Bloom Han Hon Yen Nhi
"Đều là chị làm không tốt công việc của mình. Mọi người đã chọn chị làm đội trưởng cùng C vị, nhưng là chị lại làm mọi người thất vọng rồi."
Công bố phiếu bầu của lần công diễn thứ hai, số phiếu của đội Đới Yến Ni không mấy khả quan. Nước mắt không tự giác mà chảy xuống, nàng tự trách bản thân mình, cảm thấy chính mình không dẫn dắt các muội muội này không tốt. Nếu chính nàng nỗ lực hơn, được chú ý hơn thì có thể giúp mọi người có thêm số phiếu quyền lợi."Không có, chị đã làm được. Chị đã làm rất tốt"Tống Hân Nhiễm ngồi ở phía trước Đới Yến Ni, vừa nghe đến nàng nói chuyện lập tức xoay người dùng tay nhẹ nhành vuốt ve an ủi nàng. Khi công bố thứ hạng cuối cùng, tim Đới Yến Ni như muốn nhảy ra ngoài, bắt lấy tay Tống Hân Nhiễm che lại hai mắt của mình. Đây là lần đầu tiên Tống Hân Nhiễm cảm thấy muốn trở thành chỗ dựa của nàng, làm nàng ỷ lại vào mình, làm nàng không cần gánh vác quá nhiều áp lực, tránh nhiệm chỉ vì nàng là tỷ tỷ. Vì cái gì nàng không thể cùng người khác giống nhau, chỉ muốn thể hiện bản thân ở trên sân khấu mà không phải ở sau lưng làm động lực thúc đẩy mọi người?"Có em ở đây, chị không cần lo lắng"Tống Hân Nhiễm ghé sát vào tai Đới Yến Ni nhẹ nhàng nói. Nói xong lại cảm giác ngượng ngùng, mỉm cười vùi đầu vào vai Đới Yến Ni, làm nàng ngay lập tức đỏ mặt. Nhưng điều làm Đới Yến Ni cảm động chính là câu "Có em ở đây" của Tống Hân Nhiễm. Thật sự như có sức mạnh vô hạn, bờ vai vững chắc mà nàng mong muốn, cũng từ câu nói này mà chậm rãi trưởng thành."Chị xem chị. Hôm nay em đặc biệt giúp chị trang điểm mắt, chị rơi nước liền sẽ không nhìn thấy đâu"Máy quay bắt đầu chiếu đến các đội khác, Tống Hân Nhiễm vội vàng học từng động tác trước đó của Đới Yến Ni. Vươn tay giúp nàng nước mắt. Vì buổi biểu diễn hôm nay, Tống Hân Nhiễm đã giúp Đới Yến Ni trang điểm mắt giống như của mình, để cả hai thoạt nhìn có thể càng thêm xứng đôi.Mặt đối diện nhau ở khoảng cách gần như vậy, Đới Yến Ni có thể nhìn thấy từng lỗ chân, có thể đếm từng sợi lông mi của Tống Hân Nhiễm. Đới Yến Ni chuyển ánh từ đôi mắt trong veo của Tống Hân Nhiễm xuống chóp mũi hơi kiều, rồi đến đôi môi nhỏ đầy đặn, nhát mắt khuôn mặt nàng đỏ bừng liền dời ánh mắt sang hướng khác"Đừng nhúc nhích"Tống Hân Nhiễm học ngữ khí ôn nhu của Đới Yến Ni mà nói. Bàn tay nhẹ nhàng vèo nhẹ cằm Đới Yến Ni, kéo về hướng mình. Đôi mắt Đới Yến Ni rũ xuống, không cùng ánh mắt Tống Hân Nhiễm tiếp xúc. Bằng không, hôm nay đừng nghĩ đến trang điểm xong mắt"Yến Ni, không dám nhìn em sao?"Tống Hân Nhiễm chú ý nét ửng hồng trên gương mặt Đới Yến Ni cùng ánh mắt cố tình né tránh của nàng, trong lòng âm thầm vui vẻ"Không phải, chị sợ nhìn chằm chằm em sẽ khẩn trương"Đới Yến Ni lúc này bộ dáng ngạo kiều, rốt cuộc làm sao có thể dễ dàng bị một tiểu hài tử trêu chọc đâu.Tống Hân Nhiễm mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ về điều đó, em không rõ tình cảm của của Đới Yến Ni dành cho mình là gì, có phải muội muội sủng ái nhất hay là loại tình cảm kia? Tống Hân Nhiễm cảm thấy hẳn là nên nói ra những suy nghĩ nội tâm của mình, hiểu những gì Đới Yến Ni nói. Một khi điều này được giải quyết thẳng thắn, bước tiếp theo mới có thể khai triển. Tống Hân Nhiễm nhớ lại những ngày mới gặp Đới Yến Ni, ngay từ đầu chính mình liền đem nàng trở thành người đặc biệt mà quan tâm. Khát vọng chạm vào thân thể của nàng, đôi khi Tống Hân Nhiễm muốn sở hữu và chiếm hữu thân thể nàng một cách vô vọng. Điều này Tống Hân Nhiễm đã sớm nhận ra, chỉ là ngay từ đầu cảm thấy thực thẹn, thực không thể nói lý. Tống Hân Nhiễm thường xuyên sẽ nhớ đến sự hiện diện của Đới Yến Ni trên sân khấu, nhớ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của nàng khi thay trang phục, càng sẽ thêm không cầm lòng nghe trộm nàng tắm rửa, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại trộm chạy đến mép giường của nàng chỉ để nhìn nàng đang say ngủ. Sẽ không có lúc nào Tống Hân Nhiễm không muốn cùng nàng tiếp xúc thân thể, kỳ thật có phải điều này đã sớm không phải đối với Đới Yến Ni thích, đúng không ?Về phần tình cảm, đây là nguyên nhân làm cho Tống Hân Nhiễm vẫn luôn bỏ qua hoặc trốn tránh. Tống Hân Nhiễm vẫn luôn giữ cho mình suy nghĩ rằng Đới Yến Ni là tỷ tỷ của mình. Nếu là tỷ tỷ liền không thể có quá nhiều tâm tư. Nhưng là mỗi lần gặp khó khăn, muốn giúp đỡ chỉ có nàng, mỗi lần không biết nên nói cái gì, ánh mắt đều phải nhìn đến nàng mới có thể an tâm, gặp điều vui vẻ chỉ nghĩ đến chia sẻ cùng nàng trước tiên. Nếu nói cái này là bạn tốt hảo tình cảm tỷ muội, như vậy, Tống Hân Nhiễm sẽ chỉ đỏ mặt đối với Đới Yến Ni, muốn cho nàng vĩnh viễn cùng mình ở bên nhau, muốn nàng lúc nào cũng ỷ lại vào mình đồng thời cũng muốn trở thành bờ vai để nàng dựa vào. Thứ tình cảm này là lần đầu tiên mà Tống Hân Nhiễm cảm nhận được. Tống Hân Nhiễm chưa bao giờ nghĩ đến chính mình muốn trở thành bờ vai của ai, càng không nghĩ tới hai chữ "vĩnh viễn". Nhưng là hết thảy, đều là vì Đới Yến Ni mà sinh ra tâm tư. Nghĩ đến, quãng đời sau này nếu không có nàng, tim Tống Hân Nhiễm một trận đau nhói.Tống Hân Nhiễm không có lựa chọn trước tiên thổ lộ hoặc là thế nào, em cũng có băn khăn của riêng mình. Một là ánh mắt của người khác, Tống Hân Nhiễm thích Đới Yến Ni sự tình nếu bị người khác biết, liệu nàng có dùng ánh mắt khác thường để đối xử với mình. Còn có chính mình cùng nàng, fans sẽ nghĩ như thế nào? Có ảnh hưởng đến sự phát triển sau này không? Hai là suy nghĩ của nàng, liệu nàng đối mình cũng là tình cảm giống như vậy sao? Nếu không phải, mình thổ lộ khẳng định sẽ doạ đến nàng, nhưng là làm sao bây giờ? Tống Hân Nhiễm không nghĩ ra cách nào tốt nhất để giải quyết, dù sao em cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác . Tống Hân Nhiễm cổ vũ chính mình, nếu bởi vì người khác để ý mà khiến bản thân khó chịu cả đời thì thật không đáng. Về phía Đới Yến Ni, Tống Hân Nhiễm quyết định dùng hành động để biểu hiện, làm chính mình trở thành người mà nàng thích sẽ tuyệt đối không để nàng hối hận khi đã dành tình cảm cho mình.Đới Yến Ni chưa bao giờ nghĩ đến Tống Hân Nhiễm cư nhiên lại có nhiều suy nghĩ đến vậy, nàng cảm thấy mình cũng tiểu hài tử thật sự trưởng thành hơn. Nàng sẽ an ủi chính mình, cho chính nàng cổ vũ cùng động lực, thậm chí còn học cách tự lau nước mắt cho mình. Đới Yến Ni đem đầu dựa đến trên lưng Tống Hân Nhiễm, nàng cảm thấy khó chịu.--------------Hết chương 8.1--------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com