TruyenHHH.com

Bnha Rac Roi All X Kacchan

Lưu ý: Là 18+ và có cảnh bạo lực, xin lưu ý trước khi xem, mặc dù au biết rằng sẽ chẳng có thằng nào mà thèm chú ý đến cái lưu ý vcl *vãi cả lầy* này mà cứ viết :v :v :v

Ngoài ra, nhân vật trong đây có khả năng ít nhiều bị ooc nên mọi người thông cảm nhá!







Chẳng có âm thanh nào vang lên cả, mọi thứ dường như chỉ còn mỗi sự tĩnh lặng kéo dài tựa như cả hàng ngàn thế kỉ trôi qua. Màu của bóng đêm, và mọi thứ chỉ còn là sự hư vô. Tiếng bước chân "cộc cộc" trên hàng lang cùng tiếng mở cửa thật nhẹ vang lên cái "cạch" thật giòn dường như là âm thanh duy nhất vang lên trong cái vũ trụ tối đen này.

Todoroki nhìn vào căn phòng tối đen, dưới ánh đèn lờ mờ yếu ớt từ bên ngoài, hắn dễ dàng xác định bóng người đang ngồi dựa vào góc tường kia. Chậm rãi, Todoroki tiến lại gần đối phương, căn phòng chẳng có gì cả ngoài người thanh niên đó. Chỉ đơn giản là một căn phòng trống với bốn bức tường bao bọc như một cái hộp kín không chút ánh sáng nào.

Chạm vào mái tóc vàng của thiếu niên kia dường như Todoroki chẳng nhận được bất cứ động thái hay cử chỉ nào đáp lại, "cậu ta đang ngủ thì phải?"-hắn tự hỏi như thế. Hôn nhẹ lên mái tóc đó, Todoroki vòng tay qua kéo thiếu niên đó vào lòng mình, hắn nở một nụ cười thật mãn nguyện, mọi thứ, thật TUYỆT VỜI.

...

Todoroki nhớ lần đầu tiên, hắn mang cậu về căn phòng này, đôi mắt đỏ hung hãn thật khiến hắn đắm chìm trong dục vọng nguyên thủy. Làn da trắng đó, mái tóc vàng đó, đôi mắt đỏ đó, những ngón tay thon dài đầy mạnh mẽ đó, từ cái lần đầu tiên dõi theo cậu, kẻ mang tên Katsuki Bakugou, hắn đã sớm muốn được chiếm hữu lấy cậu. Nhấn chìm màu sắc của cậu vào màu sắc của hắn, muốn cậu trở thành của hắn.

Mỗi ngày, mỗi ngày, Todoroki dõi theo Katsuki trong thầm lặng, hắn luôn khó chịu, khó chịu mỗi khi cậu nổi giận với những kẻ xung quanh, khi cậu cười với ai đó, hắn ghen, hắn không muốn, không muốn cậu tỏa thái độ với bất cứ ai. Những biểu cảm đó, Todoroki muốn tất cả chúng đều dành cho hắn, hắn muốn tất cả bằng một cách ích kỉ nhất cỏ thể. Và rồi, khi cơn thèm muốn lên tới đỉnh điểm, Todoroki bắt cóc Katsuki.

Quét mắt khắp người Katsuki đang bị dây trói nằm dưới sàn trong căn phòng đen, Todoroki dường như không thể ngăn cản chính bản thân mình chạm vào khắp người cậu. Mái tóc vàng thật mềm và làn da mịm, cả người Katsuki có vẻ như nhỏ người hơn Todoroki nghĩ khá nhiều, nhưng vấn đề đó cũng chẳng sao. Todoroki yêu Katsuki, cái tình yêu hoang dại đầy bệnh hoạn của hắn dành cho cậu nhiều đến mức nếu cậu là không khí hắn cũng sẽ yêu.

Người Katsuki vùng vẫy dãy dụa như cố gắng tránh bàn tay của Todoroki, cậu buồn nôn, đây là lần đầu tiên cậu bị một người nào đó chạm vào mình như thế này, đặc biệt kẻ chạm vào người cậu lại là một tên con trai mà cậu không hề quen biết. Cảm nhận lấy cái dãy dụa vô lực của Katsuki, Todoroki dường như còn hưng phấn hơn nữa, cúi xuống, hắn hôn nhẹ lên trán cậu.

Katsuki quơ chân đạp thẳng vào người Todoroki, tên khốn đó đã bịt miệng cậu nếu không cậu thề, cậu sẽ chửi hắn, chửi cả gia đình hắn. Bị đạp trúng, Todoroki không hề tức giận chút nào cả, khuôn mặt vốn vẫn lạnh thì vẫn lạnh như thế, không hề tỏa ra một chút biểu cảm nào ngoài vô cảm.

Cái bản mặt của Todoroki khiến Katsuki hơi sợ, tên đó hoàn toàn không để lộ chút biểu cảm, một bộ mặt không cảm xúc khiến cậu ớn lạnh. Điều đó làm Katsuki muốn thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Todoroki chụp lấy cổ chân Katsuki, thật vừa vặn mà nằm trong bàn tay hắn.

Đưa tay còn lại, Todoroki gỡ miếng vải bịt miệng Katsuki, hắn muốn nghe giọng cậu, muốn nghe tới phát rồ, muốn làm kẻ duy nhất được nghe giọng nói ấy. Miếng vải thấm đầy nước bọt tội nghiệp vì Katsuki cố gắng la hét bị quăng qua một góc xa. Hớt lấy hơi, Katsuki, lập tức dùng chân còn lại đá vào người Todoroki, cậu hét toáng lên:

-Thả Ông Mày Ra!!!

Lần này, bàn chân của Katsuki trúng ngay thẳng mặt Todoroki, khiến nó chảy cả máu mũi. Rợn người, bằng một cách nào đó, Katsuki lại cảm thấy bản thân mình gặp vô vàng nguy hiểm, mọi giác quan trong người tăng lên một cách đột ngột, cậu đang đột nhiên thấy sợ hãi cả xương sống, cậu đang cảm thấy nguy hiểm.

Todoroki không giận, quả thật hắn không giận, nếu muốn Katsuki có thể dẫm đạp gã bao nhiêu tùy thích, thậm trí kể cả cậu muốn trái tim của hắn, hắn cũng sẽ sẵn sàng moi nó ra dâng cho cậu theo đúng nghĩa đen.

Bất cứ thứ gì Katsuki muốn, Todoroki hắn cũng đều sẽ mang về đưa cho cậu. Ngoại trừ một thứ, hắn không muốn cậu rời xa hắn, hắn chỉ muốn trong mắt cậu có mỗi hắn, chỉ có mỗi hắn.

Vì vậy, yêu cầu, thả Katsuki đi khiến Todoroki tức giận, hắn có gì không tốt, chỉ cần ở chung với hắn một khoảng thời gian thôi, chỉ một chút thôi, hắn sẽ cho cậu biết hắn tốt như thế nào. Todoroki yêu Katsuki, yêu đến một mức méo mó, hắn không chấp nhận việc hắn sẽ để cậu đi. KHÔNG CHẤP NHẬN.

Trong phút chốc, Katsuki có thể thấy trong đôi mắt kì lạ của Todoroki là từng cơn tức giận, tay hắn vô thức siết chặt khiến cổ chân cậu rất đau, đạp cho hắn một phát để hắn buông chân mình ra. Nhưng Todoroki lại dễ dàng chụp lấy chân Katsuki trước khi nó kịp chạm vào được bản thân mình.

Chẳng thể kiểm soát được chính bản thân mình nữa, chìm ngập trong giận dữ, ham muốn chiếm đoạt của con quỷ tiềm tàng ẩn sâu bỗng chốc nổi dậy và rồi một tiếng "rắc" vang lên thật giòn. Cơn đau nhói lên khiến Katsuki ngửa đầu lên mà hét toáng, mồ hôi nhể nhãi chảy ra khắp nơi, cậu hét lên:

-Chết đi! Thằng chó khốn kiếp!!

Todoroki trong cơn tức giận đã bẻ gãy cổ chân của Katsuki, tiếng "crắc" thật giòn cùng cảm giác xương trong cơ thể mình bị dịch chuyển làm cậu đau tới mức phát khóc. Thở dốc, Katsuki rủa lớn:

-Tên khốn!!

Nhưng giữa chừng lại bị ngắt khi Todoroki cúi xuống hôn lấy Katsuki, môi chạm môi thật mềm nhưng đằng sau đó là sự đấu tranh kịch liệt, cậu cố gắng ngăn hắn xâm nhập vào miệng mình, cắn chặt răng quyết không mở miệng. Bàn tay Todoroki đè mạnh lên xương sườn của Katsuki nhưng cần thận không làm gãy nó, lẹ làn mà xé rách lớp áo sơ mi.

Làn da va chạm đột ngột với không khí khiến Katsuki giật mình mà bất ngờ mở miệng, lợi dụng cơ hội đó, Todoroki liền luồn lưỡi vào trong, hắn áp chế cậu dễ dàng, ấn cậu xuống sàn nhà, khiến cho mọi lần vùng vẫy của cậu vô dụng mà nằm yên cho hắn thưởng thức bản thân trong miệng mình.

Nhưng Katsuki là một kẻ nóng tính, vốn bản thân cậu ta cũng là một kẻ chẳng khiêm nhường ai, nhanh chóng cậu cắn chặt miệng mình lại, lập tức Todoroki liền buông cậu ra. Mùi máu thoang thoảng khắp khoang miệng Katsuki, thở dốc, cậu nhếch môi cười khing bỉ nhìn Todoroki đang đưa tay chùi máu chảy ra khỏi miệng mình.

Nụ cười đó mê hoặc thật, cả tiếng la toáng lên nữa, Todoroki bỗng chốc muốn nghe nhiều hơn, nhiều hơn nữa, những tiếng rên la của Katsuki, hắn muốn nghe toàn bộ, muốn nuốt chửng chúng xuống dạ dày của hắn.

Đưa một tay đè lên vai Katsuki để giữ nó cố định, một tay cầm lấy cánh tay khốn khổ đang bị trói ra sau kia, nhận ra hắn định làm gì, cậu lập tức vội vùng vẫy cố thoát ra, miệng không ngừng theo bản năng mà la hét:

-Dừng lại, dừng, dừng lại! Đừng!!

Và rồi thật nhẫn tâm cũng một tiếng "crắc" nữa lại vang lên, Todoroki vừa kéo gãy xương tay của Katsuki. Đôi mắt tràn ngập nước cùng tiếng hét to đầy đau đớn lại một lẫn nữa cất lên. Qúa đau, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra chứ? Tại sao cậu phải là kẻ hứng chịu tất cả những điều này?! Ngiến chặt môi đến mức bật máu, Katsuki trừng mắt nhìn Todoroki, rốt cuộc hắn muốn gì chứ? Muốn thứ gì từ cậu? Câu trả lời dù đúng dù sai...mãi mãi cậu vẫn không thể hiểu. Vì đơn giản, hắn yêu cậu.

Tiếng hét đó quá ngọt ngào, Todoroki muốn nghe nhiều hơn nữa, nhiều hơn thế nữa, cúi đầu, hắn há miệng cắn vào gáy Katsuki, kiếm từ cậu một tiếng rên nhỏ. Chẳng hiểu sao càng lúc, Todoroki càng thấy người mình nóng rực, hắn muốn, hắn muốn Katsuki, hắn muốn cậu ấy. Cắn mạnh hơn nữa vào cùng một chỗ, mãi đến khi máu rĩ ra, liếm lấy vết cắn đó, hắn nếm lấy thứ chất lỏng màu đỏ. Người Katsuki như run bật lên khi Todoroki liếm lấy gáy cậu.

Ngước đầu nhìn Katsuki, dưới ánh sáng yếu ớt hắc vào từ ngoài cửa thông qua khe hở nhỏ, những gì Todoroki có thể thấy là khuôn mặt đỏ hồng lên của cậu, người cậu đau tới mức mặt đỏ ngắt lên, thở từng hơi nặng nề mệt nhọc, cậu thật sự đang tuyệt vọng tới nơi. Bị bắt hét lớn tới tận hai lần, cổ họng Katsuki bắt đầu khô rát. Nhìn cái cổ đang phập phờn thở, Todoroki đưa tay chạm nhẹ lên nó, thì thầm:

-Tôi yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu rất nhiều...

Nhưng chua sót cho Todoroki, Katsuki không ngần ngại hét vào mặt hắn rằng:

-Tránh xa tao ra, đồ điên!! Có chết, tao mới yêu mày!!

Mỗi lần hét lên, Katsuki dường như phải nhịn cơn đau từ hai nơi đã bị gãy trong người mình, cơn đau khiến cậu tái cả mặt. Chạm tay lên khắp người Katsuki, Todoroki thoải mái tận hưởng những gì mà hắn cho là của hắn. Nghiến răng để ngăn chặn cái cảm giác buồn nôn, Katsuki cố gắng nhịn hết tất cả cơn tức giận của mình xuống, nếu không bình tĩnh mà tình cách thoát khỏi đây, cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi, hai tay Katsuki dần tê rần khi bị trói ra sau lưng, nếu không có sợi dây chết tiệt đó, chắc chắn, cậu sẽ ngoi người dậy cắn chết tên kia.

Đột nhiên cảm thấy bàn tay Todoroki lần mò xuống dưới, Katsuki không khỏi hoảng sợ, không nhẽ nào...hắn định....mặc kệ cơn đau, cậu cố gắng giãy dụa với mong mỏi đẩy hắn tránh ra xa mình. Nhưng Todoroki thì chẳng có ý định dừng lại những việc mình làm, hắn giữ lấy cổ Katsuki và rồi hắn nói:

-Tôi nghĩ cậu nên nằm yên đi...

Lời nói dịu dàng nhưng đầy lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, Todoroki đưa tay chạm lên mặt Katsuki, dễ dàng vuốt nhẹ nó. Sợ hãi và mệt mỏi, nhưng Katsuki vẫn quyết không muốn mở miệng cầu xin Todoroki chút nào cả, cắn chặt môi một lần nữa, cậu thề sẽ không bao giờ hét lên. Nhưng điều đó là vô cùng khó khăn khi Katsuki lại ở trong tay một gã điên Todoroki, hắn không cảm thấy gì cả, mới khi nãy hắn sẵn sàng nói làm bất cứ thứ gì vì cậu thì giờ đây việc thấy cậu đau đớn, la hét và đổ máu khiến hắn vô cùng hưng phấn tới mọi tế bào.

Lật sấp người Katsuki một cách thô bạo không màn tới những vết thương của cậu nhưng quyết tâm, Katsuki vẫn cắn môi quyết không la lên bất kì âm thanh nào, nhắm mắt lại, cậu cố bỏ qua cơn đau ở chân và tay, bỏ qua luôn cả chuyện hắn đang rất vô tư lột đồ mình. Điều này thật nhục nhã, Katsuki dường như muốn đập đầu chết tại chỗ, nhưng vì một điều gì đó cậu lại không lại điều đó.

Trong bóng đêm, chính bản thân Katsuki cũng không ngăn được nước mắt đang chảy ra, cậu một kẻ nóng tính và kiêu hãnh có ngày phải chịu lấy những điều này sao. Qủa báo à? Katsuki chưa từng bao giờ tin vào thứ đó, nhưng nếu thật sự là quả báo thì như vậy...hơi là quá đáng đấy.

Không nhận thêm bất kì âm thanh nào từ Katsuki, Todoroki dường như khá thất vọng, hắn muốn nghe nhiều hơn, nghe nhiều hơn nữa. Luồng tay nâng người Katsuki dậy, Todoroki đẩy thằng thứ đó của mình vào bên trong cậu, bị xâm nhập một cách bất ngờ, cậu cảm thấy đau đớn đến mức như thể cơ thể cậu bị tách ra làm hai vậy, hét lên trong miễn cưỡng với cổ họng bắt đầu đau đớn. Máu chảy xuống nhưng dường như Todoroki chẳng quan tâm đến điều đó, bên trong người Katsuki rất chặt và ấm, nó làm hắn thấy vô cùng dễ chịu.

Thõa mãn chính bản thân mình bắt cách rút ra đâm vào thật mạnh, cảm giác sự mềm mại bên trong Katsuki, những tiếng rên đứt quãng vang lên, nước mắt cậu cứ chảy ra, thúc thích vì không thể chịu nỗi nữa, cậu cuối cùng cũng dẹp luôn lòng tự trọng của mình mà cầu xin hắn:

-Dừng lại...Ah...dừng..đau..đau...quá...

Người Katsuki mềm nhũn cả ra, nếu không phải có hắn giữ lại thì cậu đã đỗ sạp xuống nền đất từ lúc nào. Todoroki dường như chẳng thể nghe thấy gì cả, vì lúc này, hắn chỉ còn là một tên ích kỉ chứa đầy ham muốn. Mãi cho đến khi mọi thứ dừng lại thì Katsuki chỉ có thể cảm thấy những thứ dơ bẩn trong người mình chảy ra ngoài, dính vào hai bên đùi đầy nhớt nháp trắng nõn...Khép mắt lại, cậu ngất đi.

Cho đến lúc nhận ra những gì mình lằm, Todoroki vẫn không thể tin được chính bản thân mình, hắn vừa làm người mình yêu đau đớn. Và cảm giác này...thật tuyệt quá đi. Là cảm giác tuyệt nhất mà hắn từng cảm thấy...

End...

P/S: má ơi!!! Con au đã vừa viết xong cái quái gì thế này!!! Dạo này càng lúc thấy bản thân ngày càng phê cần mặc dù không hút cần!!! :vvvvv

Trời ơi! Kacchan xin hãy tha thứ cho con au độc ấc này! Ahaha...lộn...Ahuhuhu

:v :v :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com