(Boboiboy )Kế Hoạch Chuồn Êm Nhưng Kết Cục Chẳng Êm
Chương 13: Nơi Không Thể Chạm Tới
Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây, chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ để phơi bày mọi thứ trong căn phòng-sự im lặng nặng nề, những đồ vật nằm yên đó như thể cả thế giới cũng đã ngừng lại. Boboiboy ngồi trầm mặc, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống chiếc bàn trước mặt, nơi hai vật nhỏ bé đang nằm yên: một bức ảnh và hôn thư.Trong bức ảnh, cậu vẫn cười rạng rỡ như ngày nào, ánh mắt trong veo như nước, luôn mang theo một sự ấm áp mà Boboiboy từng cảm thấy tràn đầy hy vọng. Ngày đó, Boboiboy đã nghĩ mọi chuyện sẽ mãi mãi như vậy-một tương lai sáng rực, một tương lai với cậu. Nhưng hiện tại, điều duy nhất còn lại chỉ là những mảnh vỡ vụn nát của ký ức.Boboiboy cắn chặt môi, cố ngăn cảm xúc dâng trào trong lồng ngực. Anh đã tự nhủ hàng ngàn lần rằng phải quên cậu đi. Đã có những lúc Boboiboy cảm thấy mình có thể làm được, rằng cậu chỉ là một phần quá khứ, rằng anh sẽ vượt qua. Nhưng mỗi khi nhìn vào hôn thư, hay mỗi lần ánh mắt chạm vào bức ảnh ấy, Boboiboy lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.Anh run rẩy đưa tay về phía bức ảnh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của cậu trong ảnh. Cảm giác đó như một vết dao cứa vào tim, một vết thương tưởng chừng đã lành nhưng lại rỉ máu khi chạm vào. Boboiboy đã từng nghĩ rằng, chỉ cần ném chúng đi, chỉ cần quẳng hết mọi thứ có liên quan đến cậu vào thùng rác, anh sẽ có thể bước tiếp. Nhưng giờ đây, ngồi trước những vật nhỏ bé này, Boboiboy mới nhận ra sự thật phũ phàng: anh không thể buông bỏ.Với một động tác mạnh mẽ đầy quyết tâm, Boboiboy cầm lấy hôn thư và bức ảnh, bước nhanh về phía thùng rác. Tiếng động nhỏ vang lên khi cả hai thứ đó rơi vào đáy thùng. Anh xoay người, bước trở lại bàn, định tiếp tục làm việc. Nhưng trái tim anh, đôi tay anh, không thể dừng lại.Boboiboy ngồi xuống, đôi tay run rẩy không theo ý chí của mình. Cả cơ thể anh như bị kéo căng bởi những cảm xúc anh đã kìm nén quá lâu. Hơi thở nặng nề, và dường như không thể chịu nổi nữa, anh quay đầu lại, nhìn vào thùng rác. Ánh mắt anh dừng lại ở đó, không rời."Tại sao... tại sao mình không thể...?" Boboiboy thì thầm với chính mình, nhưng trong sâu thẳm, anh đã biết câu trả lời.Anh đứng dậy một lần nữa, đôi chân như không còn sức lực nhưng vẫn bước về phía thùng rác. Tay anh run lên khi cầm lại bức ảnh và hôn thư. Những thứ mà anh từng nghĩ rằng đã có thể buông tay, giờ đây lại như sợi dây xích vô hình trói chặt anh vào quá khứ.Anh không thể quên cậu, không thể quên.Boboiboy ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn hai vật nhỏ bé trong tay. Tim anh đập loạn nhịp, không phải vì hạnh phúc mà là vì nỗi đau thắt lại. Anh muốn quên, thật sự muốn quên đi mọi thứ liên quan đến cậu, nhưng càng cố gắng, những kỷ niệm càng trở nên rõ ràng hơn, như thể chúng khắc sâu vào từng ngóc ngách trong tâm trí anh.Với một sự đau đớn không thể diễn tả, Boboiboy tìm lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ. Chiếc hộp này đã lâu không được dùng tới, phủ đầy bụi. Anh nhẹ nhàng đặt hôn thư và bức ảnh vào trong, đôi tay vẫn run rẩy không dứt. Anh đóng nắp hộp lại, cảm giác như mình vừa đóng kín một phần trái tim.Nhưng dù có giấu nó đi, dù có cất chiếc hộp vào nơi sâu nhất mà anh không thể chạm tới, Boboiboy biết rằng điều đó không thay đổi được sự thật. Anh vẫn sẽ nhớ cậu, vẫn sẽ nghĩ về những khoảnh khắc đã qua, về người mà anh đã yêu sâu sắc.Boboiboy đứng dậy, cất chiếc hộp vào một góc sâu trong tủ sách, nơi mà anh biết mình sẽ không dễ dàng nhìn thấy nó nữa. Một nơi mà, ít nhất, anh có thể tạm thời quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng chỉ cần như thế thôi cũng đủ để trái tim anh nhói đau.Khi đôi tay đã làm xong việc, Boboiboy đứng lặng một lúc lâu. Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không vô định, tâm trí rối bời bởi những cảm xúc mà anh không thể diễn tả thành lời.Cuối cùng, trong không gian tĩnh lặng ấy, anh khẽ thì thầm một cái tên, như một lời cầu nguyện gửi tới hư không:"...Quake ..."Âm thanh yếu ớt ấy vang lên rồi tan biến trong không khí, như một hơi thở cuối cùng của những kỷ niệm đẹp đã qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com