Bong Hong Trang
Năm cô lên 14, cậu 16 tuổi.
Cậu ra trường rồi! Chỉ còn lại mình cô. Nhưng cô không có buồn. Vì cô biết rằng chiều chiều, sau khi cô tan học, cậu sẽ lại đón cô trước cổng trường với nụ cười tươi nhất. Cái ngày mà thảm kịch diễn ra cũng vậy. Như thường lệ, cậu tới đón cô, nhưng có phần hơi muộn hơn bình thường vì cậu muốn hoàn thành bất ngờ cho cô. Đang giữ món quà trên tay, cậu bỗng thấy cô băng qua đường để chạy trốn khỏi "cơn mưa" đá do những cô gái bên kia đường ném, dù đèn dành cho người đi bộ đang đỏ. Một chiếc xe hơi lao nhanh tới. Cô bị giật mình bởi tiếng còi nên đứng bất động. Đúng lúc đó, cậu chạy đến, xô cô ra. Đầu cô đập vào vỉa hè còn cậu thì bị hất bay lên, nhẹ như một chiếc lá. Tiếng phanh xe rít lên. Những tiếng hét kinh hoàng xen lẫn với tiếng xì xào bàn tán của những người vô tâm. Cô ngồi đó, máu chảy không ngừng ra từ vết thương trên đầu, chứng kiến toàn bộ sự thật kinh hoàng ấy. Với sức mạnh phi thường, cô đứng bật dậy, tuyệt vọng, chạy như phát điên đến bên cậu. Cô ôm lấy cậu, mắt cô mờ đi. Máu của cả hai nhuộm đỏ chiếc áo trắng cô đang mặc. Cậu đưa cho cô món quà mà cậu cất công chuẩn bị. Là một quyển sổ nhật ký cậu viết cho cô từ ngày đầu gặp. Rồi cậu mỉm cười, yếu ớt vuốt tóc cô. Cô nhìn cậu, nước mắt cứ ứa ra, thấm ướt áo cậu. Xe cấp cứu đến đưa cậu đi. Cô lại về với góc nhà và dây xích, nơi có ông cha dượng say xỉn cùng bà mẹ nuôi hung hăng. Cô ngồi đó nhưng không nói gì. Cô vẫn mặc bộ đồng phục đẫm máu và mắt vẫn chảy nước. Tâm trí cô vẫn bị tri phối bởi hình ảnh cậu. Kể cả nỗi đau thể xác khi chiếc thắt lưng da hằn từng vệt lên cơ thể cô theo nhịp vung roi của bà chủ cửa hàng, cũng không thể lấn át được sự tuyệt vọng đang trỗi dậy trong cái thân hình nhỏ bé ấy. Và rồi cô gào lên. Tiếng gào thảm thiết ấy khiến cha dượng cô phải tỉnh rượu, khiến mẹ nuôi cô phải sững sờ. Tiếng gào đó vẫn chưa đủ để bộc lộ hết nỗi đau cô phải chịu, nỗi đau mất người quan trọng nhất. Tiếng gào như vang vọng trong hoàng hôn nhuốm đỏ. Cô gọi tên cậu. Cô lặp đi lặp lại tên cậu. Nếu lúc đó ai không biết chuyện gì nhìn vào sẽ bảo cô bị điên. Nhưng cũng phải! Con người có thể bị điên khi mất đi người quan trọng nhất mà!
Cậu ra trường rồi! Chỉ còn lại mình cô. Nhưng cô không có buồn. Vì cô biết rằng chiều chiều, sau khi cô tan học, cậu sẽ lại đón cô trước cổng trường với nụ cười tươi nhất. Cái ngày mà thảm kịch diễn ra cũng vậy. Như thường lệ, cậu tới đón cô, nhưng có phần hơi muộn hơn bình thường vì cậu muốn hoàn thành bất ngờ cho cô. Đang giữ món quà trên tay, cậu bỗng thấy cô băng qua đường để chạy trốn khỏi "cơn mưa" đá do những cô gái bên kia đường ném, dù đèn dành cho người đi bộ đang đỏ. Một chiếc xe hơi lao nhanh tới. Cô bị giật mình bởi tiếng còi nên đứng bất động. Đúng lúc đó, cậu chạy đến, xô cô ra. Đầu cô đập vào vỉa hè còn cậu thì bị hất bay lên, nhẹ như một chiếc lá. Tiếng phanh xe rít lên. Những tiếng hét kinh hoàng xen lẫn với tiếng xì xào bàn tán của những người vô tâm. Cô ngồi đó, máu chảy không ngừng ra từ vết thương trên đầu, chứng kiến toàn bộ sự thật kinh hoàng ấy. Với sức mạnh phi thường, cô đứng bật dậy, tuyệt vọng, chạy như phát điên đến bên cậu. Cô ôm lấy cậu, mắt cô mờ đi. Máu của cả hai nhuộm đỏ chiếc áo trắng cô đang mặc. Cậu đưa cho cô món quà mà cậu cất công chuẩn bị. Là một quyển sổ nhật ký cậu viết cho cô từ ngày đầu gặp. Rồi cậu mỉm cười, yếu ớt vuốt tóc cô. Cô nhìn cậu, nước mắt cứ ứa ra, thấm ướt áo cậu. Xe cấp cứu đến đưa cậu đi. Cô lại về với góc nhà và dây xích, nơi có ông cha dượng say xỉn cùng bà mẹ nuôi hung hăng. Cô ngồi đó nhưng không nói gì. Cô vẫn mặc bộ đồng phục đẫm máu và mắt vẫn chảy nước. Tâm trí cô vẫn bị tri phối bởi hình ảnh cậu. Kể cả nỗi đau thể xác khi chiếc thắt lưng da hằn từng vệt lên cơ thể cô theo nhịp vung roi của bà chủ cửa hàng, cũng không thể lấn át được sự tuyệt vọng đang trỗi dậy trong cái thân hình nhỏ bé ấy. Và rồi cô gào lên. Tiếng gào thảm thiết ấy khiến cha dượng cô phải tỉnh rượu, khiến mẹ nuôi cô phải sững sờ. Tiếng gào đó vẫn chưa đủ để bộc lộ hết nỗi đau cô phải chịu, nỗi đau mất người quan trọng nhất. Tiếng gào như vang vọng trong hoàng hôn nhuốm đỏ. Cô gọi tên cậu. Cô lặp đi lặp lại tên cậu. Nếu lúc đó ai không biết chuyện gì nhìn vào sẽ bảo cô bị điên. Nhưng cũng phải! Con người có thể bị điên khi mất đi người quan trọng nhất mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com