Boifang Deja Vu
Bíp bíp... bíp bíp._Giữa đêm khuya tĩnh mịch trong căn phòng tối đèn, đồng hồ sức mạnh của Boboiboy và Fang đồng loạt nhấp nháy báo hiệu có tin truyền đến phá tan sự yên tĩnh vốn có của nó, đánh thức hai con người mới vừa chìm vào giấc ngủ không lâu kia.Mới có hơn 3 giờ sáng mà đã có tin nhắn truyền đến á._Fang mắt nhắm mắt mở cằn nhằn nhìn chiếc đồng hồ sức mạnh của mình nhấp nháy liên hồi kêu quài không thôi.Phải có tin gì đó khẩn cấp lắm thì mới như vậy chứ bình thường không ai rỗi hơi mà quấy rầy chúng ta làm nhiệm vụ cả._Boboiboy ngáp một phát rõ to, vươn vai một cái rồi bấm nhận cuộc gọi.Chào Đô đốc Tarung, ngài gọi cho chúng tôi có chuyện gì vậy ạ?_Boboiboy đưa tay làm động tác chào hình chữ T thật ngay ngắn.Toạ độ của hai cậu đang ở rất gần với Impibot, đây là một năng lượng cầu rất nguy hiểm nên tôi ra lệnh cho hai cậu phải trở về tổ chức ngay lập tức!_Đô đốc Tarung hiếm khi lộ ra biểu cảm lo lắng nghiêm nghị nói.Hé lô bro lâu quá rồi không gặp, chú em và người ấy vẫn ổn chứ hả?_Gopal từ đâu ló đầu vào hỏi han xém nữa thì bị ăn đấm của Yaya vì tội xen ngang người khác.Gopal anh muốn ăn đòn hả, chờ một chút thì chết à!_Yaya điên máu giơ nắm đấm lên đe doạ.Thì tại anh cũng đang sốt ruột nên có chút nóng vội ấy mà._Gopal giơ tay đầu hàng.Thật hết nói nổi làm như chỉ có mình anh lo lắng không bằng, à mà hai cậu đang ở chỗ nào mà tối đen vậy._Ying nheo mắt nhìn Gopal rồi quay qua hỏi Boboiboy.À Fang bị trúng độc nên tớ đưa cậu ấy đến chỗ của bác sĩ, ở đây đang là ban đêm và chúng tớ đang ở nhờ nhà của thầy thuốc._Boboiboy vừa nói vừa tiện tay thắp đèn lên để làm sáng căn phòng nhỏ.Trời đất trúng độc á có nặng không?_Yaya lo lắng nói.Cái gì Fang trúng độc á!?_Sai và Shielda hốt hoảng chen vào.Rồi bây giờ cậu ấy ổn chứ?_Ying sốt sắng.Làm sao mà không ổn được hả, tôi được anh hùng dải ngân hà chăm sóc tận tình chu đáo, đắp từng miếng khăn, bón từng miếng thuốc cơ mà, không khoẻ ra thì đúng là phụ lòng của cậu ta quá._Fang không biết từ lúc nào đã bước nhẹ như mèo đến ngay bên cạnh Boboiboy cất tiếng gợn đòn.Đúng là cậu ta không sao thật, còn có hơi sức để cà khịa kia mà._Đội trưởng Kokoci vừa tiện tay đeo thêm một lớp kinh râm nữa lên mặt mình vừa nói.Chào Đô đốc Tarung, đội trưởng Kokoci._Fang đứng nghiêm đặt tay chào hình chữ T nghiêng trước trán mình chào các bật tiền bối.Cơ thể cậu mới vừa trúng độc, lo mà nghĩ ngơi cho tốt rồi quay về nhanh nhất có thể._Đô đốc Tarung thả lỏng gương mặt căng như dây đàn của mình nhẹ nhàng nói.Hai người vẫn ổn là tốt rồi, nhớ quay về sớm._Yaya,Ying và Gopal đồng thanh.Chúng tôi không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, mau mau trở về đó._Sai và Shielda thở phào nhẹ nhõm cất tiếng tạm biệt sau đó không lâu sau thì màn hình ba chiều biến mất.Này, cậu bảo tôi trúng độc cho họ biết để làm gì hả, cậu thấy họ lo lắng cho hai chúng ta vẫn chưa đủ nhiều hay gì._Fang không gồng mình nổi nữa nên dựa cơ thể không còn chút sức lực nào của mình lên người Boboiboy.Thế cậu muốn tôi nói thẳng ra là cậu bị trúng gió đến ngất xỉu với vừa lòng cậu hay gì._Boboiboy không chút bài xích đỡ lấy cái eo nhỏ mềm oặt không có tý kháng cự nào của Fang, một phát bế cậu đặt lại lên cái giường tre cách đó vài bước chân.Fang tuy luôn giữ vững ý nghĩ đề phòng trong mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rằng bản thân đang rất chi là hưởng thụ dựa mặt vào lồng ngực Boboiboy mặc cho anh ta bồng bế bưng đi như một cô công chúa nhỏ.Trời còn chưa sáng hẳn, ngủ lại đi chừng nào lại sức rồi chúng ta xuất phát._Boboiboy kéo tấm chăn lông thú trên đắp lên người Fang, còn bản thân thì định quay lại nằm co ro chịu lạnh trên cái ghế bập bênh kia.Cái giường này không quá to nhưng cũng chẳng quá nhỏ, vô cùng vừa vặn cho hai người nếu như hai người đó ôm nhau, trời cũng khá là lạnh đó nếu cậu bị bệnh thì làm sao chúng ta quay về sớm được._Không để cho Boboiboy kịp rời đi Fang nhanh tay túm lấy bàn tay ấm áp của cậu, mặt không đổi sắc nói.Từ chối chẳng khác nào cậu đang nói rằng tôi là một người không đáng để ngủ chung, nói lí lẽ lại càng chứng tỏ cậu chẳng ưa tôi tí nào, cậu chỉ đơn giản là nằm xuống đây sưởi ấm cho người bệnh là tôi đây thôi._Không để cho Boboiboy kịp từ chối Fang lập tức cướp lời làm cho anh nhất thời cạn lời.Tôi hết biết trả lời kiểu gì luôn rồi, thôi được, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu có được chưa quý ngài ranh mãnh._Boboiboy giơ tay chịu thua ngoan ngoãn chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể mới bị nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài làm cho lạnh đi của Fang.Chiếc đèn dầu vừa mới được thắp sáng cách đó không lâu liền bị Boboiboy không chút luyến tiếc phẫy tay một cái làm cho tắt lụi. Căn phòng nhỏ lại trở về trạng thái tĩnh mịch, yên lặng như trước. Đâu đó ngoài khung cửa sổ đôi khi còn có tiếng lào xào của đám cây cối, nhưng cơn gió mang trong mình độc tố nguy hiểm chưa kịp lùa vào căn nhà nhỏ bằng tranh thì đã bị chặn lại bởi những tấm mành được dệt bằng thứ lụa đặc biệt bao trùm từng lớp tranh có tác dụng lọc độc trong gió. Trên một cái giường tre không quá nhỏ cũng chẳng quá to có hai con người ôm nhau miễn cưỡng vừa vặn với diện tích có hạn của cái giường mà yên yên bình bình chìm vào giấc ngủ. /Hãy tự tìm ra điểm sai trong tập tài liệu này đi, môn cậu giỏi nhất là môn tập trung mà đúng không nhỉ?/_Một đoạn kí ức mơ hồ về Boboiboy hiện lên trong tâm trí Fang, cậu chẳng hiểu vì sao khi bản thân đã kề bên người mà mình yêu nhưng trong lòng vẫn cứ luôn nhớ về người đó cứ như thể kẻ đang truyền hơi ấm cho cậu ngay bây giờ chỉ là hàng pha kè vậy. Trong căn phòng cũ kĩ Fang ôm một cỗ lạnh lẽo cho riêng mình. Ngoài kia côn trùng cứ râm ran kêu, gió cứ rin rít thổi, hàng cây cứ ồn ào lao xao, mấy ngôi sao mai trên trời cứ dần dần biến mất, thời gian cứ thế từ từ trôi cho đến khi ánh sáng của bình minh chạm đến mái nhà tranh nhỏ nằm ẩn mình trong khu rừng nhiệt đới thì hai con người chen chúc trong tấm chăn lông thú mới chịu rục rịch trở mình.Boboiboy mở con mắt đã được nạp một ít năng lượng của mình ra nhìn cái đồng hồ hiển thị 7:03 a.m của mình rồi vươn vai một cái thì phát hiện có một cục màu tím đang gối lên tay mình. Anh mỉm cười dịu dàng hôn lên mái tóc xù màu tím đen của Fang rồi nhẹ nhàng rút tay của mình lại, lặng lẽ bước xuống giường. Chưa kịp đặt chân xuống giường thì BoBoiBoy đã bị con người chưa chịu mở mắt kia ôm cứng lấy eo.Thôi nào, mè nheo thế đủ rồi cậu không muốn ăn sáng sao, Obat chắc cũng sắp trở về rồi đấy._Boboiboy vò mái tóc tím của Fang đến rối tung rối mù lên rồi nhanh chóng rời đi.*Suy đoán của mình là thật sao!?*_Fang không buồn mè nheo nữa, cậu cười lạnh buông Boboiboy ra rồi âm thầm suy tính kế hoạch để đối phó với tình huống tệ nhất mà mình sẽ phải đối mặt trong tương lai gần.Đang loay hoay không biết phải làm sao thì Fang chợt liếc mắt sang cuốn sách loè loẹt nằm gọn gàng trên đầu giường.Này Boboiboy, cậu đang nấu món gì đấy!_Fang quấn mình trong cái chăn lông thú nhòm vào bếp xem Boboiboy đang làm món gì.Là súp cà rốt mà cậu thích ăn nhất đó._Boboiboy niềm nở trả lời.Chà cậu lấy đống cà rốt tươi rói đó ở đâu thế?_Fang nghiêng đầu hỏi.Tớ tìm thấy chúng ở trong vườn của Obat đấy, ở sau đó trồng nhiều loại cây lắm._Boboiboy vui vẻ trả lời làm nụ cười trên môi Fang biến mất trong chốc lát.Cà rốt của Trái Đất là loại củ không dễ trồng, chưa nói đến việc đây không phải là Trái Đất mà chỉ mới xét đến thời tiết độc địa khắc nghiệt quanh năm cộng với đất đai trên hành tinh này hơn 90% là cát trắng thì về cơ bản chẳng có củ cà rốt nào có thể mọc được ở đây cả!_Cậu luôn hi vọng mọi suy đoán của mình thật ra đều chỉ là giả thôi nhưng khi nghe thấy câu trả lời Fang hoàn toàn thất vọng.Đồ dối trá!_Không để cho hàng pha kè kịp phản ứng Fang cầm cuốn sách loè loẹt to bự tố thẳng vào mặt của tên đó rồi quay lưng lấy hết tốc lực cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài.Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi chỗ này sao, đừng mơ._Người kia ngay lập tức đuổi theo nhưng ngay vừa khi tóm gọn được Fang hắn ta bất ngờ bị một vật nhỏ sắt nhọn từ người Fang đâm sâu vào lồng ngực.Không ngờ đúng không?_Fang dễ dàng thoát ra khỏi tầm tay của kẻ đang mang hình dáng của Boboiboy kia, cậu nhẹ nhàng nhếch mép bỏ tấm chăn lông tên người mình xuống làm cho tên kia kinh hãi.Là lá Kaca tôi tìm được trong cuốn sách kia đấy, mỏng manh xinh đẹp phản chiếu lại bóng hình của thế gian, khi vỡ ra sẽ trở thành những mảnh nhọn sắc bén giống y như cái gương vậy chỉ có điều mảnh gương này có độc còn gương thường thì không._Fang điều khiển bàn tay bóng tối của mình cầm lấy mảnh lá Kaca đang đâm Boboiboy pha kè kia tàn nhẫn rút ra làm cho hắn ta hét lên một tiếng kinh hoàng rồi biến thành một bông hoa đỏ rực như máu.*Hoa Boneka!??*_Fang đưa tay túm lấy bông hoa thì phát hiện cánh hoa của nó nhìn y hệt một phần hình ảnh còn sót lại của hoa Boneka trong mấy trang cuối của quyển sách mình vừa đọc được tối qua.Ồ, bị phát hiện mất rồi chán thật đấy, sao cậu còn không mau chạy đi, ở lại chính là đang chờ chết đấy à._Obat từ xa đi tới nở một nụ cười ranh mãnh.Cái ảo ảnh này là do cô tạo ra, muốn thoát khỏi nó thì chẳng phải chỉ còn mỗi cách đánh thắng cô hay sao._Fang cười lạnh nhanh tay quẳng bông hoa ra bụi cây gần đó.Nghe có vẻ hợp lí đấy nhưng mà thật ra cậu có giết được tôi thì thế giới này cũng không bị biến mất vì đây không phải là nơi do tôi tạo ra._Obat cởi bỏ áo choàng để lộ ra hình dạng nửa người nửa báo của mình rồi nhanh như chớp nhảy tới cào Fang một cái.Báo bóng đêm hợp thể!_Fang hợp thể với báo bóng tối của mình uyển chuyển lộn mình ra sau né đòn.Chưa thử thì làm sao mà biết được cô có nói dối hay không._Fang phóng tới tung chiêu.Tùy ý vậy nhưng ngươi dùng cùng thuộc tính với ta để đánh ta thì ngươi thua chắc rồi._Obat trong hình dạng nửa người nửa báo liên tục lao tới tung hết chiêu kia như muốn cào nát Fang ra vậy.Cùng thuộc tính mới có thể so tài cao thấp chứ, đừng ngạo mạn nữa tập trung đánh cho tử tế vào!_Sau một hồi né đòn Fang đá cho Obat một cú phản công làm cho cô ta văng ra gần dặm.Chết đi!_Obat lộ ra bộ mặt hung dữ ra đòn ngày càng hiểm độc và tàn khốc hơn làm ít nhiều cũng bán cho Fang được vài củ hành to.Sau vài giờ đánh nhau Fang phát hiện cơ thể mình không thể duy trì được lâu nữa nên cậu cố gắng vừa phòng thủ Obat vừa nghĩ cách chấm dứt cuộc chiến nếu càng kéo dài sẽ càng gây bất lợi cho mình này.À há!_Obat nắm bắt khoảnh khắc sơ hở ngắn ngủi của Fang một phát cào rách giáp bóng tối của cậu.Ta đã nói rồi, ngươi không thắng nổi ta đâu._Obat dửng dưng bước tới gần Fang đưa bộ móng sắc nhọn như dao của mình lên định cào Fang một cái chí mạng thì bất thình lình bị bàn tay bóng tối của Fang từ dưới đất trồi lên đấm một phát vào cằm làm cho cô ta văng ra một cái cây gần đó.Có lẽ cô chưa biết điểm mù của loài mèo chính là vùng ở dưới mũi._Fang nhanh chóng dùng dây thừng bóng đêm của mình trói chặt Obat lại làm cho cô ta cả người cứng đơ không thể nhúc nhích được.Nói mau Boboiboy thật đang ở chỗ nào?_Fang vừa tiến tới chỗ của Obat vừa tiện tay phủi bụi trên người mình, nghiến răng nghiến lợi nói.Cậu ta đang ở ngay bên cạnh cậu._Obat mỉm cười ma quái trả lời.Nói dối, ngươi dấu anh ấy đi đâu rồi._Fang điều khiển cho dây trói bóng đêm siết người Obat lại, trừng đôi mắt đỏ máu của mình nên quát.Ta nói thật..đau.. anh ta ở ngay bên cạnh ngươi từ đầu đến cuối nhưng mà.._Obat vặn vẹo trả lời.Nhưng gì?_Fang mất kiên nhẫn điều khiển bàn tay bóng tối của mình kề sát mảnh lá Kaca vào cổ Obat.Nhưng mà chỉ là ở bên cạnh xác của ngươi thôi, còn hồn của ngươi thì đang ở đây này._Obat cười to nhưng ngay sau đó liền nước mắt lưng tròng trông vô cùng đáng thương làm cho Fang có chút không nỡ.Nhìn thấy tình yêu của cậu ta dành cho ngươi làm cho ta nhớ đến chính bản thân mình của rất nhiều năm về trước nhưng cái kết của chúng tôi không được có hậu cho lắm._Nói rồi Obat vùng mình ra khỏi dây trói bóng đêm của Fang trong lúc cậu yếu lòng rồi giật lấy mảnh lá Kaca từ bàn tay bóng tối của Fang.Đã có rất nhiều người bị đưa tới đây nhưng chẳng có ai thoát được và ngươi cũng sẽ sớm trở thành một trong số đó thôi._Obat siết chặt lá Kaca làm cho máu từ tay cô chảy xuống không ngừng.Nó có độc!_Fang kinh hãi thốt lên.Haha... Có độc hay không thì ta cũng chẳng bao giờ chết đi được vì ta vốn là một linh hồn bị chính người mình yêu nhốt vào trong cái ảo ảnh này mà, một người vốn đã chết rồi thì làm sao chết được lần nữa chứ._Obat cười điên dại cầm mảnh lá đó cứa vào người mình tạo ra một cảnh tượng đẫm máu trông vô cùng kinh dị.Ngưng lại, ngưng lại ngay._Fang không thể nhìn nổi nữa, dạ dày cậu điên cuồng trào lên những cơn buồn nôn, Fang nhịn xuống một trận nôn mửa, một cước đá văng mảnh Kaca trên tay Obat rồi túm lấy tấm chăn lông mới nãy cậu vừa vứt trước cửa, xé ra thành từng mảnh dài nỗ lực cầm máu cho Obat.Tại sao cậu lại làm thế, dù gì thì tôi cũng đâu thể chết được._Obat nằm yên vì kiệt sức mặc cho Fang băng ngang bó dọc cơ thể chi chít vết cắt của mình.Tôi không nhìn được mấy thứ kinh dị, muốn tự cắt bản thân thì đi ra chỗ khuất mắt tôi mà làm._Fang nhăn nhó vừa cầm máu vừa dùng bàn tay bóng tối nâng Obat vào nhà đặt lên giường.Đối diện với sự cục súc của Fang Obat nhất thời im lặng. Làm sao mà cậu phát hiện ra điểm bất thường ở chỗ này?_Obat chưa nằm yên trên giường được bao lâu liền ngồi dậy tháo mớ băng bó chằng chịt trên người mình xuống để lộ ra cơ thể lành lặn như chưa hề có chuyện gì xảy ra làm cho Fang có chút không thích nghi được.Lúc đầu tôi không phát hiện ra đâu nhưng từ cái khúc Boboiboy giải độc cho tôi ấy tôi thấy cảm nhận được sự khác biệt từ lòng bàn tay của anh ấy._Fang hồi tưởng lại giây phút mà mà bàn tay của Boboiboy chạm vào tấm lưng trần của mình.Ghê thật chỉ thế thôi cũng đủ nhận ra rồi hả._Obat nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường trò chuyện với kẻ mà cô định giết mấy phút trước.Cũng chẳng ghê gớm gì chỉ là lòng bàn tay phải của Boboiboy có một vết sẹo dài vì cứu tôi mà có, vết sẹo đó cũng lành từ lâu rồi, nó mảnh nên khá là khó nhìn ra bằng mắt thường nhưng nếu sờ vào thì sẽ có cảm giác ngay lập tức._Fang vô thức mỉm cười dịu dàng nói.Cậu hẳn là phải yêu anh ta lắm mới có thể nhận ra điểm khác biệt nhỏ nhoi như thế._Obat đăm chiêu nhìn Fang.Ừ._Fang không một chút giấu diếm nhẹ nhàng thở ra một chữ đồng tình.Cậu là người thứ hai thoát được khỏi nơi này đó._Obat mỉm cười tinh nghịch nói.Hả, có người đã từng thoát ra khỏi đây rồi!?_Fang thoát khỏi dòng suy nghĩ vẫn vơ của mình mà giật mình một cái./Cuộc tình bi kịch chia cắt triệu năm, lúc chia ly làm kẻ độc chết một phương, lúc gặp nhau liền hoà quyện, ân ái với nhau bảy ngày bảy tối, một giọt máu xanh hai giọt máu đỏ, sai thì chết cả đôi đúng thì cùng kết tinh một sinh linh mới, đó là mối tình giữa giấc mơ và con rối./_Obat ngân nga một lời bài hát gợi lên trong Fang cảm giác quen thuộc.Bài hát này..._Fang nghệch cả mặt ra, đờ đẫn một hồi vì không kịp tiêu hoá một chuỗi sự việc xảy ra quá nhanh trước mặt mình.Tên thật của tôi là Impian, khi tôi biến mất chính là lúc mà cậu nên tỉnh giấc rồi đó, tôi chính là một thành phần trong công thức tạo ra thuốc giải của loại độc mà cậu đang trúng đó._Cô gái có làn da màu mận từ từ toả ra hào quang màu lam từ cơ thể của mình.*Cuối cùng thì em cũng trở thành người chiến thắng trong ván cược của chúng ta.* Cô nở một nụ mãn nguyện rồi hoá thành một bông hoa màu xanh lam toả ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ trông vô cùng đẹp đẽ.Impian, mơ..tỉnh..thuốc giải độc!!???_Fang rơi vào một cái hố mang tên hoang mang.Cô chưa nói thì làm sao mà tôi biết cách ra khỏi đây được._Fang hồn phi phách tán thẫn thờ nhìn bông hoa bị khuyết mất một cánh.Hoa với chả cỏ đỏ với chả xanh, thật là biết cách làm cho người khác nổi khùng._Fang nhăn nhó mặt mày vò đầu bứt tai.Hửm._Trong giây phút rối rắm Fang chợt nhớ đến bông hoa màu đỏ mà mình thấy sau khi giết Boboiboy hàng fake.Ngay lập tức cậu chạy trối chết ra ngoài bụi để tìm nó rồi đem nó vào so sánh với bông hoa màu xanh.*Sao cứ thấy thiếu thiếu.*_Ngoài củ cà rốt ra thì Fang chẳng có tý hiểu biết gì về cây cỏ hoa lá cả nên khi nhìn vào hai bông hoa tuy cậu thấy sai sai nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra là sai ở cái chỗ nào.Sau vài giờ trôi qua Fang thật sự muốn bỏ cuộc rồi, cậu nghe theo tiếng gọi của cái bụng đói lết tấm thân tàn ma dại của mình vào nhà bếp để kiếm gì ăn. Đang mò mò mẫm mẫm thì một vật nặng chẳng biết từ đâu rơi cái độp xuống đầu Fang làm cho cậu được một phen say sẩm mặt mày.Cái đậu má!_Fang tức tối chửi rủa.Cậu trợn mắt lên tìm xem vật nào vừa rơi vào đầu mình thì nhận ra đó là cuốn sách về thực vật có vẻ ngoài màu mè mà cậu đã dùng để tố tên giả mạo trước đó. Cú đập đầu như khiến Fang khôn ra, cậu nhanh chóng nhớ lại những gì cậu đã tiếp thu được trước đó và sâu chuỗi chúng lại với nhau thành một câu chuyện hợp lý. *Gặp lại rồi nhất định phải chửi một trận thật to cho tên Boboiboy kia nhớ đời mới được*_Fang cay cú uống thuốc giải rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com