Bong Lung S T X Jun Ft Isaac X Will
Tuấn Tài là người rất kĩ lưỡng và ngăn nắp. Anh có hẳn một tấm bảng treo trên tường để ghi những công việc cần làm xong cho mỗi ngày. Và anh luôn đảm bảo những gạch đầu dòng đó phải được đánh dấu hoàn tất hết trước nửa đêm.Là người luôn dốc hết tâm sức vào công việc, Tuấn Tài rất hay gặp phải tình trạng mệt mỏi vì thiếu ngủ. Nên những ngày trống lịch, tụi nhỏ thì bàn nhau kế hoạch ăn chơi, còn anh chỉ muốn nằm nướng tới trưa.
_ " Tài đại ca ơi, dậy ăn trưa nè." Cái giọng rao kẹo kéo quen thuộc đó kéo anh ra khỏi giấc ngủ êm đềm. Con thỏ tinh đã chạy nhảy lung tung trong phòng anh, âm mưu bằng mọi giá chia cách anh khỏi cái giường êm ái_ "Dậy! Dậy! Dậy mau lên!"Đang mải mê quậy phá anh, Tuấn tình cờ nhìn thấy bảng checklist cạnh bàn. Hôm nay được nghỉ, nên cái bảng cũng khá thưa thớt chữ, chứ không còn kín mít như mọi ngày.Liếc qua Tuấn Tài, nó thấy anh vẫn nằm ngủ say. Tuấn len lén đi lấy cây bút lông, viết nguệch ngoạc vài chữ lên hàng đầu tiên của cái bảng_ "Anh Xái, dậy ăn trưa nè. Ủa Tuấn, mày không kêu ổng dậy đi, còn ở đó làm cái gì vậy?"Bạn Thuận bỗng từ đâu bất thình lình xuất hiện khiến Tuấn giật mình. Biểu cảm rõ ràng là kiểu đang âm mưu làm chuyện mờ ám thì bị phát giác. Bạn Thuận nhíu mày nhìn hàng chữ nó mới viết, một lúc sau, liền nở nụ cười nhẹ nhàng điển hình của những vai phản diện._ "Để xem mày viết gì nào. "Nói với Weo rằng anh lúc nào cũng thương Weo nhất."..."Tuấn lúc này vừa xấu hổ, vừa căm hờn bạn Thuận. Nó nhào tới bịt miệng Thuận lại, chỉ tiếc là đã quá trễ..._ "Anh thương Weo nhất, thương thật thật nhiều luôn. Xong rồi đó, đánh dấu cái đầu dòng đó dùm anh đi."Tuấn Tài bất ngờ lên tiếng, giọng nói vẫn còn vô cùng ngái ngủ. Sau đó anh đứng dậy khỏi giường. Mái tóc đen rối của anh, cái áo ba lỗ mỏng để lộ những thớ cơ rắn chắc. Mắt anh bên nhắm bên mở, gò má đỏ hây hây. Cánh môi hải âu khẽ mấp máy. Có lẽ ông trời lúc nhào nặn anh, đã lỡ tay cho quá nhiều dung mạo, cho nên dù anh ở trong khoảnh khắc ngoại hình đơn sơ và lôi thôi nhất, vẫn không ngừng làm say đắm lòng người.Tuấn đứng im thin thít, ngẩn ngơ nhìn anh, trên tay vẫn còn cầm cây bút. Xái già cười ấm áp, đưa tay xoa đầu nó, rồi tiến thẳng vào phòng tắm.Lúc này, nếu trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ thì nó sẽ chui xuống ngay lập tức.Thuận cười ngặt nghẽo, lấy cây bút trên tay nó, đánh dấu vào cái đầu dòng Tuấn mới ghi_ " Dám làm thì phải dám chịu chứ. Chúc may mắn nha Weo"Sau đó cậu ngúng nguẩy quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra, tới cầu thang còn nói vọng lại_ "Lẹ lên á. Đồ ăn nguội ngắt bây giờ."
"Bạn tốt dễ sợ luôn."Tuấn lầm bầm rủa thầm bạn Thuận, nhưng cũng không ngăn được nụ cười xíu xiu từ niềm vui nhỏ đầu ngày. --------------Nó đã luôn thích ở gần anh, từ những ngày đầu gặp gỡ.Cách anh cười nói, cách anh luôn càm ràm về một vấn đề nhỏ nhặt, ngay cả cái điệu bộ nhà quê của anh mỗi khi tức giận mà nó luôn lấy ra làm trò cười cho cả nhóm.Cách anh dốc hết tâm huyết cho đam mê. Cách anh ấm áp quan tâm mọi người. Nhiều khi nó nghe anh nói hoài cũng mệt lỗ tai lắm, nhưng thiếu một bữa thì chịu không đượcTuấn thích trêu chọc anh, dù biết rồi anh sẽ trút cơn tam bành lên nó. Giận dỗi nhau bao nhiêu, dài nhất là một ngày sau, nó sẽ lại tăng động chạy lăng xăng quanh Tuấn Tài, hoặc anh sẽ lại thò đầu vào phòng nó, hỏi, muốn ăn kem hay bánh gì không nè, lát đi show về anh muaMọi thứ về anh, từ thói quen, tật xấu, cả những trận cãi vã giữa anh và nó, đã trở thành một phần cuộc sống của Tuấn, theo một cách tự nhiên nhất.Đến một ngày, nó nhận ra, nụ cười của anh đã vô tình len lỏi vào giấc mơ của mình. Như thứ ánh sáng đẹp đẽ sẽ không bao giờ thuộc về nó ------------_ "365 hãy làm thử thách 4 người đứng trên 2 chân."Có một chút nực cười, nhưng Tuấn luôn thích tận dụng những cơ hội fanservice như thế này để ở gần anh, để thể hiện hết tình cảm. Những lúc nó chạy loanh quanh, quấn quít lấy anh như thế, Tuấn Tài sẽ không hề nề hà hay nghi ngờ, vì dù gì nó cũng có thể lấy cớ, trên sân khấu mà, có "diễn" một chút cho fan vui cũng không sao.
Trong những tiếng reo hò của bên dưới, sức nóng hầm hập từ sân khấu và những ánh đèn, Tuấn nghe anh thì thầm vào tai nó, nhẹ tênh. Hơi thở anh ẩm ướt.
_ "Ôm anh đi."Nó đu lên người anh, gọn hơ và dễ dàng như con Koala nhỏ. Thân người anh cứng cáp và vững vàng , vòng tay rắn chắc nâng trọn lấy sức nặng của cơ thể nó. Áp mặt mình vào má Tuấn Tài, nó có thể cảm nhận được lớp mồ hôi nóng hổi, dinh dính trên làn da màu đồng của anh, cả thân nhiệt anh đang truyền qua nó. Tuấn tranh thủ ôm anh chặt thêm một chút, khoé miệng vô thức vẽ lên một nụ cười ngây ngô, không chắc là vì cái không khí hài kịch trên sân khấu, hay là vì chút ấm áp nơi lồng ngực.Tuấn Tài xoay mặt vào trong, tựa cằm lên vai nó. Cơ thể nhóc Weo rất lạ, dù toát bao nhiêu mồ hôi vẫn phảng phất một mùi hương tự nhiên dễ chịu. Anh vùi đầu vào cổ nó, cố lưu luyến vớt vát chút thơm tho trên da thịt mềm mạiÚt Thạch đang cõng con gấu trúc của mình trên lưng, nhìn biểu cảm hưởng thụ của anh trưởng nhóm mà cũng phải bật cười. _ "Xong rồi, diễn sâu quá đi mấy cha nội!"Không nhờ cú đá vào chân và lời thì thầm qua kẽ răng của Thạch, chắc hai con người kia vẫn chưa kịp nhận ra rằng mình đã hoàn thành thử thách xuất sắc ngoài mong đợi.
Tuấn ngượng ngùng, vội vã buông anh ra._ "Hôm nay Will thơm lắm."Câu nói đùa của anh làm cả sân khấu vỡ oà trong phấn khích, nhưng những âm thanh ấy vẫn không thể đánh tan luồng suy nghĩ ngổn ngang trong nó . Hơi ấm của anh vẫn còn râm ran trong những tế bào. Gò má nó đỏ ửng._ "Bị gì vậy? Mất hồn rồi à?"Tuấn Tài dịu dàng thì thầm, rồi gõ nhẹ lên đầu nó khi cả nhóm chuẩn bị lui vào bên trong cánh gà. Khoé miệng anh vẽ lên một nụ cười nửa đùa nửa thật. Tuấn lại ngây người.Lúc đó, ánh đèn sân khấu dù rực rỡ cách mấy, vẫn không đẹp bằng màu nắng trong veo trong mắt anh. -—------------Tuấn không phải là một người có cá tính mạnh, cũng không phải đặc biệt toả sáng nổi trội ở một lĩnh vực nào đó.Nó là người đa tài, chịu làm chịu chơi. Đặc biệt luôn luôn cố gắng khiến bầu không khí chung quanh trở nên thoải mái, dù có phải nhịn một chút, chịu thiệt thòi một chút.Nguồn năng lượng vui vẻ của nó luôn tràn trề, đến nỗi có thể biến những trận cãi vã chính kịch của cả nhóm thành một vở hài kịch chỉ qua vài câu nói. Anh vẫn hay cằn nhằn nó_ " Em giữ hình tượng một chút coi, chạy tưng tưng làm trò con bò hoài!"Những lúc như thế, nó sẽ chạy lại bá vai bá cổ anh, cất cao giọng nói hồn nhiên_ "Miễn mọi người vui là được rồi. Chứ ai như anh, lúc nào cũng chỉ biết càm ràm như nữ hoàng bi kịch"Tất nhiên là anh sẽ nổi xung thiên lên và cốc đầu nó, nhưng sau đó cũng sẽ lén lút mỉm cười.Nụ cười sáng bừng trên gương mặt nó. Những trò nghịch ngợm nó bày ra khiến anh phải nổi điên. Nỗ lực vun đắp âm thầm của nó. Cách con người nó luôn toả ra một thứ vui vẻ ấm áp nhưng không hời hợt.Mọi thứ về nó, không hề hoàn hảo theo cách suy nghĩ của Tuấn Tài, nhưng từ khi nào đã không thể tách rời khỏi tâm trí anh.Anh hay cãi nhau với nó, la rầy nó những chuyện nhỏ nhặt, nhưng không ít lần nhìn thấy đôi mắt kia cụp xuống, khoé miệng hồng hồng kia mím lại buồn hiu, lại chẳng nỡ to tiếng nữa.Và chẳng biết từ khi nào, có lẽ Tuấn Tài không nhận ra, anh đã luôn âm thầm nỗ lực bảo vệ nét cười tinh khôi trong mắt nó. ----------_ "Tuấn, cho anh mượn cái máy sấy tóc."_ "Em để trong phòng á."Tuấn trả lời, miệng vẫn nhồm nhoàm nhai snack bắp, mắt vẫn không rời khỏi bộ phim yêu thích trên TV. Anh vừa bước vào phòng Tuấn, đã choáng váng vì cái sự "ngăn nắp" của nó. Anh thở dài, thiệt sự là la hoài mà nó vẫn không sửa cái thói quen ăn ở bừa bộn. Trong lúc tranh thủ nhặt vài thứ đồ dùng rơi dưới đất lên để sắp xếp lại cho ngay ngắn, Tuấn Tài chợt thấy hình của mình đang kẹp hờ hững trong một quyển sổ nhỏ. Trí tò mò thôi thúc anh mở trang giấy đó raLà tấm hình anh và nó chụp chung trong một chuyến đi chơi xa của cả nhóm. Cả hai cười rạng rỡ, cùng khoác vai nhau đứng dưới bầu trời xanh trong vắt."My Wonderwall"Vốn tiếng Anh của Tuấn Tài đủ tốt để giúp anh hiểu được nghĩa của dòng chữ nó nắn nót ghi phía trên tấm ảnh. Một gợn sóng nhỏ dấy lên trong tim anh..._ "Anh tìm thấy chưa?"Tuấn Tài khẽ giật mình. Anh nhanh chóng để cuốn sổ lại vị trí ban đầu và cầm lấy cái máy sấy tóc trên tủ_ "Có rồi. Cảm ơn em."Nó nhìn theo nụ cười hơi gượng gạo và bóng lưng vội vã của anh, bỗng cảm thấy lạ lẫm pha chút lo âu...(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com