình lâm ly bi đát mấy canh giờ của ông chủ: "Đứa con gái thì bị kẻ thù giết, anh ta nghĩ cô ta còn sống cho nên mấy trăm năm đứng ở bãi hoa trà đỏ chờ đợi người thương rồi thành quỷ?"

"Thì đúng là thế..." Ông chủ tặc lưỡi: "Cậu đúng là một con người không tinh tế gì cả!"

Sanemi sau khi lấy được thông tin cần thiết, cũng chẳng muốn dây dưa nói chuyện với ông chủ quán, quay sang bên gọi Atsushi, nhưng bên cạnh, từ khi nào không còn bóng người.

Ông chủ quán nhìn Sanemi quay sang, rồi lại quay lại, ánh mắt tìm kiếm, hắng giọng chứng minh sự tồn tại rồi nói: "Cậu tìm em gái à?"

"Ừ, nó đi đâu rồi?"

"Nãy cô ấy đi ra bên kia xem trò chơi." Ông chủ quán chỉ về phía mấy sạp trò chơi bên kia.

Sanemi hừ một tiếng, đứng dậy trả tiền rồi đi về phía kia. Có lẽ vì đi nhanh quá hay do tức giận vì chẳng nghe được thông tin có ích mà Atsushi lại biến mất, Sanemi không nhìn thấy nụ cười của ông chủ quán trở nên vặn vẹo. Giọng của ông ta trở nên trầm đục hơn, khoé môi cong lên cười cợt:

"Nhanh lên a... nếu không thì cậu sẽ không bao giờ tìm thấy cô bé nữa đâu...!"

Atsushi đứng lạc lõng giữa bãi hoa trà đỏ rực rỡ dệt nên bức tranh đẹp khó tả. Trong một màu đỏ mị hoặc bao trùm cả không gian là thân ảnh lẻ loi của nàng thiếu nữ toàn thân bạch y.

Một cơn gió như có như không thổi ngang qua, xào xạc thanh âm những đoá hoa, như lung lay thân hình mảnh khảnh của nàng thiếu nữ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng bảo bọc.

(Nakajima•bị bắt giả nữ•Atsushi: :))) hẳn là muốn ôm vào lòng bao bọc...)

Atsushi ngồi khuỵ xuống, bàn tay nõn nà nâng một đoá hoa trà đỏ lên, phút chốc, trong đầu thoáng qua những hình ảnh kì lạ.

Trong biển lửa đỏ như màu hoa trà đang khiêu vũ từng đợt, nổi bật lên trong khung cảnh điêu tàn ấy lại là bóng hình thiếu nữ với mái tóc bạch kim dài thướt tha tung bay trong làm gió tro tàn, và khoé mắt sưng đỏ vì đã rơi lệ quá nhiều.

Hai tay nàng thiếu nữ bị trói chặt trên một cây cột lớn bằng dây thừng, tạo nên vết ửng đỏ trên nền da trắng như tuyết mùa đông, và đám lửa hung tàn kia đang từ từ nuốt chửng lấy nàng.

Trong hoàn cảnh ấy, nàng ta không kêu gào cầu cứu, mà ánh mắt tím vàng hướng về nơi xa xăm vô định lẫn tuyệt vọng, và cánh môi hồng nhuận mấp máy từng chữ rời rạc:

"Ryu... chàng... đến cuối cùng.... ta vẫn... thua nàng ấy... sao... khụ..."

"Khục!"

Một cảm giác đau nhói bất chợt từ ngực Atsushi truyền ra khắp người khiến cậu co người lại vì đau đớn. Atsushi như nghe thấy toàn thân nóng ran, mồ hôi thấm ướt vầng trán, tầm mắt mờ dần, mờ dần....

...Sau cùng vô lực ngã vào vòng tay của ai đó. Thiếp đi.

"Cuối cùng ta cũng đợi được em..." Người đó ôm chặt Atsushi vào lòng, nâng người cậu lên đặt một nụ hôn nhẹ trên má. Thoắt cái, cả hai biến mất, chỉ còn bãi hoa trà xào xạc trong gió thoảng.

"Shinazugawa-san, anh không sao chứ?"

Kouchou Shinobu vừa về đến phủ Hồ Điệp đã thấy Sanemi mặt mũi đỏ bừng thở dốc từng cơn nằm trên giường bệnh.

"Shinobu-san, Shinazugawa-san hình như đã bị trúng độc!" Aoi bên cạnh vừa thấm ướt khăn lau mồ hôi vừa hốt hoảng nói.

"Độc?" Shinobu nghi hoặc tiến lại gần, cẩn trọng quan sát biểu hiện của Sanemi, càng nhìn càng nhíu mày.

Loại độc này... không phải đã biến mất lâu lắm rồi hay sao?

"Cũng may là không phải kịch độc." Gương mặt Shinobu vừa hoà hoãn được đôi phần, bất chợt biến sắc, hướng Sanemi vội hỏi: "Shinazugawa-san, còn Nakajima-kun thì sao? Cậu ấy đâu rồi?"

Đáng tiếc, Sanemi hiện lâm vào hôn mê, không còn đủ tỉnh táo để mà trả lời.

Nhìn Sanemi thế này, Shinobu càng thêm lo lắng cho cậu thiếu niên mới gặp mặt.

"Chậc..." Shinobu nắm chặt bàn tay: "Ráng bảo toàn tính mạng đó Nakajima-kun...." Tôi còn chưa nghiên cứu cậu xong mà?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com