TruyenHHH.com

bllk x reader

mikage reo

impnghi

"cơ bụng"

Tôi vẫn luôn nghĩ Mikage Reo là kiểu người xa vời với cuộc sống bình thường. Một thiếu gia giàu có, điển trai, lại giỏi thể thao, anh tựa như hình mẫu bước ra từ tiểu thuyết mà ai cũng mơ ước. Nhưng hóa ra, anh còn biết cách khiến người khác không thể nào rời mắt bằng những điều bất ngờ.

Hôm đó, tôi chỉ tình cờ gặp anh ở phòng tập. Thật lòng mà nói, tôi không hề biết anh sẽ đến, càng không biết bản thân sẽ đối mặt với tình huống kỳ lạ thế này.

Reo vừa kết thúc bài tập và quay sang tôi với một nụ cười quen thuộc, nhưng lần này, nụ cười ấy có gì đó... nghịch ngợm hơn mọi khi. Chiếc áo ba lỗ màu trắng khiến từng đường nét cơ thể anh hiện lên rõ ràng, đặc biệt là cơ bụng săn chắc mà tôi vô thức liếc nhìn.

"Cậu nhìn gì thế?" Anh nghiêng đầu, giọng nói đong đầy sự thích thú.

"Tôi đâu có nhìn..." Tôi lắp bắp, quay mặt đi, cảm giác mặt mình nóng bừng.

Reo bật cười, tiến lại gần hơn, ánh mắt lấp lánh như đang trêu chọc. "Cậu muốn sờ thử không?"

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. "Cái gì cơ?"

"Cơ bụng của tôi ấy," anh nói, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên, như thể đây là chuyện bình thường nhất trên đời. "Đừng ngại, nào."

Trước khi tôi kịp từ chối, anh đã cầm lấy tay tôi, đặt lên cơ bụng săn chắc của mình. Đầu ngón tay tôi cảm nhận rõ từng đường nét rắn chắc và ấm áp.

"Thấy thế nào?" Anh hỏi, nụ cười vẫn không tắt trên môi.

"Tôi..." Tôi không biết phải trả lời thế nào. Mặt tôi đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào anh.

Reo bật cười khẽ, cúi xuống nhìn tôi. "Cậu đỏ mặt rồi kìa. Đáng yêu quá đấy."

Tôi muốn rút tay lại, nhưng Reo không cho phép. Anh kéo tôi vào một cái ôm nhẹ nhàng, hơi thở gần đến mức tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp nơi anh.

"Cậu dễ thương thật đấy," anh thì thầm, giọng trầm thấp đầy dịu dàng. "Đúng là khi ngại nhìn cậu dễ thương hơn và dễ dãi vẻ bướng bỉnh hằng ngày."

"H-hả?" tôi hơi ngạc nhiên ngước nhìn lên anh.

"Mọi khi cậu có cho tôi ôm đâu." anh siết chặt tôi hơn.

Tôi không biết làm gì khác ngoài việc đứng yên, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Dường như với Reo, làm tôi bối rối lại là niềm vui không nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com