Boboiboy Ke Hoach Chuon Em Nhung Ket Cuc Chang Em
Solar ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi tay nhẹ nhàng nâng bức ảnh cưới lên trước mặt. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn ngủ hắt lên khuôn mặt anh, chiếu rọi tấm ảnh bạc màu. Trong bức hình, anh và Thorn đứng cạnh nhau. Nụ cười của Solar tràn đầy hạnh phúc, nhưng phía bên cạnh, Thorn chỉ mỉm cười gượng gạo, khuôn mặt cậu chứa đầy sự mệt mỏi và chán chường."Tại sao cậu ấy không vui?" Solar tự hỏi, mắt dán chặt vào vẻ mặt chán nản của Thorn Trong lòng anh dấy lên một cảm giác đau đớn, như một vết thương cũ lại bị khoét sâu. "Phải chăng ta đã sai ngay từ đầu?"Anh cúi đầu, cảm nhận sự lạnh lẽo của không gian bao quanh mình, như chính nỗi cô đơn trong lòng đã từng ngày bào mòn trái tim anh. Hình ảnh ngày cưới hiện ra rõ ràng trong tâm trí, kéo anh về với những ký ức mà anh đã cố gắng quên đi.
Hồi ức.Ngày ấy, Solar đứng bên ngoài phòng cưới, đôi tay run rẩy khi nghe tiếng gia đình Thorn nói về hôn lễ. Họ vui vẻ, cười nói, hy vọng rằng cuộc hôn nhân này sẽ giúp Thorn quên đi quá khứ đau khổ với người cũ - kẻ đã làm tan nát trái tim cậu.Solar biết rõ, trái tim Thorn không dành cho anh. Mọi người đều nghĩ rằng, chỉ cần thời gian trôi qua, Thorn sẽ quên người cũ và tìm thấy hạnh phúc bên anh. Nhưng Solar hiểu, tình yêu không thể ép buộc.Dù vậy, anh vẫn không thể ngăn bản thân cảm thấy một tia hy vọng mong manh rằng Thorn có thể, một ngày nào đó, quay lại và nhìn về phía mình. Tình yêu của anh dành cho cậu quá lớn, đến mức nó nuốt chửng lý trí của anh.
Trở lại hiện tại.Solar nhìn bức ảnh, nước mắt dần trào ra khóe mắt. "Ta đã sai. Dù ta có yêu cậu đến đâu, cũng không thể khiến cậu hạnh phúc."Anh nhớ lại những lời thúc ép từ hai bên gia đình. Cha mẹ Thorn tin rằng Solar là người có thể chữa lành vết thương lòng của con trai họ. Họ thấy Solar tận tụy, luôn ở cạnh cậu trong những ngày tháng tăm tối nhất, và họ nghĩ rằng, chỉ cần Solar ở bên, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.Còn gia đình Solar, họ cũng đồng tình. Họ thấy anh yêu Thorn và nghĩ rằng anh xứng đáng với một cơ hội. Nhưng không ai hiểu được rằng, trong lòng Thorn anh chỉ là một lựa chọn thay thế."Cậu ấy chưa bao giờ yêu ta, và ta biết điều đó." Solar tự cười chua chát. "Nhưng ta vẫn mù quáng đồng ý, chỉ vì muốn được ở bên cậu, dù chỉ là một chút."
Hồi ức (Tiếp tục).Ngày cưới, Solar đứng bên cạnh Thorn cảm nhận được từng ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng lòng anh chỉ tập trung vào cậu. "Cậu ấy sẽ ghét mình sao?" Anh tự hỏi, trái tim lo sợ rằng hôn lễ này sẽ đẩy Thorn ra xa hơn thay vì gần lại.Thorn không nói nhiều, chỉ mỉm cười yếu ớt, một nụ cười mà Solar biết rõ không hề chân thành. Ánh mắt cậu lạc lõng, như thể đang mong chờ một điều gì đó không bao giờ đến. "Cậu ấy không ở đây... tâm trí của cậu ấy vẫn đang ở nơi nào đó xa xôi."Sau buổi lễ, khi họ quay về nhà, Solar đã cố gắng làm tất cả để Thorn cảm thấy thoải mái. Nhưng không có gì thay đổi. Thorn vẫn giữ khoảng cách, vẫn im lặng, và Solar dần nhận ra rằng, dù anh có làm gì đi nữa, khoảng cách giữa hai người vẫn ngày một lớn hơn.
Trở lại hiện tại.Nhìn bức ảnh cưới, Solar cảm thấy lòng mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Những gì anh từng tin tưởng, hy vọng giờ chỉ còn lại là một đống tro tàn."Tình yêu không phải là thứ có thể được gượng ép. Dù ta có cố đến đâu, nếu cậu không yêu ta, ta cũng chẳng thể thay đổi được điều đó." Solar thầm nghĩ. "Có lẽ, đã đến lúc ta phải buông tay..."Nhưng ngay cả khi nói ra điều đó, Solar biết rằng mình không thể làm được. Anh yêu Thorn quá nhiều để có thể rời xa cậu, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc anh phải chịu đựng sự cô đơn và đau đớn.Bức ảnh cưới rơi xuống sàn, tiếng kính vỡ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Solar nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ, như thấy hình ảnh của chính mình - vỡ nát, không thể sửa chữa."Ta đã lầm... và giờ ta phải trả giá cho sự lựa chọn của mình."Solar nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên gò má. "Ta chỉ muốn cậu hạnh phúc, nhưng có lẽ ta đã sai ngay từ đầu."
Kết thúc hồi tưởng.Ký ức dần tan biến, chỉ còn lại thực tại tàn nhẫn. Solar ngồi đó, trong căn phòng lạnh lẽo, bên cạnh những mảnh vỡ của bức ảnh. Anh biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tình yêu này mãi mãi chỉ là một giấc mơ không thành."Có lẽ đã đến lúc ta phải học cách yêu thương bản thân mình trước khi yêu người khác..." Solar thở dài, nhìn lên trần nhà, lòng trĩu nặng những nỗi niềm chưa thể giải tỏa._____________Đúng ra chương này là chương 7 nhưng tôi cảm thấy nó hơi thiếu thiếu gì đó nên viết thêm một chương ở phía trước nên chương này thành chương 8 vì viết trước nên sẽ có một số chỗ giống nhau và nó ko Khớp cho lắm mong mọi người thông cảm.
cảm ơn trước.
Hồi ức.Ngày ấy, Solar đứng bên ngoài phòng cưới, đôi tay run rẩy khi nghe tiếng gia đình Thorn nói về hôn lễ. Họ vui vẻ, cười nói, hy vọng rằng cuộc hôn nhân này sẽ giúp Thorn quên đi quá khứ đau khổ với người cũ - kẻ đã làm tan nát trái tim cậu.Solar biết rõ, trái tim Thorn không dành cho anh. Mọi người đều nghĩ rằng, chỉ cần thời gian trôi qua, Thorn sẽ quên người cũ và tìm thấy hạnh phúc bên anh. Nhưng Solar hiểu, tình yêu không thể ép buộc.Dù vậy, anh vẫn không thể ngăn bản thân cảm thấy một tia hy vọng mong manh rằng Thorn có thể, một ngày nào đó, quay lại và nhìn về phía mình. Tình yêu của anh dành cho cậu quá lớn, đến mức nó nuốt chửng lý trí của anh.
Trở lại hiện tại.Solar nhìn bức ảnh, nước mắt dần trào ra khóe mắt. "Ta đã sai. Dù ta có yêu cậu đến đâu, cũng không thể khiến cậu hạnh phúc."Anh nhớ lại những lời thúc ép từ hai bên gia đình. Cha mẹ Thorn tin rằng Solar là người có thể chữa lành vết thương lòng của con trai họ. Họ thấy Solar tận tụy, luôn ở cạnh cậu trong những ngày tháng tăm tối nhất, và họ nghĩ rằng, chỉ cần Solar ở bên, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.Còn gia đình Solar, họ cũng đồng tình. Họ thấy anh yêu Thorn và nghĩ rằng anh xứng đáng với một cơ hội. Nhưng không ai hiểu được rằng, trong lòng Thorn anh chỉ là một lựa chọn thay thế."Cậu ấy chưa bao giờ yêu ta, và ta biết điều đó." Solar tự cười chua chát. "Nhưng ta vẫn mù quáng đồng ý, chỉ vì muốn được ở bên cậu, dù chỉ là một chút."
Hồi ức (Tiếp tục).Ngày cưới, Solar đứng bên cạnh Thorn cảm nhận được từng ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng lòng anh chỉ tập trung vào cậu. "Cậu ấy sẽ ghét mình sao?" Anh tự hỏi, trái tim lo sợ rằng hôn lễ này sẽ đẩy Thorn ra xa hơn thay vì gần lại.Thorn không nói nhiều, chỉ mỉm cười yếu ớt, một nụ cười mà Solar biết rõ không hề chân thành. Ánh mắt cậu lạc lõng, như thể đang mong chờ một điều gì đó không bao giờ đến. "Cậu ấy không ở đây... tâm trí của cậu ấy vẫn đang ở nơi nào đó xa xôi."Sau buổi lễ, khi họ quay về nhà, Solar đã cố gắng làm tất cả để Thorn cảm thấy thoải mái. Nhưng không có gì thay đổi. Thorn vẫn giữ khoảng cách, vẫn im lặng, và Solar dần nhận ra rằng, dù anh có làm gì đi nữa, khoảng cách giữa hai người vẫn ngày một lớn hơn.
Trở lại hiện tại.Nhìn bức ảnh cưới, Solar cảm thấy lòng mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Những gì anh từng tin tưởng, hy vọng giờ chỉ còn lại là một đống tro tàn."Tình yêu không phải là thứ có thể được gượng ép. Dù ta có cố đến đâu, nếu cậu không yêu ta, ta cũng chẳng thể thay đổi được điều đó." Solar thầm nghĩ. "Có lẽ, đã đến lúc ta phải buông tay..."Nhưng ngay cả khi nói ra điều đó, Solar biết rằng mình không thể làm được. Anh yêu Thorn quá nhiều để có thể rời xa cậu, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc anh phải chịu đựng sự cô đơn và đau đớn.Bức ảnh cưới rơi xuống sàn, tiếng kính vỡ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Solar nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ, như thấy hình ảnh của chính mình - vỡ nát, không thể sửa chữa."Ta đã lầm... và giờ ta phải trả giá cho sự lựa chọn của mình."Solar nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên gò má. "Ta chỉ muốn cậu hạnh phúc, nhưng có lẽ ta đã sai ngay từ đầu."
Kết thúc hồi tưởng.Ký ức dần tan biến, chỉ còn lại thực tại tàn nhẫn. Solar ngồi đó, trong căn phòng lạnh lẽo, bên cạnh những mảnh vỡ của bức ảnh. Anh biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tình yêu này mãi mãi chỉ là một giấc mơ không thành."Có lẽ đã đến lúc ta phải học cách yêu thương bản thân mình trước khi yêu người khác..." Solar thở dài, nhìn lên trần nhà, lòng trĩu nặng những nỗi niềm chưa thể giải tỏa._____________Đúng ra chương này là chương 7 nhưng tôi cảm thấy nó hơi thiếu thiếu gì đó nên viết thêm một chương ở phía trước nên chương này thành chương 8 vì viết trước nên sẽ có một số chỗ giống nhau và nó ko Khớp cho lắm mong mọi người thông cảm.
cảm ơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com