TruyenHHH.com

Bnha Oneshots

Vấn đề ăn uống (Eating issues) - KiriBaku
Chap này chứa:
- Ngọt

- Ngược? Có hoặc không. Tùy.
(Ngôi thứ ba)
Kirishima lấy chùm chìa khóa trong túi quần ra và mở cửa.căn hộ của anh rồi đi vào và gieo mình vào chiếc ghế sô pha bên cánh cửa phòng ngủ.
Bakugou đang ở trong bếp, làm bữa tối cho cả hai trước khi hắn phải đi làm.
Bây giò là sáu giờ chiều và Bakugou phải đi lúc sáu rưỡi. Bữa tối sắp được làm xong, và thứ duy nhất hắn phải làm bây giờ là khiến bạn trai hắn ăn bữa này.
Kirishima hiếm khi ăn gì vì anh luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình và những gì người khác sẽ nghĩ gì về bản thân mình. Nên mỗi khi không ai ở quanh anh hay cậu một mình - kể cả Bakugou - anh sẽ ăn nhưng ăn rất ít.
"Kirishima. Đến ăn đi." Giọng của Bakugou được nghe thấy qua căn hộ chung của họ, và đáp lại là tiếng lầm bầm của anh và tiếng cửa đóng.
Bakugou đi về phía căn phòng ngủ của họ và gõ cửa.
Không nhận được một câu trả lời gì từ cậu, hắn cố mở cửa ra nhưng nhận ra nó đã bị khóa.
"Kirishima, em à. Thôi nào, em cần phải ăn mà." Bakugou nói, rồi đi vào bếp để lấy chìa khóa ở trên bàn ăn để mở cửa.
Hắn đi đến chỗ cánh cửa phòng một lần nữa, hắn mở cánh cửa bằng chìa ra và đi vào phòng chỉ để nhìn thấy cậu con trai tóc đỏ đang nằm trên giường và nghịch mấy ngón tay.
"Thôi nào, Kirishima. Chỉ tối nay tôi và em sẽ không cần phải ăn trước mặt anh nữa đâu. Anh chỉ muốn biết em vẫn đang ăn từng bữa đều đặn thôi... Bakugou nói nhẹ nhàng rồi ngồi trên giường, nghịch mái tóc đỏ thẫm của bạn trai hắn.
Kirishima ngồi dậy và nhìn người con trai tóc vàng trước khi dịu dàng cầm tay hắn và nhìn lên bạn trai anh.
"Bakugou, em thề. Em vẫn mà! Em hứa, khi nào anh đi thì em sẽ ăn, em chỉ... không thể. Em thề, em sẽ ăn, chỉ là không ở trước mặt anh mà thôi..." Giọng anh lạc dần khi cậu cúi đầu xuống để nhìn sang chỗ khác và bắt đầu nghịch gấu áo của bạn trai anh.
Đấy không phải là lần đầu tiên Bakugou đã thử để khiến cậu trai tóc đỏ đi ăn, và đây cũng không phải là lần đầu tiên Kirishima đưa ra cái lý do đó. Và thời gian trôi qua, vì cân nặng của anh ngày càng giảm xuống, Bakugou không còn bị thuyết phục bởi cái lý do đó nữa.
Anh không phải lúc nào cũng như thế này. Anh từng cực kỳ yêu đồ ăn và chẳng bao giờ nghĩ nhiều khi nói đến việc ăn uống. Nhưng vài tháng trước, khi cả hai người đang hẹn hò, có vài cô gái đến và bắt đầu trách móc việc anh ăn như thế nào và lượng đồ ăn mà anh hay ăn.
Kể từ đó, Kirishima dần dần không ăn trước mặt mọi người nữa, kể cả bạn trai của anh. Nó bắt đầu từ việc gọi món khi họ đi ra ngoài, sau đó chỉ gọi đồ uống và giờ anh thậm chí không nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể ăn được khi có người ở xung quanh.
Bakugou luôn ở bên cậu trai tóc đỏ nên anh hầu như không có thời gian để ăn vặt hay bất cứ thứ gì mà không cảm thấy xấu hổ trước mặt bạn trai anh.
Kirishima, Anh biết. Anh biết em vẫn ăn. Nhưng em vẫn ăn khi không có ai cả. Kể cả anh. Nhưng anh luôn bên em mà. Anh không muốn phải biết rằng khi anh đi rồi thì em mới ăn. Anh hứa, anh thề anh sẽ không chế giễu em đâu mà. Anh chỉ muốn thấy bằng chính đôi mắt này thôi. Đi mà... vì anh nhé." Không có gì khác ngoài sự quan tâm trong giọng nói của hắn khi hắn giữ chặt bàn tay anh và tựa đầu vào trán anh, nhắm mắt lại và cầu mong rằng Kirishima sẽ đồng ý.
Cậu trai tóc đỏ thở một hơi dài và nắm lại tay hắn trong vài giây ngắn ngủi trước khi bỏ nó ra và nghĩ một hồi. "Thôi được, em sẽ cố. Nhưng mong anh có thể kiên nhẫn một chút..."
Đầu hắn lập tức vọt lên và hắn cảm thấy toàn bộ tâm trạng trong người lúc này của mình được nâng lên chỉ từ câu nói đó của anh. "Thật à?!"

"Ừm... chỉ với anh thôi." Kirishima ngẩng đầu lên để nhìn đôi mắt đỏ thẫm của hắn và mỉm cười.
Khi cả hai ra khỏi phòng ngủ, Bakugou bảo Kirishima ngồi xuống ghế sô pha trong khi hắn đi vào bếp để lấy đồ ăn cho cả hai.
Quay lại, hắn đặt cả hai đĩa thức ăn xuống bàn.
Có một sự im lặng lạ thường bao trùm cả bầu không khí xung quanh họ trước khi anh phá vỡ nó bằng một tiếng thở dài. Bakugou nhìn lên và thấy bạn trai hắn đang từ từ cầm cái đĩa đồ ăn và đôi đũa lên.
Anh vẫn còn chần chừ, anh vẫn chưa dám ăn. "Nếu như Bakugou trách móc hay chọc ghẹo mình thì sao?" Anh nghĩ bụng, "Nhưng mà nếu thế thì mình đâu có ngồi ở đây đâu. Với cả, nếu anh ấy cứ suốt ngày trách cứ mình thì mình đã đá anh ấy rồi." Anh đồng ý bằng cách gật đầu nhè nhẹ và bắt đầu ăn để chứng tỏ với hắn rằng mình vẫn ăn đủ đầy.
Nhưng mà, đồ ăn hắn làm ngon vãi chưởng.
Người con trai tóc vàng cười toe toét khi mắt anh sáng lên vì mùi vị, hắn vui mừng trong thầm lặng khi Kiri thực sự bắt đầu ăn như anh từng trước khi vụ việc đó xảy ra.
:Anh có định ăn không?" Dòng suy nghĩ của hắn bị chặn bởi câu hỏi của anh.
Có, xin lỗi em."
--------------------------------------------
Khi cả hai người đã ăn xong, Bakugou đang chuẩn bị đi và hắn đang lấy cái điện thoại ở trên bàn.
"Nè, anh à? Nhớ mua thêm đồ ăn vặt và nước ngọt nhé!" Kirishima nói vọng ra từ phòng ngủ đúng lúc Bakugou chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
"Ồ, bây giờ em lại ăn à?" Bakugou đùa khi hắn đang nhớ lại xem mình còn quên gì.
"Ừ!" Kirishima nói lại và đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi ra đến cửa, Kirishima tiến gần về Bakugou và trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng trên má. "Cảm ơn anh nhé!"
"Đấy là việc của anh mà! Là một anh hùng thì phải giúp đỡ mọi người chứ!" Bakugou nói một cách tự hào trong khi mặt của nah vẫn đang đỏ lên.
"Nào bây giờ thì đi đi, không thì bị sếp mắng đấy."

(10/1/2021 vì mình đã dịch xong vào ngày đấy nhưng bây giờ mới up :v)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com