TruyenHHH.com

Bsd Akuatsu Dung Bao Gio An Thu Gi Dazai Cho

"Ôi ôi, cái thói hành động đơn lẻ hệt như một con sói cô độc của Akutagawa-kun vẫn chẳng thay đổi tí nào. Bó tay luôn." Atsushi nghe giọng Dazai thở dài bên tai qua chiếc máy bộ đàm.

Đầu dây bên kia, thở dài xong, ánh mắt của Dazai đột nhiên loé lên một đạo ánh sáng. Dazai cười nhẹ vì suy nghĩ vừa thoáng qua của mình. Suy nghĩ ấy tuy có phần vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục. Trai chưa vợ gái chưa chồng, hừm hừm, có lẽ là hợp.

Vì chỉ nghe, nên cậu không biết biểu cảm sau đó của Dazai thế nào. Mà nếu có, với trí óc của cậu cũng không nhận ra anh đang nghĩ ngợi, hay âm mưu điều gì.

"Chúng ta không có thời gian cho Akutagawa-kun đâu, mau thực hiện nhiệm vụ đi Atsushi-chan." Dazai sau một hồi trầm ngâm mới cất tiếng, lại còn nhấn mạnh từ 'chan' khiến Atsushi dù chỉ nghe tiếng không thấy hình, rùng mình.

"Đừng, đừng gọi như vậy!" Atsushi thoáng đỏ mặt, lắp bắp chỉnh lại. Lại nghĩ thêm, Atsushi nói: "Nhưng mà Akutagawa..."

"Sao? Luyến tiếc Akutagawa-kun à?" Dazai bỡn cợt châm chọc Atsushi.

"Luyến tiếc cái gì chứ!"

"Ha ha, bây giờ làm theo tôi nói, cậu có thể an toàn vượt qua ải này." Dazai thấy Atsushi xù lông, nhanh chóng chuyển lại đề tài chính: "Đầu tiên..."

"Akutagawa." Atsushi gọi hắn.

Từ nãy đến giờ, Akutagawa không ra tay, chỉ đứng một bên quan sát Atsushi. Nhìn Jinko hết đỏ mặt lại lắp bắp, hắn nhớ lại trận chiến trên con tàu chuyên chở vũ khí nọ. Vẻ mặt ngượng ngùng của Atsushi, cùng với ánh hoàng hôn trên bờ biển, cành động lòng người. Hắn từng ngỡ, mình là người duy nhất (nếu không tính Kyouka) là người có thể làm cho Atsushi bày cho ra vẻ mặt đó. Vậy mà lần nữa, cậu lại đánh tan những suy nghĩ của hắn. Rốt cuộc là ai ngoài hắn khiến cho cậu đỏ mặt chứ?

"Ta đang nói chuyện với Dazai-san." Atsushi kéo tai nghe ra, giơ lên không trung. Quả nhiên Akutagawa bị phân tâm ngay khi vừa nhắc tới 'Dazai-san'.

Tên này là ngưỡng mộ Dazai-san đến cỡ nào vậy? Atsushi chảy vài vạch hắc tuyến. Rồi đến lúc cậu ném bộ đàm đó xuống phía dưới, Akutagawa không ngần ngại lao theo. Atsushi muốn rút lại câu nói ở đầu đoạn này.

Không phải là ngưỡng mộ! Là Dazaicon! Akutagawa là Dazaicon!

Atsushi điểm lại trí nhớ. Hình như Kouyou cũng bị Kyoukacon.

Mafia Cảng (theo một phương diện nào đó) thật đáng sợ mà!!!

Nhờ cái máy bộ đàm kết nối với Dazai, Atsushi thuận lợi vượt ải Akutagawa. Nhưng cậu biết chắc, thể nào hắn cũng nhận ra tín hiệu của bộ đàm đã bị ngắt, rồi lại chạy đi xiên cậu cho bỏ ghét. Atsushi thở dài, nhân sinh dạo này thật khó khăn...

Quả thật... hai từ 'khó khăn' không thể diễn tả hết được. Cuộc đời Atsushi vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp Dazai mà rẽ ngang, à không, rẽ tùm lum hướng.

(Nakajima•ham đọc sách•Atsushi: Câu này nghe quen quen...)

"Ta nhớ rằng, mình chưa nói năng lực cho cậu biết đúng không?" Fitzgerald cầm một cọc tiền, chính xác là một cọc tiền lớn, thảy lên không trung. Những tờ tiền bỗng chốc hoá hiệu ứng, bay lả tả xung quanh, khiến Fitzgerald trở nên vô cùng hào nhoáng: "Năng lực của ta, một năng lực gia tăng sức mạnh vật lý, tỷ lệ thuận trực tiếp với lượng tiền mà ta tiêu."

"..." Đồ giàu có đáng ghét!

"Hãy coi nó là một vinh dự đi chàng trai. Đã rất lâu rồi ta mới sử dụng đến số tiền 100 000." Người đàn ông khởi động toàn thân, bẻ tay rôm rốp. Trên mặt và cánh tay ông ta xuất hiện những lằn màu xanh lá sáng lấp lánh: "Chiếc Moby Dick sẽ nổ. Và ta sẽ có được cậu. Ta đã sử dụng chiếc điều khiển này như một mồi nhử, nhử cậu đến đây."

Thảo nào ông ta không hề ngạc nhiên khi thấy mình, Atsushi nghĩ, ra là ông ta đã dự đoán được cả việc mình sẽ đột nhập đến đây.

"Hừm, bây giờ ta đã có được cậu rồi. Nhưng sẽ thật phiền khi cậu lại trốn đi." Fitzgerald ra vẻ lo lắng, tay xoa xoa cằm. Sau đó bước lại gần Atsushi, tóm lấy hai tay cậu, bóp mạnh: "Hay là ta bẻ gãy tay và chân của cậu để phòng hờ nhỉ?"

"Gya!" Càng nói, lực tay của ông ta càng mạnh hơn. Atsushi cảm giác cậu nghe được cả tiếng xương tay mình đang gãy răng rắc, những khúc xương gãy đâm vào da từ bên trong khiến Atsushi đau đến chết đi được.

"Ồ? Hình như chúng ta lại có thêm một vị khách." Fitzgerald buông thõng hai tay Atsushi, nhìn sang đằng sau, nơi mà đang phát ra tiếng bước chân. Fitzgerald như một gia chủ nồng nhiệt chào đón khách của mình: "Chào mừng đến Moby Dick, quý ngài... Aurora..?"

Nhưng mà nói sai tên người ta rồi cha nội!

"Akutagawa." Atsushi nghĩ hắn sẽ xiên cho ông ta một nhát vì tội đọc sai tên của mình. Không ngờ hắn không những không phát tiết, ngược lại còn tốt bụng (?) sửa lại.

"Vậy cậu Akutagawa, cậu—"

Akutagawa trực tiếp bỏ qua ông ta, một đường bước thẳng đến chỗ Atsushi. Hắn hơi nhíu mày nhìn cậu tả tơi nằm trên sàn tàu, hai bàn tay siết chặt. Jinko, nếu có bị giết cũng phải là do hắn giết, không đến lượt những kẻ khác!

Sau đó suy nghĩ vẩn vơ một hồi, giơ thẳng chân đạp lên mặt cậu.

"Này! Đứng lên đi, ngươi đang định nằm ăn vạ đó à?" Akutagawa đứng từ trên, dùng con ngươi xám đen xoáy sâu vào Atsushi, cất tông giọng trầm trầm ra lệnh.

"....Ngươi thử bị bẻ gãy hai tay là biết." Atsushi phồng má, không đồng ý đáp lại. Rõ ràng là đang hợp tác mà sao mũi giáo cứ chĩa về phía cậu thế này?

"Vì ngươi ngu ngốc." Akutagawa nhìn dáng vẻ trông giống như giận dỗi kia của Atsushi, đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng, hơi lắc lắc đầu khiến hai bên tóc che đi phần lỗ tai đo đỏ.

"Ngươi mới ngu ngốc." Atsushi ngoan cố cãi lại.

"Xoẹt!" Rashoumon đâm một nhát vào ngay lưng Atsushi, khiến sức lực vừa mới hồi phục mấy phần liền bay đi đâu mất. Akutagawa hừ lạnh: "Đúng là một con hổ không tự lượng sức mình."

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì hả tên kia?!"

"Xoẹt!" Nghe âm thanh là đủ hiểu. Rashoumon tuân lệnh chủ nhân làm thêm một vết thương trên người Atsushi.

"Mới nãy ngươi nói, ngươi không hiểu ta đang nói gì. Nhưng theo quan điểm của ta, ngươi mới là kẻ khó hiểu." Akutagawa không để ý đến Fitzgerald đứng sau lưng mình, ánh mắt vẫn nhìn Atsushi: "Sự ngờ vực của ngươi đối với sức mạnh và năng lực của mình đã thể hiện rõ trong ánh mắt hèn nhát kia. Vậy mà giờ ngươi lại lên con tàu này." Akutagawa xốc cổ áo Atsushi, kéo cậu lên mặt đối mặt với hắn: "Ngươi muốn tự sát hay gì? Hay đó là suy nghĩ của ngươi về dũng cảm?"

"Buông ra!" Một tay Atsushi đã có thể cử động lại. Cậu nắm lấy tay hắn, ép hắn bỏ cổ áo ra. Kéo vậy khó thở lắm đó biết không hả?

"Đứng dậy và chiến đấu đi Jinko!"

"Ta đã đứng dậy rồi." Atsushi gằn giọng: "Và mau buông cổ áo ta ra coi!!!"

"À này, hai cậu—" Fitzgerald sau một hồi bị cho vào quên lãng, tằng hắng vài tiếng lấy lại sự hiện diện...

"Ông im đi!"

...Ngay sau đó bị hai con người một đen một trắng nạt thẳng mặt. Rồi tiếp tục bơ mình lao vào cãi vả, xong rồi lại đánh nhau.

Fitzergald tỏ vẻ, hình như mình mới là phản diện mà? Sao không ai coi ra gì vậy? Hai đứa kia ei! Rốt cuộc mục đích lên đây để làm gì hả?

Tiểu kịch trường: Bối cảnh vài năm sau.

(Lưu ý: Đây không phải spoil trước. Vì có thể mạch truyện chính sẽ đi tới BE, SE, hoặc OE, không ai biết được :))) )

Sau đó suy nghĩ vẩn vơ một hồi, giơ thẳng chân đạp lên mặt cậu.

Atsushi nhớ lại câu chuyện xưa, hai tay chống cằm nhìn sang người băng lãnh ngồi đối diện: "Rốt cuộc khi đó ngươi đã nghĩ gì vậy?"

Akutagawa đặt tách trà nóng xuống bàn, ánh mắt dời từ quyển sách sang Atsushi. Đảo mắt vài vòng, hắn bảo: "Nhìn mặt ngươi đáng ghét quá nên đạp vài cái cho bỏ ghét."

"A nè nè, đừng nói dối nha Akutagawa-kun~" Dazai nằm trườn trên thành ghế sô pha, cất giọng châm chọc.

"Có gì nói thẳng ra đi! Giấu giấu giếm giếm làm gì?!" Nakahara Chuuya ngồi khoanh tay trên ghế, ánh mắt có phần tò mò song vẫn mạnh miệng bảo. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lấy tay Dazai đang ườn ra, quật mạnh xuống sàn: "Sờ sờ cái gì hả tên cá thu kia!!!"

"...A..." Akutagwa hơi kinh ngạc nhìn hai vị tiền bối đang ẩu đả: "Hai người đến đây khi nào vậy?"

"Akutagawa-kun không để ý luôn à?" Dazai từ dưới đất ngóc đầu lên: "Tôi đứng đây từ chiều."

"Đây là 11 giờ trưa Dazai-san." Akutagawa chầm chậm trả lời: "Cửa ngoài kia, anh có thể ra đó đợi đến chiều."

"Gee, Akutagawa-kun phũ quá." Dazai xoa xoa cằm làm vẻ ngầu lòi: "Hèn gì hồi đó Atsushi-chan ghét em như vậy."

Akutagawa nghe được ngay lập tức quay sang Atsushi đang cố ý ngồi im để hóng chuyện: "Ngươi ghét ta?"

"Thì lần nào gặp là lần đó xiên chetme người ta. Không ghét chắc là hận." Chuuya chỉnh lại vài lọn tóc cam chĩa vào mắt, mở miệng bình luận.

"Chuuchuu-chan ngươi cũng vậy mà~" Dazai không biết lấy từ đâu chiếc khăn tay, chấm chấm nước mắt, lâu lâu lại vuốt ve mu bàn tay Chuuya.

"Đi - chết - đi - !"

Bỏ mặc hai vị tiền bối đang cùng nhau 'trò chuyện' thâm tình, Akutagawa tiến sát lại gần Atsushi, hỏi lại: "Ngươi ghét ta à?"

"Kh, không có!" Atsushi lắc đầu lia lịa. Ánh mắt ngần ngại nhìn Rashoumon lượn lờ xung quanh mình.

"Vậy thì tốt." Akutagawa đứng dậy, phủi phủi quần áo. Sau đó tiện tay, Akutagawa chắc chắn đó chỉ là tiện tay thôi, xoa quả đầu bạch kim của Atsushi. Nhận ra được hành động của mình, hắn lại ho khan, rồi mở cửa đi đi ra ngoài. Đồng dạng, Chuuya bị Dazai bó thành một cục ôm về nhà.

"...Đồ tsundere." Atsushi phì cười: "Ớ mà khoan! Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta! Đứng lại đó! Ryunosuke!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com