TruyenHHH.com

Boku No Hero Academia Overhaul

warning: underage smoking

Tiết cuối thu cũng đã khá lạnh; dù không đủ để biến hơi thở thành khói nhưng cũng đủ để khiến lúc ra ngoài muộn phải khoác thêm áo và khăn. Không phải là điều đó cần thiết với Shouto, bởi cậu hoàn toàn có thể xài kosei giữ nhiệt độ cơ thể ở mức thoải mái nhất. Tuy nhiên mới cuối tháng Mười mà đã hạ xuống ngấp nghé mười độ; dự báo rằng đông năm nay sẽ lạnh khắc nghiệt. Phù hợp với một năm nhọc nhằn nhiều biến động.

Tựa lưng vào thân cây, Shouto hơi ngước đầu lên. Ánh đèn xung quanh Heights Alliance có gây cản trở phần nào, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy những đốm lấp lánh trên cao. Khi cậu thở ra, khói thuốc lá vẩn vương lững lờ một lúc rồi mới tan hoàn toàn.

"Cậu làm sai rồi."

Shouto chớp mắt, phản ứng duy nhất cho thấy rằng cậu có ngạc nhiên, và đưa mắt quanh tìm kiếm chủ nhân giọng nói. Đứng cách cậu dăm thước, trùm mũ hoodie, một tay cầm điện thoại, là một thiếu niên tóc đen đeo kính lạ hoắc. Cậu vốn không giỏi việc nhớ mặt nhớ tên người khác, ngoại trừ những nhân vật cậu tiếp xúc thường xuyên hoặc những thành phần nguy hiểm đặc biệt đáng chú ý—như Monoma Neito lớp 1-B, Shinsou Hitoshi lớp 1-C, Hatsume Mei lớp 1-H và một vài senpai cùng khoa—tuy nhiên cậu nghĩ cậu chưa từng thấy hắn xuất hiện quanh khuôn viên Yuuei. Ít nhất là cho tới giờ.

Nhận thấy rằng Shouto không có ý định đáp lại, hắn bước tới gần, bàn tay rảnh đưa lên gỡ chiếc AirPod bên trái. "Cậu làm sai rồi. Đáng ra cậu phải hít tất cả vào trong phổi, chứ không chỉ đơn giản giữ nó trong miệng rồi nhả ra như thế." Nhét điện thoại vào túi áo hoodie, hắn đưa một tay ra, "Để tôi chỉ. Có dư điếu thuốc nào với bật lửa không?"

Shouto móc bao Marlboro Gold trong túi áo ra chìa về phía trước để hắn lấy một điếu. "Tôi không có bật lửa, nhưng—ừm, cậu có thể lại gần chút được không?" Hắn nhướng mày một chút, rồi cũng làm theo; chớp mắt hồ như hứng thú nhìn cậu triệu hồi một ngọn lửa trên đầu ngón trỏ tay trái châm thuốc cho hắn.

Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt Shouto khi hắn ngậm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu và ngực nở ra. Mắt nhắm hờ, hắn giữ nó một lúc, rồi quay sang bên thả một luồng khói dài.

"Như vậy."

Hắn bảo, giọng trầm trái ngược hẳn với gương mặt trắng trẻo nhưng ăn nhập tuyệt đối với đôi đồng tử đằng sau cặp kính rực sáng như hai bể vàng nguyên chất. Shouto vẫn không rời mắt khỏi kẻ đối diện, đầu hắn hơi nghiêng qua một bên, ngó cậu ngần ngừ với điếu thuốc cháy dở lập lòe trên tay với một vẻ hồ như thách thức.

Cậu đưa điếu thuốc lên miệng. Khói tràn vào ấm áp trong phổi cậu. Cậu hơi ngửa đầu ra sau và thở ra, những cụm khói giãn mình êm ái ở khoảng không trên đầu hai đứa. Cậu liếc qua thiếu niên nọ, thấy rằng hắn cũng đang ngó lại chòng chọc.

"Tôi chưa bao giờ thấy ai mới hút thuốc mà không ho sặc sụa cả," hắn khẽ nhận xét, không mấy ngạc nhiên hay ấn tượng mà bình thản an nhiên như quan sát kết quả một thí nghiệm đi theo đúng phỏng đoán ban đầu thì đúng hơn. "Hẳn rồi. Năng lực của cậu cũng cho phép phổi cậu kháng khói tốt hơn người thường."

Kể ra cũng hơi nhục mặt khi cuối cùng thành ra Shouto mới là người cảm thấy bất ngờ. "Làm sao cậu biết?"

"Cậu có thể điều khiển lửa," hắn nhún vai, đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi nữa. Khói xám trắng quấn quanh thân ảnh càng khiến hắn trông mơ hồ và siêu thực, như một bóng ma sinh ra từ màn đêm. Thứ duy nhất nhắc nhở cậu rằng hắn thật sự hiện hữu là đôi mắt sáng quắc và tông bass khàn tựa truyền một luồng điện tê rần chạy khắp cơ thể cậu. "Cũng chẳng quá khó đoán."

Shouto đoán hắn nói cũng đúng. Việc một Hỏa Công Sư có khả năng chịu khói cao hơn ngưỡng thông thường là hoàn toàn hợp lý, chỉ là không dùng đến phần bên trái của mình trong nhiều năm có khiến cậu quên mất một vài điều kiện nho nhỏ đi kèm. Cơ chế hoạt động của cơ thể được điều hòa để đáp ứng nhu cầu nhân tố siêu năng.

Cho dù không phải lúc nào cũng thế.

Tuy nhiên có một cơ thể kháng băng hơn kháng lửa cũng đâu hề ngăn việc Touya-niisan làm hết mười mấy điếu thuốc mỗi ngày.

"Tôi là Todoroki Shouto, lớp 1-A." Shouto lên tiếng khi nhận ra từ nãy tới giờ chúng vẫn chưa giới thiệu bản thân với nhau; và như vậy là bất lịch sự. Nói thế nhưng cậu có cảm giác hắn đã biết thừa cậu là ai. Nghe ảo tưởng sức mạnh, cơ mà cậu đoán cậu cũng là một gương mặt khá nổi tiếng, ngay cả trước khi Hội Thao diễn ra. Thế nên nó giống một câu dẫn để biết danh tính hắn nhiều hơn.

Thằng bé lạ mặt nhìn bàn tay chìa ra của cậu một hồi, dường như ngần ngừ, rồi mới bắt lấy và lắc nhẹ một cái. Ngay cả khi đã đeo găng tay cái con người này vẫn lạnh như tay ma.

"Yakushimaru, lớp 1-C."

Thật không giống thường ngày chút nào khi Shouto bị làm cho ngạc nhiên đến lần thứ hai trong chưa đến năm phút. "Học sinh mới của Khoa Phổ Thông," cậu thậm chí còn không nhận ra là mình đã để suy nghĩ buột khỏi miệng thành lời cho đến khi thấy hắn hít một hơi thuốc đặc biệt dài, hướng mắt xuống đẩy qua đẩy lại một hòn đá dưới chân, tay khoanh lại trước ngực.

"Có thể thấy rằng tôi cũng tương đối nổi tiếng," hắn đáp tỉnh khô, giọng mỏng và nhẹ tan biến vào màn đêm như khói thuốc lá.

"Chuyển vào Yuuei giữa kỳ như thế này là chuyện ngàn năm có một," Shouto chỉ ra giữa một hơi thuốc. "Mọi người bàn tán khá nhiều. Shinsou cũng có nhắc tới cậu."

Thiếu niên bật ra một tiếng thở ngắn, có thể là một tiếng cười không mấy vui vẻ cho lắm. "Thế à?"

Shinsou nói rằng Yakushimaru có phần khó gần, cậu nghĩ cậu đã nên đoán được rằng hắn cũng là một kẻ đặc biệt khó đọc vị. "Toàn là những điều tốt cả thôi." Shouto hơi nghiêng người qua quan sát dung mạo hắn kĩ hơn. "Cậu đúng thực là xinh trai." Cho dù không phải là quá nổi bật, nhưng quả là hắn có một gương mặt khả ái—thanh tú, gần như quá mong manh. Như băng, hay pha lê. Hắn cao bằng cậu, nhưng chắc gầy hơn cậu một nửa, cái hoodie ngoại cỡ trông như vải bao bố trùm lên một cái mắc áo. Dưới ánh sáng lờ mờ nước da nhợt nhạt của hắn trông cũng hồ như trong suốt. Shouto thầm tự hào với so sánh của mình.

Đám con gái cùng lớp vẫn thường nhận xét Shouto là một trong những thằng đẹp trai nhất khối—có khi nhất trường. Shinsou nói rằng Yakushimaru khá giống cậu. Chắc chắn cậu trông không mảnh khảnh như cái tên này, đúng chứ?

Nhận xét của cậu hẳn không phải là thứ hắn mong đợi, bởi cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên và quay qua nhìn cậu. Cậu nghĩ cậu đã nói mấy lời không được bình thường cho lắm, cơ mà có vẻ như đấy không phải là điều hắn bận tâm. Cậu tin là cùng câu bình luận ấy hắn cũng đã nghe nhiều nhàm tai rồi, lời đáp cũng chỉ là một phản ứng có điều kiện như máy trả lời tự động, "Cảm ơn cậu."

Shouto bất chợt nhận thức rõ ràng về cách hành xử của bản thân thời kì tiền-Hội-Thao hơn bao giờ hết. Cậu cũng là một đứa hạn chế lời nói và cử chỉ như vậy à?

"Cậu ta cũng nói rằng cậu có khả năng phân tích kosei rất tốt," Shouto thường không phải là người dẫn dắt hay kéo dài một cuộc đối thoại, thế nên cậu thầm bắt chéo ngón tay cầu nguyện rằng cậu nghe không quá vụng về lóng ngóng. "Thậm chí còn hơn cả Midoriya." Và đến từ Shinsou, đấy là một lời khen rất có trọng lượng—cậu ta không phải là dạng dễ dàng ban phát ca ngợi, công nhận và ngưỡng mộ; và bản thân cậu ta hiểu rằng Midoriya cũng là một con quái vật.

Phiền phức thật. Đây là lý do cậu không có nhiều bạn.

Shouto nghe được âm thanh gì đó như một tiếng ngâm nga khe khẽ từ cổ họng Yakushimaru, nhưng đấy cũng rất có thể là dây thần kinh cậu bị kéo căng và run bần bật. "Chúng chủ yếu là quan sát, kết hợp với kiến thức khoa học có sẵn. Chẳng có gì quá to tát cả." Hắn trông qua ngó kĩ Shouto vài giây, mắt hắn sáng và sắc như lưỡi dao laser chuẩn bị mổ xẻ cậu. "Phần Băng Công trong Bán Lãnh Bán Nhiên đến từ mẹ cậu, tuy nhiên để có được một cá thể sở hữu một kosei dung hợp hoàn hảo như vậy cũng là trường hợp ngàn năm có một."

Cậu chộp ngay lấy sợi dây hắn thả xuống. "Nó hiếm tới vậy cơ à?"

Tuy nhiên chắc chắn là cậu đã không ngờ tới những gì xảy ra kế tiếp.

"Cậu sẽ là kẻ mà các nhà sinh học sẽ lấy ra làm ví dụ cho hiện tượng chimera ở người, chỉ những cá thể—hoặc cũng có thể là một mô hay một cơ quan—mang nhiều bộ nhiễm sắc thể khác nhau gồm nhiều bộ thông tin di truyền khác nhau, thường được tạo thành qua sự hợp nhất của nhiều hợp tử khác nhau hoặc sự dung hợp của các bộ gen khác nguồn." Yakushimaru giải thích một cách điềm nhiên và trôi chảy như đọc thuộc lòng một trích dẫn từ tài liệu khoa học, đoạn lấy tay ra dấu về từng đặc điểm trên người cậu khi hắn bắt đầu liệt kê, "Mái tóc chia nửa, cặp đồng tử loạn sắc tố toàn phần và Bán Lãnh Bán Nhiên thực chất là tổng hợp của Hỏa Công từ cha và Băng Công từ mẹ. Endeavor cũng có làm phước cho cậu một việc là bảo vệ cậu khỏi con mắt háu đói của giới khoa học, nếu không cậu hẳn đã bị đè ngửa ra làm đối tượng nghiên cứu. Kể ra cũng là một quyết định táo bạo, đến từ phía ông già nhà cậu."

Shouto, vẫn còn hơi lơ mơ chậm chạp một chút vì một nửa não bộ cậu còn đang xài để xử lý cái mớ thông tin Yakushimaru vừa đổ xuống đầu cậu, chỉ có thể chớp mắt lia lịa. Yakushimaru ít nói cái đầu cậu. Cũng có thể hắn chọn nói ít bởi vì mỗi khi hắn mở miệng xả thì chỉ có một mớ hằm bà lằng hổ lốn từ ngữ chuyên ngành khó hiểu tuôn ra như vỡ đập thủy điện.

"Ý cậu là sao?"

"Pyrokinesiscryokinesis cùng là hai kosei có cơ chế khá phức tạp và mang tính trạng trội. Thực tế, phần lớn các kosei Phát Động nhóm Thao Túng đều như vậy. Quá trình lai ghép tạo hợp tử mới thường sẽ là cuộc đua xem kẻ nào mạnh hơn, và không phải lúc nào cũng đưa ra được kết quả khả dĩ nhất. Và với trường hợp hai kosei với yêu cầu có nhiều trái ngược như thế," hắn bỏ ngỏ ở đấy, nhún vai một cái, ý nhiêu đấy chắc đủ. Shouto sẽ nói là quá đủ. Cậu thừa hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.

Ở cặp sinh đôi Touya và Fuyumi là kết hợp không mong muốn. Ở Natsuo là các yếu tố vô hiệu hóa lấy nhau thành ra vô năng. Shouto có được những cái tốt đẹp nhất từ cả hai người, nhờ may mắn kỳ diệu thuần túy.

Thế mới nói Shouto là một tuyệt tác.

Thấy rằng cậu yên lặng hơi quá lâu, Yakushimaru hướng mắt xuống dưới chân. Điếu thuốc cháy đỏ giữa những ngón tay dài chống lên ngang tầm mắt, một tay khoanh trước ngực, ngón tay trái đánh nhịp lên bắp tay phải. "Tôi xin lỗi nếu như mình đã nói hơi quá nhiều," hắn bảo khẽ.

Shouto lắc đầu. "Không sao," cậu trấn an hắn. "Tôi cũng có một thằng bạn tương tự."

Cậu không mấy ngạc nhiên khi Yakushimaru nhận ra cậu đang nhắc tới kẻ nào ngay tức thì. "Midoriya-kun? Shinsou-kun có nhắc tới cậu ta."

Cậu bật ra một tiếng cười ngắn. "Ừ, là cậu ta đấy. Tuy nhiên hướng phân tích của hai cậu không giống nhau. Midoriya tập trung nhiều hơn vào cách kosei có thể được sử dụng thế nào, có những áp dụng trong thực chiến ra sao. Cậu thì là bản chất và cơ chế hoạt động thuần túy. Với phương pháp của cậu tôi đoán mình hiểu rõ những giới hạn đến từ đâu hơn."

Có vẻ như Yakushimaru không đồng ý hoàn toàn. "Cậu gần như không có," hắn thẳng thắn chỉ ra. "Vùng ảnh hưởng của Hỏa Công và Băng Công ở cậu được ngăn cách rõ ràng, nhưng cùng nằm trên một cơ thể, thế nên trừ phi cậu tập trung đẩy quá giới hạn một bên, tôi không tin cậu có gì phải lo lắng cả." Hắn ngừng một nhịp, rồi, chậm rãi hơn, "Mọi người nói rằng Bán Lãnh Bán Nhiên hoàn hảo như một lời khen, một lời tung hô, cơ mà không có nghĩa nó không phải sự thật—theo cách nhìn của một chuyên gia."

Shouto không giấu nổi nụ cười. "Và cậu là một chuyên gia?"

Yakushimaru nhún vai thêm một cái vô thưởng vô phạt nữa. "Tôi có được huấn luyện để trở thành một nhà khoa học siêu năng," hắn giải thích, điềm đạm và nhã nhặn, thở một luồng khói dài qua mũi.

Cậu nghĩ cậu có thể hiểu tại sao Shinsou đảm bảo chắc như đinh đóng cột rằng chúng sẽ thích Yakushimaru. Midoriya sẽ lên chín tầng mây khi gặp được ai đấy có thể đưa ra thêm những góc nhìn khác giúp việc phân tích ứng dụng kosei của cậu ta được hiệu quả hơn. Iida sẽ đặc biệt hài lòng với vẻ lịch sự ôn nhu của hắn. Đám con gái sẽ chỉ đơn giản hú hét ríu rít vì hắn rất xinh trai.

"Cậu thật sự thông minh," Shouto thì thầm, có chút trầm trồ ngỡ ngàng. "Cậu là một thiên tài đấy."

Yakushimaru phẩy tay hồ như gạt bớt khói thuốc khỏi tầm nhìn. Cử động làm tay áo hắn tuột xuống. Có thể là cậu nhìn nhầm, nhưng cậu chưa thấy đứa con trai trạc tuổi nào có cổ tay nhỏ xíu bằng hai đồng bạc năm trăm yên như vậy. "Tôi không có xuất chúng đến thế đâu."

Shouto đưa điếu thuốc trở lại lên môi coi như có việc gì đấy để làm. "Vậy đấy là dự định sự nghiệp tương lai của cậu? Một nhà khoa học siêu năng?"

"Không," hắn khẽ lắc đầu. "Tôi muốn trở thành bác sĩ."

Không rõ vì sao Shouto đã không nghĩ tới nó, nhưng giờ nghe điều này buột khỏi chính miệng hắn, cậu có thể thấy y khoa hợp hắn một cách gần như quá rợn người. "Ồ. Tôi có một ông anh trai đang học y."

"Toudai?"

"Y đa khoa, năm nhất." Shouto thêm vào với một sự tự hào không giấu giếm. "Natsu-nii đã muốn vào Yuuei, nhưng đến khi họ gỡ bỏ yêu cầu siêu năng cho kỳ thi tuyển chọn, ảnh đã vào cao trung rồi. Cơ mà ảnh chắc chắn sẽ là một bác sĩ giỏi."

"Ảnh là một người vô năng," hắn nói, không chớp mắt lấy một cái; đơn thuần trần thuật một sự thật hiển nhiên, khô khan, lãnh cảm, không chút đánh giá.

"Ừ. Ảnh vẫn luôn muốn chứng tỏ rằng người ta hoàn toàn có khả năng trở thành một Anh Hùng, tuy nhiên ảnh thậm chí còn không được phép tham gia bài thi." Shouto hơi di qua di lại mũi giày phải lên nền bê tông. Cậu không thể giải thích được tại sao cậu lại kể tất cả những thứ này cho Yakushimaru, kẻ cậu chưa gặp mặt lấy một lần cho tới mười lăm phút trước. Có thể vì thỉnh thoảng chia sẻ với người lạ dễ dàng hơn. Có thể vì chưa ai hỏi về anh chị cậu. Nếu có ai muốn nói chuyện về gia đình cậu, luôn luôn là về ông già.

Cậu thường xuyên là người yên lặng lắng nghe đám bạn ồn ào hồ hởi hơn kể chuyện bàn tán rôm rả. Lâu lâu vai trò được đổi ngược lại như thế này cũng không quá tệ. Midoriya, Yaoyorozu và Sero cũng là những đối tượng tốt để chia sẻ, tuy nhiên cậu đoán có những lúc cậu muốn ai đấy chỉ đơn thuần lắng nghe, không cần phải phản ứng hay bình luận trở lại. Những khoảng lặng không nhất thiết là khó chịu hay căng thẳng, không hề, với mùi thuốc lá vẩn vương và cái se lạnh nhảy nhót trên da cậu, khiến cậu ý niệm về sự hiện diện của mình và tất cả những thứ xung quanh hơn bao giờ hết. Nó không giống như cảm giác hơi thở dốc, mồ hôi khô dần, các giác quan tinh nhạy gấp bội bình thường và tim đập mạnh và máu gào thét bên tai mỗi khi chuyển động hay tham chiến, tuy nhiên nó cũng là một cảm giác sốngtồn tại đặc biệt theo cách riêng của nó.

"Nói thật, tôi đã bán tín bán nghi chuyện có đúng là cậu tồn tại hay không—ít nhất là cho đến khi Shinsou công nhận," Shouto thú nhận. Yakushimaru hừ nhẹ một tiếng.

"Cậu làm như tôi là một dạng truyền thuyết đô thị không bằng." Mặc cho cái mặt cứng đơ, có vẻ như hắn không phải là không có khiếu hài hước—dù nó có theo hướng tỉnh quèo mỉa mai. Giống cậu.

"Tôi nói đâu có gì sai," cậu rít nốt hơi thuốc cuối cùng và dập tắt đầu lọc lên bức tường gạch sau lưng. "Cậu ít xuất hiện trên khuôn viên đến mức tin đồn cậu mới nhập học đang bắt đầu chuyển thành thực chất lớp 1-C bị ma ám." Không có ý gì, tuy nhiên đúng là trông hắn cũng mờ ảo mong manh như một bóng ma thực thụ.

Yakushimaru chuyển tư thế đút tay vào túi áo, điếu thuốc lấp lửng giữa bờ môi mỏng tím tái. Cổ áo hắn bị kéo trễ xuống khiến Shouto có thể thấy rõ phần xương quai xanh gồ ghề và cần cổ trắng gầy chắc một tay cậu cũng có thể nắm trọn và bẻ gãy đôi. Tóc hắn mỏng và lởm chởm. Yakushimaru ốm yếu thảm thương tới mức chuyện hắn còn sống và đi lại lên lớp được bình thường nghe đã đủ là một kỳ tích. Nếu như hắn nhập học trễ tận một kỳ vì đã phải nhập viện trong một khoảng thời gian dài Shouto cũng không ngạc nhiên.

"Nezu-sensei và Shuuzenji-sensei muốn tôi có thêm thời gian thích nghi," hắn bắt đầu giải thích. "Tuy nhiên tôi tin sớm muộn gì các cậu cũng sẽ thấy tôi thường xuyên hơn thôi."

Không khó để nối các chi tiết lại với nhau. "Vậy cậu đến Yuuei với tư cách là trợ lý của Recovery Girl," Shouto thở ra.

Nghĩ kĩ ra thì điều này khả dĩ hơn cậu tưởng. Với tần suất gặp chấn thương của học sinh Khoa Anh Hùng, cậu không hiểu tại sao đến giờ bà mới chịu nhận thêm một người nữa hỗ trợ công việc. Một thiếu niên năm nhất cao trung đã được nhận như thế tức hẳn hắn cũng có tài, có kỹ năng. (Có một kosei thích hợp.)

"Một dạng thực tập sinh thì đúng hơn," Yakushimaru khiêm tốn chữa lại. "Tôi không làm được nhiều hơn những gì các bác sĩ bình thường khác làm đâu."

Shouto chau mày. Không phải như cậu hy vọng rằng thiếu niên trước mặt là một y sĩ thần kỳ như Recovery Girl—mà, bỏ cha nó đi, cậu đang đùa với ai chứ—tuy nhiên cậu không thể không thấy tuyên bố của hắn có gì đấy kì lạ.

Nhớ lại những lời Shinsou nói hôm bữa, cậu bảo, hy vọng nó nghe đủ cảm thông và khuyến khích—từ từ đã, tại sao cậu lại cố gắng gây ấn tượng tốt với hắn như thế? Cậu đoán rằng hắn trông đơn giản là một người xứng đáng thiết lập một mối quan hệ tốt. "Tôi hiểu là học sinh ngoài Khoa Anh Hùng không được tùy tiện xài kosei, nhưng nếu như nó hữu dụng trong việc cậu làm, tôi tin là nhà trường cũng sẽ cho phép thôi. Chẳng phải đó là lý do Yuuei tuyển chọn cậu hay sao?"

Yakushimaru ngửa cổ thở ra một hơi ngắn. Shouto sẽ coi đấy là một tiếng cười tỉnh khô. Hắn vẩy tay gạt tàn thuốc, ánh đèn phản chiếu trong mắt hắn rực cháy sáng hơn cả đốm than hồng. Khói vẩn quanh lững lờ như tơ mềm cũng không tẩy được tất cả những cái sắc sảo góc cạnh này trên nhân dạng hắn. Giọng hắn, ngược lại, nhẹ nhàng hơn và bớt cái lạo xạo cào cấu. "Cảm ơn cậu vì đã quan tâm, nhưng cậu không cần phải lo lắng về nó đâu, Todoroki-kun. Cá nhân tôi không nghĩ đấy là một hạn chế, bởi tôi chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, có kosei hay không."

Shouto đã không tưởng tượng tới cái đó. Cậu có thể cảm nhận đồng tử mình giãn ra, thoáng hoang mang. So sánh với 80% dân số sở hữu siêu năng lực, phần thiểu số vô năng còn lại chắc chắn có một cuộc sống khó khăn hơn rất nhiều.

"Xin lỗi, tôi không có ý tự suy diễn linh tinh như vậy," cậu nói nhanh, đầu hơi cúi xuống trong xấu hổ.

Nhưng đáp lại cậu là một tiếng trầm bổng thản nhiên không chút chạnh lòng. "À, có phải tôi nói không rõ chăng?" Shouto mạnh dạn nhìn qua. Nếu là ai khác, có thể kẻ đấy sẽ phá ra cười. Yakushimaru chỉ hơi nghiêng đầu, cử động mượt mà uyển chuyển nhưng vẻ mặt vẫn bất biến làm hắn như không hoàn toàn là người. "Nó không phải như những gì cậu nghĩ đâu, Todoroki-kun. Tôi siêu năng—chỉ đơn giản không được phép xài nó."

"Ồ, vậy à," cậu lầm bầm, không cảm thấy bớt ngại ngùng hơn chút nào hết. Đành rằng đúng là Yakushimaru nói năng có mơ hồ, rất có khả năng là cố tình, nhưng cũng tại cậu hấp tấp nhảy ngay tới kết luận. Và bực mình hơn nữa là hắn có thể đọc vị được những gì cậu nghĩ dễ như ăn bánh. Shouto nghĩ cậu sẽ thấy khá hơn nhiều phải chăng hắn thực sự đã phá ra cười vào mặt cậu, thay vì bình thản chữa lại nhận định sai của cậu như thế.

Shouto kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa, bởi sau một câu như hắn nói thường là lúc người ta sẽ bắt đầu giải thích kosei của mình là gì. Tuy nhiên Yakushimaru vẫn không mở miệng trình bày gì thêm, thế nên cậu đoán cậu buộc phải lên tiếng gợi mở trước khi khoảng lặng giữa hai đứa trở nên kỳ cục khó chịu. "Thế, kosei của cậu là gì vậy?"

Cái liếc hắn ném về phía Shouto qua nhanh tới mức cậu không kịp nhìn kĩ để luận ra nó có ý gì. Quả là hắn không cho cậu một cơ hội nào để dò xét cảm nhận thật sự của mình. Shouto chưa bao giờ bận tâm lắm đến những gì người khác nghĩ về cậu, cơ mà cái trò đuổi bắt này càng lúc càng mệt mỏi.

Điều an ủi duy nhất có lẽ là cậu không tin rằng hắn nói dối. Nhưng cách hắn dùng từ thì đúng là có vấn đề. "Tôi không được phép nói về nó."

Không được phép, không phải là không muốn. Cậu đoán rằng nó là cả hai.

Quá đáng ngờ, nếu có ai hỏi cậu.

Shouto nhận ra rằng điều này có nghĩa là hắn sẽ dựa hoàn toàn vào kiến thức và kỹ năng thực thụ. Một thiếu niên mười lăm tuổi đủ năng lực để hoạt động như một bác sĩ chuyên nghiệp, tới mức có được sự chấp thuận của một nhân vật nổi tiếng nghiêm khắc cỡ Recovery Girl, là một chuyện khó tin nổi, nhưng cậu đoán sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội để chứng thực điều này.

Ổn thôi. Dù sao cậu cũng đã sẵn có một danh sách. Cứ từ từ mà triển khai, không cần gì phải vội.

Shouto quyết định bắt đầu với, "Cậu có quan hệ gì với Yakushimaru Ryouji-sensei không?" tin đấy là một câu hỏi đủ vô hại—trừ phi nó lại là một vấn đề không-được-phép-bàn-luận khác. Số lượng vùng cấm và bãi mìn xung quanh con người này có vẻ nhiều vô kể và không biết khi nào người ta sẽ vô tình giẫm phải một cái.

Rất may là không. Không phải lần này. Tuy nhiên cậu cũng không nghĩ đến chuyện Yakushimaru thừa nhận nó một cách dễ dàng đến thế. "Ông ấy là cha tôi." Hắn ngừng một nhịp, cân nhắc gì đó, rồi, "Ông có mấy bài viết khá thú vị về chứng máu khó đông."

Đấy chắc chắn không phải là nhận xét một cậu con trai thường dành cho cha mình. Hay ít nhất Shouto không sưu tầm tất cả những bài báo viết về Endeavor. "Cậu đọc các luận văn và nghiên cứu của Yakushimaru-sensei?"

"Phần lớn vì mục đích học tập và tham khảo. Và cũng như với một nhà văn hay một họa sĩ—các tác phẩm của một nhà khoa học có phản ánh phần nào con người ông ta." Khói mờ mịt khuất nửa mặt Yakushimaru, nhưng cặp mắt vàng của hắn sáng và trong đến mức cậu nghĩ nếu đủ gần cậu có thể trông thấy ảnh phản chiếu mình trong chúng. "Cậu có khá nhiều câu hỏi đấy, Todoroki-kun."

Vậy hắn là một kẻ thẳng thắn. Đa số những người bạn của Shouto là những người chân thành—Midoriya, Iida, Uraraka; lạy Chúa, sự bộc trực không chớp mắt của Asui không khác gì một mũi tên trúng tim đen vào những lúc người ta ít ngờ tới nhất. Bản thân Shouto cũng sở hữu cái phong cách nói thẳng nói thật quá mức đôi lúc thành ra thiếu tế nhị. Tuy nhiên sự trung trực ở Yakushimaru khác hẳn, là kiểu cậu chưa từng thấy bao giờ—chau chuốt, tập trung, chuẩn xác, như một lưỡi dao mổ, thận trọng và chắc chắn có tính toán.

Shouto đưa lưỡi dao của mình lên chống đỡ nhát chém. "Cậu là một cá nhân dễ dấy lên nhiều tò mò, Yakushimaru. Tất nhiên, một phần cũng là do hoàn cảnh nữa. Và là lỗi của Shinsou khi tô vẽ cậu như một nhân vật đầy bí ẩn như thế." Cậu kiên quyết trông thẳng vào mắt người đối diện. Cảm giác như đang nói chuyện với một bức tường phẳng lặng quét vôi trắng tinh không tì vết, tức rất khó chịu và bực bội bởi mặc cho cố thế nào cậu cũng không thể phá đổ nó, cũng không thể kiễng chân nhìn sang được phía bên kia.

Yakushimaru giữ tiếp xúc thị giác giữa chúng thêm ba giây, rồi là người quay đi trước, rít một hơi dài và thổi khói về hướng ngược lại. Đó không phải là dấu hiệu đầu hàng hay trốn tránh, mà giống một hành động điều chỉnh nhịp điệu và dòng chảy cuộc đối thoại hơn.

"Vậy?"

Nó như một tiếng gõ nhẹ vào những sợi dây thần kinh phía sau gáy Shouto. Cậu hơi chau mày. "Vậy sao?"

Ngón trỏ hắn làm một động tác gẩy nhẹ duyên dáng nữa. Tàn thuốc rơi thành nhiều mảnh vụn nhỏ như hoa tuyết. "Trông tôi có đúng như tưởng tượng của cậu không?"

Đấy rõ ràng không phải là một câu hỏi riêng tư, hay trực tiếp nhắm vào cậu. Cơ mà Shouto có cảm giác nó còn nguy hiểm hơn vậy nhiều. Kiểu câu hỏi dành cho người khác về bản thân mình thường có xu hướng như vậy. Như thay vì kết liễu con mồi bằng một phát xuyên đầu trực diện, ta nã súng vào từng bộ phận khác—vai, cánh tay, cẳng chân, bắp đùi—nhằm cắt cụt đường lui và gây ra thương tích và đau đớn trước. Hoặc, đồi bại hơn, bắn rất sát con mồi—sượt qua sườn, một li trên vai, giữa hai bàn chân—và bắt họ phải nhảy múa theo sự điều khiển của mình; nhảy, nhảy, và nhảy, cho đến khi tự gieo mình xuống vực.

Shouto có thể hiểu tại sao Shinsou lại có hứng thú với Yakushimaru đến thế. Cậu cân nhắc thật kĩ lưỡng, rồi thừa nhận, "Có, và không," thành thật một cách ngay cả bản thân cậu cũng ngạc nhiên.

Yakushimaru làm một tiếng ngâm nga đầy chiêm nghiệm. "Ra sao?"

Cậu chính xác như những gì tôi tưởng tượng, nhưng lý do thì hoàn toàn sai lệch cả. Tất nhiên, Shouto không thể nói vậy được, thế nên, thay vào đó, "Shinsou bảo rằng cậu khá giống tôi."

Cái đó khiến hắn ngạc nhiên—hay ít nhất Shouto đoán thế, dựa vào cách mắt hắn có hơi mở to hơn một tẹo. Thậm chí cậu nghĩ cậu còn nghe thấy chút nào đấy thích thú len lỏi vào cái giọng độc âm ấy. "Shinsou-kun thật sự đã nói thế à?"

"Cái gì đấy về việc 'công tử hoàn mỹ và khó gần, nhưng thực ra không có gì độc địa'." Shouto không lập hồ sơ người khác—đấy là việc của Midoriya—tuy nhiên chơi với cậu ta cũng khiến cậu lây một số thói quen. Hoặc không, cậu sẵn sàng lượm nhặt tất cả những gì cậu tin sẽ có ích cho bản thân. "Cơ mà tôi không đồng ý. Có thể hành vi của tôi với cậu có điểm tương đồng, cơ mà tôi và cậu là hai người khác nhau, từ đấy động cơ cũng khác nhau."

Yakushimaru gật đầu. "Đúng là thế." Cái luyến láy du dương làm Shouto nhớ đến Shinsou, nhưng lại mang sự tinh tế duyên dáng của Yumezawa. Cậu không hiểu sự tương đồng này từ đâu ra. Shinsou và Yumezawa đều không phải kiểu người thật thà thẳng thắn gì, trong khi Yakushimaru chưa hề bật ra một lời nói dối nào với Shouto.

Chắc hẳn đấy là lý do cậu đưa ra lời tuyên bố hùng hồn, "Cơ mà tôi muốn biết thêm về cậu, Yakushimaru."

Thiếu niên khịt mũi, nghe như một tiếng cười lỡ bật ra được một nửa thì bị ép nuốt ngược trở lại vào trong. "Gì chứ, cậu muốn làm bạn với tôi, Todoroki-kun?"

Shinsou đã dùng từ "lóng ngóng" để miêu tả cả Shouto lẫn Yakushimaru. Shouto hiểu là cậu rất lóng ngóng vụng về trong khoản giao tiếp xã hội, và cậu đang cố gắng cải thiện. Yakushimaru thì cần xem xét lại—bởi hắn không có vẻ gì là như vậy hết. Hắn trông đủ thoải mái với ngôn từ và cơ thể mình. Mắt sáng trong và thiêu đốt. Hắn vẫn không nhìn cậu, ngửa cổ ngả đầu ra sau. Shouto có thể rút ra là mọi cử động của hắn đều có chủ đích, tuy nhiên không có ví dụ nào rõ ràng hơn lúc này.

Cuộc sống tiền-Yuuei của Shouto không có nhiều tiếp xúc. Phải đến khi vào cao trung cậu mới được bao quanh bởi nhiều bạn bè đồng trang lứa đến vậy, và họ luôn là người mở lời, người đặt những viên gạch nền móng xây dựng mối quan hệ. Đây là lần đầu tiên Shouto là người chủ động, cậu biết cậu đang hết sức bồn chồn, cậu nghĩ mặt cậu đang tăng nhiệt dần và cậu ước gì cậu có thể thể hiện thiện ý và dẫn dắt cuộc đối thoại dễ dàng tựa hít thở giống Midoriya, giống Uraraka.

Cách đơn giản nhất để người khác tin mình, để họ hiểu được sự chân thành của mình là nói thật, và Shouto cứ theo suy luận như vậy mà triển khai. Hy vọng rằng cậu trông không quá hậu đậu vụng về tức cười. "Cậu có vẻ tốt bụng. Và thông minh. Tôi muốn nghe cậu bàn nhiều hơn về Lý thuyết Siêu năng."

"Chứ không phải vì tôi là con trai cha tôi?" Nó nghe phần như đùa cợt, phần như mỉa mai, phần thật sự nghiêm túc.

Shouto lắc đầu. Tuy nhiên cậu nghĩ cậu cũng nên đề cập tới sự thật khó chối cãi, rằng, "Nếu cậu có gì đấy giống Yakushimaru-sensei, tôi tin cậu sẽ là một bác sĩ tài giỏi như ông ấy đã từng."

Yakushimaru không đáp lại ngay lập tức, mà rít nốt hơi cuối và di mũi giày dập tắt đầu lọc dưới chân trước. Shouto đảo mắt từ đầu chí cuối hắn một lượt nữa. Hắn không hướng về phía cậu, đầu hơi cúi xuống, cái mũ hoodie đổ thêm che khuất hẳn mặt hắn. Cậu không hiểu nó có nghĩa là gì. Có thể là nicotine còn trong huyết quản, có thể là khói lững lờ, có thể là ánh sáng bàng bạc mơ hồ và cái lạnh làm da thịt cậu hơi tê lại, cơ mà vì sao đấy Shouto có cảm giác như mọi thứ đứng yên, tựa cảnh vật trong một bức ảnh chụp.

Cho đến khi hắn phá vỡ thế bất động bằng cách thả lỏng hai vai xuống. Shouto không nhận ra là cậu đã nín thở.

"Tiện thể, cái áo đấy không hợp với cậu tẹo nào." Lời nhận xét ấy đến ngẫu nhiên và không liên quan đến mức cậu đoán cậu đã đơ mặt ra và miệng hơi há một chút. Yakushimaru đối diện trực tiếp với cậu, đầu hơi nghiêng qua trái, tay đút gọn trong túi áo và việc hắn cố tình chùng xuống khiến hắn trông thấp nhỏ hơn hẳn cậu.

"Thật hả?"

Yakushimaru nhún vai. "Nhìn là biết ngay hàng đi mượn," hắn giải thích.

Shouto nhìn xuống. Có vẻ như cậu không bao giờ có thể trông đủ hầm hố nổi loạn để mặc áo khoác da được khí chất như ông anh cả.

Liếc qua cái hoodie đen khổng lồ của Yakushimaru, Shouto quyết định không chỉ ra rằng nó dường như có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào, tựa sức nặng của thế giới, sức nặng của tương lai.

"Nó từng là của Touya-niisan," cậu thú nhận, kéo siết lại vạt áo quấn chặt quanh mình hơn. Touya-niisan mười lăm tuổi thấp hơn, vai không rộng và không nhiều cơ bắp bằng cậu. Áo anh chọn lớn hơn một số thành ra trúng phóc cỡ cậu. "Anh trai lớn nhất của tôi."

Yakushimaru nhanh nhạy nhận thấy ngay. "'Từng'?"

Shouto thở ra, hai mắt tự động nhắm nghiền. "Ảnh mất khi tôi còn nhỏ. Ảnh mất kiểm soát và thiêu rụi nửa căn nhà. Cảnh sát nói chẳng có di cốt nào còn lại."

"Tôi rất tiếc," hắn nói khẽ, giọng nghe suýt soát nhân từ. Chí ít cậu không cảm thấy chút nào tội nghiệp hay cảm thương trong đấy.

"Cảm ơn, nhưng chúng tôi không có thân thiết đến thế. Âu mà Fuyu-nee và Natsu-nii nhớ ảnh nhiều." Đặc biệt là Fuyu-nee. Có lẽ đấy là mối liên kết giữa các cặp sinh đôi, có lẽ Fuyu-nee chỉ đơn giản là một người với lòng trắc ẩn bao la. Fuyu-nee vẫn làm yakisoba vào sinh nhật và tử nhật của Touya-niisan. Cá nhân Shouto vẫn tin không có món mì nào có thể sánh ngang zaru soba, nhưng yakisoba Fuyu-nee làm thực sự ngon—ngon nữa hơn nếu như chị em chúng nó có thể ăn trong thanh thản, cười đùa trong thanh thản. Shouto sẽ đánh chén sạch sẽ hai phần, tự hỏi chuyện sẽ ra sao nếu như Todoroki Enji thực sự để ý đến vợ con, đến gia đình, không nhìn Touya-niisan hay Shouto như một khoản đầu tư ông bồi dưỡng để đánh bại All Might.

(Ký ức sớm nhất của Shouto là lửa và tro tàn, là máu khô và thoang thoảng mùi thịt cháy, là tiếng quát tháo cộc cằn của cha vang vọng khắp những hành lang câm lặng trống vắng, là vẻ vỡ vụn bất lực như thể một tấm vải với những đường chỉ thừa bị ai đấy kéo, kéo dần làm vết rách ngày càng lớn hơn của mẹ dẫu bà cố mỉm cười trước mặt các con, là Natsu-nii ôm lấy Fuyu-nee bởi cả hai dù rất muốn nhưng không thể ôm lấy Touya-niisan, là Touya-niisan, mặc cho những vết bầm, những vết bỏng, những bãi nôn mửa có trộn lẫn máu, anh vẫn tiếp tục như một chiến binh tốt—)

"Có phải hút thuốc lá cũng là từ Touya-san không?" Yakushimaru thắc mắc, tò mò mà không tọc mạch, thăm dò mà không đánh giá. "Hay cũng là cả cậu nữa?"

Shouto chớp mắt, ngần ngừ một thoáng. Cậu chưa bao giờ thật sự suy nghĩ nhiều về nó, chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó. "Một ít của tất cả, tôi nghĩ vậy." Cậu không biết cậu nên cảm thấy thế nào khi Yakushimaru không hề chỉ thẳng tận mặt lời nói dối trắng trợn của cậu ra. Có gì đấy như được khai thông trong não cậu, trong huyết mạch cậu, trong ống tai cậu, trong phế quản cậu, Shouto hít một hơi thật sâu và mỉm cười; một cảm tưởng như được giác ngộ. "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu tại sao Shinsou lại có nhận xét như thế."

Biến đổi cơ mặt rõ ràng đầu tiên cậu thấy ở Yakushimaru là nhướng mày, nhướng cao đến mức chân mày hắn gần như biến hẳn hòa lẫn sau hàng tóc mái lờm xờm. "Thật tình."

"Ờ."

Hắn ngâm nga, một đợt sóng đồng tâm lan tỏa khắp mặt nước khi người ta ném một viên sỏi vào giữa hồ. Shouto như ngồi trên phao dập dềnh đung đưa êm ái theo chuyển động, cho tới khi—"Tôi nên quay lại."

"Ồ," Shouto đần độn đáp, lưỡi bất chợt phồng lên quá lớn trong miệng, vướng víu và vụng về như mọi khi. "Phải, phải, ừm—tôi đoán vậy." Rồi, lại còn bộp chộp hậu đậu hơn nữa, "Rất vui khi được gặp cậu," cậu bảo. Bởi nó đúng là thế.

Yakushimaru cười—không phải bằng miệng, không phải qua âm thanh bật ra khe khẽ; mà bằng mắt, hai bể lóng lánh lộng lấy như thứ kim loại đắt giá nhất nấu chảy. Shouto chớp mắt thêm mấy lần nữa để phá vỡ hoàn toàn bùa chú.

"Đây cũng thế, Todoroki-kun," hắn đáp với một cái cúi đầu nhẹ, rồi lùi dần, khuất dạng sau góc nhà như một người bình thường thay vì tan biến vào màn đêm tựa một ảo ảnh mà cậu đã nửa lo sợ.

Shouto vẫn có cảm giác như cậu vừa trải qua một giấc mơ dài thật dài và dễ chịu, tỉnh giấc với ánh thái dương rực rỡ ấm áp trùm khắp người. Như cả thế giới đang thức tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com