TruyenHHH.com

Broken Mind Fractured Soul Drahar


Đăng trước phần xuất hiện thêm nhân cách mới của Harry. Phần này vẫn mang tính chất kể chuyện là chính. Ngoài ra thì ai cho tôi xin mấy cái đại từ nhân xưng cho ngôi thứ 3 với. Chứ dự là Harry có nhiều nhân cách lắm đó :((

________________________

Sáng hôm sau, ngay cả Boy cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn các vết bầm tím cho Harry. Cậu bé 11 tuổi cho rằng đó là do cậu ngủ không ngon. Sau tất cả, cậu chỉ nhớ những lời cảnh cáo của dượng mình. Và những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Ai lại không mất ngủ sau đó chứ? Đáng ra, Vernon nên thờ ơ mới đúng. Harry sẽ cố gắng nghĩ về gia đình Dursleys càng ít càng tốt.

Harry cười khẩy nhìn người anh họ mình khi bước ra khỏi xe hơi với đống đồ mới toanh của mình. Dudley lầm bầm. Họ dự định đưa cậu ta đi phẫu thuật cắt bỏ cái đuôi sau khi thả Harry ở đây. Tuy nhiên, nụ cười của cậu tắt ngủm, khi Vernon gần như cán qua người cậu và phóng ra khỏi bãi đậu xe.

Tuy vậy, nghĩ về cuộc phẫu thuật sắp tới của thằng anh họ, cậu cầu mong cho nó càng đau đớn càng tốt, Harry khá vui vẻ khi đẩy được đống đồ đạc của mình đến đúng sân ga, theo một gia đình tóc đỏ lên tàu. Cuối cùng, khi cậu nhóc út ít tóc đỏ tìm thấy cậu trong khoang tàu, Harry đã áp dụng phương pháp tìm hiểu tương tự như lúc gặp cậu trai tóc vàng trong cửa tiệm áo chùng.

Harry nhanh chóng nhận ra rằng đầu đỏ đến từ trận doanh đối lập hoàn toàn. Khi Ron giới thiệu về các Nhà trong Hogwart và miêu tả Slytherin ác độc ra sao, cậu nhớ rằng tóc vàng đã tự hào nói về việc bản thân sẽ là một Slytherin như thế nào. Cậu cũng nhớ rằng cậu ta đã gọi Hagrid là đầy tớ.

Sau khi Draco xông vào khoang tàu, Harry biết rằng cậu không muốn trở thành một Slytherin. Cậu nhanh chóng bảo vệ Ron và đưa ra lựa chọn của mình, nhưng điều đó cũng khiến cậu không thoải mái, vì cậu nhận ra rằng cậu có rất nhiều đặc trưng của Nhà đó hơn tất cả các Nhà khác.

Cậu không trung thành với bất kỳ ai, không thích làm việc chăm chỉ, đúng là cậu thích học, nhưng cậu không say mê nó, và cậu không hề dũng cảm. Cậu lén lút, cậu phải sống sót trong nhà Dursleys, và cậu mơ về việc thoát khỏi ngôi nhà đó càng sớm càng tốt, bằng mọi giá, nhưng rõ ràng là Slytherin không phải là lựa chọn sáng suốt theo quan điểm số đông, và Malfoy không những nhỏ nhen còn xấu tính. Cậu không muốn sống với kiểu người như vậy tại trường học khi mà cậu vừa mới thoát khỏi thứ tương tự ở nhà dì dượng.

Lo sợ, cậu im lặng trong suốt quãng đường, lơ đễnh nghe tóc đỏ liến thoắng bên cạnh. Nỗi lo lắng càng ngày càng tăng khi chúng nó ngồi lên thuyền và sau đó là đối mặt với những con ma. Cuối cùng, khi chiếc mũ phân loại gọi tên cậu - Harry Potter! Cậu có cảm tưởng như mình chuẩn bị ói đến nơi rồi.

Và khi chiếc mũ lầm bầm, "Slytherin sẽ khiến cậu trở nên vĩ đại..." Harry lập tức "mất kết nối". Chính xác thì, cảm giác đó giống như có gì đó vỡ ra bên trong cậu, giống như một sự thay đổi đột ngột về áp suất không khí, và chỉ qua một khắc choáng váng, sự lo lắng hoàn toàn biến mất. Cậu cảm thấy tự tin và lập tức thoát khỏi sự suy sụp.

Chiếc mũ im lặng một cách lạ lùng trước khi hét lên: "Gryffindor!"

Harry không hề nhận ra rằng, giờ đây mình đã đánh mất một phần quá khứ của bản thân. Tất cả những lo lắng của cậu khi ở trên tàu, và những cả những khoảnh khắc xảo quyệt hơn khi cậu dùng mưu mô để trả thù người anh họ của mình và những kẻ bắt nạt trong khu phố, đã bị xoá bỏ và lưu trữ trong một nhân cách hoàn toàn mới. Cậu thậm chí còn không nhớ rằng chiếc mũ đã muốn phân cậu vào Slytherin. Cậu cười toe toét, vui vẻ chạy đến chỗ Ron ở bàn sư tử. Giờ, cậu đã là Gryffindor rồi.

***

Silas quan sát không gian xung quanh mình, hiểu rằng mình không còn là một phần của Harry nữa. Cậu đứng trong một căn phòng với một giá sách rỗng và một chiếc ghế để nằm đọc sách màu đen, một chiếc giường mang gam màu xanh thẫm, mà một chiếc gương soi toàn thân. Cậu bước lại gần và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.

Trên người cậu là áo chùng Slytherin khoác hờ, bên trong là một chiếc áo sơ mi làm từ lụa trắng cao cấp, và bên dưới là một chiếc quần đen được cắt may hoàn hảo. Chân cậu mang một đôi bốt đen được đánh bóng không tỳ vết. Cậu có mái tóc đen và thẳng, dài đến cằm và nếp tóc được vén gọn gàng phía sau tai. So với Harry thì cậu có khuôn mặt có hơi chút góc cạnh, gần như không khác gì với Harry, và sắc tố da cũng nhợt nhạt hơn, nhưng điểm khiến cậu thực sự khác biệt là đôi mắt. Chúng dường như có sự chuyển sắc giữa màu lam nhạt và bạc. Cảm thấy hài lòng, cậu sải bước đến cánh cửa và mở nó ra. Cậu biết về những người còn lại và cậu muốn gặp họ.

Cậu thấy mình đang đứng ở một căn phòng mang màu sắc cân bằng. Những tấm thảm và tường đá mang màu trắng tinh khôi, nổi bật trên đó là chiếc sô pha đơn màu đen thuần. Ngoài ra, có 3 cánh cửa khác. Silas chọn đi đến cánh cửa gần với cậu nhất. Trong khi, nó là một cánh cửa đơn giản màu trắng trơn, vuông vức, thì cửa của cậu là cửa gỗ mahogani(1) màu đen, phía trên là cửa sổ hình vòng cung. Cậu mở cánh cửa ra và nhìn thấy Rose.

Trong phòng là một chiếc cửa sổ lớn, đón những tia nắng mặt trời vàng lấp lánh vào phòng. Dưới ánh sáng ấm áp ấy là hàng tá các loại thực vật và dược liệu đủ loại, dễ thấy chúng được tỉ mỉ chăm sóc và yêu thương. Những cuốn sách dạy nấu ăn nằm gọn gàng trên một giá sách nhỏ. Cạnh đó là một chiếc gương toàn thân màu bạc, và đối diện là một chiếc ghế lười màu trắng. Một chiếc tạp dề được treo trên móc bạc cạnh cửa. Dụng cụ làm vườn nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh "khu vườn nhỏ" trong phòng và cửa sổ.

Cô bé 11 tuổi nằm cuộn tròn trên giường, khẽ mỉm cười đầy mơ màng trên chiếc giường màu hồng nhạt điểm xuyết bởi những bông hồng đỏ sẫm. Bức tường mang lên mình màu xanh nhạt của bầu trời, tấm thảm thì màu trắng, khớp với màu trong phòng Trung tâm. Mọi thứ sạch sẽ không tỳ vết, kể cả bản thân Rose.

Cô bé có mái tóc vàng óng ả, dài đến thắt lưng, và được tết hờ nằm bên cạnh. Đôi môi hồng như cánh hoa, trên người mặc một chiếc váy xếp trắng dài đến đầu gối. Đôi giày trắng được xếp gọn gàng cạnh giường. Cái đầu màu vàng của cô quay về phía cậu và đôi mắt xanh dịu dàng, mơ màng mở ra nhìn cậu. Sự bối rối xẹt qua khuôn mặt ngọt ngào ấy.

"Tôi là Silas", Cậu nói với cô, "Tôi sẽ theo dõi bạn để đảm bảo rằng Harry không làm gì đó ngu ngốc. Giờ thì ngủ tiếp đi."

Cô gật đầu lần nữa và quay lại với giấc ngủ của mình.

Silas nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, dù cho cậu biết rằng cô là người điếc.

Cánh cửa tiếp theo là một bản sao của tủ xép ở ngôi nhà số 4. Cậu khinh thường nhìn nó và mở cửa, khom lưng để có thể bước vào. Chiếc cũi xấu xí được đặt tựa vào bức tường ở phía xa, nằm trên đó là một cậu bé 5 tuổi.

Đôi mắt đứa trẻ vụt mở. Chúng có màu đen, tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng và đau đớn. Silas bỏ qua những lời xin lỗi và cầu xin đừng làm hại mình của đứa trẻ, khi nhìn qua cơ thể trần truồng và bị bỏ đói ấy. Trên cơ thể gần như không có chỗ nào là không có những vết bầm tím, vết bỏng, vết cắt, vết cháy, và vết roi. Cậu rùng mình kinh hãi, và nhanh chóng rời khỏi căn phòng, và đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Chỉ còn một cánh cửa còn sót lại. Nó là một thứ mà bạn có thể tìm thấy ở mọi lâu đài, được xây nên bởi những tảng đá xám dày và những song sắt đen. Silas cẩn thận kéo cánh cửa ra. Căn phòng bên trong tối om. Bóng tối bao trùm mọi nơi. Ở phía cuối văn phòng, cậu chỉ có thể lờ mờ hình dung ra hình dáng của một người đàn ông mặc áo choàng đen nằm trên một phiến đá cao đến chừng thắt lưng. Tất cả những gì Silas có thể nhìn thấy là một bàn tay trắng bệch với móng tay màu đen, gập hờ trên một thứ mà Silas nghĩ là bụng của người đàn ông, cùng với khuôn mặt trắng bệch như xác chết. Ngay cả môi, má hay mí mắt của hắn cũng không có màu.

Phải mất một lúc Silas mới nhận ra rằng, chính mái tóc đen như màn đêm của người đàn ông đổ xuống sàn tạo thành một vùng tối, ánh lên khi ánh sáng lọt qua khung cửa. Silas dám chắc rằng khi người đàn ông đó đứng lên, mái tóc sẽ xõa dài đến gót chân. Người đàn ông không động đậy, không thở. Hắn nằm đó như một xác chết. Silas đóng cửa mà không bước vào trong.

______

Tra cái tên gỗ làm tui đứng hình mất 5 phút

(1)Gỗ Mahogany còn được gọi là gỗ dái ngựa, có thể tìm thấy tại Trung Mỹ và vùng Caribbean được nhà khoa học Carl von Linne nghiên cứu công bố lần đầu tiên vào năm 1753. Đây là loại gỗ thuộc họ xoan, có thân thẳng tròn, có thể cao tới 20-35m.

Gỗ Mahogany được nhập khẩu từ Châu Phi với nhiều quy cách, phân hạng đa dạng khác nhau. Thường có gỗ màu đỏ nâu đậm đẹp, thớ gỗ mịn, dễ làm, dễ thao tác. Gỗ ít co giãn, tỉ trọng nhẹ bằng 0.54 (15%), đặc biệt có khả năng chống mọt rất cao.

Chương này miêu tả nhiều quá. 

___________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com