TruyenHHH.com

Broken Mind Fractured Soul Drahar


Harry thức dậy vào buổi sáng diễn ra trận đấu Quidditch và nhận ra rằng cơn mưa suốt hai ngày qua đã trở thành một cơn bão cuồng nộ. Gió gào thét và mưa trút xuống dữ dội đến nỗi bên ngoài tối như màn đêm dù mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh rồi. Cậu vội vàng mặc quần áo và chạy vào Đại Sảnh Đường. Đội của cậu đã ở đó và rất kích động.

"Chuyện gì vậy? Trận đấu bị hủy à?" Harry hỏi.

"Không." Fred cười toe toét. "Quidditch không thể bị hủy bởi bất kỳ điều gì cả. Nhưng tụi Slytherin đã bỏ cuộc. Thay vào đó chúng ta sẽ đấu với Hufflepuff."

"Họ nói cánh tay của Malfoy chưa đủ lành để cho phép cậu ta chơi." George cau mày. "Bọn họ chỉ không thích đấu trong thời tiết này thôi."

Harry tự hỏi liệu Snape có ý nói điều này tối qua không. Giờ nghĩ lại, thật kỳ lạ khi ông nói "dự định sẽ chơi". Cậu lắc đầu với một nụ cười bất lực nhưng hiển nhiên. Có một số điều sẽ không bao giờ thay đổi về giáo sư của cậu.

"Chúng ta đã luyện tập các với các tình huống giả định rằng chúng ta đang đấu với Slytherin, và phong cách của Hufflepuff khá khác biệt. Lối chơi của chúng ta sẽ không còn hiệu quả nữa và họ đã có Đội trưởng và Tầm thủ mới, Cedric Diggory, một người rất xuất sắc!" Oliver hét lên, trong cơn hoảng loạn.

Harry không nói gì trong khi những người còn lại trong đội cố gắng trấn an đội trưởng của họ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và nhăn mặt. Có lẽ Oliver đã đúng. Gần như không thể nhìn thấy trái Snitch trong tình trạng lộn xộn này. Mặc dù vậy, khi đi theo đội ra ngoài, cậu thấy cả trường đã kéo ra xem trận đấu.

Cậu đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn vài chiếc ô xoay tròn và nhảy múa trên sân, và bị thổi bật khỏi tay mọi người. Sấm sét vang lên cứ mỗi vài giây, Harry cảm nhận được dư chấn cả trong xương mình. Ít nhất thì vẫn còn chút ánh sáng le lói. Nó khiến cho việc bắt bóng snitch trở nên bớt bất khả thi hơn một chút.

Hai đội bước ra ngoài trong cơn bão. Các đội trưởng bắt tay nhau và quay về đội mình. Chiếc Nimbus của Harry chao đảo trong gió, nhưng Harry vẫn giữ vững và lao thẳng vào màn mưa, lấy lại quyền kiểm soát. Chỉ mất vài phút trước khi cậu ướt sũng hoàn toàn và răng bắt đầu va vào nhau lập cập. Chiếc áo choàng Quidditch của cậu nặng nề và kéo lê người cậu, khiến việc bay trở nên khó khăn hơn. Không thể nghe thấy tiếng bình luận, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Nước đọng trên kính của cậu và cơn mưa như lũ từ trên trời rơi xuống khiến cậu gần như không thấy gì.

Một giờ sau, tay Harry tê cứng đến nỗi khó mà giữ vững được trên chổi. Cậu gần như hét lên khi nghe thấy tiếng còi chói tai của bà Hooch. Xoay người như một người say rượu, Harry quay trở lại mặt đất và chạy đến nơi đội của cậu đang co ro dưới một chiếc ô. Fred ném một lá bùa làm khô vào cậu và George ném một lá bùa để sưởi ấm. Cậu mỉm cười cảm ơn cặp song sinh.

"Chúng ta dẫn trước năm mươi điểm rồi," Oliver hét lên trong tiếng sấm. "Chúng ta phải sớm bắt được trái snitch."

"Em không có cơ hội nào với thứ này trên mặt đâu," Harry thừa nhận và chỉ thẳng vào cặp kính tèm nhem nước của mình.

Đúng lúc đó, Hermione chạy tới và hét lên rằng cô có một ý tưởng. Cô giật thẳng chiếc kính của Harry ra khỏi mặt cậu và niệm một câu thần chú mà không ai trong số họ có thể nghe thấy trong gió. Cô cười rạng rỡ đầy phấn khích khi đưa nó lại. Harry đeo kính vào và thấy mình có thể nhìn trở lại. Nó chống nước. Cả đội ôm cô và cô ấy chạy trở lại khán đài với đôi má ửng hồng.

"Được rồi, cả đội, hãy giành chiến thắng!" Oliver hét lên khàn khàn và tất cả họ đều hồi sinh quay lại trận đấu.

Harry nhanh chóng cảm thấy tê dại và ướt sũng một lần nữa, nhưng cậu mỉm cười chờ đợi. Cậu vẫn có thể nhìn thấy! Cậu nhìn khắp nơi khi bay, né tránh các cầu thủ và trái Bludger. Tia sét lóe lên và bắn xuyên qua bầu trời, cậu nhìn thấy rõ bóng dáng của một con Hung thần trên khán đài. Cậu rũ tóc mái ra khỏi mắt và con chó đã biến mất. Cau mày thật sâu, cậu bay lại gần để nhìn rõ hơn thì một tia sáng vàng đập vào mắt cậu.

Trái Snitch!

Cậu quay lại và lao tới chỗ nó. Cedric nhìn thấy cậu và lao về phía đó sau Harry một giây. Harry ở gần hơn và cậu đã nhìn thấy nó đầu tiên, nên bàn tay đưa ra của cậu rất vững vàng. Chỉ một chút nữa! Có thứ gì đó lạnh như băng cuộn trào trong bụng cậu. Cedric ở ngay bên cạnh Harry, và bàn tay của Harry gần như đã bao quanh quả bóng vàng nhỏ, nhưng sau đó tay cậu buông ra và cậu đổi hướng, chậm lại đáng kể khi cơn chóng mặt dâng lên và gần như đánh gục cậu khỏi chổi.

Cậu cố gắng ghìm lại để sống sót, ở nơi cách mặt đất 50 feet, khi bóng tối ăn mòn tầm nhìn của cậu và sự im lặng từ từ ập xuống quanh cậu. Cậu chỉ có thể nhìn thấy những hình thù đáng sợ lướt trên sân dưới sân khi ngã xuống, lắng nghe một đoạn điệp khúc khủng khiếp đang gào thét đầy đau đớn và kinh hoàng trong đầu.

____________

Cơn đau đầu dữ dội đến mức cậu tưởng mình đang bị nguyền rủa đã đánh thức Harry. Phải mất vài phút mắt cậu mới lấy lại nhận thức và nhận ra mình đang ở trong bệnh xá. Đội Gryffindor vây quanh cậu và bắt đầu an ủi cậu về việc thua trận đấu. Cedric đã bắt được trái snitch khi cậu đang ngã.

Harry hầu như không lắng nghe họ. Cậu quá bận tập trung vào hơi thở và ngăn chặn cơn hoảng loạn. Cậu cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể vỡ tan ra, khóc nức nở và la hét. Đầu cậu thực sự rất đau và cậu cảm thấy buồn nôn. Mồ hôi ướt đẫm da thịt và mái tóc bết vào đầu như thể chưa bao giờ được hong khô sau cơn mưa. Để thoát khỏi mọi người đang bao quanh mình, cậu kéo đầu gối lên ngực và giấu mặt vào đó. Bàn tay cậu đưa lên nắm chặt tóc một cách thô bạo.

Cậu hầu như không nhận ra Pomfrey bảo cả đội rời đi và để cho cậu nghỉ ngơi. Khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cậu lén nhìn ra ngoài và thấy Hermione và Ron vẫn đang đứng cạnh mình. Khi hai người bạn của cậu thấy cậu đã chú ý đến họ, họ lập tức kể cho cậu nghe mọi chuyện đã xảy ra. Cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi đó bất lực và lắng nghe.

"Dumbledore thực sự rất tức giận," Hermione nói với giọng run run. "Mình chưa bao giờ thấy thầy ấy như vậy trước đây. Thầy ấy chạy ra sân khi bồ ngã, vẫy đũa phép và tốc độ rơi của bồ chậm lại trước khi chạm đất. Sau đó, ông ấy vung cây đũa phép của mình vào bọn giám ngục. Bắn thứ gì đó màu bạc vào họ. Giáo sư Snape ở ngay sau ông ấy và làm điều tương tự."

Ron tiếp tục: "Sau đó cụ Dumbledore đã phù phép cho bồ lên cáng," Ron tiếp tục. "Và đi vào trường với bồ đang lơ lửng trên cáng phía sau ông ấy. Flitwick và các giáo viên khác xuất hiện và ông ấy nhận thấy cây chổi của bồ đã bay đi."

"Mình xin lỗi, Harry." Hermione đang khóc. "Nó đâm... nó đâm... ồ, Harry, nó đâm trúng Cây Liễu Roi."

Harry rên rỉ và lại giấu mặt vào đầu gối. Cậu chỉ muốn mọi người đi hết đi. Tại sao Ron và Hermione lại nói với cậu tất cả những điều này? Đầu cậu đau và cậu sợ hãi. Sao cậu phải quan tâm chuyện gì đã xảy ra? Pomfrey nhận thấy sự khó chịu của cậu và đuổi bạn bè cậu ra khỏi phòng. Cậu không hề thả lỏng ngay cả khi họ đã rời đi và phớt lờ lời dỗ dành của Pomfrey.

Cuối cùng, bà bỏ cuộc và rời đi. Cậu không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, nhưng cảm giác như mới chỉ một giây trước khi có một bàn tay dịu dàng chạm vào đầu cậu. Cậu ngẩng đầu lên và thấy Remus đang đứng bên cạnh và Snape cũng vậy. Cậu cuộn tròn người một cách biết ơn khi Remus ngồi cạnh và kéo cậu vào vòng tay an ủi, thì thầm những lời như "Không có chuyện gì cả" vào tóc cậu và khẽ đung đưa.

Harry xấu hổ, đặc biệt là khi Snape đang đứng ngay đó, nhưng cậu cần được ôm đến mức không muốn rời khỏi Remus. Màu đỏ trên mặt cậu bắt đầu mờ dần khi cậu không tìm thấy sự chế nhạo hay khinh miệt nào trong đôi mắt đen của Snape. Harry chỉ có thể nhìn thấy sự lo lắng, và đột nhiên cậu òa khóc trên vai Remus.

_________________

Severus đã cảm thấy máu mình lạnh buốt khi ông và Lupin bước vào và thấy Harry đang run rẩy và vô thức đung đưa trên giường bệnh. Có phải đứa trẻ đã mất ý thức không? Có phải bây giờ cậu ấy đã quá tổn thương để được chữa lành? Ông chưa bao giờ biết ơn ai như đối với Lupin khi người đàn ông ngay lập tức ôm lấy cậu bé và vỗ về cậu. Harry đáp lại, và đầu gối của Severus gần như mềm đi khi đôi mắt xanh của đứa trẻ chạm mắt ông và vẫn còn đó sự minh mẫn.

Ông đứng im lặng cho đến khi tiếng khóc của cậu bé lắng xuống. "Hãy nghỉ ngơi nếu con có thể. Nếu con không thể ngủ được, hãy dùng cái này."

Ông đặt lọ dược vô mộng lên đầu giường. Harry không cười như thường lệ, nhưng đôi mắt mệt mỏi của cậu thoáng chốc ánh lên sự nhẹ nhõm và biết ơn. Cậu thiếu niên đầy tủi thân đưa một bàn tay nhỏ dính đầy mồ hôi ra và Severus nắm lấy nó, siết nhẹ. Điều đó khiến cậu bé thoáng mỉm cười và Severus thấy mình cũng mỉm cười đáp lại khi Harry thậm chí còn thả lỏng hơn trong vòng tay của Lupin. Đôi mắt xanh ảm đạm của cậu bắt đầu khép lại, rõ ràng là cảm thấy đủ an toàn để ngủ mà không cần thuốc.

Đột nhiên Severus nghe thấy chính mình nói, "Sẽ ổn thôi, Harry. Một người trong hai bọn ta sẽ ở đây khi con tỉnh dậy. Chúng ta sẽ không để con một mình đâu."

Lupin mỉm cười hiểu rõ và ông(Severus) cười khẩy, che giấu sự bối rối của mình. Xoay người, chiếc áo choàng tung bay quanh người, ông bước ra khỏi phòng. Ông vừa đến cửa bệnh xá thì nghe thấy tên người sói phiền phức nhẹ nhàng nói: "Chúng ta yêu con, Harry. Hãy ngủ đi. Chúng ta đang trông chừng con. Chúng ta sẽ giữ con an toàn." Đúng là vậy là tất cả những gì ông đã nghĩ mình sẽ nói tiếp đó. Và điều đó làm ông sợ. Thực sự đấy.

_________________

Trong hai ngày, Harry bị giữ trong bệnh xá. Hai vị giáo sư đã giữ lời hứa và một trong số họ luôn ở bên cậu. Snape sẽ ngồi đọc sách, đôi khi lơ đãng giảng cho cậu về độc dược. Remus sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện vui và ôm cậu. Cậu bắt đầu thích thú với cách giáo sư liên tục cố gắng sửa lại mái tóc của cậu bằng cách chải vuốt nó bằng ngón tay ông. Cả hai đều bật cười vì sự vô vọng của việc giữ nó nằm thẳng, nhưng Remus sẽ không bỏ cuộc.

Harry không nói nhiều, nhưng cậu đáp lại cuộc trò chuyện bằng cách lắc đầu hoặc gật đầu, mỉm cười và cau mày. Cả Snape và Remus đều không thúc ép cậu và khi Pomfrey bắt đầu cằn nhằn, hai người đã nhanh chóng khiến bà im lặng. Harry vô cùng biết ơn sự ủng hộ của họ và tự hứa với mình rằng cậu sẽ tìm cách bù đắp cho cả hai.

Những người bạn khác của cậu đã đến thăm, nhưng Pomfrey đã nhanh chóng xua họ đi và nháy mắt với Harry khi cậu mỉm cười cảm ơn. Ron đã đề nghị vứt bỏ những mảnh vỡ của chiếc Nimbus bị vỡ đi, nhưng Harry đã đưa cây chổi gãy cho Remus giữ lại. Cậu rất yêu thích cây chổi đó và cậu không thể chịu đựng được việc phá hủy bất kỳ mảnh nào. Remus hiểu và không nói gì trêu chọc về điều đó.

________________

Thứ Hai đến và Pomfrey thả cậu ra. Harry nghĩ mình có thể tiếp tục đi học lại. Cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng ngay khi bước vào Đại Sảnh, cậu cảm thấy sợ hãi. Đám đông và tiếng ồn ào hỗn loạn là quá sức chịu đựng của cậu. Cậu biết mình chưa thể chịu đựng được việc phải đối mặt với trường học hoặc các lớp học. Cậu bắt đầu run rẩy và chạy trốn khỏi hoàn cảnh.

Silas dễ dàng thế vào chỗ của cậu. Harry ngừng run rẩy và khuôn mặt nhợt nhạt của cậu đã hồng hào trở lại. Thật bình tĩnh, Silas lau mồ hôi trên trán rồi thong thả sải bước đến bàn Gryffindor. Cậu gần đến chỗ ngồi của mình thì Malfoy và lũ tay sai của nó xuất hiện trước mặt cậu. Những chiếc băng gạc của chàng trai tóc vàng cuối cùng cũng được cởi bỏ và niềm hân hoan lấp lánh trong mắt nó.

"Chuyến đi vui vẻ chứ, Potter?" Nó cười. "Có phải mày đã tè ra quần khi rơi vào vòng tay của bọn giám ngục không? Tao cá là bọn nó chỉ muốn hôn mày một chút thôi!"

Silas nhẹ nhàng bước về phía trước, một nụ cười hờ hững trên môi khi đám Slytherin rú lên cười còn đám Gryffindor thì đứng đó với những tiếng gầm gừ giận dữ. Đôi mắt của Malfoy mở to ngạc nhiên khi Silas đưa mặt mình sát trước mặt chàng trai tóc vàng và nói nhỏ đến mức chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy lời cậu nói.

"Hãy cẩn thận, Draco, nếu không cậu cũng sẽ bị hôn đấy. Cậu không có chỗ nào nổi bật như cha cậu và sẽ không dễ dàng thoát khỏi hậu quả tội ác của mình dễ dàng. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chơi theo điểm mạnh của mình và trở nên khéo léo hơn thay vì tỏ ra ngạo mạn."

Silas tiếp tục đi về chỗ ngồi của mình, bỏ lại một Malfoy đang há hốc mồm và câm nín phía sau. Các học sinh Gryffindor có vẻ không hiểu chuyện gì lắm, nhưng họ cũng làm theo cậu và quay lại chỗ ngồi. Silas nhếch mép cười khi Ron và Hermione yêu cầu được biết cậu đã làm gì. Cậu rất vui khi phớt lờ họ và càng vui hơn khi Hermione giận dữ bước đi và Ron im lặng trừng mắt nhìn cậu. Đúng thế, tốt hơn rồi đó.

______________

Severus nheo mắt nhìn Silas. Bất cứ khi nào cậu bé ngước lên và bắt gặp ánh mắt của ông đang nhìn mình, cậu sẽ nhếch mép cười và lười biếng thêm một nguyên liệu khác vào nồi độc dược. Tất nhiên, nó là hoàn hảo và khi Ron hết sức phấn khích vì cuối cùng họ đã làm đúng, cậu đã đổ gừng vào, khiến nó biến thành thứ bùn đen vô dụng.

"H-Harry!" Ron suýt khóc, kinh hoàng và sốc.

"Úp xì," Silas nói một cách mỉa mai.

Ron phát điên. Severus đuổi cậu ta ra khỏi phòng vì la hét, trừ thêm 50 điểm và yêu cầu mọi người bắt đầu dọn dẹp vị trí của mình. Mười phút sau, giờ học kết thúc. Ông gọi Harry ở lại. Không ai đợi cậu, nhưng Silas có vẻ không quan tâm. Trên thực tế, cậu thiếu niên trông có vẻ tự mãn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Severus hỏi.

"Chỉ thay Harry thôi, thưa Giáo sư Snape," Silas uể oải trả lời khi phủi sợi xơ vải tưởng tượng ra khỏi tay áo. "Hôm nay cậu ấy không cảm thấy muốn đến trường."

"Tại sao trò lại chọc ngoáy bạn bè của Harry?" Ông trừng mắt. "Ta không nghĩ thằng bé sẽ cảm tạ điều đó khi quay trở lại."

"Rất có thể," Silas đồng ý với một cái gật đầu chậm rãi, nhưng rồi mắt cậu nheo lại vẻ ghê tởm. "Nhưng tôi không thực sự quan tâm. Những đứa trẻ đó thực sự không có bất kỳ sự quan tâm nào đối với Harry. Tôi tin rằng 'Mình hy vọng mọi chuyện ổn với gia đình Dursley' là những gì họ viết. Họ biết Harry không ổn, nhưng tất cả những gì họ làm là nói với cậu ấy những lời vô ích và tiếp tục nói về bản thân họ. Chúng tôi không cần họ. Harry có thể không biết tình bạn thực sự là gì, nhưng tôi thì biết, và đó không phải là điều họ đang thể hiện. Bây giờ, xin thứ lỗi cho tôi, thưa Giáo sư, tôi đã muộn giờ ăn trưa rồi."

Severus nhìn chằm chằm không nói nên lời vào lớp học trống rỗng của mình. Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, ông không biết phải làm gì.

______________

Remus rất bối rối. Trong suốt lớp học, cứ khoảng mười phút Harry ngồi ở phía sau lại ngáp một cách mỉa mai để thể hiện sự buồn chán của mình. Ông tự hỏi mình đã làm gì khiến Harry tức giận đến vậy. Harry luôn yêu thích lớp học của ông. Ron và Hermione dường như trông cũng đang chiến tranh lạnh với cậu thiếu niên và sự bối rối của Remus chuyển thành lo lắng.

"Harry, vui lòng ở lại sau giờ học," ông gọi khi cả lớp đã ra về. Harry vẫn ngồi yên và không đến gần cho đến khi căn phòng trống. "Có chuyện gì thế con?"

"Không có gì," Silas dài giọng. "Tôi chỉ thắc mắc tại sao ông lại dạy về bọn hinkypunk. Đây là phòng chống nghệ thuật hắc ám. Hãy để các sinh vật đó cho Hagrid. Lẽ ra thầy phải dạy chúng tôi cách tự vệ."

"Ta nghĩ là ta hiểu," Remus buồn bã nói và đặt tay lên vai cậu bé. Silas chế nhạo điều đó, nhưng ông không rời đi. "Con giận ta vì ta chưa dạy con cách chống lại bọn giám ngục."

"Tôi biết rõ là thầy biết cách. Thầy đã làm điều đó trên tàu," Silas lạnh lùng đồng ý. "Đừng hiểu sai ý tôi. Thầy là giáo viên giỏi nhất mà chúng tôi từng có trong môn học này, nhưng điều đó thực sự không khó để đạt được."

Khuôn mặt của Remus dường như già đi vì tổn thương và hối hận. "Ta xin lỗi đã làm con thất vọng, Harry."

"Vậy hãy bù đắp đi," Silas nhẹ nhàng dẫn đường, để cho khuôn mặt cậu trông tràn đầy hy vọng và ấm áp. Ít nhất đó là những gì cậu hy vọng nó trông như thế. "Dạy tôi cách đánh bại một tên giám ngục. Làm ơn."

"Đó là một câu thần chú mạnh mẽ và khó khăn," Remus chậm rãi nói. "Ta vẫn còn yếu vì bệnh, nhưng ta biết con muốn điều này đến mức nào. Vậy chúng ta sẽ bắt tay vào thực hiện nó sau kỳ nghỉ nhé?"

Silas cân nhắc việc yêu cầu họ học điều đó ngay bây giờ, nhưng cậu biết Harry sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nếu cậu đẩy Remus ra. Vì thế cậu gật đầu và buộc mình phải mỉm cười khi chịu đựng cái ôm yêu thương của Lupin.

_______________

Harry thức dậy ngay khi Silas trở lại tòa tháp sau bữa tối. Cậu đang ngồi trên giường với cuốn nhật ký mở trên đùi. Cậu đọc bản tóm tắt của Silas về các sự kiện trong ngày. Cậu cảm thấy tồi tệ vì yếu đuối và chạy trốn, và cảm thấy có lỗi vì Silas đã chọc tức bạn bè cậu, nhưng cậu vẫn biết ơn vì mình đã không phải đối mặt với ngày hôm nay.

Sau khi mắng thầm nhân cách một chút, cậu đi đến phòng sinh hoạt chung. Phải mất gần nửa tiếng đồng hồ Ron và Hermione mới tha thứ cho cậu. Sau đó, cậu lẻn ra ngoài dưới chiếc áo choàng tàng hình để đến gặp Snape. Cậu sợ mình sẽ nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt ông, nhưng Snape vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Harry giải thích với ông: "Con cảm thấy như thế là quá đáng. Mọi người đều nói đùa và trò chuyện. Con lại chỉ muốn chạy trốn đến một nơi yên tĩnh, và con đoán đó chính xác là điều con đã làm vì nó khiến một nhân cách đi ra."

"Đó là Silas," Severus nói. "Con có nghĩ mình có thể đối mặt với ngày mai không?"

"Con không biết." Harry thở dài. "Có lẽ đi. Ừmmm... Con biết đã muộn rồi, nhưng con có thể chơi đàn một lúc được không?"

"Đương nhiên rồi."

Severus dọn dẹp không gian và lắng nghe tiếng đàn piano.

__________

Ngày hôm sau Harry vẫn không ổn, nhưng Gabriel lại là người ra ngoài để thay cho cậu. Lúc đầu, mọi thứ diễn ra rất tốt. Ron và Hermione dường như không nhận thấy rằng cậu đang hành động khác đi và nó rất phù hợp với phong cách thoải mái của Gabriel, nhưng sự bình yên này chỉ kéo dài cho đến tiết học đầu tiên.

"Tôi không thể chịu đựng được nữa," Gabriel gầm gừ và đứng dậy.

Lớp học chỉ mới bắt đầu mười lăm phút trước và Gabriel khó lòng giữ được tỉnh táo. CẬU không hề thích việc ép mình phải thức, và CẬU không thể nhớ được một từ nào trong bài giảng của vị giáo sư ma. Đây là một sự lãng phí thời gian. Tất cả họ đều biết điều đó, và đậu má nó như thể CẬU sẽ ngồi đó và ngoan ngoãn ngủ quên qua khoảng thời gian mà lẽ ra họ có thể dành để làm những việc có giá trị hơn liền đấy. Giọng đều đều của giáo sư nhỏ dần khi hồn ma nhận ra một trong những học sinh của mình đang đứng lên và trừng mắt nhìn mình. Những người còn lại trong lớp bắt đầu thức giấc trước sự im lặng.

"Tôi không biết câu chuyện của thầy là gì," cậu thiếu niên bắt đầu, nhìn thẳng vào mặt con ma.

"Nhưng rõ ràng là thầy quan tâm đến môn học này. Nếu không thì sao thầy cứ tiếp tục giảng dạy ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác? Tôi ngưỡng mộ sự cống hiến đó, nhưng thầy không thể thấy mình đang làm gì sao? Thầy đang làm chúng tôi buồn ngủ. Chúng tôi không học được gì từ thầy! Chúng tôi bước ra khỏi lớp học này hàng ngày mà không tiếp thu được gì! Đó thực sự là những gì thầy muốn thấy xảy ra với môn này? Tôi nghĩ đã đến lúc thầy nên chuyển sang thứ gì đó khác. Nếu không phải cho chính thầy hay chúng tôi, thì là do môn học mà thầy rất tâm huyết."

Giáo sư Binns nói khô khan: "Việc giảng dạy của tôi không phải để cho các trò thắc mắc. Có lẽ nếu các trò quan tâm hơn và nỗ lực nhiều hơn..."

"Nó không liên quan gì đến sự quan tâm hay nỗ lực." Ánh mắt trừng trừng của Gabriel trở nên dữ dội hơn, cảm thấy bị xúc phạm. "Công việc của thầy là dạy chúng tôi và thầy đang thất bại trong việc đó. Nếu bất kỳ học sinh nào của thầy học tốt, đó là vì họ có những cuốn sách hay!"

"Cấm túc, cậu Potter. Hiệu trưởng sẽ chịu trách nhiệm nội dung cấm túc của cậu." Con ma sau đó im lặng, đôi mắt đảo khắp lớp.

Một số học sinh có vết hằn trên mặt do ngủ gục đầu xuống bàn. Những người khác có vết nước dãi trên má hoặc đang lau mắt. Con ma từ từ bắt đầu di chuyển và trôi dạt trong sự kích động. Ông đã không để ý, nhưng những gì đứa trẻ nói đều là sự thật. Sự kinh hoàng và cam chịu lan khắp khuôn mặt mờ dần của ông. Ông chưa bao giờ muốn điều này xảy ra với học trò của mình. Ở đâu đó, ông đã đánh mất niềm đam mê giảng dạy và nó đã trở nên máy móc. Ông đã quên mất mục đích của mình.

"Trò nói đúng," ông nói, và giọng ông nghe còn sống động hơn cả một thế kỷ qua. Với mỗi từ, nó càng trở nên xa xăm hơn, giống như đến từ cuối một đường hầm rất dài. "Ta không phải đang truyền tải lịch sử nữa mà đang làm trì trệ nó. Đã đến lúc ta phải đi tiếp rồi."

Một số người thở hổn hển và tất cả đều nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc khi giáo sư của họ bắt đầu tan biến trước mắt họ. Ngay khi bóng ma cuối cùng biến mất, mọi người bắt đầu trò chuyện ồn ào. Không ai nhìn Gabriel, lúc này đang ngồi với nụ cười đắc thắng. Họ không biết phải nghĩ gì. Hermione và Ron thì không như vậy.

"Cái quái gì vậy, anh bạn?" Ron hỏi.

"Mình không biết đây có phải là một ý tưởng hay không nữa!" Hermione đã khóc.

"Tôi không bắt ông ấy làm bất cứ điều gì mà ông ấy không muốn," Gabriel phản đối. "Thôi nào các bạn. Các bạn biết đấy, tất cả chúng ta sẽ tốt hơn! Lớp học này là một trò đùa."

"Harry Potter! Trò vừa làm cái gì đấy?" McGonagall xông vào lớp học. "Ta vừa nhận được một thông báo khác về việc cấm túc của trò! Và tốt nhất trò nên có một lời giải thích đàng hoàng! Ta đã giữ im lặng sau khi chất vấn Giáo sư Snape về việc cấm túc trò quá mức, nhưng điều này thật nực cười!"

Tiếng chỉ trích của cô đột ngột ngừng ngang khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống nơi Giáo sư Binns từng ngồi. Miệng cô mím lại thành một đường thẳng gần như vô hình và cô hét lên yêu cầu được biết chuyện gì đã xảy ra. Mọi người bắt đầu nói cùng một lúc, nhưng chắc hẳn cô ấy đã hiểu nên cô ấy đã nắm lấy cánh tay Gabriel và kéo CẬU ra khỏi phòng.

"Mọi người ngồi yên đó. Hiệu trưởng sẽ đến đây ngay."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Gabriel ngây thơ hỏi, cẩn thận rút tay ra khỏi vòng tay của người giáo sư.

McGonagall trừng mắt nhìn, không trả lời. CẬU im lặng đi theo cô và không ngạc nhiên khi họ đến văn phòng của cô. Cô ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc và trừng mắt nhìn CẬU. CẬU nở một nụ cười đáng thương nhất mà không làm cô bối rối.

"Ồ, thôi nào. Tôi không làm gì sai cả," CẬU nói với ánh mắt hơi trừng trừng.

"Giáo sư Binns đã ở với chúng ta suốt ba trăm năm," McGonagall ngắt lời. "Nếu như thế vẫn chưa đủ thì trò vừa bị phạt lần thứ 24 đấy! Ta thực sự thất vọng, cậu Potter."

Gabriel đảo mắt và khoanh tay trước ngực khi nhìn thẳng vào người phụ nữ. "Tôi không làm gì sai cả. Nếu ông ấy đã ở đây ba trăm năm thì cô biết đã đến lúc ông ấy phải rời đi. Về phần việc tôi bị cấm túc, tôi vẫn đang làm lao động phục vụ mà, phải không? Tôi không hiểu tại sao cô lại phàn nàn nếu tôi không trốn."

"Cậu Potter!" cô kêu lên, phẫn nộ. "Rõ ràng là trò chẳng học được gì từ những lần cấm túc này! Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao Giáo sư Snape nhất quyết yêu cầu trò cần chúng. Trò sẽ phải chịu hai lần cấm túc với ông ấy vào cuối tuần này và tôi hy vọng trò học được sự tôn trọng từ việc này."

"Hai?" Gabriel đứng dậy. "Binns chỉ cho tôi một cái thôi!"

"Và tôi là người cho trò một cái khác! Hãy ngồi vào chỗ đi!" McGonagall hét lên.

"Để làm gì?" Gabriel lắc đầu chán ghét. "Tôi nghĩ đến lượt tôi thất vọng. Có lẽ Silas đã đúng về cô từ lâu. Tôi đã nghĩ cô là một người công bằng."

"Cậu Potter! Tôi chưa cho trò đi. Hãy quay lại ngay lập tức!" cô rít lên khi cậu thiếu niên đi ra cửa.

Gabriel phớt lờ cô và rời văn phòng. Lớp học đã tan và CẬU vội vã đến lớp học bùa chú. Hermione và Ron đang đợi CẬU. "Bồ có gặp rắc rối không?" Ron hỏi một cách thông cảm.

"Ừ. Hai lần cấm túc, bạn có tin được không? Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi?"

"Dumbledore đến và nói với chúng ta rằng ông ấy sẽ dạy các lớp của Binns trong thời gian còn lại của năm," Hermione trả lời. "Ông ấy khá giỏi. Chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu về thời kỳ của Merlin. Nó hoàn toàn không giống những gì những người không có phép thuật tin tưởng."

"Vậy là tôi đã đúng?" Gabriel tự mãn hỏi khi họ ngồi vào chỗ.

Hermione cau có với cậu và quay lại nghe giảng. Ron cười khúc khích ở bên cạnh. CẬU ở đó chưa được hơn nửa tiếng thì hiệu trưởng bước vào phòng, mỉm cười và nháy mắt với cả lớp. Flitwick kính trọng dừng bài giảng của mình lại. Gabriel biết tại sao cụ Dumbledore lại ở đó và đứng lên, lấy đồ của mình mà không cần hỏi.

Cụ Dumbledore cười khúc khích. "Tôi cần mượn Harry một lúc," ông nói.

"Tất nhiên rồi," Flitwick rít lên và vẫy tay bảo Harry đi mặc dù Gabriel đã đi được nửa đường ra khỏi cửa.

Gabriel! Đồ ngu! Silas rít lên. Hiệu trưởng không được biết về chúng ta!

Ông ấy sẽ không biết đâu, Gabriel trả lời, môi nở một nụ cười tự mãn.

Bạn có vui lòng động cái não của mình nghĩ về thứ khác ngoài những ảo tưởng về sức mạnh toàn năng của mình trong một phút không? Silas lạnh lùng nói. Người đàn ông này có thể nhìn xuyên qua áo choàng tàng hình. Ông ta mạnh mẽ và là một bậc thầy thao túng tâm lý. Ông ta đủ xảo quyệt để dồn bạn vào việc thừa nhận tất cả những điều mà chúng ta không thể để để ông ta biết.

Cụ Dumbledore không đến đây để 'bắt chúng ta', Gabriel gầm gừ. Tôi chưa bao giờ có thái độ căm ghét người này. Ông ấy làm những gì ông ấy phải làm và bảo vệ chúng ta nhiều nhất có thể. Ông ấy chỉ là một con người. Mạnh mẽ nhưng vẫn là con người. Tôi có thể xử lý chuyện này. Giờ thì im đi! Bạn đang làm tôi mất tập trung!

"Harry?" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng hỏi.

Có vẻ như ông ấy đã cố gắng thu hút sự chú ý của CẬU hơn một lần. Gabriel chớp mắt và nhìn nhanh xung quanh. CẬU đang đứng trước bàn hiệu trưởng trong văn phòng. CẬU nở một nụ cười ngượng ngùng và hiệu trưởng lại cười rạng rỡ với CẬU, và nháy mắt một lần nữa.

"Ngồi xuống đi con trai. Dùng Giọt chanh chứ?"

Gabriel ngồi và lắc đầu với viên kẹo khi Silas yêu cầu CẬU không ăn uống gì khi ở với hiệu trưởng. Gabriel không thấy điều đó có vấn đề gì, nhưng CẬU sẵn sàng làm hài lòng vị Slytherin nếu điều đó khiến cậu ta im lặng. Thầy hiệu trưởng lại mỉm cười và nhét một giọt chanh vào miệng.

"Chủ Nhà của con đã nói chuyện với ta. Cô ấy rất không hài lòng với con," ông mở đầu cuộc thăm dò.

Gabriel đáp: "Bọn con không có cùng quan điểm về sự việc của giáo sư Binns"

"Ừm... đúng thế." Cụ Dumbledore nghiêng người về phía trước. "Chuyện gì đã xảy ra trong lớp vậy, Harry?"

"Con vừa nghĩ ra," Gabriel cẩn thận trả lời, cố gắng nói giống như nhân cách chủ của họ. "Thật khó để dạy đi dạy lại cùng một điều trong thời gian dài như vậy. Ý con là, ông ấy đã làm điều đó ngay cả sau khi ông ấy chết. Điều đó có nghĩa là ông ấy rất thích lịch sử và nghĩ rằng nó quan trọng phải không? Nhưng con thực sự không biết gì về chủ đề này vì con không thể tỉnh táo được. Con nghĩ nó thật buồn và không thể ngồi im mà không làm gì được thầy hiệu trưởng ạ. Con không có ý gây rối khi lên tiếng. Con chỉ muốn giúp đỡ mọi người."

"Rất vĩ đại, Harry," cụ Dumbledore tuyên dương. "Mặc dù con vừa mới khiến ta hơi thiếu thốn giáo viên nhưng ta rất tự hào về con. Ta đã cố gắng nhiều năm để giúp Giáo sư Binns đi tiếp. Con đã làm điều đúng đắn."

"Điều đó có nghĩa là con không bị cấm túc phải không ạ?" Gabriel mỉm cười, vui mừng vì công lý đã trở lại.

"Ta đã thu hồi lệnh cấm túc mà con phải nhận vì phát biểu trong lớp, nhưng con vẫn sẽ phải chịu lần giáo sư McGonagall phạt con. Cô ấy quan tâm đến con, Harry, và con nên thể hiện sự tôn trọng với cô ấy nhiều hơn."

Nói đồng ý đi, Gabriel! Silas yêu cầu, nhưng Gabriel cau mày. CẬU không thể nhượng bộ dù chỉ một mm nào, đặc biệt là khi CẬU cảm thấy mình đúng. Gabriel, làm ơn. Tôi yêu cầu bạn hãy bỏ qua sự việc này. Hãy hy sinh một khoảnh khắc kiêu hãnh của mình để bảo vệ Harry và những người còn lại trong chúng ta.

"Vâng, thưa Hiệu trưởng," Gabriel trả lời, cái cau mày của CẬU mờ dần thành vẻ mặt trống rỗng.

Nhưng cụ Dumbledore vẫn có thể nhìn thấy sự giận dữ gợn lên trong đôi mắt xanh đầy biểu cảm của cậu. "Ta sẽ nói tốt cho con với Giáo sư Snape. Ta chắc chắn rằng ông ấy sẽ không quá khắt khe với con."

"Cảm ơn thầy." Gabriel khẽ cúi đầu rồi đứng dậy rời đi.

__________

Cậu đã giết thầy Binns? Harry viết chậm rãi sau khi đọc bản tóm tắt trong ngày của Gabriel.

Tôi không giết ông ấy! Gabriel phản đối. Ông ấy đã chết rồi. Tôi chỉ chỉ ra rằng có lẽ đã đến lúc ông ấy nên tiếp tục và ông ấy đã đồng ý với tôi.

Gabriel! Harry kiên quyết viết. Bạn không thể ngồi im được sao? Tôi hứa sẽ không đặt bạn vào tình huống thế này lâu hơn nữa, nhưng tôi cần bạn và Silas giúp đỡ tôi thêm một chút nữa thôi. Làm ơn? Tôi không thể gặp thêm rắc rối nào nữa!

Xin lỗi, Gabriel đã viết một cách hối lỗi. Tôi không có ý khiến cậu gặp rắc rối, Harry, nhưng tình huống đó thật không thể chấp nhận được!

Tôi biết. Harry thở dài và đưa tay vuốt tóc. Chỉ cần... chịu đựng mọi thứ trong một thời gian thôi. Nhé?

Tôi sẽ cố gắng hết sức, Gabriel trả lời.

Cảm ơn. Harry mỉm cười và mệt mỏi nằm xuống giường.

_____________

Việc này diễn ra suốt một tuần, Silas và Gabriel thay phiên nhau mỗi ngày. Họ đã giảm bớt góc cạnh của mình sau thảm họa khiến họ bị gửi đến văn phòng hiệu trưởng, nhưng mọi người bắt đầu nghi ngờ. Hermione là người tệ nhất. Cô ấy đang đi khắp nơi để giải thích cho mọi người Rối loạn lưỡng cực là gì và cố gắng thuyết phục tất cả những người trong Gryffindor rằng Harry mắc chứng bệnh này.

Điều này tất nhiên khiến Ron và những người khác lo lắng. Cả Nhà bắt đầu hành trình bảo vệ cậu như gà mái mẹ, còn Silas và Gabriel thì không chịu ra Ngoài nữa. Họ không thể chịu đựng vấn đề này lâu hơn nữa nếu không tức giận và bày tỏ suy nghĩ của mình về vấn đề này một cách rõ ràng và gây tổn thất. Harry lấy lại quyền kiểm soát để ngăn chặn điều đó và phải đối mặt với mọi người một lần nữa.

Cậu thực sự cảm thấy khỏe hơn so với hồi đầu tuần, nhưng cậu vẫn cảm thấy run nên mỗi tối cậu lẻn ra ngoài chơi piano trong lớp học dưới sự giám hộ của Snape và cố gắng thuyết phục Ron và Hermione rời đi mỗi ngày để đến thăm Remus ăn trưa. Người sói rất vui mừng khi được tha thứ và ôm chặt lấy cậu như một lời chào. Dần dần, sự cân bằng tinh thần của Harry đã trở lại.

Sau một tuần 'bình thường', vị Gryffindor rút lui. Harry và những người thay thế cậu đã nhẹ nhõm rất nhiều. Ron và Hermione vẫn lo lắng và quyết định ở lại Hogwarts thay vì về nhà vào dịp Giáng sinh để có thể để mắt tới cậu. Harry vui mừng vì họ ở lại, nhưng lại khó chịu vì ánh mắt của họ liên tục theo dõi cậu. Cậu chỉ có thể hy vọng rằng sự cảnh giác của họ sẽ giảm bớt trước khi bất cứ điều gì khác xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com