Boboiboy Khr Mot Ngay Nao Do Ta Se Tieu Diet Ba Ba
"Chào buổi sáng Koko Ci~"Thiếu nữ yểu xìu chào hỏi vị chỉ huy đáng kính, Rokudo Mokuro từ một mafia đã trở thành thành viên của tổ chức truy tìm và bảo vệ quả cầu năng lượng, viết tắc là TAPOPS.Cả em cũng thấy buồn cười ghê...."Uy! Ba Ba quyết đấu đi!"Hôm đó, Rokudo thiếu nữ vẫn còn ở Italy xinh đẹp cổ kính, như mọi ngày. Mở đầu là một trận quyết đầu với Ba Ba và kết thúc cũng là một trận quyết đấu với Ba Ba. Mukuro nở một nụ cười thương hiệu trái dứa, xoa thanh tam xoá kích trên tay, châm chọc nói."Kufufufu~thiểu năng, chết dẫm tiểu Momo, ngươi ngại sống quá lâu sau~?""Im đi tên biến thái! Mummy thật tội nghiệp khi phải lấy một trái dứa thành tinh như ngươi. Hôm nay ta phải trừ gian diệt ác! Giải cứu Mummy khỏi kẻ độc tài!" Thiếu nữ hét lớn, xông thẳng về phía Mukuro. Chỉ thấy hắn xoay người, tam xoa kích cắm vào bím tóc em, ghim thẳng xuống sàn nhà, vị Vụ thủ dẫm lên người em, mặc cho thiếu nữ vùng vẫy.K.O trong một đòn.
..."Hể? Tiểu Momo lại chọc giận sư phụ dứa biến thái rồi sao?" Fran mặt vô biểu cảm, vuốt căm tỏ vẻ nghiễn ngẫm, bên dưới là Mokuro đã chết lặng. Hắn lấy tay chọc mặt em, hận sắt không thành thép thở dài: "đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu trái dứa không thắng được đại trái dứa đâu, tiểu Momo bỏ cuộc đi, me có thể cho ngươi trở thành một fan cứng của me.""Không đời nào! Bớt nhảm đi Ếch! Ta sẽ giải cứu Mummy! Không đời nào ta bỏ cuộc! Người đang tìm chết đó Ếch!" Mokuro vùng dậy, nắm chặt cổ áo Fran lắc mạnh. Thiếu niên vẫn luôn một biểu tình, mở miệng nói: "help me, tiểu trái dứa muốn diệt khẩu xinh đẹp, toàn năng mĩ thiếu niên Fran đại boss.""Ara ara~ Momo-chan, như vậy không thục nữ đâu nha~" từ phía sau Byakuran Gesso cười ngâm ngâm tiến tới: "vẫn không đáng yêu như ngày nào."Mokuro ấn đầu Fran xuống sàn nhà, khuôn mặt vặc vẹo quay đầu nhìn người đàn ông tóc trắng: "chào buổi sáng~ tiểu bạch hoa thúc thúc, tiểu đường trị xong rồi à.""A, chú của nhóc có bao giờ bị bệnh đâu~" hắn buồn rầu lắc đầu, không biết nghĩ về điều gì, Byakuran ngược lại cười đắc ý: "nhưng là nói tới nhóc, coi chừng lại sâu răng, đến lúc đó chú sẽ đưa momo-chan đi đến Shamal nhổ răng~"Mặt Mokuro trắng bệch, em cười lạnh: "ha hả."Byakuran chầm chậm bước đến gần Mokuro, hắn xoa đầu em bằng bàn tay to rộng của mình, tỏ vẻ bí hiểm: "Momo-chan rất muốn đánh bại ba ba nhỉ? Chú có một cách muốn nghe không?" Hắn cười, bỡn cợt ngắm nghía vẻ mặt cảnh giác của Mokuro.Em nào có ngu!Vẻ mặt trời đánh đó đã là bóng ma cả thời thơ ấu của em. Mokuro biết cả, gã ta đời nào có chuyện gì tốt lành, hơn 99,9% Byakuran đang cố hố em, 0,01% còn lại là gã muốn hố cả nhà em. Ha! Tưởng bở! Sao Byakuran có thể lừa được nhân tài, thiên tài, quỷ tài, thần thánh tài là em được!"Nghe!" Mokuro hớn hở ra mặt, đôi mắt bùm chíu, bùm chíu tràn ngập chờ mong nhìn hắn. Byakuran cười.
...
Rồi còn sau đó, không có sau đó...Khi tỉnh dậy thì Mokuro đã nằm trong rừng nhiệt đới. Thứ duy nhất ở kế bên em là một lá thư.「Thân gửi Momo-chan yêu dấu,
Vượt qua ba ba mới có thể trở về nha ~」Mẹ nó đồ cuồng Marshmallow! Đi tìm chết đi!Tiếp đến là chuỗi ngày Mokuro sống cùng với thiên nhiên. Không thức ăn chín, không có nước sạch đối với một đứa chỉ biết ăn với ngủ như em chẳng khác nào ác mộng. Nếu không phải đội trưởng Koko Ci tìm thấy em, có lẽ Mokuro sống thành tazan rồi.Cuộc đời quá chông gai! Gạt lệ.jpg
..."Này! Đội phó Mokuro! Có nghe không?""...""Đội phó Mokuro!!!""...""Rokudo Mokuro!!!!""Vâng, vâng~ Koko Ci!" Mokuro hoàn hồn, cười tủm tỉm nhìn ngài chỉ huy đáng kính.Rokudo Mokuro đã đến đây khoảng 6 năm kể từ khi bị đá khỏi nhà. Và giờ đây, nhờ sự cần cù, chăm chỉ, siêng năng, sáng tạo, thiên tài mà em leo lên được chức đội phó của TAPOPS, khoảng cách thống trị thế giới gần thêm chút nữa.Không đùa đâu, chỉ cần có thể thống trị thế giới thì đồng nghĩa em vượt qua được Ba Ba rồi."Đã bảo bao nhiêu lần gọi ta là chỉ huy!""Rồi, thưa Koko Ci~""...""Chúc nữa sẽ có thành viên mới đến đây, nhóc đi đón họ đi." Mệt mỏi."Hử? Thành viên mới? Ai thế?"Mokuro tràn đầy lòng hiếu kì hỏi."Là Boboiboy, vị anh hùng trái đất lần trước ta kể cho nhóc.""Hể~ vụ này vui à nha~"Rokudo Mokuro cong cong mi mắt dường như có một ý tưởng động trời nào đó mà vị đội trưởng đáng kính phải đau cả đầu. Nhỏ nói:"Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt Koko Ci!""Gọi chỉ huy!!""Rồi~rồi~"
.
.
.
"Hù!""Áaa!""Chào mừng đến với TAPOPS, rạp xiết trương ương lớn nhất vũ trụ" cô nhóc nhỏ treo lơ lửng trên cánh cửa, gương mặt nhỏ nhắn đeo cặp kính hình hai quả dứa to, khắp sảnh chính của tàu là băng rôn, bóng bay. Nhấn mạnh là mọi thứ đều là dứa. Mokuro toét miệng cười:"Này cậu bạn, cậu nghĩ sao về việc thống trị thế giới?"Chào mừng cậu bé anh hùng trái đất, mừng cậu lần đầu tiên tiến vào vương quốc thiểu năng.
..."Hể? Tiểu Momo lại chọc giận sư phụ dứa biến thái rồi sao?" Fran mặt vô biểu cảm, vuốt căm tỏ vẻ nghiễn ngẫm, bên dưới là Mokuro đã chết lặng. Hắn lấy tay chọc mặt em, hận sắt không thành thép thở dài: "đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu trái dứa không thắng được đại trái dứa đâu, tiểu Momo bỏ cuộc đi, me có thể cho ngươi trở thành một fan cứng của me.""Không đời nào! Bớt nhảm đi Ếch! Ta sẽ giải cứu Mummy! Không đời nào ta bỏ cuộc! Người đang tìm chết đó Ếch!" Mokuro vùng dậy, nắm chặt cổ áo Fran lắc mạnh. Thiếu niên vẫn luôn một biểu tình, mở miệng nói: "help me, tiểu trái dứa muốn diệt khẩu xinh đẹp, toàn năng mĩ thiếu niên Fran đại boss.""Ara ara~ Momo-chan, như vậy không thục nữ đâu nha~" từ phía sau Byakuran Gesso cười ngâm ngâm tiến tới: "vẫn không đáng yêu như ngày nào."Mokuro ấn đầu Fran xuống sàn nhà, khuôn mặt vặc vẹo quay đầu nhìn người đàn ông tóc trắng: "chào buổi sáng~ tiểu bạch hoa thúc thúc, tiểu đường trị xong rồi à.""A, chú của nhóc có bao giờ bị bệnh đâu~" hắn buồn rầu lắc đầu, không biết nghĩ về điều gì, Byakuran ngược lại cười đắc ý: "nhưng là nói tới nhóc, coi chừng lại sâu răng, đến lúc đó chú sẽ đưa momo-chan đi đến Shamal nhổ răng~"Mặt Mokuro trắng bệch, em cười lạnh: "ha hả."Byakuran chầm chậm bước đến gần Mokuro, hắn xoa đầu em bằng bàn tay to rộng của mình, tỏ vẻ bí hiểm: "Momo-chan rất muốn đánh bại ba ba nhỉ? Chú có một cách muốn nghe không?" Hắn cười, bỡn cợt ngắm nghía vẻ mặt cảnh giác của Mokuro.Em nào có ngu!Vẻ mặt trời đánh đó đã là bóng ma cả thời thơ ấu của em. Mokuro biết cả, gã ta đời nào có chuyện gì tốt lành, hơn 99,9% Byakuran đang cố hố em, 0,01% còn lại là gã muốn hố cả nhà em. Ha! Tưởng bở! Sao Byakuran có thể lừa được nhân tài, thiên tài, quỷ tài, thần thánh tài là em được!"Nghe!" Mokuro hớn hở ra mặt, đôi mắt bùm chíu, bùm chíu tràn ngập chờ mong nhìn hắn. Byakuran cười.
...
Rồi còn sau đó, không có sau đó...Khi tỉnh dậy thì Mokuro đã nằm trong rừng nhiệt đới. Thứ duy nhất ở kế bên em là một lá thư.「Thân gửi Momo-chan yêu dấu,
Vượt qua ba ba mới có thể trở về nha ~」Mẹ nó đồ cuồng Marshmallow! Đi tìm chết đi!Tiếp đến là chuỗi ngày Mokuro sống cùng với thiên nhiên. Không thức ăn chín, không có nước sạch đối với một đứa chỉ biết ăn với ngủ như em chẳng khác nào ác mộng. Nếu không phải đội trưởng Koko Ci tìm thấy em, có lẽ Mokuro sống thành tazan rồi.Cuộc đời quá chông gai! Gạt lệ.jpg
..."Này! Đội phó Mokuro! Có nghe không?""...""Đội phó Mokuro!!!""...""Rokudo Mokuro!!!!""Vâng, vâng~ Koko Ci!" Mokuro hoàn hồn, cười tủm tỉm nhìn ngài chỉ huy đáng kính.Rokudo Mokuro đã đến đây khoảng 6 năm kể từ khi bị đá khỏi nhà. Và giờ đây, nhờ sự cần cù, chăm chỉ, siêng năng, sáng tạo, thiên tài mà em leo lên được chức đội phó của TAPOPS, khoảng cách thống trị thế giới gần thêm chút nữa.Không đùa đâu, chỉ cần có thể thống trị thế giới thì đồng nghĩa em vượt qua được Ba Ba rồi."Đã bảo bao nhiêu lần gọi ta là chỉ huy!""Rồi, thưa Koko Ci~""...""Chúc nữa sẽ có thành viên mới đến đây, nhóc đi đón họ đi." Mệt mỏi."Hử? Thành viên mới? Ai thế?"Mokuro tràn đầy lòng hiếu kì hỏi."Là Boboiboy, vị anh hùng trái đất lần trước ta kể cho nhóc.""Hể~ vụ này vui à nha~"Rokudo Mokuro cong cong mi mắt dường như có một ý tưởng động trời nào đó mà vị đội trưởng đáng kính phải đau cả đầu. Nhỏ nói:"Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt Koko Ci!""Gọi chỉ huy!!""Rồi~rồi~"
.
.
.
"Hù!""Áaa!""Chào mừng đến với TAPOPS, rạp xiết trương ương lớn nhất vũ trụ" cô nhóc nhỏ treo lơ lửng trên cánh cửa, gương mặt nhỏ nhắn đeo cặp kính hình hai quả dứa to, khắp sảnh chính của tàu là băng rôn, bóng bay. Nhấn mạnh là mọi thứ đều là dứa. Mokuro toét miệng cười:"Này cậu bạn, cậu nghĩ sao về việc thống trị thế giới?"Chào mừng cậu bé anh hùng trái đất, mừng cậu lần đầu tiên tiến vào vương quốc thiểu năng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com