Blue Lock X Reader Sweet Coffe
Mẹ đi rồi..
Bỏ đứa công chúa bé nhỏ của bà một mình, cô đơn ở chốn thành thị đầy rẫy mối nguy này.
Thôi thì cô công chúa này phải đành tự mình các kiếm đi cày rồi.(chỉ là học nấu ăn thôi mà tôi làm quá ấy)
.
.
Ban đầu lướt laptop là để học nấu ăn vậy mà một thế lực nào đó lại dẫn dụ em truy cập vào các trang mạng liên quan đến thông tin của tên cầu thủ đỡ em dậy lúc sáng- Michael Kaiser Em thắc mắc, nếu chỉ nắm tay đỡ dậy thôi thì bình thường mà, sao mọi người cứ sốt sắn lên thế. Chỉ là một cái nắm tay thoáng qua thôi mà cũng suy ra chuyện quen nhau à.
Con người thật khó hiểu.
.
Mới lướt được một tí lại thì lại gặp dâm ba cái bài đăng về em. Nhưng em dở thói tò mò mà click vào web đọc thử./nóng, nhân viên công ty báo chí và truyền thông XX bị nghi là nhân tình của cầu thủ trẻ tài năng Michael Kaiser. Theo như chúng tôi được biết, vào giờ trưa hôm nay, cậu Michael đã gọi cho công ty hỏi về cô gái kia. Hiện danh tính của cô gái ấy vẫn là một ẩn số, có vẻ có ai đó đứng sau và chặn mọi thông tin của cô ấy khiến chúng tôi tới giờ vẫn chưa có bất kì thông tin nào. Liệu cô gái kia-../-"lên mạng hôm nay thế là quá đủ rồi"Gập cái laptop lại, mặt em tối sầm. Lòng dạ thầm nghĩ-
Mã cha bọn phóng viên khác, hồi sáng bay đẩy tao làm cớ chi để rồi bây giờ mình tao phải hứng hết đống rắc rồi chả đáng có này. Tạ ơn nhé(?) Bọn chó.
.
.
Vẫn chưa học nấu ăn, không biết nấu...
Không sao vì ta đã có Omachi✨️✨️
(Đùa thôi chứ, bên Đức có hãng mì nào sao tôi biết được:)
.
.
Sử xong tô mì chỉ vọn vẹn một miếng trứng ốp la, em chán nản, lo ngại về việc mình phải sống làm sao với cái thân không bao giờ vào bếp được này đây?
*Tiếng chuông điện thoại
Điện thoại rung lên, kéo sự chú ý của em từ tô mì sang nó. Sếp gọi..không lẽ ổng định bắt em tăng ca để đền tội cho việc gây rối của em? Hay thậm chí là trừ lương?? Không không không x ?
Tay đổ mồ hôi như thác, run run nhấc điện thoại lên quẹt rồi kê cạnh tai. Tiếng giọng khàng khàng của ông sếp càng làm em tăng máu lên tim, từng câu từng chữ ổng đều nói chậm rãi, khổ em huyết áp tăng giảm liên hồi.
-"chiều nay cô đến nói chuyện riêng nhé"
-"v- vâng?"
Tút tút..
Con mẹ ông, chưa nói cái đéo gì để giải thích thì đã cúp máy rồi. Nhưng điều em bận tâm bây giờ không phải là cách hành xử của ông sếp. Mà thứ khiến em bận tâm nó lại là hai lựa chọn.
1. Là đến nói chuyện riêng với ổng, sát xuất bị đuổi việc khá cao
2. Là trốn, ở nhà. Sát xuất tỉ lẹ bị đuổi việc là siêu cao.
Đường nào cũng bị đuổi việc, thôi thì..chọn trốn luôn cho lành
.
.
Diện cho mình bộ outfit đơn giản gồm chiếc quần suông đen, áo sơ mi trắng và áo khoác ngoài dài màu nâu. Em đội kèm cái mũ đỏ sẫm nhìn rất duyên và sang
(cái nón kiểu pháp hay gì ấy, tôi không biết tên nó)
Tắt chuông thông báo điện thoại, rồi nhét nó vào cái balo đen nhỏ của mình. Bây giờ em chẳng còn để tâm đến công việc nữa, vì dù sao thì chắc chắn em sẽ bị đuổi nên..tận hưởng những giây phút hạnh phúc cuối cùng thôi.(☺️)
Đôi cao gót đen lộp cộp đi trên đường phố tấp nập chốn München, em sải bước tiến thẳng đến tiệm cafe thân quen. Gọi cho mình một ly cacao nóng cùng một vài cái bánh ngọt trông có vẻ đắt tiền.
Thôi thì đang tận hưởng hạnh phúc cuối cùng mà, chi tiền để thưởng thức những chiếc bánh với vẻ ngoài thơm ngon, quyến rũ chưa từng được thưởng thức cũng đáng.
.
.
Nhấp từng ngụm cacao nóng, em hướng mắt ra cửa sổ mà ngắm nhìn dòng người bận rộn qua lại. Đặt ly cacao xuống, tay cầm lấy một cái bánh đưa lên miệng cắn lấy một miếng.
Ui giồi ôi nó ngon vãi lon.
Quả đúng là đáng đồng tiền.
.
Lại dời mắt của mình từ chiếc bánh ra cửa sổ, em giật thót mình. Tưởng chừng ngụm bánh trong mồm mình sẽ phun ra hết nhưng may mà em không làm thế.
Trời ạ, em đang hưởng hạnh phúc cuối cùng mà sao gã lại xuất hiện ở đây thế?
Michael Kaiser
.
.
.
.
Không liên quan lắm nhưng mà..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com