TruyenHHH.com

Bonbin My Love Hoan

Lúc cả nhóm về ký túc xá thì cũng đã muộn. Vừa mở cửa Hanbin đã chạy ngay đến cái bể thuỷ sinh mà anh mới sắm. Đôi mắt trong veo như bừng sáng, anh hỏi thăm từng con cá con tôm, nhẹ nhàng như nói chuyện với những người bạn. Hyuk cũng tiến lại gần, đứng ngay cạnh anh.

"Dễ thương lắm phải không?" Hanbin vừa nói vừa chỉ tay về phía mấy con cá

"Ừm.Dễ thương lắm" Hyuk miệng thì nói nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Hanbin.

Gương mặt nó tràn ngập sự dịu dàng khi nhìn anh, đôi mắt nó không dấu nổi hạnh phúc cũng như tình cảm của nó giành cho anh. Hyuk ngắm nhìn anh thật kỹ, từ đôi mắt trong veo, hàng lông mi dài cong vút, làn da trắng ngần cùng cái má đào phúng phính. Càng nhìn nó càng muốn cạp cái má nhỏ của anh. Nó từ từ dời tầm mắt xuống đôi môi đỏ hồng ngọt ngào. Lồng ngực nó nóng rực. Nó muốn lao vào anh, ôm anh thật chặt, quấn lấy anh, nếm thử vị ngọt ngào ấy. Nó thầm nuốt nước bọt, bất giác đưa tay về phía anh..

"Anh Bin-Bếu, đến lượt anh tắm rồi kìa"

Giọng Taerae vang lên làm Hyuk giật thót, nó như bừng tỉnh, vội rụt tay về.

"Anh đi tắm đây nhé" Hanbin quay lại nói với Hyuk rồi lon ton chạy đi.

Hyuk rơi vào trầm mặc, nó không biết bản thân vừa định làm gì anh. Tay trái của nó cấu chặt lấy tay phải. Nó dùng cơn đau để bản thân tỉnh táo. Nó thầm chửi bản thân khốn nạn, thầm trách móc bản thân. Hyuk đưa tay che lấy đôi mắt của chính mình, thở hắt ra một hơi. Hanbin sẽ đối xử với nó như thế nào nếu biết nó luôn nghĩ về anh như vậy? Nó sợ! Nó sợ anh ghét bỏ nó. Nó sợ anh ghê tởm nó. Cái cảm giác sợ hãi nuốt chửng lấy tất cả ham muốn của nó. Nó ép bản thân phải kiềm chế, chôn vùi những dục vọng ấy xuống nơi sâu thẳm nhất.

----------------------------

Hanbin rón rén bước xuống giường, vì mấy đứa nhỏ đều đã ngủ nên anh cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng. Vừa ra đến cửa thì một bàn tay túm lấy cổ tay anh, làm anh giật thót. Quay lại phía sau, ra là Hyuk , Hanbin khẽ thở phào

Hanbin chạm nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh, khẽ vỗ về:

"Anh làm em tình giấc à? Do không ngủ được nên anh muốn ra ngoài một chút"

Đương nhiên chẳng phải do Hanbin làm tỉnh giấc, Hyuk vốn là một đứa nhóc ham ngủ, đến mức ác quỷ báo thức Lew luôn phải gào thét mỗi khi gọi nó dậy, nào có chuyện bị những hành động nhỏ của Hanbin làm thức giấc. Đơn giản là bởi nó bị những suy nghĩ lúc nãy quấn lấy đến mất ngủ.

"Em theo với được không? Em cũng không ngủ được" Nó dùng cái giọng dịu dàng ấy mà nài nỉ anh. Tay nó từ nắm lấy cổ tay anh mà dần trườn xuống nắm lấy bàn tay bé nhỏ của anh rồi khẽ đan vào. Nó mân mê những ngón tay thon dài của anh, quyến luyến lấy hơi ấm từ lòng bàn tay anh.

Hanbin mỉm cười khẽ gật đầu, anh đưa tay xoa xoa đầu thằng nhỏ. Hyuk bị tập kích bất ngờ khiến tim nó như muốn nhảy ra ngoài. Mặt nó khẽ đỏ lên nhưng màn đêm đã giúp nó che giấu điều ấy.

------------------------------

"Bất ngờ đó nha~ Con sâu ngủ Hyukie vậy mà cũng có ngày không ngủ được." Hanbin ngẩng mặt lên trời cảm thán.

"Nếu em ngủ rồi thì ai sẽ ở bên anh ngay lúc này?" Hyuk nói rồi đưa cho anh chai nước chanh mật ong mà nó vừa mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó.

Không khí về đêm dễ chịu đến lạ. Dưới ánh đèn đường lập loè là bóng dáng hai con người ngồi sát bên nhau trên chiếc ghế đá nhỏ.

Hai tay Hanbin vân vê chai nước, mở lời :"Anh khá lo lắng. T-OUR càng ngày càng đến gần rồi. Anh sợ bản thân sẽ mắc lỗi... Tuy chỉ là mini Concert thôi nhưng iEs của chúng ta đã rất mong đợi mà." Hanbin cụp mắt xuống "Anh sợ làm họ thất vọng..."

Hanbin luôn nhớ đến fan, nghĩ đến những người ủng hộ mình đến mức làm Hyuk còn phải ghen tị, nhưng rồi nó lại cười khuẩy. Tại sao ư? Tại vì nó nhận ra chẳng việc gì phải ghen tị với những người không được chung nhà, chung phòng, ở bên anh suốt ngày như nó.

"Hanbinie~ Đến cả anh mà cũng còn phải lo lắng thì một đứa như em sẽ thế nào?"

Hanbin tập luyện nhiều hơn bất cứ ai trong nhóm, từ vũ đạo đến quản lý biểu cảm anh đã lặp lại nó nhiều đến mức anh có thể làm nó trong vô thức, sự miệt mài của anh khiến cho mấy đứa em dù đã quen nhưng vẫn luôn phải ngưỡng mộ. Và Hanbin cũng là nguồn động lực cho mấy đứa nhỏ tiếp tục cố gắng.

"Hyukie~ Em ấm áp thật đó" Hanbin phì cười

Hanbin hơi ngả người về phía Hyuk rồi tựa đầu vào vai em. Hanbin cứ làm mọi thứ vô cùng tự nhiên mà không báo trước mặc cho Hyuk căng thẳng muốn chết. Tóc của anh cọ vào cổ thằng bé, là nó bứt rứt không thôi. Thằng nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh, lòng nó như lửa đốt, bồn chồn mãi, tim nó như muốn nhảy ra ngoài. Nó hít một hơi thật sâu, rồi điều chỉnh lại cảm xúc, cố để anh không nghe được tiếng con tim nó đang gào thét.

Nó cúi xuống nhìn anh. Hanbin thiếp đi từ lúc nào không hay. Bây giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ thả lỏng bản thân. Nó khẽ cúi người lén lút hôn lên trán của anh. Nó nhìn anh thật lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời đêm đen nhẻm, chỉ có ánh trăng chiếu sáng trên không gian tối tăm ấy. Hanbin đối với nó cũng như vậy. Anh chính là ánh sáng chiếu lên cuộc đời tăm tối của nó, là ánh sáng mà cả đời này nó cũng không muốn đánh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com