Bounprem Full Ket Hon Roi Moi Bat Dau Yeu
.....
"Mặt mày sao lại cau có thế này?" _Dao đưa tay véo nhẹ má của Boun tỏ vẻ sủng nịnh, cô áp khuôn mặt của mình lại gần mặt anh hơn. Dáng vẻ trêu chọc dành cho người đàn ông đang cau mày tức giận ở bàn làm việc.
"Đừng đùa nữa Dao, mình không có tâm trạng để chơi với cậu đâu" _Anh gạt tay Dao ra khỏi khuôn mặt mình, hàng chân mày cau có như sắp dính vào nhau. Anh tức giận đưa mắt nhìn sang nơi khác.
"Làm sao? Em nhân tình của cậu đâu? Có phải chạy theo người đàn ông khác mất rồi phải không?"
Dao Bernadina đặt mông ngồi lên bàn làm việc của anh, hai chân bắt chéo lại với nhau. Hôm nay cô mặt chiếc váy ngắn nên sớm đã để lộ hai chiếc chân thon dài trắng mịn màng của mình trước mặt anh.
"Đừng nói xấu khi em ấy không có mặt ở đây" _Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Dao. Boun Noppanut không muốn người khác đặt điều nói xấu sau lưng người của anh.
"Thế người ở đâu?"
Thấy Boun Noppanut không có dấu hiệu sẽ trả lời câu hỏi của mình. Dao Bernadina cúi thấp người hơn, khẽ thì thầm bên tai của anh với giọng điệu ngọt ngào quyến rũ. "Có phải chạy đến đầu quân cho K.O rồi không?"
"Cậu..."Boun Noppanut nghiến răng tức giận với Dao, đúng là chiều quá sinh hư hỏng, dám cả gan nhắc đến để chọc tức anh đây mà. Muốn mắng cô ấy cũng không được, quả thật điều Dao vừa nói là sự thật cơ mà!! K.O là đối thủ cạnh tranh lâu năm trên thương trường của Guntachai. Phải nói là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng so về mặt nhân sự cũng như độ phủ sóng thì K.O vẫn còn kém xa Guntachai. Tin tức Prem Warut chính thức trở thành nhân viên của K.O đã sớm lọt đến tai Boun Noppanut. Anh tức giận nhưng không thể làm được gì, đành mắt nhắm mắt mở nhìn người của mình trở thành nhân viên của kẻ thù. "Tức giận với mình làm gì? Có cần sự giúp đỡ của mình không?" Nhất thời anh quên mất cô bạn thân của mình là ai. Dao Bernadina là người có địa vị và tiếng nói rất cao. Tuy không thể so sánh được với Boun Noppanut, nhưng phải công nhận Dao là người giỏi ăn nói và có mối quan hệ rộng rãi. Tất nhiên là cả chủ tịch của K.O cũng là đối tác kiêm luôn bạn tốt của Dao Bernadina."Dao, giúp mình sang đó xem em ấy thế nào với" _Boun Noppanut quay ngoắt thái độ thờ ơ đối với Dao mà thay vào đó là ánh mắt long lanh như đang khẩn cầu sự giúp đỡ của cô bạn thân mình. "Cậu có thể lấy tư cách là chủ tịch Guntachai để sang đó mà?" "Không được, cậu vốn dĩ biết mối quan hệ của mình với hắn ta không được tốt mà" Lời đồn quả thật không sai, Boun Noppanut rất được lòng người khác. Hầu như các đối tác làm ăn sau vài lần tiếp xúc với anh đều rất hài lòng và ăn ý với thái độ làm việc của anh. Một vị chủ tịch trẻ tuổi nhưng rất thông minh và có năng lực thì làm sao khiến người khác phật lòng được cơ chứ? Nếu nói những người đã từng tiếp xúc qua con người Boun Noppanut, thì hết 99% là hài lòng và đánh giá cao năng lực của vị chủ tịch trẻ này. Nhưng 1% còn lại chính là của vị Chủ tịch của công ty K.O kia. Hắn ta luôn xem anh là cái gai trong mắt suốt bao lâu nay. "Mình sang K.O một chuyến cũng được, nhưng phải trả công cho mình đó" Dao Bernadina ngày càng đưa khuôn mặt của mình lại gần anh hơn. Boun cũng không tránh ánh mắt của Dao như vừa rồi nữa, thay vào đó là ánh mắt nghiêm túc và cái mặt lạnh đón chờ sự đòi hỏi trả công từ cô. Anh khẽ nhướng mày, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô. "Cậu muốn gì?""Gì cũng được sao?""Ừ" _Đúng!!! Gì cũng được miễn là đừng đòi hỏi quá đáng. Vì cậu, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có.Anh chỉ muốn nhờ Dao sang K.O để xác nhận rằng cậu làm việc ở đó vẫn ổn. Và muốn xem thử mọi người ở đó có đối xử quá đáng hay bắt nạt bé con của anh hay không mà thôi. Cậu vốn dĩ không thể chịu đựng được sự lớn tiếng hay nói nặng lời từ người khác. Nếu có ai đó đứng trước mặt cậu và chất vấn lớn tiếng. Chắc chắn bé con của anh sẽ tủi thân đến bật khóc cho xem!! Đó cũng là lí do anh không yên tâm để cậu sang đó làm việc. Giây phút nào đó anh thật sự muốn đem nhóc con bướng bỉnh đó giấu mãi ở nhà không cho ra ngoài. Muốn cậu ở mãi bên cạnh anh, mặc sức ỷ lại vào anh mà bướng bỉnh. Nhưng anh không thể, bọn họ vẫn chưa một lần ngồi xuống nói nghiêm túc về mối quan hệ của cả hai. Đặc biệt là hiện tại cậu còn đang giận dỗi tránh mặt anh nữa. Đúng là thật biết cách khiến Boun Noppanut đau đầu mà!!"Vậy thì tối nay ngủ với mình đi rồi Dao Bernadina này sẽ giúp cậu" _Dao đưa ngón tay thon dài vuốt ve trước ngực anh, ngón tay hư hỏng nhanh chóng luồn vào sau lớp áo anh mà nghịch ngợm. [Ngài Chủ tịch Boun Noppanut mà cũng có ngày cần phải dùng thân báo đáp hay sao? Để lọt ra ngoài người khác chắc cười đến chết mất...] "Vậy thì để mình tự đi thì hơn"Boun Noppanut đưa tay bắt lấy bàn tay không yên phận của Dao. Sau đó nhanh chóng lôi nó ra khỏi bờ ngực rắn chắc của mình."Mình đùa thôi cậu nghiêm túc thế làm gì? Vậy hôm nay mình xin nghỉ buổi chiều nhé"Dao cuối cùng cũng nhượng bộ chịu thua, cô bước xuống đất, đưa tay chỉnh lại y phục của mình cho gọn gàng lại rồi nở nụ cười tươi tắn với Boun. "Đi nhanh đi, mình sắp lo chết rồi đây" _Anh xua tay đuổi Dao, dáng vẻ gấp gáp của anh khiến cô bỗng bật cười thành tiếng."Ờ ờ, mình sẽ sớm đem bé con của cậu về đây thôi thưa ngài Chủ tịch" Cô nháy mắt với anh trước khi kiêu hãnh bước ra khỏi căn phòng Chủ tịch. Nhìn cánh cửa được đóng lại, Boun thở phào nhẹ nhõm,..[Hy vọng cậu sẽ sớm đem nhóc con bướng bỉnh của mình về đây như đã hứa, Dao!!....]~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
Vote cho tui đi màaaa
Dạo này tui ra truyện hơi lâu bởi vì bị đống dealine dí ngập đầu T.T
Chờ tui nhaaaa hong có drop đâu nè :|
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com