TruyenHHH.com

Bounprem Full Ket Hon Roi Moi Bat Dau Yeu

"Mẹ... Con thật sự không thể chịu đựng thêm nữa..." _Ploy khóc thút thít tâm sự với mẹ mình, mà người bên kia đầu dây điện thoại cũng không ổn hơn là bao.

Bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, liên tưởng đến những gì Prem Warut đối xử với con gái bà ta mà tức giận đến đỏ mặt. Ploy liên tục kể hết chuyện này đến chuyện kia về những gì đã xảy ra suốt mấy ngày nay.... Cô ta còn thêm bớt vào đó những lời nói mang ý xấu cho Prem Warut nữa, khiến mẹ mình ngày càng hiểu lầm Prem. Khiến bà ta căm phẫn cậu, mà lòng đố kỵ của Ploy với người anh trai mình ngày càng một lớn hơn.

"Con đừng lo, mẹ sẽ tìm cách tống cổ nó về đây"

Ploy Warut khẽ mỉm cười đắc ý sau khi nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của mẹ cô. Ploy khẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi tắt máy, xem ra lần này sắp nhổ được cái gai trong mắt mình rồi.

Mà về phía bên này Boun luôn đặt Prem Warut trong tầm ngắm của mình, không để một ai có cơ hội tiếp cận hay có ý định làm hại cậu. Nếu rảnh rỗi cậu sẽ chạy đến công ty để tìm anh, không thì cùng Yim đi dạo, đi ăn uống, shopping,... cuộc sống như vậy quá là thoải mái rồi!! Nhưng tuyệt nhiên cậu luôn tìm cách tránh mặt Ploy, phần vì cảm thấy Ploy Warut không muốn nhìn mặt mình, phần vì cậu luôn cảm thấy khó xử mỗi khi trực tiếp chạm mặt với em gái mình.

Anh yêu cậu, và đương nhiên Prem cũng yêu anh nhiều hơn tất cả. Nhưng giữa hai người lại có một thứ gì đó ngăn cách không cho bọn họ có cơ hội thoải mái bày tỏ tình cảm của mình với đối phương. Giống như tình huống hiện tại, cậu yêu anh nhưng lại không nỡ nói lời tổn thương đến em gái mình.

Cậu là người hiểu em gái mình hơn ai hết, vốn dĩ biết rõ Ploy Warut muốn trở thành vợ anh chỉ với một mục đích. Không hề có tình yêu, sự rung động nào giữa anh và cô ấy, mà thứ Ploy muốn.... Chính là sống trong nhung lụa xa hoa, có thể nở mày nở mặt với đám bạn kiêu ngạo của em ấy, tự tin vỗ ngực tự xưng bản thân chính là phu nhân của tập đoàn Guntachai ai mà không muốn chứ? Cho nên cậu năm lần bảy lượt nhắm mắt cho qua, bao biện dung túng cho sự ác ý của em ấy đối với mình. Vì thương em gái mình, nên cậu mới không nỡ để em ấy phải chịu đựng thiệt thòi và cuộc sống cơ cực, trong khi bản thân cậu lại được hạnh phúc sung sướng.

"Sao vậy?" _Anh dịu dàng cưng chiều xoa nhẹ mái tóc của cậu, mặc cho người kia đang rúc đầu vào cánh tay anh mà làm nũng.

"Anh thấy chúng ta thế này có phải quá bất công với Ploy không?"

Đối với câu hỏi vừa ngây thơ vừa thật lòng của Prem, anh thật sự không có câu trả lời thích đáng. Boun Noppanut nhìn sang đứa nhóc bên cạnh mình, tâm trạng cậu dạo này không được tốt cho lắm.

Tự hỏi lòng thế nào mới được gọi là không bất công? Chẳng lẽ cậu phải chịu hạ mình nhượng bộ, hy sinh hạnh phúc cá nhân của mình chỉ vì em gái cậu muốn có nó hay sao? Boun thật sự không biết gia đình cậu là đang nghĩ gì, sao có thể chiều chuộng con gái của mình đến hư hỏng như thế chứ? Chẳng biết trời cao đất dày, một mực trốn tránh hôn nhân với anh chỉ vì lời đồn về anh không được tốt đẹp, giờ lại muốn quay trở về tranh giành với chính anh trai mình?

"Em không yêu tôi?"

"Yêu chứ, nếu không yêu thì em sẽ không bất chấp thế này mà ở bên cạnh Hia đâu"

Anh mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp của cậu mà ân cần giải thích cho Prem hiểu. Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh đón chờ những gì Boun Noppanut sắp nói.

"Nếu yêu tôi, thì em đừng nghĩ về những thứ đó nữa. Là chính Ploy cùng với gia đình của cô ta muốn thế không phải sao?"

Cậu thở dài, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai anh mà suy nghĩ về những ngày tháng sau này. Thôi thì chứ như những lời anh nói vậy. Sống thật tốt những ngày tháng hiện tại bên cạnh anh, mọi chuyện của sau này cứ mặc cho nó trôi qua một cách tự nhiên

Một tháng sau.....


"Em đang nói cái gì vậy Prem?"

Boun Noppanut nghiến răng kìm chế cơn tức giận của mình đến mức nổi cả gân cổ, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Cậu thật sự cảm thấy sợ hãi, chân cũng bắt đầu đứng không vững, Prem Warut chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận như thế này của anh trước kia, nó thật sự rất đáng sợ!

"Tôi bảo là tụi mình ly hôn đi. Đơn tôi đã soạn sẵn, anh chỉ việc ký vào đó thôi" _Prem cố gắng hành xử như thể chẳng hề sợ hãi trước thái độ của anh. Ngược lại cậu càng tỏ ra thờ ơ, dửng dưng lạnh lùng đến đáng sợ.

Suốt hai ngày nay, chẳng hiểu sao cậu cứ một mực nói muốn ly hôn với anh, bảo rằng chán ghét cuộc hôn nhân với Boun Noppanut này rồi. Còn thêm lí do rằng chẳng muốn sống kiếp chung chồng với em gái mình, cậu muốn thoát khỏi cảnh này để có thể tự do đi tìm hạnh phúc của riêng cậu. Prem Warut tỏ ra lạnh lùng, cứ thế buông bỏ thứ tình cảm của cả hai đã vung đắp suốt bao năm qua.

Boun Noppanut thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện này, đứa nhóc này quả thật ngang bướng khó chiều, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng tàn nhẫn đến thế này. Nói buông bỏ là buông bỏ được ngay hay sao? Anh không tin những cử chỉ dịu dàng ngọt ngào, những cái ôm nũng nịu hay một lời nói an ủi kia của cậu dành cho anh chỉ đơn giản là đang diễn kịch cho người khác xem?

"Tôi không ký"

Boun cố gắng kìm chế không được xúc động vào lúc này, anh muốn giữ bản thân thật bình tĩnh để đối mặt với sự thật này. Anh muốn tìm ra lí do thật sự mà Prem Warut muốn làm như vậy.

"Này Boun Noppanut, anh đừng có không nói lí lẽ như vậy" _Cậu trừng mắt nhìn anh, nổi giận... Prem Warut chính là thật sự trở mặt với anh. "Không phải ngay từ đầu trong hợp đồng có nói rõ nếu một trong hai chúng ta chán thì có thể dừng lại, không phải sao?"

"Tôi vẫn chưa chán" _Boun Noppanut thật sự muốn níu kéo, mặc dù tia hi vọng chỉ còn lại một chút ít.

"NHƯNG TÔI CHÁN!!!"

3 chữ cậu nghiến răng nhấn mạnh như nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang nhói lên liên hồi của anh. Boun Noppanut thật sự tin vào tai mình rồi...

Chán rồi! Cậu thật sự chán ghét cuộc sống hôn nhân với một người như anh rồi sao? Chẳng lẽ tình cảm chân thành, bao nhiêu sự dịu dàng ôn nhu đó của anh hoàn toàn không thể chạm đến trái tim của Prem Warut? Thì ra muốn cảm hóa trái tim của một người không hề đơn giản như thế. Đặc biệt là đứa trẻ cứng đầu này.

Liệu đây có phải cái giá mà Boun Noppanut phải trả khi bản thân đã từng ăn chơi, đào hoa phóng túng trong quá khứ hay không? Anh chơi đùa với trái tim của những người thật sự yêu anh, Boun vốn dĩ xem những cô người yêu trước kia của mình chỉ là thú vui qua đường. Có được mỹ nữ liền lập tức ăn sạch rồi phủi mông bỏ đi. Mặc kệ họ khóc lóc van xin anh quay lại đến mức nào, đối với Boun Noppanut mà nói, quay lại với người yêu cũ chưa từng có trong từ điển của một tên tra nam như anh!

Cho đến một ngày khi anh gặp được Prem, sự ngây ngô hồn nhiên của cậu chính thức khiến trái tim lạnh lẽo cùng với bức tường kiên cố trong lòng Boun Noppanut tựa như hoàn toàn sụp đổ. Chẳng biết từ khi nào anh lại dành tất cả sự cưng chiều, đem cả tình cảm, tâm tư của mình đặt trọn cho cậu nữa. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi. Anh sẵn sàng cởi bỏ lớp đề phòng, nghi ngờ của mình mỗi khi ở cạnh cậu. Ở bên cạnh đứa nhóc này, Boun Noppanut mới được là chính bản thân của mình!!

Hôm nay thì hay rồi. Cậu tuyệt nhiên phủi bỏ hết tất cả tình cảm của anh, thẳng tay ném trái tim chân thành của anh vào sọt rác. Bảo thời gian qua chỉ là làm tròn vai diễn một người vợ của mình đối với gia đình mà thôi. Đã đến lúc dừng lại, phải chấm dứt hợp đồng hôn nhân vô nghĩa này thôi!!

"Tôi hỏi lại một lần cuối... Em cam tâm tình nguyện có phải không?"

"Phải!?"

Boun Noppanut nở nụ cười lạnh, dường như một chút hy vọng ít ỏi cũng chẳng còn, anh đưa tay gạt đi giọt nước đang trực trào nơi khóe mắt. Lập tức ngồi vào bàn làm việc, lạnh lùng đặt 2 chữ Noppanut Guntachai vào phía dưới phần dành cho người chồng. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh phần của người vợ, đã có hai chữ Warut Chawalitrujiwong được ký sẵn từ bao giờ!!! Xem ra lần này là cậu cam tâm tình nguyện, đoạn tuyệt mối quan hệ hôn nhân này!!

"Em được tự do rồi này, Warut" _Boun chìa tờ giấy ly hôn mà mình vừa ký đến trước mặt Prem, nở nụ cười gượng gạo, đây là sự dịu dàng cuối cùng anh dành cho người mình yêu thương nhất.

Xem ra trải qua ngần ấy thời gian chung sống bên nhau, đến cuối cùng vẫn là do anh tự cố chấp, lừa người dối mình đến đau lòng!!

"Cảm ơn, chúc anh hạnh phúc. Còn tôi, Prem Warut này sẽ sớm tìm được một nửa của mình nhanh thôi"

Cậu đưa tay đón lấy tờ đơn ly hôn, mỉm cười thật tươi nhìn anh. Cười? Cậu cười vì đang cảm thấy vui sướng, hay là đang cười nhạo cho sự ảo tưởng đa tình của anh?

Đừng cười với tôi như thế, nụ cười này thật sự làm tôi khó chịu đến mức phát điên. Một nụ cười tươi rói tựa như ánh nắng Mặt Trời, chứa đựng hết thảy sự hồn nhiên, ngây thơ lương thiện của cậu ngày ấy đã khiến Boun Noppanut yêu đến mức trở nên ngu ngốc. Bây giờ đã trở nên đáng thương, lạnh lùng và dứt khoát đến mức nào. Người đang đứng trước mặt anh đây, không còn là đứa trẻ mà anh muốn che chở yêu thương chăm sóc nữa rồi....

Cánh cửa phòng được đóng lại, tựa như trái tim của Boun Noppanut đồng thời cũng khép lại một cách đau lòng. Hình bóng quen thuộc ngày càng mờ dần rồi biến mất sau khi cánh cửa được Prem Warut đóng lại. Cậu lạnh lùng vứt bỏ anh để chạy theo cái gọi là hạnh phúc của mình?

Nếu cậu muốn như vậy, thì Boun Noppanut này sẽ thuận ý. Chỉ là quên một người thôi mà? Nó sẽ không khó đến như vậy đâu. Một ngày không được thì một tuần, một tuần không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Dù sao đi chăng nữa, Boun Noppanut cũng không được phép lụy tình một cách ngu ngốc như vậy. Người ta đã lạnh lùng vứt bỏ anh, thì Boun Noppanut không được phép yếu đuối để người khác cười nhạo được!!

[Em bảo tôi phải sống thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thế nào khi không có em đây?....]

Prem Warut cùng với trái tim rỉ máu ngồi xổm ngay bên lề đường, cậu ôm lấy gối mà òa khóc như một đứa trẻ. Từ sau khi rời khỏi văn phòng của anh, Prem Warut đã khóc nức nở đến mức mờ cả mắt rồi. Phải buông lời nói cay độc, lạnh lùng tàn nhẫn với người mình yêu nó đúng là một sự khốn nạn không thể nào hình dung nỗi!!

Sở dĩ cậu làm như thế vì muốn hy sinh hạnh phúc của mình để vung đắp một mái ấm gia đình trọn vẹn cho em gái. Vài ngày trước mẹ đã đến trước mặt quỳ gối van xin cậu buông tha cho anh, để Ploy có thể đường đường chính chính bước vào Guntachai với tư cách một đứa cháu dâu.

Cậu với anh chỉ là cùng ký giấy kết hôn, một đám cưới nho nhỏ được tổ chức với sự chứng kiến của hai bên họ hàng. Ngoại trừ những người thân thiết ra, thì chưa từng có ai biết được cậu và anh đã kết hôn với nhau. Nên bây giờ chỉ cần một tờ giấy ly hôn từ cậu, thì Boun Noppanut có thể ngang nhiên tổ chức một đám cưới long trọng, hoành tráng để tuyên bố công khai người vợ của mình rồi.

Dù sao đi nữa, trong mối quan hệ hôn nhân cần phải có sự kết nối của "người con". Mà cậu hoàn toàn không thể hoàn thành trách nhiệm cao cả đó, thế nên Prem Warut đành chọn cách lui về sau, nhường lại cho em gái của mình thay cậu làm việc đó.

Với tư cách một vị chủ tịch thành đạt, tài giỏi như Boun Noppanut, mỗi khi đi dự tiệc lớn hay tham gia các sự kiện quan trọng thì đương nhiên phải dắt theo phu nhân của mình rồi. So với việc để một nam nhân như cậu bước đi bên cạnh anh, thay vào đó là một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ khoác tay anh thì sang trọng, thích hợp hơn nhiều.

Chỉ với bấy nhiêu suy nghĩ đó tồn tại trong đầu, Prem Warut đã đau lòng đến mức không thể nào thở nỗi nữa rồi. Nghĩ đến tương lai sau này, một mái ấm gia đình nhỏ của Boun Noppanut sẽ mãi mãi không có sự xuất hiện của Prem Warut nữa rồi!!

[Em tin anh sẽ hạnh phúc khi không có em. Rồi em ấy sẽ thay luôn phần của em để yêu anh đến cuối đời....]

Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc, nhưng không cùng nhau, Anh nhỉ?

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Có quên vote cho tui hong áaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com