TruyenHHH.com

Boy Love Bat Duoc Mot Be Ngoan

𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—

Không muốn nhiều lời thêm, Lâm Văn Giang bế bổng Vệ Ninh Niên lên rồi rời đi, để lại An Chước với khuôn mặt tái xanh đầy hoảng hốt.

An Chước bần thần và suy sụp, không biết phải làm gì vào lúc này. Sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Văn Giang khiến cậu ta hoảng sợ tột cùng. An Chước thừa nhận bản thân ghen ghét với chàng trai kia, nhưng cậu ta không muốn khía cạnh đố kỵ xấu xí đó cứ vậy bị phơi bày trước mặt Lâm Văn Giang.

Một dự cảm không lành vô hình dấy lên trong lòng An Chước, khiến cậu ta không khỏi lo lắng và đứng ngồi không yên.

Vệ Ninh Niên ôm chặt bờ vai rộng lớn của Lâm Văn Giang, mặc cho hắn ôm mình rời đi mà không nói một lời nào. Cậu không cảm thấy ấm ức, cũng không quá buồn khi nghe những lời sỉ nhục nặng nề ấy.

Nếu hỏi Vệ Ninh Niên có từng oán trách số phận, vì sinh ra đã là người như vậy hay không... Vệ Ninh Niên sẽ không đắn đo mà trả lời rằng: cậu chưa từng oán trách cuộc đời.

Ngược lại, Vệ Ninh Niên cảm thấy bản thân là một người khá may mắn. Bởi từ khi chào đời, bố mẹ luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu. Họ yêu thương cậu theo cách của riêng họ, bằng một tình yêu không thể đong đếm hay diễn đạt bằng lời.

Trước kia, họ từng nói với cậu rằng: Trên đời này, không ai có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không ai có thể quyết định cơ thể mình sẽ xấu hay đẹp, khiếm khuyết hay lành lặn. Chỉ cần mỗi người luôn sống tốt, luôn cố gắng hết mình tiến về phía trước, thì ai cũng có thể thay đổi số phận và quyết định bản thân sẽ trở thành người như thế nào.

Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy Vệ Ninh Niên cách tôn trọng và yêu thương sự khác biệt của bản thân cũng như của người khác. Bởi lẽ trên đời này, không ai là hoàn hảo.

Còn đối với Vệ Ninh Niên, dù bản thân mang hình hài nào thì đó cũng là máu thịt mà bố mẹ ban cho. Cậu chưa từng cảm thấy sự khác biệt của mình là điều đáng ghê tởm.

Ngày qua ngày, Vệ Ninh Niên lớn lên như bao đứa trẻ khác. Cậu đi học, làm quen với nhiều bạn mới, và thời trung học năm đó còn kết giao được một người bạn thân. Tuy nhiên, mọi thứ sau đó lại không diễn ra như những gì cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Khi ấy, Vệ Ninh Niên tin tưởng người bạn thân hết mực, đến mức chẳng ngần ngại chia sẻ cả bí mật của mình. Thế nhưng, biểu hiện và hành động của người bạn đó sau khi biết được bí mật của cậu, lại hoàn toàn trái ngược với những gì cậu mong đợi.

Chỉ sau một đêm, toàn trường đều biết về bí mật của Vệ Ninh Niên. Cậu đến trường trong ánh mắt ghê tởm và khinh bỉ của rất nhiều bạn học. Có người còn công khai sỉ nhục cậu, nói rằng những người như cậu chẳng khác gì quái vật. Sau đó, kéo theo rất nhiều bạn học khác cũng tham gia mắng chửi cậu là quái vật.

Kể từ đó, Vệ Ninh Niên sống khép kín hơn. Cậu thu gọn bản thân vào trong thế giới nhỏ bé và đơn sơ do chính mình tạo nên. Cũng không biết từ khi nào, cậu không còn giữ được dáng vẻ vô tư đúng với lứa tuổi nên có. Cậu không dám kết bạn với ai, hay nói đúng hơn, chẳng ai muốn làm bạn với cậu nữa.

Thế nhưng, dù mọi chuyện có ra sao, Vệ Ninh Niên cũng chưa từng chối bỏ bản thân mình!

Vậy mà, khoảnh khắc được Lâm Văn Giang ôm trọn trong vòng tay, Vệ Ninh Niên lại cảm thấy tủi thân nhè nhẹ. Cậu không biết mình tủi thân vì điều gì, chỉ biết ngay giây phút ấy, sự yếu đuối bỗng chốc xâm chiếm mọi cảm xúc mạnh mẽ mà cậu đã dày công xây dựng kiên cố. Nó khiến cậu khao khát được dựa dẫm, khao khát được người đàn ông này chở che và bảo vệ.

Giống như chỉ cần có sự xuất hiện của Lâm Văn Giang, mọi uất ức, tủi thân, đau khổ, bi ai... hay những cảm xúc tiêu cực nhất mà cậu luôn giấu kín trong một góc khuất nhỏ bé, đều được sự ấm áp này bao bọc và chữa lành một cách trọn vẹn.

Thật may, thật may vì cậu đã gặp được Lâm Văn Giang.

Lâm Văn Giang vững vàng ôm chặt bé con, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại đang vùi vào lồng ngực hắn. Chỉ đến khi được ôm ra đến ngoài xe, Vệ Ninh Niên mới bình tĩnh trở lại.

Vệ Ninh Niên ngước mắt lên nhìn Lâm Văn Giang, đôi mắt trong trẻo ấy ánh lên một chút đỏ hoe: "Chúng ta đi đâu vậy ạ? Anh không vào đó nữa sao?"

Lâm Văn Giang dịu dàng đáp lại bé con: "Không vào nữa, anh đưa em về nhà."

Sau khi tắm xong, Vệ Ninh Niên cuộn tròn trên giường, lướt xem những tin nhắn trong nhóm chat của câu lạc bộ. Lúc này, cậu đang mặc một bộ đồ ngủ với hoạ tiết bé khủng long màu xanh lá, làm từ chất liệu bông mềm mại. Toàn bộ đồ ngủ của cậu đều do Lâm Văn Giang tự tay lựa chọn.

Cũng không hiểu vì sao, nhưng Lâm Văn Giang luôn chọn cho cậu những bộ đồ ngủ có màu sắc sặc sỡ và nổi bật, hoạ tiết trông khá vô tri. Điều này hoàn toàn trái ngược với tông màu xám đơn điệu, tẻ nhạt mà chính hắn vẫn thường sử dụng.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi mí mắt Vệ Ninh Niên dần khép lại vì cơn buồn ngủ ập đến, thì Lâm Văn Giang từ phòng tắm bước ra và nằm xuống bên cạnh cậu. Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu, mùi thơm quen thuộc của sữa tắm lan tỏa, quanh quẩn và vấn vương.

Lâm Văn Giang vùi mặt vào gáy bé con, hít thật sâu mùi hương trên làn da mịn màng. Hắn nhẹ nhàng cắn lên gáy Vệ Ninh Niên, khiến cậu run lên khe khẽ: "Sao còn chưa đi ngủ? Đang chờ anh à?"

Hơi thở nóng rực phả thẳng vào gáy Vệ Ninh Niên. Sau đó, hắn ngoạm lấy vành tai cậu nhiệt tình liếm mút, xúc cảm dâng lên từng đợt tê dại.

Hắn kéo khuôn mặt Vệ Ninh Niên nghiêng về phía mình, rồi trao cho cậu nụ hôn nồng nàn. Cánh môi mềm mại bị ngậm mút, day cắn đến mức sưng đỏ. Hai đầu lưỡi trong khoang miệng quấn quýt và dây dưa, một nụ hôn dịu dàng pha lẫn sự ngọt ngào.

Tay Lâm Văn Giang nhanh chóng luồn vào trong áo Vệ Ninh Niên tìm kiếm đầu ti chơi đùa, nó không ngừng xoa nắn, ngắt nhéo, đến khi đầu ti dựng đứng thì hắn mới cảm thấy hài lòng.

Vệ Ninh Niên bỗng dưng bị nhéo đau, cậu vô thức kêu lên. Lâm Văn Giang chớp lấy cơ hội làm nụ hôn thêm sâu, như muốn chiếm trọn từng hơi thở của cậu.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lướt xuống vòng eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Sau đó, nó tiếp tục di chuyển xuống cặp mông núc ních.

Cặp mông núc ních của Vệ Ninh Niên chịch rất sướng. Không biết bao nhiêu lần hắn bị cặp mông này mê hoặc, chịch hăng say đến quên cả trời đất. Cái cảm giác khi được dập liên tục vào cặp mông căng tròn này sướng không sao tả nổi.

Lâm Văn Giang xoa nắn, mân mê cặp mông một lúc, rồi mò mẫm sang lồn non đã ướt nhẹp. Hắn vừa sờ soạng vừa quan sát biểu cảm của Vệ Ninh Niên, vẻ mặt của cậu lúc này trông rất hứng tình.

Lâm Văn Giang nở nụ cười đầy ẩn ý, trêu chọc: "Bé cưng, chỉ mới sờ có chút mà nước đã ra nhiều như vậy sao?"

Chơi đùa một lúc, các ngón tay cũng đã ướt sũng. Nhưng chưa dừng lại, nó bắt đầu di chuyển xuống lỗ đít đang đóng chặt. Lỗ nhỏ cảm nhận được một sự tấn công bất ngờ, từng nếp nhăn bên ngoài run lên khe khẽ.

Vệ Ninh Niên giật mình. Khu vực này chưa từng được khai phá, nên còn rất nhạy cảm, cơ thể cậu lập tức chống cự theo bản năng: "Anh, anh làm gì vậy... đừng mà..."

Lâm Văn Giang giữ chặt không cho Vệ Ninh Niên vùng vẫy: "Sao lại đừng, hử?"

Hắn hôn trán Vệ Ninh Niên, cánh tay rắn rỏi giữ chặt cơ thể cậu, rồi hôn liếm khắp nơi trên khuôn mặt đang hoảng sợ, như muốn xoa dịu. Nhưng bên dưới, lại không ngừng sờ soạng lỗ lồn và lỗ đít, nước lồn chảy ra tạo thành chất bôi trơn tự nhiên.

"Bé cưng, em nhìn xem, nước lồn của em ra nhiều tới mức dùng làm chất bôi trơn được luôn này."

"Đừng sợ, anh nới rộng rồi mới đút vào."

"Ngoan, không đau đâu. Anh hứa sẽ làm thật nhẹ nhàng."

Lâm Văn Giang nói rất nhiều câu nhằm xoa dịu cảm xúc đang lo sợ của Vệ Ninh Niên. Xét cho cùng, làm tình bằng đường này rất khác so với lỗ lồn. Hắn sợ cậu đau, nhưng lại không kiềm chế được ham muốn đâm vào thật sâu lỗ đít của cậu.

Một đốt ngón tay từ từ chen vào bên trong, cảm giác ấm nóng lập tức bao bọc quanh đốt tay, rồi không ngừng cắn mút. Hắn nhẹ nhàng đẩy vào thêm từng chút một, đến khi nguyên một ngón tay ra vào thuận lợi.

Không phải Lâm Văn Giang chưa từng chịch lỗ đít của người khác, chỉ là hắn chưa từng nhẹ nhàng và chu đáo với ai đến vậy. Trước đây, hầu hết bạn tình của hắn sẽ tự mình nới lỏng, hắn chỉ việc đâm vào bên trong rồi thúc hông tận hưởng điều đó.

Nhưng đối với Vệ Ninh Niên, hắn vô thức nảy sinh một loại tâm lý lo lắng. Hắn sợ làm cậu đau, nên đã dùng hết sự dịu dàng vốn có của mình để xoa dịu và trấn an cậu.

"A ư... ưm..."

Ngón tay tung hoành bên trong lỗ nhỏ, như muốn khám phá mọi ngóc ngách. Đến khi bên trong tiết ra dịch nhờn trong suốt, Lâm Văn Giang lại cho vào thêm một ngón nữa.

Hai ngón rồi đến ba ngón cùng nhau khuấy đảo lỗ nhỏ chật chội. Mới chỉ cho vào ba ngón tay đã khiến Vệ Ninh Niên khóc thút thít, cậu tự hỏi làm sao mình có thể nuốt được con cặc đồ sộ kia?

Trong lúc đang khuấy đảo, ngón tay vô tình đụng trúng một nơi hơi gồ lên, Vệ Ninh Niên lập tức rùng mình rên rỉ. Lâm Văn Giang chợt nhận ra, nơi này chính là "điểm sướng" của cậu. Sau khi biết, hắn liên tục đâm vào điểm sướng đó thêm nhiều lần nữa, cảm giác lạ lẫm nhưng tê dại mỗi lúc một tăng dần.

"Bé cưng, chỗ này sướng lắm phải không?"

"A a ư... ư... ưm a..."

Lâm Văn Giang thích thú khi vừa khám phá ra được một vùng đất mới, ba ngón tay của hắn tăng tốc đâm rút. Chẳng mấy chốc, Vệ Ninh Niên sung sướng bắn tinh, tinh dịch trắng đục phun thẳng lên vùng bụng mềm mại, làm dơ cả áo ngủ bé khủng long màu xanh lá.

Vệ Ninh Niên thở hổn hển. Đây là lần đầu cậu cảm nhận được khoái cảm kỳ lạ đến từ lỗ sau của mình.

Trong lúc mơ màng, cây hung khí nào đó đã sừng sững đứng trước động nhỏ của Vệ Ninh Niên. Cậu giật mình hoảng hốt, vì cậu không chắc lỗ đít bé bỏng của mình có thể nuốt được con cặc to dài kia.

Thế nhưng, sức mạnh yếu ớt của cậu hoàn toàn không thể chống lại sự áp chế mạnh mẽ từ Lâm Văn Giang.

"Ngoan, đừng sợ." Lâm Văn Giang vuốt ve an ủi cậu.

"A a không được đâu... em không nuốt nổi..." Vệ Ninh Niên cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay hắn.

"Em đừng xem thường lỗ đít của mình như vậy chứ, nó sẽ nuốt được mà." Lâm Văn Giang dụ dỗ.

"Sao anh biết chứ..." Vệ Ninh Niên xụ mặt, cậu không tin.

"Bé cưng à, nhìn thôi cũng đủ biết lỗ nhỏ này của em ăn cặc rất giỏi rồi."

Sự giãy giụa của Vệ Ninh Niên vô tình làm đầu cặc đâm vào bên trong một cách thuận lợi hơn. Cơn đau nhanh chóng ập đến, tiếng hét thất thanh của chàng trai vang lên đầy hoảng sợ.

Đầu cặc chui vào được bên trong lỗ nhỏ thì hưng phấn tột độ, hơi thở Lâm Văn Giang cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác vừa sướng lại vừa đau, con cặc của hắn bị lỗ đít bé bỏng cắn chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.

"Bé cưng, em thả lỏng ra một chút. Cái lỗ nhỏ của em sắp cắn đứt cặc anh rồi, biết không hử?" Lâm Văn Giang thở dài.

"Đau, đau lắm... hức..." Vệ Ninh Niên khóc rồi.

"Ngoan, thả lỏng ra chút, sẽ hết đau nhanh thôi. Thả lỏng rồi mới chịch em sướng được chứ." Lâm Văn Giang vẫn ra sức dụ dỗ bé con.

"Không giống mà... hức..." Vệ Ninh Niên khóc to hơn.

Mỗi lần nhìn thấy Vệ Ninh Niên khóc, Lâm Văn Giang chỉ càng thêm hưng phấn. Hắn biết bản thân trên giường rất biến thái, ví dụ như lúc này, hắn chỉ muốn chịch bé con khóc nhiều hơn thế nữa.

Lâm Văn Giang từ từ đưa đẩy, con cặc dài ngoằng từng chút chui vào bên trong lỗ đít nhỏ hẹp. Kích thước to lớn của nó nong lỗ đít nhẵn nhụi không còn nếp nhăn, như hang động đẹp đẽ đang bị tấn công bởi một con quái vật dữ tợn.

Hắn ngậm lấy môi Vệ Ninh Niên mút hôn cuồng nhiệt. Ngay lập tức, Vệ Ninh Niên bị sự ngọt ngào này đánh lạc hướng, cơ thể cậu vô thức thả lỏng.

Lâm Văn Giang được đà đẩy mạnh con cặc tiến vào sâu hơn. Đến khi lỗ đít hoàn toàn buông lỏng phòng bị, hắn mới đâm vào một phát lút cán.

𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com