Bounprem Bao Nuoi Dang Beta
Ánh trăng kéo dài bóng hình Prem.Cậu lựa chọn nơi có nhiều người để đi, như vậy sẽ che lấp được tốt hơn. Dưới bóng đêm, Prem như con nai lạc đường, không biết nên đi đến đâu.Cũng chẳng cần quan tâm nhiều như vậy. Cậu chỉ là muốn bình an trải qua một đêm mà thôi.Ở ngã tư đường, xe cộ tấp nập.Prem hốt hoảng, thiếu chút nữa lao vào một chiếc xe, sợ tới mức ngã ngồi trên đường, lúc này mới có chút cảm xúc mơ hồ...Người thanh niên bên trong nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Prem, giọng nói đau lòng quen thuộc cất lên..."Prem, sao lại là cậu? "Ngay sau đó, thân mình nhỏ nhắn được hơi ấm bao lấy."Jack . . . . . " Prem dường như đã trải qua mấy thế kỷ, từ trong đôi mắt dịu dàng của người thanh niên mới thấy được mình bất lực thế nào."Prem, bộ dáng của cậu thực không ổn, có chuyện gì xảy ra vậy?" Jack lo lắng nhìn Prem, cũng cẩn thận xem xem cậu có bị thương không.Cánh tay bị Prem ôm chặt lấy, thân mình run rẩy, như người chết đuối vớ được cọc..."Jack, đưa tôi đi đi, đi đâu cũng được, tôi mệt mỏi quá !"Jaxk thấy thế, không nói hai lời dìu cậu vào xe...Biệt thự Wanissi...Rời xa nội thành náo nhiệt, khu nhà của người giàu có này được vây trong tầng cây rậm rạp, ngay cả không khí cũng thoang thảng hương hoa.Đây là nhà của Jack. Prem uống xong một ly sữa, mệt mỏi quá nên ngủ rất say.Ánh đèn tường nhẹ nhàng hắt xuống, Jack chăm chú nhìn Prem nhắm chặt hai mắt. Bàn tay nhỏ của cậu vẫn nắm lấy bàn tay cậu ta, như là đang tìm cảm giác an toàn, cho đến khi hơi thở của cậu đã bình ổn thì bàn tay mới buông lỏng ra.Ánh mắt Jack nổi lên tia nghi hoặc. Ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu vết như ẩn như hiện trên cổ cậu. Đôi mắt hắn đột nhiên co rụt lại. Dấu vết ám muội cho biết Prem vừa trải qua chuyện gì. Hơn nữa bộ dáng tuyệt vọng, ‘thất hồn lạc phách’ của cậu..Gân xanh trên trán dường như muốn vỡ ra, nhìn khuôn mặt Jack quá mức tái nhợt, đáy mắt hắn lộ vẻ đau lòng. Một lúc sau, đôi mắt cũng từ đó mà chuyển vẻ phức tạp.Trong thư phòng tối mờ...Làn khói thuốc thản nhiên lượn lờ..."Lập tức đưa cậu bạn của con rời đi, cậu ấy không thể ở lại nhà chúng ta!" Trên chiếc ghế màu đen, lão già cất giọng, tiếng nói quyết đoán cực kỳ.Jack lắc đầu."Cha, chỉ là để cậu ấy tá túc một đêm, không có vấn đề gì đâu!"Jack buồn bực, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, sau một lúc lâu mới nói: "Cha, Prem là Prem còn hắn ta là hắn ta, con không sợ anh ta đâu!"Cha Jack thầm thở dài một hơi- "Con trai, ta biết, nhưng phải phân rõ đối tượng. Nếu con không xử lý nhanh chuyện này, e là mọi chuyện không tốt đâu.""Vâng." Jack tùy tay lấy một điếu thuốc.Ở bên nhau lâu, Jack biết Prem tựa như đóa lan trắng mọc nơi khe núi, diện mạo ngọt ngào, nụ cười như hoa. Cậu rất thông minh, hơn nữa còn có nét đáng yêu. Nhưng mà... cha cậu nói đúng..Cậu ta cũng không phải người dũng cảm, tối thiểu với bối cảnh của Boun, cậu ta vẫn chùn bước."Con trai, con phải biết là, bạn trai của bạ con là nhân vật lớn trong thương trường. Cho nên, cái gì nặng cái gì nhẹ con phải biết !" Cha của Jack dặn dò."Con biết rồi."Jack không nói gì nữa trên vầng trán có vẻ suy tư.Đúng lúc này, quản gia của biệt thự gõ cửa, vẻ mặt kinh hãi, thậm chí giọng nói cũng hụt hơi."Ngoài.... bên ngoài. . . . . . ""Gấp gáp gì chứ? Bên ngoài làm sao vậy?" Jack thấy thế liền bất mãn quát.Quản gia nuốt nước miếng, thật sự hoảng sợ...Ông ta căng thẳng nói: "Cậu chủ, bên ngoài, bên ngoài có mấy người đến, hình như là xã hội đen."Cha cùng Jack nhìn nhau một chút, rồi đột nhiên biến sắc, sải bước đi ra ngoài .......Bóng đêm lan tràn hạ xuống bốn phía tạo thành lớp sương mù quỷ dị, lại mang theo hơi lạnh lẽo.Trong phòng khách chính của biệt thự có vài người, mỗi người đều mặc tây trang màu đen, biểu cảm trên mặt mỗi người gần như có thể giết người, sợ tới mức khiến đám người làm run rẩy lùi lại một bên, không ai dám tiến lên hỏi."Này, các người là ai ? Sao dám tự tiện xông vào... "Tiếng cha của Jack truyền từ trên tầng xuống, lại không đợi hết câu thì đột nhiên ngậm miệng lại khi nhìn thấy tình hình thực tế, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi!Jack đứng sau cũng hoảng sợ. Cậu ta biết vẻ mặt này của cha mình rõ là đang sợ hãi, chính xác là cực kỳ sợ hãi! Cậu ta nhìn lại, cũng đột nhiên trừng lớn hai mắt!Vài tên vệ sĩ áo đen nghiêm chỉnh đứng trong phòng khách. Trong bầu không khí có chút quái dị. Nhưng thế này chưa là gì, điều làm hai cha con cậu ta kinh hãi nhất là Boun lại đích thân đến đây!Hắn vừa lúc chỉnh trang phục ngồi trên ghế salon của phòng khách, cứ thế nghịch nghịch bộ ấm chén trên bàn, còn nhàn nhã rót một chén trà cho mình. Cả thân mình cao lớn xem ra nhàn nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ dong lười, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa sự nguy hiểm.Thể xác và linh hồn ông Kim như tách rời, thiếu chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, may mắn được Jack đỡ lấy.Ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, Boun hơi nhíu mày, lại nhàn nhã rót một chén trà, sau thản nhiên nói."Viện trưởng Kim, đã lâu không gặp !"Mặt ông Kim mơ hồ co rúm lại, lúc lâu sau mới tươi cười bước đến."Thì ra là Boun thiếu gia, đã lâu không gặp, không biết cha cậu khỏe không?""Khỏe, cha tôi vẫn khỏe, đương nhiên, tất cả là nhờ bàn tay vàng của viện trưởng Kim." Khóe môi Boun lạnh lùng nhếch lên, giọng nói lãnh đạm nghe không ra là hắn đang cám ơn.Đáy mắt Kim hiện lên vẻ bối rối, lập tức cười xòa: "Không biết Boun thiếu gia hôm nay đến đây là vì..... ?"Boun vẫn chưa trả lời câu hỏi, ngược lại nhìn quanh bốn phía, lập tức lắc đầu.Tiếng nói thản nhiên, lơ đễnh, trong lúc nói lại nhìn về phía Jack, lạnh lùng hạ xuống một chữ."Người!"Trong lúc nhất thời Jack còn chưa có phản ứng lại."Cái gì?"Boun không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn quản gia một cái. Trong lòng quản gia biết rõ ràng, không nói gì, sải bước lên tầng. Chẳng bao lâu sau, trong lòng hắn xuất hiện một người.Thân mình của Prem tựa vào lòng hắn. Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh cũng không khiến cậu tỉnh giấc, vẻ mặt vừa mệt lại vừa sợ. "Ngài Boun, cậu Prem ở đây." Thản nhiên nói một câu.Sắc mặt Kim càng khó coi, vội vàng tiến lên nói: "Cậu ấy chỉ là ở đây tá túc, bởi vì, bởi vì cạu ấy có vẻ rất mệt mỏi."Boun nhíu mày nhìn ông ta một cái, con ngươi xanh biếc u lãnh như loài sói cảnh cáo người xâm phạm lãnh thổ.Lại nhìn thấy Prem mặc áo đàn ông rộng thùng thình thì đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.Nhìn prem đang ngủ say trong lòng quản gia, anh cũng không đưa tay đón cậu, ngược lại, bàn tay to giơ ra, dùng sức một cái......."Ngài... Boun.. " quản gia cả kinh, không khỏi thốt lên. Jack thì giật mình, trợn tròn mắt.Cả người Pprem ngã trên mặt đất, rồi đột nhiên bừng tỉnh, cơn đau ập đến. Cơn đau khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn, đôi mày đen theo bản năng nhíu lại, lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì giật mình sợ hãi.Vừa bừng tỉnh đã gặp quỷ!Mà tên ma quỷ này nhìn cậu từ trên cao, đôi mắt ấy chỉ có Satan mới lạnh băng như vậy, đôi môi mím lại, không khó nhìn ra sự bạc tình cùng tàn nhẫn.Tại sao có thể tìm được đến đây?Ngã xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh tanh, không ngờ Prem lộ gần hết thân mình, hai chân thon dài không che giấu lộ ra. Vẻ xinh đẹp lại bởi nguy hiểm bất ngờ mà sinh ra run rẩy, so với sàn đá lạnh thì biểu cảm của Boum còn băng lãnh hơn gấp trăm lần.Mắt Boun không hề chớp nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của cậu, ngồi xổm xuống, ngón tay dài nâng cằm cậu lên. Vẻ bình tĩnh của anh trái ngược với sự sợ hãi của cậu.Anh chậm rãi cúi người, hơi thở quen thuộc phả vào vành tai mẫn cảm của cậu."Giỏi lắm, lại tiếp tục muốn bỏ nhà đi ra ngoài, hả?"Hơi thở Prem dần trở nên gấp gáp, cậu hơi nghẹn ở cổ, thậm chí có chút ngạt thở..."Từ khi nào lại bắt đầu học hư? Vẫn là...."Khóe môi Boun nhếch lên độ tàn nhẫn rồi lại chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Prem. Ngón tay lạnh hắn vuốt nhẹ đôi môi cậu."Theo anh trở về !"Boun không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, trong mắt chỉ có hình ảnh Prem đang run rẩy. Anh cởi áo ngoài ra khoác lên người cậu, động tác có chút thô lỗ. Ánh mắt anh dừng tại cổ áo hơi mở của cậu, lại kéo áo bọc kín cậu lại.Hương nước hoa thản nhiên bao phủ lấy Prem, lẫn thêm cả luồng khí cường ngạnh khiến môi Prem run lên. Thấy Boun đứng dậy, cậu chuyển ánh mắt nhìn Jack.Kỳ thật, cậu không muốn trở về nhà !Jack như đọc hiểu ánh mắt của cậu, nắm tay thật chặt, không để ý đến cha mình đang kéo lại, to gan tiến lên...."Boun thiếu gia, đêm nay cứ để Prem ở lại đây, ngài yên tâm, cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi cam đoan với anh, tôi sẽ không làm gì cậu ấy cả."Tuy rằng cậu ta thực sự sợ vẻ lạnh lùng và quyền thế của Boun, nhưng đối diện với ánh mắt ngây dại của Prem thì không thể không tiến lên. "Jack!" Cha Kim thật sự nhịn không được quát một tiếng, kéo cậu ta về bên cạnh, thấp giọng nói."Con không muốn sống nữa sao?""Cha, con không thể không để tâm đến cậu ấy."Jack dừng lại ở ánh mắt cầu xin của Prem, lòng mơ hồ đau. Không đau mới là lạ đó là tình cảm bạn bè mí chục năm của cậu ta cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com