Bo Chau Bong Lai Khach
Bồ Châu thu xếp xong thì buộc lại áo choàng, ra khỏi hành cung từ lối cửa hông, trong bóng đêm trập trùng, nàng quay về khu trại mà nàng đã rời đi sáng nay. Nhưng không ngờ lại bị hụt mất.Lạc Bảo nói với nàng rằng Tần vương đã bị thái tử điện hạ triệu đi ngay trong đêm, tạm thời thay thế Trần Tổ Đức tham dự kế hoạch huấn luyện hai quân. Như đã nhắc đến trước đó, triều đình huy động mấy vạn nhân lực bắc thượng đi săn, ngoại trừ cử hành đại điển thu săn thì còn một nội dung trọng yếu khác là diễn tập và huấn luyện quân đội.Lần này cũng không ngoại lệ.Thu săn đã diễn ra được hơn một nửa. Từ vài ngày trước, một vạn nhân mã được tuyển chọn kỹ càng đã hành quân đến bãi huấn luyện và được chia thành hai nhánh quân, nhánh nào có thể vượt lên đến chiếm được sườn núi (tương đương với chiếm được thành trì trước), liền được coi là thắng.Hai nhánh quân tham gia huấn luyện, một nhánh do thái tử Lý Thừa Dục dẫn dắt, nhánh còn lại dưới sự chỉ huy của đại tướng quân Trần Tổ Đức.Mai là ngày chính thức diễn tập tác chiến, lúc đó hoàng đế bệ hạ sẽ đích thân đến quan sát diễn tập huấn binh, không ngờ hôm nay đại tướng quân đột nhiên không khỏe, vị trí của ông ta bị để trống, nhất thời không tìm được người thích hợp để thay thế, cuối cùng vẫn là thái tử mở lời, tiến cử hoàng thúc Tần vương Lý Huyền Độ, hoàng đế liền đồng ý. "Điện hạ vừa bị truyền đi không lâu, ngay trước khi vương phi đến, đêm nay hẳn là người sẽ phải cùng các tướng quân khác họp bàn việc quân, cũng không biết có về hay không...Lạc Bảo biết vị vương phi không thích hắn nên cẩn thận nhìn sắc mặt, lựa lời bẩm báo. Bồ Châu thất vọng.Người cũng đã đến nên vào lều ngồi một lúc. Nàng buồn bực ngồi yên một lát, chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu khác liền vội vàng gọi Lạc Bảo vào, bảo hắn đẩy án thư ra, đem giường chuyển đến vị trí đã đặt án thư trước đó.Lạc Bảo ở góc lều lân cận nghe thấy động tĩnh cả đêm. Tuy từ nhỏ đã vào cung làm hoạn quan, tâm vô tạp niệm, nhưng vẫn bị những thanh âm kia làm mặt đỏ tới tận mang tai, cả đêm mất ngủ. Sáng nay vương phi rời đi, hắn vào dọn dẹp nơi này thì phát hiện bút mực, giấy nghiên trên thư án nằm lộn xộn, rơi rụng khỏi vị trí cũ, lòng liền thầm nghi phải chăng đêm qua thư án này đã được dùng làm việc khác. Giờ được phân phó như thế, hắn cũng không dám hỏi, gọi thêm tùy thị khác cùng nhau dọn thư án đi, lại đem giường dời đến vị trí vương phi chỉ định, sau một hồi bận bịu thì cũng xong. . . .Lý Huyền Độ lĩnh mệnh trên giao, lập tức thay quần áo, dẫn theo một hai tùy tùng đến bãi huấn luyện, đang đi trên đường thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa phi nước đại truyền tới. Đúng là Diệp Tiêu đuổi theo.Hắn xuống ngựa, bước nhanh về phía trước thấp giọng nói: "Nghe nói điện hạ tạm thời nhận lệnh tham dự luyện quân. Ti chức sợ điện hạ cần đến nên mới đuổi theo, nhất nhất nghe lệnh điện hạ."Lý Huyền Độ nói: "Ngươi đã theo ta nhiều năm, có biết thế nào mới là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên không?" Diệp Tiêu dừng lại.Hắn há lại không hiểu ý tứ của Tần vương?Hồi tối vì tiểu vương tử lạc đường, hắn thấy vương phi lo lắng nên đến hỏi thăm, biết chuyện xảy ra, sợ tiểu vương tử gặp chuyện nên lúc ấy đã làm theo lệnh của vương phi, vội vàng đi tìm Tần vương.Lúc đó Tần vương đã không vui rồi. Diệp Tiêu biết rõ điều đó.Việc bỏ đi lúc sẩm tối chính là sơ suất của hắn. Nhiệm vụ mà Tần vương giao phó cho hắn là phải nhất nhất theo sát vương phi cho đến khi nàng quay về tây uyển, hắn đã làm trái lệnh ngài. Nhưng lúc này hắn lại đang cố ý đuổi theo Tần vương.Vương phi dĩ nhiên quan trọng nhưng thành thật mà nói, trong lòng hắn, sự an toàn của Tần vương là trên hết.Tham gia thao luyện ở cương vị thay thế Trần đại tướng quân không phải việc nhỏ, hơn nữa thân phận Tần vương nhạy cảm, tình cảnh lúng túng, hắn sợ những người còn lại không nghe lệnh ngài nên mới đuổi theo. Nhưng Tần vương vừa mở miệng thì câu đầu tiên lại là chất vấn, hắn cũng không quá hoảng sợ, chỉ thấp giọng nói: "Ti chức nghĩ điện hạ rất có thể đang cần thêm nhân thủ nên mới cả gan làm trái lệnh. Trước khi ti chức đi đã phái người thủ hộ vương phi."Lý Huyền Độ lạnh lùng nói: "Kể từ lúc ta giao cho ngươi nhiệm vụ bảo hộ nàng trong kì thu săn, khoảng thời gian này cho dù là trời sập, dù là ngươi nghe được tin ta bỏ mình, ngươi cũng không thể cách nàng nửa bước. Ngươi theo ta nhiều năm, có mấy lời ta không tiện nói quá mức, ngươi tự nghĩ kỹ đi."Lời này cực kỳ nặng nề.Diệp Tiêu mồ hôi chảy ròng xấu hổ không thôi, thấp giọng đáp lại, lập tức xoay người nhanh chóng rời đi. Lý Huyền Độ hướng mắt nhìn theo bóng lưng hắn, quay người bước qua viên môn, trình diện thân phận ở trạm gác rồi đi thẳng vào đại trướng nằm ở trung tâm doanh trại.Đây là trung tâm chỉ huy của đợt huấn luyện này, đèn trong lều sáng như ban ngày, thái tử Lý Thừa Dục đang cùng các tướng lĩnh chỉ huy của hai nhánh quân liên quan đến buổi huấn luyện ngày mai luận chiến trước sa bàn lớn, chợt nghe vệ binh bẩm Tần vương đến liền ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hắn đi vào.Hắn tách ra khỏi đám người, đích thân đi tới nghênh đón, cười nói: "Trần đại tướng quân đột nhiên cảm thấy không khỏe, cũng không thể để Ất quân ngày mai đàn long vô thủ, có người tiến cử hoàng thúc, nói hoàng thúc có thể bày mưu tính kế, có thể quyết thắng ngàn dặm, cô rất tán thành, người thay đại tướng quân làm chủ soái Ất quân ngoài hoàng thúc cô cũng không nghĩ ra ai phù hợp hơn, nên đã tiến cử người trước mặt bệ hạ. Cô cũng biết hoàng thúc cùng thẩm mẫu tân hôn yến nhĩ, như keo với sơn, nếu đã làm phiền hoàng thúc, cô xin bồi tội với hoàng thúc." Dứt lời thở dài, dáng vẻ nhận sai. Lý Huyền Độ mỉm cười, lập tức dùng cánh tay không bị thương nâng lấy cánh tay thái tử, ngăn hắn chắp tay thi lễ, nói: "Thái tử quá lời rồi. Ta không có năng lực đến thế, được góp mặt ở đây chính là vinh hạnh quý giá đối với ta, chỉ mong không khiến thái tử cùng chư vị thất vọng." Hắn nói rồi đến chào từng người một. Chào hỏi xong, hắn đi tới trước sa bàn, nhìn thoáng qua vị trí huấn luyện ngày mai của hai quân, tìm hiểu về nhân sự, sau khi gặp mặt sĩ quan chỉ huy từ Trần Tổ Đức liền nói lời tạm biệt với Lý Thừa Dục, tiến vào đại trướng chỉ huy vốn được chuẩn bị riêng cho Trần Tổ Đức.Sau khi nhập trướng, hắn cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh mới nào liên quan đến kế hoạch huấn luyện ngày mai mà chỉ ra lệnh an bài hoạt động ngày mai dựa trên kế hoạch ban đầu của Trần Tổ Đức, sau đó bước vào một phòng ngủ cách vách, mặc nguyên quần áo nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Lần huấn luyện này, Trần Tổ Đức là chủ soái Ất quân, tọa trấn trung tâm, có các tướng lĩnh dưới quyền chỉ huy, các tướng lĩnh này mới là những người trực tiếp chỉ đạo hành động của binh sĩ ngày mai, dưới nữa là phó tướng phụ tá và các tham mưu khác. Thấy Tần vương vừa đến đã phân phó dựa trên kế hoạch ban đầu để hành động sau đó đi thẳng vào phòng trong nghỉ ngơi, đám người ngơ ngác nhìn nhau.Trên thực tế, mọi người đều biết, mặc dù hoàng đế bệ hạ liên tục hạ lệnh hai quân toàn lực tranh đoạt, không được phép có nửa phần lơ là, ai dám cả gan không làm tròn trách nhiệm thì lấy quân pháp luận xử. Nhưng trận huấn luyện ngày mai đối với Ất quân mà nói chính là để bồi luyện thái tử, nhất định phải thua. Tuy nhiên, chế định sách lược tác chiến làm sao để thua lại không hề đơn giản, quá mức lấy lệ, thua rõ ràng quá thì chẳng khác nào không làm tròn trách nhiệm, nhất định phải huy động quân đội, bày ra dáng vẻ cố gắng toàn lực để người ngoài quan sát trận chiến chỉ cảm thấy Ất quân thua kém hơn một chút, thực lực không địch lại nổi quân thái tử nên mới bị đả bại. Đây là việc không chỉ khó khăn mà còn tốn công nhưng lại không có kết quả tốt đẹp, không thể làm hoàng đế thất vọng, càng không thể đắc tội thái tử.Trần Tổ Đức mượn bệnh thoát thân, trước khi đi cũng không đưa ra phương án huấn luyện rõ ràng, phụ tá tranh luận không ngớt, giờ đến tân đại soái kế nhiệm là Tần vương cũng nói rõ là đến cho đủ quân số rồi lủi đi luôn. Tướng quân dưới soái trướng họ Lưu, chiêu dũng tướng quân tam phẩm của triều đình, ông ta cũng có suy nghĩ không muốn dính dáng vào, thấy ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình liền dứt khoát chuyển mọi sự giao cho phó tướng là một tên kỵ đô úy tứ phẩm, mượn cớ rời đi trước.Tên kỵ đô úy này là Khương Triều, họ hàng xa của Khương gia, trước đây từng đảm nhiệm chức vụ ở bắc nha cấm quân dưới quyền Lý Huyền Độ. Thời điểm Lý Huyền Độ xảy ra chuyện, hắn rời khỏi cấm quân, nhập ngũ, sau nhiều năm nỗ lực dùng quân công bước lên tới vị trí này. Tối nay từ khi hắn nhận được tin Tần vương sẽ tiếp nhận ấn soái của Ất quân thay cho Trần Tổ Đức, liền không tránh khỏi lo lắng thay Tần vương, giờ phút này sự tình đùn đẩy qua lại cuối cùng lại rơi xuống đầu hắn, không còn cách nào khác, trầm ngâm một lát, bảo mọi người giải tán trước rồi tự mình đi vào sau trướng.Tần vương đang nằm trên giường, tựa như đang ngủ.Khương Triều quỳ một gối xuống, thấp giọng nói: "Mạt tướng Khương Triều, cả gan quấy rầy tìm gặp Tần vương. Những năm nay điện hạ thế nào? Không biết ngài có còn nhớ rõ mạt tướng hay chăng?"Lý Huyền Độ mở mắt, quay sang, hai mắt nhìn chăm chú thuộc cấp ngày xưa, thoạt đầu cũng không nói gì.Ánh nến trong lều hắt lên mặt hắn, thần sắc hắn nhàn nhạt hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, một lúc sau, mặt hắn lộ ra ý cười, nói: "Tướng quân không cần đa lễ. Ta đã sớm không còn là cấp trên của ngươi, giờ chỉ là một người nhàn tản. Xin tướng quân hãy đứng lên đi." Nói xong lần nữa nhắm mắt.Khương Triều trịnh trọng dập đầu thật mạnh với hắn, tuân mệnh đứng dậy, nói tiếp: "Chiêu dũng tướng quân cũng bắt chước Trần đại tướng quân không muốn gánh trách nhiệm, giao quyền chỉ huy cho mạt tướng. Mạt tướng bất đắc dĩ, đến quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, nếu có thể được điện hạ chỉ điểm, mạt tướng cảm kích khôn cùng."Lý Huyền Độ trầm mặc một lát, mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nói: "Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ngươi rất có tài, trận chiến ngày mai chẳng nhẽ ngươi không có ý tưởng nào sao?"Khương Triều chần chừ một lúc, rút bội kiếm bên hông ra, đi đến trước giường, vạch một bản đồ địa hình đơn giản trên mặt đất, chỉ vào một trong những con đường dẫn lên dốc núi nơi sẽ xảy ra giao chiến, nói: "Đây là đường tắt, tên là ưng đạo, nếu mạt tướng đoán không sai, quân của thái tử chắc chắn sẽ hành quân dọc theo tuyến đường này đến có thể nhanh chóng điểm tranh đoạt thắng kỳ ở dốc núi. Nếu quân ta đặt mai phục bao vây ở đây..."Hắn dừng một chút."Nếu muốn bại chỉ có thể làm ra vẻ không địch nổi, đợi hai nhánh quân giáp mặt nhau, ước định ám hiệu, lúc đó rút lui, để bọn họ đi qua. Nhưng nếu chỉ rút lui như vậy thì quá lộ liễu, sau này liên đới nhiều việc, không giải trình được."Lý Huyền Độ nhìn đăm đăm bản đồ địa hình trên nền đất, giơ tay hiệu cho hắn giao bảo kiếm ra.Khương Triều vội vàng dâng lên.Lý Huyền Độ cầm kiếm, dùng mũi kiếm vạch mấy nhát vào góc tây bắc địa đồ, nói: "Ở đây có phiến thuỷ vực, băng sông đi đường vòng là có thể đến được dốc điểm. Ngươi hạ lệnh giảm bớt bố trí phòng vệ, chừa lỗ hổng cho bọn hắn vượt qua. Về phần mai phục, ngươi đã dự định thì phải toàn lực giao tranh, đừng để bọn hắn dễ dàng thông qua."Ánh mắt Khương Triều nghĩ đi nghĩ lại, do dự nói: "Phương pháp ứng đối này của điện hạ cực kỳ lợi hại. Chỉ là mạt tướng lo lắng, đoạn đường thủy này không quá nổi bật, người biết không nhiều, nhỡ may lúc thăm dò địa thế bị bỏ sót, bọn họ cũng không có ý định băng qua từ đây thì phải làm thế nào?"Lý Huyền Độ mỉm cười: "Ngươi quá lo, xưa nay trong quân chưa bao giờ thiếu hạng người ngọa hổ tàng long, cái thiếu là cơ hội để bọn hắn có thể vươn lên. Lần huấn luyện này là cơ hội lớn để bọn hắn bộc lộ tài năng. Phàm là biết nhìn đại cục thì phát hiện ra con đường tắt này cũng không khó. Nói trắng ra, cho dù thật sự không có người nghĩ tới, chẳng nhẽ ngươi không có lấy một người ở phe kia có thể dùng được sao?"Khương Triều như được đề hồ quán đỉnh, cực kỳ vui mừng, càng bội phục vị con trai thứ tư của tiên hoàng đang đứng trước mặt này, hắn quỳ xuống khấu đầu tạ ơn lần nữa: "Mạt tướng minh bạch! Việc này đã được an bài xong!" Hắn từ dưới đất đứng dậy, chợt nhớ tới chuyện khác, ngừng lại thấp giọng nói: "Đây là kế sách của điện hạ, mạt tướng không dám tranh công. Nếu thuộc hạ hỏi..."Lý Huyền Độ lật ngược bảo kiếm trả cho hắn. Khương Triều đi tới, hai tay cung kính nhận lấy, hắn xắn quần áo nằm xuống, thản nhiên nói: "Ngươi cứ việc nói là đã bàn bạc với phụ tá."Khương Triều há lại không nhận ra tình cảnh gian nan mấy năm qua của Tần vương? Nhớ lại hình ảnh tiên y nộ mã ngày trước so sánh với hoàn cảnh khó khăn hiện tại, hắn càng thấy xúc động hơn. Đè xuống cảm xúc tuôn trào trong lòng, hắn cung kính nói: "Mạt tướng minh bạch, điện hạ nghỉ ngơi thêm, mạt tướng đi trước."Hắn ta vội vàng ra khỏi đại trướng, triệu tập mọi người, giả vờ thảo luận qua loa, sau đó đề xuất kế sách, tất cả phụ tá nghe xong đều thấy kế này hay, nhất trí thông tri tới chiêu dũng tướng quân. Lưu tướng quân thấy đối sách rất tốt, vui vẻ trở về điều binh khiển tướng, ngay trong đêm gấp rút sắp xếp hành động cho ngày mai.Giờ Tỵ (9h-11h sáng) hôm sau, tiếng ngựa hí rền vang cả một góc trời, gươm giáo sáng loáng, hai nhánh quân giáp mặt nhau. Một vùng địa thế cao ráo gần với dốc điểm giao chiến cuối cùng giữa hai nhánh quân, nơi có thể quan sát toàn cục phía trên triền núi đã được bài bố thành quan đài để theo dõi tình hình giao tranh. Đại kỳ được vẽ hình Thanh long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đón gió, tung bay phần phật. Hoàng đế Hiếu Xương đích thân ngồi vào vị trí quan sát, hai tùy tùng có địa vị cao nhất lần này là Thượng Quan Ung, Diêu hầu ngồi hai bên trái phải. Các đại thần khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ.Chủ soái hai nhánh quân vì không trực tiếp tham gia tác chiến nên vị trí chỉ huy cũng được đặt ở quan đài. Thái tử Lý Thừa Dục cùng Tần vương Lý Huyền Độ đều mặc một thân nhung y (quân phục), ngồi đối diện nhau ở hai phía tả hữu, thỉnh thoảng các trinh sát báo cáo quân tin sẽ vội vã lui tới, cập nhật tình huống giao đấu tức thời giữa hai nhánh quân. Hoàng đế dẫn người làm lễ cúng trời, sau đó tuyên bố giao đấu bắt đầu, bầu không khí dần trở nên khẩn trương. Trận chiến bắt đầu không lâu, tin tức từ phía thái tử Lý Thừa Dục được gửi đến, báo rằng dựa theo kế hoạch đã định, dùng một nửa nhân mã thu hút sự chú ý và ngăn chặn chủ lực của đối phương, nửa còn lại lặng lẽ hành quân theo đường tắt bí mật được tìm thấy sau khi khảo sát địa hình. Đợi đến khi thuận lợi thông qua, vượt lên dốc điểm liền dễ như trở bàn tay.Tâm tình Lý Thừa Dục rất tốt.Đối với lần huấn luyện này, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dốc toàn lực ứng phó, mấy ngày nay hắn thậm chí không về hành cung mà sinh hoạt hoàn toàn ở trong doanh, tự mình hỏi kỹ từng chi tiết một của tác chiến, có thể nói lòng tràn đầy tự tin.Sau khi nhận được tin báo, hắn hạ lệnh chuyển tin cho lệnh quan.Lệnh quan bước nhanh đến sa bàn khổng lồ đặt trước ngự tọa hoàng đế, lệnh binh sĩ đánh dấu lộ tuyến hành động của Giáp quân trên sa bàn. Thượng Quan Ung, Diêu hầu và những người khác đến trước sa bàn chỉ trỏ, ai nấy đều gật đầu tán thưởng.Lý Thừa Dục nhìn thoáng qua Lý Huyền Độ ngồi đối diện.Vẻ mặt hắn nghiêm túc, lắng nghe một trinh sát khác truyền tin. Lý Thừa Dục không thể kìm nén nổi cảm giác ghen tỵ mãnh liệt dâng trào trong lòng, âm thầm bóp quyền, mu bàn tay gân xanh nổi đầy chằng chịt. Hắn là thái tử cao quý, dưới một người, trên vạn người, lại không thể bảo hộ nổi nữ tử mà hắn yêu mến, mỗi ngày bị buộc phải nhìn nàng cùng hoàng thúc sánh đôi, trong khi hắn chỉ có thể dằn cảm giác muốn chiếm hữu nàng xuống tận đáy lòng.Loại thống khổ này mãnh liệt đến mức đã xóa sạch hoàn toàn những ký ức dịu dàng mà hắn vẫn còn giữ trong lòng khi được theo hoàng thúc Lý Huyền Độ cưỡi ngựa săn bắn ở kinh đô lúc còn nhỏ. Hiện tại trong lòng hắn chỉ có ghen tị và tức giận, có khi còn khiến hắn phải tự hỏi, nếu hắn không có một vị hoàng thúc này thì hôm nay, hết thảy sẽ là cục diện thế nào đây?Ngay khi Lý Thừa Dục sa vào tâm tình riêng, thời khắc hắn dần thất thần, tin tức đột nhiên thay đổi, hai nhánh quân đang giao đất trên bãi đất hoang bằng phẳng bỗng nảy sinh biến hóa.Tin mới truyền đến. Khi Giáp quân đang cố gắng đi qua khu vực yếu địa thì gặp phải Ất quân mai phục, bên kia không chịu nhượng bộ, hiện cả hai đều đang ở thế giằng co.Sắc mặt Lý Thừa Dục hơi thay đổi, đột nhiên trở nên căng thẳng.Một lúc sau, tin tức đáng lo ngại hơn lại truyền tới.Kế hoạch được đặt ra ban đầu nhằm cầm chân chủ lực Ất quân bị bên kia nhìn thấu. Ất quân tránh giao tranh, điều binh lực gấp rút tiếp viện, quân chủ lực của Giáp quân bị bao vây, lâm vào hiểm cảnh, gắng gượng chèo chống trong lúc đợi viện quân.Không ngờ chiến cuộc lại nổi lên biến hóa. Đám đại thần vừa tán thưởng chiến lược quân sự của Giáp quân đều đồng loạt rơi vào im lặng, chờ tin tức tiếp theo.Lý Thừa Dục không khỏi lại nhìn về phía Lý Huyền Độ đang ngồi đối diện.Hắn đang nhìn mảnh rừng mênh mông xanh thẳm, thần sắc lộ ra vẻ điềm nhiên.Lý Thừa Dục miễn cưỡng trấn định lại, đốc thúc trinh sát thăm dò tin tức.Trên trận địa, con đường xuyên qua cánh rừng là nơi Giáp quân quyết tâm tranh đoạt, người ngã ngựa đổ. Càng lúc càng nhiều binh sĩ Giáp quân bị tạt sơn đỏ. Đây là ký hiệu "chết giả", những người này sẽ phải rời khỏi trận địa. Chỉ huy tác chiến của Giáp quân, long hổ tướng quân nhị phẩm Thượng Quan Diêu biết tình hình bị bao vây, con đường tiến về phía trước bị chặn đứng nhưng đối phương vẫn không ngừng điều động thêm nhân mã, đại lực cản trở.Chuyện này không nằm trong kế hoạch.Thượng Quan Diêu nổi giận, càng kinh hãi hơn. Hắn không ngờ đối phương nghiêm túc đến mức này. Nếu hắn thất bại, để đối phương chiếm được dốc điểm thì sau này, hắn phải ăn nói thế nào với thái tử đây?Hắn không dám chậm trễ, lập tức hạ lệnh điều toàn bộ chủ lực đánh cược một lần, bất luận thế nào cũng phải thoát khỏi vòng vây, dù chỉ còn lại một người như chỉ cần có thể đoạt được mục tiêu định trước ở dốc điểm trước đối thủ là thắng. Quân lệnh được ban xuống qua tầng tầng lớp lớp cấp bậc, khi đến tay một bách trưởng trong Giáp quân thì dừng lại. Tên này bách trưởng này là Thôi Huyễn. Lần huấn luyện hai quân này không phân biệt xuất thân, trừ quân sĩ bình thường, cấm quân và Vũ Lâm quân cũng có thể tham gia tuyển chọn.Thôi Huyễn là một trong những người đã thuận lợi thông qua cuộc tuyển chọn, đầu nhập dưới trướng thái tử, trở thành binh sĩ của Giáp quân.Vì thành công vượt qua "thập nhân đột" ở Vũ Lâm quân nên hắn được thăng lên một cấp, lần tác chiến này đảm nhiệm chức bách trưởng, thống lĩnh thủ hạ gồm trăm người.Cấp trên đến truyền lệnh của Thượng Quan là chính lục phẩm Vân Kỵ úy, thấy hắn không nhúc nhích liền vung roi định quất xuống, không ngờ bị hắn túm lấy roi kéo mạnh, không ngồi vững, ngả thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất.Vân Kỵ úy giận dữ, sai người bắt trói Thôi Huyễn. Binh lính chung quanh do dự. Vân Kỵ úy càng phẫn nộ, rút ra bội đao định đâm viên sĩ quan trẻ dám kháng lệnh, nhưng thanh bội đao bị đá bay, hắn lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất. Hắn xốc lại tinh thần, chửi bới ầm ĩ, chợt thấy đối phương rút đao gác lên cổ, thần sắc tràn ngập sát khí, không khỏi giật mình, không dám mắng, miễn cưỡng nói: "Thôi Huyễn, ngươi định làm gì? Ngươi dám phạm thượng, ngang nhiên kháng lệnh! Nếu để chậm trễ quân tình, Ất quân chiếm được dốc điểm, người có mười cái đầu cũng không đủ chém!" Vừa nói vừa hét lớn với thủ hạ.Thôi Huyễn đảo ngược yêu đao, chuôi đao hung hăng đánh một kích, Vân Kỵ úy đầu rơi máu chảy, ngã lăn ra đất.Đám người thấy hắn nặng tay như vậy, đều giật mình.Thôi Huyễn lại làm như không có gì xảy ra, thu đao, ánh mắt đảo quanh những người đi theo mình, mở miệng nói: "Xem ra loại địa hình trước mắt là nơi dễ để đặt bẫy nhất. Ất quân bày sẵn thế trận, chỉ đợi chúng ta tự chui đầu vào rọ. Hôm qua ta đã có ý nhắc nhở nhưng các ngươi biết rồi đó, thấp cổ bé họng như chúng ta, lời ta nói cấp trên không ai coi trọng cả."Đám người nhao nhao phụ họa, mạnh miệng mắng Thượng Quan làm hỏng việc.Thôi Huyền ra hiệu để đám người im lặng, đến khi hết thảy bình tĩnh lại mới nói: "Các ngươi đều giống ta, đều xuất thân vũ lâm hoặc là cấm quân, trong mắt người thường, các ngươi đương nhiên là ưu việt hơn người khác, nhưng xuất thân thường dân trong mắt quyền quý thì có đáng gì? Hôm nay may mắn chỉ là huấn luyện, nhưng nếu giao tranh thực thụ bằng gươm đao, kẻ địch là ngoại lai, chỉ sợ đều bị giết một cách vô ích! Kể cả chúng ta bỏ mạng, bọn hắn có thèm chớp mắt dù chỉ một lần?"Đám người vẫn trầm mặc, nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ bất mãn.Thôi Huyễn tiếp tục nói: "Ta mới gia nhập vũ lâm, các ngươi đều kỳ cựu hơn ta, càng rõ ràng hơn bên trong vũ lâm, quan chức cao cấp nếu không phải quý tử vọng tộc thì cũng là đệ tử thế gia! Ngày đó ta liều mạng phá vòng vây "thập nhân đột" nhưng hôm nay cũng chỉ là một bách trưởng nho nhỏ. Các ngươi dùng máu thịt trung thành với triều đình, nhưng lại vị con cháu thế gia chèn ép khinh bỉ, hút máu ăn tủy, đây liệu có phải cơ hội thăng chức công bằng không?"Mọi người đều đồng ý, cảm giác không cam lòng càng gia tăng.Thôi Huyễn lại nói: "Hôm nay là cơ hội tuyệt vời. Mấy ngày trước ta đã thăm dò địa hình, biết một con đường dẫn đến dốc điểm, dù là đường vòng gian nan, nhưng so với cách trước mắt thì phần thắng vẫn lớn hơn. Nếu các ngươi đồng hành cùng ta vượt qua, chiếm lấy dốc điểm trước, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để lập công. Các ngươi yên tâm, chuyện hôm nay nếu thành, ta tuyệt không độc chiếm, còn bất thành, nếu cấp trên hỏi tội ta sẽ một mình gánh chịu, các ngươi chỉ bị ép nghe theo!"Quân sĩ nhìn nhau.Thôi Huyễn tuy còn trẻ nhưng kể từ sau "thập nhân đột", hắn dần nhận được sự ủng hộ của tầng lớp dưới ở Vũ Lâm quân. Giờ hắn đã nói thế, không ít người rạo rực muốn đi theo, số còn lại cẩn thận hơn đặt ra câu hỏi: "Chẳng lẽ Ất quân lại không bố trí phòng vệ?""Vậy nên mới phải tập kích, tấn công bất ngờ. Cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý này còn cần ta nhiều lời?"Hắn lệnh thân tín bịt miệng Vân Kỵ úy, trói lại, đem bảo đao nhuốm máu cắm vào vỏ, quét mắt đảo quanh đám người: "Thái tử nhất định rất nóng lòng muốn thắng, chỉ cần thắng được, không cần so đo thủ pháp! Muốn lập công thì hãy theo ta!"Đám người nhiệt huyết sôi trào, không còn ai phản đối, một cước đá Vân Kỵ úy vào bụi cỏ ven đường rồi lập tức lên đường. Đến chiều, chiến sự vẫn ở thế giằng co. Từ đầu đến cuối Lý Huyền Độ vẫn bình tĩnh ngồi yên. Lý Thừa Dục dù cũng có vẻ trấn định nhưng thực tế bồn chồn không yên. Khi biết được tin, nhân số bị tạt sơn đỏ "bỏ mình", bị ép rời khỏi trận địa đã vượt qua quá nửa, trong khi thương vong của đối phương còn chưa đến một phần ba, vẻ mặt không kìm được, ngày càng trở nên khó coi. Tin tức liên tục được đưa đến, tất cả đều là tin bất lợi của Giáp quân. Thế trận Giáp quân trên sa bàn càng lúc càng lộ ra nhược điểm, vẻ mặt của đám người phe thái tử cữu phụ Thượng Quan Ung dần cứng đờ.Thái tử không ngừng đổ mồ hôi lạnh.Chiến giáp nặng nề, y phục bên trong dính sát vào lưng hắn, ngay lúc hắn đang tức giận tuyệt vọng đến cực điểm, bỗng vào lúc này, hắn chợt thấy chùm pháo hoa màu đỏ nổ tung ở dốc điểm đằng xa. Pháo hoa tản ra giữa không trung, giống như đóa hoa khổng lồ đang nở rộ.Đây là dấu hiệu cho thấy có người đã chiếm được dốc điểm!Trên quan đài mọi người đều lập tức xôn xao, không bận tâm hoàng đế đang ngồi bên cạnh đã nhao nhao đứng lên, nhỏ giọng bàn tán kết quả, đoán xem bên nào giành được thắng lợi cuối cùng.Hoàng đế ngắm nhìn chùm pháo hoa màu đỏ phía xa, sắc mặt cũng có phần ngưng trọng. Lòng bàn tay thái tử rét run, ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhất thời đứng không dậy nổi, lại nhìn sang Lý Huyền Độ.Hoàng thúc của hắn vẫn ngồi yên, thần sắc bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ vui mừng mà người chiến thắng nên có.Lại thua.Một trận huấn luyện quân sự trọng yếu thế này lại để bại bởi hắn.Cảm giác khó chịu chèn ép lồng ngực Lý Thừa Dục, nhung y nặng nề đến khó thở. Phía dưới triền núi, khoái mã phi nhanh về hướng này, cờ xí trên đầu ngựa theo gió tung bay, nháy mắt đã đến gần, dâng lên tin tức mới. Tin tức được truyền qua từng bậc, cuối cùng truyền đến chỗ Thẩm Cao.Hắn lộ ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh đến trước ngự tọa của hoàng đế, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Giáp quân tới trước, giành được chiến thắng!"Hoàng đế khẽ mỉm cười, hỏi chuyện gì đã xảy ra.Thẩm Cao nói: "Giáp quân nhìn như muốn vượt qua ưng đạo nhưng kì thực là vì để thu hút sự chú ý của chủ lực Ất quân, bày trận giả, thành công chặn đứng chủ lực Ất quân. Mặt khác phái tiểu đội gồm khoảng một trăm người do bách trưởng Thôi Huyễn thống lĩnh đi đường vòng tập kích bất ngờ, dùng hỏa công phá vỡ thủy trại tây bắc của Ất quân, băng qua thủy trại để vượt lên!"Hoàng đế gật đầu, Thượng Quan Ung cùng Diêu hầu ngồi hai bên mừng rỡ, vỗ tay không ngừng tán thưởng diệu kế thái tử đặt ra. Thẩm Cao quay đầu nhìn Lý Thừa Dục còn chưa kịp định thần sau khi nghe tin, cười khom người: "Chúc mừng thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ anh minh, thống lĩnh Giáp quân, đoạt được chiến thắng!"Tim Lý Thừa Dục đập loạn, nhìn đám người tranh nhau đến chúc mừng, nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười.Hoàng đế theo dõi chiến trận cả một ngày, cảm thấy hơi mệt mỏi, hạ lệnh luận công hành thưởng, đồng thời đích thân an ủi Lý Huyền Độ bại trận, sau đó bãi giá trở về hành cung. Lý Thừa Dục đưa tiễn hoàng đế, lập tức sai người gọi tên bách trưởng kia đến, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Lý Huyền Độ đang chuẩn bị rời đi, cười đi: "Trận đấu hôm nay quá mức đặc sắc, đa tạ hoàng thúc đã nhường!"Lý Huyền Độ cười nói: "Thái tử dụng binh như thần, thắng trận là chuyện đương nhiên, thần không dám nhận."Lý Thừa Dục khoát tay áo: "Hoàng thúc khách khí. Chất nhi nhớ kỹ lúc trước đã hẹn hoàng thúc cùng đi săn, vài ngày trước ai cũng bận việc riêng, giờ sắp hết thu săn, chất nhi một mực chưa quên. Mấy ngày nay nếu hoàng thúc rảnh rỗi, liệu chất nhi có thể xin hoàng thúc thỉnh giáo đôi chút được không."Lý Huyền Độ đáp ứng ngay.Lúc này, tùy tùng thái tử tiến tới truyền lời, tên bách trưởng có tên Thôi Huyễn kia đã đến.Lý Thừa Dục lộ vẻ vui mừng, lệnh dẫn người tới. Lý Huyền Độ quay đầu, thấy thiếu niên Hà Tây cưỡi ngựa phi nhanh tới, xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Mày kiếm mắt dài.Nhưng mấy tháng không gặp, da hắn đen hơn so lúc trước, khuôn mặt cũng gầy gò đi, ánh mắt lại trở nên cực kỳ lạnh lùng.Gương mặt này từ lâu đã mất đi mấy phần thiếu niên ngây ngô so với lúc gặp nhau lần đầu tiên ở ở Hà Tây hồi đầu năm. Trên người hắn tản ra mùi vị giết chóc đẫm máu. Lý Huyền Độ cũng không xa lạ gì.Thôi Huyền sải bước dài đi tới trước mặt hắn, dừng một chút, cúi đầu kính cẩn gọi điện hạ, sau đó đi về phía thái tử Lý Thừa Dục
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com