Bloody Fate Dn Vampire Knight
Khi cô tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau.Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tôi nhíu mày cố nhớ lại tại sao mình lại ở đây, nhưng chẳng thể nhớ được bất cứ đều gì cả.Hiện tại cả đầu rất nặng nề, lắc nhẹ mấy cái cho tỉnh một chút thì Yohime vén chăn ngồi dậy đi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân theo thói quen.Lúc bước ra thì nhìn thấy có người ở trong phòng.Cô nheo mắt lại nhìn về phía người đó, dưới ánh nắng ban mai một chàng trai tuấn mĩ đang đưa lưng về phía cô, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của người đó nhưng cô đoán chắc đó là ai!Bởi vì cái loại khí chất đậm đặc của dòng thuần không lẫn vào đâu kia, nhưng cô vẫn gọi tên người bằng giọng đầy nghi vấn:-Kaname?Nghe thấy cô gọi tên mình anh quay đầu lại nhìn cô, không biết có phải do cô còn chóng mặt hay không mà cô nhìn thấy anh ta nở nụ cười dịu dàng mê hôn lòng người kia của mình, phải mất một lúc cô mới lấy lại tin thần.-Ngủ ngon chứ?Yohime ngồi xuống cái ghế gần chỗ mình nhất, nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:-Cũng tạm được, chỉ có đều hiện tại hơi chóng mặt một chút.Tôi đưa tay lên xoa đầu mình, thì anh ta chẳng hoeẻu sao lại tiến tới gần cô, chưa hết chòn cúi người thấp xuống áp trán bản thân lên trán tôi.Dưới hành động đầy bất ngờ không thể hiểu nởi của anh ta, tôi mở to cặp hết sức có thể mà nhìn anh ta không chớp mắt.trong khi không biết nên nói gì hay phải có hành động như thế nào tiếp theo thì Kaname sau khi cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô thì đã lên tiếng:-Không có bị sốt!Cảm nhận hơi ấm phà vào má, khuôn mặt của Yohime nhanh chóng đỏ hồng lên, tim cũng đập mạnh hơn, quá hoảng loạn trước hành dộng thân mật của anh ta đầu óc cô trống rỗng, nhanh chóng buột miệng trả lời mà không cần suy nghĩ:-Hình như anh quên rằng chúng ta cả đời đều không bệnh tật thì phải?khi nói xong tôi hận không thể vả vào miệng mình một cái tại sao lại nói như vậy?Nếu chọc giận anh ta liệu mình có ...Mà thôi không nên suy diễn lung tung hù dọa bản thân, nếu không chưa đợt người ta làm gì mình thì cô đã chết vì sợ mất.Bình tĩnh!Trong lúc bản thân mình nên trấn an thì Kaname đứng dậy, ánh mắt mông lung:-Ừm, ta quên mất!Cô ngơ ngác nhìn anh, có thể cảm nhận được trong giọng nói anh ta chứa đầy sự cô độc, cũng đúng thôi sống lâu như vậy mà không như vậy cũng lạ.-Ta xin lỗi vì hành động quá phận của mình.Kaname lên tiếng bởi anh nhìn thấy ánh mắt anh đào ấy vẫn nhìn anh chằm chằm.Nghe thấy vậy cô lắc đầu, tôi làm sao dám nhận lời xin lỗi của anh chứ! Vị vua của các dòng thuần, chỉ cần anh không tỏ ra như vậy nữa thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi.Dù nghĩ vậy nhưng tuyệt đối không được nói như thế:-Không sao! Chắc là ở bên cạnh có người hay bị bệnh đúng không?Anh nghi hoặc nhìn cô.Thấy thế cô nhanh chóng nói tiếp:-À, tôi nghĩ như vậy cũng do chỉ có như vậy mới thành thói quen.thấy cô nở nụ cười ngây ngô ấy, ánh mắt anh hơi tối dần.Thói quen?!Không biết anh ta nghĩ gì chỉ thấy khóe môi đỏ mọng ấy hơi nhếch lên một chút.Biết mình không có chọc giận anh ta cô thầm thở phào một tiếng.-Cô thật giông đứa em gái đã mất của tôi!Đột hiên anh ta lên tiếng:-Vậy ư?...Chuyện em gái anh tôi cũng có nghe đôi chút, thành thật chia buồn với anh!Kaname bước lại cái ghế đặt gần chỗ cô mà ngồi xuống:-Cô có thể kể cho tôi nghe về những điều cô biết không?Biết anh ta hỏi chuyện ngày hôm qua, mặc dù thật sự muốn hét lên rầngnh đã biết hết còn hỏi tôi làm gì nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nói cho anh ta, đương nhiên phải giả vờ không biết sự tình, chỉ nói lơ mơ rằng bản thân cô trong lúc đi ngang bắt gặp hành động của gã Hunter kia rất lạ nên theo tính tò mò nên cô đi theo và mọi chuỵen diễn ra như thế.Trong lúc thấp thõm lo âu không biết có bị anh ta nhìn thấu hay khồng thì nghe được câu nói cứu rõ tâm hồn bé nhỏ của cô.-Tôi hiểu rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô.sau khi nói nhưng lời khách sáo, anh ta cho người dẫn tôi đi thay đồ.Nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất ngay sau cánh cửa, anh cau mày.-Cuối cùng cũng ra khỏi chỗ đó !Vừa nói một câu, tôi liền đưa miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.Đang đi trên đường thì bắt gặp hai ông cháu đang gãy đàn violon , đứng họ được lúc nhưng người qua đường không ai đừng lại cho họ tiền.Nhìn thấy bộ dạng mệt mõi của họ, lòng tôi xao động nhưng trong người không hề có chút tiền nào, ngoại trừ túi bánh tráng miệng ở chỗ Kaname kia.Ngẫm nghĩ một hồi Yohime bước lại đưa túi bánh cho họ, miệng nở nụ cười :-Đây ! Con mời hai ông cháu.Hai người nhìn tôi ngây ra, đôi tay người ông đặt đàn xuống hơi run cầm lấy túi bánh của tôi mà cảm ơn.Nhìn hai ông cháu vui vẻ ăn uống, tôi cảm thấy rất vui lại liếc nhìn cây đàn bên cạnh chậm rãi nói :-Ông ơi ! Cháu mượn nó một chút nhé ?Ông ấy gật đầu đồng ý.Cầm lấy cây đàn tôi đứng dậy bước lên phía trước hét lớn tiếng :-Mọi người !Người qua đường đều ngừng bước, ngước nhìn mĩ nhân trước mắt, ai nấy đều không thể rời mắt dược.Nhìn thấy mọi người đều chú ý đến mình, tôi cười nhạt nói tiếp :-Chút nữa tôi sẽ đánh một bài nếu mọi người cảm thấy thích xin hãy cho ít tiền cho ông cháu này !Nói xong cô cúi đầu một cái, rồi đặt đàn trên vai mình điều chỉnh cho vừa tay thì bắt đầu kéo bài 'suna no oshiro' , qua màn dạo nhạc bắt đầu hát :« Dòng nước lặng lẽ...trôiMột đám mây trắng...khô khốc lững lờ trôiTro tàn vẽ nên hình bóng em dần dần tan biếnHãy nhìn em... »Giọng hát chậm rãi mang mát nổi cô độc lập tức trở nên dồn dập, tha thiết cùng với tiếng đàn càng lúc càng lớn càng nhanh :« Những vì sao được gom lại, làm nên 'lâu đài cát'Lời nguyện cầu bé nhỏ của em, vỡ tan dưới những dấu chân chà đạpVà để những cơn sóng cuốn đi...Lời nguyện cầu đã tan biến, theo làn gió đầy khuấy độngVẫn thế, ánh sáng tiếp tục lan tỏa..Như đã bao lần ta phá tung mọi thứBằng đôi tay lạnh buốt này, lâu đài cát hoàn thiệnVà vỡ vụn ra để cơn sóng cuốn trôi... »Tiếng đàn nhỏ dần đi, mọi người có mặt tại chỗ đều ngây người ra, khi có một tiếng vỗ tay đánh vỡ bầu không khí yên lặng kia, những người khác đều nhanh tay vỗ.Nhìn cái chén chứa đầy tiền, hai ông cháu rất vui mừng.Yohime mĩn cười chào tạm biệt họ, nếu cô có thể quay đầu lại sẽ nhìn thấy từ đằng xa có một người con trai đứng lặng tại chỗ nhìn bóng dáng cô biền mất trong dòng người, giọng nói đầy nghi vấn :-Vampire cũng có người tốt thật ư ?Một người của hiệp hội đi ngang qua thấy cậu ngây người đưng tại chỗ không biết là đang nhìn gì liền gọi :-Zero đứng đó làm gì ? Mau đến cuộc họp, sắp đến gì rồi đó !...Đi dạo một hồi, tôi mới nhớ là mình chưa báo tin cho Alen.Vì sợ anh ta lo lắng nên Yohime đi đến một con ngõ vắng người.Nhìn con quạ đen do mình tạo ra bay đi, cô khẽ mĩn cười như vậy có thể thông thả đi chơi rồi !Ở một góc khuất, một chú dơi treo ngược mình chăm chú nhìn người thiếu nữ trước mắt.-Anh Kaname ?Nghe giọng nói của Yuki, anh ta giật mình quay đầu nhìn em gái mình :-Sao thế ?Yuki bước đến gần anh mà hỏi :-Anh đang theo dõi ai thế ?Kaname ân cần nhìn Yuki chỉ cười nhẹ :-À, chẳng qua...Chưa kịp nói hết câu, người anh khẽ giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh :-Chỉ là một chú chim đen mà thôi !Chim ?Yuki nghe không hiểu anh đang nói gì, trong lòng muốn hỏi rõ thì lại nghe thấy anh nói :-Rất nhanh em sẽ hiểu ! Đến giờ Yuki phải học rồi.Cũng chính vì thế cô cũng không hỏi nữa, ngồi dậy đi ra khỏi phòng. Khi cánh cửa vừa đóng lại ánh mắt anh trở nên u ám bởi câu nói của Yohime trước khi phân thân của anh bị diệt :-Kaname rãnh thật đó.Biết rõ mình bị theo dõi mà nhưng bản thân cố cũng không cảm thấy giận lắm, dù sao anh ta cũng là một kẻ khó lườm mà !Không biết ngủ bao lâu, Yohime chỉ biết bản thân bị ánh nắng chíu vào mà tình giấc. Nhìn thấy cô đã tình Alen mĩn cười dịu dàng nhìn cô:-Tiểu thư tỉnh rồi .-Ta về khi nào vậy?Alen nhìn cô :-Người không nhớ sao?Nghe được lời anh cô cố gắng suy nghĩ thì đầu hơi đau một chút tuy nhiên...Những phần kí ức rời rạc nhanh chóng tái hiện lại trong đầu cô, không hoảng sợ hay hoang man mà chỉ bình khải tiếp nhận chúng từng chút một, Yohime vẫn ngồi yên trên giường mà hồi tượng lại lúc đó dẫn sảy ra chuyện gì!?Đúng rồi! Khi cô ra tay ngăn cản lũ vampire định tấn công người phụ nữ trẻ tuổi đó.-Các ngươi đang làm gì thế?Một câu nói rất bình thường nhưng khiến cho cả đám người đó sự run người nhanh chóng quỳ một gối xuống, kính cẩn nghiêng mình chào hỏi đấng thuần huyết tối cao ở trước mặt họ.Phớt lờ bọn chúng, cô ngồi xuống xem người bị chúng truy đuổi, giọng nói ân cần vang lên:- Cô không sao chứ?Người phụ nữ trẻ tuổi Thanh tú đó mặt dù rất hoảng sợ nhưng vẫn cố không khóc hay la hét mà chỉ đưa mắt hết nhìn cô, thì nhìn đám người kia. Cảm nhận được sự cung kính, cả nổi sợ hãi của dám người vốn định giết mình, trước giác cho cô biết người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân trước mình chính là một vampire, hơn nữa là một người có địa vị rất cao.Nuốt nước bọt, Yue lấy hết sự can đảm của mình nắm lấy vạt áo khoác của cô gái trước mắt, mặc kệ cô gái này là ai nhưng cô không thể chết và cả chàng ấy cũng vậy....Vì thế:-Làm ơn giúp tôi!Nhìn đôi bàn tay run rẩy, ánh đỏ hoe có thể khóc bất cứ lúc nào nhưng ẩn trong đó chính là vẻ quyết tâm không chùng bước, cũng chính đều đó khiến cho Yohime cảm thấy thích cô gái trước mặt mình, thế nên cô mĩn cười nhè nhẹ:- Nếu tôi giúp cô thù được lợi gì?Cô gái đó nghe vậy liền giật mình, hoang man không biết nói gì!Còn đám người kia khi nghe cô nói vậy liền giật thót tim, nhân lúc Yue đang do dự một kẻ mạnh bạo lên tiếng:- Đại nhân! Chúng thần thật sự xin người không nên nhúng tay vào ....Chưa kịp để hắn nói hết thì Yue đã hét lên:- Chỉ cần cô giúp tôi và cứu anh ấy chuyện gì tôi cũng đồng ý!Nghe được câu trả lời mình muốn, cô vươn vai đứng dậy:- tốt! Đứng yên ở đó.Liếc nhìn đám người trước mặt cô chỉ nhếch môi:-Nghe thấy chưa! Khôn hồn thì .....Bọn họ mặt dù biết là không xong nhưng cũng không thể tay không quay về được nẻo ở cũng chỉ có con đường chết .-Đại nhân, nhưng chủ nhân chúng tôi nhất định phải giết cô ta. Ngài có biết ả đã làm gì không? Dám quyết rũ Otoki-sama, hôn phu của tiểu thư nhà chúng tôi hơn nữa còn nang thai nữa chứ!Otoki!? Nếu nhớ không lầm là nhị của một gia tộc quý tộc thuộc phe trung lập mà lần trước Alen đã cho cô xem thử thì phải?Hình như mình cứ đính vào chuyện rất thú vị thì phải?! Nếu Alen biết không biết có cảm xúc gì đây.Nhìn thấy cô trầm ngâm bọn họ tưởng đã đả động được một chút nên liền nhanh miệng nói tiếp.- Vì thế,....Chưa để cô gái đứng duy nhất trong nhóm nói hết thì một cơn cuồng phong thổi ập tới cô ta, ngay sau đó chẳng còn có hình bóng cô gái đó ngoại trừ đống tro tàn, những người còn lại há hốc không biết nên làm gù tiếp theo thì nghe thấy giọng nói của Yohime vang lên, một cách lạnh lùng đến mức đáng sợ.- Ta ghét nhất là việc bị người khác buộc ta phải làm như thế nào?Kiếp trước đã không có, kiếp này càng không! Ngay cả Alen cũng chưa dám làm thế với cô, càng không thể nói đám trước mặt.Nếu đã biết thế giới này không phải là do giấc mơ ảo tưởng của mình tạo thành, mà là hiện thực vậy thì vì bảo toàn mạng sống cô sẽ không tiếc gì đến việc lấy mạng đám bất tử này, dù sao một khi đã làm thuần chủng thif việc nhuốm máu tuyệt đối không tránh khỏi.Ánh mắt màu anh đào vẫn như cũ nhưng hiện rõ nét tức giận, bọn người đó biết trước việc chạy trốn hiện tại là vô ích, kết cục bọn họ e là đã biết trước, thế nhưng họ ....Không cần bất cứ dấu hiệu nào cả đám nhanh chống lao về phía cô, à không chính xác là muốn nhắm vào người đang ở sau lưng cô.Dù chết họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.Mặc dù vẫn chưa thành thục các kĩ năng của bản thân nhưng cô vẫn có đủ tự tin để hạ đám cấp c này.Mặc dù cô rất mạnh. Giải quyết đám người chỉ là vấn đề thời gian nhưng cô đã phạm một sai lầm chính là do thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên bị bọn chúng lừa để tạo sơ hở.Lúc kịp nhận ra thì một tên đã lao về phía cô gái, đã không kịp rồi.Trong lúc cô tưởng cô gái ấy sẽ chết thù một tiếng súng vang lên, kẻ định giết cô gái đã biến thành tro bụi.Từ trên không một thiếu niên tuấn mĩ với mái tóc bạc bắt mắt mà cô đã từng thấy đã đứng chư chắn cho cô gái kia, nhận ra người trước mặt là ai cô khẽ mĩn cười:- An toàn của cô ta giao cho anh nhé! Zero.Bộ vẫn lạnh lùng giống hệt ngày Vũ hội:-Cô dám ra lệnh cho tôi?!Mặc lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại, Zero đứng chắn Yue, nhìn thấy như vậy bất giác tôi mĩm cười: Đồ mạnh miệng.Nụ cười đơn thuần ấy khiến Zero bất giác nhớ đến một người cũng luôn nở nụ cười như thế mỗi khi cậu lạnh nhạt.Cô gái ngốc đó... Đến cuối cùng lại trở thành các bụi.- Cẩn thận!Nhìn thấy Yohime đứng ngay trước mặt anh, kẻ bị cô bẻ dầu chỉ giật nhẹ vài thù vỡ nát thành từng mảnh:- Tự mình lo cho đám người đó đi!Yohime chóp mắt một cái liền tiến lên phía trước, có Zero phụ trách an toàn cho cô gái kia cô không còn phải bận tâm nữa mà nhanh chống giải quyết đấm còn lại.Trước khi biến mất hoàn toàn, một kẻ trong số chúng đã nói:- Tại sao?.... Vị vua .... Ngài định vi phạm... Ước định của...Vua! Tôi biết người hắn nói là ai- Kuran Kaname, chúa tể dòng thuầnNhưng chuyện của bổn tiểu thư muốn làm ai có thể quản? Hơn nữa kẻ mình kiên dè ấy lại không có đây!Nghĩ như thế cười liền cười nhẹ, ánh mắt trở nên lạnh lùng:- Nếu không muốn chết một cách vô ích thì đi đi. Hơn nữa dám gây hấn với dòng thuần thì chủ nhân của các ngươi e là .... Sẽ gặp rất rối lớn đấy!Nghe cô nói như vậy bọn họ liền tái mặt, do dự một hồi họ quyết định rút lui, tính chất của việc này quả thật rất nghiêm trọng. Họ đành quay về báo cáo cho cô chủ thôi.Nhìn bọn họ rút lui cô cảm thấy rất có thành tụ nên vui vẻ giơ tay nhưng khi nhìn bộ mặt lanh tanh đó thì đứng hình, mà thầm nghĩ: Này! Mặc dù chị đây không phải nữ chính thì cũng đối xử với người như vậy chứ. BẤT CÔNG!Khi cô định chạy theo thì.....Trong một loạt hình ảnh mờ ảo xuất hiện thoáng qua khiến cho đầu cô rất đau, như có ai muốn xé ra. Giọng nói thì thầm nhỏ đến mức gần như nghe không được nhưng tâm trí gần như gào thét , dù cô không nhớ nữa nhưng những cảm xúc vẫn còn đây có đau đớn, bất lực và.... Tuyệt vọng.Chẳng lẽ đây là những cảm xúc của thân thể này?Suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không có kết quả cô, đưa tay xoa nhẹ trán Thiên Hy hạ giọng nói:- Alen! Ra ngoài đi.Nhận được mệnh lệnh anh cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô-Vâng!Nói xong anh rời đi, khi vừa khép cửa lại chân mày khẽ nhíu: Bắt đầu rồi ư?Nếu có thể tôi thật sự nguyện rằng, cả đời người có thể vô lo .... Thế nhưng điều đó là không thể nào.Để lại một mình cô ngồi tựa vào gối,dường như có chuyện gì đó.... Mà cô không biết sao?Trong một căn phòng to lớn có một thiếu nữ đang nằm trên mặt sàn, tay cầm quyển sách không biết nội dung trong đó là gì chỉ thấy cô gái đó khẽ thở dài rồi gấp sách lại, ánh mắt chứa chan u buồn, mội khẽ nói:- Cho đến khi... Biến mất!Rồi nghiêng mình về phía chồng sách bên cạnh, ở trên cùng lại đặt mội nụ hoa hé nở được nhựa thông màu vàng nhạt bao phủ, nhìn nó cô gái chợt nhớ đến chuyện lúc nhỏ, có một lần cô đã hỏi:- Mãi mãi là đến bao giờ nhỉ, Kaname?Lúc đó anh đã trở lời như thế nào? À, anh đã nói:- Mãi mãi là mãi mãi, Yuki ạ!Khi đó cô vẫn còn chưa hiểu được, chỉ yên lặng lắng nghe.- Dù ta có đi đến nơi cùng trời cuối đất ... Phía trước vẫn còn chặn đường rất dài. Đó chính là mãi mãi.Ánh mắt của anh ấy rất buồn và cô đơn. Khi ấy cô đã lên tiếng bởi không bản thân thật sự không thích anh ấy như vậy một chút nào:- Nếu ai đó phải đi đến một nơi xa như thế chắc họ cô đơn lắm!Kaname khi ấy đã ôm cô vài lòng:- Đúng! Rất cô đơn.- Sống mãi mãi....vampire thuần chủng.Dù chưa hiểu rõ những điều đó, mà .... Các tế bào trong cở thể cô lại rạo rực. Nghĩ như vậy Yuki siết chặt cách tay của mình. Bên tai vang vẳng giọng nói của bản thân:"Đúng thế, chị sẽ không bao giờ chết giống như Kaname"Ngước nhìn chính bản thân hồi nhỏ, cô lên tiếng đáp lại:- Ừm! Chị hiểu mà.Thế nhưng cô bé đó lại phản một cách tức giận:- Không chị không hiểu gì hết, nếu hiểu tại sao chị lại từ chối "em" như thế? Chính chị đã đánh thức em cơ mà... Chị thật độc ác, đối xử em chẳng khác gì chị gái mình.... Những thứ chị có bây giờ lại cướp từ tay chính chị ruột mình, mọi thứ và cả anh Kaname... Chị chẳng khác gì Rido! Vậy mà chị vẫn có thể bình thản như vậy ư? Tội ác ấy sẽ theo chị đến suốt đời, tồn tại trên nổi đau buồn....Đứa trẻ ấy đã khóc và nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng cho đến khi tan biến hoàn toàn vào hư vô trước khi cô kịp níu giữ. Nhìn thứ trong tay mình, Yuki lẵng lẽ khóc:- Đúng.... Mình là kẻ xấu xa và ghê tởm, cướp đoạt hết mọi thứ của người đối xử hết mực dịu dàng với mình, tất cả cũng bởi vì mình sẽ cô đơn nên muốn dựa vào anh ấy, nhưng mình thật sự không hề muốn chị ấy....Cứ mỗi lần đối diện anh ấy nghĩ chuyện mình đã làm lại được khơi dậy, mình vừa thương, quyến luyến anh ấy bấy nhiêu thì càng thêm đâu khổ... Có lẽ đây chính là sự trừng phạt mà chị ấy dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com