TruyenHHH.com

Bnha Shinkami Transfic Shinkami Future Series

Amane Kaminari.

Bối cảnh gia đình con bé khiến cuộc sống của nó trắc trở hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa.

Con bé còn quá nhỏ để biết và hiểu rằng cái thể giới không chỉ xoay quanh "Mình bùng việc đi chơi công viên đi chú!”. Có thể nói tôi cũng đồng ý đi với con bé mà riết thời gian.  Chơi với một đứa trẻ tinh nghịch một cách hồn nhiền vậy luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng không có nghĩa là con bé lúc nào cũng được an toàn.

Mà là trái lại.

Ba mẹ con bé đều rất nổi, nên không thiếu nguy cơ con bé bị bắt cóc.

Bởi đương nhiên, tước đi mạng sống của nó tức là tước đi phần hạnh phúc của gia đình nó.

Và cả của tôi.

Nên nếu có chuyện thì tôi cũng không ngại  hi sinh để bảo vệ nó.

Từ ngày còn ẵm ngửa nó đã phải mất đi ba ruột, bởi lẽ đó hình như nó luôn xem tôi như cha mình, dù tôi chỉ làm cho con bé những điều đơn giản như kể truyện, vẽ cho nó nhân vật hoạt hình nó thích, hay đưa con bé ra ngoài công viên tản bộ.

Đã có lần con bé vô tình gọi tôi là "cha", mỗi lần gợi lại là nó xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng thành thực thì đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy vui như vậy.

Tới một buổi tối muộn nọ. Hồi trưa tôi đã bỏ bữa để tập trung làm việc hơn rồi, nên khi ấy tốt hơn tôi nên làm cái gì đó mà bỏ vào bụng trước khi Kyouka, không hiểu lần ra thế nào mà biết và quở tôi thêm lần nữa.

Chúng tôi hiện tại là bạn tốt, mỗi nỗi lâu lâu cánh nhà báo lại vạch lá tìm sâu nên mọi người ai ai cũng kháo nhau chỉ có trời mới biết có gì giữa chúng tôi.

Có gì để chúng tôi giả đò.

Chắc điều khiến tôi buồn nhất chỉ là những khoảnh khắc tôi bắt gặp cô ấy ở bên em .

Giờ đây nó có là chi…

Tuần trước sau khi gặp em ấy về, hình ảnh em cười sau tấm đai cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, thậm chí chớp mắt thôi cũng thấy như đang ở ngay trước mặt.

Cốc cốc cốc.

“Hitoshi, cậu có ở đây không?”

“Ờm,” tôi đáp như không, thoạt tôi bước ra mở cửa mời cả hai người họ vào.

“Chú!” Amane đưa đôi tay bé xíu của nó ôm lấy chân tôi. Tôi chỉ đứng yên và thở dài đợi nó thả tôi ra.

“Đi chỗ khác chơi đi, Ama. Mẹ có việc phải bàn với chú…”

“Vâng…”

Con bé quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt màu vàng của nó, bỗng trở nên tối và buồn kì lạ, rồi tót thẳng lên lầu tới chỗ tôi gọi là phòng mình.

“Có chuyện gì à?”

“ Tớ không muốn gọi điện nói… vì… là… thế giả lắm…” đôi mắt xám của Kyouka rưng rưng. Cô ấy nhẹ nhàng đi tới chiếc ghế và bảo tôi ngồi xuống.

Ý thức tôi lẫn lộn, chẳng hiểu sao tôi vẫn bình tĩnh đến không ngờ.

Tôi nghĩ tới viễn cảnh tệ nhất… và-

Đừng khờ thế.

Chứ… nhỉ…

“Có chuyện gì à?”

Trong mắt cổ vẫn đọng lại tia bất lực, và cô ấy từ từ nắm lấy tay tôi, sụt sịt.

Cầu trời… đừng bảo…

“Cậu phải kiên cường lên… cho tớ… vì anh ấy.”

Không…

“Hứa đi.”

Cô ấy buồn bã nghiến răng, đè xuống tiếng nấc, để mặc những giọt nước mắt lăn trên gò má trắng sứ.

“Denki…”

Đừng nói ra…

“...đã mất, trong phòng giam…”

***


Mất ngủ có thể gây hại tới hệ thần kinh, khiến cơ thể sản suất ra nhiều hoóc- mon căng thẳng hơn khi mệt mỏi. Khi ấy sử dụng chất kích thích quá liều thường nên những ảnh hưởng liên quan, thậm chí tới các cơ trên cơ thể, đi kèm là các biểu hiện phổ biến như run rẩy, suy nghĩ tiêu cực. Các triệu chứng chỉ mất đi khi người mất ngủ có thể ngủ đủ giấc.

“Chú… đang buồn hã?”

“...”

“Bởi vì... Từ lúc mẹ tới chú không có nói mấy… con thấy loanh quanh hai tuần qua chú nói mỗi ‘Denki’ và 'Xin lỗi' thôi.

“...”

Không sao đâu.

Tôi không ngủ được thôi.

Toàn thân cứ run lên.

Nuốt thức ăn thôi cũng khó.

Mệt mỏi quá.

Em ấy…

Người duy nhất…

Mà tôi dành nhiều tình cảm tới vậy…

Tôi…

Tôi muốn... gặp lại em ấy... thêm một lần nữa...

Nhưng… Tôi không thể…

Vì chưa tới lúc…

Trống rỗng quá…

Tôi khép lại đôi mắt.

Mọi thứ…

Tăm tối…

Không sao.

Và… Tôi chậm rãi mặc cho cảm giác trống tuếch kinh hoàng ấy nuốt chửng. Từng hơi thở của tôi cứ theo nhau hoà vào không khí. Tôi không còn quan tâm thế giới ngoài kia. Không quan tâm đến thứ gì khác. Nếu tôi tập trung được… Tôi có thể được nhìn thấy em ấy.

Phoạt!

!!!

“Ehehe… con xin lổi… nãy trông chú như đang ngủ quên í…”

“...”

“Chú nói gì đi mà…” con bé cúi mặt. "Lâu lắm rồi con không thấy chú cười.”

“...”

Tôi đứng dậy và dẫm lên vụng nước trước mặt con bé, khiến nước bắn lên người nó.

“Úi cha! Nà! Chú xấu vầy!”

“Ừm.”

Con bé chu môi, má nâng lên. “Chú trông quao quó thế. Trông như... từ lóng mà mẹ con bảo trước đó đó.”

Kiệt quệ.

Ý cô ấy là thế.

“Phải.”

“É?” con bé nghiêng đầu và đi tới bên tôi, tay bắt lấy và nghịch cái khoá áo khoác của tôi. "Nó nghĩa là sao vậy ạ?”

“...”

“Này!” con bé nhảy lên nhảy xuống, khiến nước động bắn lên qua cả giày tôi. “Chú có nghe thấy con không?”

“...”

Nụ cười con bé tắt ngúm, nó kéo tay tôi. “Nói chuyện với con đi mà… Con muốn ra công viên đi tản với chú.”

“Chú không đi được.”

“Uầy!” nghe vậy con bé tươi lên hẳn. “Chú nói được một từ mới rồi này!”

“...”

Để phá vỡ bầu không khí, tôi nhẹ nhàng đẩy nó ra, và không nói gì, tôi bất chợt lại dẫm lên vũng nước hồi nãy.

“Á!” con bé đưa tay lên che mặt. Lực chân không quá mạnh, chỉ vừa để không bắn lên mặt nó.

Nó vừa cau mày lại vừa nhảy lên nhảy xuống trên vũng nước, chân tôi cũng vì thế mà ướt thêm, nhưng nó vẫn chưa chịu thôi mà quyết trả đũa đến cùng.

“Ấy…!” con bé dừng lại, xăm soi mặt tôi. Được một lúc hơi khó chịu, tôi quay đầu ra chỗ khác.

“Chú vừa cười kìa…”

Tôi vừa cười sao?

“Hí… chú vui tánh thế mày…”

“Hừm.”

“Chú cứ trông sợ vậy thôi… chứ con thấy chú lành mà…”

“Được rồi…”

“Hế…” con bé toét miệng. “Chú lại nói thêm từ mới kìa.”

Tôi để ý con bé có thay đổi gì đó. Miệng cười nó tắt ngúm. Những tia tinh nghịch đọng trên mắt nó cũng biến mất, và giọng nó cũng hạ xuống nhỏ nhẹ.

“Có phải chú… buồn… vì… ba…?”

“Con cũng… buồn… lắm…”

“Chú cũng vậy…” Tôi cúi người xuống để nghe con bé rõ hơn. Giọng nó ngày càng nhỏ đi.

“Mẹ cũng… buồn lắm…”

“Chú biết…”

“Chú có thương ba không?”

“Như thương mẹ con…?”

Không nhiều bằng. Cũng không ngang cơ…

"Ừ…”

“Thế chắc chú phải buồn lắm…” con bé vẫn cúi mặt xuống. “Bởi con vẫn nghe thấy mẹ khóc hàng đêm…”

“Chú…”

“Sao thế?”

“Chú…” con bé ngước lên nhìn tôi, lồng ngực tôi trở nặng.

Đôi mắt… màu vàng… đó…

“... Thương con… chứ?”

“Ừ, chú có…”

“Hí…” nó cười rộ… nhưng chỉ trong chốc lát. “Chú… sẽ không bỏ chúng con... chứ…?”

Tôi không biết nói gì.

Dù có là gì, tôi cũng cảm thấy như là xạo vậy.

Tôi không biết nói gì.

Dù câu trả lời là có hay không.

Tôi không biết nữa…

…!

Bỗng chốc, hay cánh tay bé xíu của con bé ôm bao lấy tôi, cố ôm hết tầm của nó, bám luôn lên như tia hi vọng cuối cùng, như nếu lỡ buông tí teo ra thôi thì nó sẽ ngã xuống đau điếng.

“Con không bỏ chú đâu!” con bé thút thít, tay ghì chặt. “Không chịu đâu!”

Hai vai tôi chùng xuống. Cảm giác ấm lòng hơn, nhưng đau thương vẫn còn đó.

Amane yêu thương…

Ta xin lỗi…

Cuộc đời tàn nhẫn lắm…

Nó tước của con đi mọi thứ, từng điều một…

Như đã tước đi mọi thứ của ta…

Con gái… của ta…

“Con thương chú!”

Con biết ta cũng thương con…

***

“Con bé đâu rồi!?”

Tim tôi như rớt khỏi lồng ngực thấy rõ. Tôi mở sầm cánh cửa. Ánh mắt mọi người đổ dồn lên tôi. Tôi thở gấp gáp. Đầu óc quay cuồng.

Tôi liếc xuống cái màn hình đang đặt trên bàn.

“Hitoshi! Cậu tới rồi! Chúng ta chuẩn bị-”

“Hiểu rồi!”

“Khoan-!”

Người tôi cứ thế mà lao đi.

Tôi phải tới chỗ con bé.

Tôi phải cứu con bé.

 

***

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Tôi thấy con bé. Ở góc tường. Bất lực. Trong nguy hiểm.

!!!

Tôi dùng hết sức bình sinh lao mình vào kẻ bắt cóc.

“Kkh! Cái đm!”

Tôi không nhận ra…

Hắn có trang bị…

Đoàng!

“AAA!!!”

Hắn chạy rồi… hắn thoát rồi…

Chết tiệt!!!

Tôi còn có thể cảm thấy lượng andrenaline đang từ từ rỉ.

“Chú!”

Tới lúc nhìn thấy con bé tận mắt tôi mới nhận ra mình đã sụp đổ rồi.

“Chú! Chú sao không! Chú bị thương rồi kìa!!!”

Tôi ngừng lại…

Tôi muốn lên tiếng rằng.

Hoặc là do ý thức của tôi đang mất dần.

Bởi…

Khi tôi nhìn con bé…

Tôi luôn nhìn thấy em ấy .

“Denki!”

“... Chua?”

“ Denki!!! 

“Dừng lại đi! Chú làm con sợ lắm! Chúng ta cần người tới giúp! Đứng dậy thôi chú!”

Người nó không còn run sợ nữa, mà nó còn đưa tay chặn lại miệng vết thương trên bụng tôi.

“Chú… tại sao… chú lại cười…?”

“Chú yêu con…”

“Đừng nói thể! Ở trong phim… người ta-”

“Cha yêu con, Amane…”

“Con cũng thương chú!”

“Anh yêu em, Denki…”

“...”

“Ta…”

Cảnh vật trước mắt tôi bừng sáng, không còn bóng tối ngập trong hành lang khi nãy. Vết thương nhói lên, nhưng tôi không còn để ý nó nữa.

Tôi không còn để tâm đến nhưng điều gì nữa.

Con bé an toàn rồi…

Chỉ vậy thôi…

Trong mắt tôi giờ đây đọng lại chỉ còn nó.

Cùng đôi mắt màu vàng kia…

Nó nói lên nhiều lắm.

Con bé biết tôi không qua nổi.

Tôi nghe tiếng con bé... thều thào… nước mắt rơi nhẹ xuống mặt tôi.

“Chú là… người hùng của con…”

“Anh sẽ được… gặp em sớm thôi… Denki…”

..

.











Mừng anh về nhà, Hitoshi.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com