TruyenHHH.com

Broken Mind Fractured Soul Drahar

Remus nao núng trước giọng điệu của Silas, nhưng ông chỉ tập trung nhìn vào người đàn ông bầm dập khắp người và khốn khổ đang dựa vào tường. Bàn tay nắm chặt một tờ giấy nhàu nát giơ lên. "Chuyện này là sao? Chuyện cậu định giết cậu ta là sao, Sirius?" Khuôn mặt ông tái nhợt và đôi mắt đầy đau đớn. Black chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào ông. Dần dần, nỗi kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt của người sói. "Trừ khi... trừ khi  cậu ta là người đó... trừ khi hai người hoán đổi... mà không nói cho tôi biết?"

Rất chậm rãi, ánh mắt trũng sâu của Black không hề rời khỏi gương mặt Remus, và gật đầu. Remus nghẹn ngào kêu lên rồi lao tới, ôm chặt lấy Black. Black đáp lại và dường như co rúm trong vòng tay của người đàn ông, trông giống một đứa trẻ hư hỏng hơn là một kẻ điên. Silas cười nhạo và giơ tay lên, thật cẩn thận tập trung tinh thần. Hermione bắt đầu la hét điên cuồng về người sói, nhưng cậu phớt lờ cô.

Khi cảm thấy đã có đủ phép thuật tụ lại cẩn thận trong lòng bàn tay, cậu vung tay và hét lên: "Accio đũa phép!"

Âm thanh vải bị xé toạc một cách dữ dội vang lên và Remus loạng choạng khi bị cây đũa phép đột ngột bay ra khỏi tay kéo về phía Silas. Silas nhanh chóng tách cây đũa phép của Harry và của họ ra khỏi ba chiếc còn lại rồi chĩa vào hai người đàn ông trong góc. Hermione dừng luyên thuyên về việc Remus đã giúp đỡ Black suốt thời gian qua, để nhìn chằm chằm vào bạn cô với vẻ kinh ngạc. Mặt Ron tái nhợt và đôi mắt xanh mở to đầy sợ hãi khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông từng là giáo sư yêu thích của mình.

"Đợi đã, S-Harry!" Remus nhanh chóng sửa lại. Ông đứng chắn trước mặt Black đang khóc với ý bảo vệ. "Ta có thể giải thích. Con không phải muốn biết chân tướng sao? Con đang chiếm thế thượng phong, và không có nguy hiểm gì. Nên hãy lắng nghe trước đã."

"Nhanh," Silas rít lên. "Các người có năm giây."

"Ta tìm thấy một tờ giấy trên bàn của mình.Trên đó là chữ viết tay của Sirius. Nó viết, 'Moony, tối nay tôi sẽ giết kẻ phản bội trong Lều.' Ta đến đây nhanh nhất có thể để bắt hắn, nhưng trên đường đi ta đã nghĩ về ý nghĩa của tờ giấy. Nó có nghĩa là hắn đang nói rằng hắn không phải là người phản bội chúng ta để theo Chúa tể Hắc ám."

"Và cái đó có ý nghĩa gì với tôi?" Silas kéo dài giọng, thiếu kiên nhẫn.

"Điều đó có nghĩa là cậu ấy không phải là người đã khiến cha mẹ con bị giết," Remus nhẹ nhàng nói.

"Nếu hắn ta không phải là phe Tối thì làm sao hắn thoát khỏi Azkaban được?" Hermione chỉ ra.

"Như con đã thấy, cậu ấy là một Animagus. James, Peter và Sirius đều trở thành Animagi(danh từ số nhiều của Animagus) để ở cạnh ta trong ngày trăng tròn. Điều đó là bất hợp pháp. James là một con nai. Peter - một con chuột. Sirius - một con chó trông giống như Hung thần. Trước đây ta đã cố nói với con, Harry, nhưng ta chịu một phép thuật không cho phép ta nói về những hình dạng khác của họ với những người chưa biết. Đó là lý do tại sao ta đã không nói cho con biết vào giây phút ta nhìn thấy Thần hộ mệnh của con, Harry. Và tại sao ta không nói với cụ Dumbledore mặc dù ta biết đó là cách Sirius có thể vào được Hogwarts. Ta cũng nghi ngờ đó là cách cậu ấy trốn thoát khỏi ngục Azkaban, đúng không?" Remus hỏi khi quay lại nhìn vị cựu tù nhân giờ đã bình tĩnh lại.

"Mình không biết mình đã làm thế nào," Sirius làu bàu. "Mình nghĩ lý do duy nhất khiến mình không đánh mất lý trí là vì mình biết mình vô tội. Đó không phải là một ý nghĩ vui vẻ, nên bọn giám ngục không thể hút nó ra khỏi mình... nhưng nó giúp mình tỉnh táo và biết mình là ai... giúp mình giữ được sức mạnh... nên khi tất cả trở nên... quá nhiều... mình có thể thúc đẩy sức mạnh... trở thành một con chó. Giám ngục không thể nhìn thấy, cậu biết mà..." Hắn nuốt khan, đôi mắt lại trở nên lấp lánh sự điên cuồng. "Chúng cảm nhận con người bằng cách ăn mòn cảm xúc của họ... Chúng có thể biết rằng cảm xúc của mình ít - ít con người hơn, ít phức tạp hơn khi mình là một con chó... nhưng tất nhiên, chúng nghĩ rằng mình cũng đang mất trí như những người khác trong đó, nên chúng cũng không buồn quan tâm. Nhưng mình yếu, rất yếu, và mình không có hy vọng đuổi chúng đi nếu không có đũa phép..."

"Sirius..." Remus ôm lấy người đàn ông bằng một tay, nước mắt rơi xuống.

Sirius đưa tay vào bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu của mình. Hắn dường như trở nên mạnh mẽ và vững vàng hơn khi lấy ra một mảnh giấy sờn rách. Remus cầm lấy nó và Silas có thể nhận ra rằng đó là bức ảnh trên tờ Nhật báo Tiên tri của Ron và gia đình cậu ấy ở Ai Cập vào mùa hè.

"Mình có được cái này từ Fudge," Sirius giải thích. Đôi mắt hắn tràn ngập sự căm ghét thuần túy. "Khi ông ta đến kiểm tra Azkaban năm ngoái, ông ta đưa cho mình tờ báo này và Peter, trên trang nhất... trên vai cậu bé này... mình nhận ra nó ngay lập tức... mình đã thấy nó biến hình không biết bao nhiêu lần rồi? Và tiêu đề cho biết cậu bé sẽ quay trở lại trường Hogwarts... nơi Harry đang ở..."

"Chúa tôi." Remus quay lại nhìn Ron. "Bàn chân trước của nó...Họ chỉ tìm thấy một ngón tay..."

Sirius tiếp tục như thể hắn không thể nghe thấy Remus. "Nó sẽ ở vào vị trí hoàn hảo để hành động, nếu có một dấu hiệu lọt vào tai nó rằng Chúa tể Hắc ám đang tập hợp sức mạnh trở lại... nó chắc chắn sẽ sẵn sàng trở về làm đồng minh... và giao Potter cuối cùng cho chúng. Nếu nó giao Harry cho chúng. Ai dám nói rằng nó đã phản bội Chúa tể Voldemort? Nó sẽ được chào đón trở lại trong danh dự... Mình phải làm gì đó. Mình là người duy nhất biết Peter còn sống. Mình phải bảo vệ Harry... con đỡ đầu của mình... Mình sẽ không để nó giết cả Harry nữa!"

Hắn lao vào Ron, nhưng Remus đã tóm lấy hắn và giữ hắn lại. Ron hét lên yêu cầu cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra, Hermione hét lên rằng điều đó không thể là sự thật, và Silas cuối cùng cũng đồng ý rằng chuyện này có liên quan đến cậu ấy. Cậu không quan tâm đến Black. Hoặc ai đã giết cha mẹ của họ. Lily và James đã chết. Không có gì có thể mang họ trở lại. Tất cả những gì quan trọng là sự sống còn và an toàn của chính cậu. Cậu không thể để cho kẻ phản bội nằm trong tầm mắt. Kẻ phản bội là một mối đe dọa thực sự. Nếu Black nói sự thật và kẻ phản bội là Peter, cậu sẽ phải loại bỏ mối đe dọa đó.

"Đưa Scabbers cho tôi," cậu lạnh lùng ra lệnh, chỉ đũa phép vào Ron.

"CÁI GÌ?" tóc đỏ gầm lên.

"Bây giờ," Silas rít lên đe dọa.

Tóc đỏ trừng mắt. "KHÔNG!"

"Đừng lố bịch, Harry. Scabbers không thể..." Hermione hét lên.

Silas lờ cô đi. "Accio Chuột!"

Ron kêu lên khi đánh mất con thú cưng mới tìm thấy của mình. Silas chộp lấy con chuột đang kêu thét trong không khí và siết chặt. Nó kêu lên một lần nữa rồi im bặt. Silas nhếch mép cười và ném nó lên không trung về phía Remus và Black. Khi con chuột bay được nửa đường, Silas tập trung cao độ và hét lên, "Aperio Corpus Natura."

Một tia sáng trắng xanh bùng lên từ năm cây đũa phép mà Silas cầm và đánh trúng con chuột. Ron và Hermione kêu lên trong khi Remus và Sirius nhìn chằm chằm một cách chăm chú. Scrabbers treo lơ lửng giữa không trung, dường như đã bị đóng băng, và nó bắt đầu lớn lên. Giống như đang xem một bộ phim tua nhanh về một cái cây đang lớn; một lúc sau, một người đàn ông bay lơ lửng tại chỗ Scrabbers vừa ở và ngã mạnh xuống sàn.

Peter rất thấp, gần như không cao hơn Harry và Hermione là mấy. Mái tóc mỏng, không màu của gã rối bù và có một mảng hói lớn ở trên đỉnh đầu. Gã có vẻ ngoài thu nhỏ của một người đàn ông bụ bẫm đã giảm rất nhiều cân trong một thời gian ngắn. Làn da bẩn thỉu, gần giống như lông của Scabbers, chiếc mũi nhọn và đôi mắt tí hin, ngấn nước của gã có điểm gì đó làm gã trông giống một con chuột. Gã nhìn quanh tất cả bọn họ, hơi thở gấp gáp và nông. Silas nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của gã nhìn tới cửa rồi quay lại.

"Chào Peter," Remus vui vẻ nói. "Đã lâu không gặp."

"Scabbers," Ron rên rỉ phủ nhận. Hermione im lặng.

Black định tấn công nhưng Remus vẫn giữ hắn lại. "Vẫn chưa được," ông nói và bước một bước đầy uy hiếp về phía kẻ phản bội và mỉm cười. "Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện nhỏ, Peter, về những gì đã xảy ra vào cái đêm Lily và James chết. Cậu có thể đã bỏ lỡ những điểm hay nhất."

Khuôn mặt của Black trông giống đầu lâu hơn bao giờ hết khi nhìn chằm chằm vào Pettigrew bằng đôi mắt sâu thẳm, "Tao đã nghe thấy nhiều thứ ở Azkaban, Peter... Tất cả họ đều nghĩ rằng mày đã chết, nếu không mày sẽ phải đối mặt với họ... Đó là lý do tại sao mày đã giả vờ làm một con thú cưng suốt bao năm qua, phải không?... Tao đã nghe thấy chúng la hét đủ thứ trong giấc ngủ. Có vẻ như chúng nghĩ kẻ lừa đảo đã lừa chúng. Voldemort đã đi đến nhà Potter theo thông tin của mày... và Voldemort đã gặp thất bại ở đó. Và không phải tất cả những người ủng hộ Voldemort đều vào ngục Azkaban, phải không? Vẫn còn rất nhiều người ở đây, đang chờ đợi thời cơ, giả vờ như họ đã nhìn ra sai lầm trong hành động của mình... Liệu chúng có bao giờ nghe phong thanh tin mày vẫn còn sống không, Peter..."

"Không biết... cậu đang nói về cái gì..." Pettigrew the thé nói. Gã lau mặt bằng tay áo và ngước nhìn Remus với vẻ cầu xin. "Cậu không tin điều này – điều điên rồ này chứ, Remus?"

Remus trừng mắt tức giận. "Tôi phải thừa nhận, Peter, tôi thấy khó hiểu tại sao một người vô tội lại muốn trải qua mười hai năm làm chuột."

"Sao ông biết tôi sẽ tìm Scrabbers và chạy về phía cây liễu roi?" Ron hỏi. "Làm sao Black biết viết cho ông lá thư đó? Hắn đang bịa ra chuyện này!"

"Hagrid đã bắt được Peter bé nhỏ ngày hôm qua. Ta định tóm lấy nó và mang nó đến đây trước khi giết nó," Sirius gầm gừ, đầy căm ghét khi nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang sụt sùi. "Nhưng sau đó nhóc xuất hiện và ta nghe thấy... ta nghe thấy nhóc đưa nó về... Crookshanks đã giúp ta. Nó đã giúp đỡ ta từ lâu, mang cho ta mật khẩu, coi chừng kẻ phản bội... Nó dọa cho Peter cắn nhóc và bỏ chạy... Ta biết nó sẽ chạy đến cây liễu... Ta chỉ cần đợi... và sau đó kế hoạch của ta vẫn có thể diễn ra... Ta vẫn có thể giết nó vào ngày này, chính ngày này, ngày 6 tháng Sáu; ngày bọn ta kết thúc năm đầu tiên cùng nhau ở Hogwarts và thề sẽ luôn bảo vệ lẫn nhau... khi bọn ta tự gọi mình là Nhóm Đạo tặc..."

"Chà,chuyện này thật sự thú vị đó," Silas dài giọng. "Nhưng đã muộn rồi. Giết hắn hoặc tôi sẽ làm; Tôi đã sẵn sàng đi rồi."

"Đưa ta một cây đũa phép," Sirius yêu cầu, đôi mắt thèm khát theo dõi từng cử động của tên chuột chũi.

Đôi mắt của Remus ánh lên ánh vàng. "Của ta nữa."

"Tao sẽ không bao giờ được tha thứ cho việc bảo James chọn mày làm Người giữ bí mật thay vì tao, nhưng đây sẽ là sự khởi đầu." Sirius cười vui vẻ và chộp lấy cây đũa phép mà Silas ném cho mình.

Remus bắt lấy và cả hai đều nhắm vào người đàn ông đang run rẩy trước mặt họ.

"Stupefy(Bùa choáng)!"

Peter và Sirius đều gục xuống. Remus và Silas chĩa đũa phép vào cửa, nhưng trước khi cả hai kịp nói lời nào, Snape đã xuất hiện khi chiếc áo choàng tàng hình rơi xuống sàn. Ông cười khẩy, trong mắt tràn đầy sự giận dữ khủng khiếp.

"Severus!" Remus kinh ngạc nói. "Đợi đã! Thầy không hiểu!"

"Im đi, Sói," Snape rít lên. "Tôi đã nghe thấy hết rồi."

"Vậy sao...?"

"Tôi không giết con chó đó, phải không?" ông quát. "Pettigrew không được phép bị giết. Gã có thông tin mà cụ Dumbledore sẽ cần."

Remus nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp của mình và dần dần hiểu ra. "Và Sirius sẽ không được xóa tội giết người nếu không có lời khai của Peter."

"Tôi không quan tâm gì đến Black!" Snape gầm gừ, đôi mắt ông sáng lên sự nguy hiểm.

BANG!

Những sợi dây như rắn bung ra từ đầu đũa phép của Snape và quấn quanh miệng, cổ tay và mắt cá chân của Pettigrew. Một câu thần chú khác ném ra và người bị trói bay ra khỏi cửa. Không nói thêm lời nào, Snape sải bước ra khỏi phòng theo sau nó. Remus thở dài và hồi sinh Black.

Silas phớt lờ họ và bình tĩnh đuổi theo Snape khi hai người đàn ông chăm sóc Ron và Hermione. Cậu bắt kịp ông ngay khi họ bước vào đường hầm trở lại trường học. Snape đứng cứng ngắc, ma thuật kêu lách tách thất thường xung quanh ông do cơn thịnh nộ của ông. Peter lơ lửng trước mặt ông, đầu gã thỉnh thoảng cọ vào trần nhà.

Silas nhếch mép cười. "Trở nên mềm lòng sao, Severus?"

Snape xoay người dữ dội đến mức áo choàng của ông gần như bay cao tới đầu gối.

"ĐỪNG NÓI NHỮNG ĐIỀU TRÒ KHÔNG BIẾT!"

Silas không mấy ảnh hưởng và chỉ nhướn mày tò mò. Snape mở miệng định nói thêm gì đó nhưng lại dừng lại. Remus đang đi xuống hành lang với Hermione theo sát gót. Sirius đang ở phía sau với Ron trong tay. Severus trừng mắt dữ dội và quay lại, tiếp tục hành trình trở lại trường học. Silas buông tha cho ông, thực sự không muốn bị mắc kẹt trong đường hầm lâu hơn mức cần thiết, và im lặng đi theo.

___________

"Thầy ơi? Chuyện gì đây ạ?" Harry bối rối hỏi, đứng ngay ngoài tầm với của Cây Liễu Roi.

Severus quay lại nhìn cậu thiếu niên và nghiến răng thất vọng. Ông đã định cho Silas chầu trời. Remus và những người khác đang trèo ra khỏi đường hầm dưới tán liễu nên ông nói nhanh, "Chúng ta phát hiện ra Pettigrew đã phản bội gia đình Potter, giả chết, gài bẫy tên Black bẩn thỉu và giả làm thú cưng của Weasley trong suốt mấy chục năm nay."

"Harry?" một giọng nói thô và trầm vang lên.

Giật mình, Harry quay lại và nhìn thấy một người đàn ông hoang dã gầy gò, bẩn thỉu đang đi về phía mình. Ron đang trôi nổi phía sau Remus. Hermione đang lo lắng loanh quanh bên cạnh giáo sư. Snape đã rời đi trước.

"Ồ..." người đó lo lắng nói. "Moony giải thích rằng với việc Peter bị bắt thì ta được tự do... và, à, ta là cha đỡ đầu của con... tất nhiên ta sẽ hiểu, nếu con muốn ở lại với dì và bác của mình... Nhưng... à... hãy nghĩ về điều đó. Một khi ta được xóa tội... nếu con muốn có... một ngôi nhà khác..."

Harry không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu đang đứng bên ngoài, trời tối, bạn bè bị thương và Hermione đang mất bình tĩnh, Snape đang bắt trói một kẻ được cho là đã chết, và Sirius Black đang đề nghị cho cậu một nơi để ở ngoài nhà Dursley. Cậu vẫn chưa nói chuyện với thầy Snape về nơi ở của mình trong mùa hè. Cậu đã quá lo lắng để hỏi xem mình sẽ đi đâu, nhưng cậu sẽ làm bất cứ điều gì để thoát khỏi Privet Drive.

"Nếu con không có... nơi nào để đi..." cậu ngập ngừng nói. "Con sẽ đến."

"Thật sao? Con muốn à?" Black nói với vẻ thích thú đầy trẻ con. Nụ cười rạng rỡ nhất mà Harry từng thấy lan rộng trên khuôn mặt Black và hầu hết những nghi ngờ của Harry đều tan biến. Chú Black có thể trông đáng sợ, nhưng có vẻ là người tốt.

Cậu mỉm cười đáp lại. "Vâng."

Black tiến tới ôm cậu, nhưng trước khi Harry kịp quyết định có nên để hắn ôm hay không thì một tiếng hét đinh tai vang lên. Snape quay lại và chạy về phía họ. Ron bò lùi về phía sau, bị Hermione kéo lê với tiếng kêu thảng thốt. Black đẩy Harry ra và biến thành một con chó đen khổng lồ.

Có một tiếng gầm gừ kinh khủng. Đầu của Remus đang dài ra, cơ thể của ông cũng vậy. Đôi vai gù xuống. Lông mọc lên rõ rệt trên mặt và bàn tay của ông cuộn tròn thành những chiếc móng đầy vuốt. Lông Crookshanks dựng đứng và lùi lại. Khi người sói chồm lên, ngoác bộ hàm dài của mình, Black nhảy lên. Con chó cắn lấy cổ người sói và kéo nó lùi lại, ra khỏi tụi học sinh và bắt đầu kéo nó về phía khu rừng. Người sói gầm gừ và tấn công, ném con chó vào một cái cây. Sirius kêu lên và nằm im.

"Tối nay hắn nhất định đã không uống thuốc!" Snape hét lên. "Hắn không an toàn! Chạy ngay!"

"Ron không thể!" Gabriel hét lên khi đứng chắn trước mặt những học sinh Gryffindor đã ngã xuống.

Snape gầm gừ và chĩa đũa phép vào Ron để nâng cậu lên.

"Coi chừng!"

Snape quay lại, nhưng đã quá muộn. Gabriel không nhắm chuẩn và không thể làm gì khi người sói đập bay giáo sư bằng bàn tay lông lá. Snape bất tỉnh cách đó mười mét, và Gabriel có thể thấy máu đỏ lấp lánh dưới ánh trăng, rỉ ra từ mũi và miệng của người đàn ông. Pettigrew được giải phóng khỏi bùa chú của Snape đã trói buộc gã. Ngay khi nhìn thấy người sói, gã biến hình.

"Mẹ kiếp!" Gabriel chửi rủa, nhưng CẬU không thể rời khỏi vị trí của mình trước mặt Ron và Hermione đang vô lực. "Black! Con chuột chạy mất rồi!"

Con chó đen đứng dậy và lắc đầu dữ dội. Khi nghe thấy tiếng hét của Gabriel, hắn gầm gừ và phóng về hướng Pettigrewi. Gabriel giữ vững vị trí của mình, tư thế kiên cường và cầm chắc đũa phép. CẬU biết đây là Remus. CẬU không thể giết sinh vật đó được. Được rồi, CẬU sẽ xin giúp đỡ vậy. Người sói hú lên và nhảy vào Gabriel và những người khác. Hermione hét lên.

"Reducto!"

Người sói bị bay đi với một tiếng kêu đau đớn. Nó bò ngược lên và lao vào rừng với cái đuôi kẹp giữa hai chân. CẬU cười toe toét đắc thắng rồi quay sang Hermione và Ron. Ron đã ngất đi, vì đau đớn hay sợ hãi thì Gabriel không biết. CẬU cúi xuống trước mặt Hermione. Đôi mắt cô gái mở to và thở gấp.

"Tốt hơn là chúng ta nên đưa cậu ấy lên lâu đài. Đi nào," Gabriel nói, vén tóc ra khỏi mắt.

Một tiếng kêu chói tai xé toạc không khí, một tiếng rên rỉ. Black! Và chắc chắn đang rất đau đớn. Gabriel không thể để bất cứ ai bị thương, không thể bỏ lại bất cứ ai.

"Ở lại với Ron," CẬU yêu cầu cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô để chắc chắn rằng cô hiểu. "Kiểm tra Snape."

Tiếng kêu dường như phát ra từ khu vực gần mép hồ. Gabriel chạy nhanh về phía đó. CẬU quá tập trung muốn cứu Black đến nỗi cảm thấy lạnh mà không nhận ra ý nghĩa của nó, và khi CẬU nhận ra thì đã quá muộn. CẬU đã chạy thẳng vào giữa một vòng vây của bọn giám ngục.

Black đang nằm bò bằng cả tứ chi, đầu gục trong tay. "Không," hắn rên rỉ một cách đáng thương. "Không... làm ơn..."

"Biến hình đi!" Gabriel ra lệnh và đến đứng đằng sau hắn. CẬU nhấc cây đũa phép của mình lên và hét, "Expecto Patronum!"

Con hươu bạc nhảy ra khỏi cây đũa phép và tấn công những tên giám ngục đang đến từ bên phải. Nó buộc được một đám lùi lại, nhưng những tên giám ngục khác vẫn tiếp tục tiến tới, thu hẹp dần khoảng cách khi chúng lướt về phía trước. Cái lạnh bây giờ đã thấu tận xương tủy của Gabriel. Răng CẬU va vào nhau lập cập. Black rùng mình, lăn qua lăn lại và nằm bất động trên mặt đất, tái nhợt như chết.

"Expecto Patronum!" CẬU lại hét lên. Một số khác đã bị đẩy lùi. Nhưng hầu như không tạo ra sự khác biệt. "Mẹ kiếp."

Silas đẩy Gabriel vào lại và thế chỗ. Sự khủng bố đang tăng lên đến mức gần như không thể chịu nổi. Boy đang la hét, cố gắng thoát ra. Cậu chỉ có vài giây. "Tectum repercutio," cậu khàn giọng nói, và ngay trước khi ngã xuống, cậu đã cố gắng gọi ra, "Demon!"

Harry ngã nhào về phía trước, đôi mắt xanh mở to nhưng trống rỗng. Trong thâm tâm, tâm trí cậu bắt đầu sụp đổ. Những nhân cáchi của cậu đang la hét, quằn quại trong đau đớn. Chỉ có một người im lặng.

Demon nằm im lặng và bất động, và khi tiếng hét chạm đến hắn, khi nỗi đau của những người khác đánh thức hắn, đôi môi lạnh lùng của hắn bắt đầu mỉm cười. Mái tóc bóng dài như nước bắt đầu nhảy múa và chuyển động như những con rắn quanh đầu hắn khi hắn từ từ ngồi dậy. Đôi mắt lửa mở ra, và với một tiếng nổ chói tai, cánh cửa đá lạnh lẽo của hắn bật mở ra.

Demon đứng dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt lóe lên cơn thịnh nộ vô nhân đạo. Với một tiếng hét giận dữ, hắn vung tay, đánh vào không khí một sức mạnh tàn ác. Một bộ phận giám ngục trước mặt bị đè xuống đất, kêu la đau đớn. Những tên khác đến trợ giúp và bao vây Demon.

Phát ra tiếng gầm gừ, Demon quay lại và nhe răng với đôi mắt rực cháy. Những tên giám ngục gần nhất im lặng, dường như đang phồng lên và nhấp nhô trước khi phát nổ theo đúng nghĩa đen. Âm thanh của tiếng xé thịt thối rữa, bệnh hoạn tràn ngập không khí. Demon hét lên, ma thuật đen phóng ra từ hắn như vũ bão. Những tên giám ngục vẫn bị ghìm chặt, rít lên chói tai rung trời. Cây cối gãy làm đôi, nghe như đại bác nổ trong một cuộc chiến ác liệt. Mặt hồ gợn sóng và sủi bọt; những tiếng kêu la đầy đau đớn vang lên từ sâu trong lòng hồ khi nước sôi lên.

Demon cào tay lên không trung, như thể đang cào cấu nó, cố gắng tách nó ra. Những tên giám ngục bị hạ gục cong người khi áo choàng đen của chúng bị xé toạc một cách thô bạo và da thịt bị rách toạc. Những cơ thể kỳ bí màu trắng như trăng lộ ra. Tay chân gầy guộc kết hợp với cái bụng tròn trịa săn chắc của chúng trông thật kỳ cục. Đầu của chúng là những hộp sọ thon dài với cái miệng há hốc khổng lồ đang hút không khí trong vô ích. Máu đen phun ra trong đêm khi Demon tấn công; mỗi bước tiến gần lại gây thêm nhiều vết thương.

Nó không đủ. Hắn là Cơn thịnh nộ và Hận thù; tất cả mọi thứ cần phải bị xóa sổ ! Không có gì được trọn vẹn! Tất cả đều cần phải chết!

Demon hét lên lần nữa và quỳ xuống, đập nắm đấm xuống đất. Trái đất rung chuyển. Nó vỡ ra với một tiếng nổ sâu trong lõi khó có thể nghe thấy. Những vết nứt lởm chởm tách ra trên mặt đất cùng một âm thanh chói tai như sấm rền. Những tên giám ngục đã ngã xuống; tiếng thét khủng khiếp của chúng tắt đi một cách đáng ngại.

Thế giới rơi vào sự im lặng đáng sợ, tiếng ồn khủng khiếp kết thúc đột ngột như khi nó bắt đầu. Nó không kéo dài lâu. Với một tiếng động từ sâu bên dưới lòng đất, nước hồ rút khỏi bờ; một cơn sóng lớn hình thành ở trung tâm của nó, một cơn bão chết người. To hơn cả đại dương, nước chảy ngược và làm lộ ra bờ hồ.

Tia chớp dữ tợn màu đỏ và tím rạch xuyên qua bầu trời khô và tối. Sấm sét đáp bằng một tiếng gầm gừ khiến mặt đất rung chuyển liên tục. Sét đánh xuống và để lại những miệng hố cháy sém. Lửa bùng lên bầu trời khi khu rừng bắt đầu cháy. Mỗi sinh vật trở thành một nhạc cụ trong bản giao hưởng Địa ngục.

Quỳ xuống, móng tay bắt đầu rỉ máu, hắn giơ chúng lên trời và gầm lên đáp lại, thêm giọng nói và cơn thịnh nộ của chính mình hòa cùng với các nguyên tố xung quanh, đẩy sự hỗn loạn lên mức tồi tệ nhất. Quyền lực, bóng tối và đói khát, đổ ra từ hắn; cơn thịnh nộ thuần túy tạo thành sự hỗn loạn về thể chất, sự hủy diệt thuần túy. Hắn sẽ san bằng thế giới!

Không báo trước, Demon đổ sụp. Cơ thể của Harry đột nhiên trông thật mỏng manh và nhỏ bé khi cậu nằm bất động.Kinh ngạc thay, Sirius Black nằm không hề hấn gì trong một vòng tròn đầy cỏ cháy và mặt đất nứt nẻ cách con đỡ đầu của hắn chưa đầy 15 thước. Chiếc khiên đã chặn và đánh bật ma thuật Đen ra xung quanh khi hai bên va chạm. Sẽ không có gì có thể phát triển ở vị trí đó trong nhiều năm.

Sự rung chuyển dữ dội của khu rừng dần dần lắng xuống và làn sóng vừa tụ lại sụp đổ với một tiếng động lớn, giải phóng dòng nước vẫn còn nóng. Severus xuất hiện đúng lúc để cứu cả Harry và Black ra khỏi cơn lũ. Ông hãy run rẩy và tái nhợt, máu khô vẫn còn đọng trên mặt.

Ông đoán Demon là một nỗi kinh hoàng từ cái tên của hắn và Silas nói rằng họ không bao giờ đánh thức hắn ta, nhưng chứng kiến ​​cơn thịnh nộ và sự tận diệt đằng sau nhân cách đó thật đáng sợ. Severus đã nghĩ rằng ông đã không còn cảm nhận được cảm xúc đó nữa, trở nên cứng cỏi bởi tất cả những điều khủng khiếp mà ông đã chứng kiến ​​và trải qua trong đời.

Ông, Hermione và Ron đã ở ngoài tầm với cơn thịnh nộ của Demon, và cảm ơn Merlin vì điều đó nếu không họ sẽ chết, nhưng ngay cả với khoảng cách nhỏ đó cũng nghe được tiếng ồn khi trái đất tự xé toạc, sự tra tấn và sự giết chóc của sinh vật Đen tối nhất đó, nỗi đau than khóc của chính sự sống đã chạm tới họ.

Ron đã may mắn vì vẫn bất tỉnh trong suốt thời gian đó. Hermione liên tục hét lên, khóc nức nở trong nỗi kinh hoàng tột độ trước khi cô ngất đi. Severus cũng không khá hơn. Ông đã thu mình lại, nằm sấp xuống và tuyệt vọng bám chặt vào mặt đất đang rung chuyển, chỉ kịp kìm lại những tiếng rên rỉ sợ hãi khi mọi thứ được cho là vững chắc và không thể lay chuyển xung quanh ông vỡ vụn.

Không có gì là an toàn. Mọi thứ đều hỗn loạn và chết chóc. Không thể tin tưởng chính mặt đất sẽ nằm im dưới chân ông và nâng đỡ ông. Không thể tin rằng bầu trời vẫn vững vàng phía trên để cung cấp phương hướng và ánh sáng. Những điều tuyệt đối của ông không còn tuyệt đối nữa. Ông trở thành một đứa trẻ sợ hãi, rất cần được bảo vệ trước cơn giận dữ của một thế giới lớn hơn và mạnh mẽ hơn ông rất nhiều.

Ông không hề nghĩ đến Black, thậm chí còn không ngần ngại cứu người đàn ông đó. Tất cả những gì ông biết là ông phải thoát khỏi nỗi kinh hoàng này và mang theo càng nhiều người càng tốt. Nhân loại bây giờ dường như thật quý giá và mong manh. Ông không thể bỏ lại bất kỳ ai; có một định luật là: càng đông ta càng mạnh. Vì vậy, với bốn cơ thể bất tỉnh theo sau, Severus liều lĩnh chạy về phía lâu đài và sự an toàn mà nó hứa hẹn.

_____________

Toàn trường hoảng loạn. Ngay cả ở đây cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của Demon. Trận động đất đã khiến những bức tranh trên tường rơi xuống, những chiếc gương vỡ tan, đồ đạc đổ nhào và các tòa tháp lắc lư. McGonagall đã vội vã đến Tháp Gryffindor nhanh nhất có thể; những Chủ nhiệm Nhà khác cũng đã làm điều tương tự với học sinh của họ. Có nhiều người đã bị thương.

"Giáo sư!" Dean la to. "Có chuyện gì đó không ổn với Neville!"

"Đưa trò ấy đến bệnh xá cùng những người khác," cô nghiêm nghị nói, đang giúp một cô bé năm nhất bị một vết thương trên đầu do ngăn kéo tủ quần áo rơi xuống."Con sẽ ổn thôi, con yêu, đừng la hét nữa. Bà Pomfrey sẽ giúp con lành lặn như mới."

"Cậu ấy không thể di chuyển!" Dean đáp lại. "Cậu ấy mất ý thức rồi ạ!"

"Percy, chăm sóc những người bị thương," McGonagall ra lệnh trước khi đi đến ký túc xá nam năm thứ ba. Ở đó, cô thấy Neville đang nhìn chằm chằm không phản ứng vào khoảng không, cuộn tròn thành một quả bóng trên giường. McGonagall mắng và nắm lấy cánh tay cậu để kéo cậu ngồi dậy. Cô hít khí. Da cậu bé lạnh như băng. Cậu đang trong cơn sốc. "Có thứ gì rơi vào trò ấy không?" cô hỏi. "Các trò có dùng phép thuật nào để cố gắng gọi tỉnh trò ấy không?"

Các chàng trai lắc đầu, run lẩy bẩy trước chuyện đang xảy ra. Môi cô mím lại và sốt ruột vuốt những sợi tóc bạc khỏi mặt. Bằng một cú vẩy nhẹ cây đũa phép, cô lơ lửng Neville, người vẫn đang cuộn tròn trên giường lên không trung. Cô quay người định rời khỏi phòng nhưng Seamus đã ngăn cô lại.

"Giáo sư, chúng con không tìm thấy Ron hay Harry ở đâu cả."

Môi cô còn mím lại nhiều hơn cho đến khi miệng tạo thành một thẳng trên khuôn mặt. "Lần cuối cùng trò nhìn thấy họ là khi nào?"

"Bữa tối ạ," Dean thì thầm.

"Ta sẽ tìm trò ấy. Đừng tự mình đi tìm. Không ai được phép rời khỏi Tháp trừ khi muốn đến Bệnh thất. Rõ chưa?"

"Vâng, thưa cô," hai chàng trai trả lời khi cô sải bước ra khỏi phòng.

___________

Neville cảm thấy lạnh và mất kết nối. Cứ như thể thứ gắn kết linh hồn và thể xác của cậu đã bị xé toạc. Mọi thứ đều mông lung và không ổn định. Cơn đau cuối cùng cũng phai dần và cậu thấy mình đang phải chiến đấu chống lại cảm giác lạc lõng tràn ngập. Dần dần, cậu nhận ra mình đang ở trong bệnh xá. Hai chiếc chăn được quấn chặt quanh người và tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Những học sinh khác nằm bất tỉnh hoặc đang sụt sịt khóc hoặc chỉ im lặng nhìn xung quanh. Bà Pomfrey đang chạy đi chạy lại chăm sóc mọi người.

"Cậu ấy ở đâu? Chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu ấy," Neville nghe thấy McGonagall lẩm bẩm.

Vị phù thủy lớn tuổi đang đứng cách cậu chưa tới 10 thước, ngay bên ngoài cửa văn phòng của bà Pomfrey. Cụ Dumbledore đứng cạnh cô. Neville cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên khi nhìn rõ hiệu trưởng. Cụ trông già hơn bao giờ hết. Thậm chí còn có sự run rẩy ở tay và râu.

"Tôi không biết, Minerva. Chúng ta chỉ có thể đợi thôi," cụ Dumbledore mệt mỏi nói.

"Sinistra đang chịu trách nhiệm cho Nhà của cậu ấy à?" McGonagall gay gắt hỏi.

"Đúng vậy. Họ không bị thương, nhưng họ khá hoảng loạn. Dưới mặt đất rung chuyển còn tệ hơn. Tôi đã cố gắng hết sức có thể."

"Tất nhiên rồi, Albus. Nhưng rốt cuộc nó là gì?"

"Một cơn bão ma thuật," cụ nói một cách nghiêm túc. "Không giống bất cứ cơn bão nào mà tôi từng thấy trước đây hoặc mong sẽ gặp lại."

"Vẫn chưa có dấu vết gì về bọn trẻ mất tích à?" McGonagall trông rất lo lắng về điều này.

"Tôi e là không." Cụ Dumbledore nhìn qua bệnh xá đầy người. "Tôi chỉ có thể hy vọng Severus ở cùng họ."

"Lupin?"

"Cậu ấy không ở chỗ của mình."

McGonagall há hốc mồm kinh hãi. "Bị mắc kẹt trong cơn bão đó với..."

Trước khi cô kịp nói xong, cánh cửa phòng y tế bật mở và giáo sư Snape ngập ngừng bước vào trong. Cụ Dumbledore và McGonagall lao tới chỗ ông. Neville cũng muốn làm điều tương tự. Cậu tuyệt vọng muốn biết liệu Harry có ổn không, nhưng cậu không thể tự gỡ mình ra khỏi chăn.

Cậu đành phải nghiến răng nhìn người thầy đáng sợ nhất một thời nói nhỏ và đầy nghiêm trọng với những người khác. Cụ Dumbledore không nói một lời nào và cô McGonagall cũng không nói gì khi hiệu trưởng đuổi Snape ra khỏi phòng. Neville nghiến răng và vùng vẫy mạnh hơn trên giường. Cậu phải đến chỗ Harry.

_________________

Cụ Dumbledore nhanh chóng dẫn Severus đến một căn phòng cách bệnh xá không xa. McGonagall nhanh chóng biến đổi những chiếc giường bệnh từ đồ nội thất trong phòng và bốn nạn nhân bất tỉnh được đặt nhẹ nhàng lên đó. Severus cự tuyệt chiếc giường thứ năm, nhưng cụ Dumbledore nhất quyết yêu cầu ông ngồi xuống. Severus cuối cùng cũng làm theo và cúi người về phía trước với hai tay ôm mặt, mái tóc dài càng che khuất ông khỏi tầm nhìn.

"Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy, Severus?" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng hỏi.

"Đó có phải là Black không?" McGonagall hỏi, chuẩn bị niệm bùa trói. "Chúng ta có nên gọi cho Bộ trưởng không?"

"Chờ xem Severus sẽ nói gì trước đã," cụ Dumbledore ngăn lại. "Sao, con trai ta?"

Severus hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Ông ngẩng đầu lên và đeo lại chiếc mặt nạ vô cảm. Ông bình tĩnh giải thích rằng Neville Longbottom đã đến gặp ông và lắp bắp về việc Cây Liễu Roi tấn công Ron và rằng Harry và Hermione đã đuổi theo nó. Ông đuổi tên Gryffindor thê thảm trở lại Tháp và vội vã đi đến cây liễu, biết rằng nó canh giữ lối đi đến Lều Hét và Lupin cần ở đó tối nay.

"Khi đến nơi, tôi thấy tất cả họ đều ở trên lầu," Severus tiếp tục. "Tôi trốn trong bóng tối để nắm bắt tình hình trước khi hành động, và tôi tình cờ nghe được Black giải thích với Bộ ba rắc rối và tên sói rằng anh ta không phải là Người giữ bí mật của nhà Potter. Rằng anh ta đã đổi sang Pettigrew vào phút cuối vì tin rằng Chúa tể Hắc ám sẽ ít nghi ngờ Pettigrew hơn."

McGonagall đưa tay che miệng khi cô kinh hãi nhìn chằm chằm vào người đàn ông bẩn thỉu đang nằm lịm đi trên chiếc giường. "Ôi Merlin."

"Black đến đối chất với Pettigrew sau cuộc tấn công. Pettigrew hét lên với đám đông rằng Black đã sát hại nhà Potter và sau đó tự chặt ngón tay của chính mình trước khi gây ra một vụ nổ. Gã biến thành hình dạng Animagus(Hóa thú) bất hợp pháp của mình và biến mất, để cho các Thần sáng mà gã đã triệu tập đến và bắt giữ Black."

"Animagus?" McGonagall gắt lên. "Không thể nào!"

"Potter, Black và Pettigrew đều thành thạo việc biến hình Animagus để có thể ở bên Lupin trong thời gian trăng tròn. Lupin, không biết Black vô tội, đã muốn nói với chúng ta rằng Black sẽ vào lâu đài bằng cách biến thành một con chó lớn , nhưng thầy ấy không thể vì lời thề mà thầy ấy đã thề với họ. Thầy ấy không thể nói về sự biến đổi của họ trừ khi người mà thầy ấy đang nói chuyện cũng biết về nó. "

Cụ Dumbledore nhìn xuống Sirius với ánh mắt lấp lánh. "Và thầy có bằng chứng Sirius đã nói sự thật?"

"Chính tôi đã nhìn thấy Pettigrew. Gã đã đóng giả làm thú cưng trong suốt những năm qua. Gã là con chuột của Weasley và bị mất một ngón tay đúng như Black tuyên bố. Chính ngón tay mà gã đã cắt đứt khi dàn dựng cái chết của mình trước mặt Black. "

"Giờ gã ở đâu?" McGonagall thì thầm, trông như sắp ngất đi.

Severus thở dài. "Tôi đã trói gã lại và đưa gã đến lâu đài. Với tất cả những gì tôi đã nghe được và nhìn thấy Black... tôi quên mất mặt trăng. Lupin đi theo chúng tôi, cũng bị phân tâm không kém. Anh ta biến hình. Tôi bị tấn công và bất tỉnh. Pettigrew trốn thoát. Khi tôi tỉnh lại, Granger đang bế Weasley bất tỉnh đến bên cạnh tôi. Trò ấy điên cuồng nói rằng Potter đã chạy theo vì nghĩ rằng Black đang bị người sói làm tổn thương. Tôi ra lệnh cho Granger nhanh chóng quay trở lại lâu đài cùng Weasley, nhưng trước khi trò ấy có thể, cơn bão ập đến."

"Có điềm báo trước nào không? Nó đến từ hướng nào?" Cụ Dumbledore hỏi một cách gay gắt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Severus.

"Không," Severus trả lời, đôi mắt kiên định và đóng chặt tâm trí. Ông không chắc liệu cụ Dumbledore có nên biết về tình trạng của Harry hay không và tốt hơn hết là giữ kín hơn là kể nó ra và hối hận về sau. Nếu lỡ bị lộ, Severus có thể giải thích tình trạng của cậu bé vào lúc khác: "Tôi tin rằng nó đến từ khu rừng, rơi xuống hồ và tiếp tục đi đến lâu đài."

"Hiệu trưởng, Longbottom đã thông báo với tôi rằng tôi phải chăm sóc thêm nhiều bệnh nhân nữa phải không?" Pomfrey hỏi khi bà bước vào phòng, Neville đang run rẩy đứng đằng sau cô. "Trời ơi!" Nữ phù thủy nhìn rõ căn phòng rồi vội vã chạy tới.

"Thật tốt là trò ở đây, Neville." Cụ Dumbledore mỉm cười và ra hiệu cho cậu bé lại gần. "Tại sao trò và những người bạn cùng Nhà của trò lại ra ngoài vào đêm muộn như vậy?"

Neville sợ hãi nhìn Snape, nhưng người đàn ông này không đưa ra manh mối nào cả. Cậu nuốt khan. McGonagall quát lớn rằng cậu phải trả lời hiệu trưởng, và Neville gần như ngất đi vì do dự. Cậu đã phải trải qua một khoảng thời gian đủ khó khăn để suy nghĩ như thế này. Và bà Pomfrey đã cứu cậu ấy.

"Cậu bé đó đã bị chấn thương ma thuật nghiêm trọng. Hãy để cậu ấy nghỉ ngơi và đặt câu hỏi sau." Bà trừng mắt nhìn họ. "Tôi có bệnh nhân cần chăm sóc, và tôi sẽ yêu cầu thầy rời đi nếu thầy tiếp tục làm gián đoạn công việc của tôi."

"Neville, đến ngồi đi," cụ Dumbledore tử tế nói. "Chúng ta chỉ đang kiệt sức vì sự kiện bất ngờ này. Chúng ta không tức giận và bạn bè của trò không gặp rắc rối gì đâu. Hãy kể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra, hmmm?"

"Ron và Hermione muốn ở đó vì bác Hagrid," Neville nói chậm rãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của hiệu trưởng. "Họ rời đi sau bữa tối để đến thăm bác ấy. Ga-"

Severus cảm thấy tim mình thắt lại và với sức mạnh sinh ra từ mong muốn bảo vệ mãnh liệt dành cho Harry, ông đã tạo ra một rào cản giữa phép thuật đọc tâm của hiệu trưởng và tâm trí của Neville.

"-H-harry," Neville cuối cùng cũng lắp bắp, mặt đỏ bừng, "và con đã lẻn theo họ."

"Để làm gì, con trai?" Cụ Dumbledore khuyến khích. "Ta đảm bảo với trò rằng bất cứ điều gì trò nói sẽ không khiến trò hoặc bạn bè gặp rắc rối."

"Tất nhiên là không rồi," Severus cười khẩy một cách ác độc, chỉ để duy trì hình tượng của mình.

Cụ Dumbledore liếc nhìn ông một cách sắc bén trước khi quay lại với Neville.

"C-chúng con đã đợi cho đến khi bác Hagrid buộc Hermione và Ron rời đi và để t-thầy và những người thuộc Đội Xử lý Sinh vật Nguy hiểm vào trong chòi trước khi lẻn tới và trốn thoát cùng Buckbeak. Chúng ton đang đi dọc khu rừng thì nhìn thấy Ron và Hermione đang đuổi theo thứ gì đó. Lúc này Ron đang ở gần cây liễu và bị một con chó đen to lớn tấn công. Con c-chó kéo cậu ấy đến cây liễu và kéo vào trong. Con được bảo phải trói Buckbeak sâu hơn trong rừng và đi tìm sự giúp đỡ, trong khi H-harry chạy xuống để giúp Hermione và Ron. Giáo sư S-snape là giáo viên đầu tiên con gặp. Con kể cho thầy ấy nghe mọi thứ rồi quay trở lại Tháp."

"Thật không tin được," McGonagall lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Gryffindor mũm mĩm vì nhiều quy tắc mà cuộc giải cứu đã phá vỡ.

Cụ Dumbledore cười khúc khích khi vỗ nhẹ vào vai Neville. "Có thể là như vậy. Nhưng các chàng trai đã làm điều đó vì mục đích cao cả là cứu một mạng sống, và vì điều đó chúng ta có thể có sự tha thứ ở đây, ta đảm bảo."

"Mặc dù chúng có thể đã làm tất cả việc đó công cốc." Snape nhếch mép cười. "Con bằng mã rất có thể đã chết. Khu rừng khó có thể an toàn phải không?"

Neville cảm thấy nước mắt dâng đầy trong hốc mắt. Cụ Dumbledore lại vỗ về cậu và nạt Snape. Neville đỏ mặt. Cậu ấy không thực sự khó chịu vì Buckbeak. Sẽ thật kinh khủng nếu sinh vật xinh đẹp đó chết đi, nhưng cá nhân cậu cũng không gắn bó với nó cho lắm. Không, có thứ gì đó khác đang lôi kéo cảm xúc của cậu, khiến chúng bay theo hàng trăm hướng khác nhau. Pomfrey đến và niệm chú vào cậu. Ngay lập tức cậu cảm thấy ổn định hơn nhiều.

"Tôi đã nói gì nào? Bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi! Quay lại giường đi, cậu Longbottom, ngay lập tức!"

"C-con-con muốn ở lại với Harry," cậu lo lắng nói.

"Minerva, có thể không?" cụ Dumbledore hỏi.

Với một tiếng thở dài, cô biến một chiếc giường khác cạnh Harry, và Neville háo hức leo lên đó. Pomfrey nhét cậu vào chăn và iếm bùa cho cái chăn ấm lên trước khi quay lại với các vị giáo sư. Cụ Dumbledore đã hỏi câu hỏi mà tất cả họ đều muốn có câu trả lời.

"Họ thế nào?"

"Cậu Longbottom sẽ tự phục hồi trong khoảng một ngày nữa. Cậu Weasley bị gãy ống chân và cánh tay. Tôi đã nối lại chúng và chăm sóc vết thương tốt nhất có thể. Cậu ấy sẽ có thể rời đi vào sáng mai. Cô Granger không gặp vấn đề gì ngoài việc bị căng thẳng trầm trọng. Tôi đã cho trò ấy thuốc phục hồi và để trò ấy vào một giấc ngủ sâu hồi phục. Trò ấy cũng sẽ được rời đi vào buổi sáng. Cậu Black và Potter là những người bị nặng nhất. "

"Họ bị làm sao thế?" Severus hối hả hỏi. Ông hối hận vì sự bộc phát của mình ngay khi thấy được sự chú ý đầy tò mò của giáo sư McGonagall và cụ Dumbledore. Ông cười nhạo họ. "Họ đã ở khu vực tồi tệ nhất của cơn bão. Tôi không mong điều đó xảy ra với bất kỳ ai. Kể cả tên Black."

"Tất nhiên là không, con trai ạ." Cụ Dumbledore mỉm cười, vỗ nhẹ vào cánh tay người đàn ông đang khó chịu trước khi chuyển sự chú ý trở lại nữ vương bệnh thất.

"Cậu Black có triệu chứng gần như bị bọn giám ngục hút cạn linh hồn đến chết. Hơn nữa, còn bị suy dinh dưỡng nặng và mắc bệnh viêm phổi trầm trọng. Như thầy đã biết, nếu thầy kìm nén bệnh tật thay vì chăm sóc nó thì nó sẽ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã tháo gỡ phong ấn pháp lực của cậu ấy ra và cậu ấy hiện rất ốm nhưng ổn định. Cậu ấy sẽ cần một tuần nghỉ ngơi trên giường và được chăm sóc liên tục. Tôi khuyên nên thường xuyên dùng dược Hưng phấn nếu cậu ấy có dấu hiệu trầm cảm. "

"Còn Harry?" Cụ Dumbledore hỏi, ánh mắt rơi vào cậu thiếu niên nhỏ nhắn.

"Cậu Potter lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cậu ấy gần như cạn kiệt toàn bộ lõi phép thuật và rơi vào tình trạng hôn mê. Có khả năng là cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại, Albus. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể."

"Cảm ơn Poppy." Cụ Dumbledore mỉm cười với bà. "Tôi tin chắc rằng họ đang được chăm sóc bởi một chuyên gia."

Cô ấy ậm ừ và đi kiểm tra những bệnh nhân khác của mình. Severus cảm thấy trái tim mình lạnh đi. Harry có thể không bao giờ tỉnh dậy, và ngay cả khi cậu tỉnh dậy, các triệu chứng của Black cho thấy hắn và Harry đã bị bọn giám ngục tấn công trước khi Demon thoát ra. Đó có lẽ là lý do tại sao nhân cách mạnh mẽ được phép ra ngoài. Vì vậy, ngay cả khi Harry tỉnh dậy, cậu ấy cũng có thể không được như trước.

Cũng như Snape, Neville biết điều này là như thế nào và bắt đầu nức nở,cậu thu hẹp khoảng cách giữa giường của cậu và của Harry khi cậu nắm lấy bàn tay của người bạn bất tỉnh. McGonagall cũng đang khóc nhưng lặng lẽ hơn và lưng cứng ngắc, ngoảnh mặt đi. Cụ Dumbledore mỉm cười mệt mỏi với cả hai.

"Đừng như thế," cụ nói. "Harry sẽ ổn thôi. Cậu ấy là một chàng trai trẻ mạnh mẽ và vẫn còn hy vọng mà."

Không ai nói gì trong một lúc lâu. McGonagall là người đầu tiên lên tiếng. "Còn Black thì sao?"

"Anh ấy chưa bao giờ được xét xử công bằng sau những phản ứng dữ dội về tất cả những gì đã xảy ra. Chúng ta không thể gửi anh ta trở lại Azkaban nếu anh ta vô tội," cụ Dumbledore nói.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì? Giấu hắn ở đây?" Severus trừng mắt giận dữ, thể hiện rõ quan điểm của mình về hành động đó.

"Có lẽ không." Cụ Dumbledore cười hóm hỉnh. "Hogwarts không thể khơi dậy sự ngờ vực với Bộ nữa. Không. Poppy sẽ đảm bảo rằng anh ấy đã bình phục và sau đó anh ấy sẽ lại biến mất. Có thể Remus sẽ đưa anh ấy đi và dành thời gian cho anh ấy. Nhưng trước đó chúng ta có nhiều việc cấp bách hơn vấn đề trước mắt. Minerva, chúng ta sẽ kiểm tra một vòng quanh trường. Severus, tôi tin rằng cậu cần nghỉ ngơi một chút và chăm sóc các học trò Slytherin Nhà cậu. Sinistra đã chăm sóc họ khi cậu vắng mặt."

Severus cúi đầu và sải bước ra khỏi phòng, đấu tranh từng li từng tí với sự thật là ông không muốn rời xa Harry. Cụ Dumbledore và McGonagall đi theo ông với tốc độ chậm hơn. Neville bị bỏ lại một mình mà không có một lời dặn dò nào từ họ. Suy nghĩ của cậu đang hướng về Harry. Cậu chỉ vừa tìm được người hiểu mình, chỉ vừa tìm được một người anh em.

Thật không công bằng khi Harry bị tước đoạt khỏi cậu ấy. Không thể sớm như vậy. Không giống bố mẹ cậu. Cậu không nghĩ mình có thể chịu đựng được việc có thêm một người thân yêu khác nằm trong bệnh viện, còn thở nhưng vô hồn như một con búp bê. Cậu khóc thút thít và ước ao có được một chiếc dao ở đây khi việc thở trở nên khó khăn.

_______________

Một bóng ma bước ra từ góc tối. Cơn bão đã đánh thức anh và anh thấy mình được kéo đến bệnh xá. Trong nhiều phút dài anh đã quan sát sự hỗn loạn ở đó. Anh đã rất ngạc nhiên khi giáo sư Snape bước vào với vẻ mặt run rẩy. Vì tò mò, anh đã im lặng đi theo, không ai nhìn thấy anh. Không ai có thể trừ khi anh muốn điều đó. Anh bị sốc bởi những cuộc trò chuyện sau đó.

Bây giờ anh đang đứng nhìn chằm chằm vào cậu bé vụng về nhất trường và vị cứu tinh của thế giới. Nhẹ nhàng, anh lướt qua tâm trí cậu bé đầu tiên và kinh hãi. Neville đang bị đau đớn về mặt tinh thần, lõi ma thuật của cậu ấy đang hỗn loạn. Các giáo sư liệu có biết cậu ấy đang bị sao không? Họ có chú ý đến các dấu hiệu không? Nhưng có lẽ họ đã mất khả năng nhận biết một Pháp sư nguyên tố. Đã gần ba trăm năm kể từ khi vị pháp sư nguyên tố cuối cùng xuất hiện. Và hàng trăm năm nữa kể từ khi một người được sinh ra với sự kết nối với Trái đất. Điều này cũng giải thích tại sao Gryffindor lại có khả năng niệm phép dưới mức trung bình. Phép thuật của Neville không phù hợp với bùa chú tiếng Latin và những cú vẩy đũa phép. Cậu sở hữu một loại phép thuật chuyên biệt hơn, vừa mạnh mẽ hơn vừa ít hữu ích hơn trong việc làm hàng ngày.

Tâm trí của Harry thì hoàn toàn khác. Con ma nao núng lùi lại khi nỗi kinh hoàng tràn ngập tâm trí anh. Anh thoáng nhìn thấy một cậu bé năm tuổi đang khóc trong tủ tối trước khi mọi thứ trở nên tối đen như mực. Đôi mắt của hồn ma mở to. Điều này không thể đúng được; Harry lớn hơn năm tuổi rất nhiều. Rùng mình khi đào sâu hơn vào nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng bất lực, anh đến được một cánh cửa. Anh đẩy nó và phải cúi xuống để bước qua.

Con ma nhìn quanh căn phòng hình tròn. Những bức tường bằng đá, giống như một lâu đài và không có trần nhà. Tấm thảm màu trắng, một chiếc ghế dài màu đen sang trọng nằm ngay chính giữa phòng và những tấm rèm màu kem treo quanh phòng là vật trang trí duy nhất. Anh bước tới chiếc ghế dài và mở to mắt. Nằm đó là Harry mà anh đã thấy ở Hogwarts, đang ngủ say. Bóng ma lướt qua tâm trí của Harry này, nhưng anh không cảm nhận được gì cả. Harry đang hôn mê đúng như bà Pomfrey đã nói, nhưng trước đó thì sao? Đứa trẻ sợ hãi đó, khóc ngay cả trong giấc ngủ? Cau mày, hồn ma nhìn quanh và thấy năm cánh cửa.

Điều này không giống bất kỳ tâm trí nào khác mà anh đã chạm vào. Không ai có phòng hoặc cửa. Linh hồn, màu sắc và hình ảnh tượng trưng cho con người ở đâu? Có phải họ được bảo vệ sau cánh cửa không? Chỉ có một cách để tìm ra, anh nghĩ và đối mặt với cánh cửa tủ gỗ nhỏ mà anh đã đi qua.

Cánh cửa ngay bên trái của nó rất lớn. Hagrid sẽ dễ dàng vượt qua nó. Được làm bằng đá dày màu xám đen với bản lề lớn bằng sắt đen và hai dải sắt vắt chéo theo chiều dọc, trông nó không thể bị phá vỡ. Và không có cách mở nó. Ổ khóa đen nặng nề không có lỗ khóa nào có thể nhìn thấy. Thay vào đó, anh chuyển sự chú ý sang cánh cửa vuông bình thường ở bên phải tủ chén.

Nó được sơn màu trắng và có tay nắm cửa tròn bằng đồng. Con ma xoay nó và ngó vào. Căn phòng rất đẹp. Tấm thảm có màu trắng giống như trong phòng khách và tường có màu xanh da trời. Ngay đối diện cửa là một chiếc giường đôi với chăn bông họa tiết hoa hồng và những chiếc gối màu hồng cùng tông. Một cô bé nằm trong đó. Con ma bước lại gần để nhìn. Mái tóc dài và dày màu vàng của cô ấy rất đẹp nhưng các đường nét lại bị cố định trên khuôn mặt tròn xinh xắn. Quầng thâm nằm dưới mắt cô. Anh chạm vào tâm trí cô. Nó thật tối. Cô ấy cũng đang hôn mê. Anh nhìn quanh phòng, tin tưởng rằng cô gái sẽ không thức dậy và bắt được anh.

Có một chiếc bàn sơn trắng dựa vào tường, đối diện với chân giường. Nó nằm dưới một cửa sổ lớn đón ánh nắng vàng ấm áp. Cây cối ở đó trông khỏe mạnh và hạnh phúc. Dụng cụ làm vườn nằm cạnh đó. Dựa vào bức tường giống như cánh cửa, anh có thể thấy một tủ sách nhỏ. Nó có những cuốn sách hướng dẫn nghi thức và sách dạy nấu ăn trên kệ. Một chiếc tạp dề màu trắng được treo trên chiếc móc bạc bên cạnh. Ở phía bên kia là một chiếc ghế đọc sách nhỏ và một chiếc gương hình bầu dục. Lắc đầu, anh lùi lại.

Cánh cửa phía bên kia phòng cô gái được làm bằng gỗ gụ đỏ. Phía trên nó được uốn cong thành nửa vòng tròn và có chạm khắc hình rắn rất tinh xảo, khá đẹp và không hề đáng sợ. Tay nắm cửa là loại phải bóp mới mở được. Anh mở nó ra. Một lò sưởi bằng đá ở phía bên phải và có ngọn lửa nhẹ nhàng cháy trong lò, tỏa ánh sáng khắp căn phòng. Một chiếc ghế đọc sách lớn màu đen đặt bên cạnh và một chiếc gương dài màu bạc ở phía bên kia. Căn phòng được trải thảm màu đen và anh không thể phân biệt được màu tường vì những giá sách bằng gỗ gụ và rất nhiều sách chất đầy trên đó.

Sự chú ý của anh chuyển sang chiếc giường bốn cọc lớn được làm từ cùng loại gỗ. Chiếc giường dày màu xanh đậm che khuất tầm nhìn của cậu thiếu niên đang ngủ cho đến khi anh đứng ngay cạnh giường. Cậu bé trông nhiều nhất chỉ mười lăm tuổi và có mái tóc đen dài đến cằm và những đường nét góc cạnh. Một chiếc khuyên bạc lấp lánh trên tai trái của cậu. Giống như Harry và cô bé, tâm trí cậu thiếu niên đang hôn mê. Con ma nhìn xuống khuôn mặt của cậu bé và cau mày. Cậu bé trông giống như anh trai của Harry vậy, nét mặt của họ rất giống nhau. Anh nghĩ lại khuôn mặt tròn trịa của cô gái. Đúng, cô ấy trông cũng hơi giống Harry, chỉ có điều khuôn mặt cô ấy đầy đặn hơn thay vì gầy đi và cô ấy trẻ hơn Harry chứ không già hơn. Băn khoăn, hồn ma lặng lẽ kéo cánh cửa gỗ gụ đóng lại rồi đi sang bên cạnh.

Cánh cửa này là gỗ sồi màu vàng ấm áp. Ở giữa có khắc một đầu sư tử và tay nắm cửa bằng vàng ròng. Nó lặng lẽ mở ra và anh bước vào trong. Sàn nhà được làm bằng gỗ cứng phù hợp với cửa và các bức tường có màu vàng nhạt. Một bục đấu tay đôi khổng lồ ở bên phải và có ba hình nộm trên đó xếp thành hình tam giác. Ánh sáng lóe lên từ trần nhà, nhưng con ma không thể tìm thấy nó đến từ đâu. Bức tường phía bên trái được đặt rất nhiều kệ sách và những cuốn sách về Phòng chống nghệ thuật hắc ám chất đầy trên đó. Chiếc giường bốn cọc giống hệt chiếc ở phòng trước nhưng có ga trải giường màu đỏ hồng ngọc. Thiếu niên trong đó trông cơ bắp hơn cậu bé kia nhưng vẫn gầy. Mái tóc dày, màu nâu vàng rối bù, giống như mái tóc của Harry, trải dài trên một chiếc gối màu đỏ. Cậu bé trông mười lăm tuổi và rất giống cậu thiếu niên trước nhưng đường nét kém sắc sảo hơn. Cậu ta có lẽ là người giống với ngoại hình của Harry nhất, nhưng đường quai hàm của cậu bé này góc cạnh hơn một chút. Một lần nữa, tâm trí cậu thiếu niên cũng hôn mê vì cạn kiệt ma thuật.

Con ma rời đi và nhìn vào bức tường đá đầy vết cắt ngăn cách phòng Gryffindor với cánh cửa đá bị khóa. Bức tường đá bị ăn mòn và trầy xước. Anh ta muốn tìm một cánh cửa ẩn, nhưng không có gì ở đó cả. Anh cau mày và quay người nhìn ra phòng khách. Anh ấy không hiểu. Đây là tâm trí của Harry. Làm sao Harry có thể ở đây trong tâm trí cậu, và những người kia là ai? Anh chị em ruột? Nhưng bằng cách nào? Tại sao họ có phòng riêng? Tại sao họ cũng hôn mê?

Anh nhìn vào cánh cửa tủ bát. Điều đó không đúng. Không phải tất cả họ đều hôn mê. Tâm trí mà anh dùng để đi qua chỉ là đang ngủ. Anh đi tới và mở cửa. Nó cũng tối như mọi tâm trí đang ngủ. Anh kiên nhẫn chờ đợi và được đáp lại bằng những đoạn giấc mơ của đứa trẻ. Có những ảnh chớp nhoáng của những cơn đau, sợ hãi, những lời lăng mạ và la hét kinh hoàng. Anh ta nao núng lùi lại. Quá nhiều và anh cẩn thận thoát ra khỏi giấc mơ và tâm trí cậu bé.

Anh đứng cau mày nhìn vị cứu tinh bé con con. May mắn thay, Neville đã ngủ. Con ma không biết nó vừa trải qua hay tìm thấy gì trong đầu Harry. Nó gần giống như tâm trí đang ngủ yên trong hộp sọ của Harry là của một đứa trẻ mới biết đi bị bạo hành và tổn thương nặng nề. Bóng ma lắc đầu. Anh ấy không hiểu chút nào, nhưng anh ấy sẽ hiểu. Anh ấy sẽ tìm được câu trả lời; tất cả những gì anh ta phải làm là thám thính nhiều hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com