Bounprem Abo Anh Chi Can Em
"P'Dao, chị theo tôi bao nhiêu năm rồi?" Boun ngồi trong phòng giám đốc, vẻ mặt bình thản giống như đang trần thuật câu chuyện không phải của mình "10 năm ạ!" "8 năm" Boun hít một hơi thật sâu "Vậy tôi cho chị một cơ hội cuối cùng, hôm đó khi Prem đến đây chị đã nói những gì?"Dao chưa từng cảm thấy áp lực như hiện tại. 10 năm làm việc cùng Boun, cô luôn cho rằng người sếp này dù bên ngoài có lạnh lùng, nghiêm túc đến thế nào thì vẫn có một phần nào đó rất dịu dàng. Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, có lẽ cô đã đánh giá quá thấp vị trí của Prem trong lòng Boun, hoặc giả, có nhiều chuyện nội tình sâu sa giữa bọn họ mà cô không hề biết. "Nếu chị chưa rõ, tôi sẽ nhắc lại lần cuối. Prem là người yêu tôi, tương lai sẽ là bạn đời hợp pháp của tôi. Nhẫn cưới, đồ cưới, địa điểm tổ chức, tuần trăng mật,.... mọi thứ tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Tôi cũng sẽ chỉ kết hôn một lần duy nhất và yêu một người duy nhất." Boun phẩy tay, ý bảo Dao ra ngoài. Hắn biết chuyện Prem đã đến văn phòng hôm đó, cũng đã nghe được lời trợ lý của mình nói với cậu. Hắn có thể hiểu được đau xót vỡ vụn trong đôi mắt cậu khi đó. Camera vẫn đang dừng ở gương mặt ngỡ ngàng của Prem. Nếu là hắn, giờ phút đó, hắn sẽ làm gì? Nhìn thấy người yêu quấn quýt bên người yêu cũ, trong lòng Prem lúc đó đau xót tới cỡ nào? Rồi những lời nói mọi người ném về phía cậu trong lúc hoảng loạn đó, Prem đã nghĩ gì?Dù biết rõ cậu đau lòng nhưng Boun vẫn không thể chấp nhận hành vi biến mất của Prem. Bọn họ yêu nhau chính thức 2 năm nhưng trong trái tim hắn, Prem đã ở đó hơn 10 năm. Tại sao cậu không tin tưởng tình yêu của hắn? Nếu hắn chạy theo thứ gọi là bản năng kia thì có lẽ đã sa ngã từ lâu. Hắn nghĩ bản thân đã quá cưng chiều Prem, lần này trở lại, hắn sẽ trói chặt cậu bên cạnh mình. Hắn sẽ trừng phạt để cậu nhớ rằng, trên đời này, Prem chỉ được phép ở bên cạnh hắn. Dù cậu là cánh chim tự do, hắn cũng sẽ bẻ gãy đôi cánh ấy, mang xiềng xích kìm giữ cậu trong chiếc lồng xinh đẹp của hắn. Lần này, hắn sẽ không nhân nhượng. Oreo làm việc rất nhanh, chỉ 2 ngày đã tìm được Prem. Cậu quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ một lá thư có thể khiến Boun bỏ cuộc. Hắn tuyệt đối sẽ không vì những lời lẽ mềm mỏng kia mà ngồi yên chờ đợi. 2 lần là quá đủ đối với hắn, hắn chắc chắn sẽ không để lần thứ 3 xảy ra. Hắn phải nắm quyền chủ động. Lần này, chắc chắn Prem sẽ nhận đủ trừng phạt.Căn biệt thự đón chào chủ nhân với vẻ u ám ít thấy. Boun ném chiếc áo khoác, nới lỏng carvat bước vào gian phòng tối tăm. Prem ở trong đó, cậu dường như không yên giấc, mày nhíu chặt và mồ hôi lấm tấm trên trán. Boun nhìn gương mặt hơn một tháng không gặp dường như gầy hơn, má bánh bao xẹp xuống phân nửa và quầng thâm nơi đáy mắt khiến Prem trở nên hốc hác hơn. Vuốt ve má nhỏ, Boun say mê hôn lên đôi môi mềm mại có chút khô khóc, luôn tay miết nhẹ vào gáy trắng nõn phía sau, nâng nửa người Prem ôm vào lòng mình. Hai ngày qua, hắn lo lắng và hoảng sợ biết bao nhiêu. Bề ngoài lạnh lùng, quyết liệt nhưng hắn đã rất sợ. Hắn sợ Prem không trở về bên cạnh hắn, sợ lúc xa hắn Prem gặp vấn đề gì? Nếu như vậy, hắn làm sao có thể sống nổi. Câu nói "Anh chỉ cần em" của hắn không phải để đùa giỡn. Chỉ 2 ngày Prem rời khỏi hắn, mọi cảm xúc trong hắn đều trở nên tiêu cực quá mức, hắn không thể ngủ, cũng không thể tập trung làm việc. Sự bồn chồn, bất an gào thét trong hắn, thúc giục hắn mang người bắt về, nhốt lại và bẻ gãy mọi đường lui của cậu. "Ưm.. P'Bounnnn...."Prem cảm thấy đầu mình đau muốn nứt. Cậu nhớ bản thân vừa ra ngoài mua đồ ăn thì đã gặp mấy người áo đen chặn ở cửa và bị mang đi.Ký ức chỉ có một màu đen khiến cậu trở nên hoảng loạn nhưng khi nhìn thấy Boun ở đây, dường như cậu cũng hiểu được phần nào. Đôi mắt hắn nhìn cậu không giống như ngày thường, chỉ có sự hung hãn độc chiếm và sắc lạnh. Dù đang ở rất gần nhau nhưng cậu lại không thể cảm nhận được ấm áp thường thấy. Hơn nữa, tin tức tố muối biển đánh về phía cậu không hề nương tay, Lần đầu tiên cậu cảm nhận sự uy hiếp của tin tức tố. Thứ mùi hương bình thương vốn dịu dàng che chở, giờ như sắt thép, đâm thẳng da thịt cậu. Prem chớp mắt, theo bản năng vùng vẫy khỏi sự đơn đớn này Thế nhưng động tác này của cậu không khác gì châm ngòi cho sự bạo ngược của Boun. Đôi mắt hắn tối sầm, tin tức tố càng khó kiểm soát, mạnh mẽ đánh về phía Prem. Hắn vẫn nghĩ Prem là Beta miễn nhiễm với tin tức tố nên dù hắn không kiểm soát cậu vẫn không hề hấn gì. Nhưng sau khi tiêm thuốc kích thích, Prem có thể cảm nhận được tin tức tố của Boun, thậm chí cảm nhận rất rõ ràng bởi trong người cậu đang mang thai con của hắn. Sự phẫn nộ, tức giận của hắn không chút giấu diễm đánh mạnh về phía Prem. Cậu đau đến run rẩy, cả người cậu lùi vè phía sau, né tránh sự đụng chạm bỏng rát kia. "Anh, anh làm gì vậy?" Boun cần sợi xích dài, kéo mạnh về phía mình, cả người Prem theo đó ngã phía phía hắn. Tình huống này là như thế nào? Chân cậu vì sao lại có thêm một sợi xích dài như vậy. Sắt thép cứa vào da thịt non mềm khiến cổ chân càng thêm đau đớn. Prem lúc này bắt đầu tức giận. Cậu vốn muốn yên bình trải qua vài tháng, đợi cho bản thân bình tĩnh lại sẽ quay về với Boun, nói với hắn sự thật về đứa trẻ, có thể so với con của AO, em bé do Beta sinh ra cũng có thể gặp khuyết thiếu giống như cậu nhưng Boun xứng đáng được biết. Thế nhưng hắn không chỉ thúc ép cậu quay trở lại mà còn đem xích trói cậu, nghĩ cậu là con chó của hắn sao?"Thả em ra!" Prem tuy rằng rất đau nhưng cậu vốn là một Beta mạnh mẽ. Bản chất quật cường không cho phép cậu chịu thua trước thứ pheromone quyền lực kia. Cậu siết tay thành nắm đấm, giật mạnh chân mình ra khỏi xích sắt. "Em làm loạn cái gì?" Boun không thể chịu nổi cảm giác chống đối của Prem, hắn gào lên, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn to tiếng với Prem"Thế anh đang làm cái gì? Anh đang xích chó à?" Cổ chân chà xát đến mức bật máu nhưng cả hai đều đang trong cơn thịnh nộ của chính mình, chỉ biết tra hỏi đối phương " Lại muốn biến mất ư? Em có một chiêu như vậy mà dùng đi dùng lại sao?" Boun đè Prem xuống giường, tay giữ chặt lấy tay cậu, mặc kệ cậu giãy giụa "Không chịu hỏi, cũng không nghe giải thích, chỉ làm theo ý mình, em thấy vậy mà được hả?" "Anh cút ra! Thả ra. anh là tên khốn, cút ...." Boun thực sự cảm thấy tất cả những hành động của Prem hôm nay đều vượt quá sức chịu đựng của bản thân hắn. Rõ ràng bọn họ là người yêu, mới chưa đầy một tuần trước còn gọi điện âu yếm, giờ đây, cậu không những sợ hãi trốn tránh hắn, phản kháng với những tiếp xúc cùng hắn mà ngay cả những lời cậu chưa từng nói ra cũng đã nói ra rồi. Hắn hiện giờ chẳng còn tâm trí mà giải thích, bản năng của Alpha là chinh phục bạn đời, mà người trước mắt một chút cũng không thuần phục hắn. Boun với tay, mang Caravat buộc chặt tay Prem, mặc kệ phản kháng từ cậu, đè Prem ra hôn môi. Mùi máu xộc vào khoang miệng, kích thích Alpha càng trở nên bạo liệt, giờ phút này, hắn chỉ muốn tìm kiếm người yêu ngoan ngoãn, dịu dàng quen thuộc của hắn chứ không phải một Prem mang đầy vẻ phẫn nộ lạ lẫm kia. Hắn đem cậu trói lại có gì là sai? Đáng lẽ hắn nên làm như thế từ lâu rồi, 2 năm qua cậu cho hắn chút ngon ngọt rồi lại giống như khi ở Nhật Bản, không một lời nào mà bỏ đi, cậu nghĩ như vậy là công bằng với hắn?Prem cảm thấy giờ phút này, cả hai người cùng bị điên rồi. Boun bỏ ngoài tai lời cậu la hét, chỉ chăm chăm giữ cho cậu không tiếp tục phản kháng nhưng Prem làm sao chịu ngồi yên, Thứ tin tức tố như kim châm kia liên tiếp đâm vào da thịt cậu. Hóa ra đây là cách để Alpha chế ngự người khác nhưng Prem không chấp nhận bị chế ngự như vậy. Cậu sống gần 30 năm hoang dại, vì cái gì không thể phản kháng. Nếu Boun thực sự muốn nói chuyện, chỉ cần đến tìm cậu, ngồi xuống cùng nhau uống một tách trà. Cậu sẽ nói hết những điều cần nói, sẽ nghe Boun nói hết những lời cần nghe. Không phải cậu đã nói rất rõ trong thư rồi sao? Tại sao lại đối xử với cậu như vậy, tại sao lại mang tin tức tố ra uy hiếp cậu , tại sao lại dùng xiềng xích vây hãm cậu? "Tôi không muốn thấy anh!" Prem trừng mắt, dùng sức đẩy Boun ra, tay tuy bị trói nhưng cậu vẫn nỗ lực tự giải thoát chính mình. Cậu không thể tiếp tục chịu đứng mùi hương đáng sợ này nữa, cậu phải bảo vệ đứa nhỏ của cậu. Prem quên mất rằng, chân cậu bị xích và cậu chẳng thể chạy đi đâu, chỉ 2 bước xuống giường, cậu đã bị ngã nhào. Bụng lên cơn đau tức vào gương mặt cậu càng trở nên tái nhợt. Tin tức tố mùi muối biển cũng trở nên độc ác hơn, đặc quánh và gần như muốn giết người. Toàn thân cậu ớn lạnh, mồ hôi túa ra, gáy cũng đau nhức. "Em không muốn thấy anh?" Đôi mắt Boun đã lạnh như băng, không còn yêu thương, không còn luyến ái, tất cả chỉ còn độc sự lạnh lùng. Người hắn yêu vừa nói rằng không muốn thấy hắn? Hắn có thể tiếp tục mềm mỏng được sao? Xích cũng đã xích rồi, trói cũng đã trói rồi, việc điên rồ hơn hắn cũng làm rồi, còn gì cầ phải kiêng dè. Boun thực sự còn nghĩ đến việc giam biệt lập Prem ở nơi nào đó, thậm chí biến cậu thành đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ. "Vậy anh càng muốn để em thấy!" Prem bất lực giãy giụa, bụng cậu đau quá, Tin tức tố kia giống như đâm thẳng vào bụng cậu, khiến cả người cậu run rẩy. Không được, cậu khó khăn lắm mới có đứa trẻ này, cậu không thể để mất nó được. Dù cậu và Boun có thể thành hay không thì đứa trẻ này cũng không thể bỏ. Cậu không muốn, cậu không thể. Nước mắt cậu giàn dụa trên gương mặt. Bé con của cậu mới chỉ được 1 tháng, không thể nào biến mất được, cậu nỗ lực như vậy, yêu thương nó như vậy, xin đừng làm hại nó. "Boun, đừng, đau... đau quá!" Giọng nói yếu ớt của Prem dường như đã khiến Boun tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn sang gương mặt trắng bệch của người yêu. Hắn lại để sự tức giận che mờ mắt mình. Hắn cúi xuống, bắt đầu cuống quýt. Chưa bao giờ hắn thấy Prem như vậy, kể cả những khi mệt mỏi hay bị thương trên đường đi chụp ảnh, cậu cũng không giống như bây giờ. Trên sàn toàn là máu, cổ chân bị trà xát đến huyết nhục mơ hồ. Tấm chăn trắng tinh cũng bị nhuộm đỏ một góc, môi cậu vẫn đang rớm máu tươi. Boun khựng người, vô thức lùi lại 2 bước đầy sợ hãi. "Con... em đau quá... con chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com