Bp Jensoo Behind These Eyes
"Sao hồi đó em có thể dễ dàng gọi một cô bé mười tuổi là unnie vậy? Để phù hợp tình huống? Vì chị trông giống Jisoo? Chứ xét trên năm sinh thật...""Unnie!" – Rosé đút miếng gà rán bịt miệng Jichu lại. – "Chị không nên tùy tiện tiết lộ tuổi tác của nữ giới!"Jichu vui vẻ ăn hết miếng gà. Còn lời của Rosé đã ngấm hay chưa thì không rõ."Chị nói đúng." – Rosé quay lại với câu chuyện. – "Ngoài ra cũng vì chị mang lại cảm giác rất trưởng thành nữa.""Oh?" – Jichu chỉnh tư thế ngồi cho thêm ngay ngắn. – "Champagne, em đã thành công thu hút sự chú ý của chị." "Mười bốn năm chúng ta quen biết, em cho rằng chị vẫn luôn rất trưởng thành." – Rosé ngừng một chút để tìm từ thích hợp. – "Chỉ là chị có thói quen nhìn nhận sự việc và rút ra kết luận từ những góc độ ít ai ngờ đến.""Nói một cách khác, điểm giống nhau giữa chị và Jisoo chưa bao giờ chỉ là khuôn mặt?" – Jichu gián tiếp chứng minh luận điểm "góc độ ít ai ngờ đến" của Rosé."Unnie... Lỡ như..." "Suy luận của chị thường xuyên lạc hướng nhưng trực giác thì khác. Chị tin Jisoo không có ác ý với chị. Và nếu trực giác không đủ để em yên tâm, chị sẽ lấy ví dụ thực tế." – Jichu trấn an Rosé bằng thái độ nghiêm túc khó được. – "Như em đã biết, chị không có trí nhớ trước năm tám tuổi..."...Trong căn nhà gỗ giữa khu rừng lá kim ở phương Bắc thị trấn Mystic Eyes, một cô bé đang gục xuống bàn, toàn thân được bao phủ bởi làn sương huyền ảo. Làn sương dần tan, cô bé bừng tỉnh.Đập vào mắt cô bé là mẩu giấy tím nhạt dán trên bàn."Bé là Kim Jichu, vừa tròn tám tuổi (xem như đi). Hiện bé đang mất trí nhớ nhưng một ngày đẹp trời (hoặc không) bé sẽ khôi phục, không cần suy nghĩ nhiều cho đau đầu. Một lát nữa quản gia Lee đáng tin của bé sẽ đến đón bé và chăm lo cho bé từ A đến Z. Cứ tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất nha! Yêu bé.Kim Jichu."Jichu rất bình tĩnh. Không phải là chính mình biết chính mình sẽ mất trí nhớ và để lại lời nhắn cho chính mình sao? Chuyện nhỏ như con thỏ.Không lâu sau, quả nhiên có một người đàn ông trung niên lịch lãm tự xưng quản gia Lee tìm đến.Chỉ là thực nên trông cậy vào ông ấy? Vừa gặp bé đã giật mình biến sắc. Đừng tưởng khéo léo che giấu là bé không cảm nhận được.Jichu quay xe rất nhanh. Ngay giây phút nhìn thấy toàn cảnh của biệt thự, bé đã bước đầu tin vào lời nhắn kia. Nơi đây giống như được đặc biệt thiết kế cho riêng bé, mỗi một chi tiết, dù là nhỏ nhất, đều làm bé vô cùng hài lòng. Jichu có niềm tin kể cả tự bé thiết kế bằng trí tưởng tượng cũng không tạo ra được tác phẩm hoàn mỹ đến vậy. ..."Mới đây chị hỏi lại, thì ra là Jisoo đứng đằng sau. Từ việc ăn uống vui chơi đến học tập công tác của chị, cô ấy đều để lại rất nhiều chỉ thị. Có thể nói quản gia nhà chị hiểu chị một thì Jisoo nhà em hiểu chị mười." – Jichu cảm thán. – "Chính chị cũng chỉ hiểu được chín thôi. Chị vẫn mất trí nhớ mà.""Chị không nghĩ bị người khác quy hoạch nhân sinh là điều rất đáng sợ sao?" – Rosé nhịn không được hỏi."Không em. Jisoo lên kế hoạch nhưng không bắt chị nghe theo. Chẳng qua chị rất vừa lòng nên là chị theo tất.""...""Chị hoài nghi cho dù chị muốn Sao Thổ, Jisoo cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho chị."Rosé tạm dừng ăn. Câu này nghe quen quen. Đúng rồi, cách đây mười tám, mười chín năm gì đấy, có lần cô và Lisa cãi đến Chaesoo vs Lisoo, Lisa đã từng tuyên bố đại loại như thế, vừa lúc Jennie đi ngang qua mới tài. Jennie không nói gì, chỉ liếc Lisa một cái. Nhưng Lisa lại tự mình dọa mình, nửa đêm mơ thấy ác mộng, sợ quá mò sang phòng cô, ôm chặt cô không buông, sáng hôm sau tỉnh dậy còn dính cô như bạch tuộc. Chẳng trách Vincent phải tạm tách hai đứa ra và mời cô ghé qua thư phòng thảo luận về độ trong sáng của Chaelisa cũng như ý định của cô với em gái anh...~~~~~Jichu rảo bước quanh rừng, trên lưng cõng Rosé.Lý do là ai đó bỗng dưng nổi hứng muốn tận hưởng hương hoa."Ngày xưa chị còn bắt em bỏ hoa chọn cây...""Chân ái của chị vẫn là cây nha. Cho nên chị mới vào rừng.""..."Trèo đèo lội suối không mục đích một hồi, tốc độ của Jichu chậm lại."Ah!" – Jichu thốt lên. – "Em còn nhớ phía trước là nơi nào không?!""Em nhớ chứ." – Rosé vui vẻ đáp. – "Đây là nơi...""...Chị nhìn thấy em bị gấu nâu biến dị năm trăm mười hai cân rượt đuổi!" – Jichu háo hức tiếp lời.Lời này không sai, không sai một chữ nào. Nhưng trọng điểm lệch cả vạn dặm.Rosé đã dỗi."I thought that you'd remember, but it seems that you forgot."
<Em tưởng rằng chị còn nhớ, nhưng có lẽ chị đã lãng quên.>"You had to be the one to let me down, to colour me blue."
<Chính chị lại là người làm em thất vọng, làm em bị tổn thương.>"Chị... không hiểu?" – Jichu giải mã thất bại."You'll never know. 'Cause everybody sees what they wanna see."
<Chị sẽ không bao giờ hiểu. Bởi vì người ta chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy.>Jichu không ngốc, sau khi ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện và tạm dẹp lối tư duy độc đáo sang một bên, cô rốt cuộc nhận ra vấn đề."Chị không nên quên mất trọng điểm. Đây là nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ."...Trời trong xanh, gió mát lành, Rosé ngồi trên cây ngắm cảnh.Thế rồi, cả người cô bất chợt nóng rực, cô mất kiểm soát ngã từ trên cao xuống.Rosé chưa kịp định thần, một loạt biến cố diễn ra.Thân hình thu nhỏ thành đứa trẻ.Sức mạnh giảm đến mức báo động.Biến về bản thể thất bại.Điện thoại rơi hỏng. Giấy tờ tùy thân... Nghĩ đến bề ngoài hiện tại của mình, Rosé thở dài.Sau khi băng bó vết thương do tai nạn và sửa sang lại trang phục cho vừa người, cô quyết định xiên vài con cá lót dạ rồi cuốc bộ đến thị trấn gần nhất tìm buồng điện thoại cầu viện.Chỉ là, họa vô đơn chí, ngay cái lúc kế hoạch hình thành, một tiếng gầm vang trời vọng lại.Gấu nâu biến dị năm trăm mười hai cân ầm ầm lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống siren trước mặt.Rosé chỉ có thể co chân chạy bạt mạng.Mười phút.Hai mươi phút.Ba mươi phút.Siren thở hồng hộc.Gấu nâu vẫn còn sung sức.Rosé bắt đầu hối hận. Cô chưa viết di chúc, chưa ra hết ca khúc, chưa rủ Jennie cưỡi Hãn huyết bảo mã, chưa bắn cung đồ chơi cùng Lisa, chưa...Chuỗi "chưa" của Rosé chững lại khi nắm đấm xé gió giáng thẳng vào ngực gấu nâu.Gấu nâu gục xuống sùi bọt mép.Chủ nhân của nắm đấm vội chạy đến kiểm tra tình trạng của cô. Đó là một cô bé mang khí tức con người, có đôi mắt màu tím và khuôn mặt vô cùng quen thuộc."Em đừng sợ. Không sao rồi. Gấu hư đã xong phim."Tính mạng bị đe dọa, Rosé không khóc.Nhưng lúc này, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô...."Chaeng?""Em không cần cõng. Em có chân em tự đi được."Jichu đành thả Rosé xuống, nhưng vẫn ngứa miệng hỏi một câu: "Bản thể của siren không có chân đúng không em?""Chị..." – Rosé nghiến răng. – "Chị đi mà hỏi Georgia nhà chị!" "Chị hỏi rồi.""Vậy chị còn hỏi lại em?!""Georgia bảo hỏi em để biết thêm chi tiết.""..."Mười bốn năm trôi qua, cảnh còn người không mất. Nhưng Rosé vẫn thương tâm.Anh hùng của cô tại sao càng lớn lại càng trở nên kỳ quái?~~~~~"Park Chaeyoung! Cậu là đồ tồi!" "Mình là đồ tồi?" – Rosé ngơ ngác chỉ tay vào chính mình."Lợi dụng lúc oppa về nước để gạ gẫm em gái oppa lên giường. Cậu không tồi thì ai tồi?"Bà hoàng xuyên tạc, Chúa tể drama xin phép gọi tên Lalisa Manobal. Ngồi trên giường bên trái tâm sự với bạn thân đang ở giường bên phải mà qua miệng vị này..."Mình đã nhờ oppa hỏi thăm. Bệ hạ khẳng định việc Jisoo unnie trở về chắc chắn không uy hiếp đến an toàn của Chu nhà cậu." – Lisa đột ngột báo tin. Jisoo có thể không có ác ý với Jichu.Nhưng bản thân sự trở về của Jisoo ảnh hưởng đến Jichu như thế nào lại chưa chắc liên quan đến ý chí của Jisoo."Lisa ah..." – Rosé xúc động không nói nên lời. Cô chưa một lần nhắc đến nỗi bất an của mình, vậy mà Lisa đã âm thầm hỗ trợ..."Nói cậu là nhà mình thì cậu chối. Nói cậu là nhà Chu cậu nhận ngay. Phân biệt đối xử có mới nới cũ đến thế là cùng." – Lisa ra chiều tủi thân."Mình cũng là nhà cậu." – Rosé chính danh cho Lisa."Bắt cá hai tay! Chân đạp hai thuyền! Bảo cậu đồ tồi thật không sai!" – Lisa được nước làm tới."Nhưng cậu thích đồ tồi này."Không đợi Lisa phản kích, Rosé lướt đến giường kế bên rồi hôn cô nàng vampire hai cái rõ kêu, mỗi bên má một cái. "Cậu hôn mình? Không sợ làm đau lòng các cô gái gọi cậu là chồng?" – Lisa đẩy Rosé ra nhưng không thành công."Không sợ." – Rosé cọ cọ Lisa làm nũng. Lisa đáp lại bằng một chữ: "Chồng.""...""Cậu không sợ mình đau lòng." – Lisa giả bộ uất ức. – "Đúng là đồ tồi."~~~~~Jennie đang đọc tin nhắn của phụ vương cũng phải cười thành tiếng. Rosé vs Lisa thực sự có tính giải trí rất cao. Lisa đã đi trước một bước. Nhưng Jennie vẫn chụp lại màn hình gửi cho cô em gái khác cha khác mẹ khác cả loài. Không thể để Chaelisa hiểu lầm cô đã quá tập trung vào manh mối về Jisoo mà xem nhẹ cảm nhận của Rosé được. Jennie thật không biết nên nói gì về vận khí của đứa bé này.Hai mươi lăm năm trước, bị phong sát một cách hoang đường, phải lưu lạc đến Alexandrite gầy dựng lại sự nghiệp.Mười bốn năm trước, khi không bị phong ấn thành đứa trẻ yếu ớt, suýt chút nữa chết oan chết uổng nơi xứ người.An ủi duy nhất là phong ấn chỉ có hiệu lực từ 7:00 AM đến 9:00 PM mỗi ngày. Siren đáng thương tuy bị hạn chế nhưng không cần ngừng mọi hoạt động showbiz. Hơn nữa, có lẽ do cơ chế tự động yếu dần theo thời gian, Rosé phiên bản bị phong ấn có thể lớn lên với tốc độ tương tự con người, mấy năm gần đây đã đủ để qua mắt công chúng.Jennie đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu.Rosé đã mang đến tin tức tốt, nhưng điều này không có nghĩa là cô từ bỏ việc điều tra chân tướng đằng sau.Cô cần phải hiểu được chuyện gì đã diễn ra, đang diễn ra và sắp diễn ra.Cô cần phải có lý giải của riêng mình.Ngoan ngoãn ngồi yên chờ Jisoo là một lựa chọn.Nhưng lựa chọn như vậy thì không phải Jennie.TBC------------------------------------Note: Jennie không gọi điện mà nhắn tin vì từ màn ném bom ở chap 5, Quốc vương tránh cuộc gọi từ Jennie như tránh tà, ngay cả tin nhắn cũng cân đo đong đếm mãi mới dám đọc..Góc tâm sự:Tin đồn ảnh hưởng đến trạng thái viết fic và tốc độ update của mình, nhưng không làm dao động quyết tâm hoàn thành fic. Cũng chín năm rưỡi rồi mình mới lại viết fic, những gì đang viết, mình sẽ tiếp tục viết, ít nhất là vì bản thân mình.May mà fic này cp là nội dung phụ nên cũng không quá khó để tìm lại trạng thái.Chứ cái Waiting in the Wings của mình chắc sẽ còn waiting dài dài...
<Em tưởng rằng chị còn nhớ, nhưng có lẽ chị đã lãng quên.>"You had to be the one to let me down, to colour me blue."
<Chính chị lại là người làm em thất vọng, làm em bị tổn thương.>"Chị... không hiểu?" – Jichu giải mã thất bại."You'll never know. 'Cause everybody sees what they wanna see."
<Chị sẽ không bao giờ hiểu. Bởi vì người ta chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy.>Jichu không ngốc, sau khi ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện và tạm dẹp lối tư duy độc đáo sang một bên, cô rốt cuộc nhận ra vấn đề."Chị không nên quên mất trọng điểm. Đây là nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ."...Trời trong xanh, gió mát lành, Rosé ngồi trên cây ngắm cảnh.Thế rồi, cả người cô bất chợt nóng rực, cô mất kiểm soát ngã từ trên cao xuống.Rosé chưa kịp định thần, một loạt biến cố diễn ra.Thân hình thu nhỏ thành đứa trẻ.Sức mạnh giảm đến mức báo động.Biến về bản thể thất bại.Điện thoại rơi hỏng. Giấy tờ tùy thân... Nghĩ đến bề ngoài hiện tại của mình, Rosé thở dài.Sau khi băng bó vết thương do tai nạn và sửa sang lại trang phục cho vừa người, cô quyết định xiên vài con cá lót dạ rồi cuốc bộ đến thị trấn gần nhất tìm buồng điện thoại cầu viện.Chỉ là, họa vô đơn chí, ngay cái lúc kế hoạch hình thành, một tiếng gầm vang trời vọng lại.Gấu nâu biến dị năm trăm mười hai cân ầm ầm lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống siren trước mặt.Rosé chỉ có thể co chân chạy bạt mạng.Mười phút.Hai mươi phút.Ba mươi phút.Siren thở hồng hộc.Gấu nâu vẫn còn sung sức.Rosé bắt đầu hối hận. Cô chưa viết di chúc, chưa ra hết ca khúc, chưa rủ Jennie cưỡi Hãn huyết bảo mã, chưa bắn cung đồ chơi cùng Lisa, chưa...Chuỗi "chưa" của Rosé chững lại khi nắm đấm xé gió giáng thẳng vào ngực gấu nâu.Gấu nâu gục xuống sùi bọt mép.Chủ nhân của nắm đấm vội chạy đến kiểm tra tình trạng của cô. Đó là một cô bé mang khí tức con người, có đôi mắt màu tím và khuôn mặt vô cùng quen thuộc."Em đừng sợ. Không sao rồi. Gấu hư đã xong phim."Tính mạng bị đe dọa, Rosé không khóc.Nhưng lúc này, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô...."Chaeng?""Em không cần cõng. Em có chân em tự đi được."Jichu đành thả Rosé xuống, nhưng vẫn ngứa miệng hỏi một câu: "Bản thể của siren không có chân đúng không em?""Chị..." – Rosé nghiến răng. – "Chị đi mà hỏi Georgia nhà chị!" "Chị hỏi rồi.""Vậy chị còn hỏi lại em?!""Georgia bảo hỏi em để biết thêm chi tiết.""..."Mười bốn năm trôi qua, cảnh còn người không mất. Nhưng Rosé vẫn thương tâm.Anh hùng của cô tại sao càng lớn lại càng trở nên kỳ quái?~~~~~"Park Chaeyoung! Cậu là đồ tồi!" "Mình là đồ tồi?" – Rosé ngơ ngác chỉ tay vào chính mình."Lợi dụng lúc oppa về nước để gạ gẫm em gái oppa lên giường. Cậu không tồi thì ai tồi?"Bà hoàng xuyên tạc, Chúa tể drama xin phép gọi tên Lalisa Manobal. Ngồi trên giường bên trái tâm sự với bạn thân đang ở giường bên phải mà qua miệng vị này..."Mình đã nhờ oppa hỏi thăm. Bệ hạ khẳng định việc Jisoo unnie trở về chắc chắn không uy hiếp đến an toàn của Chu nhà cậu." – Lisa đột ngột báo tin. Jisoo có thể không có ác ý với Jichu.Nhưng bản thân sự trở về của Jisoo ảnh hưởng đến Jichu như thế nào lại chưa chắc liên quan đến ý chí của Jisoo."Lisa ah..." – Rosé xúc động không nói nên lời. Cô chưa một lần nhắc đến nỗi bất an của mình, vậy mà Lisa đã âm thầm hỗ trợ..."Nói cậu là nhà mình thì cậu chối. Nói cậu là nhà Chu cậu nhận ngay. Phân biệt đối xử có mới nới cũ đến thế là cùng." – Lisa ra chiều tủi thân."Mình cũng là nhà cậu." – Rosé chính danh cho Lisa."Bắt cá hai tay! Chân đạp hai thuyền! Bảo cậu đồ tồi thật không sai!" – Lisa được nước làm tới."Nhưng cậu thích đồ tồi này."Không đợi Lisa phản kích, Rosé lướt đến giường kế bên rồi hôn cô nàng vampire hai cái rõ kêu, mỗi bên má một cái. "Cậu hôn mình? Không sợ làm đau lòng các cô gái gọi cậu là chồng?" – Lisa đẩy Rosé ra nhưng không thành công."Không sợ." – Rosé cọ cọ Lisa làm nũng. Lisa đáp lại bằng một chữ: "Chồng.""...""Cậu không sợ mình đau lòng." – Lisa giả bộ uất ức. – "Đúng là đồ tồi."~~~~~Jennie đang đọc tin nhắn của phụ vương cũng phải cười thành tiếng. Rosé vs Lisa thực sự có tính giải trí rất cao. Lisa đã đi trước một bước. Nhưng Jennie vẫn chụp lại màn hình gửi cho cô em gái khác cha khác mẹ khác cả loài. Không thể để Chaelisa hiểu lầm cô đã quá tập trung vào manh mối về Jisoo mà xem nhẹ cảm nhận của Rosé được. Jennie thật không biết nên nói gì về vận khí của đứa bé này.Hai mươi lăm năm trước, bị phong sát một cách hoang đường, phải lưu lạc đến Alexandrite gầy dựng lại sự nghiệp.Mười bốn năm trước, khi không bị phong ấn thành đứa trẻ yếu ớt, suýt chút nữa chết oan chết uổng nơi xứ người.An ủi duy nhất là phong ấn chỉ có hiệu lực từ 7:00 AM đến 9:00 PM mỗi ngày. Siren đáng thương tuy bị hạn chế nhưng không cần ngừng mọi hoạt động showbiz. Hơn nữa, có lẽ do cơ chế tự động yếu dần theo thời gian, Rosé phiên bản bị phong ấn có thể lớn lên với tốc độ tương tự con người, mấy năm gần đây đã đủ để qua mắt công chúng.Jennie đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu.Rosé đã mang đến tin tức tốt, nhưng điều này không có nghĩa là cô từ bỏ việc điều tra chân tướng đằng sau.Cô cần phải hiểu được chuyện gì đã diễn ra, đang diễn ra và sắp diễn ra.Cô cần phải có lý giải của riêng mình.Ngoan ngoãn ngồi yên chờ Jisoo là một lựa chọn.Nhưng lựa chọn như vậy thì không phải Jennie.TBC------------------------------------Note: Jennie không gọi điện mà nhắn tin vì từ màn ném bom ở chap 5, Quốc vương tránh cuộc gọi từ Jennie như tránh tà, ngay cả tin nhắn cũng cân đo đong đếm mãi mới dám đọc..Góc tâm sự:Tin đồn ảnh hưởng đến trạng thái viết fic và tốc độ update của mình, nhưng không làm dao động quyết tâm hoàn thành fic. Cũng chín năm rưỡi rồi mình mới lại viết fic, những gì đang viết, mình sẽ tiếp tục viết, ít nhất là vì bản thân mình.May mà fic này cp là nội dung phụ nên cũng không quá khó để tìm lại trạng thái.Chứ cái Waiting in the Wings của mình chắc sẽ còn waiting dài dài...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com