Bonbin Danh Mat
Truyện phải bắt đầu từ 5năm về trước
Lúc đó em : 20 tuổi
Hắn :25 tuổi Hắn là một vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn kbh , tập đoàn giàu nhất nhì sứ sở hàn quốc .Vì từ nhỏ đã sống trong sự sung túc mà hắn có chút lạnh lùng, khó ở đặc biệt là hắn không thích người khác đụng chạm vào mình, chỉ cần đụng vào người hắn là có thể bị đuổi việc như chơi.em là con của một gia đình nghèo, sống ở một vùng cách xa seoul. bố em bị bệnh nên mẹ em phải đi làm để kiếm cái ăn cho gia đình mình . Bà phải làm đủ mọi việc nặng nhọc để nuôi con
Em cũng rất thương ba mẹ của mình nên quyết định xin nghỉ học từ năm em học lớp 9. mặc dù mẹ không đồng ý nhưng em vẫn quyết định nghỉ để mẹ bớt nặng nhọc Em cũng làm thêm việc để phụ mẹ, lau dọn thuê cho người ta, trồng rau phụ mẹ, dọn dẹp nhà cửa,... Người trong làng cũng rất thương em vì thấy em chịu khó, hiếu thảo với cha mẹ nên có gì ngon cũng chia cho nhà em một ít ...Vào một hôm, cha em lên cơn ho phải đưa vào bệnh viện gấp. em rất lo cho cha nhưng lại không có tiền viện phí, cũng đúng, nhà em nghèo lắm, ăn còn không đủ no thì sao mà đủ để thanh toán một khoản tiền khổng lồ như vậy chứ. Chẳng còn cách nào.. em quyết định lên seoul để làm việc kiếm tiền gửi về cho bố mẹ .Mẹ em cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết đưa cho em ít tiền, đủ để trả tiền xe và lên đấy mua một chút đồ ăn.
:::
" con đi nha " "Ừm đi cẩn thận, lên đấy nhớ phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa nghe chưa, có gì.. Nhớ về thăm ba mẹ nha con.." " vâng, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha ? con đi đây "Nói rồi, em dứt khoát đi lên xe, không dám quay đầu lại sợ mình sẽ luyến tiếc nơi này mà không nỡ đi mất ...trong lòng cứ vừa thấp thỏm vừa có gì đó mang mác một nỗi buồn..Bà Oh, từ khi em lên chiếc xe tới giờ rồi đi xa dần... bà vẫn cứ đứng đó nhìn, đến tận khi bóng xe đi khuất rồi mới bước vào nhà, nỗi buồn mang mác sâu trong tận nỗi lòng, thật ra bà muốn con trai mình ở lại lắm chứ, bà sợ con lên đấy sẽ bị bắt nạt, rồi không giữ gìn sức khỏe cẩn thận .. nhưng ông Oh bây giờ lại vẫn đang hấp hối trong bệnh viện, bà lại không có đủ tiền viện phí nên bà đành phải để con đi..Thật sự..chẳng còn cách nào cả
: :: Bên phía em , em cứ ngồi thẩn thơ trên xe em không ngủ được , vừa nhớ nhà , vừa lo sợ . em sợ lên đấy mình không kiếm được việc làm , không thể gửi tiền được cho mẹ để chăm sóc cho bố..._________
Xin ý kiến ạ !!
Lúc đó em : 20 tuổi
Hắn :25 tuổi Hắn là một vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn kbh , tập đoàn giàu nhất nhì sứ sở hàn quốc .Vì từ nhỏ đã sống trong sự sung túc mà hắn có chút lạnh lùng, khó ở đặc biệt là hắn không thích người khác đụng chạm vào mình, chỉ cần đụng vào người hắn là có thể bị đuổi việc như chơi.em là con của một gia đình nghèo, sống ở một vùng cách xa seoul. bố em bị bệnh nên mẹ em phải đi làm để kiếm cái ăn cho gia đình mình . Bà phải làm đủ mọi việc nặng nhọc để nuôi con
Em cũng rất thương ba mẹ của mình nên quyết định xin nghỉ học từ năm em học lớp 9. mặc dù mẹ không đồng ý nhưng em vẫn quyết định nghỉ để mẹ bớt nặng nhọc Em cũng làm thêm việc để phụ mẹ, lau dọn thuê cho người ta, trồng rau phụ mẹ, dọn dẹp nhà cửa,... Người trong làng cũng rất thương em vì thấy em chịu khó, hiếu thảo với cha mẹ nên có gì ngon cũng chia cho nhà em một ít ...Vào một hôm, cha em lên cơn ho phải đưa vào bệnh viện gấp. em rất lo cho cha nhưng lại không có tiền viện phí, cũng đúng, nhà em nghèo lắm, ăn còn không đủ no thì sao mà đủ để thanh toán một khoản tiền khổng lồ như vậy chứ. Chẳng còn cách nào.. em quyết định lên seoul để làm việc kiếm tiền gửi về cho bố mẹ .Mẹ em cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết đưa cho em ít tiền, đủ để trả tiền xe và lên đấy mua một chút đồ ăn.
:::
" con đi nha " "Ừm đi cẩn thận, lên đấy nhớ phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa nghe chưa, có gì.. Nhớ về thăm ba mẹ nha con.." " vâng, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha ? con đi đây "Nói rồi, em dứt khoát đi lên xe, không dám quay đầu lại sợ mình sẽ luyến tiếc nơi này mà không nỡ đi mất ...trong lòng cứ vừa thấp thỏm vừa có gì đó mang mác một nỗi buồn..Bà Oh, từ khi em lên chiếc xe tới giờ rồi đi xa dần... bà vẫn cứ đứng đó nhìn, đến tận khi bóng xe đi khuất rồi mới bước vào nhà, nỗi buồn mang mác sâu trong tận nỗi lòng, thật ra bà muốn con trai mình ở lại lắm chứ, bà sợ con lên đấy sẽ bị bắt nạt, rồi không giữ gìn sức khỏe cẩn thận .. nhưng ông Oh bây giờ lại vẫn đang hấp hối trong bệnh viện, bà lại không có đủ tiền viện phí nên bà đành phải để con đi..Thật sự..chẳng còn cách nào cả
: :: Bên phía em , em cứ ngồi thẩn thơ trên xe em không ngủ được , vừa nhớ nhà , vừa lo sợ . em sợ lên đấy mình không kiếm được việc làm , không thể gửi tiền được cho mẹ để chăm sóc cho bố..._________
Xin ý kiến ạ !!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com