TruyenHHH.com

Bong Dem Ky Uc Inspired By Cu De Anh

1.

Ngôi nhà hoang nằm ẩn mình sau hàng cây cổ thụ, với lối đi rêu phong chạy dài qua khu vườn hoang tàn. Cửa chính khép hờ, từng cơn gió thoảng qua, thì thầm những điều bí mật. Anh bước vào, ánh sáng le lói qua khe cửa sổ vẽ nên những bóng ma trên sàn nhà mục nát. Mỗi bước chân vang lên tiếng gỗ kêu cọt kẹt, vang dội trong không gian im lặng.

Tên anh là gì? Anh đến đây làm gì? Anh không nhớ nổi đã đến đây từ bao giờ, cố gắng nắm bắt từng mảnh ký ức vỡ vụn nhưng chẳng thể nào làm chủ được dòng suy nghĩ của mình. Anh chỉ nhờ là mình phải đi vào ngôi nhà này, đi tìm lời giải cho cái chết của ký ức.

Trong phòng khách, dưới lớp bụi dày, anh nhìn thấy một chiếc đồng hồ cát đã biến đen. Cạnh đó là một bức ảnh cháy một nửa với khuôn mặt một người con gái đang cười quá đỗi dịu dàng. Tim anh nhói lên. Anh biết cô ấy. Anh luôn yêu cô ấy. Nhưng làm sao có thể? Cảm xúc dâng trào, chất chứa niềm đau và những hồi ức mơ hồ.

Mặc dù bụi bặm và vết cháy làm mờ đi vẻ đẹp một thời của ngôi nhà hoang, nhưng với anh, mọi thứ vẫn còn sống động như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ vỡ, rọi vào phòng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, phảng phất nỗi buồn. Dường như mỗi món đồ nơi đây đều kể một câu chuyện về quá khứ hạnh phúc đã không còn. Anh bước về phía chiếc đàn piano cháy xém ở góc phòng. Một lá thư cũ kỹ nằm lẫn giữa các phím đàn, trên đó viết rằng, "Cho tình yêu của đời anh, mãi mãi". Anh run rẩy cầm lấy lá thư, và một giai điệu buồn bã vang lên trong đầu anh, quen thuộc như thể anh đã nghe nó cả ngàn lần.

Mỗi phòng anh đi qua, tiếng sinh hoạt của hai người vang lên như thể thời gian đã được lưu lại. Khi anh tiến vào phòng ngủ, một cảm giác mạnh mẽ dẫn dắt anh đến tủ quần áo. Mở tủ ra, anh thấy một chiếc đầm dạ hội màu xanh dương, đã phai màu nhưng vẫn còn giữ được vẻ đẹp kiêu sa. Anh nhớ lại, đó là chiếc đầm cô ấy đã mặc trong đêm cuối cùng họ ở cạnh nhau, hạnh phúc và không một ưu tư.

Trong khi anh đang chìm đắm trong những ký ức ngọt ngào đó, một tiếng động lạ từ phòng bếp kéo anh trở lại với hiện thực. Tiến lại gần, anh mở cửa, và ánh sáng yếu ớt từ một ngọn nến còn cháy dở chiếu sáng lên chiếc bàn ăn, bên trên toàn là những món sơn hào hải vị.

Cô ấy ngồi ở đó, ánh mắt đong đầy yêu thương và sự chờ đợi. Cô mời anh ngồi xuống, nói rằng đã chờ anh bao lâu nay. Những dòng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má anh. Anh không thể phân biệt được đâu là ký ức, đâu là hiện thực nữa rồi, và anh cũng không muốn phân biệt nữa. Anh chỉ cần biết mình đã yêu cô ấy sâu đậm như thế nào. Ttrong không khí ngọt ngào của bữa tối, anh sụp xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô thật chặt.

Một trận gió lạnh thổi vào, cửa sổ đập mạnh vào tường như thể có bàn tay vô hình nào đó đang cố gắng mở rộng lối vào cho cơn bão tố của cảm xúc sắp ập đến. Ngọn nến trên bàn bùng lên, nhanh chóng lan ra xung quanh. Mỗi tấm rèm, mỗi mảnh gỗ đều chuyển thành tro bụi trong tiếng rít gào của lửa. Ánh sáng rực rỡ của đám cháy phản chiếu lên khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của anh khi anh cố gắng kéo cô gái đi cùng mình ra khỏi cánh cửa của số phận.

Trong giây phút đó, thực tại và hồi ức đan xen một cách đau đớn. Anh cảm nhận được sự nặng nề của tay cô, như thể cả trọng lượng của quá khứ đang kéo cô xuống. Anh nhìn xuống và kinh hoàng nhận ra rằng tay mình đã không còn ôm lấy cô, mà thay vào đó, chúng bị ghim chặt vào chiếc ghế cô đang ngồi, mỗi lần cử động đều mang theo cảm giác đau rát của da thịt cháy xém.

Lửa lan rộng khắp nơi, không khí nóng bỏng khiến anh khó thở, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô. Cô nhìn anh, môi mím chặt, và thì thầm, "Đừng sợ, em ở đây với anh." Lời nói của cô vang vọng trong đầu anh như một lời hứa không bao giờ thực hiện được.

Khi ngọn lửa bao trùm lên người anh, cơn đau bùng phát dữ dội đến nỗi anh không thể phân biệt được đâu là da thịt, đâu là lửa. Nhưng trong đau đớn, anh vẫn cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ – lửa ấm áp như vòng tay cô từng ôm anh vậy. Đám cháy cuối cùng không chỉ đốt cháy ngôi nhà mà còn đốt đi mọi ký ức, mọi đau thương mà họ đã có.

Trong những khoảnh khắc cuối cùng, khi bóng tối bắt đầu kéo đến, anh nhận ra rằng mình không còn sợ hãi. Cảm giác về một sự kết thúc đã đến, một sự giải thoát từ những chuỗi ngày ám ảnh và đau khổ. Anh nhắm mắt, hình ảnh của cô ấy là thứ cuối cùng anh thấy – không phải cô gái trong ngọn lửa, mà là cô gái trong ký ức, cô gái mà anh đã yêu, và vẫn đang yêu trong từng nhịp đập cuối cùng của trái tim mình.

2.

Mọi chuyện bắt đầu từ năm anh gặp cô.

Năm ấy, mùa thu đặc biệt lạnh giá, gió cuốn những chiếc lá vàng vào khu vườn của ngôi nhà cổ kính nơi cô sống. Anh, một chàng trai trẻ mang trong mình niềm đam mê với nghệ thuật, lần đầu tiên nhìn thấy cô trong một buổi triển lãm tranh. Cô ấy, với mái tóc đen mượt mà và đôi mắt sáng, đã thu hút ánh nhìn của anh ngay lập tức.

Mối quan hệ của họ bắt đầu như bao câu chuyện tình yêu khác - với những cuộc đi dạo dưới ánh trăng, những bữa tối lãng mạn, và những cuộc trò chuyện sâu sắc về nghệ thuật và cuộc sống. Nhưng trong lòng anh, tình yêu đó không chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần; nó là sự khao khát chiếm hữu, một mong muốn điên cuồng để cô ấy chỉ thuộc về mình mình.

Những dấu hiệu đầu tiên bắt đầu xuất hiện khi anh theo dõi mọi hoạt động của cô. Anh mua căn nhà đối diện để có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, luôn dõi theo mỗi khi cô ra ngoài hay về nhà. Anh thu thập mọi thông tin về cô, từ sở thích cho tới lịch trình hàng ngày. Mặc dù trong lòng biết rằng đây là sai lầm, nhưng anh không thể kiểm soát được mình. Cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời anh, một hình ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí.

Sự ám ảnh đạt đến đỉnh điểm vào một buổi tối mùa đông, khi anh thấy cô đi cùng một người đàn ông khác. Cơn ghen tuông dữ dội đã khiến anh mất kiểm soát. Anh quyết định rằng nếu mình không thể có cô, thì không ai có thể. Anh lên kế hoạch cho một buổi tối tại ngôi nhà cổ - một buổi tối mà anh biết rằng sau đó, cả hai sẽ không bao giờ rời khỏi ngôi nhà này nữa.

Anh đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn, kèm theo thuốc mê trong rượu cho cô. Khi cô bất tỉnh, anh đã trói cô vào chiếc ghế, cùng với tờ ghi chú "Cho tình yêu của đời anh, mãi mãi". Sau đó, anh đã đổ xăng quanh ngôi nhà và châm lửa. Trong tâm trí của anh, họ sẽ ra đi cùng nhau, mãi mãi thuộc về nhau.

Nhưng số phận đã không cho phép điều đó xảy ra. Anh bị cứu khỏi đám cháy trong gang tấc, nhưng cô gái thì không. Trong khi anh mất đi trí nhớ, quên mất mọi hành động dẫn đến thảm kịch, thì cô đã không còn nữa.

3.

Khi bình minh ló dạng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới nhẹ nhàng soi sáng đống tàn dư còn lại. Mùi khói cháy nồng nặc vẫn còn vương vấn trong không khí, những mảnh vụn đen sì và dấu tích của ngọn lửa vẫn còn hằn in trên những bức tường trơ trụi.

Trong bóng tối, đèn của xe cảnh sát và xe cứu thương lấp lánh phản chiếu trên mảnh kính vỡ và đống tro tàn. Nhân viên điều tra đang khẩn trương hoạt động xung quanh hiện trường, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giải thích ngọn lửa bí ẩn này. Nhưng giữa những đống đổ nát, họ chỉ tìm thấy một thi thể—của người đàn ông bị kẹt trong ngôi nhà lúc nó cháy. Dù đã bị biến dạng do lửa, nhưng trên môi anh ta vẫn còn nét mỉm cười—một nét mỉm cười không thể giải thích được giữa cơn đau khủng khiếp.

Cùng lúc đó, một người trong đội điều tra đã tìm thấy một chiếc nhật ký ẩm ướt, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, dưới một tấm ván sàn bị cháy xém. Nhật ký chứa đầy những trang viết tay của nạn nhân, mô tả chi tiết sự ám ảnh của anh đối với cô gái và những kế hoạch điên rồ của anh để giữ cô bên mình mãi mãi. Mỗi trang đều toát lên sự điên cuồng và đau khổ.

Một cơn gió lạnh ùa đến khiến nhân viên điều tra rùng mình. Cậu ngước nhìn lên tàn tích của ngôi nhà. Bên cửa sổ như có một bóng hình người con gái, tay dang rộng như đang chờ được giải thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com