TruyenHHH.com

Boboiboy Secret Lie Truth And Love

Màn đêm buông xuống hòn đảo nhỏ bé của Malaysia, màn đêm tĩnh lặng, ru mọi người vào giấc ngủ ngon, bầu trời với những ngôi sao nhỏ bé tô điểm, đơn giản, nhưng thanh bình. Trong màn đêm đó, bỗng, một vệt sáng xuyên qua bầu trời, rồi dừng lại ngay trên không trung. Một bóng dáng nhảy ra từ đó, có thể thấy đó là một cậu thanh niên, tay cầm vật gì đó hình tròn, bộ dáng rất gấp gáp. Rồi bóng hình đó bay thẳng tới một tòa nhà trắng, trên bảng hiệu có dòng chữ ghi...

Bệnh viện Rintis

Trong bệnh viện, nơi có phòng bệnh của một người ông đã cao tuổi vẫn vậy, vẫn tiếng máy móc vang lên đều đều, vẫn là thân ảnh nằm im lìm trên chiếc giường bệnh với mặt nạ oxi trên mặt, và hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại

Căn phòng đương yên tĩnh bỗng có tiếng mở cửa cái 'xoạch', không quá lớn, nhưng đủ để khiến cái tĩnh lặng chết người này biến mất. Người gây ra chuyện này không quan tâm, vội vã từ cửa sổ chạy tới gần giường bệnh. Người đó mím môi, rồi đặt vật hình tròn mình mang theo lên giường bệnh. Vật đó từ từ cựa quậy, màn hình điện tử sáng lên, hiện lên hai vùng sáng giống như đôi mắt. Hai cánh tay kim loại bật ra hai bên, xoay xoay vài cái. Vật đó nhìn vào người đàn ông trên giường bệnh, rồi quay sang nhìn người đã mang nó đến đây, một giọng nói robot vang lên, hỏi:

- Đây là người cậu đã bảo à?

Người được hỏi gật đầu. Vật kia liền quét một vòng từ đầu đến chân người đàn ông, xong, nó bảo:

- Bệnh nghiêm trọng đó! Ông ấy có khả năng sẽ không thể tỉnh lại nếu giữ nguyên tình trạng này chỉ một thời gian nữa! May là, giờ vẫn kịp, tớ hoàn toàn có thể chữa cho ông ấy!

Người kia nghe vậy, mặt liền biểu cảm như vừa tìm thấy hi vọng. Người đó bảo:

- Vậy nhờ cậu! Làm ơn, hãy cứu ông ấy!

- Cứ tin vào tớ! Vậy, tớ bắt đầu đây!

Vật kia liền tỏa ra ánh sáng xanh lục nhẹ, bao trùm lấy cả giường bệnh. Bản thân nó cũng thu tay lại, hai đốm sáng tượng trưng cho mắt trở thành một khe hẹp. Người kia đứng cạnh giường, chỉ mím môi im lặng. Cuối cùng, như đã quá sức, bóng hình liền đổ gục xuống ngay chân giường bệnh, mũ cũng bị rơi sang một bên. Người đó đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn lên giường, thì thầm:

- Làm ơn, tỉnh lại đi, Atok...

Sau đó, hòn cầu màu nâu khép lại, chủ nhân của nó cũng trượt xuống, bịch một tiếng ngã ra sàn nhà, im lìm, không cử động

♡♡♡♡♡♡♡♡

Sáng hôm sau

Petir và Ochobot từng bước đi trên hành lang bệnh viện, trong trường hợp của Ochobot, là bay. Hôm nay, họ đến thăm người ông Aba kính yêu của mình. Bình thường chỉ có mình Petir, nhưng hôm nay, Ochobot cũng muốn đi cùng. Một vài y tá nhận ra Petir, liền chào một tiếng, anh cũng gật đầu chào lại. Đang đi, Ochobot liền bảo:

- Tớ mới nhận tin từ TAPOPS, nghe bảo họ vừa tóm gọn một băng hải tặc vũ trụ đấy! Cũng không phải băng hải tặc lớn gì, nhưng chúng lại có rất nhiều thông tin mà chúng ta không hề biết! Tớ nghĩ lần này họ tóm được mẻ lớn rồi!

- Ừm!

Petir vốn có phản ứng khi nghe "tin từ TAPOPS", nhưng khi nghe thấy chuyện Ochobot nói chẳng liên quan gì đến 'cậu ấy', thì chỉ "ừm" một tiếng rồi chẳng làm ra biểu cảm gì khác. Ochobot chỉ thở dài, quả cầu năng lượng đã trở thành cầu nối giữa TAPOPS và các Boboiboy. Lí do là, sáu Boboiboy hiện giờ không thể đối mặt với họ, hay chính xác hơn, không thể đối mặt với 'cậu ấy'

Cửa phòng bệnh mở ra, và, khi nhìn lên giường bệnh, cả Petir lẫn Ochobot đã rất sốc với những gì trước mắt mình. Trên giường vốn chỉ có người ông Aba của họ, nay, lại có thêm một Power Sphere đang bao trùm ông trong một ánh sáng màu lục nhạt. Petir lập tức chạy tới giường bệnh, tay định chạm vào Power Sphere kia thì bị Ochobot ngăn lại

- Khoan đã Petir!

Anh khó hiểu nhìn cậu bạn robot. Ochobot quét một vòng quanh ông Aba lẫn Power Sphere kia, rồi bảo:

- Đó là Docbot, Power Sphere có năng lực chữa bệnh. Hiện giờ, cậu ấy đang chữa cho Atok đó!

- Sao cơ!

Petir ngạc nhiên thốt lên. Cùng lúc đó, ánh sáng màu lục nhạt tắt dần, Docbot cũng quay trở lại trạng thái bình thường. Rồi, như đã dùng hết năng lượng, màn hình điện tử của cậu ta tắt ngúm. Trên giường bệnh, đôi mắt già nua của người nằm trên đó khẽ nheo lại. Điều này không qua khỏi đôi mắt tinh tường của Petir, anh lập tức tới bên ông, gọi:

- Atok! Atok! Atok, ông tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn cháu đi!

Không phụ sự mong mỏi của anh, Tok Aba chầm chậm mở đôi mắt đã già nhưng vẫn còn rất minh mẫn của mình. Nhìn thấy hai đứa cháu thân thiết của bản thân, ông mở miệng gọi:

- Petir... Ochobot...

Petir nghe ông gọi tên mình, không kiềm được nhào đến ôm lấy ông. Ochobot cũng không thể kiềm lòng, giang cánh tay robot ôm lấy Tok Aba cùng Petir. Tok Aba thấy hai đứa như vậy, cánh tay gầy gò đưa lên khẽ xoa đầu cả hai, môi nở nụ cười nhẹ. Petir cất tiếng, giọng nói như bị bóp nghẹn lại:

- Chúng cháu đã chờ ông tỉnh lại, từ lâu, rất lâu rồi...

Ochobot cũng gật đầu. Vì mới tỉnh lại, cổ họng còn hơi rát, nên Tok Aba không thể nói nhiều, chỉ có thể dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa trẻ của mình, biểu hiện cho chúng là mình ổn. Sau một hồi xúc động, cả hai cũng bỏ ông ra. Petir nắm chặt tay ông, nhìn vào mắt ông, đôi con ngươi màu nâu sau bao ngày tuyệt vọng nay đã tìm lại hi vọng, thêt hiện sự vui mừng khó tả. Tok Aba nở nụ cười nhìn anh, rồi mắt ông dần dần nhắm lại, tay cũng buông thõng xuống, khiến người kia lại lần nữa kinh hoảng

- Atok! Atok! Tok Aba! Tỉnh lại đi Tok Aba!

Petir với khuôn mặt hoảng sợ vội lay người ông. Ochobot quét qua cơ thể Tok Aba một hồi, liền bảo:

- Đừng lo Petir! Atok chỉ đang ngủ thôi!

Nghe cậu bạn robot nói vậy Petir liền dừng lại. Ochobot giải thích:

- Nhờ Docbot, Atok đã bình phục rồi, nhưng ông ấy vẫn cần một thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục hoàn toàn. Tok Aba sẽ tỉnh lại thôi, đừng lo!

Điều này khiến cậu thang niên áo vàng thở ra một tiếng đầy nhẹ nhõm. Ochobot nói tiếp:

- Nhưng vẫn cần thông báo Atok đã tỉnh lại! Chúng ta nên gọi bác sĩ kiểm tra lại đi!

- Ừ!

Petir đáp lại một tiếng. Tầm mắt anh lướt qua Docbot, như nhớ ra gì đó, không khỏi thắc mắc:

- Mà, ai đã mang Docbot đến đây vậy?

Câu nói đó khiến Ochobot cũng dừng lại, trong lòng không khỏi dấy lên thắc mắc như Petir. Không thể có chuyện Power Sphere này tự động đến đây và giúp đỡ họ, chắc chắn ai đó đã đem nó tới, nhưng là ai?

Petir nhìn quanh một hồi, liền để ý thấy, bên kia giường bệnh của Tok Aba, trên mặt đất có cái gì đó màu trắng. Khó hiểu, anh liền bước qua đó. Sàn bệnh viện đúng là màu trắng, nhưng không phải trắng bạc như vậy, hơn nữa, thứ đó khá là giống với... lông hay tóc gì đó

Và khi nhìn thấy thứ kia là gì, tâm trạng vui vẻ như lên chín tầng mây của anh đột ngột biến đổi như rớt xuống chín tầng địa ngục

Nằm đó, là một Angin-toàn-thân-be-bét-máu-với-quần-áo-rách-rưới-như-cái-lá-rách-không-còn-chỗ-vá. Đúng như Petir đoán, thứ màu trắng anh nhìn thấy chính là tóc. Chiếc mũ xanh của cậu bé gió đã bị tuột ra, để lộ mái tóc gần như đã bạc trắng cả đầu với một lọn đen. Petir lập tức lao tới đỡ cậu lên tay mình, mồm gọi:

- Angin! Angin!

- Tớ sẽ đi gọi bác sĩ!

Power Sphere màu vàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh. Bên trong, Petir vẫn liên tục gọi tên Angin, người được gọi khẽ mở đôi mắt ra, thấy bóng hình màu vàng của người kia liền gọi:

- Petir...

- Angin, cậu bị sao vậy? Sao cậu lại nằm trên sàn với tình trạng... như này?

Petir nhìn lướt qua người cậu, trông thê thảm, rách rưới nếu không muốn nói là... nát bét cả ra. Angin không trả lời, thay vào đó cậu chỉ hỏi:

- Petir... Atok... tỉnh lại chưa?

Petir nghe vậy chớp mắt liền hiểu ra, người đã mang Docbot đến đây, chính là...

- Rồi, Atok tỉnh lại rồi! Bây giờ ông đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sẽ sớm hồi phục thôi! Vậy nên cậu cũng phải cố gắng, Atok tỉnh lại phải thấy tất cả tụi mình thì mới vui được! Nhé, Angin?

Câu cuối anh nói như hỏi, Angin mỉm cười, miệng nói bằng giọng nhỏ nhẹ:

- Tốt quá... vậy là... mọi người có thể vui vẻ lại rồi...

Đôi mắt cậu dần nhắm lại, Petir hoảng loạn vội lay người cậu

- Angin! Đừng ngủ, Angin! Tỉnh lại đi, xin cậu!

Angin vẫn giữ nguyên nụ cười, nói với anh:

- Xin lỗi... tớ... mệt quá... Để tớ ngủ... nhé...

Và rồi đôi mắt cậu nhắm lại, cả người buông thõng ra như rối đứt dây. Petir mở to mắt, liên tục gọi:

- Angin? Ạngin cậu bị sao vậy? Tỉnh lại đi! Angin! ANGIN!

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh bật mở, hàng loạt y tá bác sĩ bước vào, họ đưa Angin lên cán, rồi đẩy cậu ấy thẳng vào phòng cấp cứu. Petir ngồi ngoài với vẻ đầy lo lắng. Một vài vị bác sĩ ở trong phòng kiểm tra tình trạng của Tok Aba, Ochobot là người nghe, xong, cậu bạn robot cầm Docbot đã trong trạng thái ngủ đông ra chỗ cậu bạn áo vàng, bảo:

- Bác sĩ bảo Atok không sao rồi! Nghỉ ngơi thêm một ngày là ông ấy sẽ hoàn toàn bình phục thôi! Họ đã rất ngạc nhiên rằng Atok có thể tỉnh lại đó, đương nhiên khả năng của Docbot thì hơn hẳn máy móc hiện tại của Trái Đất rồi!

Ochobot đặt Docbot lên ghế bên cạnh Petir. Anh khi nghe thấy ông mình đã ổn thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại trở nên căng thằng khi nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Ochobot cũng nhìn theo, cậu không biết Angin đã gặp chuyện gì, nhưng nhìn cũng thấy tình trạng cậu ấy thật sự không ổn tí nào

Làm gì có ai toàn thân nát bét nằm trên vũng máu mà ổn được chứ!

Cửa phòng cấp cứu mở ra. Angin nằm trên giường bệnh với ống thở oxi trên mặt được đẩy thẳng đến phòng phẫu thuật. Petir với danh nghĩa người nhà được các bác sĩ cung cấp thông tin. Ngoài các vết trầy xước khắp người, cậu còn có một vết thương ở bụng. Vết thương không sâu, cũng không phải quá nguy hiểm, nhưng vì để lâu một thời gian khiến cậu mất máu rất nhiều, hiện phải phẫu thuật. Lúc này, một vị y tá đi ra, hô lên:

- Nguy rồi bác sĩ!

Điều này khiến Petir lập tức chuyển sự chú ý sang chỗ cô y tá. Vị bác sĩ chuẩn bị vào phòng mổ nghe vậy, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Y tá nói với giọng gấp gáp, bảo:

- Bệnh nhân...

--------------------------

Được rồi, chap này nói thật là có hơi loạn chút. Mình hơi tập trung vào Petir và Angin nên phần thoại của Ochobot và Tok Aba khá là loạn, mong mọi người thông cảm!

Nói thực thì mình đang viết một truyện mới, thể loại Boboiboy × BNHA, nhưng viết cho mình mình xem thôi à, mình chưa muốn đào thêm hố


Gửi mọi người Văn án, cho mình xin ý kiến nha!

P/s: Thực ra mình chưa xem BNHA, mình chỉ đọc fanfic cross BNHA thôi, với cái Văn án nhìn deep thế nhưng chưa chắc truyện nó cũng vậy đâu!

P/s 2: Có lẽ chap sau mình sẽ đăng tên truyện lên

🥳🎂🎁🎉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com