TruyenHHH.com

Bounprem Abo Anh Chi Can Em

Boun không biết bằng cách nào bọn họ tới được bệnh viện. Tất cả những gì hắn còn nhớ chỉ là nước mắt của Prem và câu nói cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc của cậu "Con chúng ta!"

"Cậu là Alpha của cậu ta?" Vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, vừa bỏ khẩu trang liền phẫn nộ mắng mỏ "Có biết suýt chút nữa hại chết cả hai không?"

Boun cả người run lên bần bật. Từ một Alpha cao cao tại thượng, giờ lại giống như đứa nhỏ làm sai, nửa lời cũng không nói được rõ ràng, hắn vội vã muốn vào với Prem nhưng đã bị bác sĩ ngăn lại rồi gọi đi. Người này dường như quen biết Prem, dáng vẻ rất tức giận.

"Alpha kiểu gì ngay cả điều khiến tin tức tố cũng không làm được? Cậu là phế vật à? Chơi còn ác liệt như vậy? Cậu sợ cậu ta chưa đủ đau đớn hay sao?"

Bác sĩ thực sự rất bực bội. Làm ngành này hơn 30 năm, lần đầu tiên có thể thấy một Beta khiếm khuyết chịu đựng đủ 10 mũi tiêm kích thích pheromone liên tiếp, còn có thể thành công mang thai ngay lần đầu tiên, đến thầy giáo của ông còn muốn đến gặp cậu nhóc kiên cường và may mắn kia. Thế mà chỉ 1 tháng sau, tên nhóc bị đẩy vào phòng cấp cứu. May mắn chỉ là động thai, nếu đứa trẻ có mệnh hệ gì không biết cậu nhóc Beta kia sẽ sống sao?

"Đứa trẻ kia cần tin tức tố của cậu nhưng không phải kiểu uy hiếp, cậu hiểu không? Toàn người trưởng thành mà chút cảm xúc cũng không cân bằng! Thật là...."

Boun đứng dậy trở về phòng bệnh. Prem nằm trên giường, mặt trắng bệch, mắt vẫn nhắm chặt. Cổ chân cậu đã được băng bó, tay vẫn còn vết bầm tím do bị cà vạt siết quá mạnh. Boun nắm lấy bàn tay nhỏ, mềm mại, gục xuống khóc nức nở. Hắn không biết trong cơn điên cuồng đó, nếu hắn không kịp tỉnh táo lại, chuyện gì sẽ xảy ra. Có phải hắn sẽ mất đi tất cả? Prem và cả con của bọn họ? Đứa trẻ, bọn họ cuối cùng cũng có một đứa trẻ. Bác sĩ đã nói với hắn quá trình để chuẩn bị rất đau đớn. Hắn không dám tưởng tượng người hắn yêu rốt cuộc đã chấp nhận mạo hiểm và đau đớn đến đâu vì hắn. Hắn rõ ràng nên nhận ra những thay đổi của Prem để phát hiện việc cậu giấu diếm nhưng hắn lại quá vô tâm. Một tháng trước, đáng lẽ hắn phải nhận ra sớm hơn. Có lẽ hắn sẽ không làm đau Prem, làm đau đứa nhỏ của bọn họ. Trong vô thức, hắn đã mang uy hiếp đánh tới Beta vì hắn chịu bao nhiêu đau khổ.

"P'Boun"

"Em tỉnh rồi, đừng nói gì cả, ngoan!"

Boun cuống cuồng đỡ Prem, hắn bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao cho đúng. Rõ ràng là hắn sai, hắn không kiên nhẫn, lại còn khiến con của bọn họ suýt nữa không còn. Boun lần đầu tiên lúng túng như vậy, hắn vừa hối hận vừa buồn bực và cả hạnh phúc. Bọn họ có một đứa trẻ, Prem vì hắn hi sinh rất nhiều thứ cho nên dù cậu có đối xử với hắn thế nào thì vẫn chứng minh Prem rất yêu hắn.

"Con...."

"Bác sĩ nói đứa trẻ không sao" Boun không dám ngẩng lên nhìn Prem, chỉ cúi gằm nắm lấy tay cậu "Anh xin lỗi! Anh sai rồi, anh và Poi thực sự không có gì cả, anh có thể cho em xem trích xuất..."

Prem không nói gì, cậu chỉ lặng lẽ nghe lời giải thích của Boun. Những thứ cậu nhìn thấy có lẽ chỉ là một phần của sự thật kia. Trước khi Boun vào đây, vị trợ lý  của hắn đã đến trước và chỉ nói với cậu đúng hai câu. Cậu đã không biết, đã quá thiếu cảm giác an toàn, thậm chí đã không cho Boun cơ hội để giải thích. Cậu cứ như vậy, nhắm mắt và buộc tội hắn trong suy nghĩ mắc kẹt của mình. May mắn đứa trẻ không sao, may mắn chỉ là động thai, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không dám tưởng tượng. Tất cả những việc này xảy ra, căn bản đều vì niềm tin giữa họ không đủ. 

"Em cũng xin lỗi!" Prem nhẹ nhàng siết chặt bàn tay to lớn kia, cảm giác hương vị tin tức tố đang tràn ngập không gian "Em xin lỗi vì đã không hỏi kỹ, xin lỗi vì một mình quyết định một việc"

Boun ngẩng đầu nhìn đôi mắt dịu dàng của Prem, bàn tay mát lạnh áp lên má hắn, cảm xúc đột nhiên giống như ngày xưa, thời điểm những ngón tay mềm mại sượt qua làn da nóng hôi hổi vì khóc lóc. Hắn cảm thấy được thấu hiểu, được chăm sóc và được yêu thương. Không có một chút vụ lợi nào. giọng nói đơn thuần, cử chỉ nhẹ nhàng từng chút một lén lút xoa dịu mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn. Prem của hiện tại chưa từng thay đổi, vẫn là một cậu nhóc mềm mại, tinh tế và chậm rãi.

"Em có thai" Prem kéo tay Boun đặt lên bụng mình "Đứa nhỏ ở trong này, bé xíu. Xin lỗi vì không bàn bạc trước với anh, xin lỗi vì đã làm theo ý mình, xin lỗi vì ngay cả khi biết đến sự tồn tại của nó cũng chẳng mở lời! Cho nên, chúng ta hòa nhé!"

Giờ phút này, trên giường bệnh lạnh lẽo, Prem bỗng thấy lòng mình bình yên. Cậu thấy mình thật sự quá ngu ngốc vào xốc nổi. Rõ ràng là tình yêu, bọn họ đều vì yêu mà suýt mất đi một thứ quý giá. Nếu hôm đó cậu đủ dũng cảm để đối mặt thì Boun đã không phẫn nộ như vậy. Đáng lẽ ra cậu nên hiểu cho hắn, hoặc giả, cậu nên tin tưởng hơn vào tình yêu của hắn. Thật may mắn, tất cả vẫn vẹn nguyên. Đứa nhỏ của bọn họ vẫn còn.

"Không, là lỗi của anh. Anh dùng dằng với Poi, anh cảm thấy có lỗi với cậu ta, sự nghiệp của cậu ta thảm hại như vậy, anh cảm thấy thực sự cũng do mình phần nào. Anh .... "Boun gục đầu vào vai Prem "Nhưng anh chưa từng phản bội em. Anh sai rồi! Không nên nhốt em lại, không nên...."

"Tin tức tố.... khó chịu..."

Prem bỗng đẩy Boun ra, cảm giác buồn nôn dâng lên khi hắn chưa kịp nói hết cậu. Mùi hương quá nồng, cực kỳ ủy khuất cùng đau đớn và tràn đầy tiêu cực khiến cậu nhịn không được mà rùng mình. Prem biết pheromone có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của bản thân và gây bất lợi cho bé con trong bụng cậu. Hiện tại, nếu cậu quyết định làm hòa với Boun, cậu cần cảnh báo hắn về pheromone hắn đang ngày ngày tỏa ra. Cậu không còn là Beta khuyết thiếu của trước đây, trong bụng cậu là một mấm sống có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi của tin tức tố cho nên, hắn cũng cần kiềm chế bản thân vì cậu và vì cả bé con.

"Anh xin lỗi..." Boun đột nhiên ý thức được hắn vẫn quá bất cẩn, biết rõ Prem giờ đã có thể cảm nhận được pheromone lại cố tình làm bậy. Hắn vội vã thu lại tin tức tố, giống như đứa trẻ phạm tội, chỉ dám nắm hờ góc ao của người yêu, mong cậu đừng giận mình nữa.

Prem nhìn dáng vẻ khổ sổ, đáng thương của Boun, trái tim đột nhiên mềm nhũn. Cậu không phải muốn trách móc anh, chỉ là cảm xúc của cậu hiện tại không ổn định và rõ ràng là bị chi phối của pheromone của Alpha. Sự cảm nhận giống như sự trói buộc, vừa khiến bọn họ trở nên khăng khít hơn nhưng cũng khiến cậu cảm giác bức bối, khó chịu. Cậu chưa từng cảm nhận được pheromone của ai khác ngoài Boun cho nên cậu bị phụ thuộc vào nó. Những thứ lần đầu tiên khác biệt và độc đáo đến mức cậu sợ hãi và mất kiểm soát. 

"Anh sẽ học cách điều khiển tin tức tố của mình" Boun hôn lên từng ngón tay Prem, thật thà nói "Anh xin lỗi!"

Boun đã quen với việc ở bên cạnh Prem không cần để ý tin tức tố, giờ đây hắn có chút ngỡ ngàng, cũng khó khăn trong việc điều chỉnh mọi thứ về đúng vị trí ban đầu. Biết cậu có thể cảm nhận được tin tức tố của mình, hắn vừa thấy vui vẻ nhưng cũng lo lắng. Liệu Prem có cảm thấy mùi của hắn quá khó ngửi, cậu dường như không thích mùi của hắn, cậu nói khó chịu, tức là không thích đúng không? Vậy hắn có nên đi cắt tuyến thể? Như thế sẽ không làm cậu mệt mỏi nữa, cũng sẽ không làm đứa trẻ bụng cậu bị tổn thương vì những lần vô ý của hắn.

"Dù có thể cảm nhận được tin tức tố của anh hay không thì em vẫn là em mà!" Prem vuốt má Boun, cậu hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn không phải qua tin tức tố hay những thứ kết nối siêu việt kia. Đơn giản, cậu yêu người này, cho nên biểu cảm của hắn, tính cách của hắn cậu đều nắm rõ. Có đôi lúc, cậu cũng đi lạc, cũng nghi ngờ nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cậu có thể thấy được mặt điên rồ của hắn, cũng thấy được tình yêu điên rồ của hắn. Cậu nên tin và phải tin tưởng bởi cậu không muốn  sự kiện kia tái diễn  thêm 1 lần nào nữa. 

"Vả lại, bác sĩ nói, sau khi thuận lợi sinh em bé, cũng không thể cảm nhận được nữa đâu!" Prem mỉm cười, dịu dàng kéo tay Boun đặt lên bụng nhỏ của mình 

"Anh yêu em!" Boun đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia rồi mỉm cười "Cũng xin lỗi em"

"Đừng chỉ biết xin lỗi. Còn nữa, em cũng yêu anh" 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com