TruyenHHH.com

Broken Mind Fractured Soul Drahar

Đi làm chán quá nên post chương mới. 

Thấy lỗi chính tả thì nhắc tui nha. Tại chưa proofread ạ

_____________

Tớ lấy làm tiếc về Hermione, Neville lên tiếng vào lúc chín giờ tối hôm đó (nơi Harry ở là mười giờ). Harry đã viết tất cả về phản ứng của Ron và Hermione. Tớ biết cô ấy nghĩ mình đang làm điều đúng và điều đó càng khiến tớ bực bội hơn. Có vẻ như cô ấy không thể chịu đựng được một cách làm đúng nào nếu nó không do cô ấy nghĩ ra ấy. Tớ mừng vì Ron đã giữ bí mật cho cậu. Mặc dù vậy tớ không thực sự ngạc nhiên. Với tất cả các anh em của mình và là một trong những người trẻ nhất, biết được một bí mật chỉ mình biết có lẽ là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời.

Tôi đã nói với bạn rằng cậu ta không đáng tin cậy. Ngay khi điều có chuyện xảy ra, cậu ta sẽ phản bội bạn, Silas lải nhải.

Ý cậu là cậu không nghĩ cậu ấy giữ bí mật vì cậu ấy là bạn tớ? Harry hỏi Neville, tự hỏi liệu Sy có đúng không.

Tớ thực sự không biết, Harry. Ý tớ là cậu ấy đã là bạn của cậu lâu hơn tớ. Tớ thậm chí không chắc họ có thực sự là bạn của tớ không, hay chỉ tử tế với tớ vì cậu như vậy.

Không phải đâu! Harry phản đối ngay lập tức, không thể chịu nổi ý nghĩ bạn bè mình đối xử với Neville như vậy.

Cậu đã gặp Giáo sư Snape kể từ khi hai người chiến tranh lạnh chưa? Neville hỏi, đổi chủ đề.

Chưa, Harry cau mày viết, phớt lờ sự ghét bỏ dâng trào của Silas. Thầy đang ở đâu đó tại Trang viên Snape ở Anh để cụ Dumbledore có thể liên lạc với thầy ấy khi cần. Thầy ấy có đến đón Remus nhưng tớ không thấy thầy ấy. Họ đang tìm kiếm tớ ở Paris vào lúc này.

Cậu không thấy đâu, nhưng tớ đang cười á. Cậu nghĩ họ sẽ làm gì khi không tìm thấy cậu?

Tớ không biết. Đợi manh mối khác, chắc vậy.

Lão Dumbledore có thể sẽ đến nhà Weasley, Silas lẩm bẩm. Lão sẽ suy luận ra rằng vì bạn viết cho Hermione nên bạn cũng sẽ viết cho Ron. Đây sẽ là bài kiểm tra thực sự.

Harry nghiêm túc truyền đạt suy đoán của Phụ cách cho bạn mình.

Điều đó không tốt, Neville viết. Ngay cả khi Ron không muốn nói thì cậu ấy cũng có thể sẽ nói ra.

Ý cậu là gì? Harry cau mày.

Sau cơn bão, cụ Dumbledore đã làm điều gì đó khi nhìn vào mắt tớ. Mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt và tớ bắt đầu kể về những gì đã xảy ra sau bữa tối. Tớ kể cho ông ấy nghe về việc cứu Buckbeak (Nhân tiện, họ vẫn chưa tìm thấy nó) và suýt nói ra tên của Gabriel, nhưng sương mù trong đầu tớ tan đi một chút và tớ đã nắm bắt được nó trước khi nói bất cứ điều gì không nên nói. Tớ quá sốc về mọi chuyện đã xảy ra để có thể thực sự hiểu được chuyện gì đã xảy ra cho đến tận sau này.

Nghe có vẻ giống như thao túng hay gì đó. Silas rất không vui và Harry nhăn mặt trước cơn giận lạnh lẽo tỏa ra từ Phụ cách của mình.

Tôi phải làm gì đây, Neville? Cậu hỏi, cúi xuống tờ giấy. Sy và Gabe không thể ra ngoài lúc này, nhưng nếu điều này biến mất thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cụ Dumbledore thực sự bắt Gabriel ra ngoài bất cứ khi nào cụ muốn?

Tôi sẽ chỉ chiến đấu nếu nó thực sự quan trọng! Gabriel phản đối. Tôi sẽ không làm chúng ta bị thương đâu!

Còn vụ Hòn Đá thì sao! Nếu không có Demon, chúng ta đã bị giết. Điều tương tự với bọn giám ngục. Bạn chỉ lao thẳng vào giữa bọn chúng! Silas gầm gừ.

Bạn muốn điều gì xảy ra hơn? Voldemort đạt được sự bất tử? Sirius chết? Bạn đã thấy những gì chúng đang làm! Chúng gần như ĂN LUÔN LINH HỒN của chú ấy!

Tớ không biết, Harry, Neville trả lời. Nhưng ý cậu họ không thể ra ngoài là sao?

Ồ. Harry cố gắng phớt lờ những Phụ cách của mình, nhưng thật khó. Bọn giám ngục đã làm tổn thương thứ gì đó. Tớ thực sự cũng không hiểu hết, nhưng về cơ bản tớ có thể nghe thấy Silas và Gabriel nói chuyện trong đầu. Tớ đoán họ không thể ra ngoài để đổi lấy sự liên lạc mới này. Boy vẫn có thể ra ngoài, nhưng cậu ấy là người duy nhất không bị Demon hút cạn. Rose và Demon đang ngủ và chưa cần đi ra nên tớ không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với họ.

Cậu cảm thấy thế nào với điều đó? Tớ biết Rose đã gần quay về.

Thầy Snape đã nói chuyện với tớ trước khi tớ biết về việc ông ấy kể và kể từ đó tớ mơ về Rose mỗi đêm. Tớ nghĩ mình đang bắt đầu hiểu cô ấy hơn.

Tốt đấy, Neville viết bằng chữ to hơn, rõ ràng là rất vui. Chà, tớ cũng mệt rồi. Chúc ngủ ngon, Harry, Silas và Gabriel. Một lần nữa cảm ơn vì đã kể cho tớ nghe về những câu chuyện cổ mà các cậu tìm thấy về các nguyên tố.

Nè! Tại sao tôi lại là người cuối cùng? Gabriel yêu cầu 1 sự giải đáp.

Ngu ngốc, Silas lẩm bẩm.

Chúc ngủ ngon, Neville. Harry mỉm cười. Cậu cuộn tờ giấy da lại và nhặt tờ giấy của Ron lên. Ron! Mình đã viết thư cho Hermione giống như mình đã viết cho bạn bằng tờ giấy da đặc biệt. Cô ấy nghĩ rằng việc mình đi với Sirius không phải là một ý hay và đã nói cho cụ Dumbledore biết mình đang ở đâu. Bây giờ mình đang ở một nơi mới nên đừng lo lắng. Ông ấy vẫn chưa bắt được bọn mình, nhưng ông ấy có thể đến nhà bồ để hỏi bồ. Hãy cẩn thận, ông ấy có thể sẽ ép bồ nói cho ông ấy biết về tờ giấy da này và mang nó đi. Mình biết thật khó để tin rằng ông ấy sẽ làm vậy vì sự thao túng là bất hợp pháp hay gì đó, nhưng cẩn thận cũng chẳng hại gì, phải không? Ngày mai mình sẽ viết lại xem ông ấy có đến không, mình ngủ trước đây. Harry.

______________

Sirius bị đánh thức bởi âm thanh của tiếng đàn piano. Chú mỉm cười và vùi mặt vào gối khi những ký ức hiện về trong tâm trí. Lily rất thích chơi đàn. Âm nhạc là điều không thể thiếu trong cuộc sống của họ kể từ khi Lily ra mắt với họ. Chú thực sự nhớ cô và ước gì cô có thể nhìn thấy con trai mình đang nối bước cô. Harry chơi rất hay. Cậu vẫn còn vụng về nhưng có thể nghe thấy tiềm năng, sức mạnh trong cách chơi của cậu bé ấy.

Chú nhảy ra khỏi giường và mặc quần áo vào, quyết tâm đi tìm đứa con đỡ đầu của mình. Chú không cần phải đi xa. Cách phòng chú vài phòng, chú thấy Harry đang ngồi bên một cây đàn piano tuyệt đẹp. Một số nhạc cụ khác xếp dọc trên tường nhưng Sirius không thể gọi tên chúng. Chú không có hứng thú với âm nhạc. Trên thực tế, ngay cả khi Lily đang chơi, chú cũng không bao giờ có thể ngồi yên lâu để nghe nó.

"Con chơi piano từ khi nào thế?" chú hỏi, tiến lại ngồi cạnh Harry.

Cậu bé ngước nhìn chú với đôi mắt xanh lấp lánh. "Severus đã dạy con vào mùa hè năm ngoái. Con cũng hay chơi ở trường, nhưng đã không chơi được vài tuần rồi."

"Ồ, với chú thì con chơi hay lắm." Sirius nghịch ngợm xoa tóc cậu bé. "Con đói không?"

"Con sẽ xuống sau," Harry hứa và quay lại với những phím đàn.

Sirius lắc đầu và để đứa con đỡ đầu của mình theo đuổi âm nhạc.

Harry chơi cả buổi sáng nhưng vẫn xuống ăn trưa. Sau đó, cậu và Sirius chơi cùng nhau trong phòng trò chơi cho đến bữa tối. Remus vẫn chưa quay lại và Harry cảm thấy tội lỗi vì giáo sư của cậu đã cố gắng rất nhiều để giúp cậu che giấu. Cậu thở dài đi lên giường và với tay lấy tờ giấy da. Đã đến lúc xem chuyện gì đã xảy ra với Ron. Cậu chỉ phải đợi vài phút trước khi các từ bắt đầu xuất hiện.

Harry, anh bạn, bồ đã đúng! Cụ Dumbledore đã đến và hỏi mình xem bồ có viết thư cho mình không. Tuy nhiên, mình đã không nói với ông ấy bất cứ điều gì và ông ấy cũng không tìm thấy tờ giấy da của mình. Mình nghĩ mình sẽ nói ra nếu không có cặp song sinh. Sau khi nhận được tin nhắn của bồ, mình quyết định mình cần sự giúp đỡ. Tuy nhiên, mình đã không nói với họ mọi thứ! Chỉ là bồ đã đi với Sirius và Sirius vô tội. Mình nghĩ sẽ khó thuyết phục họ giúp đỡ và giữ bí mật hơn, nhưng họ đồng ý ngay lập tức. – Mình hỏi họ tại sao và họ nói rằng họ không tin tưởng giao bồ cho nhà Dursley. Mình nghĩ họ nghĩ rằng nhà đó đang làm tổn thương bồ nhiều hơn là chỉ nhốt bồ và không cho bồ ăn. Điều đó có đúng không? – Dù sao đi nữa, họ đã tạo ra một loại thuốc giúp chống lại tác động của sự thao túng nên mình đã có thể kể cho cụ Dumbledore nghe câu chuyện mà chúng mình đã nghĩ ra. Rằng mình nhận được một lá thư nói rằng bồ đã viết thư cho Hermione và cô ấy đã nói ra bồ đang ở đâu, vì vậy bồ không cảm thấy an toàn khi viết lại vị trí của mình, nhưng thỉnh thoảng bồ sẽ viết thư để cho mình biết bồ vẫn ổn. Ông ấy yêu cầu được xem lá thư giả này, nhưng mình nói rằng sau đó nó đã bốc cháy. Ông ấy đã rời đi khi mình hứa sẽ nói với ông ấy vào lần liên lạc tiếp theo.

Cảm ơn, Ron. Harry viết với một nụ cười. Giải pháp thật tuyệt cú mèo. Mình không bận tâm việc bồ nhờ Fred và George giúp đỡ. Mình rất vui vì họ đã làm như vậy và sẵn sàng giữ bí mật. Mình xin lỗi vì đã đặt bồ vào tình thế như vậy với gia đình bồ.

Đừng lo lắng về điều đó! Ron viết lại và Harry biết mình đang cười toe toét. Mình rất tiếc về chuyện Hermione. Cô ấy thông minh nhưng cũng có thể khá ngốc nghếch. Cô ấy không nhìn thấy cậu khi ở nhà Dursleys hay mấy song sắt trên cửa sổ nhà cậu. Mình chắc chắn cô ấy sẽ không nói nếu cô ấy biết. Dù sao thì cô ấy cũng đã viết thư cho mình. Mình đã nói với cô ấy rằng mình vẫn đang nói chuyện với bồ, nhưng mình sẽ không nói cho cô ấy biết bất cứ điều gì về bồ. Cô ấy nổi điên và bây giờ cô ấy không nói chuyện với mìnhi nữa. Bồ có tin được không?

Yeah. Nghe có vẻ giống cô ấy đấy. Harry cười, mặc dù nỗi buồn tràn ngập trong mắt cậu. Cậu không muốn xích mích với bạn bè và cậu cảm thấy tồi tệ khi mình đang đứng giữa Ron và Hermione.

Đừng tự trách mình vì điều đó, Gabriel nhăn mặt nói. Hai người đó luôn đấu khẩu dù bạn có cho họ lý do hay không.

Tôi tưởng bạn thích họ, Silas trề giọng.

Họ ổn. Họ đã nhiều lần chống lưng cho tôi, nhưng thật ngu ngốc khi đánh nhau mà không có lý do và hai người đó đã thành thạo kỹ năng đó. Họ nên tiết kiệm năng lượng cho những trận chiến thực sự quan trọng.

Bồ không trả lời mình, Ron đột nhiên viết. Cặp song sinh có đúng không? Nhà Dursley có làm tổn thương bồ không?

Harry cắn môi do dự và quay sang xin lời khuyên từ những Phụ cách của mình. "Sy? Gabe?"

Có những ưu và nhược điểm khi nói với cậu ta, Silas chậm rãi trả lời. Cậu ta có thể để chuyện đó lọt vào tai người mà chúng ta không muốn biết, nhưng nếu mọi người biết rằng người bác của chúng ta đã làm tổn thương chúng ta, thì chúng ta có thể không bao giờ phải quay lại. Mặt khác, nó có thể đặt ra câu hỏi tại sao trước đây chúng ta không nói ra và cũng báo cho kẻ thù về điểm yếu của chúng ta.

Tôi không biết, Gabriel trả lời. Tôi không nghĩ nó thực sự quan trọng đến thế phải không?'

Đồ ngu, Silas quát.

Harry? Còn đó không? Ron viết và Harry lại đặt cây bút của mình lên tờ giấy.

Ừ. Mình đây. Nghe này, mình không thích nghĩ về điều đó. Nhưng đúng thế. Bác ấy đã làm tổn thương mình. Mình không muốn ai biết về nó.

Mình xin lỗi, Harry. Mình sẽ không kể đâu. Mình có thể hiểu tại sao bồ không nói gì, nhưng mình ước gì bồ ít nhất sẽ nói với 'Mione và mình. Chắc hẳn điều đó khó khăn lắm vì bồ là Cậu bé sống sót và mọi người đều mong đợi bồ phải mạnh mẽ và được chiều chuộng.

Ừ. Đại loại như vậy, Harry bối rối viết. Cậu mừng vì Ron đã nghĩ ra một lời bào chữa cho mình, nhưng cậu không hiểu lắm về vụ bạn mình đang nói gì đó về việc xấu hổ vì điều đó khi cậu là Cậu bé sống sót. Cậu quyết định phớt lờ nó. Mình phải đi rồi. Chúc ngủ ngon, Ron, và cảm ơn một lần nữa.

Chúc ngủ ngon, anh bạn. Khi nào chúng ta có thể viết lại? Mình muốn nghe tất cả về những gì bồ và Sirius đang làm.

Mình không biết. Thế vào mỗi đêm về sau, cùng giờ này thì sao?

Nghe hay đấy. Hãy cẩn thận.

Tạm biệt.

Harry cuộn tờ giấy da lại và viết một lá thư cho Neville. Bạn của cậu ấy chắc chắn không ở gần tờ giấy da của mình vì Neville đã không viết lại. Harry nhún vai rồi lăn người đi ngủ.

________________

"Giáo sư Lupin," bà Longbottom nói với vẻ ngạc nhiên.

Cái đầu trong ngọn lửa xanh của Remus mỉm cười với bà. "Tôi xin lỗi vì đã liên hệ muộn thế này. Tôi hy vọng tôi không làm phiền gia đình."

"Không hề. Chúng tôi chỉ đang ăn tối thôi. Thầy có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

"Tốt quá. Cảm ơn," Remus trả lời và bước vào khi người phụ nữ lùi lại để nhường chỗ cho ông. "Mùa hè của mọi người thế nào?"

"Rất tốt," bà Longbottom nói với vẻ trang trọng nghiêm túc. "Hôm nọ chúng tôi đã gặp Frank và Alice."

"Ah." Remus gật đầu, không biết phải nói gì về điều đó. Từ chuyến viếng thăm nhà Longbottom vào dịp Giáng sinh, ông đã nhận ra rằng người ta thường nhắc đến cha mẹ của Neville và việc thể hiện sự cảm thông hay thương hại đều không được đánh giá cao. Bà và chú của Neville coi hai cựu Thần sáng như những anh hùng và tự hào về sự hy sinh của họ.

Họ bước vào căn phòng ăn có diện tích khiêm tốn và bà Longbottom hét lên, "Neville! Sắp xếp thêm một chỗ ngồi. Giáo sư Lupin sẽ dùng bữa tối với chúng ta."

Neville nhảy dựng lên trước tiếng hét. "Vâng, thưa bà. Xin chào giáo sư."

"Chào buổi tối, Neville." Remus mỉm cười thân thiện với cậu thiếu niên và Neville vội vã rời khỏi phòng.

"Thằng bé đó..." Bà Longbottom lắc đầu. "Thật tốt là thầy đã ghé qua. Algie đang đi chơi với một vài người bạn cũ của nó, vì vậy tối nay chúng tôi vắng mất một người."

"Cảm ơn vì đã tiếp đãi." Remus ngồi xuống và Neville quay lại với một tấm khăn ăn, bát đĩa và dao nĩa bằng bạc.

"Thằng này, bỏ nĩa xuống trước đi!" Bà Longbottom quát lên."Bà phải nói với anh bao nhiêu lần đây?"

"X-x-xin lỗi, bà"

"Thôi, ngồi xuống đi." Bà lắc đầu bực bội. "Bà sẽ đi lấy đồ ăni."

"Con thế nào rồi, Neville?" Remus hỏi khi họ ở một mình.

Neville mỉm cười, nhưng rõ ràng là cậu đang không chú ý lắm. "Khỏe ạ."

"Con có nhận được mảnh giấy da nhỏ của Harry không?"

"Sao thầy biết chuyện đó?"

Remus cười lớn. "Ta đã giúp Sirius làm ra chúng."

"Cảm ơn thầy. Con rất vui được nói chuyện với Harry."

"Thằng bé cũng rất phấn khích," Remus khẳng định với cậu. "Con đã bắt đầu làm bài tập về nhà chưa?"

"Dạ, nhưng bà ngoại đã bắt con xé bài luận Bùa chú. Nó chưa hay và bị gạch bỏ quá nhiều chữ." Neville nhìn vào lòng mình với vẻ bối rối và xấu hổ.

"Đồ ăn tới rồi đây." Bà Longbottom quay lại đặt vài chiếc đĩa lên giữa bàn. "Neville, chờ Giáo sư dùng bữa trước mới được ăn đấy."

"Vâng, thưa bà." Neville đỏ mặt. Cậu biết điều đó, bàkhông cần phải nói to như thế! Cậu ấy không phải là người vô ý tứ như vậy.

"Cái này có mùi thơm quá." Remus mỉm cười với người phụ nữ lớn tuổi và bà bắt đầu mô tả chi tiết chính xác từng món đồ được làm ra như thế nào.

"Giá mà Neville có thể chú ý nhiều đến môn Độc dược của thằng bé... Tôi luôn nói rằng nó rất giống với việc nấu ăn," bà kết thúc.

"Neville chỉ cần tự tin hơn một chút vào bản thân," Remus nói với bà. "Cậu ấy có năng lực tuyệt vời."

"Frank cũng vậy." Bà Longbottom gật đầu. "Đó là điều đã khiến thằng bé trở thành một Thần sáng vĩ đại như vậy. Thật đáng tiếc là Neville không có được tài năng như cha nó."

Remus đặt nĩa và dao xuống khi ăn xong và nở một nụ cười quyến rũ khác. "Điều đó nhắc tôi đến mục đích về chuyến thăm của tôi."

"Ồ?"

"Vâng. Tôi đang tự hỏi liệu bà có cho phép Neville đến chỗi tôi ở trong một tuần không. Tôi muốn tiếp tục dạy kèm cho thằng bé vì chúng tôi đã tiến bộ rất nhiều."

"Điểm số của thằng bé đúng là đã được cải thiện. Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy." Bà cười. "Thằng bé là một cậu bé tốt."

"Tôi đồng ý." Remus nháy mắt với Neville và cậu thiếu niên mũm mĩm cúi đầu xuống để giấu nụ cười toe toét.

"Tôi không thấy có lý do gì mà thằng bé lại không đi cùng thầy." Bà quay sang Neville và giọng bà lớn hơn. "Hãy nói cảm ơn đi, Neville, và đi thu dọn hành lý. Hãy đảm bảo cháu có đủ quần áo sạch sẽ và đừng quên tất cả sách vở của mình. Giấy da còn thừa ở trong ngăn kéo bàn của bài, khi đi lên hãy lấy vài tờ giấy nhé. Và đừng gói bất cứ thứ gì có lỗ! Cháu là người thừa kế Longbottom! Hãy cư xử thích đáng!"

"Vâng, thưa bà. Cảm ơn! Cảm ơn vì đã mời coni, Giáo sư." Neville cười toe toét vui vẻ và chạy ra khỏi phòng.

Remus cười khúc khích khi nghe thấy một tiếng va chạm lớn.

"Đừng chạy, Neville!" Bà Longbottom hét lên. "Thằng bé đó! Tôi không biết nó di truyền từ đâu ra. Cha mẹ nó đều không vụng về và thiếu phối hợp như vậy."

"Alice luôn có chút nhút nhát," Remus gợi nhắc.

"Con bé là một cô gái ngọt ngào." Bà Longbottom gật đầu. "Để tôi dọn đĩa cho thầy."

Remus để bà làm vậy. Ông biết rằng việc phản đối hay đề nghị giúp đỡ việc dọn dẹp là vô nghĩa. Bà Longbottom coi đó là sự xúc phạm cá nhân và xúc phạm đến tuổi tác của bà. Ông lắc đầu và đợi cậu bé Gryffindor quay xuống. Ông vui mừng vì Severus đã đề nghị điều này. Ông không thích sự căng thẳng mà Neville phải chịu khi cậu ở nhà hay chứng trầm cảm thường kéo theo sau đó. Thực ra, đêm nay là lần đầu tiên ông thấy Neville vui vẻ như vậy trong nhà mình. Cậu bé nên đi xa một chút sẽ tốt hơn. Bà Longbottom yêu cháu trai mình, nhưng tính cách đao to búa lớn và cứng nhắc của bà gây hại nhiều hơn là có lợi cho thần kinh căng thẳng và lòng tự trọng không tồn tại của Neville.

_______

Harry thức dậy vào sáng hôm sau và thấy một mẩu giấy ngắn của Neville giải thích rằng cậu ấy sẽ ở Trang viên Snape cả tuần để giáo sư Snape dạy cậu cách thiền định. Neville cũng viết rằng Giáo sư Snape trông không được khỏe và có lẽ Harry nên nói chuyện với ông ấy.

Không có chuyện đó đâu nhé, Silas nói ngay lập tức.

Đừng ngu ngốc như thế, Gabriel cãi lại. Nghe này, cậu chính là người muốn Snape được biết về chúng ta. Chính cậu đã nói rằng ông ấy là người duy nhất có thể tin tưởng để giúp chúng ta.

Điều này chỉ chứng tỏ rằng chúng ta không nên tin tưởng bất cứ ai. Tôi không nghĩ bạn nhận ra việc người khác biết về tình trạng của chúng ta nguy hiểm đến mức nào.

Nhảm nhí. Gabriel trừng mắt. Chúng ta khỏe mạnh và mạnh mẽ. Chúng ta không phải mấy kẻ bất lực, Silas. Chúng ta có thể tự bảo vệ mình.

Silas đáp lại: Chúng ta không nên đặt mình vào tình huống cần phải tự vệ. Bạn không chỉ có thể bị đặt vào tình huống mà bạn cảm thấy mình phải bỏ chạy và chiến đấu, hay bị giết, mà điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó quyết định cố gắng nhốt một trong số chúng ta lại? Harry sẽ bị bệnh nặng. Chưa kể tình trạng của chúng ta sẽ xấu đi. Và điều gì sẽ xảy ra khi những người nghĩ rằng họ biết điều gì là tốt nhất cho Harry phát hiện ra và gửi cậu ấy đến St. Mungo's, đưa cậu ấy vào một căn phòng đệm màu trắng và/hoặc cho cậu ấy uống thuốc. Đó không phải là điều cậu ấy cần; nó sẽ chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. Khi đó có khả năng ai đó sẽ muốn thực hiện các nghiên cứu và thí nghiệm trên chúng ta. Tôi có cần tiếp tục nữa không? Giáo sư Snape đã để chúng ta có nguy cơ bị tấn công như vậy khi ông ấy BIẾT rất rõ rằng tôi không muốn bất kỳ ai khác biết.

Gabriel và Harry không có gì để nói về điều đó. Harry đã viết một bức thư ngắn cho người bạn thân nhất của mình để báo rằng cậu đã nhận được tin nhắn, nhưng cậu không nói gì về Snape. Cậu ấy nghĩ tốt nhất là tránh nhắc đến giáo sư lúc này. Gabriel phản đối việc tránh đối đầu, nhưng cậu không có gì để chống lại quan điểm của Silas nên cậu giữ im lặng một cách ủ rũ.

Sáng hôm đó Remus quay lại và xác nhận chỗ ở mới của Neville. Harry cảm ơn ông và hỏi liệu thỉnh thoảng cậu ấy có thể gặp Neville được không. Remus nói ông ấy sẽ hỏi Severus. Harry không nói gì và đi chơi với cha đỡ đầu của mình. Đêm đó, sau bữa tối, Remus kéo Harry vào phòng khách. Ông trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đầu óc nhạy bén của Silas thấy được ông lo lắng, mặc dù Phụ cách cho rằng tốt nhất là không nên thông báo cho Chủ cách của mình ngay bây giờ.

"Harry. Ta không biết mọi chuyện với con thế nào rồi. Con còn... ừm... mất ý thức nữa không?"

Harry ngước nhìn giáo sư của mình và bắt đầu bồn chồn. Cậu tin tưởng Remus và thích ông ấy, nhưng cảm thấy... sai trái... khi nói với ông ấy về tình trạng của mình. Nó không giống, nên cậu quyết định không đề cập đến sự thay đổi trong việc có thể nói chuyện với những Phụ cách của mình hoặc về việc họ không thể ra ngoài như bình thường.

"Không. Không có." Cậu đã mỉm cười. "Con cảm thấy ổn."

"Tốt." Remus mỉm cười và ngồi cạnh cậu trên chiếc ghế dài. "Làm thế nào con có thể hiểu được Rose? Con có muốn nói về nó không?"

Harry cựa quậy một cách không thoải mái. "Đôi khi con mơ về cô ấy. Cô ấy... rất tuyệt."

"Và?" Remus dỗ dành. "Con cảm thấy thế nào về cô ấy?"

Harry nhăn mặt. Rõ ràng là giáo sư của cậu không biết ông đang làm gì nhưng ông rất chân thành muốn giúp đỡ. Làm sao cậu có thể kể cho Remus những gì cậu cảm thấy và nhìn thấy khi mơ thấy Rose? Giáo viên của cậu sẽ phản ứng thế nào? Liệu ông có phán xét không? Liệu ông có nổi giận không? Cảm thấy thương hại? Cậu không muốn Remus nhìn cậu khác đi hay đối xử khác với cậu như ông đang làm bây giờ. Remus hành động như thể Harry dễ vỡ hoặc dễ tổn thương vậy. Nó khiến cậu có cảm giác như vậy, cảm giác mà trước đây cậu không hề có.

"Con không muốn nói về chuyện này," cuối cùng cậu nói.

Remus có vẻ buồn nhưng vẫn gật đầu.

Harry nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cậu hy vọng đó là buổi học cuối cùng mà Remus cố gắng dành cho mình. Cậu nhớ Severus. Silas đoán được Chủ cách đang nghĩ gì và lại phản đối Snape. Gabriel hét lại rằng cậu(Silas) đang hoang tưởng và vô lý. Harry bảo cả hai im lặng và nhốt mình vào phòng nhạc để chơi.

Đó là một điều khác đã thay đổi so với mùa hè của cậu. Cả Sirius và Remus đều không tôn trọng quy tắc đóng cửa. Cả hai người đàn ông sẽ gõ cửa và bước vào mà không đợi trả lời. Sirius thường không gõ cửa. Harry không thích điều đó chút nào. Đặc biệt là khi cả hai người đàn ông thường xuyên vào phòng cậu, nhưng cậu không thể tự mình phản đối lớn tiếng. Không phải khi Sirius rõ ràng cần sự quan tâm và bầu bạn.

Hai lần nữa, Remus cố gắng thuyết phục Harry nói về những gì cậu đang cảm thấy và suy nghĩ về tình trạng cũng như những Phụ cách của mình, nhưng Harry tránh mặt ông ấy và kiếm cớ rời khỏi phòng. Cậu cảm thấy tồi tệ vì đã làm tổn thương cảm xúc của giáo sư,, nhưng cậu cũng có thể nói rằng Remus cảm thấy nhẹ nhõm và điều đó củng cố quyết định không nói về những gì đang xảy ra trong đầu cậu.

Sáng thứ Tư đến và Remus rời đi, được cụ Dumbledore triệu tập để tiếp tục cuộc tìm kiếm. Họ đã tìm thấy một đầu mối khác. Harry không biết họ tìm thấy gì vì cậu chưa làm gì cả, nhưng cậu thực sự không quan tâm. Cậu lo lắng hơn về Sirius. Người đàn ông đi đi lại lại trong nhà và thường xuyên chuyển đổi qua lại trong hình dạng con người và động vật. Có vẻ như chú không có quyền kiểm soát nó. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi không có Remus ở đó.

"Harry..." Sirius nói khi mở cửa phòng ngủ của cậu thiếu niên. Chú bước qua sàn và rón rén ngồi lên giường. Harry đang viết trên tờ giấy da cho Neville, nhưng cậu đặt nó sang một bên khi cha đỡ đầu của cậu bước vào. "Chú đang tự hỏi... Con có muốn ra khỏi đây vài ngày không? Ý chú là, chúng ta đã bị nhốt ở đây gần một tuần rồi. Tại sao chúng ta không đi chơi vui vẻ một chút? Chúng ta sẽ quay lại trước khi có ai nhận ra."

Harry cắn môi. Cậu đã quen với việc cha đỡ đầu của mình nảy ra những ý tưởng táo bạo đột ngột, nhưng đây thực sự là điều điên rồ nhất. Sirius rất phấn khích. Đôi mắt xanh của chú vẫn sống động và có nhiều sức sống hơn những gì Harry từng thấy trong thời gian qua. Cậu vui mừng vì sự cải thiện này, nhưng cậu không chắc rời khỏi nhà là một ý tưởng hay.

"Làm sao chúng ta quay lại được? Con thậm chí còn không biết chúng ta đang ở đâu," Harry chỉ ra.

"Chú có thể độn thổ để chúng ta quay lại thị trấn Muggle đó với quán trọ mà chúng ta đã ở," Sirius hứa. "Đi nào, nhóc. Nó sẽ rất vui. Nó sẽ tốt cho chúng ta. Chú thề sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ quay lại trước khi con nhận ra."

Gabriel chỉ ra rằng nó sẽ giúp cậu tránh xa Remus trong vài ngày. Và chúng ta biết cách tự vệ. Chúng ta luôn có thể quay lại nếu có chuyện gì xảy ra.

Chúng ta có thể tự vệ, nhưng Harry thì không, Silas nhắc nhở. Chúng ta không thể ra ngoài để bảo vệ cậu ấy, nhớ không? Và nếu có chuyện gì xảy ra khiến chúng ta phải quay lại đây ngay lập tức, chúng ta có thể dẫn đến rắc rối đến trước cửa và nơi này sẽ không còn là nơi ẩn náu nữa.

Tôi đang chán nản và bạn cũng vậy, Gabriel cãi lại. Thôi nào. Chúng ta sẽ ổn thôi!

Silas không nói gì về điều này và Harry coi đó là sự đồng ý. Cậu mỉm cười với cha đỡ đầu và gật đầu. Sẽ tốt hơn nếu được đi đâu đó một chút. Remus ngày càng khiến cậu khó chịu và sự lo lắng của Sirius ngày càng tăng. Chưa kể cậu cũng thấy chán như những Phụ cách của mình. Sirius reo lên và ôm lấy đứa con đỡ đầu của mình một cách hào hứng. Chú chạy quanh đóng gói đồ đạc cho họ và huyên thuyên về tất cả những niềm vui mà họ sắp có. Harry theo dõi mọi hoạt động với nụ cười thích thú. Đây sẽ là một chuyện vui đây.

___________________

Severus trừng mắt nhìn người sói đang ngồi trên chiếc ghế dài phía đối diện căn phòng. Ông không thốt nên lời, ông rất tức giận. Ông rất tức giận vì Sói không đạt được kết quả gì khi tiếp cận Harry. Nó là người duy nhất còn lại có thể nói chuyện với Harry về tình trạng của mình và Remus thì ngồi đó than vãn rằng Harry không muốn nói chuyện và ông sợ mình sẽ nói sai điều gì đó.

"Tôi sẽ không lặp lại lần nữa," Severus gầm gừ, đôi mắt lóe lên nguy hiểm khi chúng nhìn chằm chằm qua mái tóc xơ rối, đầy dầu của ông. "Tình trạng của Harry đang xấu đi. Thằng bé cần phải đối mặt với những gì đang diễn ra bên trong mình."

"Sao cậu không đi nói chuyện với thằng bé?" Remus cầu xin. "Severus..."

"KHÔNG! Chúng ta đã THẢO LUẬN về điều này rồi!" Severus gầm lên và quay lưng lại, cố gắng làm dịu cơn giận của mình. Khi quay lại, ông nói với âm lượng hợp lý hơn. "Thằng bé không tin tưởng tôi. Không có sự tin tưởng, tôi không thể làm gì để giúp thằng bé. Thầy là người duy nhất có thể tìm được và giúp đỡ đứa trẻ đó!"

Remus đứng cứng ngắc, cơ thể đau nhức vì sắp đến ngày trăng tròn. Severus chế nhạo nhưng không nói gì khi người sói dùng floo tới Cái Vạc Lủng. Từ đó ông sẽ tìm một nơi kín đáo để có thể độn thổ đến ngôi nhà bí mật.

Severus quay lại và ngồi sụp xuống ghế, lấy một ly rượu mạnh. Một cơn đau nửa đầu đang hình thành phía sau hốc mắt. Nó nhớ lại phản ứng của Harry trong phòng khách khi nó kể cho cậu nghe về sự thật của cụ Dumbledore. Đôi mắt ông nhìn xa xăm, một bàn tay mảnh khảnh đưa lên nắm lấy tóc, rồi hét lên cầu xin sự im lặng, nhưng Severus đã không nói chuyện trong vài phút. Điều duy nhất ông có thể kết luận là tiếng ồn phát ra từ trong đầu Harry.

Nếu Harry nghe thấy "giọng nói" của những Phụ cách thì đó là một bước lùi lớn trong quá trình hồi phục của cậu. Cần phải có ai đó nói chuyện với cậu bé, giúp cậu vượt qua chuyện này. Trên hết, Boy cần được thả ra và thả lỏng, Rose cần được sáp nhập, còn Silas và Gabriel cần được đưa trở lại vị trí của họ. Người duy nhất sẵn sàng làm điều này lại do dự và trì trệ vì sự yếu đuối và sợ hãi của chính mình. Nó không thể chịu đựng được. Severus không thể chờ đợi Sói làm điều cần thiết được nữa. Ông sẽ phải cân nhắc việc mời một chuyên gia Muggle gia nhập. Ông nhăn mặt, tưởng tượng phản ứng của Harry khi ông kể cho một người khác về tình trạng của mình.

"Giáo sư Snape?" Neville hỏi khi bước tới đứng ở ngưỡng cửa trong bộ đồ ngủ. "Con nghe thấy tiếng la hét. Mọi chuyện ổn chứ?"

Severus ngước nhìn Gryffindor với vẻ mặt trống rỗng và mệt mỏi. Quầng thâm nằm dưới mắt ông và mái tóc che khuất khuôn mặt ông tạo ra những góc tối khiến ông trông càng đáng sợ hơn.

Ở cùng với Giáo sư ba ngày là đủ để Neville mất đi nỗi sợ hãi cơ bản đối với người đàn ông, nhưng điều đó chẳng giúp ích gì cho nỗi sợ hãi trước sự tức giận của người đàn ông đó nên cậu vẫn cảm thấy nên thận trọng. Cau mày, cậu lưỡng lự bước vào phòng.

Severus thở hắt ra. "Ta ổn. Đi ngủ đi. Chúng ta có một bài học vào sáng sớm, nếu con còn nhớ."

"Đ-được rồi," Neville lắp bắp lo lắng. Cậu đã có quá nhiều trải nghiệm tồi tệ với mọi người khi họ có tý cồn, nhưng đồng thời cậu không thể để giáo viên của mình trông buồn bã như vậy. "N-Nếu thầy l-lo lắng cho Harry... c-cậu ấy ổn."

Severus nhìn chằm chằm vào cậu bé mũm mĩm, một tia sáng lóe lên trong mắt ông khiến cậu chàng Gryffindor khó khăn nuốt nước bọt. "Làm sao con biết Harry thế nào?"

"Con-Con-Con..." Neville hít một hơi thật sâu. "Con đã viết thư cho cậu ấy, thưa thầy."

"Ta hiểu rồi." Severus nhìn về phía ngọn lửa. "Ngủ đi, Longbottom."

"Vâng thưa ngài." Neville vội vã rời khỏi phòng. Cậu ước mình có thể làm được nhiều hơn thế. Cậu biết Harry nhớ Snape nhiều như Snape ước mình có thể ở đó vì Harry. Theo quan điểm của cậu, cả hai đều cứng đầu.

________

Remus lao vào trang viên Snape vào khoảng tám giờ sáng hôm sau. Ông trông có vẻ điên cuồng khi xông vào phòng ăn nơi Neville và Severus đang ăn sáng. Tuy nhiên, cả Severus và Neville đều tỉnh táo sau nhiều giờ ngồi thiền.

Severus nhảy dựng lên với cây đũa phép rút ra, nhưng ông cất nó đi ngay khi nhận ra người sói.

"Họ đi rồi!" Remus muốn khóc luôn.

"Cái gì!" Severus hét lên, sự khó chịu biến mất ngay lập tức.

"Họ không có ở đó! Tôi đã tìm kiếm khắp ngôi nhà! Sirius và Harry đã biến mất!"

"Khi nào họ rời đi?" Severus gầm gừ.

"Tôi không biết." Remus lắc đầu. "Hôm qua tôi đi cả ngày, như cậu biết đấy, và về muộn. Tôi đoán họ đang ngủ và đi ngủ mà không kiểm tra. Họ có thể rời đi vào bất cứ lúc nào từ sáng hôm qua đến giờ."

"Con chó chết tiệt đó!" Severus sải bước ra khỏi phòng. Remus đi theo Neville. "Cậu ấy sẽ đưa Harry đi đâu?"

"Tôi không biết." Remus đưa tay vuốt tóc. "Thực sự, tôi không biết."

"Con thì sao, Longbottom? Harry có viết thư cho con không?" Severus nhìn chằm chằm vào cậu bé, cậu thử nói dối tôi xem.

"K-k-không, thưa ngài. Cậu ấy viết thư cho con sau bữa tối và lúc đó cậu ấy vẫn ở nhà," Neville nhanh chóng trả lời.

"Lupin, tôi phải tham gia nhóm tìm kiếm của Hội theo lịch. Cậu hãy tự mình ra ngoài và tìm kiếm họ. Đi bất cứ nơi nào cậu nhớ Black thích. Tôi sẽ để mắt và cố gắng chuyển hướng Hội nếu họ tìm thấy dấu hiệu của những kẻ ngu ngốc đó." Severus bước vào hệ thống floo và biến mất.

"Cậu ấy có biết về tờ giấy da của con không?" Remus hỏi cậu bé.

"Không. Chỉ biết là coni viết thư cho Harry và cậu ấy viết lại," Neville trả lời. "Con sẽ cố gắng liên lạc với Harry theo cách đó."

"Tốt." Remus mỉm cười. "Hãy cố gắng thuyết phục thằng bé quay lại. Sẽ rất nguy hiểm nếu họ ra ngoài với rất nhiều người đang tìm kiếm họ. Chúng ta hãy hy vọng rằng nếu họ được tìm thấy thì đó là Hội chứ không phải Bộ hay Tử thần Thực tử làm điều đó."

Neville tái mặt và gật đầu. Remus biến mất ở lò sưởi và cậu bé Gryffindor chạy lên phòng. Cậu điên cuồng viết lên tờ giấy da nhưng không có phản hồi. Neville cắn môi và hy vọng bạn mình không sao.

_____________

"Con đã sẵn sàng cho việc này chưa?" Sirius hào hứng hỏi. Chú thực tế đang nhảy xung quanh cậu thiếu niên nhỏ bé.

Harry cười lớn và nắm lấy tay cha đỡ đầu để cố gắng làm ông ấy bình tĩnh lại. "Vâng!"

"Tốt! Chú nhớ đã đến một trong những nơi này với James và Lily. Chúng ta đã có khoảng thời gian vui vẻ!" Sirius lấp đầy phổi mình bằng không khí mùa hè và ngẩng mặt lên để ánh nắng ban mai chiếu vào. Cảm giác thật tuyệt khi được ở bên ngoài. Chú ấy rất mệt mỏi khi bị mắc kẹt trong ngôi nhà đó. Chú mở mắt và cười toe toét thích thú khi nhìn qua hàng người để vào Disneyland Paris. "Nhưng người Muggle mà chú nói chuyện đã nói rằng công viên này tốt hơn bất kỳ công viên nào trước đây! Nó có hàng chục đường ray!"

Phải mất nửa giờ để thực sự vào được công viên, nhưng sau đó Harry và Sirius đã chạy. Họ chạy từ đường ray này đến đường ray khác, hết trò này đến trò khác. Harry đã giành được một con thú nhồi bông trong trò chơi súng nước và Sirius đã giành được một con ở trò chơi mà đấm vào miếng đệm và nếu bạn đấm đủ mạnh thì chuông sẽ rung lên ở trên cùng. Họ đi mọi chiếc tàu lượn siêu tốc cho đến khi cảm thấy mình sắp phát ốm. Họ không ăn gì tốt cho họ và mọi thứ được cho là không tốt. Họ là một trong những người cuối cùng rời khỏi công viên và cả hai đều mặc áo sơ mi mới có logo của công viên.

"Nó thật tuyệt vời!" Harry nói với một cái ngáp vui vẻ.

"Còn nghi ngờ chú à?" Sirius cười lớn và kéo tay cậu bé. "Chúng ta đi xem phim đi! Phim Muggle buồn cười lắm!"

"Con hơi mệt rồi." Harry lại ngáp. "Có lẽ chúng ta nên quay lại phòng khách sạn."

"Nào! Con không cần phải làm gì trong rạp đâu, chỉ cần ngồi đó thôi!"

"Được rồi." Harry mỉm cười nhượng bộ và để cha đỡ đầu kéo cậu vào một con hẻm rồi độn thổ.

Bộ phim họ đi xem có tên là Công viên kỷ Jura. Harry đã hy vọng có thể ngủ được trong thời gian đó, nhưng nó quá đông đúc nên cậu không thể. Cậu gần như ngồi trên mép ghế suốt thời gian đó, ngạc nhiên cùng với những khán giả xung quanh khi câu chuyện diễn ra và có những con khủng long! Làm thế nào họ có thể ngủ khi có khủng long?

Sau đó, Sirius muốn đi chơi bowling vào nửa đêm, nhưng Harry khó có thể mở mắt được. Sirius nhượng bộ và đưa họ trở lại phòng khách sạn. Harry đã ngủ trước khi đập mặt vào gối và bị kéo ra khỏi giấc ngủ quá sớm bởi nước lạnh rơi vào người. Cú sốc và đau đớn quá đột ngột khiến Boy phản ứng lại.

Sirius bật cười khi đứa con đỡ đầu của ông thở hổn hển, nhưng sự hài hước rời đi khi Harry bò trở lại đầu giường và rúc người lại run rẩy. "Ôi không," chú nói nhẹ nhàng. "Harry, không sao đâu. Đừng sợ. Chú chỉ đùa con thôi. Chú xin lỗi. Chú sẽ không làm điều đó một lần nữa. Làm ơn đó, Harry."

Cậu bé ngồi lắc lư và khóc, lạnh vì nước và tự hỏi với nỗi sợ hãi và chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nỗi sợ hãi không hề biến mất khi người đàn ông rời đi và một con chó đứng ở vị trí của nó, nhưng ít nhất bé cũng có thể suy nghĩ được một chút. Bé nhìn quanh, đẩy con chó đang liếm mặt mình một cách vô ích. Ở đó. Bé bò tới cửa và kéo. Nó dẫn tới một phòng tắm rất nhỏ. Vậy đã đủ tốt rồi. Bé cuộn tròn dưới bồn rửa, và run rẩy.

Sirius phải mất nửa giờ mới dỗ được Harry khỏi cơn sốc. Harry bò ra từ gầm bồn rửa và chớp đôi mắt xanh đầy bối rối. Sirius biến trở lại thành người và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Điều đó khiến cậu thiếu niên thư giãn và thực sự, cậu không muốn nghĩ về điều đó. Sirius ném cho cậu bé một bộ đồ tắm và đưa cậu đến hồ bơi của khách sạn.

Họ bơi trong vài giờ trước khi cái bụng trống rỗng kêu lên khiến họ phải rời khỏi làn nước mát tuyệt vời. Họ đi vòng quanh cho đến khi tìm thấy một nhà hàng mà cả hai đều đồng ý và đi vào. Sirius ăn bít tết với khoai tây nướng và Harry ăn bánh sandwich cá với khoai tây chiên. Sau đó, Sirius đưa cậu đến sở thú.

Harry bật cười mỗi khi cha đỡ đầu của cậu biến thành Chân Nhồi Bông khi không có ai để ý. Chú sẽ sủa cho đến khi những con vật co rúm lại và biến về thành người. Các nhân viên vườn thú chạy đến và hỏi xem con chó đã đi hướng nào và Sirius sẽ nhún vai một cách ngây thơ và nói rằng chú chưa nhìn thấy một con chó nào. Đó thật sự vui nhộn.

"Nào, Harry. Chú biết việc cần làm rồi." Sirius nắm lấy tay Harry khi họ rời sở thú và độn thổ.

Harry loạng choạng một chút và nhìn xung quanh. Họ đã... ở London? Cậu cau mày nhưng thoải mái khi Sirius quay lại phía cậu và nháy mắt. Họ đi xuống phố và rẽ vào quán Cái Vạc Lủng.

Đây không phải là một ý kiến ​​hay, Silas nói một cách căng thẳng. Harry, ra khỏi đó đi! Sẽ có người nhận ra bạn!

"Ừmmm... Sirius? Con không nghĩ chúng ta nên..."

"Hãy tin chú." Sirius cười toe toét và khom vai bước qua quán rượu.

Harry cố gắng trốn đằng sau người cha đỡ đầu của mình, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của những người bảo trợ khác. Sirius đang gõ nhẹ vào bức tường gạch bằng cây đũa phép mà Remus đưa cho chú thì có ba người chạy ra khỏi quán rượu và bắt đầu bắn bùa choáng.

Sirius cười lớn và đưa Harry đi. Harry điên cuồng nhìn quanh. Bây giờ họ đang ở đâu đó trong nước Anh. Tim cậu vẫn còn đập nhanh sau trận chiến ngắn ngủi.

"Đi nào!" Sirius gọi và chạy đi tìm mấy cái cây.

Harry chạy theo, sợ có chuyện gì đó không ổn. Tay cậu run rẩy và tất cả những gì cậu có thể nghĩ là mình đang gặp rắc rối sâu sắc. Vì vậy, khi Sirius nhảy lên cành cây đầu tiên và bắt đầu cười khúc khích vui vẻ, cậu đã rất bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Harry thở hổn hển

"Chúng ta đang chơi trốn tìm. Suỵt..." Sirius cười toe toét và vò rối mái tóc của mình.'

Harry chỉ nhìn chằm chằm vào chú.

Và tôi nghĩ không ai có thể ngu hơn Gabriel, Silas chế nhạo.

Có người đang đến, Gabriel trả lời dứt khoát, rất cần ra Ngoài để bảo vệ họ.

Tầm nhìn của Harry mờ đi vì cơn đau đầu dữ dội. Cậu không thể biết ai đã độn thổ vào khu đất trống mà họ vừa đáp xuống, nhưng họ có vẻ không thân thiện. Họ niệm nhiều thần chú mà Harry không nhận ra. Sirius cười lớn và tóm lấy Harry, độn thổ lần nữa.

Họ chơi trò chơi này với các Thần sáng thêm ba lần nữa trước khi Harry cầu xin cha đỡ đầu của mình dừng lại. Sirius miễn cưỡng đồng ý đưa Harry về khách sạn của họ ở Pháp. Họ hiện ra ngay bên trong biên giới Pháp và sau đó tiếp tục đi bộ và đón taxi để các Thần sáng không thể theo dõi họ.

Cuối cùng họ cũng về đến nhà đã muộn nhưng Harry không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ dù rất mệt mỏi. Mỗi lần chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu lại giật mình tỉnh dậy vì sợ nghe thấy tiếng độn thổ đó và sẽ bị người ta bắt đi. Cậu nằm cuộn tròn, căng thẳng và lắng nghe tiếng ngáy của cha đỡ đầu. Tiếng cười của Sirius vẫn vang vọng trong đầu cậu.

Harry, chúng ta đã rất vui vẻ. Đã đến lúc phải trở về ngôi nhà an toàn rồi, Silas nhẹ nhàng nói.

Không đời nào! Chúng ta đang có khoảng thời gian vui vẻ! Gabriel cãi lại. Sirius sẽ không làm điều đó nữa. Bây giờ chú ấy đã tốt hơn rồi.

Nó không quan trọng. Khoảng cách đó quá gần. Chúng ta nên quay lại. Chúng ta không an toàn ở ngoài này. Cuối cùng họ sẽ tìm thấy chúng ta.'

Chúng ta sẽ quay lại làm gì? Một ngôi nhà trống rỗng và một người cha đỡ đầu bồn chồn? Tại sao chúng ta lại nên làm thế?

Harry cuộn tròn chặt hơn và thì thầm, "Mình nhớ Severus."

Harry... Silas u ám nói.

"Không," Harry nói khi nước mắt thiêu đốt đôi mắt cậu.

Lồng ngực cậu cảm có cảm giác buồn cười và những ký ức đang trỗi dậy trong tâm trí cậu. Chúng sắc bén và ngọt ngào đến đau lòng. Cậu không hề hay biết, Silas và Gabriel đang nhìn cánh cửa phòng linh hồn của Rose biến mất. Harry cuối cùng đã chấp nhận tình yêu.

"Cậu không nhớ tất cả những gì thầy ấy đã làm sao? Người giúp tôi mọi việc. Người tổ chức bữa tiệc sinh nhật đầu tiên cho tôi và nhìn tôi mở quà. Người thậm chí còn tặng tôi một món quà, Omi cũng vậy. Người chăm sóc tôi và không ai từng làm điều đó trước đây. Người đảm bảo rằng tôi ổn và cho tôi không gian khi tôi cần và khiến tôi phải đối mặt với thế giới khi tôi cần phải làm. Người dạy tôi cách chơi piano và cách iếm bùa nó để tôi có thể luôn đeo nó bên mình. Nếu nó không dành cho Severus, tôi sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Lockhart! Người và Remus đã mua cho tôi cây Tia chớp và người luôn bảo vệ tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi muốn Severus quay lại."

Không có câu trả lời, nhưng Harry không để ý. Cậu quá bận tâm với những ký ức mới. Cậu nhớ lại những giờ cậu dọn dẹp, nấu nướng, phục vụ những vị khách của dì mình. Cậu biết cảm giác bị điếc là như thế nào. Cậu nhớ lại những bài học về phép xã giao. Nhớ rằng cậumuốn làm cho gia đình mình hạnh phúc đến mức nào và biết chính xác gia đình cậu ghét cậu đến ra sao. Nó đau. Tại sao họ không thể yêu cậu? Cậu đã làm mọi thứ có thể... Tại sao họ lại ghét cậu đến vậy?

Cậu muốn Severus hơn bao giờ hết. Thầy của cậu đã trở nên quan trọng với cậu và Harry cần thầy. Cậu cần phải nói cho người biết cậu cảm thấy thế nào, kể cho người nghe những gì cậu đã nhớ. Cậu cần giáo sư của mình để giúp cậu hiểu và đưa tất cả về một mối. Cần Severus nhắc nhở cậu rằng có điều gì đó không ổn với cậu, rằng cậu không phải là một kẻ lập dị. Cậu cần biết có ai đó quan tâm đến cậu và muốn bảo vệ cậu. Sirius rất vui tính, nhưng chú rất khó đoán để có thể dựa vào và quá hưng phấn để tin tưởng rằng chú sẽ đảm bảo sẽ không có điều gì xấu xảy ra.

Harry vẫn còn thức khi Sirius thức dậy. Cậu cảm thấy người đàn ông trở nên ý thức hơn. Cảm thấy sự bối rối và sau đó là sự phấn khích của Sirius. Nó tràn ngập không khí với đầy màu sắc và Harry bị mê hoặc bởi cảm giác quen thuộc và đồng thời cảm thấy sự mới mẻ của nó. Sirius thấy cậu đã dậy và bắt đầu nói nhanh về những gì họ sẽ làm ngày hôm đó.

"Sirius..." Harry do dự. Cậu có thể thấy và cảm nhận được cảm xúc của cha đỡ đầu mong manh đến mức nào. Cậu không muốn làm tổn thương chú hay khiến chú trở nên tồi tệ hơn, nhưng cậu không thể tiếp tục làm điều này nữa. "Con đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng con nghĩ đã đến lúc phải quay lại. Con chắc chắn Remus và Severus biết chúng ta đã đi rồi và thực sự lo lắng. Có lẽ chúng ta có thể tiếp tục vào lần sau."

"Nhưng Harry..." Sirius rên rỉ, nhìn cậu bé bằng đôi mắt cún con.

Harry nhăn mặt khi nhìn thấy sự thật. Sirius không đùa. Chú thực sự rất sợ phải quay lại. Chú không thể chịu đựng được việc bị nhốt. Chú gần như không thể giữ được bóng tối đang hình thành. Harry bồn chồn vò chiếc áo sơ mi của mình và đưa mắt nhìn xuống sàn một cách phục tùng. Cậu muốn làm Sirius vui vẻ, nhưng cậu cũng không muốn Remus và Severus lo lắng. Và cậu nhớ Severus. Cậu muốn về nhà.

Sirius thực sự quan sát đứa con đỡ đầu của mình và thấy cậu ấy buồn đến thế nào. Chú biết họ cần phải quay lại. Niềm vui không thể kéo dài mãi và Harry trông thực sự buồn bã. Chú không thể làm điều đó với đứa con đỡ đầu của mình nên chú mỉm cười và thở dài đầy tính kịch. "Được rồi nhóc! Ngâm mình trong hồ bơi một lần nữa rồi chúng ta sẽ quay lại. Thỏa thuận nhé?"

Harry nhìn lên với một nụ cười. Đôi mắt xanh lục của cậu ánh lên sự biết ơn và sự thấu hiểu khiến Sirius bối rối quay mặt đi. "Thỏa thuận ạ." Harry đứng dậy và nắm lấy tay cha đỡ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com