Bo Chau Bong Lai Khach
Bồ Châu nhìn theo đoàn nhân mã hò hét rời đi, lòng chợt dấy lên cảm giác bất an.Rõ ràng Lý Thừa Dục luôn có thái độ bất mãn với Lý Huyền Độ, ấy vậy mà vẫn kiên trì hoàn thành ước hẹn đi săn có cũng được mà không có cũng chẳng sao từ ngày xưa, đúng là chuyện hết sức kỳ quặc.Mặc dù có hai hộ vệ là Trương Đình và Thẩm Kiều đi cùng Lý Huyền Độ nhưng nàng vẫn không thể yên tâm.Nàng yêu cầu Diệp Tiêu đi chung với hắn.Diệp Tiêu nói: "Để ti chức đưa vương phi về trước, sau đó sẽ đuổi theo Tần vương."Giọng điệu hắn hết sức kiên quyết, Bồ Châu không cố chấp tranh cãi nữa, lập tức cưỡi tiểu hồng mã phi nhanh về hành cung, lệnh cho Diệp Tiêu quay đầu đuổi theo.Diệp Tiêu đang muốn rời đi, bỗng nhiên phía sau có người nhỏ giọng gọi "vương phi". Bồ Châu quay lại nhìn, nhận ra đúng là Phí Vạn.Hắn ló đầu ra khỏi bụi cây ven đường, cách ăn mặc y hệt một tên tiểu tốt.Hắn một mực đi theo Thôi Huyễn kiếm ăn, giờ thấy hắn ở đây Bồ Châu cũng không lấy làm ngạc nhiên, nàng lập tức đi tới, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.Phí Vạn dẫn nàng đến sau bụi cây, thấp giọng nói: "Thôi tướng quân lệnh tiểu nhân đến báo, hôm nay thái tử muốn du săn là giả, ý định hãm hại Tần vương mới là thật. Hắn đã bài bố sẵn một đám mãnh thú trên đường, do thuần thú giả (người thuần hóa thú nuôi) điều khiển, sau khi dẫn dụ Tần vương đến sẽ thả đàn thú tấn công, lại sắp xếp mai phục bắn tên dưới danh nghĩa là xua đuổi thú dữ, nhất định phải trừ bỏ Tần vương."Bồ Châu kinh hãi, lập tức hỏi: "Hắn có nói mai phục ở đâu không?"Phí Vạn lắc đầu: "Thôi tướng quân cũng không biết. Vương phi hãy nghĩ cách ứng phó, tiểu nhân không thể ở đây lâu được, đi trước!" Dứt lời hai mắt nhìn quanh, quay người vội vàng rời đi.Tim Bồ Châu đập như trống bỏi. Nàng hết sức kinh hoàng.Linh cảm của nàng ấy vậy mà đã thành sự thật!Đồng thời, nàng cũng ngộ ra vì sao hôm nay Lý Thừa Dục lại mang theo nhiều người như vậy đi cùng, ngoại trừ Thẩm Dương còn có cả mấy vị công tử quý tộc khác.Không những không khiến Lý Huyền Độ sinh nghi mà còn để che mắt người khác, ngụy trang thành tai nạn ngoài ý muốn. Tên Lý Thừa Dục chết dẫm này!Kiếp trước đã không thể bảo vệ chu toàn cho nàng, cuối cùng hại chết nàng, kiếp này còn muốn hại nàng sớm thành quả phụ?Bồ Châu không ngừng mắng chửi, vội vàng gọi Diệp Tiêu tới, kể lại tin nàng vừa nhận được cho hắn nghe.Sắc mặt Diệp Tiêu đại biến: "Ti chức sẽ dẫn người đuổi theo nói vương phi có chuyện cấp bách phải giải quyết, mời điện hạ quay lại!"Bồ Châu lắc đầu: "Không ổn! Thái tử tính cách cực đoan, một khi nghĩ sai làm việc liền không cố kỵ gì. Ngươi có thể mang bao nhiêu người? Chẳng lẽ ngươi lại điều tới cả một đội quân? Cho dù ngươi mang theo toàn bộ người bên mình rồi nói ta có việc cũng sợ khó có thể ngăn cản được thái tử. Nếu hắn động thủ, giữa cảnh mãnh thú loạn tên, làm thế nào mới có thể bảo đảm an toàn cho điện hạ được đây?"Diệp Tiêu vẻ mặt âu lo: "Vậy phải làm sao mới được."Hắn dừng lại: "Ti chức sẽ đi tìm Hàn phò mã, mời ngài ấy đi cùng.""Khoan!"Bồ Châu gọi hắn lại, nhanh chóng điểm lại tên những người đi cùng Lý Thừa Dục trong đầu, đột nhiên ngước mắt lên nói: "Đi tìm vương tử Vu Điền! Nhớ dẫn hắn đi cùng ngươi!"Ngày mai sau khi hồi kinh, hắn sẽ hoàn tất quá trình du học, chuẩn bị về nước.Vu Điền vương tử Uất Trì Thắng Đức lưu luyến không muốn rời đi vào lúc này, một mực ở lại bên trong lều. Đám tùy tùng bận rộn giúp hắn thu dọn những thứ được hoàng đế bệ hạ phong thưởng, chợt nghe Tần vương phi đến liền vội vàng chạy ra ngoài, thấy nàng quả nhiên đang tới, hắn mừng rỡ không thôi.Bồ Châu mời hắn ta đến một bãi đất vắng gần đó thì dừng lại, không nói hai lời, trước tiên nàng hành đại lễ trịnh trọng với hắn, trái lại khiến Uất Trì bị kinh sợ, hắn vội vàng lui qua một bên nói: "Vương phi có ý gì đây? Sao lại hành lễ lớn như thế với tiểu vương?"Bồ Châu nói: "Ta có yêu cầu quá đáng cần phải nhờ tới sự giúp đỡ của vương tử, nhưng nói ra sợ sẽ ép buộc ngài, nên quả thực hơi khó mở miệng."Uất Trì vẫn còn nhớ rõ phong thái anh tư cưỡi ngựa dẫn bóng của nàng trên sân kích cúc ngày hôm đó, âm thầm ngưỡng mộ trong lòng, giờ thấy con gái lão sư năm nào* nói thế, lập tức gật đầu: "Vương phi có việc xin cứ nói rõ ra, chỉ cần tiểu vương làm được, dù là nơi nước sôi lửa bỏng cũng nhất quyết xông pha không màng sống chết, tuyệt không nề hà!"*Cha của Bồ Châu từng là thầy dạy của Uất Trì vương tử.Bồ Châu đáp: "Thái tử điện hạ vừa mời Tần vương đi săn. Vết thương từ lần đi săn trước trên cánh tay chàng đến nay vẫn chưa lành, khó mà cầm cung, nhưng thái tử có thành ý mở miệng mời trước mặt bao người, chàng không dám cự tuyệt nên đành phải đi theo. Dẫu vậy, ta sợ cung tiễn của chàng không ra gì sẽ khiến thái tử mất hứng, càng sợ chàng lại gặp phải chuyện không may. Trong lúc lo nghĩ, ta chợt nhớ trước đây từng được nghe gia phụ kể, từ nhỏ vương tử ngài đã là người dũng mãnh vô song, có thể so với mãnh sĩ, công phu cưỡi ngựa bắn cung người thường không thể so sánh được. Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có vương tử mới có thể giúp ta. Nên ta đành mặt dày mạo muội tới xin ngài giúp đỡ, không biết vương tử có thể đi một chuyến tới bên cạnh Tần vương để hỗ trợ cho chàng, đồng thời chuyện này cũng có thể khiến thái tử được tận hứng?"Uất Trì tuyệt đối không ngờ rằng, lão sư ngày xưa lại tán thưởng hắn nhiều như thế trước mặt ái nữ. Thấy nàng vừa dứt lời, đôi mắt tha thiết nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập chờ mong, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, khí thế anh hùng tràn đầy trong lồng ngực, mở miệng nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì! Ra là chuyện nhỏ này! Hồi trước thái tử đi săn chắc chắn sẽ cho gọi ta, sao nay lại nỡ bỏ qua ta thế nhỉ? Vương phi yên tâm, ta sẽ đuổi theo, một tấc cũng không rời Tần vương, trợ giúp hắn săn bắn."Bồ Châu cảm kích vạn phần, lại hạ bái một cách trịnh trọng với, dặn Uất Trì đừng nói cho người khác biết chính nàng đến cầu hắn giúp một tay. Chuyện này không thể để thái tử biết được, bởi dẫu sao, đây cũng được xem là hành động bất kính với hắn. Uất Trì đồng ý, sai người nhanh chóng dẫn ngựa lấy cung. Hắn gọi thêm vài tên tùy tùng xuất phát lên đường.Bồ Châu lệnh Diệp Tiêu dẫn người lập tức đuổi theo. Đoàn người phóng ngựa bỏ đi, chỉ còn nàng bởi quá căng thẳng nên vẫn đứng yên tại chỗ, cả người có chút phát run.Nàng hiểu rõ Lý Thừa Dục. Một khi hắn nghĩ sai, nếu không có người khuyên bảo thì xuống tay đều không biết kiêng dè, thủ đoạn tàn nhẫn.Ban nãy Diệp Tiêu muốn mời Hàn Vinh Xương đi cùng. Nhưng nếu Lý Thừa Dục cứ một mực muốn nhân cơ hội này trừ bỏ Lý Huyền Độ, cho dù phải ngộ thương Hàn Vinh Xương cũng chẳng phải là chuyện gì quá ghê gớm.Sau khi dàn xếp gọn ghẽ hiện trường, ai mà biết rốt cuộc có bao nhiêu dã thú trong cuộc tấn công? Chỉ cần đổ cho tai nạn ngoài ý muốn lẫn tâm lý sốt ruột cứu người, những người khác nếu có nghi ngờ cũng chẳng thể làm khác được?Nhưng nếu là nhân vật trọng yếu của phiên bang thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác.Vu Điền là quốc gia trọng yếu ở Tây Vực, ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, hằng năm đều tiến hành triều cống, cự tuyệt sự lôi kéo của Đông Địch, tự nhận là một nước phụ thuộc quan trọng có tầm ảnh hưởng sâu rộng ở Tây Vực của hoàng triều Lý thị.Làm mấy đệ tử thế gia, thậm chí phò mã Hàn Vinh Xương chết lầm không phải đại sự. Nhưng vương tử Uất Trì thì khác.Cho dù Lý Thừa Dục bị sự đố kị che mờ hai mắt nhưng hắn cũng sẽ không dám tùy tiện đả thương vương tử nước Vu Điền.Hắn xảy ra chuyện chính là chuyện lớn. Lý Thừa Dục dù có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không thể toàn vẹn trở ra. Vì vậy Bồ Châu quyết định phải mau chóng tìm đến Uất Trì xin tương trợ. Chuyện này có phần quá đáng đối với Uất Trì Thắng Đức. Nhưng nàng và vương tử Ba Tư không có giao tình, Hoài Vệ tuyệt đối không thể mạo hiểm, những người còn lại đối với nàng mà nói, còn ai quan trọng hơn Lý Huyền Độ nữa đâu?Hoàn cảnh quá mức đặc biệt. Mặc dù rất có lỗi với Vu Điền vương tử tính tình ngay thẳng nhưng nàng chỉ có thể dùng cách này.Cầu trời phù hộ, chỉ mong Lý Huyền Độ có thể biến nguy thành an bình an trở về. Ngày sau nếu có cơ hội, tìm cách báo đáp Uất Trì nữa là được....Hôm nay tâm tình Thái tử Lý Thừa Dục có vẻ vô cùng tốt, thúc ngựa đi đầu, theo sau là Lý Huyền Độ, Thượng Quan gia, Diêu gia cùng mấy vị công tử trẻ tuổi tháp tùng, Thẩm Dương đi cuối đội ngũ, Thôi Huyễn dẫn đầu nhóm hộ vệ, hai mươi ba mươi người chẳng mấy chốc đã vượt qua dốc núi, băng qua dòng suối xuyên sâu vào cánh rừng hoang vu.Đến một bãi đất trống sâu trong khu rừng, cách bãi săn nơi đóng quân khoảng mấy chục dặm, thái tử ra lệnh dừng ngựa, lại sai thị vệ tản ra xung quanh vừa tìm vừa xua đuổi dã thú làm con mồi cho buổi đi săn. Nhưng vận khí hôm nay có vẻ kém cỏi, thị vệ tìm kiếm một vòng cũng không đuổi ra được con vật tử tế nào, cùng lắm cũng chỉ là một đám linh miêu thỏ rừng bị dọa cho hoảng loạn. Sau một hồi giương cung tùy tiện, mấy vị công tử trẻ tuổi liền lệnh để hạ nhân lượm nhặt con mồi. Lúc này trên không trung chợt xuất hiện bóng nhạn (ngỗng trời) bay về hướng nam. Lý Thừa Dục nhìn về phía Lý Huyền Độ, cười nói: "Cô vẫn còn nhớ rõ hoàng thúc thời niên thiếu tiễn pháp hơn người, đối với cô những ký ức này vẫn còn rất mới mẻ." Hắn chỉ ngỗng trời trên đỉnh đầu. "Đã nhiều năm chưa thấy tận mắt, tiễn pháp của hoàng thúc ắt hẳn ngày càng tinh tiến, hy vọng hôm nay lại có thể được chiêm ngưỡng một phen."Đám người đồng loạt nhìn về Lý Huyền Độ.Hắn ngửa đầu nhìn ngỗng trời, lập tức nói: "Thái tử quá khen, những kỹ năng trước kia của ta đã sớm bị phế bỏ. Huống hồ vài ngày trước ta cùng Hàn phò mã ra ngoài săn bắn gặp phải gấu ngựa, cuối cùng dù may mắn trở về từ cõi chết nhưng vết thương trên cánh tay đến nay vẫn chưa lành, sao đủ sức đụng vào cung tiễn? Kể cả miễn cưỡng giương tên cũng chỉ tổ làm trò hề cho thiên hạ. Hôm nay tình trạng của ta vốn cũng không hợp để đi săn, thái tử thịnh tình, từ chối thì bất kính nên ta mới tùy giá góp cho đủ quân số chứ nào dám tự bêu xấu trước mặt mọi người."Mấy công tử trẻ tuổi trong đội ngũ nháy mắt ra hiệu với nhau, mặt thầm lộ ra vẻ giễu cợt. Trong đó một vị là công tử Trương gia, cháu trai Diêu hầu, lớn tiếng nói: "Thái tử điện hạ tiễn pháp tinh tuyệt, không ai không biết. Còn nhớ đại thọ thiên thu của thái hoàng thái hậu, tên võ sĩ phiên bang kia muốn bắn rơi hộp bách bảo nhưng liên tục thất bại, cuối cùng phải nhờ đến mũi tên kinh người của thái tử cứu nguy. Hôm nay nếu có may mắn được nhìn thấy thái tử triển lộ tuyệt kỹ chính là may mắn của chúng thần!"Những người còn lại ồn ào phụ họa.Thái tử khiêm tốn, thoạt đầu không chịu bắn, cuối cùng không chịu được cảnh người người khẩn cầu lúc này mới bất đắc dĩ giương cung, lắp tên nhắm vào bóng con ngỗng càng ngày càng mờ nhạt trên bầu trời, mũi tên được bắn ra, ngỗng trời đang bay trên không rơi thẳng xuống đất.Đám người cao giọng lớn tiếng khen hay. Thị vệ dẫn chó săn đi nhặt ngỗng trời thì chỉ thấy một mũi tên cắm vào bụng con ngỗng. Khoảng cách hai ba mươi trượng, lại phải bắn lên cao, một tiễn đã trúng có thể thấy tiễn pháp của thái tử quả thực không tầm thường.Tiếng hò reo chung quanh càng trở nên vang dội. Thái tử mỉm cười khoát tay áo, nói với Lý Huyền Độ: "Cô thập phần nhớ nhung những ngay cưỡi ngựa riêng với hoàng thúc khi còn bé, bây giờ trưởng thành, đi đâu cũng phải mang theo một đống người, không còn cảm giác tiêu dao như lúc trước. Khó có được cơ hội như hôm nay, cô muốn thỏa thích một lần, sánh vai cùng hoàng thúc ôn lại thú vui ngày trước, hoàng thúc hãy đi cùng cô." Dứt lời, ánh mắt quét qua nhóm công tử trẻ tuổi sau lưng, cuối cùng chỉ vào đường đệ của thái tử phi, Diêu công tử cùng Trương công tử nịnh nọt lợi hại nhất, lệnh hai người bồi giá đi cùng.Hai người Diêu Trương không mảy may hay biết bản thân đã bị chọn để bồi giá người chết, chỉ nghĩ đã lọt được vào mắt xanh của thái tử, dương dương đắc ý bước ra khỏi hàng ngũ giữa ánh mắt hâm mộ của chúng bạn. "Hoàng thúc, mời!"Lý Thừa Dục làm động tác cung thỉnh rồi dẫn đầu rời đi.Sau khi thái tử, Tần vương cùng hai vị công tử Diêu Trương rời đi, những người còn lại liền đứng đợi tại chỗ. Ánh mắt Thẩm Dương nặng nề, khóe mắt liếc qua thiếu niên họ Thôi danh tiếng bùng nổ mấy ngày gần đây, cũng như đang nhận được sự đánh giá rất cao từ thái tử.Hắn ngồi dựa vào tảng đá trên mặt đất, cúi đầu dùng vạt áo không nhanh không chậm lau chùi lưỡi kiếm, vẻ mặt tập trung, phảng phất như hết thảy mọi thứ xung quanh đều chẳng thể khiến hắn bận tâm mà chỉ đắm chìm trong thế giới riêng thuộc về hắn, dáng vẻ như một con dao đơn độc cắm xuống lòng đất.Thẩm Dương có một loại trực giác, tên thiếu niên Hà Tây bỗng nhiên nổi lên tuyệt không phải loại chóng nở tối tàn, chỉ bùng lên trong nháy mắt, bắn ra tia lửa rồi nhanh chóng bị dập tắt. Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm nhận được về sau thiếu niên này rất có thể sẽ biến thành kẻ địch tiềm tàng muốn đối đầu với hắn. Chẳng qua cho đến hiện tại, thiếu niên này vẫn chưa quá quan trọng, hoàn toàn không đủ để thu hút quá nhiều sự chú ý từ hắn. Điều hắn để tâm hơn là chuỗi hành động hôm nay của thái tử, chuyện tiếp theo thái tử sẽ làm cũng như nam tử Lý Huyền Độ kia. Hắn thu hồi tầm mắt, lấy cớ có việc khác cần làm rồi nói lời từ biệt với đám người chung quanh, mặt không biến sắc ung dung cưỡi ngựa rời đi, đi được một đoạn thì thúc ngựa vòng lại, đuổi theo dấu chân thái tử.Lý Thừa Dục cùng hoàng thúc của hắn sánh vai, cười cười nói nói, thỉnh thoảng cũng sẽ dựng cung bắn về phía một hai con thú nhỏ mà bọn hắn tình cờ nhìn thấy được. Thời gian lẳng lặng trôi, chẳng mấy chốc đoàn người đã đi sâu vào khu rừng rậm, cuối cùng đi vào một khe núi.Thái tử có vẻ mệt mỏi nên dừng ngựa nghỉ ngơi, hắn đang quá mót nên dặn Lý Huyền Độ cùng hai vị công tử Diêu Trương đợi ở đây trước, hắn đi một lúc rồi sẽ trở lại.Thái tử dẫn hai thị vệ thiếp thân rời khỏi khe núi, hai người Diêu Trương vẫn hồn nhiên không hề hay biết, trái lại còn đứng cạnh ngựa cười đùa hết sức vui vẻ. Lý Huyền Độ đứng một bên, nhìn quanh một vòng, quay đầu gọi tùy tùng Trương Đình Thẩm Kiều trầm thấp phân phó một câu, thần sắc hai người lập tức trở nên ngưng trọng.Lý Thừa Dục giấu mình trong bóng tối ở một chỗ trên cao, từ sâu trong rừng rậm trộm nhìn mấy người đang đứng dưới kia.Thân tín đến, hỏi hắn liệu đã đến lúc phải thả dã thú.Chỉ cần hắn gật đầu, sau một khắc, mười mấy con mãnh hổ bị bỏ đói cả ngày sẽ nhảy ra từ hai hướng trước sau miệng khe núi, chặn đường trốn thoát của đám người, dùng móng vuốt sắc bén xé nát toàn bộ những người bị mắc kẹt thành những mảnh vụn.Hắn muốn dùng thủ đoạn này để chấm dứt tính mệnh tiểu hoàng thúc mà hắn từng sùng bái và luôn nghe lời khi còn nhỏ. Bất giác, hắn cảm thấy nỗi đau như có con dao cùn cứa vào đáy lòng, và rồi, loại cảm giác đau nhức nhạt nhòa này nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác đau đớn bén nhọn, càng lúc càng dữ dội không thể che giấu nổi. Lý Huyền Độ không chết, nàng vĩnh viễn không thể quay về bên cạnh hắn. Trong khi vốn dĩ, nàng nên thuộc về hắn.Mà Lý Huyền Độ chết là số phận của hắn, dù sớm hay muộn cũng không thể tránh khỏi. Hắn là thái tử, vì Đế quốc, vì hoàng đế bệ hạ trừ bỏ một mầm họa là không sai, không có chỗ để chất vấn hay chỉ trích!Ánh mắt Lý Thừa Dục dần trở nên lạnh lẽo và kiên quyết, hắn dùng tay ra hiệu. Thân tính lập tức đem mệnh lệnh truyền đạt xuống dưới, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai cấp nhất nhất. Lồng sắt giam giữ mãnh hổ bị mở ra, ba con mãnh hổ hung ác nhất, đói khát nhất, điên cuồng nhất nhảy ra khỏi lồng, lao nhanh về phía con mồi. Đúng lúc này, ánh mắt Lý Thừa Dục cứng đờ.Hắn thấy ngay giao lộ hắn vừa mới đi qua xuất hiện một bóng người cưỡi ngựa, người kia hào hứng, vừa nhìn thấy thân ảnh Lý Huyền Độ đã lớn giọng reo to: "Điện hạ! Tần vương điện hạ! Tiểu vương đến rồi!"Đúng là Vu Điền vương tử Uất Trì Thắng Đức!Giờ khắc này, căn bản Lý Thừa Dục không có thời gian để nghĩ kỹ xem vì sao Uất Trì lại xông vào tận đây."Ngừng! Nhanh thu hồi lại!" Hắn phát lệnh mới ngay lập tức, vì quá khẩn trương nên thanh âm cũng bị méo mó ngữ điệu. Nếu Uất Trì Thắng Đức chết ở đây sẽ dẫn đến chuyện gì, thân là thái tử Đế quốc chẳng nhẽ hắn lại không đoán trước được?"Ngừng ——" Hắn kéo dài giọng, lại thêm một mệnh lệnh khác.Thuần thú giả nhanh chóng đóng cửa lồng nhưng vẫn bị chậm chân, ba con mãnh hổ xổng ra sớm nhất dường như đã ngửi được mùi thịt tươi, mắt xanh lóe sáng, nước dãi chảy ra giữa hai hàm răng sắc nhọn, đảo mắt đã nhảy ra ngoài, một trước một sau, xuất hiện trước mặt con mồi.Diêu Trương nhị công tử sợ đến biến sắc. Bọn hắn mặc trang phục thợ săn, lưng cung bội kiếm, sở thích là săn bắn nhưng con mồi lớn nhất từng đơn độc đối diện cũng chỉ là con nai. Ngay cả khi gặp phải hổ hoặc tê giác, đứng chắn xung quanh cũng là thị vệ tùy tùng, bọn hắn chỉ cần canh đúng thời khắc cuối cùng, mãnh thú sống dở chết dở phóng ngựa vào trong, bắn một hai mũi tên kết liễu, vậy là xong.Bọn hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ phải đối diện với hổ vằn dũng mãnh khát máu ở cự ly gần thế này.Lúc này cuối cùng hai người cũng nhớ ra Lý Huyền Độ, hoảng hốt bỏ chạy, cầu cứu Tần vương điện hạ.Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Uất Trì Thắng Đức gặp phải tình cảnh này, hắn vừa khẩn trương vừa cảm thấy hưng phấn. Thấy con ngựa không ngừng đi tới đi lui một chỗ vì sợ hãi, sợ ngựa bị mất khống chế bèn dứt khoát vứt bỏ ngựa, giương cung, bắn một mũi tên vào một trong những con hổ đang lao về phía mình. Không ngờ bởi vì quá căng thẳng, ngón tay trở nên cứng đờ, động tác cắm mũi tên vốn đơn giản cũng chậm lại, cuối cùng hắn nhắm vào mục tiêu, cắn răng bắn ra bó tên cắm vào vai mãnh hổ, súc sinh nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục lao về phía hắn.Uất Trì kinh hãi, mắt thấy (mãnh hổ) nhảy lên cách hắn còn không đến mấy trượng, trong lòng càng lúc càng hốt hoảng, đột nhiên lúc này có một cánh tay từ phía sau vươn tới nắm lấy cánh tay hắn.Uất Trì quay đầu, là Tần vương."Đi theo ta!"Uất Trì cuống quít quay đầu, đi theo.Lý Huyền Độ lệnh Uất Trì, Diêu Trương công tử, hai tên tùy tùng lẫn Diệp Tiêu mới chạy tới dàn góc (?) bắn tên tạm thời ngăn cản toán hổ tới gần, lại lệnh Trương Đình đánh lửa, nhóm cỏ dại xung quanh tạo thành bức tường lửa chặn lại thế công của mãnh hổ."Lúc mới đến ta đã để ý địa hình chung quanh. Phía tây là đầm lầy, đốt lửa lui dần về phía đầm lầy, dẫn dụ súc sinh theo, mới có thể thoát thân.""Nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta, không được tự ý hành động!"Đám người như tìm được chỗ dựa, không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa, ngay cả Diêu Trương nhị công tử cũng giữ vững tinh thần gia nhập đội hình tự vệ. Thị vệ Trương Đình tinh thông các loại kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, dù trong tình huống hiểm nghèo nhưng vẫn nhanh chóng tìm được phiến gỗ khô ráo thích hợp, gọt ra vụn gỗ, lại dùng đầu mũi tên cấp tốc khoan vào phiến gỗ. Chỉ cần ba con mãnh hổ có ý lao tới thì sẽ bị rơi vào loạn tiễn công kích, chúng nhất thời không thể áp sát được, lần lượt thụ thương, trên thân cắm từng bó mũi tên, vây quanh mấy người ở giữa giằng co qua lại. Bó tên mang sẵn dần dần cạn kiệt, đúng lúc tình huống nguy cấp, Trương Đình thuận lợi châm lửa thành công, nhanh chóng đốt cháy cỏ dại xung quanh.Dã thú sợ lửa, mãnh hổ càng trở nên nóng nảy, tiếng rống liên tiếp.Lý Huyền Độ sai người cởi áo ngoài, nhóm lửa làm bó đuốc mang theo, mãnh thú không dám tới gần, dựa theo kế hoạch rời khỏi khe núi.Lý Thừa Dục núp trong bóng tối, thấy rất rõ ràng.Hắn không biết kế hoạch tiếp theo của Lý Huyền Độ, nhưng hắn biết rõ hắn phải xuất hiện để cứu vãn tình thế.Hắn mệnh tâm phúc mang theo nhân mã, phóng ngựa vào khe núi, làm như thể vừa mới quay về.Uất Trì thấy thái tử mang theo người xuất hiện trở lại, vui mừng khôn xiết, hô: "Thái tử coi chừng! Cẩn thận súc sinh tấn công!"Lý Thừa Dục nói: "Cô mới gặp được thủ hạ tới đón nên mới quay lại trễ, không ngờ nơi này lại xuất hiện dã thú! Yên tâm đừng sốt ruột, cô tới cứu các ngươi!"Hơn mười người tuân lệnh xông tới, bày trận bắn tên về mãnh hổ. Ánh lửa bùng lên, khói đặc cuồn cuộn, mãnh hổ bị thương hốt hoảng tìm cách bỏ chạy, trận giằng co kinh tâm động phách giữa người và hổ rốt cuộc chấm dứt.Diệp Tiêu dẫn người mau chóng dập lửa, nhưng thế lửa đã lên, trong thời gian ngắn rất khó để dập tắt. Lý Thừa Dục ngồi trên lưng ngựa cao cao, xuyên qua làn khói đặc đi về phía Lý Huyền Độ cùng Uất Trì. Mặt hắn lộ ra vẻ ân cần, đang muốn hỏi Uất Trì tại sao lại tới được đây thì ngay lúc đó, tình huống không một ai lường trước được bất ngờ nảy sinh.Một thân gỗ khô ven đường bị bén lửa, tia tửa bắn ra tung tóe, đốm lửa vô tình bắn trúng mắt con ngựa dưới hông Lý Thừa Dục, mắt tọa kỵ bị đau, thêm cả ánh lửa xung quanh vốn đã khiến nó sợ hãi, con ngựa phát cuồng ngay tại chỗ. Nó hất văng Lý Thừa Dục xuống, chạy như điên về phía trước. Chuyện không may hơn nữa là thời điểm Lý Thừa Dục rơi xuống đất, một bên chân bị cuốn vào dây cương, nhất thời không thể thoát ra được, cả người treo ngược, bị ngựa kéo lê trên mặt đất.Mọi người đều bị cảnh tượng bất ngờ xảy ra dọa đến ngây người. Thị vệ phản ứng nhanh hơn, nhao nhao đuổi theo giải cứu thái tử nhưng nhất thời không thể đuổi kịp, trơ mắt nhìn nó kéo người xông ra ngoài, phi nước đại về phía trước.Thị vệ hoảng sợ, cuống quít trở mình lên ngựa tiếp tục đuổi theo, nhưng tọa kỵ của thái tử vốn được xem là thần mã, bình thường chạy cực nhanh, huống chi lúc này nó còn đang phát cuồng, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với đám người phía sau, càng chạy càng xa.Thị vệ hãi hùng khiếp vía, cắn răng tiếp tục ra sức đuổi theo.Lý Huyền Độ phóng ngựa đuổi theo phía sau, hắn ngồi lên lưng ngựa rút cung, lấy ra một bó mũi tên, đặt lên trên dây chậm rãi giương cung, khi cung tên đạt đến độ cong thích hợp, hắn nhắm chuẩn mục tiêu phía trước, ngón cái gắt gao chụp lấy dây cung buông lỏng, mũi tên đồng loạt rời khỏi dây cung, bắn về phía trước.Mũi tên cắt đứt dây cương quấn quanh chân thái tử, người ngựa bị tách rời, con ngựa vứt xuống chủ nhân, đảo mắt đã bỏ chạy không còn chút dấu vết.Nhóm thị vệ phi nước đại xông đến.Mặt và tay chân Lý Thừa Dục dính đầy vết máu, y phục rách nát, kim quan trên đầu cũng rơi mất, tóc tai bù xù, bộ dáng vô cùng thê thảm.Một lúc sau, hắn mới từ từ mở to mắt, ánh mắt vô hồn."Thái tử điện hạ, người sao rồi? Vừa rồi quá nguy hiểm! Nếu không phải Tần vương điện hạ một tiễn bắn đứt dây cương cứu được điện hạ thì điện hạ nguy rồi!"Uất Trì cũng thở hồng hộc đuổi theo, nói.Lý Thừa Dục bắt gặp hai luồng ánh mắt chăm chú dính chặt vào hắn từ hoàng thúc Lý Huyền Độ.Môi hắn khẽ run lên, như muốn nói gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.Lý Huyền Độ nói: "Thân thể thiên kim, vẫn nên cẩn thận, huống chi điện hạ dưới một người trên vạn người? Điện hạ biết tự bảo trọng đã là tông miếu chi phúc, xã tắc chi khánh. Huyền Độ thân thể hèn hạ, tự biết chừng mực. Hành động hôm nay của điện hạ thứ cho ta nói thẳng, không hề sáng suốt."Giọng điệu hắn bình tĩnh, nói xong ngồi dậy, nhìn quanh.Hoàng hôn dần buông. Hắn lệnh thị vệ cẩn thận nâng thái tử lên, lập tức đưa người trở về cứu chữa....Ngày hôm đó với Bồ Châu dài bằng một năm, nàng đứng ngồi không yên.Sau khi quay về nàng lại tìm đến Hàn Vinh Xương, nhờ Hàn Vinh Xương mang người qua. Đương nhiên nàng không nói rõ chuyện thái tử muốn gây bất lợi cho Lý Huyền Độ, chỉ nói mình không yên lòng về Lý Huyền Độ, bảo hắn đi đón.Nửa ngày trôi qua, không biết tình hình bên đó thế nào. Đã mấy lần nàng muốn đích thân đến đó, nhưng lại lo lắng bản thân sức trói gà không chặt nhỡ may lại gây thêm phiền toái cho Lý Huyền Độ nên chỉ có thể từ bỏ ý định, chờ đợi tin tức.Sắc trời dần tối sầm lại. Sáng nay vừa ngủ dậy Hoài Vệ đã nhận được liệp ưng Lý Huyền Độ tặng, hết sức vui mừng, chăm chú học cách cho ăn và chăm sóc, cả ngày đều không ra ngoài mà chỉ tự chơi một mình. Lý Tuệ Nhi hướng dẫn nhóm tỳ nữ thu thập xong hành trang mới chạy sang hỏi a thẩm sắp xếp đến đâu rồi, thấy sắc mặt nàng không được tốt, dáng vẻ nhìn như bị bệnh, hỏi nàng thì nàng chỉ nói nói không có việc gì nhưng nàng ấy vẫn thấy không yên tâm, hầu ở bên cạnh không chịu đi.Bồ Châu nhìn bóng đêm càng lúc càng dày đặc bên ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đang định ra ngoài thì bỗng nhiên lúc này, Vương lão bà được nàng phái đi nghe ngóng tin tức quay về, báo cáo tin tức mới nhất về chuyện hôm nay thái tử đi săn bị mãnh hổ tấn công, những người khác đều không sao, chỉ có mỗi thái tử ngoài ý muốn gặp nạn, sau đó may mắn được Tần vương điện hạ cứu thoát. Lúc này Tần vương đã về, đang gặp hoàng đế thỉnh tội.Tin tức này đã truyền đi khắp hành cung.Trái tim treo lơ lửng mất nửa ngày, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp xuống. Lý Huyền Độ bình an trở về.Hắn không bị thương, cũng không bỏ mạng, vậy thì tốt rồi. Còn thỉnh tội là chuyện đương nhiên.Thân là hoàng thúc, đồng hành cùng thái tử đi săn, không hoàn thành chức trách bảo hộ thái tử, đương nhiên là có tội.Nhưng Bồ Châu không quá lo lắng về chuyện này, hắn sẽ sớm quay lại thôi.Nàng hít một hơi dài, vẻ mặt tươi cười, tự mình dẫn Lý Tuệ Nhi về, còn căn dặn nàng ấy nhớ nghỉ ngơi sớm, ngày mai chuẩn bị lên đường hồi kinh, xong xuôi lại sang thăm Hoài Vệ rồi mới về phòng riêng. Lúc này nàng mới cảm giác được thân thể không còn chút sức lực, như thể kiệt sức sau một trận chiến lớn, tắm rửa qua loa xong, nàng nằm xuống, nhắm mắt nghĩ đến tâm sự riêng của mình. Lý Huyền Độ gặp hoàng đế thỉnh tội, hoàng đế đương nhiên không trách cứ, chỉ khen ngợi hắn đã hộ giá thái tử. Sau khi hắn rời đi thì không quay lại lều riêng mà đi thẳng về hướng tây uyển.Gió đêm thổi qua từng đợt, dưới ánh đèn trải dọc cung đạo cùng hành lang phía trên, xuyên qua từng lớp tường trắng san sát bao quanh vườn ngự uyển, nhớ lại lúc nghe được sự việc từ chỗ Diệp Tiêu, bước chân hắn nhanh dần, cuối cùng mơ hồ có cảm giác nóng vội khó nén, chỉ hận cung đạo quanh co, hành lang uốn lượn sâu hun hút, ngăn cản bước chân hắn đến gặp nàng.Khoảng giữa giờ Tuất (19:00 tới 21:00), Bồ Châu nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói.Lý Huyền Độ đã trở lại! Như thể thấp giọng hỏi tỳ nữ nàng đang làm gì, tỳ nữ trả lời, vương phi đã ngủ.Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, người kia đi đến, dừng ở trước giường.Bồ Châu vờ như vừa bị đánh thức, mở mắt, nhìn thấy hắn, mặt mày tươi cười, vội vàng đứng lên, lại làm bộ muốn xuống giường nghênh đón hắn.Hắn lập tức bước nhanh tới gần, vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt vai nàng, ngăn không cho nàng đứng dậy.Bồ Châu thuận thế ngồi xuống giường nói: "Điện hạ chàng về rồi? Làm ta lo gần chết! Hồi nãy nghe tin chàng bình an trở về ta mới có thể yên tâm..."Hắn nhìn nàng chăm chú, hai mắt không chớp.Bồ Châu tỏ ra không hiểu, đưa tay sờ lên mặt: "Điện hạ chàng sao thế? Hay trên mặt ta dính bẩn nên biến thành xấu xí rồi? Chàng mau lấy gương giúp ta, để ta soi thử xem..." Lý Huyền Độ cuối cùng cũng lên tiếng, môi ghé sát vào tai nàng, trầm giọng nói: "Dù có dính bẩn trên mặt Xu Xu vẫn cực kỳ mỹ mạo."Bồ Châu sửng sốt.Thực ra cũng chỉ là một câu nói bình thường, hắn gọi nhũ danh nàng, lại khen nàng xinh đẹp. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lời này từ miệng hắn thốt ra, lọt vào tai nàng lại có cảm giác mập mờ quá thể.Lòng nàng run rẩy, mặt đỏ đến tận mang tai, có chút không dám đối diện với hắn, dứt khoát giơ hai tay che mặt, nũng nịu: "Điện hạ, chàng đang cười nhạo ta..."Lý Huyền Độ cũng nhịn không được nữa, hắn gỡ hai tay đang che mặt của nàng ra, cúi đầu làm điều hắn đã muốn làm ngay khi vừa nhìn thấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com