Blue Lock Rinisa Rnis Mermaid
1.Isagi là một người cáMọi người cá khi đến tuổi trưởng thành đều sẽ dùng đôi mắt xanh thẳm của mình để tô điểm cho đại dương bao la kiaĐó là tục lệ, một tục lệ có từ rất lâu đời, và mọi người cá đều nghĩ như vậy là đúngNhưng mà, Isagi lại không nghĩ như vậy đâu"Tớ sẽ giữ lại nó, giữ lại đôi mắt này. Màu xanh từ mắt là do cha do mẹ mẹ ban cho tớ, đôi mắt này là của tớ! Là của mình tớ, không phải đồ miễn phí, thích tặng là tặng, cho là cho."Giữ lại thứ duy nhất chứng minh cậu thuộc về biểnĐôi mắt sắc biển (?) kiaIsagi không muốn phải trao đi đôi mắt xanh của mìnhNó là của cậu, tại sao cậu lại phải hiến tặng nó cho người khác? "Tôi sẽ chỉ 'tặng' nó cho đại dương 'thân yêu' này nếu sau này tôi chết thôi. Suy cho cùng, chết rồi thì tôi cũng chẳng cần dùng đến nó nữa. Nhưng, đây sẽ là lần cuối cùng tôi chấp nhận mang con mắt màu xanh này nếu phải dâng lên cho nơi này một lần nữa. ""Nếu còn lần nào như vậy nữa, tôi sẽ móc nó ra..."Cậu chắc chắn rằng bản thân mình không phản bội họ, ít nhất thì chính là lúc này. Cậu chỉ hơi khác những người cá khác thôi.Khác? Đó là từ dành cho kẻ phản bội như cậu sao? Khác đâu có nghĩa là phản bội chứ?"Vớ vẩn! Chỉ có tên nào thần kinh mới mở miệng ra mà nói được cái câu khẳng định ngu ngốc đấy thôi?"2.Isagi là một người cáMột người cá không giống bất kì người cá nào trên đời nàyXinh đẹp, tài năng, giọng ca tuyệt vời, khả năng giao tiếp với sinh vật biển. Thử hỏi cậu có chỗ nào không giống người cá chứ?"Rốt cuộc là khác chỗ nào vậy?"3.Người cá khi sinh ra gần như đều mang đôi mắt màu xanh dương và khi đến tuổi trưởng thành, họ sẽ làm nghi lễ dâng hiến đôi mắt cho đại dươngViệc này sẽ khiến họ mất đi màu xanh tuyệt đẹp trong mắt mình, mắt sẽ trở thành một màu xám xịt, nhìn vào chỉ thấy một màu trắng xóa sâu không thấy đáy. Nguy hiểm hơn thì có thể sẽ mất luôn đôi mắt. Bị mù vĩnh viễn, mãi mãi không thể nhìn thấy gì. Nhưng thứ kinh khủng nhất không phải vậy..
Họ nói rằng nếu hiến đi thì sẽ phải gắn bó với đôi mắt xám nhạt xấu xí đó cả đời, hoặc là sẽ mất đi đôi mắt của bản thân..Mất đi thứ gọi là cửa sổ tâm hồn, mất đi thứ gần như được coi là mạng sống của họ..."Người cá yêu cái đẹp, mắt chính là thứ đưa họ đến để nhìn được cái đẹp đó, chính vì thế mà họ sẵn sàng hi sinh cái màu xanh trong mắt để biến biển cả trở nên xinh đẹp. Ngu ngốc quá mà, đúng không... ***?"
4.Là một truyền thốngMột tục lệ có từ rất lâuHiến đôi mắt xanh lam này cho đại dương, cho biển cảCó thể nói lấy đi đôi mắt của họ không khác gì lấy mạng họ cả"Nhưng họ vẫn làm đấy thôi?"Họ đánh đổi cả đôi mắt của bản thân để có thể nhìn được cái đẹp của biển cả"Nhưng mất rồi, sao còn có thể nhìn?"Một vài người cá may mắn, họ sinh ra với đôi mắt không phải màu xanh dươngCó thể là xanh lá, hồng, tím, nâu, màu đen
hay là cả màu đỏ thẫmDù là màu nào thì vẫn đã rất may mắn rồi"Chỉ vậy? Đâu phải cứ may mắn là được chứ?"Trăm năm chưa chắc đã tìm được một người cá sở hữu đôi mắt khác màu ngoài cái màu xanh dương và màu trắng nhàn nhạt nhìn vào như thể nó sâu hơn cả đáy đại dương kia.Nhưng mà, vẫn còn có một cách nữa để mang đôi mắt khác màu ngoài việc may mắn đấy
Di truyền..
Nếu cả hai người cá có mắt hiếm thì việc con của họ có đôi mắt khác màu sẽ xảy ra nhiều hơn so với thông thường. Cũng chỉ là xảy ra nhiều hơn thôi"Nhưng dù màu mắt thế nào, nếu đều tin vào cái thứ tục lệ ngu ngốc kia thì đều là một lũ thần kinh như nhau thôi!"- Isagi gấp lại quyển sách về đồng tộc, tổ tiên mình mà thầm chửi rủa, cậu đã đọc cái quái gì vậy? "Thật là muốn xé tan nó ra nếu nó không phải mình mượn của Yokishika rồi.."5.Hạt ngọc trai từ sợi dây đeo trên tay đứa bé lóe nhẹ lên một tia sáng màu vàng ngọc- Isagi Yoichi. Đó là tên cậu à? Mà, sao cũng được, cậu đã chính thức trở thành một thành viên của tộc người cá rồi."Sinh mệnh mang tên Isagi Yoichi chính thức được thần linh ban xuống cõi đời kể từ lúc này."Isagi cũng chỉ nhớ loáng thoáng người nói câu đấy là một người có mái tóc dễ được tìm thấy ở người cá, màu nâu nhạt pha chút vàng như màu cát dưới đáy biển. Nhưng sau này, dù có hỏi mọi người thế nào, cậu cũng chẳng bao giờ tìm được người đó là ai.Mọi người xúm lại, những chiếc đuôi cá đủ màu sặc sỡ túm lại với nhau như chiếc cầu vồng trong lời kể của sách, màu nhàn nhạt tựa nước biển nhưng lại xinh đẹp ánh lên như đá quý. Họ bao quanh đứa trẻ mới sinh, chăm chú nhìn vào cậu để kiểm tra. Nhưng thứ đầu tiên họ kiểm tra đâu phải xem cậu và mẹ có ổn không?Mà là màu mắt của cậu mà.. "Là xanh dương, thưa điện hạ. Cậu Isagi có đôi mắt màu xanh"Người phụ nữ mang mái tóc đen mượt, đối lập với con ngươi trắng đục của bản thân cung kính dâng Isagi lên trước mặt vị trưởng lão. Isagi cũng nhớ người này, nhưng cậu vẫn một lần nữa lại không tìm được. 'Điện hạ' nhìn Isagi một lúc, đôi con ngươi màu nâu nhạt của ông khẽ động khi nhìn thấy đứa cháu trai trước mặt mình. Lông mày của ông nhíu lại xen lẫn giọng điệu ghét bỏ. Cái thứ giọng đã làm Isagi ghê tởm đến tận bây giờ."Đáng lẽ thằng bé đã có thể nhận được đôi mắt màu nâu. Như mẹ nó vậy. Đáng tiếc, chậc.. Ta đã bảo rồi, Iyo à.."(?)Mẹ cậu không nói gì cả, nằm im bất động. Không đồng tình cũng chẳng phản đối với lời của ông. Thân nhiệt của người cá vốn lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể mà cậu cảm nhận được từ mẹ lại lạnh lẽo đến lạ thường. Người cá mang cái nhiệt độ man mát của biển cả, chứ không phải nhiệt độ lạnh lẽo như băng này. Mẹ cậu.. chết rồi sao? Người phụ nữ tóc đen ban nãy cũng là người đỡ đẻ cho mẹ cậu lên tiếng nhẹ tênh"Thưa quốc vương, công nương Iyo đã mất rồi ạ"Ra là vậy, mất rồi sao. Mẹ cậu mất thật rồi nhỉ. 6.Mọi người xung quanh không náo loạn hết lên như cậu nghĩ. Thể chất của người cá vốn yếu ớt, sinh xong rồi chết cũng không phải chuyện hiếm. Chỉ là, đó là đồng loại của mấy người mà? Tỏ ra thương tiếc một chút đi chứ, dù là thương hại thôi cũng được... Nếu vậy, biết đâu mẹ cậu có thể vui vẻ mà chết đi. À, nhưng mất rồi mà vẫn chưa được chạm vào con một lần thì vui thế nào đây nhỉ?Không một lời chia buồn cho cha cậu và cậu, cũng không một lời tiếc thương cho mẹ. Thậm chí cả một giây cho mẹ được bế cậu cũng không có? Họ chỉ đặt cậu vào tay cha rồi lại đi chỗ khác thu dọn xác của mẹ cậu thôi. Sau này, mọi người an ủi là mẹ cậu chết đi, đi về với biển cả là vì thể chất yếu. Nhưng sao họ vẫn đổ lỗi cho cậu, gọi cậu là người đã giết chết mẹ?Ơ, nhưng mà'Về với biển' là đi đâu nhỉ? Chả biết nữa, cụm từ đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Yoichi thôi7.Isagi dần lớn lên.Cậu là một người cá rất thông minh, nhạy bénLà một người cá xinh đẹp mang nét dịu dàng, lại có phần tốt bụng hiền lành. Nhưng cậu cũng rất mạnh mẽ. Là một người cá cũng là hoàng thái tử của vương quốc.Cậu đã không khóc vì bị sỉ nhục, cậu sẵn sàng đáp trả lại nhưng ai nói xấu chính mình và cha mẹ, cậu cố gắng tự mình đi lên và dần trở thành một người cá được mọi người yêu quý. Cậu đã rất cố gắng và mạnh mẽ rồi, đúng không?Năm nay cậu 15 tuổi rồi. Chỉ còn khoảng nửa năm nữa... nửa năm nữa thôiIsagi mỉm cười nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên, nửa năm nữa? Chừng đó quá dư thời gian để cậu chạy trốn khỏi cái nơi quái quỷ thích moi mắt đồng loại giao tặng cho 'người' khác rồi. Đến cả kế hoạch cậu cũng đã vạch ra sẵn ngay từ đầu. Đến lúc đó chỉ cần thực hiện thôi. Isagi biết, nếu thất bại thì cậu sẽ chết, hơn nữa còn bị giết chết sau khi làm nghi lễ hiến tế đôi mắt cho thần biển một cách không tự nguyện nhưng cậu sẽ không thất bại đâu. Isagi nhất định phải thoát khỏi nơi này, phải thoát khỏi cái nơi đã để mẹ cậu chết mà không một lời sót thương, thoát khỏi cái nơi đã hại chết cha cậu. Rời khỏi cái nơi không có tình đồng loại như thể địa ngục này. Rời khỏi vương quốc này, là nơi đã sinh ra cậu nhưng cũng có thể sẽ là nơi giết chết cậu bất cứ lúc nào.8.Isagi cầm đại một tờ giấy dưới sàn, cậu cầm bút lên rồi viết viết thứ gì lên đó. Dù viết rất hăng say nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại xé nát tờ giấy đó ra rồi vứt những mảnh vụn xuống đất. Nhìn một sàn nhà toàn giấy là giấy, Isagi thầm bất lực: lại phải dọn nhà rồi, ai bảo bản thân mình cứ xả 'rác' bừa bãi ra cơ.Isagi cầm hết đống giấy lẫn mảnh vụn dưới sàn lên rồi vo lại ném vào một góc. Lẩm bẩm gì đó, mấy tập giấy dưới sàn liền không cánh mà bay. Hóa thành mấy mảnh tro lụn vụn rồi dần tan ra vào nước biển và biến mất. Isagi tự gọi mình là thiên tài cũng không sai, chỉ rất ít người cá sở hữu ma thuật của nước, còn cậu thì thành thạo nó từ sau khi cha mất. Dù vậy, từng này vẫn chưa đủ để đối đầu với những pháp sư của vương quốc chứ đừng nói đến quốc vương - ông của cậu. Nhưng điều đó không khiến Isagi mấy bận tâm. Cậu thoải mái nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng rồi thả mình rơi từ cửa sổ cung điện xuống. Lượn nhẹ một vòng bằng chiếc đuôi cá xinh đẹp của mình, cậu nhẹ nhàng bơi lại gần một cô bạn tóc xanh nhạt đang đứng trước cổng cung điện kia."Keineka, đã để cậu đợi rồi. Tớ nghe nói tối mai sẽ có cá voi bơi qua đấy.""A, Isagi! Chào cậu nha. Tối qua cậu ngủ có ngon không? Tớ cũng vừa nhận tin từ người hầu trong nhà nè, cậu có muốn... ừm.. cậu có muốn đi ngắm cá voi cùng tớ vào ngày mai không? Nghe bảo nếu cầu nguyện xong mà nghe được tiếng cá voi đáp lại thì điều ước sẽ thành hiện thực đó." Cô bạn trước mặt tươi cười chào Isagi, dáng vẻ không có gì là ngạc nhiên với hành động của cậu như thể đã nhìn thấy rất nhiều lần vậy. Keineka đã đợi cậu rất lâu ở ngoài này, Cô bé với tay phủi chút bụi trên người Isagi rồi lại vội kéo cậu đi. Keineka mang mái tóc xanh biển nhàn nhạt như màu mắt của mình, khuôn mặt tươi cười nhìn Isagi một cách thân thiện và còn có vẻ như còn đang... đỏ mặt với cậu? Isagi nhìn người trước mặt, chầm chậm đáp lại cô bé với một nụ cười nhẹ. "Tớ ổn, Keineka. Còn cậu thì thế nào?""Gọi.. gọi tớ là Kei là được rồi, đêm qua tớ ngủ ngon lắm, cảm ơn cậu." - Cô bé trước mặt Isagi có vẻ còn ngại ngùng hơn sau khi cậu chào cô ấy. "Ừm, vậy Kei cũng gọi tớ là Yoichi nhé.""Sao tớ dám gọi thái tử điện hạ bằng tên chứ, cậu cho phép tớ gọi bằng họ đã là một vinh hạnh quá lớn lao rồi.."
"Không sao đâu mà, quan trọng vai vế làm gì chứ? Chúng ta là bạn mà."Isagi tươi cười nhìn người kia, khiến mặt của Keineka đã đỏ lại càng đỏ hơn nhìn như sắp sửa bốc hơi rồi vậy. Yokishika Keineka cô bạn cùng tuổi hay là thanh mai trúc mã của cậu. Yoikishika thân thiện và hòa đồng nên rất vừa lòng mọi người. Chưa kể, cô bé còn sở hữu một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa. Nhưng tất nhiên, vẫn chưa bằng cậu đâu."Tuy vậy, cậu ta cũng chỉ là một người hiền lành và cả tin quá mức đến việc chính bản thân mình bị người khác lợi dụng cũng chẳng nhận ra thôi. Nhưng, nếu Yoshi là một người dễ bị cuốn theo số đông thì mọi chuyện sẽ thuận lợi lắm đây a ~""Cậu lẩm bẩm gì vậy, Yoichi?"Keineka cười cười, cô nghiêng đầu nhìn Isagi, ngắm nhìn đôi mắt xanh lam tựa như sóng biển rì rào lẳng lặng trôi dạt vào bờ rồi lại cuốn đi xa. Cùng là một màu xanh lam nhưng mắt của Yoichi lại đẹp một cách kì lạ, như thể nó muốn hút hồn cô rồi cuốn lấy cô đi vậy. Đó cũng là lí do Keineka đã phải lòng Isagi ngay từ cái nhìn đầu tiên."Tớ đang nghĩ đến buổi đi chơi của chúng ta vào ngày mai thôi, chắc sẽ rất vui nhỉ? A, mọi người kia rồi" - Isagi cười nhẹ, nhìn mấy người cá trước mặt. Đồng lo- à không 'bạn' của cậu cả đấy. Chỉ là không thân một chút thôi (Isagi nghĩ vậy)."Ừm, chắc sẽ vui lắm.."- Keineka vừa nói nhỏ vừa ngượng ngùng gật đầu còn giờ thì đến lượt Isagi nghĩ xem cô bạn người cá này đang lẩm bẩm cái gì."Isagi với Yokishika đến kìa!!""A, chào Isagi. Tối qua cậu ngủ có ngon không?""Tớ ổn""Sáng vui vẻ, Isagi!"
"Cảm ơn cậu.""Kei, chào cậu!!"
"...." end chap 1 2516 từ22:16 - 29/09/23Chúc mn Trung thu vui vẻ'***' là tên của 1 người, mn đoán đó là ai nhé. *: Nếu mọi người để ý thì trừ đoạn đối thoại thì thỉnh thoảng có một câu thoại như bình phẩm chen vào. Spoil cho mn là đó là vì Isg đang kể lại câu truyện của mình cho người khác nhé, còn là ai thì để mọi người đoán nhé..*: Ở tộc người cá có giấy nhé, tôi không biết phải giải thích tại sao giấy dùng được dưới biển nhưng mọi người cứ nghĩ là người cá có thể dùng móng tay để chạm lên đó viết chữ đi. Cứ nghĩ đó là 1 loại ma thuật riêng của người cá ngoài giọng hát ấy. ( cái ma thuật Yoichi sử dụng là ma thuật đặc biệt )(?) Đôi mắt sắc biển: Dù nói như vậy nhưng đúng thì nguyên văn của nó là biển mang màu sắc xanh của mắt vì người cá đưa màu mắt của mình cho biển mà.(?) Cả trong truyện của t, lẫn trong nguyên tác thì cha của Isagi Yoichi đều mang màu mắt màu xanh. Bà Iyo có đôi mắt nâu nhạt, có lẽ ông ngoại của Yoichi đã muốn Iyo cưới người khác nhưng bà vẫn lấy ông Issei nên Isagi mới mang màu mắt xanh. Và cũng có thể ông Issei vì quá sốc với cái chết của vợ nên đã tự sát/ làm điều gì đó dại dột chống đối lại vương quốc người cá nên bị giết chết trước mặt Yoichi khi cậu khoảng 3-4 tuổi gì đó.
T sẽ không đi quá sâu vào phần này, để cho độc giả tự đoán nhé-Văn phong của tôi không ổn, có thể nói là tệ hại.-Lần đầu viết truyện có thể có nhiều sai sót, mong góp ý. Cảm ơn-Chưa beta au: DML- Landieyrin
Họ nói rằng nếu hiến đi thì sẽ phải gắn bó với đôi mắt xám nhạt xấu xí đó cả đời, hoặc là sẽ mất đi đôi mắt của bản thân..Mất đi thứ gọi là cửa sổ tâm hồn, mất đi thứ gần như được coi là mạng sống của họ..."Người cá yêu cái đẹp, mắt chính là thứ đưa họ đến để nhìn được cái đẹp đó, chính vì thế mà họ sẵn sàng hi sinh cái màu xanh trong mắt để biến biển cả trở nên xinh đẹp. Ngu ngốc quá mà, đúng không... ***?"
4.Là một truyền thốngMột tục lệ có từ rất lâuHiến đôi mắt xanh lam này cho đại dương, cho biển cảCó thể nói lấy đi đôi mắt của họ không khác gì lấy mạng họ cả"Nhưng họ vẫn làm đấy thôi?"Họ đánh đổi cả đôi mắt của bản thân để có thể nhìn được cái đẹp của biển cả"Nhưng mất rồi, sao còn có thể nhìn?"Một vài người cá may mắn, họ sinh ra với đôi mắt không phải màu xanh dươngCó thể là xanh lá, hồng, tím, nâu, màu đen
hay là cả màu đỏ thẫmDù là màu nào thì vẫn đã rất may mắn rồi"Chỉ vậy? Đâu phải cứ may mắn là được chứ?"Trăm năm chưa chắc đã tìm được một người cá sở hữu đôi mắt khác màu ngoài cái màu xanh dương và màu trắng nhàn nhạt nhìn vào như thể nó sâu hơn cả đáy đại dương kia.Nhưng mà, vẫn còn có một cách nữa để mang đôi mắt khác màu ngoài việc may mắn đấy
Di truyền..
Nếu cả hai người cá có mắt hiếm thì việc con của họ có đôi mắt khác màu sẽ xảy ra nhiều hơn so với thông thường. Cũng chỉ là xảy ra nhiều hơn thôi"Nhưng dù màu mắt thế nào, nếu đều tin vào cái thứ tục lệ ngu ngốc kia thì đều là một lũ thần kinh như nhau thôi!"- Isagi gấp lại quyển sách về đồng tộc, tổ tiên mình mà thầm chửi rủa, cậu đã đọc cái quái gì vậy? "Thật là muốn xé tan nó ra nếu nó không phải mình mượn của Yokishika rồi.."5.Hạt ngọc trai từ sợi dây đeo trên tay đứa bé lóe nhẹ lên một tia sáng màu vàng ngọc- Isagi Yoichi. Đó là tên cậu à? Mà, sao cũng được, cậu đã chính thức trở thành một thành viên của tộc người cá rồi."Sinh mệnh mang tên Isagi Yoichi chính thức được thần linh ban xuống cõi đời kể từ lúc này."Isagi cũng chỉ nhớ loáng thoáng người nói câu đấy là một người có mái tóc dễ được tìm thấy ở người cá, màu nâu nhạt pha chút vàng như màu cát dưới đáy biển. Nhưng sau này, dù có hỏi mọi người thế nào, cậu cũng chẳng bao giờ tìm được người đó là ai.Mọi người xúm lại, những chiếc đuôi cá đủ màu sặc sỡ túm lại với nhau như chiếc cầu vồng trong lời kể của sách, màu nhàn nhạt tựa nước biển nhưng lại xinh đẹp ánh lên như đá quý. Họ bao quanh đứa trẻ mới sinh, chăm chú nhìn vào cậu để kiểm tra. Nhưng thứ đầu tiên họ kiểm tra đâu phải xem cậu và mẹ có ổn không?Mà là màu mắt của cậu mà.. "Là xanh dương, thưa điện hạ. Cậu Isagi có đôi mắt màu xanh"Người phụ nữ mang mái tóc đen mượt, đối lập với con ngươi trắng đục của bản thân cung kính dâng Isagi lên trước mặt vị trưởng lão. Isagi cũng nhớ người này, nhưng cậu vẫn một lần nữa lại không tìm được. 'Điện hạ' nhìn Isagi một lúc, đôi con ngươi màu nâu nhạt của ông khẽ động khi nhìn thấy đứa cháu trai trước mặt mình. Lông mày của ông nhíu lại xen lẫn giọng điệu ghét bỏ. Cái thứ giọng đã làm Isagi ghê tởm đến tận bây giờ."Đáng lẽ thằng bé đã có thể nhận được đôi mắt màu nâu. Như mẹ nó vậy. Đáng tiếc, chậc.. Ta đã bảo rồi, Iyo à.."(?)Mẹ cậu không nói gì cả, nằm im bất động. Không đồng tình cũng chẳng phản đối với lời của ông. Thân nhiệt của người cá vốn lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể mà cậu cảm nhận được từ mẹ lại lạnh lẽo đến lạ thường. Người cá mang cái nhiệt độ man mát của biển cả, chứ không phải nhiệt độ lạnh lẽo như băng này. Mẹ cậu.. chết rồi sao? Người phụ nữ tóc đen ban nãy cũng là người đỡ đẻ cho mẹ cậu lên tiếng nhẹ tênh"Thưa quốc vương, công nương Iyo đã mất rồi ạ"Ra là vậy, mất rồi sao. Mẹ cậu mất thật rồi nhỉ. 6.Mọi người xung quanh không náo loạn hết lên như cậu nghĩ. Thể chất của người cá vốn yếu ớt, sinh xong rồi chết cũng không phải chuyện hiếm. Chỉ là, đó là đồng loại của mấy người mà? Tỏ ra thương tiếc một chút đi chứ, dù là thương hại thôi cũng được... Nếu vậy, biết đâu mẹ cậu có thể vui vẻ mà chết đi. À, nhưng mất rồi mà vẫn chưa được chạm vào con một lần thì vui thế nào đây nhỉ?Không một lời chia buồn cho cha cậu và cậu, cũng không một lời tiếc thương cho mẹ. Thậm chí cả một giây cho mẹ được bế cậu cũng không có? Họ chỉ đặt cậu vào tay cha rồi lại đi chỗ khác thu dọn xác của mẹ cậu thôi. Sau này, mọi người an ủi là mẹ cậu chết đi, đi về với biển cả là vì thể chất yếu. Nhưng sao họ vẫn đổ lỗi cho cậu, gọi cậu là người đã giết chết mẹ?Ơ, nhưng mà'Về với biển' là đi đâu nhỉ? Chả biết nữa, cụm từ đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Yoichi thôi7.Isagi dần lớn lên.Cậu là một người cá rất thông minh, nhạy bénLà một người cá xinh đẹp mang nét dịu dàng, lại có phần tốt bụng hiền lành. Nhưng cậu cũng rất mạnh mẽ. Là một người cá cũng là hoàng thái tử của vương quốc.Cậu đã không khóc vì bị sỉ nhục, cậu sẵn sàng đáp trả lại nhưng ai nói xấu chính mình và cha mẹ, cậu cố gắng tự mình đi lên và dần trở thành một người cá được mọi người yêu quý. Cậu đã rất cố gắng và mạnh mẽ rồi, đúng không?Năm nay cậu 15 tuổi rồi. Chỉ còn khoảng nửa năm nữa... nửa năm nữa thôiIsagi mỉm cười nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên, nửa năm nữa? Chừng đó quá dư thời gian để cậu chạy trốn khỏi cái nơi quái quỷ thích moi mắt đồng loại giao tặng cho 'người' khác rồi. Đến cả kế hoạch cậu cũng đã vạch ra sẵn ngay từ đầu. Đến lúc đó chỉ cần thực hiện thôi. Isagi biết, nếu thất bại thì cậu sẽ chết, hơn nữa còn bị giết chết sau khi làm nghi lễ hiến tế đôi mắt cho thần biển một cách không tự nguyện nhưng cậu sẽ không thất bại đâu. Isagi nhất định phải thoát khỏi nơi này, phải thoát khỏi cái nơi đã để mẹ cậu chết mà không một lời sót thương, thoát khỏi cái nơi đã hại chết cha cậu. Rời khỏi cái nơi không có tình đồng loại như thể địa ngục này. Rời khỏi vương quốc này, là nơi đã sinh ra cậu nhưng cũng có thể sẽ là nơi giết chết cậu bất cứ lúc nào.8.Isagi cầm đại một tờ giấy dưới sàn, cậu cầm bút lên rồi viết viết thứ gì lên đó. Dù viết rất hăng say nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại xé nát tờ giấy đó ra rồi vứt những mảnh vụn xuống đất. Nhìn một sàn nhà toàn giấy là giấy, Isagi thầm bất lực: lại phải dọn nhà rồi, ai bảo bản thân mình cứ xả 'rác' bừa bãi ra cơ.Isagi cầm hết đống giấy lẫn mảnh vụn dưới sàn lên rồi vo lại ném vào một góc. Lẩm bẩm gì đó, mấy tập giấy dưới sàn liền không cánh mà bay. Hóa thành mấy mảnh tro lụn vụn rồi dần tan ra vào nước biển và biến mất. Isagi tự gọi mình là thiên tài cũng không sai, chỉ rất ít người cá sở hữu ma thuật của nước, còn cậu thì thành thạo nó từ sau khi cha mất. Dù vậy, từng này vẫn chưa đủ để đối đầu với những pháp sư của vương quốc chứ đừng nói đến quốc vương - ông của cậu. Nhưng điều đó không khiến Isagi mấy bận tâm. Cậu thoải mái nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng rồi thả mình rơi từ cửa sổ cung điện xuống. Lượn nhẹ một vòng bằng chiếc đuôi cá xinh đẹp của mình, cậu nhẹ nhàng bơi lại gần một cô bạn tóc xanh nhạt đang đứng trước cổng cung điện kia."Keineka, đã để cậu đợi rồi. Tớ nghe nói tối mai sẽ có cá voi bơi qua đấy.""A, Isagi! Chào cậu nha. Tối qua cậu ngủ có ngon không? Tớ cũng vừa nhận tin từ người hầu trong nhà nè, cậu có muốn... ừm.. cậu có muốn đi ngắm cá voi cùng tớ vào ngày mai không? Nghe bảo nếu cầu nguyện xong mà nghe được tiếng cá voi đáp lại thì điều ước sẽ thành hiện thực đó." Cô bạn trước mặt tươi cười chào Isagi, dáng vẻ không có gì là ngạc nhiên với hành động của cậu như thể đã nhìn thấy rất nhiều lần vậy. Keineka đã đợi cậu rất lâu ở ngoài này, Cô bé với tay phủi chút bụi trên người Isagi rồi lại vội kéo cậu đi. Keineka mang mái tóc xanh biển nhàn nhạt như màu mắt của mình, khuôn mặt tươi cười nhìn Isagi một cách thân thiện và còn có vẻ như còn đang... đỏ mặt với cậu? Isagi nhìn người trước mặt, chầm chậm đáp lại cô bé với một nụ cười nhẹ. "Tớ ổn, Keineka. Còn cậu thì thế nào?""Gọi.. gọi tớ là Kei là được rồi, đêm qua tớ ngủ ngon lắm, cảm ơn cậu." - Cô bé trước mặt Isagi có vẻ còn ngại ngùng hơn sau khi cậu chào cô ấy. "Ừm, vậy Kei cũng gọi tớ là Yoichi nhé.""Sao tớ dám gọi thái tử điện hạ bằng tên chứ, cậu cho phép tớ gọi bằng họ đã là một vinh hạnh quá lớn lao rồi.."
"Không sao đâu mà, quan trọng vai vế làm gì chứ? Chúng ta là bạn mà."Isagi tươi cười nhìn người kia, khiến mặt của Keineka đã đỏ lại càng đỏ hơn nhìn như sắp sửa bốc hơi rồi vậy. Yokishika Keineka cô bạn cùng tuổi hay là thanh mai trúc mã của cậu. Yoikishika thân thiện và hòa đồng nên rất vừa lòng mọi người. Chưa kể, cô bé còn sở hữu một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa. Nhưng tất nhiên, vẫn chưa bằng cậu đâu."Tuy vậy, cậu ta cũng chỉ là một người hiền lành và cả tin quá mức đến việc chính bản thân mình bị người khác lợi dụng cũng chẳng nhận ra thôi. Nhưng, nếu Yoshi là một người dễ bị cuốn theo số đông thì mọi chuyện sẽ thuận lợi lắm đây a ~""Cậu lẩm bẩm gì vậy, Yoichi?"Keineka cười cười, cô nghiêng đầu nhìn Isagi, ngắm nhìn đôi mắt xanh lam tựa như sóng biển rì rào lẳng lặng trôi dạt vào bờ rồi lại cuốn đi xa. Cùng là một màu xanh lam nhưng mắt của Yoichi lại đẹp một cách kì lạ, như thể nó muốn hút hồn cô rồi cuốn lấy cô đi vậy. Đó cũng là lí do Keineka đã phải lòng Isagi ngay từ cái nhìn đầu tiên."Tớ đang nghĩ đến buổi đi chơi của chúng ta vào ngày mai thôi, chắc sẽ rất vui nhỉ? A, mọi người kia rồi" - Isagi cười nhẹ, nhìn mấy người cá trước mặt. Đồng lo- à không 'bạn' của cậu cả đấy. Chỉ là không thân một chút thôi (Isagi nghĩ vậy)."Ừm, chắc sẽ vui lắm.."- Keineka vừa nói nhỏ vừa ngượng ngùng gật đầu còn giờ thì đến lượt Isagi nghĩ xem cô bạn người cá này đang lẩm bẩm cái gì."Isagi với Yokishika đến kìa!!""A, chào Isagi. Tối qua cậu ngủ có ngon không?""Tớ ổn""Sáng vui vẻ, Isagi!"
"Cảm ơn cậu.""Kei, chào cậu!!"
"...." end chap 1 2516 từ22:16 - 29/09/23Chúc mn Trung thu vui vẻ'***' là tên của 1 người, mn đoán đó là ai nhé. *: Nếu mọi người để ý thì trừ đoạn đối thoại thì thỉnh thoảng có một câu thoại như bình phẩm chen vào. Spoil cho mn là đó là vì Isg đang kể lại câu truyện của mình cho người khác nhé, còn là ai thì để mọi người đoán nhé..*: Ở tộc người cá có giấy nhé, tôi không biết phải giải thích tại sao giấy dùng được dưới biển nhưng mọi người cứ nghĩ là người cá có thể dùng móng tay để chạm lên đó viết chữ đi. Cứ nghĩ đó là 1 loại ma thuật riêng của người cá ngoài giọng hát ấy. ( cái ma thuật Yoichi sử dụng là ma thuật đặc biệt )(?) Đôi mắt sắc biển: Dù nói như vậy nhưng đúng thì nguyên văn của nó là biển mang màu sắc xanh của mắt vì người cá đưa màu mắt của mình cho biển mà.(?) Cả trong truyện của t, lẫn trong nguyên tác thì cha của Isagi Yoichi đều mang màu mắt màu xanh. Bà Iyo có đôi mắt nâu nhạt, có lẽ ông ngoại của Yoichi đã muốn Iyo cưới người khác nhưng bà vẫn lấy ông Issei nên Isagi mới mang màu mắt xanh. Và cũng có thể ông Issei vì quá sốc với cái chết của vợ nên đã tự sát/ làm điều gì đó dại dột chống đối lại vương quốc người cá nên bị giết chết trước mặt Yoichi khi cậu khoảng 3-4 tuổi gì đó.
T sẽ không đi quá sâu vào phần này, để cho độc giả tự đoán nhé-Văn phong của tôi không ổn, có thể nói là tệ hại.-Lần đầu viết truyện có thể có nhiều sai sót, mong góp ý. Cảm ơn-Chưa beta au: DML- Landieyrin
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com