TruyenHHH.com

Bontake Dark

Takemichi đang chìm trong cơn shock thì bỗng giật mình nhận ra bản thân đang được Mikey bế.

Takemichi: "..." Thế giới này quá lạ lùng từ chối hiểu.

Cậu giãy giụa muốn xuống nhưng đời nào Mikey cho phép. Hắn dừng lại nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu cũng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.

Tưởng cứ nhìn chằm chằm vậy là cậu sợ chắc! Chúc mừng hắn đã thành công rồi đấy. T_T

Thế là Takemichi không có tiền đồ ngoan ngoãn để cho Mikey bế.

Mikey bế cậu vào trong xe rồi theo đó ngồi vào cùng. Sanzu ngồi phía trên lái xe.

Ran nhìn theo chiếc ô tô đã đi huýt sáo một tiếng.

" Chà! Lần đầu thấy Mikey tỏ ra hứng thú với một người như vậy. Thật thú vị! Khi nào kiếm cậu ta chơi mới được."

Rindou nhìn thằng anh mình. Hắn quá hiểu rõ ông anh của mình đang nghĩ gì không khỏi lên tiếng nhắc nhở: " Đừng có nghịch dại. Mikey mà điên lên thì em không rảnh đến đón xác anh đâu."

Ran nghe vậy liền giả bộ đau lòng: "Thật vô tình mà."

Rindou không thèm để ý đến hắn liền bỏ đi trước.

Takeomi và Mochizuki tỏ vẻ không quan tâm lắm.

Kakuchou thì rơi vào trầm tư. Người khi nãy có lẽ nào…

Kokonoi thì đến muộn hơn nên chỉ kịp nhìn thấy Mikey đang bế một ai đó. Khi hắn chạy ra hỏi có chuyện gì thì tất cả đều bơ hắn.

Kokonoi: "..." Bọn mày trả lời tao một câu thì chết à.

Thế là hắn hậm hực bỏ đi.

Các thành viên khác cũng theo đó lần lượt rời đi.

Quay lại với Takemichi nhỏ bé của chúng ta. Cậu ngồi im re cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Mikey thì đang ngồi ăn Taiyaki.

Đáng lẽ giờ cậu phải cảm thấy vui mừng vì đã vào được Phạm Thiên nhưng cậu không tài nào cảm thấy vui nổi. Vì cái tình huống này có chút không đúng. Nhìn thế nào cũng thấy tên này định đem cậu về làm ấm giường!!! ^_^

Sau đó hắn sẽ cường thủ hào đoạt định cưỡng ép cậu. Lúc đó cậu sẽ phản kháng kịch liệt và hét vào mặt hắn: "Anh có được thân thể tôi nhưng mãi mãi không có được trái tim tôi đâu."

Trong phim đều như thế mà.=))))

Mikey ăn xong bánh liền nằm ngay xuống đùi cậu ngủ. Takemichi giật mình vì hành động của hắn.

Tên này ăn xong rồi ngủ như heo vậy. Đương nhiên là cậu chỉ dám nghĩ trong lòng thôi chứ không dám nói ra rồi.^_^

Cậu ngồi một cách cứng đờ không dám cựa quậy sợ tên đang nằm trên đùi mình tỉnh.

Đi một lúc thì xe dừng lại. Sanzu quay lại nói với vẻ khó chịu: " Ê tên chuột cống! Gọi Mikey dậy đi."

Chuột cống gì mà chuột cống. Rõ ràng người ta là chuột bạch. Bất mãn thì bất mãn nhưng Takemichi chẳng dám nói gì.

Cậu lay lay người định đánh thức Mikey dậy thì bỗng nhiên hắn mở bừng mắt ra, nhanh như cắt đưa tay bóp lấy cổ cậu. Khuôn mắt thì đằng đằng sát khí.

Đợi đến khi tỉnh táo lại nhìn Takemichi đang bị mình bóp cổ thở một cách khó khăn thì hắn mới buông tay ra.

Takemichi được thả ra liền hô khăn kịch liệt, thở từng ngụm vào, nước mắt thì ứa ra.

Mikey nhìn thấy cậu như vậy liền bâng quơ nói: "Xin lỗi. Lỡ tay."

"..." Cmn cậu muốn giết ngườiiii!!!!

Sanzu ngồi ở phía trên qua gương  chiếu hậu nhìn thấy tất cả liền cười như được mùa.:))

Takemichi vô tình nhìn thấy: "..." Cười cái đầu anh.

Takemichi tức nhưng cậu không làm gì được đành ngậm ngùi nuốt uất ức xuống.

Mikey nhìn về phía Sanzu lúc này vẫn đang cười mở miệng nói: " Mày còn cười nữa là tao cho họng súng vô mồm mày đấy."

Sanzu thức thời im mồm lại.

Mikey bước xuống xe quay sang định bế Takemichi nhưng cậu từ chối. Dù sao cậu cũng có chân mà tự đi vào được. Nhưng hắn không quan tâm mặc kệ cậu phản kháng khom người bế cậu lên.

Nhà của Mikey khá to, có sân vườn rộng, xung quanh có nhiều người đứng canh gác. Đúng là nhà của thủ lĩnh Phạm Thiên có khác.

Mikey bế cậu đi vào nhà sau đó leo lên tầng đi thẳng vào phòng ngủ. Trong phòng tối om chỉ có ánh trăng từ bên ngoài hắt vào.

Hắn đặt cậu xuống giường. Sau đó nhìn lại bản thân thấy toàn bụi và dính cả máu.

"Ngoan ngoãn ngồi ở đây." Hắn dặn dò cậu xong liền đi vào phòng tắm.

Takemichi ngồi ở trên giường cảm thấy quá tối nên đứng dậy bật đèn. Đèn sáng lên cậu quan sát căn phòng. Phòng của Mikey khá đơn điệu, màu sắc chủ đạo là màu đen nên trông có chút tối tăm, ngột ngạt.

Cậu ngồi lên giường đợi một lúc thì Mikey đi ra. Hắn đã thay một bộ quần áo khác màu đen.

Thấy hắn tiến lại gần mình chuẩn bị ôm thì cậu tránh né. Cậu ấp úng nói: " Cái đó… tôi muốn đi tắm."

Hắn nhìn cậu không nói gì.

"Quần áo… tôi… tôi không có quần áo để thay."

Mikey im lặng rồi đi lại lấy quần áo ném cho cậu. Takemichi nhận lấy quần áo rồi chạy ngay vào phòng tắm.

Khoá cửa lại lúc này cậu mới thả lỏng bản thân. Ở chung với hắn căng thẳng chết đi được, hắn chỉ nhìn chằm chằm thôi cũng khiến cậu áp lực chết đi được.

Trong lúc cậu tắm, Mikey cứ nhìn chằm chằm phòng tắm như vậy.

Cậu tắm xong liền lấy quần áo mặc. Cũng may cậu với hắn cảo xêm xêm nhau nên quần áo cũng khá vừa cơ mà nó lại màu đen.

"..." Tên này có vẻ cuồng màu đen.

Cậu vừa mới bước ra thì ngay lập tức Mikey đã kéo cậu lại. Hắn dùng tay bưng mặt cậu lên nhìn.

Lông mi của cậu dài cong vút. Khuôn mặt có chút non nớt cộng thêm làn da trắng trẻo nữa. Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt của cậu rồi bất thình lình cúi xuống hôn cậu.

"!!!!!!!!!!!!" Takemichi ngạc nhiên. Mắt mở to hết cỡ.

Má ơi! Cậu bị một đứa con trai cưỡng hôn!!!!!! Mà đó còn là nụ hôn đầu của cậu nữa chứ!!!!!!

Mặc dù lúc nãy trên xe cậu có nghĩ đến nhưng khi nó thực sự xảy ra vẫn rất kinh tủng đấy được khônggggggg!

Cậu cố gắng đẩy ra nhưng hắn ghì rất mạnh. Hắn mút môi cậu như đang nếm mật ngọt rồi cắn vào môi dưới. Takemichi bị đau nên hé miệng ra. Chỉ chờ có vậy hắn liền nhanh chóng đưa lưỡi vào. Hắn quấn lấy lưỡi cậu điên cuồng mút lấy. Hắn hôn rất thô bạo, cuồng dã

Đợi đến khi cậu cảm thấy khó thở hắn mới buông ra. Lúc này môi cậu có chút sưng, mặt thì đỏ lên, nước mắt sinh lý trào ra. Hắn vuốt ve khuôn mặt của cậu lẩm bẩm: "Thật xinh đẹp."

Hắn đưa tay khẽ lau nước mắt rồi đặt lên mắt cậu một nụ hôn. Rồi hắn ghé sát vào tai cậu thủ thỉ:

" Nghe rõ đây Takemitchy. Kể từ giờ cậu chính là người của Sano Manjiro tôi. Cho nên hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi." Hắn dừng một lát rồi nói tiếp. "Đừng hòng chạy trốn. Hiểu chưa?"

Takemichi khẽ gật đầu. Nói đùa cậu còn đang nghĩ cách làm sao để ở bên cạnh hắn thu thập thông tin đây sao phải chạy.

Mikey hài lòng nhìn cậu.

" Sau này cứ việc gọi tôi là Mikey. Được rồi giờ đi ngủ thôi."

Takemichi khẽ giật mình. Đến rồi! Chính là nó! Cậu có chút hồi hộp sợ hãi chuyện kế tiếp xảy ra không biết nên xử lý thế nào.

Thế nhưng chỉ thấy Mikey tắt đèn kéo chăn cho cả hai rồi ôm lấy cậu ngủ.

Cậu bàng hoàng. Chỉ có thế thôi á. Cậu còn tưởng hắn sẽ làm chuyện gì đó với cậu chứ thế mà hắn chỉ ôm cậu ngủ. Nhưng trong phim không phải đều thế sao.

Mà sao nghe cứ như cậu tiếc nuối vì không có chuyện gì xảy ra cả vậy.

"......." Xin lỗi là cậu nghĩ nhiều rồi.

Cơ mà hắn ôm cậu chặt thế làm sao cậu ngủ được còn chưa kể lạ giường.

Thế mà không đầy một phút sau đó Takemichi đã lăn ra ngủ không biết trời biết đất.

__________________________________

Chuyện ngoài lề:

Mikey (sau khi đá Takemichi xuống giường) : Vợ ơi anh chin nhỗi. Anh lỡ chân(;ŏ﹏ŏ)

Takemichi *mỉm cười lấy cưa ra*: Vậy để tao cưa chân cho khỏi lỡ chân =))))))))

Mikey: !!!!!!!!!!!! Yamete!!!!!!!!

*****

Chương này hơi nhảm nhỉ!

Đọc đi đọc lại cứ thấy sao sao ấy mà không biết chỉnh sao nữa.















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com