TruyenHHH.com

Broken Mind Fractured Soul Drahar


Khu 49, Thương tổn pháp thuật vĩnh viễn, là nơi dành cho những bệnh nhân sẽ ở lại bệnh viện St. Mungo trong một thời gian rất dài, và trong một số trường hợp, như vợ chồng Longbottom, là suốt quãng đời còn lại của họ. Neville biết rõ từng centimet của khu vực này vì đã đến đây nhiều lần. Một phù thủy tốt bụng, vui vẻ chào đón Neville như thể cậu là một phần của gia đình cô và tự giới thiệu mình tên là Miriam Strout với Harry.

"Thật vui khi gặp được bạn của Neville. Thằng bé thực sự là một cậu bé dễ thương." Cô mỉm cười và vỗ nhẹ vào đầu Neville một cách trìu mến. "Bố mẹ cậu vừa mới ăn xong bữa trưa. Vào đi."

"Cảm ơn," Neville lầm bầm. Cậu quá mệt để có thể nói to hơn, nhưng ít nhất thì cậu không nói lắp.

Harry nhìn quanh khi đi theo Neville. Có một số không gian rộng rãi được che chắn bằng những tấm vải lớn màu trắng treo quanh mỗi khu vực. Có lẽ họ đóng chúng lại vào ban đêm, Harry nghĩ khi nhìn thấy một phù thủy nước da vàng vọt, trông có vẻ buồn bã đang nằm trên một chiếc giường bình thường. Người đàn ông đang nhìn chằm chằm lên trần nhà và lẩm bẩm một mình. Anh ta dường như không nhận thức được bất cứ điều gì xung quanh mình. Ngoài ra còn có một người phụ nữ mọc lông khắp cơ thể giống như Hermione khi cô vô tình sử dụng sợi lông mèo với Thuốc Đa dịch của mình.

Neville đến gần khu vực có rèm cuối cùng. Thay vì màu trắng, những tấm rèm này có những bông hoa nhỏ màu hồng tinh tế. Các cậu bé đi qua nó. Ông bà Longbottom nằm trên chiếc giường cỡ lớn với ga trải giường màu trắng và chăn bông cùng tông. Họ tựa lưng vào những chiếc gối mềm mại màu hồng. Một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ chạm khắc nằm ở cạnh giường và một chiếc tủ quần áo được dựng cạnh bức tường phía xa. Hai cái khay đang được đặt vào lòng bố mẹ Neville.

"Bố, mẹ." Neville đổ sụp xuống chiếc ghế tựa có đệm và gục mặt vào tay.

Người đàn ông và người phụ nữ gầy gò trên giường ngây ngô mỉm cười, máy móc đưa thìa lên miệng. Ông Longbottom đã ăn xong bữa nhưng vẫn tiếp tục nhấc thìa lên hết lần này đến lần khác. Harry cảm thấy nước mắt cay xè và rơi xuống. Silas lắc vai để họ thoát khỏi cảm giác phục tùng mà Harry vừa dâng lên và bước đến bên Neville. Cậu nắm chặt vai cậu bé.

"Neville, hãy kể với bố mẹ cậu những gì cậu đã làm. Họ sẽ tự hào đấy." Cậu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Neville và trịnh trọng gật đầu . "Đúng vậy. Nếu không có cậu, Harry đã không thể nhìn thấy bản chất bóng nhẫy nhầy nhụa của gã đó là như thế nào. Tôi rất biết ơn vì điều đó."

Neville cười khúc khích. Làm sao Silas có thể nói 'bóng nhẫy nhầy nhụa' một cách nghiêm túc như vậy? Cậu lau nước mắt và nhìn bố mẹ mình. Cậu chậm rãi kể cho họ nghe về chuyện đã xảy ra. Silas thỉnh thoảng cắt ngang với những lời lăng mạ hoa mỹ về Lockhart. Ông Longbottom ngừng ăn không khí giữa chừng và nhìn con trai mình bằng đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Bà Longbottom mỉm cười và ngâm nga.

"Cậu có phiền nói về chuyện đã xảy ra không?" Silas tế nhị hỏi khi thấy Neville im lặng.

Cậu bé cúi đầu, mái tóc nâu xám gần như rối bù như mái tóc của Harry. Silas định chuyển chủ đề, nhưng cậu bé bắt đầu nhẹ nhàng. Cậu giải thích rằng Bellatrix Lestrange cùng với một số người khác đã tra khảo cha mẹ cậu khi Chúa tể Hắc ám đột nhiên biến mất.

Mụ biết rằng gia đình Longbottom rất thân thiết với cụ Dumbledore và chắc chắn rằng họ sẽ biết Chúa tể Hắc ám đã đi đâu. Họ không nói, nên mụ và những Tử thần Thực tử khác đã tra tấn họ bằng Lời nguyền Tra tấn, một thần chú Hắc ám khiến nạn nhân cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi. Chúng tra tấn họ trong hơn một giờ cho đến khi họ hoàn toàn mất trí.

"Mụ ta đang ở Azkaban à?" Silas hỏi, giọng đều đều và mắt nhìn ông Longbottom đang chảy nước dãi.

"Đúng vậy," Neville thì thầm. Cậu đứng lên và nhẹ nhàng lau miệng cho bố mình bằng chiếc khăn ăn lấy từ khay của ông.

"Tiếc thật."

Neville quay lại nhìn Silas, không chắc về cái mình nhìn thấy. Khuôn mặt của Harry nhìn chằm chằm vào cậu với sự nghiêm túc chết người và cậu rùng mình trước khi quay lại với bố mẹ mình. Silas đứng dậy và đi đến cửa sổ duy nhất trong phòng. Cậu dựa vai vào tường, hai tay đút túi (và đặt trên cây đũa phép). Neville tỉ mỉ chăm sóc bố mẹ và tận hưởng thời gian ở một mình với họ.

Chưa đầy mười lăm phút sau, tấm màn được nhẹ nhàng kéo sang một bên và Severus ra hiệu cho họ. Neville hôn lên má bố mẹ và ôm họ. Người đàn ông và người phụ nữ không thực sự đáp lại, nhưng tiếng ngâm nga của bà Longbottoms to hơn một chút. Neville mỉm cười và đi theo Silas. Cậu đóng rèm phía sau lại.

"Tại sao trò ở đây?" Severus nhướng mày hỏi. Silas chỉ nhìn chằm chằm vào ông. Giáo sư cau có, nhưng ông không thúc ép tìm kiếm câu trả lời. Thay vào đó ông quay sang Neville. "Trò có muốn quay lại trường không? Chúng ta còn hơn nửa giờ ở đây. Chúng ta có thể đi London ăn trưa nếu trò muốn."

Neville gần như mỉm cười đáp lại giáo sư của mình. Người đàn ông luôn tự chủ này rõ ràng đang không thoải mái, nhưng bản năng của Neville đã mách bảo cậu giữ nụ cười bên trong. Snape sẽ "tàn sát" cậu vì điều đó, chắc chắn luôn. "Con muốn đi ăn, thưa Giáo sư."

"Tốt lắm," ông nói và dẫn họ ra khỏi St. Mungo's và vào London.

___________________

Từ "Bóng nhẫy nhầy nhụa" mà tui dùng bản gốc là slimeball - một từ lóng chỉ mấy người tệ hại, hãm lol, đáng khinh... nói chung. Mà kiểu tui thấy mấy thứ đã nhớp nhớp nhầy nhụa, bẩn bẩn cũng kinh y chang, nên dịch thành thế.

_______________________

Harry tỉnh dậy và thấy mình đang ngồi trong một quán ăn. Snape đã chọn vị trí dựa vào tường để ông có thể quan sát cửa sổ và cửa ra vào. Neville ngồi đối diện cậu và Harry ngồi giữa họ, quay lưng về phía cửa sổ. Cậu nhìn xuống tờ thực đơn đang cầm trên tay. Thực đơn gồm mười loại bánh sandwich khác nhau và hai món súp. Cậu liếc nhìn bạn mình.

Khuôn mặt của Neville tái nhợt và mệt mỏi, nhưng có một sự nhẹ nhàng nào đó trên đôi vai cậu ấy mà trước đây chưa từng có. Cậu vẫn chưa hoàn toàn tự tin hay vui vẻ, nhưng đã có sự cải thiện. Harry cựa quậy một cách khó chịu; cậu thật vô dụng. Cậu đã ngất đi ba lần và hầu như không nói gì với Lockhart.

"Cậu thực sự dũng cảm," Cậu nói. "Những gì cậu đã nói với gã đó."

Neville giật mình ngước lên nhìn Harry, đôi mắt nâu của cậu đang tìm kiếm thứ gì đó mà Harry không thể gọi tên. Cậu giữ vững ánh mắt ngọc lục bảo và hy vọng Neville có thể thấy được sự tôn trọng của cậu. Tuy nhiên, Neville còn nhìn thấy nhiều hơn thế vì cậu ấy cau mày và nói, "Cậu cũng đã làm điều đó, Harry."

"Quả thực," Severus nói quả quyết. "Cả hai đứa đều nhìn thấy gã như một con sâu thảm hại và đã nói vào mặt gã như thế."

Neville cười khúc khích một cách lo lắng, vẫn hơi sợ giáo sư của mình; "Silas gọi gã như thế, và cả bóng nhẫy nhầy nhụa nữa."

Severus để mình mỉm cười với cậu bé. "Vậy chúng ta có chung nhận thức rồi."

Neville thư giãn một chút trước hành động đó và mỉm cười đáp lại. Người phục vụ bước tới và hỏi họ muốn gọi món gì. Neville quay sang cô và khiến cốc nước của cậu bay xuống sàn. Người phục vụ kêu lên và mặt Neville đỏ bừng khi ngồi xuống sàn và cố gắng giúp dọn dẹp. Tất nhiên cậu chỉ khiến nước lan ra xung quanh nhiều hơn.

Người phục vụ kiên quyết để cậu trở lại ghế và nói cậu ngồi im. Mặt hẵng còn đỏ, cậu quay lại nhìn giáo sư và bạn mình. Snape cười khẩy có vẻ chế nhạo, nhưng có một tia thích thú trong đôi mắt đen của ông. Harry thậm chí còn không buồn cố gắng che giấu nó. Cậu bật cười. Cuối cùng Neville cũng cười theo họ.

_____________

Khi họ quay về trường, hiệu trường và Remus vẫn chưa trở về. Họ thở phào và hi vọng không bị phát hiện về việc biến mất khỏi trường mà không có sự cho phép. Neville và Harry vừa quay Tháp thì bị gọi bởi một tờ giấy từ Remus nhắn họ đến văn phòng gặp ông. Harry lo lắng. Cậu nhớ rất rõ phản ứng của vị người sói khi ông biết được người bị hại bởi vị cựu giáo sư kia là ai.

Hồi tưởng

Harry đứng ở hàng lang trước cửa văn phòng Remus cùng với Neville. Họ đã đứng đó tầm 10 phút hoặc hơn trước khi cánh cửa bật mở và Snape ra ra dấu cho họ đi vào. Harry tuyệt vọng nhìn sang Neville, nhưng cậu bé lắc đầu. Harry nuốt khan và bước một bước về trước khi nghe Snape nói: "Đây là hai đứa mà sẽ đi cùng tôi."

Harry bắt gặp ánh mắt lo lắng của Remus, vặn vẹo mảnh áo trong tay. Với vẻ đau đớn tột cùng hiện rõ lên khuôn mặt, như thể Remus vừa bị đánh vậy. Rồi nhìn sang Neville, im lặng đứng bên cạnh Harry với khuôn mặt trắng bệch, rồi quay lại với cậu bé nhỏ con.

"Harry?" ông nhẹ nhàng hỏi. Đây không phải sự thật. Harry chỉ ở đây vì lý do nào khác thôi, Remus tự nhủ, nhưng khi cậu bé tóc đen gật đầu, nước mắt dâng lên trong đôi mắt xanh mà Lily đã trao lại cho đứa con duy nhất của cô. Remus cảm thấy một cơn thịnh nộ lạnh lẽo bao trùm lấy mình và ông hướng đôi mắt thuần màu vàng về phía Severus. 'Tôi sẽ đi cùng thầy."

"Không," Severus nói bằng giọng nhẹ nhàng đến không ngờ. "Thầy sẽ đi giữ chân Hiệu trưởng để hai đứa trẻ có thể đối mặt với nỗi sợ hãi của chúng."

"Làm ơn, Remus" Harry cầu xin bằng thì thầm bé như muỗi. "Con... con phải l-làm điều này nếu không những g-giấc mơ sẽ không b-buông tha cho con mất."

Remus quay lại và kéo hai đứa trẻ vào một cái ôm thật chặt và đầy yêu thương. Harry và Neville khóc rấm rức trên vai ông khi ông nhẹ nhàng đung đưa và vỗ về hai đứa trẻ. Severus kiên nhẫn và im lặng đứng trong góc. Hai cậu bé đứng dậy sau một chốc và Remus mỉm cười tự tin với họ. Severus làm một dòng ghi chú cho bản thân là không được đánh giá thấp kỹ năng đóng kịch của người đàn ông này trong tương lai.

"Ta biết hai đứa có thể làm được điều này." Remus chắc chắn nói. "Ta rất tự hào về hai đứa. Đừng lo về thầy Hiệu trưởng. Để ông ấy lại cho ta."

"Cảm ơn, Remus." Harry nói và ôm ông thật chặt.

Neville đỏ mặt. "C-c-cảm ơn thầy."

"Đi ăn gì đó đi. Bữa tối sẽ bắt đầu sớm thôi." Remus xoa rối tóc họ. Cả hai nở một nụ cười yếu ớt và rời đi. Severus cũng cất bước đi theo nhưng, vị người sói ngăn ông lại. "Chờ một chút, nếu thầy không phiền, Severus"

Người đàn ông mắt đen quay lại, chiếc mặt nạ vô cảm lại được đeo lên. Đôi mắt của Remus dần trở nên vàng trở lại và Severus phải cố gắng chống chọi với cơn rùng mình bất an. Không được để lộ điểm yếu; mày đã vượt qua nỗi sợ hãi trong quá khứ rồi, ông kiên định tự nhủ.

"Xử hắn thay phần tôi," Remus trầm giọng nói, thật sự nghiêm túc.

Severus gật đầu và rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng.

Kết thúc hồi tưởng

Harry và Neville đi xuống văn phòng của Remus và ngay lập tức bị cuốn vào một cái ôm. Ông hỏi họ mọi việc diễn ra như thế nào. Họ nói với ông ấy những chuyện cơ bản và ông không ép họ kể rõ hơn. Ông nở nụ cười tự hào với các cậu bé và chẳng mấy chốc chúng đã cười lớn khi ông kể cho chúng nghe về chuyến du ngoạn của ông với hiệu trưởng.

______________

Theo những gì họ biết, cụ Dumbledore không biết gì chuyến đi của họ ngoài trường học và cuộc sống đã trở lại bình thường. Các lớp học tiếp tục và mọi người đều bận rộn. Ron đã dành vài giờ nghiên cứu luật pháp để cố gắng giúp đỡ Buckbeak. Hermione luôn làm bài tập. Neville đã giúp đỡ cô khi Harry đang tập Quidditch.

Harry và Neville vẫn tiếp tục trị liệu hai lần một tuần nhưng cả hai đều không gặp ác mộng. Thỉnh thoảng vẫn có, nhưng không giống như trước đây. Số lần Neville tự cắt mình cũng giảm đi đáng kể và còn đi cùng Harry khi cậu ấy lẻn đi ăn trưa với Remus. Severus vẫn chế nhạo cả Harry và Neville trong lớp nhưng không còn tàn nhẫn như trước. Ông không giải thích tại sao mình phải duy trì hành vi xấu xa  này trong lớp. Harry đã ngộ ra việc ép hỏi lý do là vô dụng.

Silas và Gabriel ít ra Ngoài hơn, và khi Harry hỏi họ qua nhật ký lý do tại sao, họ trả lời rằng họ chỉ mệt và muốn chợp mắt một lát. Harry cũng không thắc mắc tại sao họ lại cần ngủ. Tuy nhiên, Rose vẫn cần Ra ngoài, nếu không cô ấy sẽ xuất hiện khi Harry ít muốn nhất.

Cậu đã có 2 lần suýt thì toang khi cô ấy đi ra trong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám và một lần khác khi cậu đang ở trong phòng ký túc xá chuẩn bị đi ngủ. Cả hai lần Neville đều kéo "cô ấy" ra khỏi những người quan sát và thuyết phục Rose lui về. Bây giờ Harry để cho cô ấy ra ngoài trong mỗi giờ học Thảo dược và đôi khi là khi cậu đang ăn trưa với Neville và Remus.

______________

Ngày 14 tháng 4 dần đến gần và đó là buổi sáng diễn ra trận đấu Quidditch cuối cùng: Gryffindor đấu với Slytherin. Harry và những người còn lại trong đội bước vào Đại sảnh đường, và lần thứ hai trong năm đó, gần như toàn bộ trường đã có mặt. Tại Ravenclaw, Gryffindor và Hufflepuff đều vang lên tiếng reo hò và vỗ tay khi họ bước vào. Tất nhiên, đội Slytherin đã rít lên với họ, nhưng rõ ràng là chiến thuật Quidditch ngầm của họ đã khiến họ không có bạn bè nào ở các Nhà khác.

Ngay sau khi toàn đội ăn xong, Oliver bắt đầu giục họ vào phòng thay đồ để chuẩn bị - mặc dù vẫn còn một giờ trước trận đấu. Neville bắt gặp ánh mắt của Harry khi cậu đứng lên và nói 'chúc may mắn'. Harry mỉm cười và gật đầu, giơ ngón tay cái lên và bạn cậu đáp lại với nụ cười toe toét. Ron vỗ vào lưng cậu, la hét cổ vũ và đẩy cậu theo cả đội. Hermione đang vỗ tay và mặc nhiều màu đỏ và vàng nhất có thể. Cảm thấy sự lo lắng giảm xuống và thay thế bằng sự phấn khích thuần túy, Harry bước ra sân.

"Không có gió," Oliver nhận xét khi anh chậm rãi kiểm tra cả bầu trời và sân cỏ. "Mặt trời hơi chói, có thể làm giảm tầm nhìn của em, hãy cẩn thận. Mặt đất khá cứng. Tốt, điều đó sẽ giúp chúng ta có một khởi đầu nhanh chóng."

Oliver đi đi lại lại và lẩm bẩm thêm một chút rồi đưa họ vào phòng thay đồ. Không ai nói gì và Harry cảm thấy sự lo lắng của mình đã quay trở lại. Trước khi kịp nhận ra, Oliver đã có một bài phát biểu đầy nhiệt huyết, yêu cầu họ chơi tốt hơn bao giờ hết vì anh trong trận đấu cuối cùng ở Hogwarts của anh. Trước khi Harry kịp nhận ra, cậu đã bước ra sân với cây Tia chớp trên tay. Khán đài chật kín và mọi khuôn mặt đều la hét và cổ vũ. Tiếng huyên náo thật khó tin, đặc biệt là khi không có gió át đi nó.

Lee giới thiệu cả hai đội, dù ai cũng biết ai là ai. Bà Hooch nêu luật lệ và các đội trưởng bắt tay nhau. Sau tiếng còi chói tai, mọi người đều vút lên không trung. Trận đấu bùng nổ ngay lập tức. Alicia giành được trái Quaffle và ngay lập tức để thua vào tay Warrington, người ngay sau đó bị George đập một quả Bludger vào tay.

Cứ mỗi phút trôi qua lại có một pha phạm lỗi khác được thực hiện. Mặt bà Hooch đỏ bừng vì thổi còi quá nhiều và cả hai đội đều trông như vừa đánh nhau, và mọi chuyện càng trở nên rối loạn hơn. Angelina gần như bị ném khỏi chổi khi Flint đâm sầm vào cô. Fred ném cây gậy đánh bóng của mình vào Flint, khiến anh ta bị gãy mũi. Montague đã nắm lấy đầu Katie thay vì trái Quaffle. Bole và Derrick đâm vào nhau một cách đau đớn giữa không trung sau khi cố gắng đâm (và thậm chí có thể giết chết) Harry. Bole đánh Angelina thật mạnh bằng cây gậy của mình. George và Fred thúc cùi chỏ vào mặt anh ta. Wood hứng hai trái Bludger vào bụng. Và cứ như thế.

Trong suốt thời gian đẫm máu và hỗn loạn này, các bàn thắng được ghi điểm và Harry đang chiến đấu để giữ Malfoy tránh xa trái Snitch cho đến khi Gryffindor tăng được năm mươi điểm. Nó không quá khó. Giống như Cho trước đó, tầm thủ tóc vàng không tự mình tìm kiếm trái Snitch mà thay vào đó là theo đuôi Harry.

Họ đã tăng đến bảy mươi điểm khi Harry thực sự đuổi theo quả Snitch, nhưng Malfoy đã tóm lấy đầu chổi của cậu, làm cậu chậm lại và khiến cậu mất tập trung đủ lâu để quả bóng vàng khó nắm bắt lại biến mất. Harry trả đũa bằng cách vây quanh Malfoy, khiến nó mất bình tĩnh và trở nên bối rối, nhưng sau đó cậu thấy Angelina, người đang di chuyển để ghi điểm, sắp bị cả đội Slytherin dàn hàng ngang tấn công.

Harry tách khỏi Malfoy và đâm phá họ. Đội Slytherin hoảng sợ và bay tán loạn khi cậu liều lĩnh đâm xuyên qua đội hình của họ. Cậu dừng lại và thực hiện một cú lật người nhanh để đảo ngược hướng trước khi phóng trở lại giữa sân. Angelina ghi bàn mà không bị thương, nhưng cậu kinh hoàng nhìn quả Snitch lại xuất hiện gần Malfoy hơn cả cậu. Tóc vàng đã nhìn thấy nó!

"Nhanh! Nhanh! Nhanh!" Harry nói với cái chổi của mình. Cậu đã làm được! Cậu gần như nằm lên cán chổi, xoay người tránh khỏi đường đi của hai trái Bludger – Cậu ở ngang mắt cá chân của Malfoy – Hai người ngang bằng – Harry lao người về phía trước, bỏ cả hai tay ra khỏi chổi – Cậu hất văng cánh tay của Malfoy ra và –

Hàng loạt tiếng la hét vang lên; lần đầu tiên sau tám năm cúp Quidditch là của Gryffindor!

_________________

Neville đứng trong bóng tối của phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Harry đã giành được Cúp ba tuần trước. Cậu bé tóc nâu đen đã vui vẻ không chịu nổi trong gần một tuần và bất cứ khi nào Oliver nhìn thấy nhóc Tầm thủ trong hành lang, anh ấy đều bật khóc và ôm lấy cậu học sinh năm ba nọ, nhưng giờ đây trường học yêu cầu sự chú tâm của mọi người.

Kỳ thi sẽ bắt đầu vào tuần tới và Harry và Neville đều khá chắc chắn rằng họ sẽ trượt nếu không học tập nghiêm túc. Hermione quá bận để có thể giúp họ. Ngoài ra, cô còn khó chịu với việc Neville không còn đến soát bài luận và bài tập của cô nữa. Ron cũng không giúp được gì. Cậu ấy đơn giản là không thể tập trung trong khoảng thời gian dài được.

Neville thở dài. Lúc đó đã muộn, gần mười một giờ, và họ có buổi trị liệu. Cậu đã chuẩn bị sẵn chiếc áo choàng tàng hình của Harry và Bản đồ Đạo tặc trong túi để sẵn sàng mang đi, nhưng Harry đang cuộn tròn ngủ trên chiếc ghế dài cạnh lò sưởi. Bốn tháng qua thật khó khăn. Sau khi ngăn Neville tự sát, đối mặt với Lockhart, đối phó với những buổi luyện tập không bao giờ kết thúc, Cúp Quidditch, cố gắng trụ vững trong lớp học của họ, trị liệu và làm những việc khác với tình trạng của cậu ấy, không có gì lạ khi Harry đã mệt muốn chết. Neville thực sự không muốn đánh thức cậu ấy. Có lẽ cậu có thể tự mình đi trị liệu và ghé qua lớp học của giáo sư Snape để nói với ông rằng Harry sẽ không đến.

"Neville?" Hermione hỏi thăm khi cô bước tới.

Neville đỏ mặt, xấu hổ vì bị bất ngờ và lắp bắp chào lại.

"Mình đang tự hỏi, Harry có ổn không?" cô hỏi và nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng lo lắng. "Mình biết mình bận và không thực sự có thời gian dành cho Ron và cậu ấy, nhưng mình nhận thấy rằng năm nay cậu ấy có vẻ hơi... khác thường. Mình đã hỏi Ron, nhưng cậu ấy cũng không biết gì và Harry thì quá kín đáo. Mình đang tự hỏi liệu cậu ấy có nói gì với cậu không. Gần đây cậu ấy hay quanh quẩn cạnh cậu nhiều lắm."

Neville nổi giận. Harry đã 'quanh quẩn bên cậu'? Điều đó nghĩa là gì? "Tớ không biết." Cậu nhún vai và làm ra vẻ mặt ngơ ngác nhất của mình. "Bọn mình chỉ mới trở thành bạn bè. Tớ không nghĩ cậu ấy sẽ nói với tớ điều gì quan trọng."

"Cũng đúng" Hermione thở dài. "Nhưng có lẽ cậu quên mất thì sao? Nó có thể là điều gì rất nhỏ. Cậu có chắc là cậu ấy không để lộ thứ gì không? Mình lo là cậu ấy có thể bị ốm. Cậu ấy xanh xao và còn cả có quầng thâm dưới mắt."

Cô thực sự bắt đầu làm cậu phát điên. "Harry bây giờ trông khá hơn nhiều so với vài tháng trước," Neville nói với cô, cố gắng không trợn trắng mắt. "Và tớ sẽ không quên điều quan trọng mà cậu ấy đã nói với tớ. Cậu ấy cũng là bạn của tớ, Hermione."

"Mình biết," cô cố gắng xoa dịu cậu. "Mình không có ý..."

Sự di chuyển thu hút sự chú ý của họ. Harry lúc này đang ngồi dậy trên đi văng. Mái tóc rối bù khi ngủ và đôi mắt xanh đặc biệt tròn chứa đầy sự lo lắng. Harry đứng dậy và đi tới, nhưng cách cậu bước những bước nhỏ và ôm lấy cánh tay của Neville khiến tim Neville ngừng đập. Đó là Rose và Hermione đang đứng đó quan sát như một con chim ưng.

Ôi không, ôi không! Mình phải làm gì đây? Neville hoảng loạn nghĩ.

Cậu bước tới trước mặt Hermione, chặn đi tầm nhìn của cô, trong lúc đó cậu ra hiệu với Rose. Cậu gõ nhẹ vào môi mình và cô ngay lập tức nhìn chằm chằm vào chúng. Cậu bảo cô đi theo mình. Cô gật đầu và mỉm cười, tay cô ngây thơ đưa tay nắm lấy tay cậu. Neville không thể kìm được và đỏ bừng mặt.

"Có chuyện gì thế, Harry?" Hermione hỏi, tra hỏi từ phía sau Neville.

Rose mỉm cười với cô, không nói gì. Hermione nheo mắt lại.

"Không có chuyện gì cả," Neville lo lắng nói, tay cậu đổ đầy mồ hôi. Cậu không hợp với việc này đâu. "Chúng tớ đói nên định sẽ vào bếp ăn nhẹ. Cậu muốn ăn gì khi bọn mình quay lại không?"

"Nhà bếp?" Hermione cau mày, nhưng trước khi cô có thể hỏi thêm câu hỏi nào nữa, cô đã bị phân tâm bởi tiếng kêu của Crookshanks từ phòng ký túc xá của cô. Khi cô nhìn lại, Neville và Harry đã biến mất. Cô thở dài mệt mỏi. Có điều gì đó đang xảy ra và bằng cách nào đó cô phải tìm thời gian để tìm hiểu. Cô trừng mắt nhìn nơi Harry vừa đứng. Tại sao cậu bé không thể nói với cô? Nó sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian đấy.

______________

"Có chuyện gì thế, Rose?" Neville nhẹ nhàng hỏi khi dẫn Rose đi qua hành lang hướng tới lớp học Độc dược. Cậu đã kích hoạt Bản đồ Đạo tặc. Không giống như Harry, cậu rất dễ đi lạc.

Rose kéo tay cậu khiến cậu dừng lại rồi đặt tay cô lên ngực cậu. Cô cau mày và vặn vẹo tay mình thể hiện sự không vui và lo lắng. Neville quan sát cô làm thế thêm hai lần nữa trước khi cậu hiểu được. Cô đồng cảm và cảm nhận được nỗi buồn nhẹ của cậu khi cậu nói chuyện với Hermione. Cô ấy trở nên lo lắng và đã ra Ngoài để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.

"Tớ ổn." Cậu nhún vai và tiếp tục bước đi. Cô đi trước một bước để vẫn có thể nhìn lại và đọc được môi cậu. "Hermione vừa hỏi rất nhiều thứ về những thứ mà cô ấy không thể biết và tớ phải giữ bí mật. Cô ấy không tìm thấy... bất cứ điều gì... mặc dù..." Cậu tạm ngưng và dừng lại, nhìn chằm chằm vào Rose với vẻ kinh ngạc. Những hàm ý dần dần trở nên rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Rose ra ngoài mà Harry không cố tình triệu hồi cô, và Harry cũng không ở gần hay nghĩ về Giáo sư Snape hay Remus. Harry đã ngủ rồi. Người duy nhất được gọi là Rose ra ngoài chính là Neville. Cậu cảm thấy má mình nóng bừng và có thứ gì đó siết chặt ngực mình.

'You love me?' cậu mấp máy môi, thực sự không thể nói thành tiếng.

Một nụ cười rạng rỡ thoáng qua trên khuôn mặt cô. Cô gật đầu và ôm lấy cậu.

Cậu ôm chặt lại cô.

_____________

Tuần thi bắt đầu và bài thi đầu tiên của họ là môn Biến hình. Neville cảm thấy khó chịu và nhanh chóng xin rời đi sớm. Con rùa của cậu vẫn còn một chiếc vòi ấm trà làm đuôi và một chiếc mai sứ. Đó là lần biến hình tốt nhất của cậu, nhưng cậu biết đó vẫn là một thất bại. Harry đi cùng cậu, biết rằng cậu bé sẽ đi cắt tay để bình tĩnh lại trước bài thi tiếp theo, nhưng Ron đã ngăn cậu lại.

"Cứ để kệ cậu ấy đi," Ron hối thúc và quàng tay qua vai cậu. Harry biết Neville sẽ không thích có người khác trông thấy, nên cậu gật đầu. "Bồ có nghĩ McGonagall sẽ trừ điểm vì con rùa của mình thở ra khói không?"

______________

Cuối cùng Neville cũng xuống Đại sảnh đường để ăn trưa và lẻn vào chỗ mà Harry đã để dành cho cậu ấy. Cậu ấy trông đã đỡ ốm hơn nhưng vẫn lo lắng. Cậu ấy đã đánh đổ đồ ba lần và chứng nói lắp của cậu ấy còn tệ hơn. Hermione giảng cho họ những điều cần nhớ trên suốt chặng đường đến lớp học Bùa chú. Neville lại trông tàn tạ hơn nữa.

"Dừng lại đi," Harry thì thầm. "Bọn mình biết rồi mà. Chúng ta đã học cùng nhau và mình biết bồ sẽ làm tốt thôi."

Neville không trả lời. Bài kiểm tra có bao gồm Bùa Hưng phấn và Harry đã hơi quá tay, khiến Ron cười lăn lộn trong suốt một giờ. Của Hermione thì hoàn hảo, nhưng của cả Ron và Neville đều quá yếu, chỉ khiến đối tác của họ nở một nụ cười ngốc nghếch. Ít nhất thì ngày thi đầu tiên đã kết thúc và họ có thể thư giãn một chút. Có thể là sau tầm một giờ và tiếp tục nhồi nhét kiến thức.

_________________

Sáng hôm sau, bốn người bọn họ đi xuống chỗ của bác Hagrid để làm bài kiểm tra đầu tiên về Chăm sóc sinh vật huyền bí. Đó là bài dễ dàng nhất cho đến nay. Hagrid hầu như không chú ý, quá bận tâm về buổi kháng án của Buckbeak vào ngày hôm sau. Bác đã cho mỗi người một điểm Xuất sắc (O). Neville, Harry và Ron không phiền về chuyện này chút nào, mặc dù họ ước gì bác Hagrid không buồn. Tuy nhiên, Hermione đã rất thất vọng. Cô nghĩ Hagrid lẽ ra phải nhờ người khác chấm điểm, để ông có thể dành thời gian với Buckbeak và cho họ cơ hội đạt điểm một cách trung thực.

Sau bữa trưa, là đến bài thi Độc dược. Nó đã không diễn ra tốt đẹp, nhưng nó đã có thể còn tồi tệ hơn. Neville đã không làm nổ cái vạc của mình như trong kỳ thi hai năm trước, nhưng lọ thuốc của cậu cuối cùng lại bị sai màu. Của Harry thì không sệt lại. Điều đáng ngạc nhiên là Ron và Hermione đều làm đúng.

Đêm đó mọi người đều đi ngủ sớm vì phải thức dậy để làm bài Thiên văn vào lúc nửa đêm. Nó đã diễn ra tốt đẹp. Cả bốn người đều tự tin rằng mình đã đưa ra câu trả lời đúng. Lịch sử Pháp thuật sáng hôm sau lại là một câu chuyện khác. Cụ Dumbledore đã cung cấp cho họ rất nhiều thông tin về lịch sử và rất khó để nhớ chính xác tất cả các tên và ngày tháng. Tuy nhiên, Harry và Neville khá chắc chắn rằng họ sẽ không trượt. Tiếp theo là Thảo dược học. Rose, Neville và Hermione đã vượt qua với thành tích cao. Điểm của Ron thì hơi nguy hiểm.

Bốn người họ lên Tháp đêm hôm đó với tâm trạng kiệt sức. Rất may, họ chỉ còn một ngày kiểm tra: Phòng chống nghệ thuật hắc ám và bói toán. Neville lo lắng, nhưng Harry và Ron lại thoải mái. Họ chắc chắn rằng họ sẽ làm tốt ở cả hai lớp. Không thấy Hermione đâu cả và các chàng trai hy vọng cô ấy sẽ nghỉ ngơi đủ.

_____________

Bài thi Phòng chống nghệ thuật hắc ám rất bất ngờ và mới lạ. Nó giống như một buổi vượt chướng ngại vật và được thiết lập bên ngoài. Họ phải lội qua một hồ sâu ngang thắt lưng có Thủy quái Grindylow, vượt qua hàng loạt vũng sình đầy Mũ Đỏ, lách mình qua một đoạn đầm lầy trong khi phớt lờ những chỉ dẫn sai lầm từ một con Hinkypunk, và cuối cùng họ phải trèo vào một cái hòm lớn với một ông kẹ.

Ron bước ra khỏi hòm trong vài giây và chỉ bị mất một vài điểm vì mắc lỗi với hinkypunk. Neville mất nhiều thời gian hơn những người khác nhưng cậu ấy không phạm sai lầm nào. Cậu không nói cho Harry biết cuối cùng ông Kẹ đã biến thành gì. Harry nghi ngờ đó không phải là Snape nữa.

Cậu đã từng hỏi tại sao nó không biến thành Lockhart vào đầu năm và Neville đã trả lời rằng cậu ấy chưa bao giờ nghi ngờ việc Snape vẫn có thể bắt Lockhart dù cho hai tay bị trói sau lưng. Ngạc nhiên thay, người gặp khó khăn nhất lại là Hermione. Cô ấy bước ra khỏi hòm và la hét về việc trượt tất cả các môn học của mình. Harry sử dụng Thần hộ mệnh của mình để bảo vệ bản thân và đi ra sau vài giây giống như Ron.

Bốn người lê bước trở lại lâu đài. Các chàng trai đang cố gắng không cười trước sự sợ hãi của Hermione, còn Hermione thì đang lo lắng về việc bị mất điểm lúc cuối bài vì sai lầm của mình. Tuy nhiên, tất cả họ đều im lặng khi đến lâu đài và thấy Bộ trưởng đứng trên bậc cao nhất đang lau trán bằng một chiếc khăn tay.

"Xin chào, Harry! Tôi đoán là vừa có một bài kiểm tra phải không? Gần xong rồi đúng chứ?" Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, đưa tay ra bắt tay Harry.

"Đúng vậy," Harry trả lời, bắt tay người đàn ông một lần rồi nhanh chóng rút tay lại. Neville, Hermione và Ron đã dừng lại cách cậu vài bước chân, nhưng khi Harry quay lại cầu xin sự giúp đỡ, Neville bước tới. Harry mỉm cười rất biết ơn.

"Một ngày đẹp trời," Fudge nói và lắc đầu với một tiếng thở dài được cường điệu. "Đáng tiếc là tôi đang ở đây để thực hiện một nhiệm vụ khó chịu, Harry. Ủy ban Xử lý Sinh vật Nguy hiểm yêu cầu nhân chứng cho vụ hành quyết một con bằng mã phát điên. Nên khi tôi cần đến Hogwarts để kiểm tra tình hình của Black, tôi được yêu cầu tham gia."

"Điều đó có nghĩa là việc kháng cáo đã diễn ra rồi phải không?" Ron hỏi, cuối cùng cũng bước tới phía bên kia của Harry.

Fudge cau mày bối rối. "Không."

"Vậy thì có lẽ ông không cần phải chứng kiến ​​một cuộc hành quyết nào cả!" Ron đỏ mặt nói. "Con bằng mã có thể vô tội!"

Hai người đàn ông bước ra khỏi lâu đài và dừng lại khi đến chỗ Fudge. Harry theo bản năng lùi ra xa khỏi họ. Một trong hai người trông già đến mức như thể ông ta đang mục nát trước mắt họ. Người kia rất lạnh lùng và đang cầm một chiếc rìu sáng loáng, bàn tay đầy thịt như đang vuốt ve nó.

__________________

Harry, Neville và Ron đang ngồi dưới bậc thang dẫn tới phòng Bói toán. Họ là những người cuối cùng được gọi đến để làm bài kiểm tra. Trelawney yêu cầu họ thực hiện từng người một. Neville đi trước và khi cậu ấy quay xuống, Ron hỏi cậu ấy cảm giác thế nào.

"Cô ấy nói quả cầu pha lê đã nói với cô ấy rằng nếu tớ nói với cậu, tớ sẽ gặp một tai nạn khủng khiếp," Neville lo lắng nói. "Chúc may mắn."

"Cám ơn," Ron nói một cách khinh bỉ và đi lên khi đến lượt mình. Khi cậu ấy quay xuống, đến lượt Harry hỏi mọi chuyện diễn ra như thế nào. "Rác rưởi. Không thể nhìn thấy gì nên mình đã bịa ra một số thứ. Tuy nhiên, cũng không chắc rằng cô ấy đã bị thuyết phục."

Harry nhăn mặt khi Trelawney gọi cậu. "Gặp hai người ở phòng sinh hoạt chung."

Căn phòng trong tháp nóng hơn bao giờ hết và cái mùi lạ đặc sệt khiến Harry ho khi loạng choạng đi qua đống bàn ghế bừa bộn. Giáo sư ngồi đợi cậu trước một quả cầu pha lê lớn.

"Chúc một ngày tốt lành, thân ái," cô nói nhẹ nhàng và chậm rãi chỉ về phía quả bóng. "Bây giờ hãy dành chút thời gian... sau đó cho tôi biết trò thấy gì bên trong nó..."

Cũng giống như những lần trước, Harry không thể nhìn thấy gì cả. Hơi nóng quá sức và đầu thì đau nhức vì làn khói thơm dày đặc trong không khí. Cậu quyết định tốt nhất là cứ giả vờ nhìn thấy gì đó. Cậu không muốn trượt. Cậu nghĩ đến tương lai và Buckbeak hiện lên trong đầu.

"Một con bằng mã," cậu nói và làm cho giọng mình nghe có vẻ xa xăm.

"Con trai của ta, có thể con đã thấy được hậu quả rắc rối của bác Hagrid tội nghiệp với Bộ Pháp thuật! Hãy nhìn kỹ hơn xem! Nó có đầu không?"

"Có," Harry trả lời, không muốn giả vờ nhìn thấy cái chết của con bằng mã.

Giáo sư Trelawney thở dài. "Chà, thân ái, cô nghĩ chúng ta sẽ dừng ở đây.. Hơi thất vọng một chút... nhưng cô chắc chắn rằng trò đã cố gắng hết sức."

Thở phào nhẹ nhõm, Harry đứng dậy và bắt đầu rời đi. Tuy nhiên, cậu sững người và quay lại khi một giọng nói trầm bổng kỳ lạ bắt đầu nhịp nhàng vang lên từ phía sau . Giáo sư Trelawney đang ngồi trên ghế, toàn thân cứng đờ, con ngươi trợn ngược vào trong nên chỉ lộ ra một màu trắng.

"CHÚA TỂ BÓNG TỐI NẰM MỘT MÌNH VÀ KHÔNG ĐỒNG BẠN, BỊ BỎ RƠI BỞI NHỮNG KẺ THEO HẦU. NGƯỜI HẦU MƯỜI HAI NĂM BỊ XÍCH LẠI. TỐI NAY, TRƯỚC NỬA ĐÊM... NGƯỜI HẦU SẼ THOÁT RA VÀ GIA NHẬP VỚI CHỦ NHÂN . CHÚA TỂ BÓNG TỐI SẼ TRỖI DẬY MỘT LẦN NỮA VỚI SỰ TRỢ GIÚP CỦA NGƯỜI HẦU, MẠNH MẼ HƠN VÀ KHỦNG BỐ HƠN BAO GIỜ HẾT. TỐI NAY... TRƯỚC NỬA ĐÊM... NGƯỜI HẦU... TRỐN THOÁT... GIA NHẬP... CHỦ NHÂN."

____________________

Harry chạy thẳng tới tháp Gryffindor. Cậu lao qua đội tuần tra và dễ dàng né được những chiếc dùi cui mà họ ném bay về phía mình. Phòng sinh hoạt chung gần như trống rỗng khi cậu bước vào, thở hổn hển. Chỉ có ba người bạn của cậu vẫn còn ở đó và rõ ràng là họ đang đợi cậu. Cậu vội chạy đến kể cho họ nghe những gì Giáo sư Trelawney đã nói, nhưng Ron đã lên tiếng trước khi cậu kịp nói.

"Buckbeak thua," cậu nói yếu ớt và Hermione bắt đầu khóc. "Hagrid đã gửi một bức thư nói rằng nó sẽ bị xử tử vào lúc hoàng hôn và kêu không được phép xuống."

"Nhưng chúng ta phải xuống," Hermione hít mũi. "Hagrid không thể ngồi đó một mình được!"

"Tuy nhiên, hoàng hôn," Ron nói buồn bã, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chúng ta sẽ không được phép. Đặc biệt là Harry."

Hermione mở miệng, nhưng Harry cắt ngang. "Không, Hermione. Ron nói đúng. Nếu mình đi, sẽ không ai được phép. Hãy đi mà không có mình. Phải có ai đó ở đó giúp bác Hagrid."

"Bồ chắc chắn chứ, Harry?" Cô hỏi trong khi lau mặt.

Cậu nở một nụ cười khích lệ với họ. "Đúng vậy"

"Chúng ta sẽ đi sau bữa tối," Ron quyết định. "Đi nào."

Tất cả đều đứng dậy và đi về phía Đại Sảnh Đường. Neville lùi lại và nắm lấy cánh tay Harry. "Cậu đang có kế hoạch gì vậy, Gabriel?" cậu thì thầm.

Gabriel mỉm cười. "Cậu sẽ biết sớm thôi."

_____________________

"Không thể tin được là mình đang làm điều này," Neville phàn nàn khi cậu và Gabriel lẻn ra khỏi trường dưới chiếc áo choàng tàng hình. Họ có thể nhìn thấy Ron và Hermione đang đi vào căn chòi của Hagrid.

"Đó là vì một lý do tốt." Gabriel vỗ vai cậu động viên. "Sẽ vui lắm đó."

Neville nghi ngờ điều đó, nhưng cậu không phàn nàn nữa. Cậu theo bạn mình vào rừng. Họ lẻn tới phía sau căn chòi của bác Hagrid. Buckbeak bị trói giữa những quả bí ngô khổng lồ và trong tầm mắt của bất kỳ ai bước tới cửa trước.

"Giờ thì sao?" Neville hỏi bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng.

"Chúng ta đợi," Gabriel thản nhiên trả lời, cúi xuống chỗ cậu đứng. "Chúng ta không thể lấy Buckbeak cho đến khi lũ kền kền từ Bộ nhìn thấy nó. Nếu không thì họ sẽ đổ lỗi cho bác Hagrid vì đã thả nó ra."

"Làm sao chúng ta có thể thuyết phục được nó đi cùng chúng ta?" Neville băn khoăn.

"Bình tĩnh." Gabriel nở một nụ cười trấn an. "Nó để tôi cưỡi. Tôi chắc chắn nó sẽ theo tôi vào rừng thôi."

"Vào rừng bao xa?" Neville sợ hãi hỏi.

"Suỵt. Họ tới rồi."

Ron và Hermione bị đẩy ra cửa sau và họ có thể nghe rõ tiếng người bán khổng lồ yêu cầu họ quay lại lâu đài. Hai Gryffindor đi vòng quanh nhà và đợi cụ Dumbledore, Fudge và hai người đàn ông khác đi vào trong trước khi lao ngược trở lại con đường dẫn đến lâu đài. Gabriel nhảy ra khỏi bìa rừng và đi tới chỗ Buckbeak. CẬU cúi đầu, mắt không chớp. Buckbeak cúi chào lại và Gabriel nhanh chóng cởi dây cho nó và bắt đầu kéo nó vào rừng, nhưng con bằng mã không chịu đi. Nó cứ nhìn lại căn chòi một cách khao khát. Nó muốn Hagrid.

Bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị phát hiện. Gabriel bắt đầu thầm chửi rủa, nhưng CẬU rất cẩn thận để không xúc phạm con bằng mã. Neville lao ra và chộp lấy một con chồn chết từ chiếc giá gần đó. Run rẩy, cậu đưa nó cho Buckbeak. Con bằng mã do dự rồi tiến lên một bước, vươn người tới. Họ vừa đưa sinh vật ra khỏi tầm mắt thì cửa sau mở ra.

Gabriel lặng lẽ cười khi dẫn dắt bằng mã và Neville đang ngạc nhiên dọc theo đường rừng về phía trường học. Neville không thể tin được là mình đã làm được điều đó. Đột nhiên, Gabriel sững người. Neville cũng dừng lại. Nó nhìn theo hướng bạn nó đang nhìn và thấy Ron đang lao qua bãi cỏ về phía Cây Liễu Roi, đuổi theo thứ trông giống Crookshanks. Hermione đang đuổi theo Ron và hét vào mặt cậu ấy điều gì đó.

"Tránh xa nó ra – tránh xa – Scabbers, lại đây!" Tiếng hét của Ron gần như không thể phát ra được.

Gabriel quay lại và làm vẻ mặt tò mò với Neville, nhưng sự chú ý của CẬU lại bị thu hút về phía Ron lao xuống đất, suýt thì tóm được Crookshanks.

"Bắt được rồi! Cút đi, con mèo hôi hám!"

Hermione chạy đến giúp cậu bé tóc đỏ thì một con Hung thần khổng lồ nhảy ra từ Cây Liễu Roi và cắn lấy cánh tay của Ron. Ron hét lên đau đớn và Hermione hét lên vì sợ hãi. Silas lao ra Ngoài trước khi Gabriel kịp lao ra và khiến họ gặp nguy hiểm. Cậu biết mình sẽ không thể giữ được lâu và đẩy sợi dây của con bằng mã vào tay Neville.

"Trói Buckbeak khuất tầm mắt, sau đó chạy trở lại lâu đài và tìm sự giúp đỡ. Nhanh lên, Neville!"

Neville mở miệng định phản đối, nhưng Gabriel cuối cùng đã chế ngự được tên Slytherin và liều lĩnh chạy xuống để cứu hai tên Gryffindor còn lại. Cậu bé hùng dũng ném một bùa Lumos yếu ớt khi chạy đến hiện trường. Ron đang bị kéo vào hốc cây. Hermione lao tới tóm lấy cậu bé tóc đỏ, nhưng cô bị một cành cây vất mạnh lên không trung khoảng 5 thước. Gabriel hét lên yêu cầu cô lùi lại và cố gắng tiếp cận Ron, sử dụng tất cả sự nhanh nhẹn và tốc độ của mình. CẬU cố gắng tránh bị đánh, nhưng không thể tiến gần hơn đến cậu nhóc Gryffindor đã ngã xuống.

Ron đã móc chân vào một cái rễ cây để họ có thời gian đến gần cậu, nhưng đó không phải là một ý kiến ​​hay. Có một tiếng nứt lớn kinh khủng vang lên và cậu ta rú lên đau đớn. Chỉ trong vài giây, cậu ấy đã biến mất. Gabriel lao tới cái lỗ, nhưng CẬU phải nhảy lùi lại để tránh bị một cành cây đung đưa đập vào đầu. Ngay khi CẬU chuẩn bị ném bùa chú xung quanh, Crookshanks trượt qua những cành cây hung bạo và giẫm một cái rễ. Cái cây đóng băng.

"Khoe khoang," Gabriel lẩm bẩm và lao vào hốc cây. Hermione theo ngay phía sau.

______________

Vài phút sau, họ thấy mình đang ở trong Lều Hét. Hermione đang ôm chặt cánh tay CẬU, đến nỗi CẬU không thể cảm nhận được ngón tay của mình. CẬU nhẹ nhàng gỡ tay cô ra và chỉ về phía cầu thang. Khuôn mặt cô tái nhợt và đôi mắt cô tối sầm vì sợ hãi, nhưng cô gật đầu kiên định và họ lặng lẽ di chuyển về phía đó.

Tầng trên chỉ có một cánh cửa mở. Giữ chặt đũa phép trước mặt, Gabriel đá tung cánh cửa và bước vào phòng. Có một chiếc giường bốn cọc lộng lẫy với những tấm rèm phủ đầy bụi. Crookshanks ngồi ở giữa thật hài lòng và kêu gừ gừ lớn tiếng. Ron đang nằm trên sàn, ôm lấy chân mình, nó nhô ra một góc kỳ lạ. Chắc chắn là đã bị gãy rồi. Hermione lao tới chỗ cậu.

"Ron! Bồ ổn chứ?"

"Đó là một cái bẫy," cậu bé tóc đỏ rên rỉ đau đớn.

"Cái gì?" Hermione hỏi, ôm lấy bạn mình và nhìn xung quanh một cách điên cuồng.

Gabriel bước lên trước cô một bước và hét lên, "Reducto(Nổ tung)!"

Cánh cửa bật tung bản lề và đập mạnh vào tường. Hoặc nó sẽ như vậy nếu không có ai đó đứng đằng sau nó. Có tiếng đập mạnh và tiếng rên rỉ đau đớn. Gabriel lăn vào phòng, đứng đối diện với lối ra vào và kẻ thù cùng cánh cửa rơi xuống sàn đánh rầm. CẬU lưỡng lự khi nhìn rõ kẻ đang ẩn nấp đằng sau nó.

Một mớ tóc bẩn thỉu, bết dính dài tới khuỷu tay của người đàn ông. Nếu đôi mắt không sáng lên từ hốc mắt sâu và tối, có lẽ anh ta đã là một xác chết. Lớp da như sáp bị kéo căng chặt trên xương mặt, trông như một hộp sọ. Những chiếc răng vàng khè của anh ta nhe ra với vẻ nhăn nhó vì đau đớn và anh ta lắc lư tới lui, ôm lấy vai mà rên rỉ.

"Ông là ai?" Gabriel hỏi, đũa phép vẫn giữ nguyên.

"Đó là Sirius Black!" Hermione thở hổn hển và ôm Ron chặt hơn.

"Expelliarmus(Giải giới)!" Black nghẹn ra, đột nhiên chĩa đũa phép của Ron vào họ.

"Tectussitum(Khiên)!" Gabriel nhanh chóng nói. Hermione kêu lên khi cô đánh mất cây đũa phép, nhưng CẬU vẫn giữ cây đũa phép của mình khi chiếc khiên của CẬU chặn lời nguyền và vỡ tan thành một tia sáng lấp lánh xinh đẹp. "Expelliarmus!"

Black bị hất ngược về phía sau và hắn ta đánh mất hai cây đũa phép mà mình đã thu thập được. Có một tiếng bốp bị bóp nghẹt và người đàn ông thở phào nhẹ nhõm. Cánh cửa chắc hẳn đã làm trật khớp vai của hắn, nhưng giờ nó đã trở lại đúng vị trí. Gabriel duyên dáng bắt lấy đũa phép của bạn mình và ra lệnh cho người đàn ông quỳ xuống. Black cười lớn và ôm lấy mình. Gabriel cau mày, nhớ tới Boy.

"Ta tưởng con sẽ đến và giúp đỡ bạn mình," Black nói với giọng thô ráp vì lâu không được sử dụng. Dường như hắn quên mất mình đang ở trong tầm ngắm đũa phép và đang nằm bất lực. "Cha con cũng có thể làm điều tương tự với ta. Con thật dũng cảm khi không chạy tìm giáo viên. Ta rất biết ơn... Nó sẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn nhiều..."

"Quỳ xuống," Gabriel lặp lại, đầu đũa phép sáng lên cảnh báo. "Ông có thể bị trói về mặt vật lý hoặc tôi có thể làm điều đó bằng phép thuật."

"Không," Black rít lên, đôi mắt lấp lánh điên cuồng nhìn Ron. "Ta đã chờ đợi quá lâu... để giết kẻ phản bội... để giết kẻ mà ta đã vào Azkaban vì..." Black đột nhiên nhìn thẳng vào Gabriel, vẻ mặt bây giờ trông như trẻ con. "Con định giết ta à?"

Gabriel không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Black là một mối đe dọa. Ron cần được điều trị. CẬU mở miệng nhưng cứng đờ khi Remus lao vào phòng hét lên câu thần chú giải trừ vũ khí. Gabriel mất cả ba cây đũa phép và loạng choạng lùi về phía sau dưới sức mạnh của bùa chú. Được rồi. Mọi thứ trở nên thực sự khó hiểu. CẬU lùi lại và Silas bước ra, mắt nheo lại trong cơn giận dữ lạnh lẽo.

"Giáo sư," Cậu nói bằng giọng lạnh lùng và nguy hiểm. "Thầy đang làm gì vậy?"

_______________Hết chap____________________

Tưởng tượng 3 thầy trò ngồi 3 cạnh của hình chữ U ha mn. 

______________

Vì tò mò tui đã đi đọc lướt phần tiếp theo thì phát hiện tác giả viết bộ này theo hướng Pháp sư nguyên tố á. Trc tôi cx đọc 1 bộ kiểu nguyên tố ntn nhưng của bên Trung viết. 

Đại loại như học sinh các nhà được chia theo lõi pháp thuật nguyên tố:

- Gryffindor: Lửa - Nhiệt huyết dũng cảm

-Slytherin: Nước - Tĩnh lặng nhưng nguy hiểm

- Revenclaw: Gió - Tự do thích khám phá

- Hufflepuff: Đất - Kiên định và vững chắc

Nhưng ko biết bộ này tác giả định xây dựng hướng nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com