Bottom Jonggun Ganbare
"Muộn quá đấy, Gun"- DG
"Ai mà biết được cuộc họp bàn kế hoạch đánh bại tôi kết thúc sớm vậy?"- Gun
DG mỉm cười, chậm rãi bước tới ghế sopha và ngồi xuống. Tiện tay vỗ chỗ bên cạnh mình, ám hiệu cho người vẫn đứng ở cửa
Gun không nói gì, cũng ngồi cạnh. Thay vì vest như thường lệ, nay anh diện thường phục đơn giản nhưng đắt tiền không kém. Bộ đồ đã thể hiện đúng với độ tuổi của Gun. DG vẫn hy vọng anh bỏ vuốt tóc
"Đây"- GunDG nhận bì tài liệu từ tay Gun và thở dài "Gun, anh đã nói cậu đừng đựng bài tập thế này mà. Nhìn chúng ta chẳng khác nào bàn chuyện làm ăn bất hợp pháp"- DG"Hm~chẳng phải từ trước tới nay vẫn thế sao?"- GunGã vừa xoay bút vừa cười khúc khích, quả thật đúng như thế. Người bên cạnh thì lục túi rút ra bao thuốc. Gã nhanh tay cướp lấy rồi vất vào thùng rác bên cạnh"Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe của cậu. Nè, ăn bánh đi"- DGĐĩa bánh ngọt vừa đẩy đến trước mặt người con trai đến từ Nhật Bản. DG đã xúc một góc, cắn miếng nhỏ, nhai rồi nuốt. Phần còn lại đưa lên gần miệng người bên cạnh. Gun tiếp nhận thìa bánh mà không phàn nàn gìMột người chấm bài, một người ăn bánh"Cậu cải thiện nhiều rồi đấy"- DG"Ừm. Còn anh ngừng gửi quần áo cho tôi đi"- Gun"Nope"- DGKhi tờ giấy cuối cùng được đặt chung với những tờ khác. DG nhìn sang cạnh, cực kì hài lòng vì đĩa bánh đã sạch bong không tì vết"Cậu đã hoàn toàn không còn cảnh giác với anh nhỉ..."- DG"Nếu anh định đầu độc tôi bằng đồ ăn thì anh đã làm từ lâu rồi. Một chút độc chẳng hề hấn gì đâu"- Gun"Gun..."- DGNụ cười trên gương mặt người đàn ông tóc hồng đã vụt tắt. Gã vươn tay và đẩy nhẹ người bên cạnh nằm lên ghế sopha. Gun nhìn lên, biểu cảm không thay đổi"Hãy đi cùng anh, làm ơn"- DG"Nếu tôi nhận được 10.000 Won mỗi lần tôi nghe thấy câu này từ miệng anh. Thì giờ tôi thành tỷ phú rồi"- Gun«Yuzuru»- DGGun vẫn không giao động cả khi cái tên tiếng Nhật của mình được nêu lên hay thậm chí việc tự dưng sử dụng tiếng Nhật«Anh biết rõ câu trả lời, bỏ cuộc đi James»- GunBỏ cuộc?Hai từ bỏ cuộc chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của DG. Gã đưa một tay vuốt ve bên má anh. Ôi, sao mà mềm mại thế này. À không, nó chưa hề thay đổi"Anh yêu em"- DGRồi gã hạ thấp người, đưa môi mình lại gần môi người nằm dưới, ánh mắt của họ vẫn không dịch chuyển khỏi đối phươngThế nhưng hai ngón tay thon dài đã chặn lại. DG ngơ trong 3 giây rồi bật cười, bất lực tựa đầu lên vai Gun"Thật là..."- DGGã rúc mũi vào hõm cổ, hít lấy hít để mùi hương cơ thể xen lẫn với nước hoa nồng nặc dành cho phái nam. Sau đó tự luyến tiếc vì đã nằm ngửa ra, tựa đầu lên phần tay dựa của ghế dài. Đôi mắt gã nhắm lại, bên tai vang vẳng tiếng sột soạt ngồi dậy, âm thanh kéo tệp giấy bản thân chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi người nhận lấy nó"Tôi về đây"- GunBước cuối cùng trước khi bàn tay chạm lấy tay nắm cửa. Một cái ôm từ phía sau đã ngăn anh lại. Nhưng nó không đủ để níu giữ anh"Rồi anh sẽ mau chán tôi thôi"- GunDG im lặng nhìn người con trai bước đi ngay trước mắt mình"Chán sao...Hm~chán à..."- DGDG ngâm nga, đảo bước đến trước kệ sách, nhẹ nhàng kéo quyển thứ chín ở hàng hai từ trái, quyển thứ nhất ở hàng ba từ phải. Chiếc kệ rung nhẹ rồi tự động di chuyển sang bên, hé lộ một căn phòng bí mật rộng lớnCăn phòng dán kín ảnh của người vừa mới bước ra từ cánh cửa._../.._/..._
Bốn năm trước, khi DG hay James Lee vẫn còn là học sinh cấp ba. Phải nói gã đang tận hưởng cuộc sống của mình. Vì sao? Vì được tách khỏi ông bố chết dẫm hơn một năm trời, ông ta đang làm việc ở trại cải tạo dành cho thiếu niênMối quan hệ giữa hai người không được tốt, đúng hơn rất tệ. Mẹ của James là vợ đầu của ông ta, khoảng bốn hay năm năm sau khi gã ra đời, lão già đó lấy vợ mới và có một cô con gái, bỏ rơi hai mẹ con gãMà đã bỏ đi rồi mà vẫn còn cố giữ liên lạc với gã. Khi cả người vợ đầu và vợ hai đều qua đời, lão càng tiếp cận nhiều hơn. Khi 'chuyện đó' xảy ra, James cự tuyệt lãoJames không quan tâm đến cô em gái cùng cha khác mẹ, họ chẳng liên quan gì đến nhau ngoài việc chia sẻ nửa dòng máu từ kẻ tạo ra họ. Gã chưa từng gặp và không muốn gặp con béKhi lão già đó vào trại cải tạo dành cho thiếu niên để làm việc. Có thể nói đây là khoảng thời gian thảnh thơi nhất đối với James. Cho tới một ngày lão đột nhiên xuất hiện trước mặt gã"Ông muốn gì?"- James"Ta muốn nói chuyện với con"Nói chuyện? Ông ta lại tính làm chuyện điên rồ gì nữa đây?"Tại sao tôi phải nghe lời ông?"- JamesÔng ta tự dưng mỉm cười. Ôi gã ghét cay ghét đắng cái nụ cười đó«Là tên này?»Tiếng Nhật? Chà, đã lâu rồi gã mới gặp và trò chuyện với ai đó từ Nhật Bản. Lão già này có duyên với những người đến từ đất nước hoa anh đào thậtJames nghiêng người để xem nhân vật đặc biệt đó là ai. Khi tầm nhìn chạm đến đôi mắt đen, gã đã bất động«Tôi là Park Jong Gun»Không tốn một giây, gã kéo người cung cấp tinh trùng vào một con hẻm ngay cạnh đó, ghì vào tường"Ông tính làm gì?"- James"Đó là điều đầu tiên con nghĩ tới sau hơn một năm trời không gặp bố mình?""Đừng có mà đổi chủ đề. Tại sao đứa trẻ đó lại ở đây!?"- James"Nó ở đây thì liên quan gì đến con. Con biết nó hả?"Chết tiệt, bị gài rồi. Chưa gì gã đã bị nắm thóp. Bàn tay nhăn nheo đặt lên vai gã, lão đưa mặt lại gần và thì thầm bên tai"Nếu con làm theo lời ta. Ta sẽ không đụng chạm gì đến thằng nhóc đó"
James nghiến răng, gã thực sự không muốn, gã ghét điều này. Nhưng khi gã đưa mắt sang nhìn thiếu niên đứng hút thuốc, gã biết mình không còn lựa chọn nào khác
"Tôi chấp nhận"- James
Cuộc thoả thuận giữa hai người đã được tạo nên. Gã chẳng muốn đứng chung bầu không khí với lão ta thêm một giây nào nữa, liền tiếp cận ngay người đã chuyển sang điếu thứ hai và mỉm cười
«Xin chào, anh là James Lee»- James
Gun nhìn James, không bất ngờ việc gã nói tiếng Nhật. Khả năng cao lão già kia kể gì về gã rồi
«Nụ cười kì lạ...»- Gun
James cảm nhận được có mũi tên xuyên qua trái tim mình. Ôi đau thật đấy
Kể cả sau này, dù gã đã thay đổi gương mặt hay thói quen, nụ cười của gã vẫn như vậy. Giống y hệt lão già đó
Trong lúc ông ta lo liệu nơi ở trên Seoul, Gun đã sống cùng James tại căn hộ của gã ở tỉnh Gyeonggi một thời gian. Gã đã dạy anh tiếng Hàn để có gì sau này dễ trao đổi
Gun muốn đấu tập với James. Gã đồng ý nhưng toàn đỡ với né, không tấn công lấy một lần. Cứ mãi như thế rồi anh phát ngán không ngỏ lời nữa
"James, anh sắp 20 tuổi rồi đấy"- Gun
Chẳng khác nào nói gã già, gã mới đầu 19 thôi đã sang 20 đâu
"Ừm, nhanh thật"- James
Gã phải suy nghĩ về tương lai thôi. Với thành tích từ trước tới nay, gã thừa chỉ tiêu để kiếm một công việc. Nhưng dự án sắp tới khiến gã phải suy nghĩ lại
Gun cầm điều khiển chuyển kênh trên TV, bắt gặp một chương trình nên vô thức nói mà chẳng suy nghĩ
"Idol thì sao? Anh có gương mặt đẹp và giọng hát hay. Sửa được cái điệu cười của anh là ngon"- Gun
Idol?
Tối hôm đó James đã ngồi soi gương rất lâu. Đúng thật vẻ đẹp trai này không còn gì bàn cãi. Thanh âm cũng không thành vấn đề, nhìn đống cúp ở trường đủ hiểu. Nhưng mà Idol?
Liếc sang thiếu niên đang ngủ trên giường, James âm thầm leo lên người, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ. Nhẹ nhàng, gã nâng cằm anh lên và áp môi hai người lại với nhau, dùng đầu lưỡi khám phá bên trong
Hm~đắng thật đấy, tàn dư của thuốc lá vẫn còn đọng lại trong khoang miệng anh nên khi hôn, gã nếm được hết. Không sao, càng thích
Hôn càng lâu, gã càng chìm đắm vào cơn mê muội. Gã nghiện lắm rồi, hôn chưa đủ, gã muốn thêm, sắp không nhịn được nữa
Nhưng James rất giỏi kìm chế, khi người nằm dưới rên lên khó chịu do thiếu dưỡng khí, gã đã dừng lại
Gã dụi mũi vào bả vai trắng ngần, ngửi mùi hương của dầu tắm mà gã vẫn hay dùng. Rồi nằm xuống cạnh, ôm lấy thân thể của người vừa bị cưỡng hôn
"Chồng thì phải nghe lời vợ. Được rồi, Idol. Anh sẽ kiếm ra tiền để kéo em ra khỏi lão già khốn khiếp đó. Mình chắc hợp với màu trắng nhỉ?"- James
Và gã đã rất nỗ lực suốt những năm qua. Gã có tiền, có tiếng, có quyền, có nhan sắc, có địa vị, nhưng vẫn không thể phá được sợi dây xích vô hình
._../.._/..._
DG đưa mắt qua một loạt bức ảnh dán trên tường, rồi tặc lưỡi cười"Chán thế đéo nào được"- DG
Ánh mắt dừng lại ở bức cũ nhất, bức ảnh đầu tiên, bức ảnh về hai đứa trẻ
._../.._/..._
Khi đó là ba tuổi? Hay bốn tuổi? Nói chung trước khi bố bỏ hai mẹ con James. Mẹ đã dẫn gã gặp một người bạn, một người phụ nữ rất đẹp, cực kì xinh đẹp Với tâm trí của một đứa trẻ kiêm một thần đồng, gã không nghĩ nhiều mà kết thân với bạn của mẹ. Vì người xinh đẹp thường rất tốt bụng phải không? Đúng, cô ấy rất tốt«Na Hyun-sensei»- JamesGã được chính người phụ nữ này dạy tiếng Nhật. Giáo viên đầu tiên của gã. Cô ấy tên Na Hyun, Hwang Na Hyun«James, lâu không gặp. Tiếng Nhật của nhóc cải thiện nhiều rồi đấy»Họ không gặp nhau thường xuyên. Nói thẳng ra đây mới là lần gặp thứ hai sau vài tháng. Gã mới chỉ được dạy tiếng Nhật bởi Na Huyn một buổi rồi về nhờ mẹ kèm tiếpVà lần gặp thứ hai đó, gã đã được gặp con trai của cô ấy. Một đứa bé mới sinh vài tháng. James vẫn nhớ bản thân đã nựng bờ má búng ra sữa và hít hà mùi phấn em bé như thế nào"Chồng cô đặt tên đứa bé là Yuzuru. Cô thì đặt là Park Jong Gun. Hay đúng không?"- Na HyunJames chưa gặp chồng Na Huyn bao giờ. Có vẻ như đó là một người đàn ông bận rộn"Sau này con cưới em ấy được không ạ?"- JamesGã nhìn người phụ nữ sau này thành mẹ vợ tương lai với vẻ mặt tự tin. Cô ấy chớp mắt một hồi rồi bật cười"Pff Hahaha!! Mạnh bạo đấy, nhưng nói trước. Muốn bước chân vào gia đình nhà cô không dễ đâu"- Na Huyn"Con làm được"- JamesNa Huyn đung đưa đứa bé trong vòng tay, lấy một cuốn sách dưới bàn và đưa nó cho James"Vậy thì lần tới gặp, hãy cho cô xem chữ 'mạnh' của nhóc. Đó sẽ là tiêu chuẩn mà nhóc cần đạt được"- Na HuynCậu nhóc nhận lấy cuốn sách và gật đầu dù không hiểu hết những gì người đối diện vừa nói. Không sao, gã thích tìm tòi học hỏi, gã có nhiều thời gian"Lần trước con quên chưa hỏi. Tên tiếng Nhật của cô là gì vậy ạ?"- James«Yuzuki. Yamazaki Yuzuki»._../.._/..._
"Cô Na Huyn, con đã đủ 'mạnh' chưa?"- DGCon đã đủ tiêu chuẩn để làm con rể cô chưa?Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com