Brightwin We Got Married
*Trước ngày cưới*
Theo như thông lệ thì cả hai người sẽ không được gặp nhau cho tới khi ngày cưới diễn ra.Bởi thế mà có ai đó thấy nhớ ai kia lắm lắm và muốn gặp ai kia lắm lắm.bbrightvcEmAnh qua gặp em nhà
Anh nhớ em lắm rồi
Rất nhớ luôn á
Emmmmm
Anh nhớ em, huhu😭
winmetawin
:v
Lần gặp gần nhất cách đây 1 tuần đó bro!
winmetawin
Ủa lộn, anh yêuuuuuu
bbrightvcAnh sẽ phi qua gặp em liền đây!Anh không chịu được nữa!
Đợi anh!
winmetawin
Ủa?
Không được...
Anhhhhhhhhh
🙂😑😤😨☹️😦😮💨😥😮💨😦🙁😖🤯
Em xuống nhà đi
winmetawin
🙂
Anh đùa em phải không?
Đi, nhanh lên!
Nhìn mặt xíu rồi về! Nhớ quá!
winmetawin
Tính ra từ mai là anh sẽ được nhìn mặt em cho tới chán luôn đó!
bbrightvcHông!Hông đợi được!
winmetawin
🙂
Win xuống nhà.Thấy ba và mẹ đang ngồi uống trà và nói về chuyện ngày mai ở phòng khách.Ba: Đi đâu đó con?Win: Dạ con ra đường hóng gió ba.Ba: Tối rồi, không nghỉ ngơi để mai còn làm lễ mà hóng gió gì hả?Mẹ: Coi chừng bệnh bây giờ đấy!Win: 5555, con đi hóng để giải toả tinh thần xíu ạ. Tự nhiên con hơi run.Ba: Hồi đó trước ngày cưới mẹ con, ba cũng run, 5555.Mẹ: Anh chọc con hoài!Win: 5555.Ba: Thôi, làm gì làm đi! Cẩn thận đấy! Nay trời hơi lạnh.Mẹ: Vào liền nhá!Win: Dạ.Nhìn bộ dạng của Win, ba và mẹ cũng biết là đi gặp ai kia.Chỉ là họ không nói ra.Vả lại họ cũng hiểu rằng lớp trẻ bây giờ khác với thời của họ nên không ngăn cản làm gì.Tình yêu của đời chúng, cứ để chúng tự quyết định. Sau cùng, không hối hận là được. Sau cùng, sống hạnh phúc và cùng nhau nắm chặt tay đi qua mọi chuyện là được.Win ra khỏi cổng.Nhìn tới nhìn lui và thấy phía xa xa có một chiếc xe quen quen.Cậu vội chạy tới và thấy Bright đang đứng đợi mình. Hình như anh chẳng bấm điện thoại mà cứ thấp thỏm, thấp thỏm hay sao ấy, trông vừa buồn cười, vừa đáng yêu.Bright vừa thấy Win thì khỏi phải nói, hai mắt liền sáng rực lên và nếu như không sợ bị phát hiện thì anh đã chạy lại, ôm ngay lấy cậu rồi. Nhưng đôi khi, vì những điều tốt đẹp phía sau mà mình phải kiên nhẫn chờ đợi một tí.Win: Sao không mặc áo khoác vậy hả?Bright: Anh đi vội quá nên quên luôn, 5555.Win: Trời gió như này này, rồi mai nguyên ngày luôn, xong bệnh nè...Bright: 5555, không sao, anh bệnh thì có người thương của anh chăm.Win: Vậy luôn sao?Bright: Ờ, 5555.Win: Rồi, về đi. Xong rồi đó. Bright: Ủa? Chưa gì đuổi về? Sao em không có miếng lương tâm nào hết?Win: Thì anh nói nhìn mặt xíu rồi về mà? Nhìn mặt xong rồi đó!Bright: Đâu có dễ! Phải hôn nữa cơ.Win: Tôi biết mà! Làm gì mà chịu về dễ vậy?Anh kéo Win vào lòng, nhìn cậu bằng ánh mắt say tình mà bao năm qua vẫn không hề thay đổi. Win hơi lúng túng vì hành động có phần gấp gáp của anh và cậu cũng sợ bị ai đó phát hiện. Tuy nhiên, ánh mắt của người trước mặt như đã mê hoặc Win. Cậu cũng nhìn anh say đắm. Bright hôn Win. Một nụ hôn sâu mà đã lâu anh mới hôn như vậy. Win cũng đáp lại Bright, cuồng nhiệt. Bright: Từ mai chính thức về một nhà rồi nhé.Win: Ờ... Mà môi em có đỏ không đấy?Bright: Hông. An tâm! Hông bị gì, ba mẹ sẽ hông phát hiện. (Anh nói xạo đó Win, đỏ hết môi rồi Win)Win: OK! (Và Win vẫn tin những lời anh nói)Bright: Ôm thêm xíu nữa đi!Win: Được rồi mà, cũng hên không có ai đấy!Bright: Có gì đâu trời!Win: Về cẩn thận nha!Bright: Tuân lệnh!Win: *chụt* Ngủ ngon, mai gặp.Win đẩy vội Bright ra khỏi người mình và chạy nhanh vào nhà. Cậu nhỏ chẳng dám nhìn lại vì sợ sẽ lưu luyến người kia mất. Ba: Hóng gió vô rồi hả?Win: Dạ.Mẹ: Có bị trúng gió không con trai?Win: Hả? À dạ không mẹ. Con có mặc áo khoác rồi mà, 5555.Ba: Ở ngoài đó nhiều muỗi lắm hả con?Win: Dạ?Ba: Thôi, không gì đâu. Coi chỗ nào bị muỗi đốt thì thoa thuốc đi. Ngủ sớm mai còn làm lễ.Win vẫn chưa hiểu lời ba cậu nói cho mấy và cả nụ cười lén lút của mẹ. Cho tới khi cậu về phòng và thấy môi và cổ hơi đỏ...
winmetawin
BRIGHTTTTTTTTTT😤😤😤😤😤
bbrightvcƠi?Nhớ anh rồi hả?
winmetawin
Anh nói với em là không có đỏ mà sao giờ cả cổ của em đỏ luôn vậy hả?
bbrightvcỦaAnh biết gì đâu🥺
winmetawin
😤😤😤😤😤😤
bbrightvc🥺🥺🥺🥺🥺🥺winmetawin
Tối mai biết tay em!
bbrightvcOK, sẵn sàng dâng hiến! 😘winmetawin
😑
*Ngày cưới*
Ai ai cũng vui vẻ.Người vui vẻ nhất chính là chúng ta.Sau nhiều năm bên nhau, chúng ta cũng thành người một nhà.Cảm ơn vì đã luôn bên nhau.Cảm ơn vì đã chưa một lần từ bỏ.Cảm ơn vì kiếp này đã gặp được nhau._HẾT_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com