Bounprem Full Ket Hon Roi Moi Bat Dau Yeu
"Mẹ... Con thật sự không thể chịu đựng thêm nữa..." _Ploy khóc thút thít tâm sự với mẹ mình, mà người bên kia đầu dây điện thoại cũng không ổn hơn là bao. Bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, liên tưởng đến những gì Prem Warut đối xử với con gái bà ta mà tức giận đến đỏ mặt. Ploy liên tục kể hết chuyện này đến chuyện kia về những gì đã xảy ra suốt mấy ngày nay.... Cô ta còn thêm bớt vào đó những lời nói mang ý xấu cho Prem Warut nữa, khiến mẹ mình ngày càng hiểu lầm Prem. Khiến bà ta căm phẫn cậu, mà lòng đố kỵ của Ploy với người anh trai mình ngày càng một lớn hơn. "Con đừng lo, mẹ sẽ tìm cách tống cổ nó về đây" Ploy Warut khẽ mỉm cười đắc ý sau khi nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của mẹ cô. Ploy khẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi tắt máy, xem ra lần này sắp nhổ được cái gai trong mắt mình rồi. Mà về phía bên này Boun luôn đặt Prem Warut trong tầm ngắm của mình, không để một ai có cơ hội tiếp cận hay có ý định làm hại cậu. Nếu rảnh rỗi cậu sẽ chạy đến công ty để tìm anh, không thì cùng Yim đi dạo, đi ăn uống, shopping,... cuộc sống như vậy quá là thoải mái rồi!! Nhưng tuyệt nhiên cậu luôn tìm cách tránh mặt Ploy, phần vì cảm thấy Ploy Warut không muốn nhìn mặt mình, phần vì cậu luôn cảm thấy khó xử mỗi khi trực tiếp chạm mặt với em gái mình. Anh yêu cậu, và đương nhiên Prem cũng yêu anh nhiều hơn tất cả. Nhưng giữa hai người lại có một thứ gì đó ngăn cách không cho bọn họ có cơ hội thoải mái bày tỏ tình cảm của mình với đối phương. Giống như tình huống hiện tại, cậu yêu anh nhưng lại không nỡ nói lời tổn thương đến em gái mình. Cậu là người hiểu em gái mình hơn ai hết, vốn dĩ biết rõ Ploy Warut muốn trở thành vợ anh chỉ với một mục đích. Không hề có tình yêu, sự rung động nào giữa anh và cô ấy, mà thứ Ploy muốn.... Chính là sống trong nhung lụa xa hoa, có thể nở mày nở mặt với đám bạn kiêu ngạo của em ấy, tự tin vỗ ngực tự xưng bản thân chính là phu nhân của tập đoàn Guntachai ai mà không muốn chứ? Cho nên cậu năm lần bảy lượt nhắm mắt cho qua, bao biện dung túng cho sự ác ý của em ấy đối với mình. Vì thương em gái mình, nên cậu mới không nỡ để em ấy phải chịu đựng thiệt thòi và cuộc sống cơ cực, trong khi bản thân cậu lại được hạnh phúc sung sướng. "Sao vậy?" _Anh dịu dàng cưng chiều xoa nhẹ mái tóc của cậu, mặc cho người kia đang rúc đầu vào cánh tay anh mà làm nũng. "Anh thấy chúng ta thế này có phải quá bất công với Ploy không?" Đối với câu hỏi vừa ngây thơ vừa thật lòng của Prem, anh thật sự không có câu trả lời thích đáng. Boun Noppanut nhìn sang đứa nhóc bên cạnh mình, tâm trạng cậu dạo này không được tốt cho lắm. Tự hỏi lòng thế nào mới được gọi là không bất công? Chẳng lẽ cậu phải chịu hạ mình nhượng bộ, hy sinh hạnh phúc cá nhân của mình chỉ vì em gái cậu muốn có nó hay sao? Boun thật sự không biết gia đình cậu là đang nghĩ gì, sao có thể chiều chuộng con gái của mình đến hư hỏng như thế chứ? Chẳng biết trời cao đất dày, một mực trốn tránh hôn nhân với anh chỉ vì lời đồn về anh không được tốt đẹp, giờ lại muốn quay trở về tranh giành với chính anh trai mình?"Em không yêu tôi?" "Yêu chứ, nếu không yêu thì em sẽ không bất chấp thế này mà ở bên cạnh Hia đâu" Anh mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp của cậu mà ân cần giải thích cho Prem hiểu. Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh đón chờ những gì Boun Noppanut sắp nói. "Nếu yêu tôi, thì em đừng nghĩ về những thứ đó nữa. Là chính Ploy cùng với gia đình của cô ta muốn thế không phải sao?"
Cậu thở dài, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai anh mà suy nghĩ về những ngày tháng sau này. Thôi thì chứ như những lời anh nói vậy. Sống thật tốt những ngày tháng hiện tại bên cạnh anh, mọi chuyện của sau này cứ mặc cho nó trôi qua một cách tự nhiên
Một tháng sau.....
"Em đang nói cái gì vậy Prem?"
[Em bảo tôi phải sống thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thế nào khi không có em đây?....]
Prem Warut cùng với trái tim rỉ máu ngồi xổm ngay bên lề đường, cậu ôm lấy gối mà òa khóc như một đứa trẻ. Từ sau khi rời khỏi văn phòng của anh, Prem Warut đã khóc nức nở đến mức mờ cả mắt rồi. Phải buông lời nói cay độc, lạnh lùng tàn nhẫn với người mình yêu nó đúng là một sự khốn nạn không thể nào hình dung nỗi!! Sở dĩ cậu làm như thế vì muốn hy sinh hạnh phúc của mình để vung đắp một mái ấm gia đình trọn vẹn cho em gái. Vài ngày trước mẹ đã đến trước mặt quỳ gối van xin cậu buông tha cho anh, để Ploy có thể đường đường chính chính bước vào Guntachai với tư cách một đứa cháu dâu. Cậu với anh chỉ là cùng ký giấy kết hôn, một đám cưới nho nhỏ được tổ chức với sự chứng kiến của hai bên họ hàng. Ngoại trừ những người thân thiết ra, thì chưa từng có ai biết được cậu và anh đã kết hôn với nhau. Nên bây giờ chỉ cần một tờ giấy ly hôn từ cậu, thì Boun Noppanut có thể ngang nhiên tổ chức một đám cưới long trọng, hoành tráng để tuyên bố công khai người vợ của mình rồi. Dù sao đi nữa, trong mối quan hệ hôn nhân cần phải có sự kết nối của "người con". Mà cậu hoàn toàn không thể hoàn thành trách nhiệm cao cả đó, thế nên Prem Warut đành chọn cách lui về sau, nhường lại cho em gái của mình thay cậu làm việc đó. Với tư cách một vị chủ tịch thành đạt, tài giỏi như Boun Noppanut, mỗi khi đi dự tiệc lớn hay tham gia các sự kiện quan trọng thì đương nhiên phải dắt theo phu nhân của mình rồi. So với việc để một nam nhân như cậu bước đi bên cạnh anh, thay vào đó là một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ khoác tay anh thì sang trọng, thích hợp hơn nhiều. Chỉ với bấy nhiêu suy nghĩ đó tồn tại trong đầu, Prem Warut đã đau lòng đến mức không thể nào thở nỗi nữa rồi. Nghĩ đến tương lai sau này, một mái ấm gia đình nhỏ của Boun Noppanut sẽ mãi mãi không có sự xuất hiện của Prem Warut nữa rồi!! [Em tin anh sẽ hạnh phúc khi không có em. Rồi em ấy sẽ thay luôn phần của em để yêu anh đến cuối đời....]Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc, nhưng không cùng nhau, Anh nhỉ?
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Có quên vote cho tui hong áaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com