TruyenHHH.com

Bounprem Ver Chuyen Tinh Doi Ta

Boun trả lời Prem thật nhanh rồi chạy vào trong tìm New. Bên trong vũ trường quá ồn ào, tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng người, tìm New trong hàng trăm người đang nhảy múa điên loạn dưới ánh đèn lờ mờ quả là một thách thức. Boun tuy là đại thiếu gia nhưng những nơi như thế này hắn lại không hề lui tới. Trước khi quen biết Prem anh thường giải trí bằng chính quán bar riêng của gia đình. Đến khi quen cậu rồi, vợ hắn chính là toàn bộ niềm vui của hắn. Chỗ nào cậu  không thích thì chỗ đó Boun tuyệt đối không đặt chân đến. Vì vậy nói đại thiếu gia như Boun lại xa lạ với những chốn ăn chơi như thế này thật khó tin.

Nghĩ đến việc Prem đang chưa ngủ đợi hắn về làm lòng ann như lửa đốt, hắn muốn nhanh tìm ra New, tống hắn về nhà để mình còn về. Chạy khắp vũ trường mà không thấy, trong lòng Boun mắng chửi, cái thằng chết tiệt, tôi còn có lần sau đi uống với cậu nữa tôi không mang họ Napponut. 

Boun  tự cười mình, chẳng phải mình rủ hắn đi uống rượu sao, sao lại để hắn lại đưa mình đến đây, mình đã hứa với Ploy là  sẽ đưa hắn về nguyên vẹn rồi lại để hắn làm bậy. Hôm nay mà tìm thấy hắn sẽ đánh cho hắn hư não luôn khỏi còn cái tính háo sắc.

Tìm loanh quanh một hồi, anh cuối cùng cũng thấy New, hắn đang hai tay ôm ấp hai em, nói cười vui vẻ.

Nhìn Thấy anh , New tỏ ra đắc ý:

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh mà vào đây à. Nhanh ngồi xuống đi."

Boun hùng hổ không nói không rằng kéo New đứng dậy đi ra ngoài. Hai cô gái ưỡn ẹo chạy theo:

" Anh trai, sao vội về thế."

Boun không nói, trừng đôi mắt có lửa nhìn hai cô gái. Hai cô gái lập tức rút lui.

New có vẻ đã say, vừa đi vừa khoác vai Boun, miệng không ngừng khen các em ở đây vừa trẻ vừa xinh. Hắn còn chê Boun đã để phí cả đời trai, những chỗ như thế này mà không biết hưởng. Ra đến cửa, New lại tiện tay ôm luôn một cô gái đứng gần đó. Tức quá, anh đấm một phát vào mặt hắn rồi đẩy hắn một cái thật mạnh.

"Tốt nhất cậu đi chết đi."

New oán giận nhìn hắn:

"Cậu không thích thì kệ tôi đi, cớ gì ép tôi theo cậu. Tôi đường đường là một thằng đàn ông đó."

Boun xông vào bóp miệng New:

"Cậu là đàn ông sao, đàn ông mà lừa vợ ở nhà đi làm bậy sao. Cái này là đáng mặt đàn ông hả."

Nói rồi hắn lấy tay quẹt máu rỉ quanh mép sau cú đấm của Boun, nhìn hắn đầy vẻ oán hận. Anh không thèm nói thêm gì nữa lôi hắn lên xe trao trả về nhà. Về đến nhà, điện vẫn sáng chứng tỏ Prem vẫn chưa ngủ. Hít một hơi thật sâu Boun tự mắng mình

" mày đúng là đồ tồi, tự dưng đi uống rượu với cái tên thần kinh để vợ ở nhà chờ cả đêm, đau lòng quá".

Nghe tiếng mở cửa Prem nâng đầu qua khỏi thành ghế, nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi.

"Sao anh về muộn thế, không có việc gì chứ?"

Boun nhanh chóng chạy lại ôm lấy vợ chặt đến nỗi cậu phải đẩy hắn ra.

"Muốn làm em tắt thở à?"

Boun vẫn ôm chặt:

"Bảo bối, anh xin lỗi, sẽ không có lần sau như thế này nữa đâu."

Trong lòng anh cảm thấy may mắn hắn chưa làm gì có lỗi, không thì hắn sẽ ân hận mà chết mất. Cậu nghĩ cái tên này lại sao thế, có chuyện gì sao. Cậu lấy tay chọc vào hông anh.

"Làm gì nên tội khai mau."

Boun vẫn ôm chặt vợ, miệng lí nhí:

"Không làm gì."

Cậu bây giờ mới thấy đói bụng, đẩy anh ra:

"Phải đi nạp năng lượng chứ. Em đói sắp chết rồi."

Boun nhìn cậu bằng ánh mắt rất lạ:

"Sao giờ này em chưa ăn, chẳng phải anh nói đồ ăn để trong tủ sao."

Prem mỉm cười, túm lấy hai má anh:

"Thiếu người bên cạnh nên không có khẩu vị."

Boun đưa tay lên tự vả vào mặt mình, mày đúng là thằng chồng tồi rồi lại nhìn cậu "Em lười đến thế sao, không muốn thì cũng phải ăn cái gì đó lót dạ chứ". Đau lòng lẫn hối hận anh kéo cậu vào bếp, hâm nóng lại đồ ăn. Vừa làm anh vừa nghĩ, nếu còn có một lần như thế này tự hắn sẽ chặt gãy chân của hắn để tạ tội với vợ. Cậu thì ngồi thưởng thức sự phục vụ của anh mà cười thầm trong lòng " Cái con người này đáng yêu quá mức, đến lo lắng cũng làm bộ mặt dễ ưa". Cậu tự nghĩ nếu cứ như thế này một ngày nào đó Anh mà  đi đâu lâu ngày chắc cậu chết vì đói quá.

Hôm nay đến Công ty, vừa nhìn thấy New Boun đã túm hắn vào phòng. Ánh mắt giận dữ:

"Tôi nói cho cậu biết, cậu bớt biến thái đi. Không thì lần sau tôi không khách khí đâu."

New cười nhăn nhở:

"Cậu có khách khí sao, đánh tôi chảy máu ra còn đòi khách khí."

Boun giơ nắm đấm lên:

" Chê chưa đủ phải không?"

New  lại cười:

"Tôi biết rồi, nhưng cậu giữ bí mật nhé, vợ tôi mà biết là tôi ngủ ngoài đường luôn."

Anh gõ vào đầu hắn một cái:

"Đã biết thế mà còn làm."

Quay ra cửa rồi hắn còn quay lại nói với vào:

"Cậu cũng chả dám nói ra nhỉ, để Prem biết cậu đi vào vũ trường xem."

Nói xong cười ha ha. Boun chỉ muốn đấm cho vỡ miệng hắn ra, dám lấy cái đó để uy hiếp tôi à. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho qua vụ này đi, mình bị rơi vào thế tình ngay lí gian, nếu nói đến đó mà ngủ ngoài xe thì ai tin chứ.Prem sau một thời gian được thư giãn thì hôm nay lại nhận nhiệm vụ mới. So với các lần trước nhiệm vụ hôm nay hết sức nhẹ nhàng, cậu tham gia hội thảo về kỹ thuật bay ở nước ngoài. Đi lần này với cậu có bốn người nữa, tưởng rằng sẽ yên ổn nhưng cậu không thể ngờ chuyến đi này đẩy gia đình cậu vào nguy cơ tan vỡ.

Nghe vợ thông báo về nhiệm vụ mình Boun bày ra bộ mặt không tả nổi. Không ra cười cũng chẳng ra khóc. Trong đầu hắn nghĩ "Lại đi, suốt ngày đi. Có cần anh lấy dây trói em lại cho khỏi đi không".

Nhưng nhiệm vụ lần này của cậu không có gì nguy hiểm nên hắn cũng không lo lắng lắm. Chỉ là anh không muốn xa cậu dù chỉ một ngày. Vẫn như mọi khi, anh chuẩn bị đồ đạc cho Prem. Vì chuyến đi này khác so với các chuyến đi trước nên Boun chuẩn bị cho cậu thêm một ít đồ mặc đi dạo.

Prem nhìn thấy vậy trêu chọc:

"Anh nghĩ em đi du lịch hay sao mà đem mấy thứ đó."

Boun không nhìn vợ, tay vẫn sắp xếp theo ý mình:

"Kiểu gì chả có lúc em được nghỉ. Vậy chẳng phải sẽ ra ngoài chơi sao."

Prem nhìn anh đầy trìu mến, bao giờ anh cũng chu đáo như vậy. Cậu vô cùng hạnh phúc vì điều này. Chuẩn bị xong đồ cho vợ, anh lại ôm lấy Prem, nhìn cậu với ánh mắt gian tà.

"Vợ à, vậy bây giờ làm gì nhỉ?"

Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Boun bế thốc ném lên giường. Bao giờ cũng vậy, trước mỗi chuyến đi xa là màn chia tay nồng cháy xem như là dấu ấn để lại cho đối phương. Lên máy bay cùng Prem là bốn đồng nghiệp, hai nam hai nữ. Trong số đồng nghiệp nam có một người tên là  Beer người này cũng rất có tài, cũng là người tâm huyết với nghề và có công đóng góp vào sự phát triển của ngành phòng không. Nhưng có một điều không may cho Prem, là tên này lại  cực kì đố kị với cậu. 

Nhìn thành công của Prem đang có, nhìn hạnh phúc mà cậu đang hưởng hắn ta thấy ghen tị, luôn nghĩ có một ngày hắn sẽ làm vượt qua Prem, đánh đổ cậu vì đã "dám" tài giỏi và may mắn hơn hắn.Cậu thì quá vô tư, cậu luôn tốt bụng với Beer và không hề có chút đề phòng với hắn.

Thật bất công khi kiểu người nhỏ nhen như hắn ta lại được ông trời phú cho bộ mặt khá hiền lành, tính cách giả tạo của hắn Prem lại cho là hắn rất thân thiện. Vì sự tin yêu của mình với đồng nghiệp đã làm cậu tự hại chính mình.

Với Beer ý muốn hại Prem cho bõ tức luôn nung nấu trong đầu hắn, chỉ là hắn chưa có cơ hội để thực hiện mà thôi. Chuyến công tác lần này xem như trời giúp hắn rồi.

.

.

.
[email protected]

[ Hết Chương 37 ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com